Quên tắt stream, chàng st...
Natsuno Minoru Migi Usagi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương 4: Hai cô gái táo bạo

3 Bình luận - Độ dài: 6,724 từ - Cập nhật:

Sau khi chọn xong quần áo và đồ bơi, xem bộ phim kinh dị bắt đầu lúc bốn giờ chiều và ngắm hoàng hôn từ đài quan sát, cả ba hiện giờ đang ngồi trong một quán izakaya phong cách, mang đậm không khí Nhật Bản truyền thống. 

“Haah~ Em muốn chụp lại vẻ mặt của Onii-chan khi nãy ghê. Ước gì được dùng điện thoại trong rạp chiếu phim nhỉ.” (Yuno) 

“Trông mặt anh lúc đó tệ đến vậy sao...?” (Haruto) 

“Méo mó hết cả, trông cứ như quái vật ấy.” (Yuno) 

“Fufufu. Yuno-chan nói thế thì hơi quá rồi đó.” (Suzuha) 

“Thật mà. Ít nhất thì trong mắt tớ là vậy.” (Yuno) 

Câu chuyện trong căn phòng riêng xoay quanh những gì xảy ra trong rạp chiếu phim. 

“Onii-chan này, chẳng phải anh có nắm lấy tay Suzuha-chan lúc đang sợ sao? Anh đã xin lỗi đàng hoàng chưa đấy?” (Yuno) 

“Khoan! Không phải anh cưỡng ép hay gì đâu nhé!? Chính Suzuha-chan còn bảo là không sao cơ mà...” (Haruto) 

Haruto vội vung tay loạn xạ để giải thích, xua tan sự hiểu lầm nghiêm trọng của Yuno. 

“T-Tớ cũng sợ mà...” (Suzuha) 

“Ồ, vậy à?” (Yuno) 

“Thật ra thì cũng nhờ có Suzuha-chan, dù sợ nhưng anh cũng không cảm thấy xấu hổ. Thậm chí anh còn có thể tập trung xem phim nữa đó.” (Haruto) 

“Ý anh là sao?” (Yuno) 

“Ừm, khó diễn đạt lắm... nhưng phản ứng của Suzuha-chan giống hệt anh, nên hầu hết thời gian anh có cảm giác như tụi anh cùng sợ vậy.” (Haruto) 

Khi chỉ có một mình mình hoảng sợ, người ta sẽ cố tỏ ra mạnh mẽ vì ngại. Thế nhưng, nếu có ai đó cũng chung cảm giác ấy thì lại hoàn toàn khác. 

Thậm chí, Suzuha còn chủ động nắm tay nhiều hơn cả cậu. 

“Hừm. Ra là Suzuha-chan cũng sợ, nhỉ?” (Yuno) 

“Hmm? Anh nói sai gì à?” (Haruto) 

“Không đâu.” (Yuno) 

“...” (Haruto) 

Yuno cười toe toét, tránh né câu hỏi của Haruto rồi liếc sang bên cạnh. Suzuha lập tức cúi mặt xuống, đôi vai co lại như muốn giấu mình đi khi nhìn thực đơn. Cô cố lảng tránh ánh mắt mang hàm ý “Cậu giỏi xem phim kinh dị lắm mà”, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề. 

“Um, Yuno-chan, Haruto-oniisan... hai người muốn uống gì?” (Suzuha) 

“À nhỉ, vẫn chưa gọi đồ uống nữa. Anh chọn trà ô long vậy. Còn Suzuha-chan?” (Haruto) 

“E-Em... uống trà hoa nhài.” (Suzuha) 

“Hmm, uống gì đây ta... Trà? Hay nước ép nhỉ...” (Yuno) 

Khi được đưa vào phòng, cả ba vẫn chưa gọi đồ uống vì cứ bị phân tâm như thế này. 

Haruto cũng trầm ngâm đọc đi đọc lại bảng menu. 

“Đã ra ngoài rồi thì sao Onii-chan không thử uống chút rượu nhỉ?” (Yuno) 

“Rượu á!?” (Haruto) 

“Bởi bình thường anh có mấy khi được uống đâu? Nhân dịp này thì nên tận hưởng đi chứ? Với lại, chắc ở đây còn có cả mấy loại rượu đặc biệt mà bên ngoài không có nữa đấy.” (Yuno) 

“Ừm, nghe thì cũng hợp lý... nhưng thôi! Anh xin kiếu. Nếu chỉ có một mình anh tận hưởng thì còn ra thể thống gì nữa chứ? Hơn nữa, anh còn phải làm tròn trách nhiệm của một người giám hộ mà.” (Haruto) 

Việc ngồi uống rượu trước mặt hai thiếu nữ vị thành niên còn chưa được phép uống rượu bia khiến cậu cảm thấy không thể nào chấp nhận được. Quan trọng hơn, lý do thứ hai mới là điều khiến cậu bận tâm hơn cả. 

Đó là vai trò mà cậu đã tự đặt ra cho mình. 

“Haa... Bọn em có để tâm đến mức đó đâu? Trong tình huống này, anh nên bớt lo đi mới phải.” (Yuno) 

“Em cũng sẽ vui hơn nếu anh làm vậy.” (Suzuha) 

“A-Anh rất cảm kích khi nghe hai đứa nói thế, cơ mà...” (Haruto) 

“Anh mà cứ gò bó như vậy thì em sẽ chẳng thấy ngon miệng nổi đâu. Trong khi menu toàn món trông hấp dẫn thế này...” (Yuno) 

“Uuu...” (Haruto) 

“Fufu, nghe có hơi quá đáng, nhưng em cũng sẽ mất hứng ăn nếu anh cứ như vậy đó.” (Suzuha) 

“M-Mấy đứa... thật không công bằng chút nào mà...” (Haruto) 

Suzuha ngay lập tức hùa theo chiến thuật nhỏ của Yuno. 

Vốn định mời cả hai để họ được thưởng thức một cách ngon miệng hơn. Thế nhưng, với kiểu lập luận hiện giờ, cậu chỉ có thể giương cờ trắng đầu hàng. 

Khi ai cũng nghĩ cho niềm vui của người khác, việc bị hai chọi một áp đảo đúng là bất lợi khủng khiếp. 

