"Im đi, ác Long! tôi khôn...
奶昔尾尾酱 none
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Vol 1 chap 11: Nhịp đập của trái tim.

3 Bình luận - Độ dài: 1,486 từ - Cập nhật:

Chương 11: Nhịp đập của trái tim.

Vào buổi sáng ngày hôm sau, được hộ tống bởi các hầu nữ, Rosvitha khoác lên người bộ lễ phục đại diện cho toàn long tộc, thứ âu phục mà cô rất hiếm khi mặc. 

Chiếc vương miện bạc lập lánh trên đầu cùng với chiếc váy dài, kèm cả những món trang sức sáng lóa. Riêng phần trang điểm thôi mà các hầu nữ đã mất tới hai tiếng đồng hồ để hoàn thiện — tất cả chỉ để chắc chắn rằng Nữ hoàng của họ hôm nay phải thật hoàn hảo.

Cuộc hội họp giữa các long vương là một điều rất linh thiêng. Phải biết rằng mỗi long vương đều có phần lãnh thổ phải cai quản, và tất cả những hành động dù chỉ là nhỏ nhất cũng có thể dẫn tới việc bị xâm chiếm. Và với tuổi thọ dài, họ không cần tổ chức các buổi gặp mặt gia đình thường xuyên như nhân tộc.

Cũng khá lâu kể từ lúc Rosvitha gặp lại người chị gái Isabella của mình. Lần cuối mà hai người gặp mặt là vào năm ngoài, cùng cái ngày mà Muen chào đời. Cô thì thực sự không muốn Isabella thấy mặt Leon với Muen. Mà dù sao thì chị gái cô sớm muộn cũng sẽ biết tới chuyện đó thôi. Quá nhiều tương tác sẽ dẫn đến phiền phức không cần thiết.

Dù những long vương cùng cấp bậc hiếm khi hội họp, tuy vậy “cẩn tắc vô áy náy”. Rosvitha thì không muốn để lộ chuyện cô có quan hệ với một nhân tộc cũng như là về chuyện con gái của hai người họ. Một khi tin đó lan ra, chắc chắn sẽ gây chấn động khắp long tộc. Mà long tộc thì, chẳng khác gì nhân tộc ở khoản buôn chuyện.

“Haizz…”

Rosvitha nhắm mắt thở dài, cố xua đi những thứ suy nghĩ hỗn tạp trong đầu. Cô nhìn lại mình trong gương, Rosvitha hiếm khi để ý đến vẻ bề ngoài, dù đó có là bản thân cô hay bất kỳ ai đi chăng nữa.

Hiếm khi cô để mắt hay là thậm chí thấy cảm thán trước sự hào nhoáng của một ai đó, ngoại trừ người chị gái Isabella của mình.

Trong dòng suy tư thì bỗng nhiên một thứ hồi hức bắt đầu nổi lên trong tâm trí Rosvitha. 

“Quả là một người đàn ông cứng cỏi và điển trai. Cái vết sẹo đó đúng là điểm nhấn hoàn hảo.” Cô đã tự nhủ với mình như thế vào hai năm trước, sau khi đánh bại Leon.

Thời điểm đó thì Leon đã ở trong ngưỡng thập tử nhất sinh, và Rosvitha cảm thấy rằng anh ta không còn chút sức lực nào để mà kháng cự được nữa. Và rồi cứ thế đùng một cái có một đứa con được sinh ra giữa hai người. Đó là cảm nghĩ trong lòng Rosvitha.

Tuy nhiên khi xét về chuyện Rosvitha không mấy để tâm về chuyện thẩm mỹ bề ngoài, thì khá ngạc nhiên khi thấy rằng cô có thể đưa ra một lời khen về ngoại hình của chính kẻ thù không đội trời chung của cô.

“Hừ, chỉ là lời trêu chọc của kẻ thắng trận dành cho kẻ bại thôi.” Rosvitha tự nhủ, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc gương

“Thưa Điện hạ, mọi thứ đã chuẩn bị xong. Isabella điện hạ sẽ có mặt tại điện sau ít phút nữa ạ.”

Trưởng hầu gái Anna mở lời.

“Được rồi, để ta đi xem Muen như thế nào trước đã.”

“Thần hiểu rồi.”

Rosvitha bước chậm rãi về phía phòng của Leon và Muen. Lần này thì cô thực sự gõ cửa để thông báo trước.

Ngay sau đó thì có tiếng chân đầy vội vã phát ra từ phía trong phòng. Rõ ràng đó là Muen. Cô bé rướn người lên, cố với lấy tay nắm cửa, rồi sau một tiếng cạch, cánh cửa được mở ra.

“Chào buổi sáng, mẹ yêu~”

“Chào buổi sáng, Muen.”

“Hôm nay trông mẹ xinh đẹp lắm ạ! Ba ơi, ra đây xem này. Trông mẹ hôm nay đẹp lắm luôn á!”

Leon thì đang nằm ườn ở trên giường. Anh chẳng thèm nhúc nhích khi nghe tiếng Muen gọi, muốn anh đây để mắt đến á? Mơ đi.

Rốt cuộc thân phận của Leon là gì, còn của Rosvitha là gì?

Anh là ai chứ? Còn cô ta là ai? Kể cả có ăn diện như thế nào thì cũng chỉ là bề ngoài giả tạo mà thôi.

“Gái gú là chỉ là phù du, dũng sĩ diệt rồng ta đây mới là mãi mãi!”

Tiếng giày cao gót vang lên đều đều, Rosvitha bước vào phòng ngủ tay trong tay với Muen.

“Hôm nay tôi đã mất công ăn diện như vậy mà anh cũng chẳng thèm liếc mắt một cái à, Leon?”

Nếu mà Muen không có ở đây thì khả năng cao cô ta sẽ hành mình lên bờ xuống ruộng mất.

Cô tưởng tỏ ra vẻ yếu đuối và đáng thương đó là lừa được ông đây à? Mơ nhé cưng!

Leon miễn cưỡng ngồi dậy mặc dù có chút bực bội trong lòng. Mà suy cho cùng thì Muen đang có mặt ở đây, Leon đành phải nhượng bộ với Rosvitha để cố giữ vững cái gia đình này. 

Và rồi, khi anh ngước lên…

Ngay trước mặt là một mỹ nhân tóc bạc, hoàn toàn khác với hình ảnh thường ngày. Bộ váy dài được may đo cẩn thận ôm sát lấy thân hình mảnh mai, để lộ đường cong mềm mại mà không hề phô trương. Mái tóc bạc cuộn lại gọn gàng phía sau, để lộ chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh thanh tú

“Ba!”

“Ba!”

“Ba à! Mẹ hớp hồn ba rồi hả~!”

Tiếng gọi của Muen làm Leon bừng tỉnh anh vội lắc đầu cố ra vẻ lạnh lùng, “cũng… tàm tạm thôi.”

Nói vậy thôi chứ… nếu để đánh giá thì Rosvitha hiện tại cũng phải thuộc hàng top-tier đấy chứ chẳng vừa.

“Ừ thì cũng ưa nhìn…” Đến cuối cùng, Leon vẫn nói ra cảm nghĩ của mình.

Nghe vậy, Rosvitha chỉ khẽ mỉm cười. Có lẽ đối với cô câu nói của Leon chẳng khác gì những lời tán dương mà cô đã nghe đến phát ngán.

“Vậy à.” Cô nói khẽ, rồi quay lưng định rời đi.

“Chờ đã…”

Rosvitha khựng lại, quay đầu về phía Leon: “Chuyện gì?”

Leon bật dậy khỏi giường rồi kéo cô về phía chiếc gương trong sự ngỡ ngàng của cô

Dưới ánh mắt đầy nghi hoặc của Rosvitha, Leon khẽ đưa tay vén lại vài sợi tóc rối ra sau tai cô. Rồi anh chỉnh nhẹ vương miện bạc.

“Lúc đi đứng, cố gắng đừng quay đầu quá nhiều. Xoay từ eo là tốt nhất. Như vậy vương miện sẽ không bị lệch.”

Rosvitha mở to mắt, cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng cô.

Mặc dù đã nhận không biết bao nhiêu lời tung hô, ca ngợi về vẻ đẹp của mình. Chưa một ai từng chỉ ra những khuyết điểm của cô cả…

Vậy mà ban nãy, cô lại suýt xếp anh vào cùng loại với những kẻ đó…

“Hiểu rồi…”

Rosvitha kéo lại cổ váy, “ổn rồi chứ?”

Leon gật đầu, “Ừm vậy là được rồi.”

Rosvitha lên tiếng trêu trọc, “Anh cũng hiểu biết quá nhỉ? Bao nhiêu cô gái đã qua tay anh rồi thế?”

“Không hẳn, loài lừa cũng khá giống một con rồng. Đều có 2 tai và 1 cái đuôi này, và khi chúng khó chịu thì sẽ… khá là phiền phức.

“Mẹ đi cẩn thận nha~! Con sẽ nghe lời ba ạ!”

“Ừ, ngoan lắm”, nói rồi Rosvitha bước ra khỏi phòng.

Sau khi Rosvitha rời đi Muen liền kéo Leon về phía chiếc giường rồi ngồi vào lòng anh.

Leon muốn bế cô bé, nhưng thông thường khi bế một đứa trẻ, người ta sẽ đỡ ở lưng hoặc eo. Khổ nỗi, Muen lại có một cái đuôi ở phần thắt lưng, khiến việc đó hơi khó khăn đối với anh.

Cuối cùng anh chỉ đỡ nhẹ sau lưng cô bé.

“Ba, ba con lừa là gì vậy ạ?”

“Er… Là một con vật rất bướng bỉnh”

“Bướng bỉnh nghĩa là gì vậy ạ?”

“Giống như mẹ con ấy”

“Oaa~ mẹ là một con lừa bướng bỉnh~~”

Leon không ngờ Muen lại bắt nhịp nhanh vậy, nhưng thật lòng thì… đúng ý anh quá rồi!

“Nói lại lần nữa nào Muen, mẹ là một con lừa bướng bỉnh~”

“Mẹ là một con lừa bướng bỉnh~!”

“Ba là một con lừa bướng bỉnh, Muen là một con lừa bướng bỉnh luôn~!”

“Giỏi lắm con gái!”

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

dạy hư tối về con rồng nó vắt thì ko bt trách ai đâu ha :))
Xem thêm
Lừa và rồng...
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
sherk type sh*t 🥀
Xem thêm