Trong bóng tối, Linh Vũ mở đôi mắt đang nhắm chặt của mình ra.
Tiếng sột soạt dường như phát ra từ lối vào chính của siêu thị.
Cô lặng lẽ rời khỏi phòng khách của siêu thị và nhanh nhẹn trèo lên bức tường cao ở sân sau.
Khéo léo luồn lách giữa các gai chống trộm trên bức tường cao, có thể gây cản trở người thường nhưng không có tác dụng với cô.
Linh Vũ di chuyển trên nóc nhà về phía cửa trước của siêu thị.
Một vài xác sống rải rác đang di chuyển vô định, hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của cô.
Cô lặng lẽ lấy chiếc nỏ hợp kim titan từ không gian kho đồ vừa mới mua ra, cảm nhận hơi mát của nó trên cánh tay.
Mũi tên nỏ đã được nạp đạn và sẵn sàng bắn.
Linh Vũ đi đến chỗ ngay phía trên cửa trước của siêu thị và nhìn xuống nhưng không thấy ai cả.
Cô ấy hơi nheo mắt lại suy nghĩ.
Cửa trước của siêu thị này đã bị hai tên côn đồ khóa từ bên trong vào sáng nay.
Kể cả khi có người phá được ổ khóa, cánh cửa vẫn bị giữ chặt bằng ba sợi xích khóa chặt từ bên trong, khó có thể vào được bên trong.
Linh Vũ mặc chiếc áo bó màu đen, uyển chuyển nhảy xuống từ trên mái nhà như một con mèo đen.
Cô ấy đáp xuống mà không phát ra tiếng động nào.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, cô thấy ổ khóa cửa chưa được mở, nhưng có dấu hiệu rõ ràng cho thấy có sự phá hoại.
Chứng tỏ đã có ai đó cố gắng mở nó ra, nhìn thấy những sợi xích bên trong và nhanh chóng rời đi.
Ẩn mình trong bóng tối dưới mái hiên, Linh Vũ đưa mắt nhìn xung quanh.
Phát hiện, ở cuối con phố, nhìn thấy một vài bóng đen đang từ từ biến mất vào màn đêm.
Có lẽ chính là bọn họ.
Nhưng Linh Vũ không hề đuổi theo.
Bất kỳ ai dám ra ngoài vào ban đêm để tìm kiếm nhu yếu phẩm, trong khi vẫn tránh được sự chú ý của lũ xác sống, thì ít nhất phải có một số kỹ năng ẩn núp.
Cô vẫn còn hoàn toàn xa lạ với khu phố này và việc vội vã đuổi theo họ chưa chắc gì đã tìm thấy họ.
Hơn nữa, có lẽ họ đã bỏ cuộc rồi.
Trái tim cô hơi chùng xuống.
Có rất nhiều vật tư ở đây, đủ cho hai người sống trong một khoản thời gian dài và sẽ rất lãng phí, nếu bỏ chúng lại.
Nhưng theo thời gian trôi qua kể từ khi ngày tận thế bắt đầu, những người phải đối mặt với tình trạng thiếu lương thực và nước uống sẽ sớm để mắt tới nơi này.
Có vẻ như cần phải nghĩ ra cách củng cố vị trí này để ngăn ngừa các vấn đề phát sinh trong tương lai.
Trong lúc suy ngẫm về điều này, cô lặng lẽ quay trở lại siêu thị.
Khoảng 2 giờ sáng, Thẩm vi Nguyệt ra khỏi phòng, đi vào phòng khách với đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ.
Bộ đồ ngủ rộng thùng thình của cô bị lệch, để lộ một bên vai trắng như tuyết và mái tóc đen nhánh của cô được buông xõa tự nhiên trên vai.
Cô thấy nhìn Linh Vũ đang bận rộn đi qua đi lại cầm những dụng cụ không rõ ràng, liền ngạc nhiên hỏi.
"Em đang làm gì thế, Tiểu Vũ?"
Linh Vũ liếc nhìn Thẩm vi Nguyệt, người đang vô tình để lộ vai, nhưng vẫn tiếp tục những gì mình đang làm.
"Có người đã cố đột nhập vào cửa chính của siêu thị, nhưng họ đã bỏ cuộc và rời đi."
"Vì vậy, em quyết định gia cố phòng thủ cho siêu thị trong đêm nay thay vì chờ ngày mai."
