Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Hồi cuối

0 Bình luận - Độ dài: 4,003 từ - Cập nhật:

Hồi cuối

Tổ Bính Tam đã thành công vượt qua Viện Thí, được phép tiến vào học ở trường huyện và lấy được thân phận sinh đồ. Từ đó bắt đầu những ngày tháng chuẩn bị cho kỳ thi chính thức —— Hương thí.

[sinh đồ/Tú tài (生员): Thời phong kiến, những người vượt qua kỳ thi nhập học và được nhận vào trường cấp quận cấp phủ hoặc Quốc Tử Giám ]

Nghe nói triều đình đã bắt đầu làm cải cách chế độ khoa cử. Dự kiến kỳ thi lần này sẽ nghiêm ngặt giống như Viện thí, thậm chí là khắt khe hơn. Tuy nhiên, chỉ cần Tiểu Tuyết và các đồng đội 'đồng tâm hiệp lực' thì không có gì phải sợ cả —— Lê Ngọc thầm nghĩ như vậy.

Lúc này, Lê Ngọc đang đứng dưới cây liễu trong sân thi.

Buổi lễ nhập học của trường huyện dự kiến được tổ chức vào ngày mai. Nghe nói lễ phục sẽ do phía nhà trường cung cấp, không cần phải chuẩn bị gì đặc biệt. Vì vậy, Lê Ngọc quyết định nhân cơ hội này để giải quyết hết những vấn đề cần phải giải quyết.

"A... Tiểu Tuyết!"

Ngay khi bản thân đang nghịch những chiếc lá rụng trong lòng bàn tay, Tuyết Liên xuất hiện với bước chân bình tĩnh ung dung. Cô ấy vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như băng.

"Có chuyện gì thế? Cậu lại đặc biệt gọi tôi đến một nơi như thế này."

"Tui cảm thấy yên tĩnh sẽ tốt hơn."

Tuyết Liên thở dài.

"Cậu nên chuẩn bị xuất phát đi. Trong phòng vẫn còn nhiều đồ đạc cá nhân chưa thu dọn."

"Không quan trọng. Rời đi trước hoàng hôn là được."

Mặc dù các đồng sinh ở trong hội quán của sân thi, nhưng họ buộc phải rời khỏi đó sau khi Viện thí kết thúc. Tuyết Liên dường như đã thu dọn xong hành lý và vác một cái bọc quần áo lớn trên vai. Có vẻ như cô ấy đã chuẩn bị đầy đủ.

"Nhân tiện, Tiểu Tuyết, tui có lời muốn nói."

"Chuyện gì thế? Nếu cậu lại nói xin lỗi, tôi sẽ cảm thấy phiền đó."

"Rất, rất xin lỗi! Tui thực sự vẫn rất để ý... !?"

"Không. Tui đã nói với cậu rằng nó rất phiền rồi mà."

Khi công bố kết quả Viện thí, Lê Ngọc đã sử dụng thủ đoạn cứng rắn để rửa sạch hiềm nghi trên người Tuyết Liên. Nhân tiện, Âu Dương Nhiễm biết Tuyết Liên không thích để lộ da thịt (Tạm thời là như vậy), cho nên hắn đã sảng khoái cho mượn cái bình nhỏ của mình vào thời khắc quan trọng.

Mặc dù họ đã miễn cưỡng hóa giải được nguy cơ, nhưng tin đồn Lôi Tuyết Liên là một nam tử bị thiến đã lan truyền trong nháy mắt. Mặc dù Tuyết Liên phối hợp với ý đồ của Lê Ngọc vào cái khoảnh khắc đó, nhưng đây chắc hẳn cũng không phải là điều vui vẻ mà cô ấy muốn thấy. Vì vậy, Lê Ngọc cảm thấy áy náy trong lòng đã cúi thấp đầu xin lỗi với Tuyết Liên nhiều lần sau khi Viện thí kết thúc.

