Chúc ai thi Toán hôm nay thi tốt nhá!
Enjoy!
-------------------------------------
"Vậy thì, em sẽ đặt hành lý xuống và chuẩn bị trước đến phòng của anh được không?"
"Ừm. Vẫn còn khá sớm để làm bữa tối nên cô cứ thong thả đi."
"Được rồi, vậy lát nữa gặp anh nha."
Chúng tôi cùng đi thang máy và xuống tầng sáu. Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi ấy, chúng tôi tách ra và bước vào nhà của mỗi người.
Tôi đi thẳng vào bếp, lấy thức ăn đã mua từ siêu thị ra khỏi túi ni lông và cất vào tủ lạnh.
Sau đó, tôi quay lại phòng, đặt ba lô xuống sàn và treo chiếc áo khoác của mình lên móc trong tủ quần áo.
"Trong lúc chờ Alice thì ít nhất mình cũng nên nấu cơm trước."
Tôi chỉ mới học qua nấu ăn trong các giờ học môn kinh tế gia đình, nhưng việc này không quá khó. Tôi đi vào bếp, vo gạo, cho vào nồi cơm điện, rồi đổ nước theo vạch định mức.
Sau đó, tôi bật nút nồi cơm, vậy là đã chuẩn bị xong cơm rồi. Khi nghe tiếng nồi cơm hoạt động, tôi cũng nghe thấy âm thanh như có ai mở khóa cửa chính. Có vẻ đó là Alice, hình như cô ấy cũng chuẩn bị xong rồi.
"Em vào nhé."
"Này, chờ chút. Cái túi rõ là to kia là gì thế?"
Tôi ra đón Alice ở cửa, nhưng khi thấy túi đồ lớn cô ấy đang mang, tôi không kìm được mà thò đầu vào để xem. Nếu chỉ đến nấu bữa tối, thì không cần phải mang túi lớn như vậy.
"Em sẽ ngủ lại phòng anh hôm nay mà, nên phải mang nhiều đồ để chuẩn bị chứ còn gì nữa."
"Hả, cô định ngủ tại đây á?!"
Câu nói bất ngờ của Alice khiến tôi giật mình và vô thức hét lên. Alice nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác rồi nói:
"Ể?, không phải em đã nói với anh chuyện này trên đường về rồi sao?"
"Không, không, không. Tôi chưa nghe cô hé môi một lời nào về chuyện này hết, đây là lần đầu tiên tôi nghe về chuyện này đấy."
"Vậy thì chắc là em vừa mới nói ra thôi."
Tôi thật sự không biết cô ấy quên nói hay cố ý giả vờ quên để trêu tôi, nhưng tôi nghĩ việc ngủ qua đêm như này không phải là một ý tưởng hay.
"Nhân tiện thì để tôi hỏi, cô nghiêm túc ấy à?"
"Đương nhiên rồi, em còn chuẩn bị kỹ lưỡng nữa mà."
Alice nói trong khi giơ cái túi lên khoe. Thuyết phục cô ấy đổi ý trong tình huống này gần như bất khả thi nhưng tôi vẫn muốn thử xem sao.
"Nhưng chúng ta là hai người khác giới, ở chung một phòng với nhau thì không ổn đâu đúng không?"
"Nhưng chúng ta đã hôn nhau rồi và còn thấy nhau khỏa thân nữa, thế nên chuyện này cũng có sao đâu mà."
Alice nói xong mà không hề bận tâm, rõ ràng cô ấy nói mà chẳng cần phải nghĩ. Biết rằng nói thêm cũng vô ích, tôi chuyển sang chủ đề về bữa tối như kế hoạch ban đầu.
"……Tôi đã nấu cơm rồi đó."
"Được rồi, phần còn lại cứ để em lo, Takuma cứ nằm trong phòng đi."
Alice nói trong lúc mặc lên mình chiếc tạp dề đen lấy từ túi đồ của cô ấy.
"Cô cần tôi phụ gì không?"
"Không cần, nấu cà ri và cơm cũng không quá khó đâu."
"Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh vậy."
Tôi quyết định để Alice lo chuyện nấu nướng vì cô ấy vẫn ổn khi không có tôi nên tôi trở về phòng. Khoảng một tiếng sau, khi tôi đang ngồi vào bàn để chuẩn bị cho tiết học ngày mai thì Alice bước vào phòng với chiếc tạp dề trên người.
"Cảm ơn anh đã đợi, bữa tối đã sẵn sàng rồi đó."
"Wow, thơm quá."
Alice mở cửa, và mùi thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng, khiến tôi cảm thấy đói cồn cào. Chắc chắn đây sẽ là một bữa ăn tuyệt vời.
Tôi đứng dậy khỏi ghế, đi vào phòng ăn, trên bàn đã sẵn có hai phần cơm cà ri cùng với một ít rau ăn kèm.
"Nào, thử đi nào."
"Itadakimasu!"
Alice bảo tôi thử món cơm cà ri của cô ấy.
"Ngon quá!"
"Em đã nêm nếm đúng theo khẩu vị của anh đấy."
Thật bất ngờ, món cà ri Alice nấu lại có hương vị hoàn hảo đến mức đáng sợ. Chúng tôi đã nói sơ qua về khẩu vị ưa thích của mỗi người, nhưng tôi thật sự không nghĩ rằng chỉ với mấy lời đó, cô ấy lại có thể tái hiện chính xác đến vậy.
Cứ như thể cô ấy đã làm món cà ri này rất nhiều lần trước đây. Bữa ăn ngon đến mức tôi ăn rất nhanh và hết vèo trong chớp mắt.
"A, còn đủ cơm cho một bát nữa đấy."
"Cô chuẩn bị kĩ quá vậy."
"Em biết anh chắc chắn sẽ muốn ăn thêm, nên em đã nấu nhiều hơn."
Có vẻ như cô ấy đã dự đoán trước cả chuyện này. Tôi đã nghĩ về điều này một lúc rồi, nhưng có lẽ Alice hiểu quá rõ thói quen của tôi.
Tôi nghĩ cô ấy có thể biết về tôi còn nhiều hơn cả bố mẹ tôi, và điều đó khiến tôi có chút lo lắng.
Nghĩ như vậy, tôi đưa đĩa cho Alice rồi lấy thêm một phần nữa. Không cần nói cũng biết, tôi ăn hết bát thứ hai trong chớp nhoáng.
-------------------------------
Đau lưng r, ngủ đây??


4 Bình luận