“Thế thì... chỉ lần này thôi, anh sẽ nghe theo hai đứa... chắc anh sẽ thử gọi một loại rượu anh chưa từng uống xem thế nào.” (Haruto) 

“Ý hay đó. Vậy, anh chọn gì?” (Yuno) 

“Hmm... chắc là cái nào nghe tên ngầu một chút.” (Haruto) 

“Đúng kiểu đàn ông chọn nhỉ?” (Yuno) 

“Anh chẳng biết gì về rượu nên có còn cách nào khác đâu? Suzuha-chan, em thấy cái tên nào nghe ngầu nhất?” (Haruto) 

“Để em chọn có ổn không ạ?” (Suzuha) 

“Tất nhiên rồi! Anh chỉ từng uống bia với cocktail chanh thôi, nên đừng lo chọn trúng loại anh từng uống. Sau đó thì Yuu sẽ chọn cái tiếp theo.” (Haruto) 

“Vâng, vâng.” (Yuno) 

“Vậy thì... hmm. Gin Lime này thì sao ạ?” (Suzuha) 

“Tuyệt! Anh sẽ thử cái đó đầu tiên. Nghe có vẻ mát và ngon nữa.” (Haruto) 

Haruto thậm chí còn chẳng biết rốt cuộc đó là thứ gì, cậu chỉ thấy cái tên ấy nghe rất ngầu. 

“Hee~ Onii-chan còn biết lime là gì cơ à?” (Yuno) 

“Khoan, nó ngon thật không vậy? Anh biết ngay mà!” (Haruto) 

“Em không biết gì hết.” (Yuno) 

“...” (Haruto) 

Cách Yuno nói khiến cậu nghĩ rằng linh cảm của mình là đúng, nhưng trên thực tế thì lại không hề như vậy. 

Nụ cười phấn khích vừa nãy của Haruto bị dập tắt ngay lập tức. 

“Này, Suzuha-chan, em không thấy Yuno-chan quá đáng lắm à? Làm anh mừng hụt như vậy.” (Haruto) 

“Fufu, đúng là hơi quá thật.” (Suzuha) 

“Nhưng em cũng đâu có cố ý đâu?” (Yuno) 

Vừa biện hộ, Yuno vừa bấm chuông gọi nhân viên. 

Sau khi gọi đồ uống xong và nhân viên rời đi, câu chuyện lại tiếp tục. 

“Nhắc mới nhớ, Onii-chan, em không ngờ anh lại biết quán izakaya phong cách thế này đấy. Anh tìm ra chỗ này chỉ để hôm nay đưa bọn em đến à?” (Yuno) 

“Anh ước mình có thể nói vậy...” (Haruto) 

Cậu định nhắc đến ‘Rina’ mà Yuno đã gặp trước đó, nhưng ở đây còn có cả Suzuha nữa. 

“Thật ra là một người bạn giới thiệu cho anh. Anh cũng khá thích nơi này nên mới muốn đưa hai đứa đến.” (Haruto) 

Haruto cố ý chỉ nói mơ hồ là “một người bạn” để không ai bị lạc lõng khỏi câu chuyện. 

“Có phải là Aya-san không? Chị sinh viên giàu có từng đãi bọn em ăn sushi ấy?” (Yuno) 

“Không, người giới thiệu chỗ này cho anh là senpai của Aya-san. Aya cũng đi cùng nên bọn anh đi cùng nhau luôn.” (Haruto) 

“Anh thân với họ ghê ha.” (Yuno) 

“Haha, thì... bạn bè mà.” (Haruto) 

Ngoài chuyện đó ra thì cô còn là một trong số ít streamer mà cậu đã trao đổi thông tin liên lạc. 

 Dù vậy, mối quan hệ giữa họ không có gì sai trái cả. 

“Um... chị ấy là bạn gái của Haruto-oniisan ạ...?” (Suzuha) 

“Không, không! Hoàn toàn không phải đâu!!” (Haruto) 

Cậu không ngờ câu hỏi đó lại được đưa ra, nhất là khi cậu đang tưởng mọi chuyện đã sáng tỏ. 

Haruto mở to mắt, lắc đầu lia lịa rồi nhanh chóng phủ nhận lời của Suzuha. 

“Phản ứng dữ dội vậy chỉ càng khiến anh đáng ngờ hơn thôi. Nhưng có lẽ Onii-chan cũng nói thật đấy. Nếu có bạn gái thì anh đã vui như mở hội rồi.” (Yuno) 

“Ý em là do anh chưa từng có bạn gái à?” (Haruto) 

“Ai biết được?” (Yuno) 

“Ugh, rõ ràng em nghĩ vậy còn gì.” (Haruto) 

Trong lúc hai anh em đấu khẩu như mọi khi, Suzuha khẽ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt vô thức dừng lại trên gương mặt Haruto với cảm giác an tâm lan tỏa. 

“Vậy thì, để phạt anh vì vội kết luận, em sẽ cho Onii-chan một câu hỏi cực khó.” (Yuno) 

“Cứ hỏi đi.” (Haruto) 

“Chỉ cần anh trả lời được thôi... nhưng, anh không nghĩ Aya-san, người khá thân thiết với anh, có thể tỏ tình hay gì đó sao?” (Yuno) 

“Gì chứ!? Sao tự dưng lại thành ra chuyện đó rồi!?” (Haruto) 

“Thì, Aya-san chắc chắn có tình cảm với Onii-chan chứ còn gì. Nếu không thì chị ấy đâu có rủ đi thủy cung cùng nhau, hay đãi anh bữa sushi đắt đỏ như thế.” (Yuno) 

“...” (Haruto) 

Bị Yuno hỏi dò, Haruto im lặng, chớp mắt liên tục như nhớ ra điều gì đó. 

Thấy thế, Suzuha khẽ há miệng với vẻ ngạc nhiên. 

“Vẻ mặt đó có nghĩa là anh đã nhận ra rồi nhỉ? Đúng là hiếm khi anh sắc bén như vậy đấy, Onii-chan.” (Yuno) 

“À, thật ra... em ấy từng nói là ‘có hứng thú’ với anh...” (Haruto) 

“Ể!?” (Yuno) 

“—!” (Suzuha) 

Một chuyện mà cả Yuno lẫn Suzuha đều chưa từng biết, bất chợt thoát ra khỏi miệng Haruto. 