"Thành thật xin lỗi! Tui sẽ cố gắng hết sức để xóa bỏ hiểu lầm... À không đúng, tui có nên xóa bỏ hiểu lầm không đây!? Tui nên làm gì mới đúng đây... !?"

"Không sao cả. Lê Ngọc đã làm như thế bởi vì tui mà. Mặc dù phương pháp này hơi khó bề tưởng tượng, nhưng tôi rất cảm kích vì phần tâm ý này."

"Tiểu Tuyết... !"

Lê Ngọc cảm động không thôi, muốn ôm Tuyết Liên.

Nhưng đối phương đã nhẹ nhàng né tránh giống như một tờ giấy vào thời khắc 'ngàn cân treo sợi tóc'.

"... Lời đã nói xong rồi. Vậy tui đi trước đây."

"Chờ một chút! Không phải là chuyện này."

Lê Ngọc nắm lấy cổ tay Tuyết Liên để giữ cô ấy lại.

Tuyết Liên quay đầu lại với vẻ mặt bối rối.

"Còn chuyện gì nữa?"

"Ừm. Tui luôn rất để ý..."

Lê Ngọc mở miệng nói sau khi do dự một lúc.

"Lý Chiếu là Tiểu Tuyết đúng không?"

Một sự im lặng trong giây lát.

Lông mày Tuyết Liên khẽ động.

"... Cậu phát hiện ra từ khi nào vậy?"

"Kể từ khi Vương Khải gọi Tiểu Tuyết là Lý Chiếu."

"..."

Ký ức về việc đã qua ùa về sau đó.

Khi nhớ lại, thiếu nữ tên Lý Chiếu kia thực sự có điểm nào đó kỳ lạ đáng ngờ.

Thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ đó thoạt nhìn khác hoàn toàn với Tuyết Liên. Giọng nói, cử chỉ, tướng mạo, khí chất —— Tất cả những thứ này đều được che giấu một cách khéo léo. Ít nhất mình không phát hiện ra manh mối nào khi ở cùng với Lý Chiếu.

Tuy nhiên, Lê Ngọc cảm thấy điểm đáng ngờ khắp nơi một khi bản thân nảy sinh hoài nghi.

Không mất nhiều thời gian để Lê Ngọc tin chắc rằng Tuyết Liên và Lý Chiếu là cùng một người.

Câu hỏi đặt ra ở đây là tại sao Tuyết Liên phải làm như vậy?

Với tính cách của Tuyết Liên, nó sẽ không thể đơn giản như 'Muốn mặc trang phục của con gái'.

Lê Ngọc nghiêng đầu hỏi.

"Tại, tại sao cậu lại làm như vậy? Cậu lại đặc biệt hóa thân làm người khác đến gặp tui..."

"Tui có loại sở thích này."

"Nói dối. Không, có lẽ cậu không hoàn toàn nói dối, nhưng tôi cảm thấy trong đó nhất định có nguyên nhân sâu xa hơn."

"Không có."

"Vậy thì tại sao Vương Khải lại gọi Tiểu Tuyết là Lý Chiếu?"

"Cái này..."

"Hãy nhìn vào mắt tui."

Đôi mắt to của Lê Ngọc nhìn thẳng vào Tuyết Liên. Tuyết Liên tỏ ra hơi mất tự nhiên. Một lát sau, cô ấy né tránh ánh mắt của Lê Ngọc như thể chấp nhận số phận và nói.

"... Được rồi. Hãy để tôi giải thích. Dù sao, tiếp tục che giấu nó cũng vô nghĩa."

"Ừm!"

*

Căn nguyên là do Lê Ngọc đề nghị cô ăn mặc giống như con gái.

Cô cũng đã 'nữ cải nam trang' và âm thầm hành động trong trường thi của Huyện thí. Cô cho rằng điều này sẽ có ích cho kỳ thi sau này nếu bản thân có thể luyện tập chiêu này đến mức tận cùng. Vì vậy, Tuyết Liên mặc 'nhu quần' của nữ tử và xuất hiện ở trước mặt Lê Ngọc. Nếu ngay cả Lê Ngọc cũng có thể bị lừa, việc giả gái của Tuyết Liên có thể nói là gần như hoàn mỹ.

Đúng như dự đoán, Lê Ngọc hoàn toàn tin tưởng Lý Chiếu là người tên Lý Chiếu này. Nhờ đó, Tuyết Liên đã có thêm niềm tin và coi giả gái như một trong những lá bài tẩy của mình.

"... Không phải cậu đã nói. Bảo tôi bắt chước giống một cô gái."

"Hả, đó là vì tui...!?"

"Không phải như vậy. Lý do tại sao tôi giả gái đến gần cậu là để xác nhận xem tui có thể giấu được bao nhiêu người. Nếu không bị phát hiện, điều này đã chứng minh việc giả gái của tui có thể dùng như một loại vũ khí."

"Không phải cậu định dùng nó làm việc xấu sao ~?"

"Đó chỉ là một nước cờ để giành được lợi thế trong kỳ thi mà thôi."

"Nhưng Tiểu Tuyết rất tuyệt đó, cậu lại có thể nói ra những lời như thế cơ mà? Hoàn toàn giống một cô gái luôn, tui đã hoàn toàn bị lừa. Cậu đã học được điều đó ở đâu vậy?"

Học được khi quan sát cậu —— Tuyết Liên không nói ra lời này.

Cô hắng giọng và tiếp tục nói.

"Học được ở chỗ nào không quan trọng. Nói tóm lại, tui cho rằng chiêu giả gái này khả thi."

"Cái cảnh cáo đó là sao vậy? Về công chúa mất tích gì gì đó..."

"Cái đó thực sự chỉ là một lời cảnh cáo thôi. Phía quan phủ đang tìm kiếm công chúa là sự thật, tôi nói vậy là vì lo cậu sẽ bị bắt."

Thực ra, việc để Lê Ngọc ăn mặc giản dị hơn một chút chỉ là một kế sách tạm thời ứng phó linh hoạt theo tình hình.

Nhưng bây giờ nói những thứ này cũng không sao cả.

Dù sao, Lê Ngọc đã kiên trì đến cùng bằng cải trang thành một nữ tử và còn vượt qua Viện thí.

"Thì ra là như vậy... Vì vậy Tiểu Tuyết mới tiếp cận Vương Khải."

"Đúng vậy. Tui tiếp cận Vương Khải với thân phận Lý Chiếu và định thuyết phục hắn. Mặc dù tôi cuối cùng vẫn thất bại. Tên khốn đó là một kẻ xấu từ trong xương tủy."

Về chuyện lên kế hoạch hãm hại Vương Khải, Tuyết Liên lựa chọn giữ im lặng.

Nếu để Lê Ngọc biết được chuyện này, có lẽ cô ấy sẽ giận tím mặt.

Tuy nhiên, Lê Ngọc cau mày và nắm tay Tuyết Liên với vẻ bi thương.

"Đừng làm loại chuyện này nữa."

"Ý của cậu là gì?"

"Tui lo lắng Tiểu Tuyết quá gượng ép bản thân... Vết thương trên cổ cũng đáng lo ngại rồi."

Lời này khiến cho Tuyết Liên cảm thấy bản thân dường như bị đánh trúng điểm chí mạng.

Trong mắt Lê Ngọc hiện rõ sự lo lắng thuần túy.

Sau khi bị Vương Khải cào xước vào đêm đó, Tuyết Liên luôn suy nghĩ tìm ra đối sách. Nếu Vương Khải phát hiện ra vết sẹo đó, hắn có thể nhìn thấu thân phận của Lý Chiếu. Trang phục hơi xộc xệch sẽ để lộ vết sẹo, việc trang điểm cũng không thể che giấu được hoàn toàn chúng. Vì vậy, cô buộc phải tạo thêm nhiều vết sẹo trên cơ thể để che đi những vết sẹo ban đầu.

Tuy nhiên, Tuyết Liên lại cho rằng mình chưa làm chuyện gì quá khích. Lê Ngọc không nên lo lắng vì điều đó.

"... Không sao đâu. Cậu không có lý do gì để nói những thứ này với tôi."

"Không được! Tui không thể để một mình Tiểu Tuyết mạo hiểm được."

"Mạo hiểm gì chứu, Vương Khải thậm chí không làm gì được tôi."

"Cho dù là như vậy! Cậu nên bàn bạc với tui về những gì cậu muốn làm chứ."

"Tại sao?"

Lê Ngọc tức giận trừng mắt nhìn Tuyết Liên.

"Niềm tin à! Cậu đã quên những gì Vương Thị Viễn đại nhân nói rồi sao? Chúng ta là đồng đội cùng một tổ mà ——  Tiểu Tuyết với mình sẽ cùng nhau vượt qua Điện thí và trở thành quan lại. Chúng ta không thể che giấu điều gì hết."

"..."

Tuyết Liên không có cách nào trả lời ngay lập tức.

Trái tim đó thực sự quá thuần khiết.

Khi ở bên Lê Ngọc, cô đôi khi sẽ cảm thấy đau nhói ở ngực.

Bây giờ, cô cuối cùng cũng hiểu được tại sao Âu Dương Nhiễm lại lựa chọn nhảy xuống sông tự tử.

Giống như ánh sáng càng mạnh thì bóng tối càng đậm, mặt tối của người có liên quan càng ngày trở nên rõ ràng hơn

Đôi khi cô thậm chí sẽ cảm thấy rằng có lẽ nhân tài giống như Lê Ngọc nên nắm giữ thiên hạ.

Quả nhiên, nó hoàn toàn khác với con đường mà Tuyết Liên nên đi.

"A... Đúng vậy. Cậu nói đúng."

Không thể che giấu điều gì hết ——  Điều này thực sự làm khó.

Về chuyện của Vương Khải, cô không thể nói nhiều hơn.

Tuyết Liên phản bội lòng tin của Lê Ngọc.

Nhưng lúc này nói ra chân tướng chỉ tăng thêm phiền muộn lo lắng.

Tuyết Liên gật đầu và nói ra những lời ăn năn trái với lương tâm.

"Xin lỗi. Lần sau tôi nhất đính sẽ bàn bạc với cậu về những gì mình cần phải làm."

Vẻ mặt của Lê Ngọc lập tức sáng sủa hơn.

"Đúng thế! Vậy tiếp theo ——"

"Còn chuyện gì nữa?"

"Hãy biến thành Lý Chiếu đi. Tui rất muốn trông thấy lần nữa."

"Hả... ?"

Tuyết Liên sững sờ và không nói nên lời.

"... Cái này có cần thiết sao?"

"Đương nhiên là có rồi? Bởi vì cậu rất dễ thương mà."

"Đây đâu phải là lý do! Thôi kệ, đã đến lúc tôi xuất phát rồi."

"Tiểu Tuyết, tui thực sự đang giận đó? Cậu đã giấu tui làm chuyện nguy hiểm đúng không?"

"Không phải mới vừa rồi cậu đã tha thứ cho tôi rồi sao... "

"Lửa giận lại bùng cháy rồi! Hãy thử suy nghĩ cẩn thận đi, nếu Vương Khải nhìn thấu thân phận Lý Chiếu, cậu sẽ gặp rắc rối lớn phải không? Nếu không có tui ở đây, có lẽ bây giờ Tiểu Tuyết đã bị đuổi ra khỏi sân thi rồi."

Khi bị trách mắng đến mức này, Tuyết Liên không có lời nào để phản bác.

Dù sao, cô có thể biến nguy thành an, hoàn toàn dựa hết vào sự lanh trí của Lê Ngọc.

"... Hiểu rồi. Chỉ lần này thôi."

Đôi mắt Lê Ngọc đột nhiên tỏa sáng lấp lánh.

"Quá tốt rồi! Mau đi thay trang phục đi!"

"Đừng chạm vào tôi! Tôi qua dưới bóng cây bên đó chuẩn bị. Cậu hãy trông chừng giúp tôi, đừng để ai qua đây."

"Được —— Rồi."

Tuyết Liên vội vàng trốn ra phía sau cây liễu. Thành thực mà nói, bản thân vốn dĩ không muốn bày ra dáng vẻ Lý Chiếu nữa, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bướng bỉnh cố chấp của Lê Ngọc thì tốt nhất là nên thỏa mãn nguyện vọng của cô ấy càng sớm càng tốt và nhanh chóng kết thúc chuyện này. 

Tuyết Liên thở dài và cởi bọc hành lý ra. Cô lấy ra nhu quần mà mình mặc khi đóng giả làm Lý Chiếu. Thực ra, đây là y phục cũ của mẫu thân Tuyết Liên.

"... Từ giờ trở đi mình đã là sinh đồ. Mình vẫn luôn cảm thấy không chân thực lắm."

Lê Ngọc đứng ở phía bên kia cây, lên tiếng.

Tuyết Liên vừa cởi y phục vừa trả lời.

"Đúng vậy. Ở giai đoạn này, nhiều việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Cậu không buộc phải vượt qua Hương thí, Hội thí để trở thành Tiến sĩ hay làm một tiểu quan..."

"Ơ kìa, Tiểu Tuyết đang nói gì thế? Không phải chúng ta đang nỗ lực để thay đổi Hồng Linh Quốc sao? Không chỉ phải vượt qua Hương thí, Hội thí, mà ngay cả Điện thí cũng phải vượt qua nữa."

Tuyết Liên đáp lại 'Ừm' và sau đó gật đầu.

"Cậu thực sự muốn gặp Hoàng Đế sao?"

"Hoàng Đế? Gặp Thiên Tử bệ hạ... ?"

"Bởi vì kỳ thi cuối cùng Điện thí là cuộc phỏng vấn trực tiếp với Hoàng Đế mà."

"Vậy à. Đúng vậy."

Cô lấy gương ra chải tóc, tô chút son môi và trang điểm.

Sau khi mặc nhu quần vào, dáng vẻ của Lôi Tuyết Liên đã biến mất.

"... Này, Tiểu Tuyết. Từ giờ chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé."

"Sao cậu lại đột nhiên nói như thế? Hương thí chưa chắc sẽ giống lần này."

"Cho dù là như vậy, nhưng chúng ta hãy cố gắng hết sức giúp đỡ lẫn nhau."

"Mà, nếu loại chuyện này xảy ra, tôi sẽ cố gắng hết sức."

"Ừm! Nhờ cậu đó, Tiểu Tuyết."

Sau khi trò chuyện với Lê Ngọc một lúc, Tuyết Liên rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.

Lê Ngọc đã hoàn toàn tin tưởng Tuyết Liên. Điều này thể hiện rõ từ trong thái độ của cô ấy. Ngược lại, Tuyết Liên lại không tin tưởng Lê Ngọc. Về cơ bản, Tuyết Liên hoàn toàn không có khái niệm tin tưởng người khác.

Mọi thứ chỉ là công cụ để đạt được mục đích mà thôi.

Quan hệ thân thiết với Lê Ngọc cũng chỉ là một lựa chọn sau khi cân nhắc lợi và hại mà thôi.

Đây là một loại cân nhắc: Sự xuất chúng nổi bật của Lê Ngọc lại có thể khiến cho mọi người khó phát hiện ra sự thật rằng Tuyết Liên là nữ tử.

Điều này khác xa với khái niệm niềm tin.

Tuy nhiên, Tuyết Liên luôn tuôn trào một loại cảm xúc kỳ lạ mỗi khi nhận được ánh mắt ấm áp của Lê Ngọc. 

(Không, nó không nên như thế này... )

Tuyết Liên đặt tay lên ngực mình.

Ngọn lửa báo thù vẫn chưa tắt.

May mắn thay, mọi thứ vẫn nằm ở trong tầm kiểm soát.

"Tiểu Tuyết ——? Cậu vẫn ổn chứ ——?"

"... Thay xong rồi."

"Ồ!"

Lê Ngọc tràn trề thích thú vòng ra phía sau cái cây.

Gió xuân thổi qua và váy nhẹ nhàng phấp phới. Tuyết Liên cảm thấy hơi xấu hổ và quay mặt đi, nhưng ngay lúc đó cô phát hiện Lê Ngọc vốn dĩ nên đứng ở trước mặt dường như bị đóng băng thành một bức tường.

"Sao, sao thế... ?"

"... A!? Không, cái đó, cái này... Nên nói như thế nào đây nhỉ... "

"Có gì muốn nói cứ nói. Để mình học tập và cải thiện hơn."

Quả nhiên, cô thực sự không thể bắt chước được giọng điệu của Lý Chiếu ở phương diện nói chuyện.

Lê Ngọc im lặng không nói gì giống như bức tường đồng. Tuyết Liên cảm giác tai mình dần dần nóng lên. Ngay khi bản thân đang định giận dữ hét lên 'Đủ rồi' , một cơn gió mạnh lại thổi đến và khiến cô rùng mình.

Lê Ngọc nhẹ nhàng nói.

"Đẹp quá, mình bị mê hoặc rồi..."

"Hả?"

"Tiểu Tuyết, cậu rất đẹp và đáng yêu đó."

Không ai có thể nghiêm túc nói đùa như thế.

Mặt Tuyết Liên đỏ bừng vì xấu hổ. Cô cuối cùng không nhịn nổi nữa, xoay người rời đi, bỏ lại Lê Ngọc và đi về phía ngoài sân thi.

"Tiểu Tuyết, cậu muốn đi đâu vậy... !?"

"Đi đâu cũng được! Hãy để mình yên một lát!"

"À, đúng rồi! Lát nữa tổ Bính Tam sẽ cùng nhau ăn mừng đấy! Nếu Tiểu Tuyết ăn mặc như vậy, mọi người nhất định sẽ kinh ngạc nhỉ?"

"Cậu bị ngốc à! Tuyệt đối không cho phép cậu nói cho những người khác biết!"

"A ha ha, mình biết rồi! Đây là bí mật riêng của hai chúng ta."

Tuyết Liên chỉ biết chạy thẳng về phía trước và mặc kệ không quan tâm đến tiếng cười lớn của Lê Ngọc ở phía sau.

Một giọng nói đột nhiên vang lên ở phía trước.

"A! Hóa ra Lê Ngọc huynh đang ở đây!"

Tuyết Liên suýt chút nữa kinh hãi dừng lại.

Lý Thanh Long và Âu Dương Nhiễm đang đi đến từ phía tòa nhà bên kia. Để tránh bị nghi ngờ, Tuyết Liên cố ý đi lướt qua họ với bước chân ung dung bình tĩnh. Mặc dù bản thân cảm thấy Lý Thanh Long dường như sẽ quay đầu lại nhìn, nhưng Tuyết Liên lại mặc kệ và tiếp tục cất bước tiến về phía trước.

(Trúng kế rồi. )

Bản thân luôn bị Lê Ngọc đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Một ngày nào đó mình phải trả thù lại mới được.

*

Lê Ngọc mỉm cười khi nhìn hình bóng Tuyết Liên đi xa.

Tuyết Liên rất đáng yêu, rất xinh đẹp. Hơn nữa, cô ấy vừa mạnh mẽ vừa thông minh. Sở hữu mọi thứ mà mình không có. Đó là lý do tại sao mình bị thu hút như vậy —— Thậm chí muốn ở bên nhau mọi lúc.

Mặc dù Tiểu Tuyết vẫn luôn giúp đỡ, nhưng lần này Lê Ngọc cho rằng mình cuối cùng đã có chút hữu ích. Cô hi vọng sau này cả hai người có thể học hỏi lẫn nhau và cùng nhau tiến bộ từ tận đáy lòng.

"Lê Ngọc huynh!"

Người đi đến là Lý Thanh Long và Âu Dương Nhiễm. Có vẻ như bọn họ đang tìm kiếm Lê Ngọc và Tuyết Liên.

"Thanh Long đại ca. Xin lỗi, tôi vẫn chưa sẵn sàng xuất phát ——"

"Trước tiên đừng nói đến cái này! Nữ tử vừa mới đi lướt qua chúng ta là người quen của Lê Ngọc huynh sao?"

"Hả?"

Câu hỏi bất ngờ này khiến cho Lê Ngọc hơi sững sờ.

Cô lập tức trả lời.

"Không, không quen."

"Vậy à. Có thật không... "

Lý Thanh Long lộ ra dáng vẻ thất vọng một cách cường điệu như thể đang diễn trò.

"Sao thế? Huynh tìm người đó có chuyện gì sao?"

"Không, thất lễ rồi. Chỉ vì người kia thực sự quá xinh đẹp, cho nên tôi không khỏi hơi để ý mà thôi. Nhiễm huynh, huynh cũng nghĩ như vậy đúng không?"

"Đúng vậy, vị đó thực sự rất xinh đẹp..."

Âu Dương Nhiễm đỏ mặt và nhìn chằm chằm về phương hướng Tuyết Liên rời đi.

Lê Ngọc rất tò mò không biết bọn họ sẽ phản ứng như thế nào nếu cô nói cho cả đám biết người đó là Tuyết Liên, nhưng việc thất hứa là không được. Cô chắp hai tay sau lưng và mỉm cười.

"Là ai vậy nhỉ? Tui cũng rất để ý đó."

"Người xinh đẹp như vậy thực sự rất hiếm thấy đó. Nói không chừng vị đó là một người có thân phận cao quý."

"A! Chẳng lẽ là vị công chúa mất tích kia... !?"

"Không, Nhiễm huynh, đó là báo cáo giả. Nghe nói Tri phủ đã chính thức rút lui. Hơn nữa, công chúa Trường Lạc mà bọn họ đang tìm kiếm chắc hẳn đã chết trong cuộc chính biến sáu năm trước. Bản thân báo cáo về sự xuất hiện của cô ấy ở gần đây đã sai sót rồi."

"Vậy à..."

Lê Ngọc hơi có cảm giác về sự ưu việt.

Việc độc chiếm bí mật của Tuyết Liên trông giống như một kho báu vô giá đối với cô. Quả nhiên, mình vẫn không nên để cô ấy tùy tiện bày ra dáng vẻ Lý Chiếu. Dù sao, mình muốn độc chiếm mà.

"Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta nên làm gì đây? Chúng ta sẽ tổ chức tiệc ăn mừng đúng không?"

"Đúng vậy. Nhưng Tuyết Liên huynh dường như không ở đây..."

"Liệu huynh ấy có ở trong phòng hay không?"

"Trong phòng không có. Có lẽ là ở gần đây nhỉ?"

"Vậy chúng ta hãy đi tìm. Lê Ngọc huynh cũng hãy nhanh chóng chuẩn bị đi, các nha địch đang thúc giục chúng ta rời đi."

"Được."

Lê Ngọc gật đầu và đi ra ngoài.

Nhưng cô lại hồi tưởng suy nghĩ một lúc.

Lôi Tuyết Liên. Đồng đội quan trọng nhất của Lê Ngọc.

Thoạt nhìn, Tuyết Liên có vẻ thông minh và điềm tĩnh, nhưng bạn có thể cảm nhận được sự nhiệt tình không hề bình thường kia từ trong đôi câu vài lời của cô ấy. Điều này là vì cô ấy giống Lê Ngọc, cả hai thật lòng muốn thay đổi thiên hạ.

Nhưng —— Không có bằng chứng xác thực. Chỉ là trực giác mà thôi.

Lê Ngọc mơ hồ cảm nhận được điều gì đó.

"Tiểu Tuyết, cậu còn giấu mình chuyện gì nữa sao... ?"

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận