Cuộc Đời Thứ Hai, Yêu Em...
瑞智士記 和遥キナ
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn quyển

Chương 02: Biến Động

0 Bình luận - Độ dài: 3,459 từ - Cập nhật:

Poain51a o

Chương 2: Biến động

Để xua tan cơn buồn ngủ, tôi đã mở thoáng của sổ. Trời se lạnh. Trong vườn, những chú chim đậu trên cành đang hót líu lo. Tôi lấy điện thoại ra để kiểm tra ngày tháng sau khi luồng khí man mát dần lắp đầy căn phòng ngột ngạt.

Thứ sáu, ngày 17 tháng 4 năm 2015.

6 giờ 02 phút sáng.

Còn tại sao tôi lại dậy sớm như thế thì cũng là vì muốn gặp Matsuri. Có một thông tin mà tôi mới biết được ở vòng lặp thứ hai. Vào những ngày hoa anh đào rơi, cô ấy sẽ lại đến chỗ con đê cũ ấy để nhảy. Thế nên tôi phải tận dụng cơ hội này mới được.

Ngày hôm nay, chắn chắc tôi sẽ làm một chuyện khác với vòng lặp đầu tiên. Kết quả có thay đổi gì không thì tôi chưa biết. Có khi tôi còn nhận ra điều bất thường mà bản thân đã bỏ sót ở vòng lặp trước.

Mà, dù có toan tính gì đi chăng nữa thì gặp được Matsuri là điều khiến tôi vui mừng hơn cả.

      

Khi đang đạp xe trên đường, một cơn gió lạnh thoáng qua má khiến tôi sởn gai ốc. Mất một lúc, tôi mới đến chỗ con đê Kuratsu cũ. Tôi dắt xe theo những bậc thang đá như thường lệ và đi tiếp trên đoạn đường bộ lát gạch bắt mắt.

Ngày hôm nay, hoa anh đào vẫn nở rộ.

Đúng như tôi nghĩ, khi vừa đến nơi, Matsuri đã ở đó. Một mình Matsuri đang nhảy giữa lòng sông hoang vắng như thể thời gian đã bỏ rơi cô ấy lại. Ngày hôm nay, cô ấy cũng cột tóc bằng cái trâm cài ấy.

Tôi đậu xe đạp và trèo qua lan can sắt. Sau đó, tựa người vào thanh lan can chờ đợi điệu nhảy kết thúc. 

Mà khoan, cô ấy đang nhảy theo nhạc nền à?

Bởi vì, khi chú tâm quan sát điệu nhảy của Matsuri, tôi cảm tưởng cô ấy đang nhảy theo một bài hát. Tuy không biết rõ đó là bài gì, loại nhạc nào, chỉ biết rằng nó thật sơ khai, hoang dã và cuồng loạn. Thứ vũ đạo mà Matsuri sáng tạo ra; từng động tác đều sắc bén như thể cắt được gió, và dồn dập như tiếng trống gõ liên hoàn. Điệu nhảy ấy thật thiêng liêng. Còn Matsuri thì trông không khác gì một vu nữ thanh tao đang nhảy múa trước bàn thờ của thần điện để khẩn cầu thánh thần trên cao. 

“Lại đến nữa à?”

Matsuri cuối cùng cũng nhận ra tôi. Cô thở một hơi rồi gỡ chiếc cài tóc xuống.

“Chào buổi sáng.”

Tôi vô lo chào hỏi cô ấy.

“Chào buổi sáng.”

Matsuri tươi tắn đáp lại lời chào mà không tỏ vẻ khó chịu. Cô vừa lau mồ hôi bằng khăn bông, vừa tu chai nước khoáng. Nhìn thấy đôi môi ướt át của Matsuri ánh lên dưới nắng, con tim tôi không khỏi xao lòng.

“Cậu thích nhảy hả?”

Matsuri đột nhiên hỏi tôi.

Tôi nghĩ, người thích nhảy là cậu mới đúng chứ. Nhưng dù có cạy miệng nhất quyết tôi cũng không thể thốt ra lời đó. Nếu là Majima thì chắc sẽ bình thản mà buông lời nịnh hót.

“Tớ tình cờ đi ngang qua đây thôi, thấy cậu nên mới dừng lại để…”

“Thế à, tiếc cho cậu rồi. Hôm nay tôi có mặc quần short ở trong á.”

Matsuri hùng hổ tuyên bố rồi xoay thử một vòng. Vạt váy phấp phới như những cánh hoa lìa cành. Và ở đằng sau lớp váy mà tôi nhìn thoáng qua là chiếc quần short màu đen.

“Nhỉ? Tôi có mặc mà?”

“Tớ đã bảo là mình không có ý đồ đen tối rồi mà! Sao cậu cứ nghĩ tớ như thế vậy?”

“Haha, tôi đùa thôi.”

Tôi nhẹ người khi thấy gương mặt tươi cười của Matsuri. 

“Dù sao thì nhìn trộm là không được đâu á, còn nếu theo dõi đàng hoàng thì ở đây rất hoan nghênh. Có là tuyệt tác đi chăng nữa, mà không ai chiêm ngưỡng thì cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi.”

Matsuri đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Với lại, cái vũ điệu của tôi vốn chẳng có gì đặc biệt cả.”

Matsuri nói thế không phải do khiêm tốn, mà thực chất là suy nghĩ từ tận đáy lòng cô. Đôi lúc, cô ấy lại chững chạc như thế. Hễ thấy dáng vẻ này của Matsuri là tôi lại bận lòng.

“Cái đó thì…”

“Nay cậu lại chở tôi có được không?”

Matsuri bất thình lình nhìn vào chiếc xe đạp đang đậu trên đường. 

“Cảm giác trên xe nó không được êm cho lắm, nếu cậu ổn thì mình cùng đi vậy.”

Bề ngoài trông lãnh đạm là thế, nhưng trong lòng tôi thì trái ngược hoàn toàn. Tôi phải cẩn thận, không được lộ vẻ vui mừng khi chở Matsuri đến trường. 

“Tốt quá!”

Matsuri hồn nhiên mỉm cười rồi đặt chân lên con dốc phủ đầy cỏ dại. Cô chạy thoăn thoắt, từng bước chân uyển chuyển hướng tới chỗ tôi. Nhìn từ trên xuống thì trông nó khá nghiêng đấy chứ. Và chỉ còn một tí nữa là đến nơi nhưng Matsuri lại bất thình lình mất thăng bằng. 

“Nguy hiểm lắm!”

Tôi ngay lặp tức vươn tay phải để nắm lấy cổ tay Matsuri. Còn tay trái thì bám chặt lan can. Tôi gắng hết sức để hai đứa không bị tuột xuống cùng nhau. Nhưng rồi đầu tôi đột nhiên lóe lên những ký ức - về một kẻ xúi quẩy luôn dính đến điềm gở, hay nói đúng hơn là tôi.

Không sao, lần này chắc sẽ ổn thôi. Mẹ kiếp, cái tay vịn lan can trông thì chắc chắn thế mà lại đánh tiếng rắc một cái ngay trong lòng bàn tay tôi. Cái âm thanh chết tiệt này. Ốc vít lỏng rồi à?

Tôi phát hoảng. Hai người bọn tôi sau đó cũng ngã lăn xuống dốc. Chính tại khoảnh khắc này, biến động đã bắt đầu xảy ra.

       

      

“Nay cậu chở tôi tiếp có được không?”

Matsuri bất thình lình nhìn vào chiếc xe đạp đang đậu trên đường. 

“Cảm giác trên xe nó không được êm cho lắm, nếu cậu ổn thì mình cùng đi vậy.”

Bề ngoài trông lãnh đạm là thế, nhưng trong lòng tôi thì ngược lại. Tôi phải cẩn thận, không được lộ ra vẻ vui mừng khi chở Matsuri đến trường. 

“Tốt quá!”

Matsuri hồn nhiên mỉm cười rồi đặt chân lên con dốc phủ đầy cỏ dại. Cô chạy thoăn thoắt, từng bước chân uyển chuyển hướng tới chỗ tôi. Nhìn từ trên xuống thì trông nó khá nghiêng đấy chứ. Và chỉ còn một tí nữa là đến nơi nhưng Matsuri lại bất thình lình mất thăng bằng. 

Cảm giác thật kỳ lạ, cứ như nó từng xảy ra rồi thì phải. 

Thời gian đang tua ngược lại sao.

Tuy chỉ là một phút, nhưng lẽ nào tôi vừa trải qua cái hiện tượng vòng lặp?

Không được, nếu đây là vòng lặp thì việc cấp bách tôi phải làm bây giờ là tránh vết xe đổ của lần trước.

“Chỗ đó trơn trượt lắm, cậu hãy cẩn thận!”, Tôi khom người xuống, nói lời cảnh báo tới Matsuri.

“Hả?”

Biểu cảm khi Matsuri nhìn tôi trong một khoảnh khắc, như thể muốn nói rằng tôi đang lừa cô ấy.

“Không sao đâu!”, Matsuri nở nụ cười đắc ý và đáp lại, rồi sau đó dễ dàng chạy lên tới con đê.

Tôi nhẹ nhõm khi thấy cô ấy an toàn, và cũng đồng thời nhớ lại vòng lặp trước. Khi đó, vòng lặp đã được kích hoạt tự động lúc tôi gặp nguy hiểm. Nếu đây là năng lực của tôi thì liệu tôi có thể tận dụng được nó hay không? Liệu có cách nào để tôi kích hoạt theo ý muốn hay không…

“Chỗ đó trơn trượt lắm, cậu hãy cẩn thận!”, Tôi khom người xuống, nói lời cảnh báo tới Matsuri.

“Hả?”

Biểu cảm khi Matsuri nhìn tôi trong một khoảnh khắc, như thể muốn nói rằng tôi đang lừa cô ấy.

“Không sao đâu!”, Matsuri nở nụ cười đắc ý và đáp lại, rồi sau đó dễ dàng chạy lên tới con đê.

Tôi nhẹ nhõm khi thấy cô ấy vẫn an toàn, và cũng đồng thời nhớ lại cái vòng lặp trước. Khi đó, vòng lặp đã được tự động kích hoạt lúc tôi gặp nguy hiểm. Nếu đây là năng lực của tôi thì liệu tôi có thể tận dụng được nó hay không? Liệu có cách nào để tôi kích hoạt theo ý muốn hay không…

Và rồi, tôi giật mình khi cảm giác như não trái đang có vật thể lạnh buốt nào đó chạm vào.

“Sao thế? Mặt cậu giờ xám xịt thế.”

Matsuri đưa tay chai nước áp vào má tôi.

“À, Không… Tớ vẫn ổn mà.”

Tôi gượng cười, rồi để chiếc cặp vào bội xe, sau đó nắm chặt tay lái và gạt chân chống lên.

“Mình xin phép nhé!”

Matsuri ngồi sau giá chở đồ, vui mừng hét lên.

Tôi ngồi lên yên xe và bắt đầu nhấp mạnh pê-đan.

“Tớ là Matsuri.”

Matsuri đột nhiên giới thiệu bản thân.

“Còn t-tớ là…”

“Còn cậu là Kamina Takaki nhỉ.”

Tôi ngạc nhiên đến độ mất luôn thăng bằng. Chiếc xe bắt đầu rung lắc dữ dội. Toàn thân Matsuri va vào lưng tôi. Nhưng do cô ấy đang ngồi nghiêng nên có lẽ có mỗi phần vai là chạm người tôi.

Vừa nhảy xong nên cơ thể Matsuri thật ấm áp. Thân nhiệt của cô ấy truyền qua cơ thể lạnh lẽo này của tôi.

“Chữ Ta trong tên cậu nghĩa là cao quý, và Kaki trong Mùa màng, nghe hay nhỉ?”

“Tớ gọi cậu bằng Tayaki luôn nhé?”

“Tớ thì không bận tâm… Mà, cậu biết tên tớ hả?”

“Cậu nghe Yoshizawa kể rồi à?”

“Thì là vậy đó.”

“Cái nhỏ Yoshizawa này, không biết có đồn thổi gì tớ không nữa?”

