Shannon muốn đi chết!
Ao Satsuki Fal Maro
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01: Bị rồng măm măm!

Chương 2: Chơi thuốc quá liều (1)

1 Bình luận - Độ dài: 7,700 từ - Cập nhật:

“Hah, hah, haaaah...”

Giữa khoảng rừng thưa, cô gái tóc vàng đứng một mình, vừa thở hổn hển vừa lau mồ hôi. Cô đã chiến thắng cuộc phục kích bằng ma pháp kéo dài suốt mấy giờ qua, nhưng ai thắng ai thua cũng không còn quan trọng nữa — khói bụi bốc lên mịt mù khắp không gian còn bầu trời nhuộm trong sắc đỏ. 

Cô đã không đến kịp. Cô đứng một mình trên gò đất cao và nhìn xuống tấn thảm kịch dưới chân. Một thị trấn đang dần biến thành tro tàn. Người dân la hét và gào thét trong khi mải chạy tán loạn, cố gắng trốn thoát. 

Cơ thể cô như mất đi hơi ấm. Đôi tay run rẩy và tim đập thình thịch. Bình thường, quang cảnh từ nơi này nhìn xuống sẽ rất đẹp. Những ngày đó, cô hay đến đây để ngắm nhìn dòng người qua lại. Nhưng những gì trong mắt cô giờ đây chẳng còn chút gì của sự yên bình đó đọng lại. 

Cô nuốt nước bọt. Tất cả đã kết thúc. Tất cả.

Một âm thanh vọng đến tai cô, có lẽ là từ một giọng nói từ sau lưng. Cô quay lại. 

Sau lưng cô là một người đàn ông với mái tóc xám dài với vệt máu rỉ ra từ khóe miệng. Ông ta nhìn cô, khuôn mặt méo mó vì đau đớn. Bằng chút sức lực cuối cùng của mình, ông ta chầm chậm chỉ tay vào cô như thể đang nguyền rủa.

“Sư phụ. Sao lại ra nông nỗi này?” 

Người đàn ông mỉm cười và im lặng. 

Thị trấn chìm trong biển lửa dưới chân không thể cứu được nữa. Vòng tròn ma thuật khổng lồ lơ lửng trên bầu trời bắt đầu mờ đi, nó đã hoàn thành mục đích của mình. 

Đó là kết thúc của mọi thứ và cũng là khởi đầu của mọi thứ. Cô sẽ không bao giờ quên những gì mình đã thấy. Dù cho trải qua hàng thế kỷ hay hàng thiên niên kỷ đi nữa, nó vẫn mãi nằm lại ở nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô, như một vết sẹo đã được khắc sâu ở đó. Đó là định mệnh của cô.

Dần dần, tiếng ồn ào lặng đi. Cảnh vật xung quanh bắt đầu trôi qua cô như sao băng, tầm nhìn của cô trở nên méo mó. Cô cảm thấy cơ thể mình từ từ bay lên. Rồi bóng tối ập đến.

“...Dậy. Dậy đi. Này.”

Cô nghe thấy giọng đàn ông. Tiếp theo là tiếng vỗ nhẹ vào vai. Mắt cô khẽ mở. Cô không còn ở thị trấn đó nữa; thay vào đó là trong một chiếc xe ngựa kéo trông có vẻ tồi tàn. Cô cuối cùng cũng nhận ra những gì mình vừa thấy chỉ là một giấc mơ.

“Này, dậy đi.” 

Người đàn ông ngồi bên lay vai cô. Shannon dụi mắt rồi nắm lấy tay trái nắm lấy vai phải và vươn cánh còn lại lên. 

“Mmm...aaah. Tôi ngủ quên à?”

“Còn hỏi nữa? Cô ngủ say như chết. Sau khi đánh bọn tôi một trận và bắt bọn tôi cho đi nhờ, hẳn cô phải cảm thấy thoải mái lắm mới vô tư lăn ra ngủ mà không thèm phòng bị đấy nhỉ! Thật tình, nếu có thể điềm nhiên ngủ ngon như thế thì đúng là chẳng ai ở đây có thể động đến cô được. Mà kệ đi, chúng ta sắp đến Eldoa rồi.”

“Eldoa. À, phải rồi. Tôi muốn đến đó, đúng không nhỉ?”

“Má ơi tha con! Chúng tôi chở cô đi vì cô muốn đến đó chứ còn gì nữa!” 

Ông ta dang rộng vòng tay để nhấn mạnh rằng mình đúng. Tuy nhiên...

“Ồ? Không quên gì đấy chứ? Các người là cướp. Theo lẽ thường thì tôi đã giao các người cho hiệp sĩ rồi. Tôi đang chọn cách làm ngơ đấy.” Shannon ra vẻ châm chọc.

“Ặc, nhưng...” 

Người đàn ông cau mày và cắn môi đầy khó chịu. Bực thật, Shannon đang nắm thế thượng phong. Lúc đó, Cô đang thong dong đi bộ về phía Eldoa thì bị băng của gã trông thấy và tấn công. Thật không may, cô dễ dàng lật ngược tình thế. Sau khi xem xét một số đồ đạc của đám cướp, cô ra lệnh cho chúng chở mình đi nốt quãng đường còn lại đến Eldoa.

“N-Nhưng ai mà nghĩ một pháp sư lại đi bộ trên đường chứ! Cô trông chẳng khác gì một cô gái yếu đuối!”

“Chính xác. Tôi là một cô gái yếu đuối. Anh định làm gì, cố gắng ép tôi làm theo ý anh một lần nữa à?”

Người đàn ông rùng mình trước cái điệu cười nhếch mép của cô. 

“Ai mà dám chứ?! Vài người phe tôi đang bị thương đây này! Chúng ta sắp đến Eldoa rồi nên xin cô hãy cứ ngồi yên và để chúng tôi làm nốt việc phải làm!”

“Ồ, anh thật tốt bụng!” 

Shannon chắp tay, lắc lư như con lật đật. Người đàn ông bất lực cúi đầu.

Trời đã xế chiều. Mặt trời nơi chân trời đỏ rực, dù đó là một sắc đỏ hoàn toàn khác với sắc đỏ cô đã thấy trong mơ. Một lát sau, cỗ xe đến cổng thị trấn và tai cô bắt đầu nghe thấy tiếng nói cười vui vẻ.

“Ồ, lễ hội!” 

Shannon hào hứng kêu lên với đôi mắt sáng ngời. Cô nhoài người ra khỏi xe ngựa để nhìn rõ hơn. 

Các hàng quán dựng san sát, mọi người vui vẻ đi dạo trên phố với đồ ngọt hoặc thịt nướng trong tay. Trên cao, những dây cờ nhiều màu được giăng lên giữa các tòa nhà. Tiếng nhạc sôi động vọng đến từ phía đám đông; dường như có cả các nhà thơ và nhạc sĩ trong đó. Những chiếc đèn đường lấp lánh trong ánh sáng mờ ảo của thị trấn lúc hoàng hôn.

“Hiện đang là lễ hội thu hoạch của Eldoa. Nghe về nó bao giờ chưa? Đó là sự kiện lớn nhất của thị trấn và kéo dài suốt một tuần.”

“Anh nhắc tôi mới nhớ, đúng là đến thời điểm này rồi. Đông thật nhỉ. Eldoa không thay đổi chút nào — vẫn luôn sôi động.”

“Ha ha! Thời gian này trông có vẻ vui. Cũng nhờ nơi đây mà chúng tôi có việc làm. Dù sao thì, chúng ta sẽ dừng ở đây. Điểm cuối rồi, phù thủy trẻ.”

Gã đàn ông ra hiệu cho người đánh xe và cỗ xe từ từ dừng lại.

“Được rồi, cảm ơn.”

“Không có gì phải cảm ơn. Mau xuống đi. Nếu có ai phao tin rằng chúng tôi bị một phù thủy đánh bại thì có chết cũng không hết cái tin đồn đó được.”

“Ha. Làm người xấu quả không dễ dàng gì. Dù sao thì, tạm biệt. Cố gắng bớt phạm tội đi nhé. Thế thì sẽ tốt hơn cho anh đấy.”

“Cô nghĩ mình đang nói chuyện với ai vậy? Chà, tôi đoán ít ra cũng được một bài học là không nên nhắm vào các cô gái trẻ nữa.” 

Nói xong, cỗ xe quay trở lại con đường đã đi vào. Shannon vẫy tay tạm biệt nhưng người đàn ông không hề ngoảnh lại.

“Chà, giờ nên làm gì nhỉ? Chắc là tìm một chỗ để ở trước đã.”

Cô rảo bước về phía khu nhà trọ. Đã lâu rồi cô mới đến một thị trấn lớn, chưa kể Eldoa còn đông người hơn bình thường vì lễ hội. Ở những ngôi làng nhỏ, cô thường trở nên nổi bật và được nhiều người đến bắt chuyện. Nhưng ở nơi đông đúc như thế này thì điều đó sẽ không xảy ra. Chắc chắn một vài người nhìn thấy cô và ngoái lại lần nữa chiếc vì chiếc áo choàng và cây gậy phép nhưng dường như điều đó không đủ khơi dậy sự tò mò của họ. 

Dòng người đi lại trong thị trấn mãi không ngớt; lý do hẳn là vì khách du lịch thường xuyên lui tới đây. Mọi người không chú ý đến một du khách đơn lẻ. Nếu ai đó nổi bật, có lẽ đó là một tên tội phạm. Sống thế này có hơi cô đơn nhưng được hòa mình vào đám đông cũng không hẳn là điều tồi tệ. Dù tốt hay xấu, việc trở nên nổi bật sẽ là bằng chứng cho thấy cô không hòa nhập.

Shannon đi dọc theo con đường lát gạch để tìm kiếm một nhà trọ chất lượng cao. Cô đã cắm trại suốt thời gian qua rồi. Dù cô tự tin về việc giữ gìn bản thân sạch sẽ nhờ tắm rửa mỗi ngày và tích trữ một lượng lớn xà phòng nhưng miễn là vẫn sống ngoài trời thì cơ thể chắc chắn sẽ bẩn ở một mức độ nào đó. Cô nắm lấy cổ áo choàng và ngửi thử, một mùi khó tả xộc vào mũi. [note73090]

 “Eo ôi, mình cần một giấc ngủ ngon và một nơi để tắm rửa.”

Shannon có ba yêu cầu cho nơi nghỉ chân lý tưởng của mình: một, phòng riêng; hai, giường sạch sẽ; và ba, giá cả hợp lý. Nói thẳng ra, ví của Shannon đang hơi suy dinh dưỡng. Cô đã lang thang vô định qua các làng mạc và thôn xóm suốt thời gian dài mà không có việc làm, tất nhiên là cái ví chẳng dày lên được. Nói vậy nhưng gần đây cô cũng không có nhiều cơ hội tiêu xài cho lắm. 

Do đó, một nhà trọ không quá đắt sẽ là lựa chọn hợp lý. Dù sao đi nữa, nếu cô định ở lại lâu dài, cô phải tìm một công việc... và cô không thể bắt đầu làm việc mà không có chỗ ở. Có lẽ tốt nhất là nên chấp nhận trả giá cao một chút cho ngày đầu tiên, rồi sau đó chuyển sang những phòng rẻ hơn phù hợp với thu nhập của mình khi đã tìm được cách kiếm tiền.

“OK, kế hoạch đã xong! Shannon của hôm nay sẽ nghỉ ngơi thật phong cách! Việc còn lại để Shannon của ngày mai giải quyết.”

Cô đi bộ thêm một lúc nữa trước khi tìm thấy một nhà trọ chất lượng cao. Nằm hơi xa đường chính, nó như một viên ngọc ẩn mình, nhưng vì đang là mùa lễ hội nên cũng chỉ còn một phòng trống. Shannon lấy ra một số ít tiền xu từ túi áo choàng để trả cho hai đêm. Đây là cơ hội cuối cùng; nếu cô không tìm được cách tự nuôi sống mình vào ngày mai hoặc ngày kia, cô sẽ phải rời khỏi thị trấn. 

Thế nhưng Shannon không quá lo lắng. Các pháp sư thường không gặp khó khăn trong việc tìm việc làm; ma pháp là một lĩnh vực chuyên biệt mà không ai khác có thể thay thế. Cô cho rằng mình có thể nhanh chóng tìm được công việc bằng cách đến các cơ quan giới thiệu việc làm địa phương hoặc bảng thông báo. Có lẽ ở Eldoa đã có ít nhất một pháp sư, nhưng nếu tình thế bắt buộc, cô có thể chọn làm thuê theo yêu cầu và kiếm một khoản tiền kha khá.

Khi Shannon vào phòng, cô quăng túi đồ sang một bên và lao lên giường. Cơ thể cô nảy lên, rồi từ từ lún xuống. Đúng là thiên đường, khác hẳn lúc ngủ trên nền đất hay vắt vẻo trên cành cây lắc lư. 

“Mmm! Thật là dễ chịu. Tuyệt nhất!” 

Cô vươn vai, vừa lầm bầm vừa ngọ nguậy để tìm một tư thế ngủ thoải mái. Cô nằm ngửa ra rồi cởi áo choàng, áo sơ mi và quần short. 

“Mình sẽ làm việc chăm chỉ... vào ngày mai. Tối nay, mình sẽ ngủ.”

 Trong vòng vài giây, Shannon đã thiếp đi. Cuộc phiêu lưu ở Eldoa sẽ phải đợi đến sáng mai vậy.

***

Ngày hôm sau, Shannon ngồi trong một quán rượu nằm trên con phố chính. Quán khá đông với những vị lữ khách ghé vào để lấp đầy bụng và những người đi làm trên đường đến chỗ làm.

“Mm-mm! Ngon lắm!” 

Cô giơ ngón tay cái, ra hiệu cho chủ quán rượu rằng bữa ăn của cô — một đĩa trứng tráng dày kèm thịt xông khói và bánh mì mới nướng — rất ngon. Tuy đơn giản nhưng bánh mì là món chính cho bữa sáng. 

Shannon cầm bánh mì bằng tay phải và còn tay trái giữ tấm bản đồ mà chủ nhà trọ đã đưa. Giờ thì mình có thể kiếm việc ở đâu đây? Hy vọng có một bảng thông báo việc làm ở đâu đó.

“Cô là pháp sư à, cô gái?” 

Người đàn ông ngồi cạnh cô hỏi, nhìn cô qua tờ báo. Ông ta trông khoảng sáu mươi, tóc đã điểm bạc nhưng tổng thể trông vẫn còn khỏe mạnh chán.

“Hở? Vâng, đúng vậy.” Shannon vừa đáp vừa nhai mẩu bánh mì.

“Tôi biết mà. Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy áo choàng pháp sư.”

“Dễ thương chứ?” Cô túm lấy gấu áo và ve vẩy.

“Ừ, thật là một cảnh tượng ngoạn mục. Chúng rất hợp với các cô gái! Thêm chiếc quần short cùng vóc dáng hoàn hảo của cô...” 

Ông ta nhìn chằm chằm vào đôi chân của cô mà không chớp mắt. Dường như ông ta không chỉ là một ông già; tâm hồn ông ta vẫn còn hết sức trẻ trung. Chà, so với Shannon, ông ta chẳng khác nào một chú gà con. [note73091]

“Giờ tôi có thể sống thêm mười năm nữa rồi.” Ông ta lẩm bẩm như thể đang cầu nguyện. 

“Ồ, tôi đã kéo dài tuổi thọ của ông à? Thật sao?”

“Thật! Tôi chỉ có thể cảm ơn cô.” 

Ông già cười tủm tỉm. Chà, xem ra ông ta không phải người xấu — chỉ là có vài thói quen xấu mà thôi. Có lẽ ông ta thậm chí sẽ giúp cô.

“Này, thưa ông, tôi có thể hỏi chút chuyện không?”

“Tôi sẽ trả lời bất cứ điều gì như một lời cảm ơn. Có chuyện gì vậy?”

“Tuyệt vời! Vậy ở thị trấn có pháp sư nào không? Ý tôi là, ngoài tôi ra ấy.”

Mặt người đàn ông trở nên nghiêm nghị. 

“Có một vài người, nhưng họ là đàn ông, nên tôi không hứng thú. Chưa kể, đám đó chỉ tập trung vào các nghiên cứu của mình, nên không mang lại lợi ích gì mấy.”

“À, vậy sao? Nghiên cứu, hừm... Chắc tôi không thể dựa vào chúng được.”

Pháp sư thường định cư tại các thị trấn. Trước đây, có nhiều người trong số họ chọn nghiên cứu và thử nghiệm những loại ma thuật mới. Tuy nhiên, khi số lượng pháp sư giảm dần, càng ít người muốn dành thời gian trui rèn ma pháp của bản thân; việc tìm một mái nhà trở nên quan trọng hơn nhiều. Do đó, rất nhiều pháp sư bắt đầu chọn những cách kiếm sống khác, từ tiêu diệt quái vật với tư cách là mạo hiểm giả, làm các công việc lặt vặt, hay sử dụng kiến thức dược phẩm của họ để mở hiệu thuốc. Điểm chung là tất cả đều có dấu ấn của ma pháp.

“Vậy ông đã sống ở đây cả đời à?”

“Ừ, từ lâu lắm rồi. Cô đến để dự lễ hội à?”

“Không, chỉ tình cờ thôi. Nhìn xem, nơi này hiện khá đông đúc đấy chứ.” 

Nhìn qua cửa sổ, cô có thể thấy đám đông đang tận hưởng lễ hội bên ngoài phố xá.

“Cô nói đúng. Cảm giác như thể dân số thị trấn đã tăng gấp mười lần. Nhưng sẽ không quá lời khi nói rằng tôi sống được đến cái tuổi này cũng là nhờ lễ hội. Nó vui đến thế đấy.” Ông vừa cười vừa thong thả vuốt râu.

Mặc dù Shannon biết Eldoa, đây là lần đầu tiên cô đến thị trấn vào mùa lễ hội. Dù đã đi du lịch hàng trăm năm nhưng đáng ngạc nhiên là cô hầu như không đến đúc lúc bao giờ. Cũng chịu thôi, thế giới rất rộng lớn mà.

Ông già thở dài. 

“Hàng năm, họ đều tổ chức cuộc thi sắc đẹp. Miễn là đôi mắt chưa được tận mắt nhìn thấy người phụ nữ đẹp nhất Eldoa thì lão già này vẫn chưa thể chết xuống lỗ được.”

“Ôi trời, ông chắc chắn có rất nhiều ham muốn trần tục đấy. Hãy chuyển sang một chủ đề nào đó nghiêm túc hơn đi.”

“Đã là lễ hội thì nghiêm túc xem như không tồn tại! Này cô gái, theo như đôi mắt đầy kinh nghiệm của ta mách bảo, cô có một thân hình tuyệt vời đấy. Sao cô không tham gia vào…” Ông lão cười. [note73092]

“Chà, chà, nếu tôi có thời gian!”

“Tôi rất mong chờ điều đó.” Ông lão nở nụ cười toe toét rồi quay lại với tờ báo của mình.

“Này, đợi đã, ngoài chuyện đó ra thì tôi đang cần tìm việc làm. Ông có biết nơi nào giúp tôi kiếm việc không?”

