Trên đường đi từ trường Sư phạm Tân Hải về khu tập thể cho gia đình giáo viên, họ đi ngang qua vài cửa hàng. Cố Linh Y dừng bước trước một cửa hàng trái cây tươi
"Cửa hàng trái cây Quả Ca?" Cố Linh Y đọc tên biển hiệu.
"Ca ca, chúng ta mang một ít trái cây về cho dì Phùng với Gia Nhi nhé."
Cô khoanh tay sau lưng, chạy vào cửa hàng, nhìn ngó xung quanh, Lộ Mãn theo sau cô.
Trong cửa hàng chỉ có vài ba sinh viên đại học đang chọn trái cây ở khu vực bày hàng.
Cố Linh Y đứng cách xa họ, giả vờ như đang xem hộp trái cây cắt sẵn ở phía trước, nhưng thực ra, ánh mắt cô vẫn lén lút quan sát mấy sinh viên lạ mặt ở tận trong cùng.
Mấy sinh viên này chọn xong trái cây, thanh toán rồi rời đi.
Ngay khi họ vừa ra khỏi cửa hàng, Cố Linh Y thở phào nhẹ nhõm như thể vừa trút được gánh nặng, đi đến chỗ mà mấy khách hàng vừa đứng khi nãy.
Cô muốn mua trái cây nguyên quả ở dãy bên trong, nhưng khi có khách hàng khác đang chọn, cô không đủ can đảm để chen vào...
Lộ Mãn nhìn hành vi thận trọng do sợ giao tiếp xã hội này của cô, thầm nghĩ rằng thói quen sợ người và tránh người của cô nhóc này, trong một thời gian ngắn khó mà thay đổi được.
Sau khi không còn khách hàng nào khác, tâm trạng của Cố Linh Y rõ ràng tốt hơn nhiều. Cô khẽ ngân nga, rồi trước tiên dùng túi đựng một nải chuối, sau đó cầm lên một quả táo Phú Sĩ [note72515] đỏ to tươi rói.
"Chủ quán, xin hỏi loại táo này ngọt không ạ?"
Người chủ quán trẻ tuổi đang cúi đầu làm sổ sách, không ngẩng đầu lên, miệng "hừ" một tiếng: "Cô em sinh viên à, câu hỏi của em hỏi thế này, thật chẳng có trình độ gì cả, chẳng có ý nghĩa gì hết. Em nói xem, tôi là người bán trái cây, có thể nói với em là trái cây không ngọt sao?"
"Giống như em hỏi anh bạn trai bên cạnh em đi, hỏi xem anh ấy có yêu em không, anh ấy có thể nói không yêu em sao?"
Cố Linh Y nhìn Lộ Mãn. Lúc này anh đang tỏ vẻ hớn hở như thể anh vừa kiếm được món hời vậy.
Nhìn thấy biểu cảm đáng ghét của anh, Cố Linh Y cúi đầu, không lên tiếng phản bác.
Trong lòng cô hơi oán trách. Chủ cửa hàng trái cây này thật là, sao mồm miệng lại nhiều chuyện thế nhỉ?
"Em đã thấy ông chủ nào nói không ngọt, người yêu nào nói không yêu chưa? Em cầm quả chanh hỏi tôi, tôi cũng sẽ nói với em là ngọt đấy, tin hay không?"
Chủ cửa hàng trái cây gập tờ hóa đơn lại, bỏ vào ngăn kéo bàn, ngẩng đầu nhìn: "Ơ? Cô em không phải vừa mới đến mua trái cây à?"
"Hả?"
Cố Linh Y nhìn về phía Lộ Mãn, hai người nhìn nhau.
"Được rồi, chắc chắn là Gia Nhi vừa mới ghé qua thôi." Lộ Mãn cười nói, "Hai chị em các em lần này lại nghĩ giống nhau rồi. Vậy em còn mua không?"
"Mua." Cố Linh Y nhăn nhăn chiếc mũi nhỏ.
Cuối cùng Cố Linh Y chọn xong chuối, táo và việt quất. Cô đang định ước chừng trọng lượng thì bị Lộ Mãn giật lấy túi và xách đi.
Ra khỏi cửa, đi về hướng khu nhà, Cố Linh Y cảm thán nhỏ: "Người bước vào xã hội đều giỏi nói chuyện thật."
Cô lẩm bẩm: "Ngay cả chủ cửa hàng trái cây cũng nói năng lưu loát thế."
Cố Linh Y nhìn Lộ Mãn, vẻ mặt ủ rũ tội nghiệp.
"Sau này em có làm vướng chân người khác không nhỉ?"
Cô vẫn lo lắng về tính hướng nội và sợ giao tiếp xã hội của mình. Lộ Mãn lắc đầu cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Linh Y.
"Ông chủ cửa hàng trái cây đó không phải là một người bán hàng bình thường đâu. Mọi người đều gọi ông ấy là anh Quả, là một học trưởng tốt nghiệp từ Học viện Thể dục tỉnh bên cạnh, một sinh viên đại học chính hiệu." [note72516]
"Nghe người ta đồn, anh Quả trước đây ăn nói rất tệ. Trong thời gian học tập, có lần thi đấu nọ, chân anh ấy bị thương, nên từ chuyên ngành chạy đường trường chuyển sang chuyên ngành huấn luyện thể thao. Thế nhưng anh ấy hơi chán nản với thể thao, bởi vì không thể tiếp tục chạy, anh ấy cũng không có tâm trí chỉ làm một huấn luyện viên. Ngược lại khi nhìn người khác chạy, trong lòng anh ấy càng khó chịu."
Lộ Mãn nhớ lại. Trong ký ức, anh Quả này là một người đàn ông tính tình thật thà, đã vĩnh viễn rời khỏi đường đua mà anh yêu thích, nhưng cũng mang theo nhiệt huyết để tỏa sáng trong cuộc sống.
Rõ ràng cũng là một người hướng nội ăn nói vụng về, nhưng vì kế sinh nhai mà tự mở một cửa hàng trái cây. Anh nhắm vào thói quen của một số sinh viên ở ký túc xá thiếu dụng cụ và không thích gọt trái cây, thậm chí có người lười không muốn xuống mua đồ, nên anh ấy tự làm đĩa trái cây, hộp cắt sẵn, salad trái cây, và nghĩ ra chiêu độc đáo là giao trái cây tận ký túc xá, thành công chiếm lĩnh thị phần của ba khu ký túc xá.
Và rồi do phải thường xuyên tiếp xúc với khách hàng, cái miệng vốn ít nói của anh ấy cũng rèn luyện đến mức nói năng lưu loát. Khi cần thiết thậm chí có thể ứng khẩu một đoạn tấu hài cho đám khách hàng sinh viên.
"Vậy, hướng ngoại là có thể rèn luyện được, phải không?"
Cố Linh Y có chút phản kháng. Dù có người nói với cô rằng cô có thể vượt qua nỗi sợ giao tiếp xã hội, nhưng trong lòng cô vẫn có cảm giác chống đối với sự thay đổi bị động này.
Cô không ngờ rằng, Lộ Mãn lắc đầu nói: "Em không cần vội vàng trở nên hướng ngoại đâu. Đâu phải tất cả mọi người trên thế giới đều phải hoạt bát hướng ngoại."
"Hướng nội vốn cũng là một kiểu tính cách bình thường." Lộ Mãn dừng bước, nhìn cô, nghiêm túc nói, "Em đâu phải hoàn toàn khép kín mình, chỉ là không thích một số hoạt động xã hội bị động thôi mà. Đôi khi hướng nội lại giúp em ngăn cách một số phiền nhiễu. Miễn là nó không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của em, và giúp em tập trung vào những việc khác, thì hướng nội cũng là một lựa chọn không tồi."
Cố Linh Y xoắn xuýt nắm chặt bàn tay nhỏ: "Nhưng một số người lớn đôi khi cũng nói em rằng không đủ hướng ngoại mà bây giờ không sửa, tương lai sẽ thiệt thòi..."
"Có người yêu cầu em tiếp xúc với thế giới bên ngoài một chút, anh thấy không có vấn đề gì." Lộ Mãn an ủi cô, "Nhưng nếu có người nói với em rằng em phải hướng ngoại, phải biết cách ứng xử với người lạ, phải biết đọc vị người khác và nói chuyện phù hợp với hoàn cảnh, thì anh nghĩ vấn đề nằm ở người đang yêu cầu em."
"Ca ca..." Lời nói của Lộ Mãn, bất tri bất giác đã trở thành sự chống đỡ cho nội tâm của cô.
"Trên thế giới này có bảy mươi..." Lộ Mãn nói đến đây thì dừng lại, cảm thấy có điều gì đó không đúng, suýt nữa đã nói theo thói quen, rồi sửa lại, "Trên thế giới này có sáu tỷ người, thì có sáu tỷ kiểu bình thường."
"Em cứ là chính mình đi, có hơi kỳ lạ một chút cũng không sao cả, khác với người khác cũng không sao nốt." Bàn tay Lộ Mãn vuốt tóc cô, xoa lên đầu nhỏ của cô, "Anh sẽ mãi đứng về phía em."
Cố Linh Y cắn nhẹ môi, dường như có một dòng ấm áp đang lan tỏa trong lồng ngực.
"Ừm... vậy em sẽ từ từ tìm kiếm cách thức phù hợp với bản thân." Cố Linh Y nhanh chóng ngước mắt nhìn Lộ Mãn, rồi lại vội vàng cụp mắt xuống, "Nếu sau này em cũng muốn chủ động học cách trở nên hoạt bát hơn..."
"Thì anh luôn ở bên cạnh em, cũng có thể dạy em mà."
Cố Linh Y khẽ "ừm" một tiếng, tiếp tục sánh vai đi cùng anh.
Đi một hồi, cô bỗng nhiên áp sát vào người Lộ Mãn.
Một cảm giác mềm mại êm ái truyền đến từ cánh tay.
Cố Linh Y ôm lấy cánh tay anh, bàn tay nhỏ nắm lấy tay áo anh. Hai người thỉnh thoảng chạm tay vào nhau, làn da ấm áp chạm nhau thoáng qua rồi biến mất, lại theo nhịp bước chân mà chạm rồi rời.
Lộ Mãn thích thú trong lòng, lại còn được đà lấn tới: "Không thể nắm tay một chút sao?"
"Nắm tay áo anh là... là giới hạn cuối cùng rồi. Ca ca đừng có được voi đòi tiên."
Lộ Mãn hơi tiếc nuối. Cô bé này đợi đấy, sau này nhất định phải nghĩ cách khiến em tự nguyện nắm tay mới được.
"Đến nơi rồi. Mau lên lầu đi, nghỉ ngơi sớm nhé."
"Ừm, ca ca đi về cẩn thận nhé. Chúc ngủ ngon~"


5 Bình luận