“Ừm thì, cái đó để cho cậu cứ tưởng tượng nhé.”

Matsuri nói, giọng đầy tinh nghịch. 

Tuy tò mò nhưng nếu có hỏi thì cô ấy chắc cũng không kể cho tôi nghe đâu. Với lại hỏi mấy chuyện mà đám con gái cùng tuổi hay kể nhau nghe cũng kém duyên lắm.

Trước mắt tôi, là cảnh tượng hoa anh đào đang tung bay. 

Nghĩ kĩ lại thì tôi của vòng lặp đầu tiên đã quá biếng nhác. Tôi chỉ choảng ngợp bởi cái điệu nhảy của Matsuri mà không nhận ra cô ấy đã nhảy loại nhạc gì.

Tôi của khi đó, chỉ mù quáng tin rằng cái tương lai vô biên phía trước rồi sẽ tiếp tục rộng mở. Dù tôi từng nghĩ rằng bản thân muốn hiểu Matsuri nhiều hơn nữa, nhưng rồi tôi cứ liên tục trì hoãn và quen dần với nó, liên tục tự nhủ rằng, “Mà, cứ để sau này hỏi cô ấy cũng được.”

Tôi nhất định không được phép lặp lại sai lầm khi trước.

Đó là lý do tôi được trao cho cái vòng lặp thứ hai này.

“Cho tớ hỏi cậu cái này nhé?” 

“Cứ việc hỏi đi.”

“Cái điệu nhảy khi nãy, nếu có nhạc nền thì cậu có thể cho tớ biết tên không?”

“Harusai.”

Matsuri ngay lặp tức trả lời. Còn tôi thì nghiêng đầu thắc mắc.

Harusai? Đó là tên của bài nhạc, hay là chỉ một ban nhạc nào đó? Có khi là thể loại cũng không biết chừng, Tôi hoàn toàn mù tịt. Thậm chí còn không biết đó là tên Nhật hay nước ngoài nữa.

“À mà, cái đó là…”

“Là ‘nghi lễ mùa xuân’, nhạc Ba lê do Stravinsky sáng tác ấy.”

Giọng Matsuri run lên vì hào hứng. Khi được trò chuyện về thứ mình thích, trong thâm tâm cô rộn lên vui sướng. Cái cảm xúc mà Matsuri ở đằng sau lưng đang truyền cho tôi, chính là sự hạnh phúc. Thật tốt khi tôi đã mạnh dạn hỏi Matsuri. Và đáng tiếc làm sao, khi ngôi trường màu trắng đã hiện ra trước mắt, tôi không thể hỏi thêm gì được nữa. Dù thế, tôi vẫn tra cứu ‘Nghi lễ mùa xuân’ khi nhận ra thời gian vẫn còn.

          

Khi tiếng chuông báo hiệu tiết thứ tư kết thúc, cũng là lúc buổi nghỉ trưa bắt đầu.

Trong lớp người ta tụ tập khắp nơi, trông rất khăng khít, ai nấy cũng hòa đồng ăn trưa vui vẻ với nhau cả. Với lại thời tiết hôm nay trong lành nên có nhiều học sinh lên sân thượng để nghỉ trưa. Yoshizawa và Majima cũng thuộc nhóm trên sân thượng nên khi tiết tư vừa hết thì cả hai đã xách cơm hộp đi rồi. Thế là chỉ có mỗi mình tôi vừa lặng lẽ ngồi tại chỗ trong giờ nghỉ trưa vừa tìm hiểu về cái ‘nghi lễ mùa xuân’ ấy. Chỉ có tôi là lẻ loi trong lớp học, nhưng lại chẳng thấy cô đơn tí nào. Sở dĩ như thế là vì tôi đang cố gắng nắm bắt thông tin về Matsuri - điều mà tôi ở vòng lặp trước thậm chí còn không biết.

Tôi mở màn hình điện thoại và sau đó nhấp vào trình duyệt. Tôi nhập từ khóa ‘Stravinsky Nghi lễ mùa xuân” rồi bắt đầu tìm kiếm. Trong chốc lát, số lượng khớp với từ khóa hiện lên rất nhiều. Vì có nhiều thông tin, nên tôi sẽ lấy giấy bút ra để ghi chú theo hướng mình dễ hiểu nhất.

Igor Stravinsky, nhà soạn nhạc Ballet người Nga. Ông sinh năm 1882 và mất năm 1971. Tác phẩm “Nghi lễ mùa xuân” là một trong ba kiệt tác của ông (Hai cái còn lại là Chim Lửa và Petrushka). Nó được sáng tác dành cho đoàn Ballet Nga và Sergei Diaghilev nhận ủy thác.

Tác phẩm 'Nghi lễ mùa xuân' lần đầu trình diễn vào ngày 29 tháng 5 năm 1913 tại Paris. Biên đạo múa là Vaslav Nijinsky. Khi đang khai mạc, khán giả bên dưới đã cười nhạo màn trình diễn và bùng nổ một cuộc bạo động. Phe ủng hộ và phe phản đối đã xảy ra ẩu đả khiến nhiều người bị thương.

Có lẽ phong cách của bài này thiên hướng kích động người khác. Nhưng thứ còn kích động tôi hơn cả lại chính nằm ở phần cốt truyện. 

Bối cảnh diễn ra ở thời kì tôn giáo nguyên thủy, trước khi Kitô giáo du nhập. Các thiếu nữ sẽ được triệu tập lại và chọn ra một người để đem đi hiến tế cho thần Yarilo, người đó phải nhảy theo ‘Vũ điệu Hiến Sinh’ đến chết, cuối cùng các bô lão sẽ dâng thi thể như vật hiến tế cho thần linh.

Chọn một cô gái rồi đem đi hiến tế, sau đó họ sẽ nhảy đến chết... Nghĩ thôi đã thấy không ổn tí nào. Khi nghe đến 'Nghi lễ Mùa Xuân', tôi đã mơ hồ, mường tượng ra một lễ hội náo nhiệt, sôi động và vui vẻ. Nhân tiện, sáng nay tôi đã nghĩ rằng Matsuri trông rất giống với một vu nữ thánh thiện. Nhưng rốt cuộc thì nàng vu nữ ấy thật bi thương, dâng mình như vật tế và nhảy đến khi trút hơi thở cuối cùng. Tôi không khỏi rùng người. Lẽ nào Matsuri đã lường trước mình sẽ biến mất khỏi thế gian.

Từ phấn khởi, tôi như bị giội một gáo nước lạnh. Và khi đó, đã có một người đi đến và xua tan bầu không khí ảm đạm quanh tôi.

“Kamina lúc nào cũng ở một mình nhỉ?”

Yoshizawa vừa trở lại lớp, thảnh thơi nói.

Chẳng biết từ lúc nào, giờ nghỉ trưa đã trôi qua gần hết. Đến khi tôi nhìn quanh, hơn tám mươi phần trăm chỗ trống xung quanh là đã có người.

“Do tớ không hợp với nơi đông người lắm.”

Tôi nói, không quay sang nhìn Yoshizawa mà chỉ cầm đũa gấp miếng trứng cuộn còn sót lại.

“Tớ ăn đây.”

Yoshizawa đột nhiên dùng tay trần bốc miếng trứng cuộn của tôi rồi bỏ vào miệng. Nhanh tới mức tôi còn chưa kịp nhìn nữa.

“Ừmm…! Ngon thật!”

Yoshizawa nhai tóp tép, biểu cảm trông rất mãn nguyện.

Trong chốc lát, tôi đã ngẩn ngơ trước nụ cười của Yoshizawa. Nhưng, tôi chợt tỉnh lại và ngay lặp tức nhắc nhở cô ấy, “Cậu thô lỗ quá nhỉ.” rồi sau đó dọn hộp cơm trống không trên bàn.

Không phải là tôi đang giận dữ hay gì. Ngược lại, tôi còn ăn rất ít và không để tâm là bao.

Mà thôi, nhìn Yoshizawa ăn ngon vậy thì tôi thấy cũng đáng.

“Cảm ơn nhe! À mà, Kamina này.”

Yoshizawa quay về chỗ của mình, cầm lấy chai nước. Cô vừa uống vừa nhìn tôi đầy ngụ ý.

“Hồi nãy tớ có đi ăn với đội bống rổ nam á. Rồi nghe Majima kể chuyện…”

“Kể gì cơ?”

“Cậu chở Matsuri đi học ấy…”

Tôi bất ngờ. 

Cái thằng Majima này nhiều chuyện thật... À không, tính bép xép của nó thì từ xưa đến nay chẳng thay đổi gì. Là do tôi bất cẩn đã không dặn kĩ.

“À thì… Chuyện chỉ có thế thôi.”

Chẳng hiểu sao, tôi cảm giác ánh nhìn của Yoshizawa như chiếc kim đâm vào da.

“À phải rồi. Ngày 29 này cậu có rảnh không?”

Tôi đang định hỏi thì Yoshizawa ngay lập tức đổi chủ đề.

“Hôm 29 là ngày lễ mà. Kiểu gì chắc tớ cũng rảnh thôi.”

“Chà, vậy thì tớ sẽ chỉ định cậu là bạn trai của Matsuri.”

“Hả?”

Tôi cố lục tung ký ức nhưng trong trí nhớ tôi không hề có câu nói nào như vậy.

“À, chính xác thì đóng giả bạn trai thôi.”

Yoshizawa tinh nghịch, chỉnh lại lời nói, nhưng tôi vẫn chưa hiểu ý cậu ấy.

“Thật ra nhé, tớ đã hứa với Matsuri là sẽ đi cùng nhỏ ấy đến một cửa hàng nọ nằm ngay trước ga rồi.”

Chuyện này thì tôi biết.

Ở vòng lặp đầu tiên, tôi cũng có mặt trong chuyến đi chơi của hai cô nàng. Nếu không lầm thì là sau khi chúng tôi tan học. Ngày hôm đó, tôi đã giả vờ như mình tình cờ đi ngang qua đúng lúc hai người họ định vào một quán nước. Khi gặp tôi, Yoshizawa đã ép tôi ngồi cùng họ… Rốt cuộc thì, đó cũng chỉ là màn kịch nhỏ vụng về được sắp đặt từ trước.

“Thật ra nhé, cái quán đó đang có chương trình giảm giá đặc biệt dành cho cặp đôi.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe tới cái sự kiện này.”

“Ban đầu, tớ còn định sẽ cải trang thành nam để hộ tống Matsuri á.”

Nghe được câu chuyện, tôi đã phì cười theo đúng nghĩa đen. Thôi chết, tôi không nhịn được rồi, buồn cười quá đi mất.

“Gì vậy? Buồn cười đến thế sao? Đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu cười nhiều như vậy đó.”

Yoshizawa nói giọng lạnh tanh, lườm tôi đầy khó chịu. 

Thế nhưng tôi vẫn không nhịn cười được. Đã bao lâu rồi, tôi mới cười sảng khoái được như này.

“Xin lỗi nhé, dưng buồn cười quá.”

“Mà, kệ đi. Quay lại chuyện chính đi. Để coi, ngày 29 tháng tớ sẽ giả vờ có việc bận.”

“Thế nghĩa là…”

“Nghĩa là cậu sẽ thay tớ chứ sao!”

Cuối cùng tôi cũng hiểu chuyện ‘đóng giả bạn trai’. Tình huống này giống với vòng lặp đầu tiên, nhưng không hiểu sao cách triển khai lại theo hướng khác. Lẽ nào do hôm nay tôi đã gặp Matsuri nên mới xảy ra biến động? Dù sao cách triển khai ít ra cũng thú vị hơn so với vòng lặp đầu tiên. 

Cái kịch bản một nam hai nữ không được ổn thỏa cho lắm nên Yoshizawa đã tự thoái lui.

Với lại, ngày hẹn cũng được dời từ ngày thường sang ngày lễ.

Cái này… chẳng phải là một buổi hẹn hò sao?

Nghĩ đến thôi mà tim tôi đã đập liên hồi.

“Thế cậu tính sao? Đi? Hay không đi?”

“Có chết tớ nhất quyết cũng phải đi.”

 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận