"Chị chủ, cho một phần cá sông sốt tương, một phần sườn kho tàu, thêm một phần rau xào tùy ý, và canh cá trích [note72513] đậu phụ. Được rồi, tạm gọi vậy trước đã."
Từ Danh Viễn đặt tờ thực đơn xuống.
"Phần ăn nhà chị nhiều lắm đấy, hai đứa ăn không hết đâu."
Bà chủ quán nhìn hai đứa nhóc choai choai, nói.
"Không sao, ăn không hết thì mang về."
Từ Danh Viễn thuận miệng đáp.
Tiệm ăn nhỏ của vợ chồng bà chủ này là nơi anh thường đến ăn khi còn đi học. Hồi đó, mỗi khi muốn đổi gió là anh lại ghé qua. Nhưng từ khi lên đại học, anh chẳng còn cơ hội nữa.
"Được thôi, mà món sườn hơi lâu đấy, chú em phải đợi một chút."
Thấy anh đã nói vậy, bà chủ xé tờ giấy gọi món đưa ra phía sau bếp.
Hai người ngồi ở góc quán, cũng chẳng nhìn thấy tivi. Từ Danh Viễn liền cầm cuốn tạp chí đặt trên thùng rượu lên, tay kia rót một cốc nước.
Thấy Dương Chi thi thoảng lại liếc nhìn anh, vẻ mặt như muốn nói gì đó nhưng lại không dám mở miệng, Từ Danh Viễn liền lên tiếng: "Cô muốn uống nước ngọt không?"
"Không uống."
Dương Chi lắc đầu lia lịa.
"Muốn nói gì thì cứ nói, con gái phải mạnh dạn lên chứ."
Từ Danh Viễn nhíu mày. Nếu là lão gia tử thấy anh ấp a ấp úng thế này, chắc đã giơ chân đá cho một phát rồi.
Cũng may Dương Chi là con gái, không thì Từ Danh Viễn cũng đá cho vài cái.
Thấy Từ Danh Viễn đã lên tiếng phá vỡ sự im lặng, Dương Chi liền lấy hết can đảm nói: "Anh ơi, gọi nhiều quá..."
"Thế cô gọi đi."
Từ Danh Viễn ném tờ thực đơn về phía cô.
Lần này Dương Chi hoàn toàn im lặng, cúi đầu xuống bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời.
Cảm giác sao mà u ám thế không biết...
Mặc dù Từ Danh Viễn đang ở độ tuổi ăn tuổi lớn, nhưng lượng đồ ăn trong quán nhỏ này quá nhiều, sau khi ăn uống no nê vẫn còn thừa đến hơn nửa.
Dương Chi không biết có phải là không đói hay không, gần như chẳng động đũa, chỉ ăn hết chén cơm của mình.
Năm 2003, quán ăn ven đường còn rất rẻ, bốn món mà có tới ba món mặn chỉ tốn hơn bốn chục tệ, trong đó giá món sườn đã chiếm một nửa.
Từ Danh Viễn ném tiền xuống rồi bước ra khỏi quán. Đ được vài bước mới nhớ ra chưa thấy con bé tùy tùng đâu, đứng đợi một hồi thì thấy từ phía sau, Dương Chi xách vài túi nilon lặng lẽ đi tới.
Tưởng rằng quãng đường về nhà sẽ trôi qua trong im lặng thì đột nhiên Dương Chi lên tiếng.
"Anh ơi."
"Ờ, sao đấy?"
"Nhà mình... hết tiền rồi..."
Dương Chi nhịn cả nửa ngày mới chịu rặn ra câu này, rồi như thể đang mở van nước, nước mắt cứ thế rơi lã chã, thậm chí không kìm được tiếng nấc nghẹn ngào.
"Tiền vẫn còn trong túi tôi đây cơ mà, làm sao mà tôi lại không biết hết tiền được? Cô lo lắng cái rắm gì chứ? Hết tiền thì tôi dẫn cô đi ăn xin thôi. Thôi đủ rồi! Nín khóc ngay cho tôi."
"Hức... hu hu..."
Nghĩ đến số tiền ít ỏi khó mà tiêu được ba ngày, lại liên tưởng đến tương lai u ám phía trước, nước mắt của Dương Chi làm sao mà nén lại cho được.
"Đồ vô dụng, tôi đâu thể để cô chết đói được?"
Từ Danh Viễn cảm thấy vô cùng bất lực.
Cha ruột mất, mẹ ruột bỏ đi, chỉ có Từ Quân đối xử tốt với cô, nhưng rồi cũng bị tống vào tù.
Như thể khắc tinh trời sinh, trên trán như khắc thêm chữ "thảm".
Tiểu Dương Chi khóc lóc một hồi cũng về đến nhà, dọn dẹp lại thức ăn mang về, rồi lén chạy về phòng ngủ của mình tiếp tục lau nước mắt.
Kế hoạch viết trên bàn vẫn còn đó, Từ Danh Viễn tùy tiện vo tròn rồi ném vào thùng rác.
Những ý tưởng hiện tại không thể thực hiện được thì cũng vô dụng, cuối cùng vẫn phải nhìn nhận thực tế.
Đầu óc Từ Danh Viễn vốn rất linh hoạt. Hồi đại học, chỉ học kỳ đầu tiên là nhận tiền từ nhà, sau đó tự kiếm tiền trang trải học phí và sinh hoạt phí.
Anh từng bán tạp hóa, bày hàng lề đường. Nếu không vì sau này chủ thầu trường học phản đối, Từ Danh Viễn đã có thể độc quyền bán thuốc lá và đồ ăn vặt ở mấy tòa ký túc xá.
Sau đó nhân cơ hội trường học khuyến khích sinh viên khởi nghiệp, Từ Danh Viễn còn mở một quán trà sữa trong trường. Dù sau khi tốt nghiệp đã trả lại cho nhà thầu, nhưng cũng kiếm được kha khá tiền.
Dù trong túi có tiền hay không, Từ Danh Viễn luôn biết cách không để mình chết đói. Nếu bây giờ anh hai mươi mấy tuổi và trông chững chạc hơn, anh đã dám mua một bộ vest đi lùa gà đầu tư.
Nhưng bây giờ thì không còn cách nào khác, trước hết phải kiếm tiền ăn đã.
Nhìn đồng hồ điểm hai giờ, cảm thấy tâm trạng của tiểu Dương Chi có lẽ đã ổn định, anh liền đi đến gõ cửa.
"Làm gì trong đó? Mở cửa ra."
Đợi một lát, Dương Chi mở cửa, mắt đỏ hoe, cúi đầu.
"Cặp sách của cô đâu?"
Từ Danh Viễn liếc nhìn xung quanh hỏi.
"Ở đây ạ."
Dương Chi từ cạnh bàn học lấy cặp sách, đưa cho anh.
Từ Danh Viễn không nhận, chỉ nói: "Đổ hết đồ trong cặp ra, tôi dẫn cô ra ngoài."
"Anh ơi, định làm gì vậy?"
"Nhanh lên! Cô là mười vạn câu hỏi vì sao à?"
Từ Từ Danh Viễn thúc giục một tiếng rồi rời đi.
Đợi đến khi Dương Chi thu dọn xong, Từ Danh Viễn liền dẫn cô ra ngoài, thẳng tiến đến bến xe khách.
Bên ngoài, trời cuối tháng Bảy nóng như thiêu như đốt, nếu không phải vì Dương Chi khóc lóc làm người ta bực mình, Từ Danh Viễn thật sự không muốn chịu đựng cái nóng này.
Có rất nhiều xe khách từ Nam Khê đến Giang Thành, hầu hết đều đi qua chợ đầu mối khu Cẩm Tú. Ở quầy bán vé, Từ Danh Viễn bỏ ra hai mươi đồng mua hai tấm vé rồi dẫn cô lên xe.
Sau khi đưa cho Dương Chi một chai nước ngọt ướp lạnh, Từ Danh Viễn nói với cô: "Khi nào sắp đến chợ đầu mối thì nhớ gọi tôi cái, tôi ngủ một chút."
Nói xong, Từ Danh Viễn dựa lưng vào ghế, cố gắng chìm vào giấc ngủ. Tối qua anh không ngủ ngon, dưới cái nắng buổi chiều, cơn buồn ngủ ập đến ngay lập tức.
"Vâng."
Dương Chi vốn định hỏi thêm điều gì đó nhưng đành gật đầu, kìm nén cảm xúc lo lắng trong lòng.
Không biết bao lâu sau, Từ Danh Viễn nghe thấy có người hô lên: "Chợ đầu mối Giang Thành đến rồi!"
Mở mắt ra, anh mới phát hiện Dương Chi đang cau mày, dựa vào cửa kính ngủ hồi nào chẳng hay.
Có vẻ như tối qua cô ngủ cũng không được ngon giấc, bởi cô đâu có vô tư như Từ Danh Viễn.
"Còn ai xuống xe không?"
"Có có có!" Từ Danh Viễn vội vàng đáp lại, rồi đẩy nhẹ Dương Chi nói: "Đến bến rồi mà còn không dậy? Giao cho cô chút việc mà cũng làm không xong, cô đến Giang Thành để du lịch à?"
Dương Chi còn đang ngái ngủ dụi dụi mắt, thấy Từ Danh Viễn đã chuẩn bị xuống xe, vội vàng đeo ba lô lên và đi theo.
"Anh ơi, chúng ta đến đây làm gì vậy?"
Mặc dù Từ Danh Viễn không thích cô hỏi nhiều, nhưng Dương Chi vẫn không nhịn được mà hỏi ra.
"Đến chợ đầu mối thì còn làm gì nữa? Cô đi tìm một cọng rơm cắm lên đầu mình đi, bài văn "Cắm Cây Bán Đầu" [note72514] cô chưa học à?"
"Hả?"
Dương Chi đứng sững lại, không dám bước tiếp.
"Hả cái gì mà hả, đi nhanh coi! Cô thật sự ngốc hay giả ngốc vậy? Cô nghĩ cái dáng khù khờ này của cô mà bán được chắc?"
Từ Danh Viễn thở dài trong lòng. Con bé ngốc này đã thảm vậy rồi, sao chút kỹ năng sinh tồn cũng không có vậy?
"Em không ngốc nha, chú Từ đi ra ngoài còn chưa từng kể đến thành tích của anh..."
Dĩ nhiên Dương Chi không dám nói ra câu này. Cô cũng không dám đi quá xa Từ Danh Viễn, cũng không dám đi quá gần, chỉ lặng lẽ đi theo sau anh cách khoảng 3 mét.
"Ông anh, hạt châu này bán bao nhiêu vậy?"
Từ Danh Viễn tìm được một cửa hàng bán chuỗi hạt, chào hỏi ông chủ.
"Một chuỗi năm đồng."
Ông chủ ngẩng đầu liếc nhìn, thấy một thanh niên dẫn theo một cô gái nhỏ, rồi lại quay đầu xem tivi.
"Báo giá sỉ đi, tôi không mua nguyên chuỗi, chỉ mua hạt, mua số lượng lớn."
"Ồ." Ông chủ ngồi thẳng dậy, vốn tưởng là học sinh đến chợ chọn đồ rẻ, nghe thấy là mua sỉ liền bắt đầu báo giá: "Hạt thủy tinh hai mươi đồng một cân, hạt gỗ đàn hương một đồng ba hạt, loại nhỏ một đồng năm hạt."
"Chẳng qua là hạt thủy tinh và gỗ đào thôi, làm gì đắt thế."
Từ Danh Viễn nhìn ra ngay bản chất của mấy thứ này. Trong phòng toàn mùi gỗ đào, gạt quỷ à?
"Trên thị trường đều giá này, chú em không mua nhiều thì tôi cũng chẳng thèm bán đâu." Ông chủ trả lời qua loa.
"Được rồi, hạt thủy tinh mỗi màu lấy một cân, tôi chọn thêm ít hạt gỗ, ông anh cho tôi ít dây đỏ xâu hạt."
Từ Danh Viễn cũng lười tranh cãi mấy đồng lẻ, gọi Dương Chi bảo cô ấy bỏ vào túi.
Dương Chi nhìn Từ Danh Viễn đưa tiền, cảm giác như sắp sụp đổ.
Bây giờ trong túi hai người chỉ còn chưa đầy một trăm đồng, làm sao có thể kéo dài được ba ngày nữa, ngày mai là hết đồ ăn rồi...


0 Bình luận