“Nhưng mà chỉ đến vậy thôi nhé? Hơn nữa, Aya-san còn bận rộn hơn cả anh, nếu có bạn trai thì chắc cũng chỉ thêm phiền phức. Anh nghĩ em ấy cũng không coi trọng loại quan hệ đó lắm đâu. Tụi anh vẫn chỉ là bạn, mà em ấy cũng khá nổi tiếng nên nếu muốn, chắc chắn sẽ tìm được người khác thôi.” (Haruto) 

“R-Ra vậy... nghe cứ như mối quan hệ của người trưởng thành vậy.” (Yuno) 

“Nhưng cách tụi anh đi chơi với nhau thì chẳng khác gì bình thường cả.” (Haruto) 

“...” (Suzuha) 

Trong lúc cố giấu đi sự bối rối khi nghe một điều khá mới mẻ, khi Suzuha vẫn đang loay hoay sắp xếp lại suy nghĩ thì cô bất ngờ bị kéo sang hướng khác. 

“Ngược lại, còn hai đứa thì sao? Gần đây hai đứa có thích ai không? Hay có ai thân thiết hơn bình thường... hoặc thậm chí là có bạn trai mới chẳng hạn?” (Haruto) 

“Em thì không có ai cả.” (Yuno) 

“Em chắc cũng thế...” (Suzuha) 

“Ồ, vậy à?” (Haruto) 

Haruto khẽ đáp bằng giọng dịu dàng, cậu khẽ gõ nhẹ ngón tay với vẻ hơi bồn chồn. 

Chuyện gì vậy nhỉ

Yuno lập tức bắt bài. 

“Trông anh như muốn nói gì lắm kìa. Vì lúc nãy em hỏi một câu khá khó nên giờ anh được phép trả đũa đó. Hỏi tọc mạch chút cũng được.” (Yuno) 

“Ahaha, thật không? Vậy thì... vì hai đứa đang học năm hai cao trung, nên chắc quanh đây sẽ bắt đầu có người yêu đương này nọ. Nhưng anh chỉ muốn nói với hai đứa là, ‘không cần phải vội’. Đừng để bị cuốn theo bầu không khí xung quanh.” (Haruto) 

“Em thì lại không nghĩ mình sẽ thành ra như thế đâu.” (Yuno) 

“Fufu, em sẽ cẩn thận.” (Suzuha) 

Ngay sau khi Suzuha nhận ra qua lời Haruto, rằng tình cảm của mình vẫn chưa chạm được đến cậu, thì giọng nói “Tôi xin phép” vang lên từ sau tấm cửa kéo shoji, và nhân viên bưng đồ uống bước vào, tạm ngắt quãng câu chuyện. 

“...” (Haruto) 

Còn Haruto thì chìm vào suy nghĩ, với nỗi bận tâm về tình cảm của một cô sinh viên đại học trong lòng. 

Suzuha cảm thấy hơi ghen tị vì điều đó. Cô lặng lẽ lấy hết can đảm, hy vọng một ngày nào đó mình có thể thốt ra lời mời mà bấy lâu vẫn chưa dám nói. 

_____________________________________

[Góc nhìn của Suzuha] 

“Ahh, hôm nay vui quá đi mất~” (Haruto) 

“Nghe anh nói thế em cũng mừng. Nhưng em thấy vẫn còn hơi sớm để kết luận đấy.” (Yuno) 

Đã hai tiếng trôi qua từ khi cả ba bước vào quán izakaya, và họ đang thưởng thức món tráng miệng sau bữa ăn. 

(Dù có say, Haruto-oniisan vẫn rất giống như thường ngày...

Suzuha thầm nghĩ với nụ cười trìu mến trên môi, đồng thời cô vẫn chú ý đến một điều khác. 

“Haruto-oniisan, anh có ổn không...? Tai anh đỏ hết rồi kìa, anh uống thêm chút nước đi ạ.” (Suzuha) 

“Ổng say bét nhè rồi còn gì? Suốt bữa cứ khen ‘ngon quá’ rồi uống quá trời.” (Yuno) 

“Cảm ơn hai đứa vì đã lo cho anh. Nhưng anh ổn, chỉ thấy hơi lâng lâng thôi. Anh vẫn biết tiết chế mà.” (Haruto) 

Đôi mắt lấp lánh, giọng nói cũng nhẹ bẫng hơn thường ngày, Haruto đang hành xử có chút khác lạ. Dù vậy, đúng như cậu nói, cậu vẫn giữ được sự tự chủ nhất định, lời lẽ cũng không có gì bất thường. 

“Nhưng mà, đây chắc là lần say nhất trong năm của anh rồi đó, Onii-chan?” (Yuno) 

“Có thể lắm... Không chỉ là uống nhiều, mà mấy loại đồ uống tên nghe ngầu đều nặng đô hơn hẳn.” (Haruto) 

(...) 

Trước câu nói bất chợt ấy, tim Suzuha khẽ hẫng một nhịp. 

Vì cô đã mơ hồ đoán được lý do, nên trái tim cô bắt đầu đập dồn dập. Dù vậy, cô đã nhanh chóng che giấu điều đó. 

“C-Có lẽ vì vậy mà chúng mới có cái tên nghe ngầu như thế.” (Suzuha) 

“Ah~! Có lý! Suzuha-chan giỏi thật đó!” (Haruto) 

Trong trạng thái này, có vẻ như cậu sẽ tin vào bất cứ điều gì. 

Thấy cậu dễ dàng gật gù và nở nụ cười đến vậy, Suzuha thở phào nhẹ nhõm. Và rồi, cô bất giác ngắm nhìn dáng vẻ hiếm hoi khi ngà ngà say của cậu. 

“Trông anh vui quá nhỉ, Onii-chan... Nếu được thì mong anh cất cái gương mặt lờ đờ đó đi dùm em.” (Yuno) 

“Rồi, rồi.” (Haruto) 

“Về lại bình thường liền luôn.” (Yuno) 

“Ahaha, hình như anh cứ uống rượu là bản thân trở nên vô dụng thì phải.” (Haruto) 

“Không phải vô dụng bình thường đâu, mà là vô dụng hoàn toàn luôn cơ.” (Yuno) 

“Tệ đến mức đó à?” (Haruto) 

“Vâng, tệ đến mức đó đấy.” (Yuno) 

Haruto gãi má đầy bất lực. 

Tuy giọng Yuno nghe có vẻ trách móc, nhưng thực chất lại là cách giấu đi niềm vui khi thấy cậu đang thật sự tận hưởng. 

(Giống như Yuno-chan, chắc hẳn Aya-san cũng từng vui như thế...

Suzuha nghĩ vậy khi nhớ lại chuyện Haruto đi thủy cung với một người con gái tên Aya. 

Khi đó, hẳn cậu cũng nở cùng nụ cười này. Đặc biệt nếu nụ cười ấy chỉ dành riêng cho cô ấy. 

...Chỉ nghĩ tới thôi, sự nôn nao, bất an đã mạnh mẽ dấy lên trong lòng Suzuha. 

“Ừm… thực ra thì, cũng nhờ có Yuu và Suzuha-chan mà anh mới có thể thoải mái như thế này. Nếu không có hai đứa, anh chẳng thể vui đến vậy được đâu.” (Haruto) 

“...!” (Suzuha) 

“A-Anh không cần nói mấy lời như vậy chỉ vì đang say đâu.” (Yuno) 

“Nhưng anh đâu có nói sai, đúng chứ? Nhỉ, Suzuha-chan?” (Haruto) 

“V-Vâng!” (Suzuha) 

Lời nói đó xuất hiện quá đột ngột. 

Việc bất ngờ được nghe những lời chân thành từ Haruto khiến Suzuha vô cùng bối rối. 

Chỉ riêng việc cảm nhận rõ rệt rằng cậu thật sự trân trọng điều ấy đã đủ để xua tan làn sương nặng nề vẫn đang quẩn quanh trong tâm trí cô. 

“V-Vả lại... nhờ có Haruto-oniisan đi cùng nên em mới vui đến vậy...” (Suzuha) 

“Anh rất mừng vì chúng ta đều có chung một cảm nhận đấy.” (Haruto) 

“Onii-chan đang ép cậu ấy phải nói câu đó ra đấy.” (Yuno) 

“Ể!? Không phải chứ!?” (Haruto) 

“V-Vâng...” (Suzuha) 

Ngập tràn hạnh phúc, Suzuha khẽ gật đầu, không thể giữ nổi sự bình tĩnh nữa. 

Dù vậy, Haruto vẫn chẳng hề hay biết, cậu nhấp thêm một ngụm rượu rồi khẽ than thở với chút tiếc nuối… 

“Haah~... Anh thật sự mong sẽ còn những ngày như thế này. Khoảng một năm nữa thôi, khi hai đứa bước vào mùa thi cử, chắc chúng ta sẽ không được đi chơi nhiều thế này nữa...” (Haruto) 

“Là vì anh bận nên tụi mình mới không đi chơi nhiều được chứ sao nữa? Em đã nói rồi, anh nên giảm bớt công việc đi... Thời học sinh anh thậm chí còn chẳng được tận hưởng gì mà.” (Yuno) 

“Không nhé.” (Haruto) 

“Em sẽ làm bù cho phần công việc giảm bớt đó.” (Yuno) 

“Nếu vậy thì anh thà làm việc tiếp còn hơn.” (Haruto) 

“Nghe vô lý hết sức.” (Yuno) 

“Fufufu.” (Suzuha) 

Tuy đã ngà ngà say, Haruto vẫn kiên quyết từ chối. 

Dù việc đó giúp Haruto bớt vất vả hơn, cậu vẫn sẽ không lay chuyển khi nói đến việc gánh vác gia đình. 

Và chính phần đó của cậu lại càng khiến cô thêm rung động với cậu hơn. 

“Dù em có nói gì thì quan điểm của anh vẫn là ‘với học sinh cao trung, việc học và tận hưởng là quan trọng nhất’.” (Haruto) 

“Đây là lần đầu em nghe anh nói câu đó đấy.” (Yuno) 

“...À! Phải rồi. Suýt nữa thì quên. Nhắc đến ‘tận hưởng’ thì có chuyện này anh nên nói với hai đứa.” (Haruto) 

“Có liên quan đến em nữa sao ạ?” (Yuno) 

“Ừ. Hai đứa mới mua đồ bơi hôm nay đúng không? Vậy nên, khi đi bể bơi hay ra biển, nhớ cẩn thận đừng dây dưa vào bất kì tên con trai nào nào đến bắt chuyện với hai đứa.” (Haruto) 

“Fufufu, anh đã dặn khi bọn em chọn đồ bơi rồi mà, thậm chí lúc trên đường đi mua nữa đó.” (Suzuha) 

“Ể... Thật sao? Anh không nhớ là mình đã từng nói vậy luôn.” (Haruto) 

“Onii-chan, Anh uống nhiều quá rồi đó. Như Suzuha-chan nói đấy, anh nên uống thêm nước đi.” (Yuno) 

“...” (Haruto) 

Yuno đưa cho cậu một cốc nước với mấy viên đá lăn tăn nổi bên trong. 

Động tác ấy vốn tự nhiên với hai anh em, nhưng lại khiến Suzuha thoáng thấy ghen tị. 

“À mà, em định hỏi từ nãy... làm sao để tránh được mấy tên bắt chuyện hả? Nói thật thì cho dù bọn em có cẩn thận thế nào, cũng đâu ngăn được người ta tới bắt chuyện, phải không?” (Yuno) 

“Ừm... có lẽ hai đứa nên đi cùng một ai đó đáng tin cậy, như một bạn nam cùng trường chẳng hạn.” (Haruto) 

“Nếu em nói không muốn rủ ai hết vì sợ sinh ra tin đồn thì sao?” (Yuno) 

“Nếu em nói vậy thì... ờm...” (Haruto) 

Nét mặt bình tĩnh ban nãy của Haruto chợt tối sầm lại. Cậu khoanh tay, cúi đầu xuống trông như đang suy nghĩ rất nghiêm túc. 

(...) 

Ngược lại, cơ hội bất ngờ đến với Suzuha. 

Chủ đề ‘đi bơi’ mà cô mãi chưa dám nói, giờ chính miệng cậu lại gợi ra. Đây vốn là mục tiêu lớn nhất mà hôm nay cô muốn đạt được. 

Không thể có thời điểm nào tốt hơn để mở lời nữa. 

(Nếu giờ mình không mời thì chắc sẽ chẳng bao giờ mở lời được... Mình tin chắc Aya-san dũng cảm hơn nhiều, luôn nói ra điều mình muốn nói...

Cô hít sâu, chờ khoảnh khắc thích hợp. 

“Mmm!?” (Suzuha) 

Bất ngờ, một bàn tay chạm nhẹ vào Suzuha từ bên cạnh., khi cô quay sang thì thấy Yuno đang đứng lên, khẽ mấp máy môi nói: “Cố lên nhé.” 

“Được rồi, em đi vệ sinh chút. Onii-chan cứ nghĩ thêm đi nhé.” (Yuno) 

“R-Rồi! Anh nhất định sẽ tìm được giải pháp tốt hơn trước khi em quay lại!” (Haruto) 

“Em mong chờ lắm đó. Suzuha-chan, nhớ trông chừng kẻo ổng lười biếng đấy!” (Yuno) 

“Ư-Ừm!” (Suzuha) 

“Cảm ơn nhiều!” (Yuno) 

(Cảm ơn Yuno-chan...

Yuno lúc nào cũng tinh ý nhường chỗ khi cô cần một cuộc nói chuyện quan trọng. 

Khi Yuno mở cửa kéo và xỏ giày rời đi, Suzuha khẽ dõi theo, để lại căn phòng chỉ còn hai người. 

“Hmm... không muốn rủ mấy cậu con trai cùng trường vì sợ lời ra tiếng vào à... Anh thật sự không ngờ rằng em sẽ nói vậy luôn...” (Haruto) 

Ngay cả trong tình cảnh này, cậu vẫn bận tâm suy nghĩ, nhưng rồi bất ngờ quay mặt sang phía cô. 

“Này, Suzuha-chan... có thể là anh đang phiền em, nhưng em có ý tưởng nào không? Ngoài việc rủ một người đáng tin đi cùng, còn cách nào tránh bị làm phiền nữa không?” (Haruto) 

“E-Em... xin lỗi... em cũng chẳng nghĩ ra cách nào khác cả...” (Suzuha) 

Thực ra, trong đầu cô thoáng hiện ra ý nghĩ “nhờ mọi người xung quanh giúp đỡ”, nhưng cô không thể nói ra được. 

Nếu nói vậy, cơ hội mời Haruto đi sẽ tan biến. 

“Cho nên... em cũng nghĩ rằng mình cũng nên rủ một người đáng tin cậy đi cùng...” (Suzuha) 

“Hả? Chẳng phải em đã tính đi cùng mấy cậu bạn trai trong trường, nên mới cần mua đồ bơi đó sao?” (Haruto) 

“K-Không phải vậy đâu ạ! Em chỉ định đi cùng Yuno-chan thôi...” (Suzuha) 

Đây là chuyện tuyệt đối không thể để cậu hiểu lầm. 

Cô dồn thêm sức vào giọng nói, tay vung loạn cả lên để chắc chắn cậu có thể nghe rõ dù đang ngà ngà say. 

“Thật sao!?” (Haruto) 

“Dạ!” (Suzuha) 

Cô mạnh mẽ gật đầu. 

“Vậy thì càng phải cần có người đi cùng... Hai đứa mặc đồ bơi trông rất dễ thương, lại tốt bụng nên chắc chắn sẽ rất dễ bị người khác bắt chuyện.” (Haruto) 

“...” (Suzuha) 

Dù cậu đã nói rằng “sẽ thật tốt nếu còn những ngày cả ba được đi chơi cùng nhau như thế này”, dù Yuno đã thu hẹp điều kiện rằng “em không muốn rủ bạn nam trong trường”, cậu vẫn chẳng buồn nghĩ đến bản thân như một sự lựa chọn, dù chỉ là một câu bông đùa. 

Cậu chưa bao giờ ưu tiên bản thân, bất kể tình huống nào. 

Chính vì sự vụng về nhưng tốt bụng ấy, Suzuha lại càng hiểu mình không thể mãi thụ động.  Một lần nữa, cô nhận ra rằng nếu không chủ động mời cậu, thì tình cảm của mình sẽ chẳng bao giờ truyền đạt được. 

(M-Mình chỉ nói điều hiển nhiên... chỉ là điều hiển nhiên thôi...

Cố nén sự ngượng ngùng đang dâng lên, Suzuha siết chặt chiếc cốc chỉ còn vài viên đá, nhìn vào khoảng giữa lông mày cậu. 

Cô làm như thể đang nhìn thẳng vào mắt cậu, tập trung để giọng không run và mở lời. 

“E-Em... nãy giờ không đủ can đảm để nói... nhưng... người đáng tin đó... có thể là Haruto-oniisan được không?” (Suzuha) 

“Hử? ...Ể, là anh á!?” (Haruto) 

“E-Em cũng biết là có hơi ích kỷ, nhưng... ngay từ đầu em đã muốn Haruto-oniisan là người chọn đồ bơi cho em rồi...” (Suzuha) 

“Thật vậy à!?” (Haruto) 

“V-Vâng... Em không muốn rủ ai khác ngoài Haruto-oniisan hết...” (Suzuha) 

Mặt cô đỏ bừng bừng như thể đã bị bỏng từ nãy đến giờ. Có lẽ, nó còn đỏ hơn cả gương mặt đang say của cậu. 

Nhưng dù gì thì, cô cũng đã nói ra được. 

Vì cậu đang say, và chỉ có hai người với nhau nên việc mở lời sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. 

“Nếu em nói vậy... anh có thể sẽ coi nó là chuyện nghiêm túc đấy?” (Haruto) 

“Nếu anh không nghiêm túc thì em sẽ là người gặp rắc rối đấy...” (Suzuha) 

(Thật đấy... em sẽ gặp rắc rối mất...

“Vậy... chúng ta cùng đi nhé? Ba người chúng ta sẽ tìm chỗ nào có thể mặc đồ bơi lần tới.” (Haruto) 

“V-Vâng! Nhất định nhé!” (Suzuha) 

“Được!” (Haruto) 

(Fufu... mình làm được rồi.

Đây là lần đầu tiên cô mời cậu. Và, với việc cậu không từ chối… 

Dưới bàn kotatsu, Suzuha khẽ đung đưa chân trong niềm vui sướng. Khuôn mặt cô giãn ra, đến mức không thể để ai nhìn thấy cô trong bộ dạng đó. 

Chỉ riêng lời hẹn này thôi cũng đủ để khiến cô hạnh phúc đến mức cảm thấy, dù có phải chờ sang năm hay năm sau nữa cũng chẳng sao. 

“Um, nhớ báo cho em biết khi nào anh quyết định được nhé... Haruto-oniisan.” (Suzuha) 

“Ừ!” (Haruto) 

 Vài phút sau lời hứa đáng mong đợi ấy, cửa shoji lại mở, Yuno đã quay trở lại.

“Xin lỗi vì đã để hai người đợi lâu! Onii-chan, anh nghĩ ra cách gì chưa?” (Yuno)

“Ờ thì... hay là để anh đi cùng? Nói đúng hơn, nếu có chuyện gì thì anh sẽ bảo vệ hai đứa, nên anh muốn được đi theo.” (Haruto)

“Ra vậy. Ý kiến hay đó. Em cũng muốn khen anh, nhưng chắc anh được Suzuha-chan mách nước, phải chứ?” (Yuno)

“Haha... chuẩn rồi đó.” (Haruto)

Suzuha cho rằng mình đã có được một lời hứa quan trọng, nên thầm nghĩ rằng giờ có thể thoải mái thư giãn và lắng nghe hai người trò chuyện.

Thế nhưng, cô đã lầm.

“Nếu anh đã nhờ Suzuha-chan giúp thì lúc tỉnh rượu hãy nghĩ lại đi nhé? Tại sao cậu ấy lại hỏi anh, và tại sao cậu ấy lại muốn mặc bộ đồ bơi do anh chọn.” (Yuno)

“!?” (Suzuha)

“Anh sẽ. Anh sẽ suy nghĩ và trả ơn cho Suzuha-chan đàng hoàng.” (Haruto)

“...C-Chuyện đó thì... ừm...” (Suzuha)

Do tác động của rượu, cậu ngoan ngoãn nghe lời mà không hề thắc mắc “tại sao”.

Nếu tìm ra được câu trả lời đúng, chắc chắn Haruto sẽ nhận ra. Tình cảm và mong muốn được đáp lại của cô chắc chắn sẽ bị phơi bày.

Nhưng...

“...V-Vâng. Em mong chờ lắm đó.” (Suzuha)

Cô cố tỏ ra can đảm để được bước thêm một bước.

Để được gần gũi với cậu hơn.

Để không thua người con gái tên Aya.

Và để có thể dựa dẫm vào cậu nhiều hơn nữa…

_______________________________________________

Ba người họ trở về nhà. Vừa tận hưởng làn gió đêm dịu mát, họ vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày.

“Ể, thật luôn?” (Yuno)

“A...” (Suzuha)

Sau khi trải xong chăn đệm cho Suzuha ở phòng Yuno và quay lại phòng khách, hai người thấy Haruto đã gục trên ghế sofa.

“Onii-chan ngủ luôn rồi.” (Yuno)

“Fufu, mới nãy tớ còn nghe thấy anh ấy hỏi ‘Mấy đứa ổn chứ~?’ nữa mà.” (Suzuha)

“Vậy mà chỉ hai ba phút sau đã lăn ra thế này, ngủ không biết trời trăng gì luôn rồi... Cơ mà cũng ấn tượng thật đấy, vì ổng đã cố gắng hoàn thành bổn phận của mình mới gục xuống.” (Yuno)

Yuno chống tay lên lưng ghế sofa rồi chọt chọt vào bụng Haruto.

Với khoảng thời gian lẽ ra chỉ để chợp mắt như thế này, cậu lại chẳng có phản ứng gì mà chỉ yên bình ngủ say.

Có vẻ như cậu đã vào một giấc ngủ sâu.

“Không biết ổng đã vượt quá giới hạn bao nhiêu nữa.” (Yuno)

“Nhưng đúng là Haruto-oniisan nhỉ? Dù trong tình trạng này vẫn lo cho bọn mình...” (Suzuha)

“Nếu không gục ngay tại đây thì hoàn hảo rồi. Ổng nặng quá, không thể di chuyển nổi.” (Yuno)

“Hai đứa mình cùng khiêng thì... có khó không nhỉ?” (Suzuha)

“Không hẳn là không thể, nhưng lỡ làm ổng ngã thì nguy hiểm lắm. Thôi cứ để ổng nằm đây đi.” (Yuno)

Tất nhiên, trong đầu Yuno cũng thoáng nghĩ đến việc đánh thức cậu dậy, nhưng rồi cô đã bỏ qua, vì thấy làm vậy thì “có vẻ hơi đáng thương”.

“À này, Suzuha-chan. Nếu muốn thì cậu có thể chạm tay ổng một cái. Onii-chan chắc chắn sẽ không tỉnh lại đâu, vả lại chính ổng là người nằm lăn ra đó mà.” (Yuno)

“Tớ không có ý định làm vậy đâu!?” (Suzuha)

“Thật không đó?” (Yuno)

“Ư-Ừm...” (Suzuha)

Thế là, Suzuha bị hiểu lầm rằng việc muốn khiêng Haruto cũng chỉ vì muốn chạm vào cậu.

Tất nhiên cô chẳng có ý đồ gì mà chỉ nghĩ “anh ấy sẽ thoải mái hơn nếu được nằm trên giường”. Nhưng những hành động đáng ngờ trước đó đã đủ để cô bị suy diễn.

“Vì Suzuha-chan từng giả vờ sợ để nắm tay Onii-chan khi xem phim cơ mà.” (Yuno)

Ngay khi Yuno giơ ngón trỏ lên và nói vậy, Suzuha giật thót, lùi hẳn ra sau. Mặt cô càng đỏ hơn nữa ngay trước mắt Yuno.

Phản ứng ấy càng khiến Yuno tự tin hơn. Cô lại giơ thêm ngón giữa, tạo thành chữ V.

“Hơn nữa, Suzuha-chan còn cố tình chọn rượu mạnh để chuốc say Onii-chan, mọi thứ sáng tỏ hết rồi còn gì?” (Yuno)

“Ư-Ừm... Yuno-chan, đó thật sự là hiểu lầm mà...” (Suzuha)

“...Ể? Thật sao!?” (Yuno)

“Ừm...” (Suzuha)

Sở dĩ Yuno ngạc nhiên như vậy dù vẫn tin lời Suzuha là bởi cô cảm nhận được khi nào Suzuha đang nói thật.

“Xin lỗi nhé! Chỉ vì mặt của onii-chan đỏ quá nên tớ hơi lo lắng thôi... Cậu biết đấy, lúc tớ đi vệ sinh có tra thử đồ uống của ổng trên điện thoại, kết quả hiện ra toàn rượu mạnh, nên tớ cứ nghĩ là...” (Yuno)

Quả thật, Suzuha cũng đã bị thấy đang tra chữ “rượu mạnh” trên điện thoại trước khi Haruto uống, nên việc Yuno hiểu nhầm cũng là điều dễ hiểu.

“Tớ chỉ tra rượu mạnh vì nghĩ nếu là loại nhẹ thì Haruto-oniisan sẽ không cảm thấy như đang uống thật sự... Với lại anh ấy nói là sẽ trả tiền, nên tớ nghĩ phải chọn loại xứng đáng một chút.” (Suzuha)

“Àaa! Thì ra là vậy hả!? Thật sự cảm ơn vì đã nghĩ cho ổng nhé.” (Yuno)

Yuno có vẻ đã bị thuyết phục, trong khi Suzuha lúng túng mân mê ngón tay khi giải thích. Cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng cô, nhưng nó không kéo dài lâu.

“Nhưng! Cậu cũng thấy đó, nhìn onii-chan bây giờ thì rõ ràng là loại rượu kia mạnh quá mức rồi.” (Yuno)

Bước lại gần một, hai, rồi ba bước, Yuno dùng ngón tay cái và trỏ véo má Suzuha và nói.

832c31d3-ecf8-4ffd-9ae1-11e58e5a49ca.jpg

“Uuu... Lần sau tớ sẽ tìm hiểu kỹ hơn về nồng độ cồn mà...” (Suzuha)

“… Nhớ đấy nhé. Nếu có lần sau thì hãy chọn loại nhẹ nhàng hơn chút nha, Suzuha-chan?” (Yuno)

“...Ư-Ừm!” (Suzuha)

“Cảm ơn, cảm ơn!” (Yuno)

Nghe câu trả lời đó, Yuno hài lòng gật đầu, thả má Suzuha ra rồi bắt đầu di chuyển tiếp để hoàn thành “danh sách việc cần làm” trong đầu.

“Vậy thì, tớ sẽ đi lấy futon từ phòng onii-chan và bắt đầu xả nước bồn tắm, Suzuha-chan cứ thư giãn bật TV xem đi nhé.” (Yuno)

“C-Cậu không cần làm hết một mình đâu! Để việc xả nước cho tớ đi.” (Suzuha)

“Nếu không muốn tớ kể chuyện rạp phim cho onii-chan nghe thì tốt nhất nên nghe lời tớ đi.” (Yuno)

“Mouu...” (Suzuha)

“Đừng có làm vẻ mặt đó với tớ~” (Yuno)

Cả hai chỉ vì muốn giúp đỡ đối phương mà lại tranh giành việc với nhau.

“À, vậy thì Suzuha-chan, cậu có thể khóa cửa chính giúp tớ được không? Chỉ cần như vậy thôi cũng đã là giúp tớ nhiều lắm rồi đó.” (Yuno)

“Unn...” (Suzuha)

Dù cuối cùng cũng được phân việc, nhưng lại là một công việc mất chỉ vài giây đồng hồ. Do đó, việc Suzuha hơi lưỡng lự cũng là điều dễ hiểu, nhưng Yuno cũng không tỏ ra nhượng bộ chút nào.

“Xin cậu đó, Suzuha-chan. Nếu để khách đi xả nước tắm, onii-chan sẽ mắng tớ mất.” (Yuno)

“Cậu không công bằng chút nào mà...” (Suzuha)

“Xin lỗi nhé. Nhưng bù lại, tớ sẽ giữ kín chuyện rạp phim và chuyện rượu kia.” (Yuno)

“...Được rồi, tớ hiểu rồi mà. Cảm ơn cậu, Yuno-chan.” (Suzuha)

“Tớ cũng vậy.” (Yuno)

Dù sự thỏa hiệp này không hẳn công bằng, nhưng dù gì thì cả hai cũng đã thỏa hiệp, từ đó tâm trạng đã được giải tỏa.

Suzuha đi ra hành lang để khóa cửa, còn Yuno thì vào phòng Haruto.

Dù là người một nhà, nhưng từ thời điểm này trở đi, sự riêng tư vẫn cần được cân nhắc. Cố gắng không nhìn quanh quá nhiều, Yuno lẳng lặng lấy futon trên giường rồi rón rén bước xuống hành lang, tiến về phía phòng khách.

“...” (Yuno)

Rồi, từ khe cửa nối hành lang với phòng khách, cô trông thấy đúng cảnh tượng mà mình đã nghĩ đến.

Tiếng TV vang vọng phía sau, Suzuha đang ngồi trong tư thế thục nữ trước sofa, rụt rè đan tay mình với bàn tay của Haruto đang ngủ say. Hơn thế nữa, dù chính cô là người làm vậy, Suzuha vẫn cúi gằm mặt với đôi má đỏ bừng.[note80591]

Có lẽ, cô chưa quên cảm giác được nắm tay hôm ở rạp phim.

“...Có vẻ Suzuha-chan sau hôm nay lại càng rung động vì anh ấy rồi.” (Yuno)

Thầm nghĩ thật lòng, Yuno nhẹ nhàng đặt futon xuống.

Để không làm phiền họ, dù chỉ một chút, cô lẳng lặng quay bước về phòng tắm để xả nước.

Đêm hôm đó, tại ngôi nhà không còn lấy một âm thanh.

Trong bóng tối của phòng khách, nơi chỉ còn lại hơi thở đều đặn của một người, một bóng hình khẽ tiến lại gần.

Cử động một cách cẩn thận như muốn xóa đi sự hiện diện, bóng hình ấy bước thẳng đến sofa, giơ tay vẫy vẫy trước mặt Haruto để chắc chắn cậu vẫn ngủ say.

Một cách kiểm chứng đầy lỗ hổng, nhưng khi đã yên tâm rằng cậu vẫn đang say giấc, cô ngồi xuống bên cạnh với dáng ngồi thục nữ.

“...” (Đoán xem là ai)[note80592]

Lắng nghe nhịp thở nhè nhẹ, dịu dàng, cô gái lấy hết can đảm trong lòng... Rồi khẽ nghiêng người ôm lấy cơ thể bất động ấy, áp má mình vào gò má cậu.

“!!” (Đoán xem là ai)

Tuy nhiên, sự việc ấy chỉ diễn ra trong chốc lát.

Ngay khi người đang ngủ trên sofa khẽ cử động, cô cảm nhận được nguy hiểm. Như một con thú nhỏ vội bỏ chạy, bóng hình ấy nhanh chóng trở về phòng của Yuno, giấu đi khuôn mặt đỏ lựng và chui vào chăn.

________________________________________

Sáng hôm sau, khoảng hơn bảy giờ.

“Ể, không ngờ ổng lại về phòng ngủ cơ đấy.” (Yuno)

“Không biết anh ấy dậy lúc nào nhỉ...?” (Suzuha)

“Hmm. Sofa cũng chẳng còn ấm nữa, chắc là dậy từ lâu rồi.” (Yuno)

“Ra vậy...” (Suzuha)

Dù là Chủ Nhật, nhưng Yuno và Suzuha vẫn dậy sớm như thường lệ và bước vào phòng khách.

Người mà họ thấy tối qua còn ngủ gục trên sofa giờ đã biến mất.

“Có chuyện gì à?” (Yuno)

“K-Không, không có gì hết.” (Suzuha)

“À, cậu không cần phủ nhận mạnh vậy đâu.” (Yuno)

Nhìn Suzuha lắc đầu lia lịa, Yuno phì cười.

“Được rồi! Để tớ chuẩn bị bữa sáng thật nhanh. Tớ muốn Suzuha-chan chỉ cần ngồi yên và chờ thôi, nhưng... chắc cậu sẽ không nghe đâu nhỉ?” (Yuno)

Đây là điều chỉ có bạn thân mới hiểu.

Yuno hơi nghiêng đầu dò hỏi. Ngay lập tức, cô nhận lại cái gật đầu chắc nịch.

“Thế thì, Suzuha-chan, nhờ cậu dọn bát đũa nhé.” (Yuno)

“Được! Tớ hiểu rồi!” (Suzuha)

Thực lòng, Suzuha vẫn muốn vào bếp phụ giúp. Dù hơi vụng về, nhưng cô cũng muốn góp sức. Song cô có thể cảm nhận rằng Yuno muốn dốc hết lòng hôm nay, nên đành xem đó là thỏa hiệp mà ngoan ngoãn đồng ý.

Khi ánh nắng đã bắt đầu chiếu vào phòng khách, hương thơm dễ chịu cũng lan tỏa khắp nơi...

“Này, Suzuha-chan, cậu ổn đấy chứ? Hôm qua ngủ không ngon à?” (Yuno)

“!!” (Suzuha)

Vừa dọn bàn xong, Suzuha còn đang thảnh thơi thư giãn thì bỗng bị Yuno hỏi bằng giọng điệu nghiêm nghị.

“K-Không phải vậy đâu!” (Suzuha)

“Thật à...? Nhưng tớ thấy cậu ngáp hơi nhiều đấy. Người ta nói khi đổi chỗ ngủ thì rất dễ mất ngủ, dù đã ngủ qua đêm tại đó vài lần.” (Yuno)

Dù bận bịu việc nhà, Yuno vẫn để ý đến xung quanh. Nhất là khi đang sống chung với Haruto, người mà cô chẳng bao giờ rời mắt quá lâu.

Thấy Suzuha cứ chốc chốc lại che miệng, Yuno khẽ cười, cố tình buông một câu trêu chọc.

“Nếu vậy thì cậu ngủ bù một chút đi. Onii-chan vẫn còn ngủ mà. Nếu muốn thì, vào ngủ chung giường với ổng cũng được đó?” (Yuno)

“Ể...?” (Suzuha)

“Ổng đang say, nên chắc cũng khó mà tỉnh lại lắm.” (Yuno)

“...” (Suzuha)

Nghe vậy, Suzuha chớp mắt liên hồi với gương mặt đỏ bừng.

“N-Nếu vậy thì...” (Suzuha)[note80593]

“Tất nhiên là, tớ chỉ đùa thôi.” (Yuno)

Đúng lúc đó, hai giọng nói chồng lên nhau.

“!?!” (Suzuha)

“Ể!?” (Yuno)

Và cả hai lập tức chết lặng.

“À, Yu-Yuno-chan, cậu hiểu lầm rồi!? Ý tớ là, tớ chỉ định ngủ bù trong phòng cậu thôi...” (Suzuha)

“Không không không! Rõ ràng là cậu tưởng thật mà! Thế thì không được đâu! Onii-chan mà vô thức làm gì lạ thì sao!?” (Yuno)

“Nhưng anh ấy đang ngủ mà?” (Suzuha)

“Không, Suzuha-chan, cậu không hiểu rồi! Onii-chan lúc ngủ xoay trở dữ lắm đó!” (Yuno)

Không ai chịu nhường ai, cả hai cứ thế tranh cãi như đang trêu đùa với nhau.

Ngay lúc ấy, tiếng bước chân vang lên từ phía hành lang. Và rồi, nhân vật chính đã xuất hiện.

“Chào buổi sáng, hai đứa~!” (Haruto)

Haruto không hề biết chuyện gì đang xảy ra, cậu bước vào phòng khách với chiếc chăn khoác trên vai với vẻ mặt tươi tỉnh.

“Ch-Chào buổi sáng, Haruto-oniisan...” (Suzuha)

“Ừ! Chào buổi sáng, Suzuha-chan.” (Haruto)

Anh mỉm cười đáp lại, khẽ cúi đầu với Suzuha, rồi quay sang trả lời Yuno.

“Hôm nay anh dậy sớm nhỉ, nhất là sau khi uống hôm qua.” (Yuno)

“À, chắc tại vì... nửa đêm anh tỉnh dậy và uống khá nhiều nước do cổ họng khát khô luôn.” (Haruto)

“Ra vậy. Em hiểu rồi.” (Yuno)

“À mà, cảm ơn đã đắp chăn cho anh nha. Không biết là Yuu hay Suzuha-chan, nhưng nó  thật sự giúp ích nhiều lắm đấy.” (Haruto)

“Thôi, thôi. Anh không cần phải nhắc lại đâu. Mau mang trả lại chỗ cũ đi.” (Yuno)

“Ahaha, anh hiểu rồi.” (Haruto)

“...” (Suzuha)

Trong khi họ đối đáp, Yuno thoáng nhận ra Suzuha đang nhìn Haruto chằm chằm với ánh mắt nóng bỏng. Gương mặt cô ửng hồng, cứ như thể cô đang vô cùng phấn khích. Điều đó cho thấy cô háo hức được gặp Haruto đến nhường nào.

Nhận ra rằng Suzuha đã nghiêm túc coi chuyện khi nãy là thật, Yuno bèn chờ lúc Haruto ra khỏi phòng khách để trả chăn rồi mới lên tiếng.

“Này, onii-chan, anh nên cẩn thận đấy, đừng để bị người ta ghét.” (Yuno)

“Hả? Sao tự nhiên em lại nói thế!?” (Haruto)

Yuno giờ đây đã hiểu rõ tình cảm của Suzuha, cô không thể không nói ra suy nghĩ trong lòng, nhất là khi Suzuha vốn rất được nhiều người để ý ở trường.

Ghi chú

[Lên trên]
Nghiện mà còn ngại à em...
Nghiện mà còn ngại à em...
[Lên trên]
Người-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đó
Người-Mà-Ai-Cũng-Biết-Là-Ai-Đó
[Lên trên]
Vã lắm rồi...
Vã lắm rồi...
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Suzuha vã lắm rồi đấy
Xem thêm
Ozu
nma e lai la loser
Xem thêm