Thẩm vi Nguyệt sửng sốt khi nghe vậy, nhưng cũng thấy nhẹ nhõm vì không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. Sau một hồi im lặng, cô nói.
"Để chị giúp nhé!"
Linh Vũ không từ chối lời đề nghị của cô và chỉ dẫn cô cùng nhau bắt tay vào làm.
Cửa chính của siêu thị hiện tại, đã được bảo vệ bằng ba sợi xích nên cũng không cần phải bận tâm đến nó.
Dù sao Linh Vũ cũng không có ý định dùng cửa chính để đi ra ngoài, mà Thẩm Vi Nguyệt cũng không có khả năng ra ngoài.
Họ kiểm tra nhà kho và các phòng khác để tìm cửa sổ không có song sắt an ninh.
Bịt kín chúng bằng những ván gỗ dày và các tấm thép.
Các đinh chống trộm trên bức tường cao ở sân sau cũng được kiểm tra và không phát hiện thấy lỗ hổng nào.
Vẫn chưa hài lòng, Linh Vũ còn tìm thêm dây, đinh và những vật dụng khác để dựng thêm chướng ngại vật xung quanh bức tường cao.
Khi họ làm xong việc thì trời đã rạng sáng và Thẩm vi nguyệt kiệt sức gục ngã xuống ghế ở phòng khách.
Nhưng Linh Vũ lại không hề thấy mệt, chậm rãi đi ra khỏi phòng khách, quay lại nói với Thẩm vi Nguyệt.
"Bay giờ mọi chuyện đã ổn rồi. Chị không cần thiết phải gát đêm nữa đâu, giờ thì hãy đi nghỉ ngơi thêm tý đi."
"Chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập vào sáng ngày mai."
Sau đó Linh Vũ trở về phòng của mình, Cài cửa cẩn thận rồi mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Thẩm vị nguyệt nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn dễ thương của Linh vũ trở về phòng. Không hiểu sao, cô lại có cảm giác an toàn khó tả.
Giống như thể, chỉ cần Linh vũ còn ở đây, thì những chuyện nguy hiểm đều có thể dễ dàng vượt qua.
Nhưng cô không thể chỉ dựa vào cô bé mãi được, cô cũng cần phải nỗ lực trở nên mạnh mẽ hơn.
Với những suy nghĩ này, Thẩm vi Nguyệt quay trở về phòng mình.
......
Ánh nắng buổi sáng chiếu vào siêu thị nhỏ được gia cố cẩn thận, chỉ có một vài tia sáng lạc lọt qua.
Nhưng như vậy cũng đủ để đánh thức Thẩm Vi Nguyệt.
Cô đứng ngồi dậy và liếc nhìn chiếc đồng hồ, mới khoảng 8 giờ sáng. Cô ngáp và chuẩn bị làm mới bản thân.
Ngay khi cô vừa rời khỏi phòng, cô nghe thấy tiếng động từ sân sau.
Tim Thẩm vi Nguyệt loạn một nhịp, vội vã chạy tới.
Khi đến cửa sau, cô phát hiện.
Đó là Linh Vũ, đang khởi động tập thể dục buổi sáng.
Cô bé thật sự chỉ cần ngủ 2 tiếng thôi sao? Thẩm vị Nguyệt nhận ra mình đã hoàn toàn tin lời Linh vũ đã nói lúc trước.
Thẩm vi Nguyệt cũng nhớ lại lời mà cô giáo chủ nhiệm đã dặn dò khi cô sắp bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học.
"Những người thông minh hơn bạn, những người mạnh mẽ hơn bạn, sẽ chỉ làm việc chăm chỉ hơn bạn."
Cô cảm thấy nếu Linh Vũ đi học, chắc chắn cô sẽ là học sinh giỏi nhất.
Trong ánh sáng ban mai rực rỡ, động tác của Linh Vũ vừa nhanh nhẹn vừa mạnh mẽ.
Bộ đồ thể thao bó sát vào thân hình nhỏ nhắn, thanh mảnh của cô.
Mái tóc bạc trắng của cô hơi ẩm vì mồ hôi, vài giọt mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt trắng trẻo của cô xuống đất.
Đôi môi màu anh đào của cô khẽ mím nhẹ, vẻ mặt vô cùng tập trung.
Đôi mắt màu hổ phách của cô ấy giống như viên ngọc, đặc biệt đẹp dưới ánh sáng mặt trời.
Vào một buổi sáng đẹp trời như thế này, cảnh tượng này giống như một bức tranh thiên nhiên đẹp đến ngỡ ngàng.
Thẩm vi Nguyệt nhận thấy mình đang nhìn chằm chằm Linh vũ.
Nếu không có tiếng rên rỉ của lũ xác sống bên ngoài và tiếng la hét xa xa cùng tiếng kính vỡ, thì đây có lẽ chỉ là một ngày đẹp trời, bình thường như bao ngày khác.
Linh vũ không vì thấy sự xuất hiện của thẩm vị Nguyệt mà dừng lại động tác tập thể dục của mình.
Cô luôn nỗ lực và nghiêm khắc với chính mình.
Để có thể tồn tại trong cái thế giới tận thế này, mục tiêu trong thời gian ngắn đặt ra, chính là làm mọi cách để trở nên mạnh mẽ hơn.
Một lúc sau, khi Linh vũ tập thể dục xong, cô cầm một chiếc khăn gần đó, lâu mồ hôi trên người mình.
Cô cất tiếng nói với Thẩm vi Nguyệt, người vẫn còn đang ngơ ngác đứng ở cửa nhìn cô.
"Nhanh lên và chuẩn bị đi, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu luyện tập."
Thẩm Vị Nguyệt cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhanh chóng gật đầu rồi chạy vào trong rửa mặt.
Đối với Thẩm Vi Nguyệt hiện tại, để có thể trở thành trợ lý đắc lực của Linh Vũ. Cô cần phải tăng cường sức mạnh và học các kỹ năng chiến đấu.
Lĩnh vũ đã nghĩ ra được một cách, có thể rèn luyện sức mạnh và tăng cường thể lực cho thẩm vi Nguyệt, tất cả đều có thể hoàn thành bằng các thiết bị có sẵn trong siêu thị.
Mọi thứ đã được viết chi tiết trên một tờ giấy.
Toàn bộ buổi sáng sẽ dành cho việc tập luyện thể lực và sức mạnh.
Buổi chiều sẽ tập trung vào huấn luyện chiến đấu tay đôi và chiến đấu bằng vũ khí.
Về việc huấn luyện sử dụng súng, bản thân Linh Vũ vẫn chưa có súng nên không thể thực hiện được.
Đối với phần buổi sáng, Linh Vũ đã dạy Thẩm vi nguyệt các kỹ thuật và tư thế phù hợp cho các bài tập liên quan, sau đó cô sẽ tự mình thực hành.
Tuy nhiên, phần buổi chiều sẽ cần có sự hướng dẫn trực tiếp.
Sau khi Thẩm vi Nguyệt bắt đầu tự mình luyện tập. Linh Vũ chuẩn bị ra ngoài một lúc trước buổi huấn luyện chiến đầu buổi chiều.
Cô muốn khảo sát khu vực xung quanh và săn một ít xác sống để kiếm thêm chút điểm, chuẩn bị cho "Đợt giảm giá đặc biệt hàng tuần" tiếp theo.
Nhìn thấy Thẩm vi Nguyệt đang nỗ lực luyện tập, Linh Vũ cũng cảm thấy khá hài lòng.
Đối với một cô gái ở độ tuổi này, nhìn thấy một lịch trình huấn luyện phức tạp và khắc nghiệt đến vậy mà không phàn nàn, liền lao vào học và thực hành ngay lập tức quả thật rất ấn tượng.
Có lẽ đó là động lực để sống sót hoặc… hy vọng được gặp lại gia đình.
Linh Vũ cất dao găm và rìu đi.
Cô lấy hồi chiếc nỏ hợp kim titan từ kho đồ không gian của hệ thống và giấu nó trong tay áo của bộ quần áo theo phong cách phương Tây.
Được trang bị đầy đủ vũ khí, cô trèo qua bức tường cao ở sân sau và lên đường.
Cô ẩy chỉ vừa mới đi ra khỏi con hẻm siêu thị.
Đột nhiên trong thấy một xác sống đang loạng choạng, giống như một con chó đánh hơi thấy xương, nó lao vào cô với hàm răng nhe ra!


3 Bình luận
Thực ra thì mỗi lần cmt nó đều hiện lên mà, thấy ko ai tương tác nên vài chương spam ít. Chứ thông thường thì nhiều người mỗi chap 1 cmt cảm ơn thì nó cx tràn thui, làm quen đi og