Web novel

Chương 11

Chương 11

Tình huống hiện tại thật bất thường.

Tôi không thể theo kịp tình hình.

Đúng ra kỹ năng đã bị khóa lại rồi thế mà nó vẫn dùng được [Rampage] là sao?

Rõ ràng là cặp sừng của nó đã bị cắt đứt vô cùng gọn gàng và cũng không có sai sót gì cả.

Tôi đã chứng kiến điều đó xảy ra hàng chục, hàng trăm lần trong trò chơi rồi nên nếu mọi thứ đúng như dự đoán thì nó không nên nổi điên lên như vậy mới đúng.

Nhưng cuối cùng [Rampage] vẫn bộc phát và cả tổ đội trở nên hỗn loạn.

“Anh hùng, chuyện gì thế này?! Không phải ngươi đã nói là chặt sừng đi là có thể giải quyết nó một cách dễ dàng hay sao!”

“Quá rõ ràng là hắn đã nói dối rồi! Giờ chúng ta phải làm sao đây!”

Cuộc tranh cãi bùng nổ giữa các thành viên trong tổ đội.

Khi tâm trí của tôi đang trở nên hoang mang, vô định thì một ký ức từ xưa bỗng ùa về.

『 Cảnh báo! Các biến số bất ngờ có thể ảnh hưởng đến tiến trình của trò chơi!  』

Những lời cuối cùng mà tôi thoáng nghe thấy trước khi chuyển sinh vào trò chơi này. Nghĩ lại khiến lòng tôi sôi lên vì giận dữ.

‘Chó đẻ thật...’

Vậy ra ‘biến số’ mà nó nói tới là thứ này đây.

Tôi có cảm giác như cả thế giới đang chống lại mình, rắp tâm hãm hại tôi bằng mọi cách. ‘Biến số” này không phải một thứ dễ đối phó.

Nói cách khác, thứ này có thể ảnh hưởng đáng kể tới các chiến lược trong tương lai của tôi. Thứ ‘biến số’ này không nên được xem nhẹ.

“Anh hùng, anh ổn chứ? Tập trung lại đi!”

Tình hình  rất nghiêm trọng, nhưng bây giờ tôi không có thời gian để suy nghĩ vẩn vơ. Con Minotaur sắp sửa trở nên cuồng loạn khi tiến vào trạng thái [Rampage].

Tôi nhìn về hướng cánh tay đang lay tôi điên cuồng. Người đã kéo tôi trở lại là Yuliss. Tôi lắc đầu vài cái rồi đáp lời cô ấy.

“Tôi đây. Cảm ơn vì đã cứu tôi.”

Có nhiều thứ tôi cần phải suy nghĩ nhưng ngay lúc này tôi cần tập trung giải quyết vấn đề trước mắt.

“Anh hùng! Anh đang định – “

“Bình tĩnh lại, tôi đang đánh giá tình hình.”

Tôi đứng dậy và quan sát sinh vật đó một cách cẩn thận. Giữ cho tâm trí đang lộn xộn của tôi bình tĩnh lại và suy nghĩ một cách tỉnh táo. Tôi không biết làm cách nào mà nó kích hoạt được trạng thái [Rampage] nhưng đầu tiên tôi phải kiểm tra tình trạng của nó trước.

“Quỷ vương và tổ đội anh hùng” không đưa ra những thử thách bất khả thi.

Dù cho thử thách có khó khăn và rắc rối đến đâu, luôn luôn có giải pháp cho nó. Dù rằng tình hình đã trở thành thế này tôi vẫn muốn tin vào điều đó.

-Guooo...!

Tôi có thể nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu, đảo qua lại một cách điên loạn, mất trí. Nó luôn hành động theo bản năng, nhưng giờ thậm chí chút lý tính còn sót lại cũng không còn.

Và làn sương đen đang trôi nổi bên cạnh nó bây giờ...

...Làn sương đen?

Tôi ngả đầu trong sự bối rối.

‘Thứ đó không có trong tựa game gốc’

Hiệu ứng duy nhất quan sát được trong trạng thái [Rampage] là đôi mắt đỏ rực. Chưa bao giờ có thứ như làn sương đen phủ lên cơ thể như thế. Không phải ở loại quái vật Minotaur, không phải ở những loài quái vật khác, thậm chí là cả Tứ Thiên Vương cũng không.

Chỉ có một kẻ mang trên mình hiệu ứng như thế.

Quỷ Vương.

Vua của muôn loài quỷ.

Sự hỗn loạn được cô đặc và tập trung vào chỉ một thực thể duy nhất.

‘Ha’

Một tiếng cười khô khốc bật ra. Vậy đó là điều đang diễn ra – Quỷ vương đã ban sức mạnh của hắn cho sinh vật này. Tên khốn đó đã giở trò.

Dù đó là việc nằm ngoài dự tính, nhưng hoàn toàn khả thi với sức mạnh của hắn.

Nhờ đó, tôi bắt đầu mường tượng được bản thân cần làm gì. Nhớ lại cốt truyện trong trò chơi, tôi lẩm bẩm.

‘Cặp sừng.’

Cặp sừng của con quái không chỉ để kích hoạt trạng thái [Rampage]. Nói chính xác thì chúng hoạt động như một loại pin dự trữ năng lượng. Nó thường tích trữ năng lượng dư thừa trong cặp sừng của nó rồi giải phóng chúng trong trường hợp nguy hiểm. Đó là nguyên lý cơ bản của trạng thái [Rampage] mà tôi đã khám phá ra sau hàng trăm lần thử. Đấy là lý do tại sao việc giải quyết cặp sừng lại là ưu tiên hàng đầu.

Nhưng con quái này đã sử dụng trạng thái [Rampage] mà không cần tới nguồn năng lượng dự trữ đó, mà nhờ vào sức mạnh Quỷ vương ban cho. Sức mạnh nhất thời này chắc chắn sẽ không kéo dài.

Nói đơn giản thì con quái vật không trong trạng thái [Rampage] hoàn chỉnh.

Nếu chúng tôi có thể cầm cự, thì sẽ tới lượt chúng tôi phản công.

“... Từ giờ chúng ta sẽ thay đổi chiến lược.”

Tôi lên tiếng mà vẫn cố giữ bình tĩnh. Mặc dù đó chỉ là một giả thuyết được suy luận dựa trên những manh mối rời rạc nhưng là giả thuyết hợp logic nhất ngay lúc này. Tôi phải tin vào đánh giá của bản thân và tiếp tục.

“Thánh nữ, hãy sử dụng nhiều buff nhất có thể. Chúng ta giờ không cần sức mạnh, tập trung vào các lời cầu nguyện mang tính phòng ngự. Camilla, giúp tôi thu hút sự chú ý của nó. Adele, duy trì hỏa lực để kiềm chân nó. Lily, sử dụng các ma thuật phòng thủ và khống chế thay vì ma thuật tấn công.”

“........”

“...”

Tôi tóm tắt lại cho từng thành viên một cách đơn giản và nhanh chóng. Tất cả bọn họ tỏ ra không hài lòng nhưng cân nhắc dựa trên tình hình, họ tỏ vẻ sẽ làm theo những mệnh lệnh tôi đưa ra vào lúc này.

Thật nhẹ nhõm. Tôi đã lo rằng họ có thể sẽ phản đối ngay cả trong tình huống này. Camilla dường như tò mò về kế hoạch và hỏi lại với giọng điệu cộc cằn.

“Anh tính làm gì?”

“Theo tôi quan sát được, tình trạng của nó không bình thường. Trạng thái [Rampage] mà không có sừng sẽ không duy trì được lâu.”

“Vậy ý anh là chúng ta nên cầm cự cho tới khi nó thấm mệt?”

Đúng là một hiệp sĩ đã tham gia vào nhiều chiến dịch khác nhau. Cô ấy nắm được ý chính ngay lập tức.

Tôi khẽ gật đầu và điều chỉnh tư thế với thanh kiếm. Giờ là lúc con quái vật lao tới.

[Tốc độ của bạn đã tăng lên nhờ Chúc phúc]

[Phản xạ của bạn đã tăng lên nhờ Chúc phúc]

Thình thịch.

Tôi nghe thấy trái tim mình đang đập mạnh trong lồng ngực.

Dù tôi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Ban đầu, khi con quái vật tiến vào trạng thái [Rampage] và vung rìu tôi chẳng thể thấy gì. Dù đó là một đòn tấn công bất ngờ nhưng vẫn đủ nhanh khiến đòn tấn công trở nên vô hình. Vậy thì từ giờ mọi thứ sẽ thế nào, sau khi nhận được các lời chúc phúc và chuẩn bị đầy đủ?

“Nó tới rồi!”

May mắn là tôi có thể phản xạ kịp.

Ngay khi nghe thấy tiếng cảnh báo của Camilla, con quái vật lao tới.

Boom!

Chỉ với một bước chân bùng nổ, thân hình khổng lồ của nó lập tức thu hẹp khoảng cách.  Tốc độ của nó quả thật ấn tượng, có lẽ là nhờ cường hóa từ trạng thái [Rampage]. Cứ như đang chứng kiến một đầu tàu mất kiểm soát vậy. Nhưng vẫn trong khả năng tôi có thể phản xạ được.

Cuối cùng, khi nó áp sát được với hai chiến binh nó liền vung rìu.

Whooooosh!

Chiếc rìu mang trọng lượng khổng lồ, bổ xuống với tốc độ chóng mặt.

Theo bản năng tôi biết

‘Đỡ đòn này thì chết là cái chắc.’

Với sức mạnh vô lý của con quái vật, thì đây không phải là một đòn tấn công có thể đỡ được. Hẳn là Thánh nữ cũng hiểu điều này, đó là lý do cô ấy chú trọng vào sử dụng các phép cường hóa tốc độ và khả năng phản xạ.

Tôi liền xoay người và lăn sang một bên.

BOOM-!!

Tức thì, tôi nghe thấy âm thanh mặt đất bị nghiền nát. Trước mắt tôi là hình ảnh nền đất vỡ vụn bởi chiếc rìu chiến hai lưỡi. May mắn là con quái vật đã mất trí nên đòn tấn công trở nên dễ đoán nếu không thì chắc tôi đã đi chầu ông bà rồi.

Dù cảm thấy nhẹ nhõm, thì tôi cũng không kịp hít thở. Tuy là cách ra đòn của nó đã trở nên dễ đoán nhưng sức mạnh thể chất của nó là quá áp đảo.

Ngay lúc đó –

Thwack!

Một mũi tên không rõ tới từ đâu rồi đâm xuyên qua mắt của con quái vật. Đột ngột mất đi mắt trái, con quái vật gầm lên trong đau đớn.

Guooooo!!

Rõ ràng là Adele đã hành động.

Tốt, giờ thì tầm nhìn của con quái vật đã kém đi. Tất cả những gì chúng tôi cần là cầm cự và tấn công du kích.

...Nhờ vậy, phần còn lại của trận chiến trở nên dễ thở hơn.

Tôi cùng Camilla bằng cách nào đó đã né được đòn tấn công của con quái đang cuồng loạn và thu hút sự chú ý của nó. Trong khi Adele thì tiếp tục bắn cầm chân, gây ra nhiều vết thương nhỏ trên cơ thể nó.

“Trói nó lại!”

Nhờ ma pháp 3 vòng của Lily “Mana Bind” hỗ trợ, mà việc đối phó với con quái vật dần trong tầm kiểm soát. Sau khi tiếp tục trận chiến như vậy được khoảng 10 phút, trạng thái [Rampage] của con quái vật dần hết hiệu lực.

-Guooo...

Cơ thể khổng lồ của con quái vật gục xuống vì kiệt sức. Cảnh tượng con quái vật đô con, kích thước gấp đôi cơ thể tôi ngã xuống khá là ấn tượng. Không lãng phí thời gian để tận hưởng chiến thắng, tôi liền chặt đầu con quái ngay lập tức.

Nhìn qua thì có vẻ như chúng tôi đã chiến thắng, nhưng tôi cần đảm bảo tiêu diệt con quái vật để ngăn chặn thêm bất kì ‘biến số’ nào.

Xoẹt!

Chỉ khi hoàn toàn cắt qua chiếc cổ dày và cứng cáp của con quái vật tôi mới có thể thở phào.

“Haaa...”

Chỉ một trận chiến mà lại mang cho tôi cảm giác như tôi đã già thêm mười tuổi vậy. Tôi thì suýt hẹo, lại thêm một ‘biến số’ chưa từng xảy ra chả trách mà tôi lại cảm thấy kiệt sức như vậy.

Có lẽ là nhờ tâm trí đã dịu lại, chân tôi đã mất kiểm soát và cơ thể tôi dần gục xuống. Nền đất nhuộm đỏ bởi máu của con Minotaur nhưng ... kệ mẹ đi. Tôi cũng chẳng buồn để ý tới việc bản thân bị nhuốm máu hay gì cả. Khi mà bản thân vừa vượt qua cửa tử thì những thứ như vậy trở nên hoàn toàn vô nghĩa.

[Hoàn thành nhiệm vụ!]

[Hãy kiểm tra phần thưởng của bạn.]

Trong khi đang ngồi bệt trên nền, một cửa sổ hệ thống xuất hiện trong tầm nhìn của tôi. Một cửa sổ hệ thống màu xanh mang tới một tin vui cho tôi. Nghĩ lại thì tôi đã nhận được một nhiệm vụ ngay trước khi trận chiến bắt đầu. Tôi đã quên bẵng đi mất do những cú sốc vừa qua.

Nếu như còn ở trong trò chơi thì tôi đã kiểm tra những phần thưởng đó với cảm giác vô cùng hồi hộp. Nhưng giờ đây tôi chẳng còn cảm giác như thế nữa.

‘Kiểm tra nó sau vậy.’

Cứ để vậy thì phần thưởng cũng chả chạy đi đâu được. Khi tôi gạt cửa sổ hệ thống qua một bên, tầm nhìn của tôi bị che khuất bởi những bóng người.

Nhìn lên tôi thấy Camilla và các thành viên khác của tổ đội nhìn tôi với vẻ bất mãn.

‘ À ‘

Nghĩ lại thì, cái chiến thuật mà tôi tự tin đề xuất đã thất bại thảm hại. Chúng tôi đã tập trung cắt cặp sừng của nó với ý nghĩ sẽ ngăn được trạng thái [Rampage] kích hoạt nhưng con quái vẫn sử dụng được nó.

Theo quan điểm của bọn họ thì tôi là người chịu trách nhiệm cho tình huống này cũng dễ hiểu. Tôi cười khan. Có lẽ cuộc đời chẳng bao giờ cho tôi nghỉ ngơi chút nào nhỉ?

“Đợi chút.”

Ngay lúc đó, Thánh nữ đột nhiên bước tới và đứng chắn giữa các thành viên trong tổ đội với tôi. Đôi mắt mệt mỏi của cô liếc qua lại giữa hai bên.

Với một tiếng thở dài, cô nói với các thành viên trong tổ đội.

“Tớ biết là các cậu có rất nhiều lời cần nói với Anh hùng. Nhưng dù sao anh ấy vẫn là người tích cực chiến đấu ở tuyến trước và cuối cùng chúng ta vẫn chiến thắng mà đúng không? Vì vậy việc phàn nàn hãy để sau nhé.”

Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi vô cùng xúc động và gần như đã bật khóc. Dù cho cô ấy không ưa tôi nhưng cô ấy vẫn là Thánh nữ. Cô là người biết cách đồng cảm và xoa dịu những số phận bất hạnh.

Nhưng tôi thật sự bất ngờ khi cô ấy chịu đứng ra và làm dịu tình hình.

“Tôi có nhiều điều cần thảo luận nhưng...”

Cuối cùng Camilla là người đầu tiên nhượng bộ.

“...hãy nói về chúng sau.”

Hành động này cũng khiến tôi bất ngờ. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để nghe họ phàn nàn về chiến thuật không hiệu quả. Tôi không ngờ rằng họ nhượng bộ dễ dàng như vậy. Hẳn là họ cũng cảm thấy sự cố này không tự nhiên.

Làn khói đen tỏa ra từ còn Minotaur rõ ràng là sức mạnh do kẻ khác can thiệp. Tôi chỉ có thể cảm thấy biết ơn Yuliss khi nhìn thấy các thành viên khác rời đi.

“Cảm ơn cô, Thánh nữ. Tôi lại được cô giúp đỡ nữa rồi, cả lúc nãy cũng thế.”

“À, dù sao chúng ta cũng là thành viên trong cùng tổ đội nên đó là điều hiển nhiên mà.”

Khi tôi cúi đầu cảm ơn, cô ấy xua tay lia lịa. Tôi thì suy ngẫm lại về những gì mà cô ấy vừa nói.

‘Thành viên trong cùng tổ đội à...’

Chà, tôi thực sự có thể được gọi như thế à? Công khai đối xử với tôi như một kẻ phản bội, một tên phản diện. Tôi thực sự có xứng đáng với những từ như thế không? Cô ấy chỉ lỡ lời nói ra như vậy mà không quá để tâm hay đó là những lời đã được suy tính kỹ càng?

Trong một chốc, tôi nghĩ tới nhiều điều tiêu cực trước khi từ bỏ những suy nghĩ đó. Nhưng dù là tôi đã nhận được giúp đỡ thì tôi vẫn chỉ có cảm giác là cô ấy có ý đồ khác. Đối với tôi thì sự quan tâm thật lòng là một điều gì đó viển vông.

Ngẫm lại về hoàn cảnh của bản thân không khỏi khiến tôi cảm thấy hơi đớn...

‘...’

Nhưng tôi cũng chỉ cảm thấy biết ơn chút thôi và tôi đã vạch ra ranh giới để không mềm lòng.

“Được rồi, tôi sẽ quay lại trước. Tôi khá mệt rồi.”

“À, được thôi.”

Tất nhiên, tôi không non nớt đến nỗi để những suy nghĩ như thế ảnh hưởng tới hành động trước mặt cô ấy. Tôi chỉ mỉm cười tiễn cô ấy rời đi. Thế nên tôi vẫn giữ nguyên bộ mặt tươi cười tới khi cô ấy đi hẳn và vẫy tay chào tạm biệt. Đột nhiên tôi nhớ ra

‘À, mình quên hỏi về cái đó rồi.’

Lúc nãy cô ấy cứu tôi như thế nào? Trận chiến đã kết thúc nhưng vẫn còn những thắc mắc đang bỏ ngỏ ở đấy.

Một trong số đó là hành động của cô khi nãy. Rõ ràng là tôi không thể phản ứng lại chiếc rìu của con quái vật. Không ai kể cả Adele người vô cùng nhạy cảm với từng âm thanh hay Camilla người ở gần con quái vật nhất. Đó là đòn tấn công hoàn hảo nhắm vào sơ hở trong tiềm thức của mọi người lúc đấy, một đòn tấn công không ai ngờ tới.

Vậy mà cô ấy nhận ra đòn tấn công như thế nào? Cô ấy không có giác quan nhạy bén hay sức mạnh thể chất vượt trội cũng không ở gần con Minotaur hơn những người khác. Hay là cô ấy có khả năng phản xạ không tưởng mà tôi chưa biết? Một điều gì đó mà trí óc hạn hẹp của tôi không thể hiểu nổi. Điều này đã kích thích trí tò mò của tôi nhưng...

‘Ah, kệ mẹ đi.’

Tôi mặc kệ, tôi đã quá kiệt sức để quan tâm tới những chi tiết nhỏ nhặt và không quá quan trọng như vậy rồi. Mọi thứ, mọi vấn đề tôi sẽ nghĩ về chúng sau.

Ngay bây giờ, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi.

Tôi mệt rồi.

Và tôi chìm vào giấc ngủ, trên nền đất đẫm máu.

-----

“... Phù”

Trong lúc đó, ở khu rừng hơi xa khỏi khu vực của tổ đội Anh hùng. Đứng lẻ loi ở đó là một người phụ nữ với mái tóc vàng mắt xanh – Thánh nữ Yuliss von Yugrasia – người đang thở phào nhẹ nhõm.

“Mình... đã tránh được điều đó.”

Cô đã lo lắng về những gì cần làm nếu mà kế hoạch diễn ra như những gì nó đã từng. May mắn là, cô có thể can thiệp kịp thời trong lần này. Với hành động này, cô đã ngăn chặn được một bi kịch diễn ra như trong quá trong quá khứ.

Chính xác hơn đó là quá khứ theo quan điểm của Yuliss. Vì Yuliss là một người hồi quy đã trở lại sau khi trải qua thất bại trong trận chiến chống lại quân đội Quỷ vương.

Một khoảnh khắc, biểu cảm của cô nhíu lại khi nhớ về Anh hùng trong ‘quá khứ’.

‘... Tội nghiệp anh ấy.’

Đó chắc chắn không phải một ký ức đẹp. Cô ấy hồi tưởng lại một lúc. Những ngày đó, chìm trong máu, côn trùng, lặp đi lặp lại, những hiểu lầm chồng chất và sự tuyệt vọng...

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!