• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 01: Atami Michika nắm giữ sự thật

Chương 016: Karaoke cùng hai mỹ nhân.

1 Bình luận - Độ dài: 1,645 từ - Cập nhật:

Và thế là cả ba đứa chúng tôi cùng nhau đến quán karaoke. Sau khi bàn tới bàn lui mất năm phút thì chúng tôi đã đi đến quyết định rằng Atami sẽ là người mở đầu. Khi chỉ có hai người bọn họ thì nghiễm nhiên Atami luôn là người hát trước, cộng thêm tôi đây ngại muốn chết nên thành ra thứ tự sẽ là Atami, tôi rồi đến Kurosawa.

“~~~~♪”

Atami đang hát một bài khá nổi của một ca sĩ nữ. Lời bài hát ấy cho chúng ta thấy được cảm xúc của một người con gái ôm chặt lấy mối tình đơn phương ở trong lòng. Có lẽ nó là một trong số các bài hát được phát công khai ở các video quảng cáo hoặc phong thanh ở đâu đó trong thị trấn nên tôi mới cảm thấy giai điệu đó có chút quen thuộc. Chính vì chưa được nghe toàn bộ bài hát ấy một lần nào nên tôi nghĩ bụng “à, hoá ra đây là toàn bộ lời bài hát.”

Mà nói đi cũng phải nói lại, công nhận Atami hát hay thật.

Cơ mà có lẽ vì nhỏ thường xuyên hét vào mặt tôi quá nên tôi mới tưởng rằng giọng của nhỏ vừa khàn vừa khô cũng nên, trong khi sự thật thì cô nàng sở hữu một chất giọng mềm mại trong trẻo đến lạ, những đoạn ngân rất tự nhiên, với lại nhỏ cũng không hát lệch dù chỉ một nốt nữa.

“Michika-chan hát hay lắm đúng không? Tớ thì chịu thua đấy, nên đừng đặt nhiều kỳ vọng vào tớ nha?”

Khi bản thân đang theo dõi những lời bài hát xuất hiện trên màn hình đồng thời trộm liếc nhìn dáng hình Atami đang hát thì đột nhiên Kurokawa nghiêng người lại gần để bắt chuyện. Cô ấy thậm chí còn ghé mặt để chắc chắn rằng tôi có thể nghe rõ hơn. Đôi mi dài cong hoàn hảo của cô nàng khiến tôi bị giật mình trong thoáng chốc.

“Đừng lo, đừng lo. Chính ra tôi mới là người phải lo lắng sau khi thấy nhỏ hát hay như thế mới đúng này…”

Trước đó tôi đã gửi bài hát mình đã chọn lên hàng chờ rồi. Nó cũng là một bài hát khá nổi tiếng của một ban nhạc nam mà tôi thích, lấy cảm hứng về tuổi thanh xuân. Chuyện hai người họ cười ha hả vào mặt tôi thì chắc không có đâu, nhưng thay vào đó họ lại nở mấy nụ cười trừ thì tôi chẳng khác gì bị đấm vài cú đau vào mặt cả. Ừ thì tôi cũng chẳng phải thuộc dạng không biết hát đâu, nhưng bản thân trong lòng vẫn cứ lo lo thế nào.

“Uwaaaaaa, tuy vui mà cũng rất buồn, có phải không nè?!”

Atami cuối cùng cũng hát xong. Cô nàng giờ đây vừa cảm thán vừa ôm cái mic trong tay mình. Được tôi và Kurosawa vỗ tay khen ngợi thì nhỏ ngại ngùng nói “cảm ơn, cảm ơn hai cậu” trong khi cúi đầu lia lịa, sau đó hút một hớp nước cam thông qua ống hút được cắm sẵn.

“Cô làm cho cái tiêu chuẩn lên cao đến thế thì tôi thà bắc thang lên trời còn dễ hơn chuyện tự tin cất giọng được đấy.”

Tôi cầm lấy chiếc micro mà nhỏ vừa đặt xuống và ném cho nhỏ một ánh nhìn chết lặng. Để đáp lại, cô nàng cười tinh ranh đồng thời chọc chọc vào ngực tôi một vài cái. 

Trời ạ, dừng việc lợi dụng thời cơ để chạm vào người con trai kiểu đấy cho tôi nhờ.

“U là la? Arima này, đừng nói cậu ngại quá không dám khen người ta hát hay chứ gì, thế nên mới nói bóng nói gió kiểu vậy có đúng không?”

“Hự, người đâu mà phiền quá thể…”

Hiểu thì đừng bô bô cái miệng ra có được không hả? Con ngốc này!

“Ahaha! Tôi nói đúng tim đen của cậu rồi chứ gì? Buồn cười quá đi mất!”

Chắc chắn câu vừa rồi của tôi đã động mạnh vào máu buồn của cô nàng nên cô nàng mới khóc rớt nước mắt như thế. Đợi đấy, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, còn trả thù như nào thì giờ tôi chưa nghĩ ra được.

“Ê, đừng trêu Arima-kun quá trớn như thế chứ, Michika-chan! Mà khoan, có lẽ nào? Hai cậu tính ra hợp nhau phết đấy chứ… nên muốn trêu nhau suốt thì cũng phải mà ha…”

““Không đời nào nhé!””

Giả thuyết kỳ quái của Kurosawa ngay lập tức bị hai chúng tôi đồng thanh bác bỏ. Atami rõ ràng là chết mê chết mệt với “người tình định mệnh” của nhỏ rồi, tôi là người biết rõ điều đó nhất chứ ai. Vừa mới hôm qua thôi, khi cô nàng đang đọc manga thì có lẩm bẩm ra vài lời kiểu như “mình muốn gặp cậu ấy quá đi mất…” cứ như đang nói mớ vậy.

“Thôi nào, hai người chớ có cười nếu tôi hát quá dở đấy nhé.”

Bài nhạc tôi chọn đã bắt đầu phát nên tôi đứng dậy. Atami khi hát thì vẫn ngồi tại chỗ, nhưng tôi thì lại thuộc kiểu người đứng lên mới hát cho hay được. À mà cho dù không ai hỏi thì Yufu cũng thuộc dạng hát đứng như tôi.

“Ồ! Tớ thích bài này! Chính xác hơn thì tớ thích ban nhạc này lắm luôn á! Đi hát karaoke thì tớ hay chọn bài này lắm!”

Kurosawa nói rồi bắt đầu ngân nga và đung đưa cơ thể theo điệu nhạc.

Thật luôn á hả…? Mình vừa lấy mất bài hát mà Kurokawa định chọn ư?

“Tôi nên chọn bài khác đi ha? Kurokawa-san, muốn hát không?”

Tôi đưa chiếc mic cho cô ấy, nhưng cô lắc đầu mạnh. Mà, có lẽ cô nàng không đơn giản chỉ cầm lấy chiếc mic rồi nói “được thôi, tớ sẽ hát bài này nha!”. Lỗi, lỗi của tôi.

“Nhưng mà tiện hai chúng ta cùng đang ở đây thì sao không hát cùng nhau đi! Ta thay phiên hát vài phân đoạn cũng được mà.”

“---Hả? À, ừ, được thôi, tất nhiên rồi.”

Không hiểu sao câu chuyện lại phát triển theo hướng này. Vả lại hát đôi sẽ đỡ căng thẳng hơn hát solo nên có lẽ chuyện sẽ xuôi chèo mát mái mà thôi. Khi liếc nhìn sang Atami thì tôi có thấy cô nàng đang nhún vai với vẻ mặt bực bội.

“Hai người hợp tính nhau đến sợ quá nhể? Từ đồ ăn đến âm nhạc, hầu như là mọi thứ luôn ấy.”

“Ừ, kiểu kiểu vậy.”

Nếu Kurokawa là con trai thì cá chắc rằng hai chúng tôi sẽ thân nhau lắm đây.

Còn về phần tình cảm lứa đôi thì tôi không chắc việc cùng gu nhau đến thế là tốt hay xấu nữa. Mà có tốt đi nữa thì Kurokawa như là một bông hồng mà tôi không thể với tới nên có nghĩ chỉ tổ chật não mà thôi.

Sau khi hát karaoke xong, tôi và Atami chào tạm biệt Kurokawa ở trạm xe buýt rồi cùng nhau đi về. Giờ này mới chỉ là 7 giờ 30 phút tối. Giờ giới nghiêm mà Kurokawa phải chấp hành hình như là 9 giờ lận, nhưng do mẹ và chị tôi hôm nay đều không đi làm nên ba đứa chủ động đi về sớm để có thời gian gia đình quây quần bên nhau ăn tối.

À, còn về buổi karaoke thì là như này:

Kurokawa với giọng hát tràn đầy của mình khiến những bài hát trở nên vui nhộn thêm bội phần, thành ra mấy bài pop lại hợp. Atami thì hợp hơn với thể loại nhạc ballad. Tôi qua theo lời nhận xét của hai người họ kiểu “Giọng cậu khoẻ quá!” hay “Tôi nghĩ cậu hát cũng hay đấy chứ” thì có lẽ cũng bình thường, chả có đặc sắc gì.

“Này, Atami, cô quên béng cái kế hoạch ‘làm thân với Kurokawa-san’ vào nửa chừng buổi hát karaoke rồi chứ gì?”

Khi đang cùng nhỏ đi về nhà thì tôi hỏi một câu kiểu vậy. Đối mặt với câu hỏi chất vấn của tôi, cô nàng bối rối thấy rõ, rồi chậm rãi ngẩng đầu lên.

“...Cậu nhận ra ư?”

“Mà thôi không cần phải bận tâm đâu. Lâu lắm rồi tôi mới hát lại karaoke nên cũng chẳng có mấy tâm trí để nghĩ tới cái kế hoạch đấy.”

“À, ra là cậu vì được hai mỹ nhân vây quanh nên bối rối quá chẳng biết nói gì đúng không?”

“Ừ, Ừ, nghĩ sao cũng được.”

Cá chắc nhỏ sẽ tiếp tục nói móc tôi cho dù bản thân có nói cái gì đi nữa, nên tôi chủ động ậm ừ cho qua chuyện. 

Khi Atami đang chọt chọt vào lưng tôi, ỉ ôi bảo “ơ kìa đừng dỗi mừ ~” thì chiếc điện thoại của tôi rung lên, thế nên tôi dừng lại trước cột đèn đỏ, lấy nó ra từ chiếc túi áo để kiểm tra.

…Đùa đấy à?!

“Sao vậy? Gì mà mặt cậu trông căng thẳng thế?”

Atami thò mặt ra ngó khi thấy đèn đã chuyển xanh rồi mà tôi vẫn không chịu di chuyển. Tôi không nói không rằng giơ màn hình điện thoại của mình ra cho nhỏ xem.

“Hả? Cậu muốn tôi nhìn ư? —Không đời nào.”

Người đã gửi tin nhắn là mẹ tôi, nội dung tin nhắn là

[ Gia đình chúng ta và gia đình Atami tối nay sẽ ăn tối cùng nhau, con tiện thể báo với Michika-chan luôn hộ mẹ nhé~]

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Ra mắt bố mẹ vợ r ak🐧
Xem thêm