“Xem nào. Có một bảng thông báo việc làm trước cửa văn phòng hiệp sĩ trên Phố Hawkit. Nếu ai đó trong thị trấn gặp cần thì họ sẽ đăng thông báo ở đó. Có khi cô sẽ tìm thấy thứ gì đó phù hợp với mình ở đó, cô gái ạ.”

“Phố Hawkit... À, đây rồi! Cảm ơn. Tôi sẽ ghé qua thử.”

“Không cần khách sáo. Tôi mới là người nên cảm ơn cô vì đã cho tôi cơ hội gặp một pháp sư sau ngần ấy thời gian.”

“Ông thực sự thích pháp sư nhỉ? Cố mà sống lâu nhé, ông già. Hẹn gặp lại!”

Shannon rời quán, hướng thẳng đến địa điểm tiếp theo – bảng thông báo.

***

Phố Hawkit nằm ngay cuối đại lộ chính và qua khu thương mại. Điều đó có nghĩa là Shannon phải đi qua khu trung tâm của lễ hội, lượng người qua lại đông đúc đến không ngờ. Cô leo lên vài bậc thang và nhón chân, nhìn xuống con phố và những mái đầu lô nhô của người tham gia lễ hội. Trước mắt cô là những con phố chật kín người kéo dài mãi không thôi.

“Òa, đông người quá.” Shannon kinh ngạc thốt lên. 

Đêm hôm qua, lúc cô mới đến Eldoa, nơi đây đã có rất nhiều người nhưng lúc đó vẫn chẳng là gì so với biển người vào giữa trưa. Theo những gì tên cướp đã nói, lễ hội sẽ kéo dài suốt một tuần, và hôm nay là ngày thứ ba. Điều đó có nghĩa là, nếu tính cả hôm nay thì vẫn còn năm ngày nữa.

“Ưm, ngon quá!”

Shannon đã mua bốn xiên thịt từ một quầy hàng ăn và cô lúc này đang nhét chúng đầy má mình, mắt sáng lấp lánh. Nước thịt chảy ra từ khóe miệng khi cô ăn. Mùi thơm hấp dẫn tỏa ra từ khắp nơi khiến bụng cô nàng réo lên như lẽ tự nhiên; trong suốt cuộc đời dài thật dài của mình, ẩm thực vẫn luôn là nguồn vui bất tận. 

“Món này siêu mọng nước luôn ấy!”

Trong khi tận hưởng bữa ăn nhẹ, Shannon chậm rãi bước lên con dốc thoai thoải mà không bị vướng vào dòng người xung quanh. Trước mắt cô là một tòa nhà với mái nhọn cao vút, cao như thể đã cắt bầu trời làm đôi. Tuy nhiên, cô khá chắc rằng chỉ là nó trông cao hơn thực tế thôi, có lẽ là do bị kẹp chặt giữa hai tòa nhà kề bên.

Theo lời ông già, có một bảng thông báo việc làm trước văn phòng hiệp sĩ và mọi người sẽ đăng yêu cầu ở đó. Cô hy vọng mình có thể tìm thấy thứ gì đó phù hợp với mình.

Cô thuận theo dòng người và tiếp tục bước đi. Dần dần, đám đông qua lại bắt đầu thưa đi. Cô đi qua một cổng vòm để đến cuối con phố chính, nơi có thể cho một cái nhìn toàn cảnh hơn về khu vực xung quanh. Cuối cùng thì cô cũng có thể thoải mái đi bộ theo tốc độ riêng của mình về phía…

“Écccc!” [note73093]

Một tiếng hét lớn đột ngột vang lên từ con hẻm bên cạnh. 

“Hửm? Tiếng hét à?” Shannon lẩm bẩm. 

Nghe có vẻ căng thẳng, như thể ai đó đang sợ hãi vì sắp mất mạng. Cơ mà ở một khu vực như thế này lại có tiếng như thế sao?

Miệng vẫn đang nhai xiên thịt nướng của mình, Ánh mắt Shannon hướng vào con hẻm tối tăm. Những thùng gỗ và chai rỗng xếp dọc hai bên bờ tường, trong không khí có chút ẩm ướt khác hẳn con phố chính. Ở cuối con hẻm là bóng dáng của một gã to con. Gã ta đang nhìn xuống một người đàn ông tóc xanh quỳ bẹp dưới đất.

“T-Tôi xin lỗi! Tôi rất xin lỗi!” 

Người đàn ông tóc xanh mếu máo. Nước mũi chảy ròng ròng khi ông ta chống cả hai tay xuống đất trước mặt kẻ còn lại. 

Nhẽ ra cảnh tượng này không nên xảy ra. Cảm thấy tò mò, Shannon lẻn vào con hẻm.

Gã đàn ông to lớn — người Shannon mới nhận ra là đang đeo kính — nói bằng một giọng bình tĩnh, đầy lý tính. 

“Ông biết đấy, bác sĩ, tôi sẽ không vui nếu ông không trả lại tiền. Ông đã quá hạn rồi.”

“T-Tôi không thể trả ngay bây giờ. Tôi, ờm, không có…”

“Tôi e rằng vì ông đã vay tiền nên trách nhiệm của ông là phải trả lại.”

Dù giọng điệu của gã ta cực kỳ nhẹ nhàng và lịch sự, bầu không khí lại chìm trong sự tức giận của gã.

“À... Aha ha, ch-chà, vâng, nhưng hoàn cảnh là thế này…”

Gã đeo kính đá mạnh vào chồng hộp bên cạnh họ, tạo ra một tiếng nổ bất ngờ khiến người đàn ông tóc xanh giật nảy mình. 

“Bác sĩ, ông có nhớ loại thuốc mà ông đang bào chế không? Cái loại mà chúng tôi đã bơm tiền cho vì thấy tiềm năng ấy? Đã nửa năm kể từ đó. Lẽ nào bài thuyết trình đầy nhiệt huyết mà ông đã trình bày với chúng tôi là lời nói dối sao?”

“K-Không, không, tất nhiên là…”

“Nếu ông không trả lại tiền, chúng tôi sẽ phải thu thứ gì đó khác. Chúng tôi không phải là tổ chức từ thiện.” 

Gã ta nắm lấy cổ áo người đàn ông tóc xanh và kéo lại gần khiến ông ta kêu lên vì sợ hãi. Gã to con rút một con dao từ thắt lưng và kề nó vào cổ nạn nhân bằng động tác thành thạo.

“Đ-Đợi đã! L-Làm ơn thả tôi ra. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì!” 

“Vậy ông sẽ trả lại tiền?”

“T-Tôi đã nói với cậu rồi, tôi chẳng còn đồng nào trong ví cả! Tôi đã dùng hết để m-mua nguyên liệu! Chỉ c-cần cho tôi thêm chút thời gian nữa thôi!”

Gã đeo kính mỉm cười trước những lời cầu xin tuyệt vọng, và con nợ của gã cũng mỉm cười đáp lại như thể đã có cảm giác an toàn. 

“Chắc là tôi đành phải xử ông vậy.”

“Cậu không thể vừa nói điều đó vừa cười được! Ai đó cứuuuuuuu tôi vớiiiii!”

Nhưng sắc mặt của gã đòi nợ không hề thay đổi. Gã vung dao lên. 

“Thôi thì, tạm biệt.”

“Đ-Đợi—!”

“Dừnnnnng lại! Dừng lại!” 

Shannon hét lớn rồi lao ra trước mặt hai người và giơ tay lên. Hai người đàn ông đứng hình, bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của cô.

“Hả...?” Người đàn ông tóc xanh há hốc miệng nhìn cô.

Còn gã đeo kính nhìn Shannon một cách ngờ vực, tay vẫn lăm lăm con dao. 

“Và cô gái này là đây?”

Shannon dứt thêm một miếng từ xiên thịt nướng của mình và bằng cách nào đó vẫn nuốt trôi rồi đáp 

“Anh biết đấy, anh bạn, giết người là không ổn đâu.”

Gã đàn ông cầm dao có đôi mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm nghị và mái tóc vuốt ngược. Nhìn kỹ hắn ta, Shannon biết chắc rằng đối phương là một tay tội phạm sảnh sỏi từ thế giới ngầm. Ngược lại, người đàn ông tóc xanh – người vẫn đang bị túm cổ áo – lại lớn tuổi hơn nhiều, trông như một lão già đã nằm sẵn trong quan tài chỉ chờ đóng nắp. Lông mày nhíu lại cùng vẻ mặt đáng thương của ông ta hướng về phía Shannon.

“Tôi thật lòng cũng không muốn giết ông ta. Đó là công việc bẩn thỉu. Nhưng tôi phải làm — ông ta đã không trả lại số tiền chúng tôi cho vay.”

“Nhưng anh biết rằng nếu anh giết ông ta thì cũng chẳng lấy lại được tiền mà, phải không?”

“Chúng tôi đã ngừng cái kiểu suy nghĩ ngây thơ như vậy từ lâu rồi. Xin hãy rời khỏi đây. Tôi sẽ xem như chưa từng thấy cô.” 

Anh ta thở dài và hướng sự chú ý lại người đàn ông tóc xanh, người biết chắc chắn rằng số mình sắp tận.

“Xùy xùy. Bởi tôi đã thấy chuyện gì đang xảy ra nên không thể làm ngơ nữa. Rốt cuộc thì người này nợ anh bao nhiêu?”

“Ba triệu năm trăm nghìn...” Người đàn ông tóc xanh nghẹn ngào nói, gương mặt đầy vẻ đau đớn.

“Oa. Nhiều hơn tôi nghĩ.” 

Ba triệu rưỡi gal đủ để ăn trong cả một năm. Anh ta đã dùng hết số tiền đó vào việc gì cơ chứ?

“T-Tôi cần nó để bào chế thuốc.” Người đàn ông tóc xanh hổn hển.

“Tôi chán nghe điều đó rồi. Ông thậm chí còn chưa hoàn thành nó.”

“Không, nhưng tôi sắp xong rồi! T-Tôi chỉ cần sự giúp đỡ của một pháp sư!” 

“Một pháp sư?”

“Vâng! Tôi đang trên đường đến bảng thông báo việc làm để đăng tin tuyển dụng! Với sự giúp đỡ của một pháp sư, tôi chắc chắn có thể hoàn thành loại thuốc này!”

Gã đeo kính chỉ thở dài bực bội. 

“Tôi không nghĩ ma thuật có thể làm được điều gì đó.”

“Một pháp sư có lẽ sẽ biết... cách xử lý các tác dụng phụ chết người!”

“Tác dụng phụ chết người?!” 

Mắt Shannon sáng lên. Đây là điều tốt nhất cô có thể mong đợi. Chợt cô thấy chuyện này còn đáng quan tâm hơn là mấy xiên thịt.

“Tôi đã nghĩ rằng, chắc chắn ít nhất một pháp sư sẽ đến thị trấn trong lễ hội, nên làm ơn cho tôi chỉ một chút thời gian để—” 

“Thật vô lý.” gã đòi nợ vừa mở miệng thì đã bị Shannon giơ tay lên ngắt lời. 

“Tôi! Tôi, tôi!”

“Bình tĩnh đi, đồ phiền phức. Cô muốn chết à?” 

“Tôi là một pháp sư!”

Gã ta nhìn chằm chằm vào cô. “Hả?”

“Thật luôn?!” Người đàn ông tóc xanh lắp bắp.

Shannon cười toe toét và gật đầu nhưng gã đeo kính chỉ thở dài. 

“Nhóc con này, cô đang chế nhạo chúng tôi à? Không đời nào một pháp sư lại tình cờ bắt gặp chúng tôi ở đây.”

“Ơ, anh không tin tôi à?” 

Cô nghiêng đầu bối rối. Thật lạ là anh ta vẫn không tin dù đã nhìn thấy vẻ ngoài của cô. Cô còn cố gắng ve vẩy áo choàng của mình nhưng xem ra đối phương chưa bị thuyết phục.

“Áo choàng kìa. Cô trông giống một pháp sư!” Người đàn ông tóc xanh thì thầm. 

“Cô có thể ngừng lảm nhảm được không? Tôi ghét đùa cợt. Có vẻ như tôi sẽ buộc phải làm cô bị thương. Tốt hơn hết là cô nên ngủ một giấc ngắn.”

Gã to con chuyển mục tiêu sang Shannon, hắn ném người đàn ông kia sang một bên và giơ nắm đấm lên. Dường như những lời tuyên bố là pháp sư của cô cuối cùng đã khiến hắn ta tức giận. Gã nhắm một cú đấm nhanh bằng tay phải vào Shannon và chỉ một lát sau, một tiếng thụp trầm đục vang lên.

“Gah! C-Cái...”

“Cô đang làm gì với— Hả?!”

Người nằm ngửa trên mặt đất không phải là Shannon mà là gã tội phạm đã động thủ với cô. Cô thả lỏng từ tư thế đấu tay đôi rồi phủi sạch tay. 

“Phù! Thiệt tình. Dĩ nhiên là một cô gái du hành một mình sẽ biết cách tự vệ, nhưng mà chuyện này vẫn kết thúc quá nhanh.”

“Tự vệ...? C-Cô đùa tôi chắc! Loại tự vệ nào... lại chặn được một cú đấm chí mạng chứ?” 

Gã ôm bụng và nhăn mặt, trông có vẻ đau đớn.

“Ồ, thế muốn tôi đánh bại anh bằng ma thuật hơn à? Có lẽ lúc đó anh sẽ tin tôi.” 

Shannon lấy cây gậy phép từ bao đựng trên đùi và đưa nó lại gần đầu anh ta.

“Một... Một cây gậy phép của pháp sư...”

“Hmm, làm gì bây giờ nhỉ? Tôi nên làm cho não anh nhão ra hay kết liễu nhanh gọn đây?”

“Đ-Đợi đã—”

“Ồ, hay có lẽ tôi nên làm cho anh suy nghĩ lại về những gì mình đã làm bằng cách tước đi thính giác và thị giác?”

“K-Không, không! Đợi đã! T-Tôi hiểu rồi. Ô-Ông sẽ có thêm thời gian. Nhưng ông vẫn sẽ phải trả tiền cho chúng tôi, Glim.”

Gã ta run rẩy, sợ hãi, cố đứng dậy trên đôi chân run rẩy như một con nai mới sinh và lùi lại rồi vội vã bỏ đi. Dường như việc bị đánh bại chỉ bởi khả năng tự vệ cơ bản đã đủ để khiến hắn sợ rằng cô thực sự là một pháp sư.

Shannon thở phào nhẹ nhõm và đưa tay cho người đàn ông tóc xanh — Glim. 

“Ông ổn chứ? Ôi, quần áo của ông bị bẩn rồi.”

“Ồ, ờ... cảm ơn.” 

Glim nắm lấy tay Shannon và từ từ đứng dậy, trông có vẻ áy náy. Ông ta phủi bụi và chỉnh lại quần áo, rồi nhìn về hướng gã đeo kính đã bỏ chạy. Ông ta nhăn mặt nhổ nước bọt. 

“Hừ! Đúng là loại côn đồ, chỉ biết bỏ chạy. Đừng có quay lại, đồ hèn!”

“Chậc... nhục nhỉ. Ông chỉ dám to mồm sau khi hắn ta bỏ đi thôi à?”

“Hừ!”

Shannon chỉ nhún vai, cô thấy khó chịu và hơi hối hận vì đã giúp đỡ. 

“Dù sao thì tôi vẫn nghĩ ông mới là người xấu ở đây vì không trả lại tiền.”

“N-Này! Đúng là tôi không thể trả lại, nhưng... chà, nghiên cứu của tôi rất quan trọng! Có một đứa trẻ đang đau khổ trên giường bệnh ngay bây giờ, và tôi phải bào chế loại thuốc đó càng nhanh càng tốt.” 

Ông ta buồn bã cúi đầu. Mặc dù có vẻ yếu đuối, biểu cảm của ông không hề có dấu hiệu giả dối. Dường như ông ta thực sự muốn bào chế thuốc để giúp mọi người; đúng là tính cách ông ta có một chút phiền phức nhưng ít ra không phải người xấu.

“Vậy, ông Glim. Tác dụng phụ của thuốc thực sự tệ đến vậy sao?”

“Hở? À. Vâng, trong các thí nghiệm, những con chuột đã co giật, nôn mửa, tiêu chảy và chết, tất cả chỉ trong vài giây. Thật kinh khủng, nếu cô không phiền khi tôi nói vậy, gần như nó sẽ phù hợp hơn để làm thuốc độc. Tôi đang cùng đường rồi.”

“Chết... Tuyệt!” Mắt Shannon lấp lánh. Chết vì tác dụng phụ của thuốc — đó là một lỗ hổng tiềm năng mà cô chưa từng nghĩ đến.

“Tuyệt? Tôi không thấy có gì tuyệt vời cả.”

“Ờm, ông biết đấy, cũng không tệ lắm. Này, để tôi giúp đi — tôi là một pháp sư.” 

Cô háo hức giơ tay tình nguyện. 

“À, đúng rồi! Cô thực sự là một pháp sư à?” Glim chắp tay lại như sực nhớ ra.

Shannon cười toe toét, gật đầu và giơ ngón tay cái lên cho ông ta thấy.

“Chắc chắn rồi!” 

“Thật may mắn! Tôi có thể trả tiền cho cô. Chà, đó sẽ là một khoản chi phí khá đau ví vì ngay từ đầu chỉ toàn tiền vay, nhưng chẳng ai có thể làm trứng tráng mà chưa từng đập vỡ vài quả trứng. Tên tôi là Glim, và tôi là một bác sĩ.”

Cô nắm lấy bàn tay anh ta đưa ra và siết chặt. 

“Rất vui được gặp! Tôi là Shannon.”

“Shannon, hử? Rất vui được gặp cô. Bây giờ, có một bệnh nhân tôi muốn cô gặp ngay lập tức. Sau đó, tôi sẽ giải thích mọi chuyện cho cô.”

***

“Chào bác sĩ.” cô gái nói. 

Cô nằm trên giường, mặc váy ngủ, mái tóc đen dài xõa trên vai. Mặt cô tái nhợt và má hơi hóp lại.

“Chào, Lily. Cháu cảm thấy thế nào?” Glim vén tóc mái của cô gái sang một bên và sờ trán cô.

“Chà, không tệ.” Lily trả lời với một nụ cười yếu ớt. 

Thức ăn, đồ uống và nhiều bộ quần áo để thay đã được đặt sẵn quanh giường; có vẻ cô không di chuyển được xa.

“Xin lỗi, nhưng... cô là ai?”

“Tôi ấy à? Shannon, một pháp sư du hành.”

“Một pháp sư?!” Lily kêu lên, dù yếu ớt nhưng vẫn mang chút vui mừng. 

Cô ngước nhìn Shannon với đôi mắt vừa tuyệt vọng lại vừa đầy hy vọng, nhưng dường như cơ thể cô không cử động theo ý muốn.

“Đúng vậy, Lily. Cô ấy sẽ giúp ta chữa bệnh cho cháu. Ta chắc chắn rằng mọi thứ sẽ ổn khi cô ấy còn ở đây. Đừng lo lắng.” Ông siết chặt tay cô.

“Cảm ơn bác sĩ... Cháu trông đợi vào điều đó.”

Glim đắp lại chăn cho Lily và dẫn Shannon ra khỏi phòng. Trong mắt Shannon, Lily trông thực sự không khỏe. Cô chỉ giả vờ ổn để cố gắng không làm Glim lo lắng.

Khi hai người ra khỏi phòng, Glim quay sang Shannon với vẻ mặt nghiêm trọng và giải thích.

“Tên cô bé là Lily Clavel. Cô bé là bệnh nhân của tôi.”

“Lily, hử? Cô bé dễ thương đấy.” 

Đó là sự thật: Lily có một vẻ vừa dễ thương nhưng cũng mong manh. Điều đó thật nổi bật vì cô dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Ngược lại, Shannon không có nó – vẻ đẹp của một người đang đứng trước cánh cửa sang thế giới bên kia.

“Cho đến vài năm trước, cô bé vẫn là một đứa trẻ ngây thơ và cực kỳ khỏe mạnh. Nhưng chỉ trong vài năm, một căn bệnh đã khiến cô bé phải nhốt mình trong căn phòng đó.” Glim buồn bã cúi đầu.

“Nhìn qua vẻ ngoài của cô bé, tôi đoán đó là bệnh saluena?”

Glim ngẩng mặt lên. 

“C-Cô biết nó?! Đó là một căn bệnh hiếm gặp ngày nay!”

“Đại loại vậy. Chẳng đời nào tôi lại thực hiện một chuyến đi dài như thế mà không có lý do.” Khóe miệng cô giãn ra thành một nụ cười toe toét. “Cơ mà, gần đây tôi đã gặp một vài người mắc bệnh này. Nhưng tất cả họ đều đã chết.”

“Gần đây, hử... Tôi không biết rằng vẫn còn những người khác đang chiến đấu với căn bệnh này.”

Saluena là một căn bệnh nan y hiếm gặp trong thời đại này. Nó từ từ gặm nhấm sức sống của bênh nhân và đến một lúc nào đó là tước đi khả năng vận động. Cuối cùng, nạn nhân sẽ ngừng thở và chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, chưa từng có ngoại lệ. Ân huệ duy nhất là saluena không gây ra đau đớn như ho, nôn mửa hoặc tiêu chảy — nhưng đi kèm với việc thiếu các triệu chứng là nó khiến bệnh khó bị xác định ở giai đoạn đầu. Đó là một căn bệnh đáng sợ.

Shannon không chắc bệnh của Lily đã tiến triển đến mức nào nhưng đánh giá qua việc cô không thể rời khỏi giường, căn bệnh đã vào giai đoạn trở nặng. Saluena cũng diễn biến nhanh hơn ở những bệnh nhân trẻ tuổi. Cô bé có lẽ chỉ còn khoảng một tháng nữa.

“Việc cô biết về saluena giúp mọi thứ đơn giản hơn. Theo tôi.”

Glim dẫn cô xuống tầng hầm, nơi hóa ra là phòng thí nghiệm của ông. Đó là một căn phòng hơi thiếu ánh chứa đủ các loại đồ vật như hóa chất, thảo dược, răng nanh và da động vật, cả máu nữa. Shannon thấy bằng chứng cho thấy Glim đã thực hiện rất nhiều thí nghiệm trong phòng thí nghiệm của mình, cố gắng hết lần này đến lần khác để phát triển loại thuốc của mình. Glim mở chiếc tủ ở phía sau và lấy ra một lọ duy nhất. 

“Đây là loại thuốc thử nghiệm ở giai đoạn hiện tại. Hiện tại, tác dụng phụ của nó quá mạnh. Tôi chưa thể thử nghiệm nó trên người. Tôi đã thực hiện rất nhiều thí nghiệm trên động vật, nhưng tất cả đều thất bại. Các mẫu vật đều chết trước khi tôi có thể kiểm tra kết quả. Và còn có cả sừng kỳ lân. Tôi cứ nghĩ nó có thể hữu ích trong việc chữa bệnh nhưng…”

“Tôi hiểu rồi. Đó là lý do tại sao ông phải vay tiền.”

Glim gật đầu chán nản. 

“Chỉ một gam cũng đã có giá năm mươi nghìn gal rồi. Cái giá như cắt cổ kia là vì kỳ lân rất hiếm. Tôi đã lấy hết tài sản của mình ra cộng với số tiền đi vay và xoay sở được một trăm gam, nhưng... chà, kết quả như cô thấy đấy. Có vẻ như tôi thiếu khả năng để làm cho nó hoạt động. Tôi e rằng với tốc độ này, cuộc sống của cô bé đó sẽ kết thúc trước khi tôi có thể hoàn thành việc phát triển phương thuốc.”

“Kỳ lân là một sinh vật kỳ lạ và hiếm khi xuất hiện. Bản thân tôi cũng chỉ mới thấy chúng vài lần.”

“Tôi hiểu. Chà, vì cô là một pháp sư, tôi muốn tận dụng kiến thức dược phẩm của cô. Tôi nghe nói rằng nhiều pháp sư rất am hiểu về y học. Cô có vẻ trẻ, nhưng…”

Ông không cần phải lo lắng. Tôi là một pháp sư đã tồn tại hàng ngàn năm rồi mà. Shannon thầm nghĩ

“Không sao đâu. Mặc dù trông thế này thôi nhưng tôi khá giỏi về y học đấy.” 

“Ồ, cảm ơn cô. Bằng cách nào đó tôi cảm thấy mình có thể tin tưởng cô, và những lúc tuyệt vọng đòi hỏi những biện pháp tuyệt vọng. Xin hãy giúp tôi!” Glim cúi đầu.

“Tất nhiên. Nhưng tôi sẽ cần được trả tiền. Tôi giờ này cháy ví rồi.”

“Nếu chúng ta có thể bào chế thuốc thành công, tôi không quan tâm chuyện gì xảy ra tiếp theo. Tôi đảm bảo cô sẽ được trả tiền. Và nếu cô không có nơi nào để ở, cô có thể sử dụng tầng hai ở đây. Ngôi nhà này quá lớn chỉ với Lily và tôi.”

“Đợi đã, miễn phí á?!” Shannon buột miệng. 

Glim đang điều trị cho Lily trong một ngôi nhà hai tầng kèm tầng hầm nằm bên ngoài Eldoa, trên một ngọn đồi nhỏ cách đó một đoạn về phía đông. Lily bị cách ly trong một căn phòng ở góc tầng một, và phòng của Glim nằm ngay bên trái lối vào. Shannon tự hỏi liệu tầng hai có khi nào chỉ được sử dụng để chứa đồ hay không.

“Chà, vâng. Mặc dù trên đó hơi bừa bộn một chút.”

Mắt Shannon sáng lên. Glim là cứu tinh! Cô đã nghĩ mình sẽ phải tiết kiệm tiền trong khi trả tiền khách sạn, nhưng nếu cô có thể sống miễn phí tại nơi làm việc, cô sẽ có rất nhiều tiền dư. 

“Được rồi, thỏa thuận nhé! Tôi rất mong được làm việc với ông, Glim.”

“Tôi cũng vậy, Shannon.”

Cứ như vậy, Shannon bắt đầu làm việc dưới quyền Glim để giúp ông bào chế thuốc chữa bệnh.

Saluena là một căn bệnh kỳ lạ. Các triệu chứng chỉ xuất hiện trong người, gần như là một lỗi bên trong cơ thể bệnh nhân. Nó rất dễ lây lan nhờ đặc tính truyền nguồn bệnh qua dịch cơ thể. Vì vậy, Lily phải bị cách ly trong phòng điều trị tại nhà của Glim.

“Dù thuốc có tốt đến đâu, cứ mỗi khi tôi thêm bột sừng kỳ lân vào, nó ngay lập tức trở thành rác. Hoàn toàn vô dụng.” 

Để chứng minh, Glim đổ một ít bột sừng kỳ lân vào lọ thuốc pha dở trước mặt khiến thứ chất lỏng đó chuyển sang màu tím đấy đáng sợ.

“Oa. Trông nó không được tốt lắm so với kỳ vọng nhỉ.”

“Ừ. Dù tôi pha chế hỗn hợp thế nào thì kết quả luôn là thế này. Gần năm mươi con chuột đã bị tôi tiễn đi rồi. Tôi bế tắc lắm rồi. Tôi muốn nghiên cứu các phương pháp khác để sử dụng sừng kỳ lân nhưng việc này là chưa từng có tiền lệ.” Ông nhăn mặt đầy bực bội.

“Chà, ông có biết sừng kỳ lân được dùng để làm gì không?”

“Dùng để làm gì à? Chà, không rõ lắm... Tôi tình cờ có được một cái bằng cách đánh bạ… À không, tôi nhận được nó, vì vậy tôi đã thử pha một lượng nhỏ bột, và tình trạng của con chuột thử nghiệm được cải thiện ngay lập tức. Tôi đã điên cuồng tìm kiếm và đặt hàng thêm . Nói thật, tôi không có thời gian để tìm hiểu công dụng ban đầu của nó.”

“Đánh bạc hở?”

“T-Tôi được mời đi cùng! M-Mà kệ đi, đó không phải là vấn đề chính.”

“Trời ạ, vậy đó là lý do tại sao ông không có tiền.” 

Cô đã tưởng rằng ông hết tiền và sau đó phải vay để cứu Lily, nhưng dường như ngay từ đầu ông ta đã vô dụng rồi.

“Thôi thì, quay lại vấn đề chính. Mục đích chính của sừng kỳ lân là làm nguyên liệu chế tạo gậy phép cho pháp sư, cùng với đó là cả đồ nội thất và bộ đồ ăn cho quý tộc ngắm nghía.” 

Địa vị của quý tộc càng lớn thì khả năng tìm thấy sừng kỳ lân trong nhà của họ lại càng cao. Ngay cả trong thời này, những gia tộc như vậy vẫn có thể tìm thấy ở rất nhiều nơi.

“Vậy là để giải trí cho người giàu? Ngay cả tôi cũng biết điều đó. Điều khiến tôi ngạc nhiên là nó có thể hữu ích trong y học.” 

Ông khoanh tay và gật gù như thể tự hào về thành tích của mình khi khám phá ra điều đó vậy.

“Chính xác. Dù sao thì, ngoài việc kỳ lân hiện chỉ còn ít cá thể và bột cần phải được sản xuất đúng, chỉ có người giàu mới có thể mua được sừng kỳ lân. Kết quả là không nhiều người biết rằng sừng kỳ lân thực sự chứa độc tố.”

Gương mặt Glim trở nên vặn vẹo. 

“Độc?! Đợi đã, giờ cô nói mới nhớ...” Ông ngừng lại, suy nghĩ rồi tiếp lời. “Độc, hử? Tôi không nhận ra điều đó. Nó là một món đồ cao cấp đến mức tôi thậm chí còn không nghĩ đến khả năng đó.”

“Ừm. Sừng kỳ lân đắt đến mức không ai nghĩ đến việc biến nó thành thuốc. Rất ít người biết rằng nó độc. Nhưng nó cũng không phải là loại độc gì mạnh lắm nên hiếm khi gây ra triệu chứng. Tôi nghĩ có khả năng ông đã pha chế nó thành một chất độc mạnh hơn.”

“Ra thế...” 

Glim đang viết nguệch ngoạc lên tờ ghi chú. Ông đã soạn sẵn một danh sách các loại thảo mộc và kỹ thuật pha chế có thể trung hòa độc tố. Shannon chợt nhận ra rằng Glim thực sự có thể khá tài năng. 

“Được rồi, cảm ơn cô! Kiến thức của tôi quá hạn hẹp, nhưng nhờ cô, thứ này có thể hiệu quả. Tôi đã suy nghĩ quá nhiều về phương thuốc đến nỗi não không còn hoạt động bình thường nữa.”

“Không cần cảm ơn, nhưng phần công việc khó nhất giờ mới bắt đầu. Ngay cả tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với những thứ ông sắp làm đâu.”

“Cô nói đúng. Xin hãy tiếp tục giúp tôi với tư cách trợ lý. Chúng ta sẽ đi mua một số nguyên liệu ngay lập tức!”

Nói xong, Glim và Shannon đi ra ngoài để mua các loại thảo mộc khác nhau, có thể chúng khi kết hợp với sừng kỳ lân bằng cách nào đó sẽ khiến nó trở nên đủ an toàn để tiêu thụ.

Ghi chú

[Lên trên]
Cho ngửi ké với... **insert superman suck krytonite meme**
Cho ngửi ké với... **insert superman suck krytonite meme**
[Lên trên]
Phải t, t cx nhìn
Phải t, t cx nhìn
[Lên trên]
Bớ người ta, có con trâu già đang thòm thèm mớ dương xỉ cổ đại
Bớ người ta, có con trâu già đang thòm thèm mớ dương xỉ cổ đại
[Lên trên]
ko bt dịch sao nên nhét tạm tiếng lợn trên bàn mổ vậy
ko bt dịch sao nên nhét tạm tiếng lợn trên bàn mổ vậy
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận