Vol 01

Chương 2.6

Chương 2.6

“Khi cô Sakaki bảo cậu phải công khai sức mạnh là thật hay giả, cậu đã do dự, nếu tớ nhớ không lầm. Một học sinh gương mẫu thì không nên do dự trong tình huống như thế.”

“Cậu… quan sát kỹ thật đấy.”

Bằng cách nào đó, Kurashiki gượng đáp lại.

Đôi vai cô khẽ run, nhưng chắc không phải vì sợ tôi.

“Cậu hẵn đã suy ngẫm về nó, về lời nói dối mà cậu cân nhắc sẽ tiết lộ. ‘Lời nói dối’ mà cô đã cảnh báo rằng nếu bị lộ thì uy tín sẽ mất sạch. Vậy mà cậu lại ngang nhiên phơi bày nó ngay từ đầu.”

Kẻ ngu ngốc sẽ cười nhạo và nhìn xuống nó bằng sự khinh bỉ.

Nhưng kẻ khôn ngoan thì sẽ hoài nghi, hoài nghi trước tiên rằng liệu đó có thật sự là những lời dối trá hay không.

À mà còn về Asahina của chúng ta thì chỉ biết hành động theo tiếng gọi của công lý trong tim trước cả khi nghi ngờ, tôi không biết ba kẻ mặt vô cảm kia là ngu ngốc hay sáng suốt, nhưng—chuyện này thì quá rõ ràng.

“—Cậu đã nghi ngờ rồi, đúng chứ?”

Phải, cô ấy hẳn đã nghi ngờ rồi.

Cái “lời nói dối” mà tôi từng cân nhắc.

Cái ‘lời nói dối’ mà cô giáo từng cảnh cáo tôi không được dùng và rằng đó là một nước cờ dại dột. Một khi bị vạch trần thì tôi sẽ đánh mất niềm tin của mọi người.

Thế nhưng tôi lại không chút do dự phơi bày nó ra ngay từ lúc đầu.

Thật ra bất kể năng lực của tôi là thật hay giả, cổ hẳn đã hoài nghi cả sự tỉnh táo của tôi lẫn năng lực đó. Chính vì vậy, cô chẳng còn tâm trí đâu mà cười. Trong bầu không khí đang bao trùm xung quanh chúng tôi, cô ấy không thể nào cho phép mình làm thế.

“Nhất là lúc cậu nấn ná ở phòng y tế. Dù có là một người lớp trưởng gương mẫu đi nữa thì đáng lẽ cậu cũng không nên liều lĩnh mà ở lại đến cuối trong khi có nguy cơ bị phạt. Kurashiki Hotaru, lần đó cậu thật sự đã đi quá xa rồi.”

Chỉ khi trong lòng còn điều quan trọng hơn cả việc bị phạt thì người ta mới chọn như vậy. Và trong trường hợp này, điều quan trọng của cậu là xác định xem tôi thực sự là ai, đúng không?

Trong trận đấu với Kirido, tôi đã thua mà còn chẳng có cơ hội kích hoạt năng lực. Nói đúng hơn, tôi vốn không định cho ai thấy năng lực của mình. Chính vì thế mà cô gái này không thể xác nhận được năng lực tôi là thật hay giả.

Nên cô ấy phải cố gắng xác minh.

Liệu tôi là một thằng ngốc  liều lĩnh, hay là một thứ gì khác hẳn.

…Vậy thì, Kurashiki, cậu đã sẵn sàng nói chuyện nghiêm túc với tôi chưa?

Tôi nhìn thẳng vào Kurashiki.

Bị giam chặt trong ánh mắt nghiêm nghị của tôi

Kurashiki thoáng sững người.

Và ngay sau đó—

Cô bỗng phá lên cười.

“Ahahaha!”

…Cái tiếng cười đó.

Nghe như thể cô ấy đã hóa điên.

Cao vút, rợn rợn, gai người.

Giọng cười mang mọi nét đối lập với sự dễ mến.

Cô cứ cười mãi.

Ôm bụng, lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt.

Rồi ngay tức khắc.

Nụ cười biến mất, thay vào đó là một Kurashiki Hotaru không chút biểu cảm.

“Cậu đúng là đặc biệt đó, Amamori-kun.”

Dáng vẻ cô ấy lúc này như một bóng ma.

Như thể trong cổ vừa rơi rụng đi điều gì quý giá…

Bởi vì tôi đã chứng kiến Kurashiki Hotaru thường ngày nên ngay bây giờ tôi có cảm giác nó giống hệt ảo ảnh.

Song chính tiếng bước chân ấy khiến tôi nhận ra đây là sự thật.

Cô quay đi, bước về phía cửa.

Bóng lưng ấy chẳng còn sức sống như thường ngày.

Tôi cứ nhìn theo bóng lưng cô ấy và ngay cái khoảnh khắc mà tiếng chốt cửa vang lên khiến tôi chợt bừng tỉnh.

“Trong phòng học trống này chỉ có hai đứa thôi.”

Nghe qua thì đây có vẻ như một khung cảnh đầy sắc màu tuổi trẻ.

Nhưng ánh mắt ngoái lại của cô ấy khi nhìn tôi thì lạnh như băng, hoàn toàn khác với ‘lớp trưởng’ khi trước.

“Giờ thì, không cần phải giấu giếm nữa đâu, Yuuto Amamori.”

Người nói câu đậm chất nam tính đó không ai khác mà chính là cô gái đứng trước mặt tôi, ‘Kurashiki Hotaru’.

Cô thả mái tóc đã buộc ra.

Mái tóc cam xõa xuống.

Đôi mắt đã từng rất long lanh ấy, giờ đục ngầu như bùn.

“Cậu qua rồi, Yuuto. Tôi đã theo dõi cậu. Cậu toát ra cái mùi của một kẻ dối trá lão luyện — hệt như tôi. Thế cậu là ai? Thật sự có thể làm được những gì? Cậu đang che giấu thứ gì dưới lớp vỏ đó, và mục tiêu thật sự của cậu là gì? Tôi đã tìm hiểu tất cả.”

Đôi mắt nhìn tôi run lên, như tràn đầy khoái cảm.

Rồi không do dự, cô buông lời:

“Năng lực mà cậu nói, là giả đúng không?”

Năng lực của tôi—“Suy giảm thị lực.”

Thôi, tôi không khẳng định cũng chẳng phủ nhận. Muốn nghĩ là giả thì cứ nghĩ. Cái nào cũng chẳng có lợi hay hại gì.

“…Cậu không định phủ nhận à? Tốt thôi, vậy tôi sẽ hiểu theo suy nghĩ của mình. Dù gì thì trong trận đó, cậu hoàn toàn thấy được động tác của Kirido nhưng vẫn bị đánh bầm dập. Chẳng người bình thường nào lại giấu sức mạnh như thế. Nên tôi mới nghĩ, có khi nào cậu đang giả vờ? Nếu tất cả chỉ là một màn diễn thì sao?”

“Đùa à? Tớ chỉ đơn giản là thua thôi.”

“…Thôi cái kiểu diễn vô nghĩa đó đi. Tôi trả nguyên lời đó cho cậu đó, đồ dối trá hèn hạ.”

“Diễn? Ừ thì, gọi thế cũng được. Tớ nghĩ nó giống ‘nói dối’ hơn là diễn, nhưng bàn thêm cũng vô ích.”

“Thôi được rồi. Năng lực thì tôi sẽ không hỏi nữa. Dù có hỏi thì chắc cậu cũng chẳng nói. Vậy thì ít nhất trả lời cho tôi điều này, Amamori.”

Giọng cô vang vọng, nghiêm nghị.

Và ngay sau đó, thân hình cô ấy biến mất như tan biến trong không khí.

Một bước nhanh đến mức tôi tưởng cô biến mất thật.

Đến khi cơ thể tôi bị ép mạnh vào tường, tôi mới kịp nhận ra.

Cú sốc khiến toàn bộ oxy trong phổi dội ngược. Giữa những tiếng rên vô thanh, đôi mắt cô dí sát, bàn tay túm lấy cổ áo tôi.

“Mục đích của cậu là gì?”

Mục đích của tôi… Đây là lần đầu tiên tôi thật sự nghĩ về nó sau khi bị hỏi.

Cô Sakaki cũng từng hỏi điều tương tự. Rốt cuộc, ý định thật sự của tôi là gì.

Nghĩ kỹ thì, tận sâu trong tim, tôi lại cực kỳ đơn giản, đơn giản một cách bi thảm mà thuần khiết.

“À… có lẽ là để… sống một cách tự do?”

“Tự do, ý cậu là gì?”

Từ người Kurashiki, một cơn giận dâng trào sau câu nói của tôi.

Chắc cổ nghĩ tôi đang đùa giỡn.

Mà dù sao thì, nếu cậu đã muốn nghe thì tớ sẽ nói.

“Tớ là người rất ghét bị ràng buộc. Và chính cái học viện này khiến tớ buồn nôn. Tớ muốn hủy diệt những giáo viên trịch thượng đó và cái học viện hợm hĩnh đang trói buộc tớ.”

Những lời dối trá tuôn ra khỏi miệng tôi dễ dàng tựa hơi thở.

Chính xác thì, không hẳn là dối trá nhưng—cũng chẳng phải động cơ và lý do thật sự.

Nghe tôi nói vậy, cả người Kurashiki hơi khựng lại.

Tôi, kẻ chỉ biết nói dối. Luôn tránh xa khỏi sự chân thành nhất có thể.

Nhưng, chí ít—

Cái đích mà tôi phải hướng tới thì không sai.

Dù phải trả giá thế nào, dù mất bao nhiêu thứ,

Tôi chắc chắn sẽ hoàn thành mục tiêu duy nhất đó.

“Tôi muốn hủy diệt học viện này.”

Tôi mỉm cười.

Trên khuôn mặt không một chút cảm xúc đó, chỉ có duy nhất một thứ hiện ra — sự thích thú.

Một nụ cười dần méo mó bởi sự điên cuồng và lạnh lẽo.

Không biết lúc đó, ánh mắt tôi nhìn cô ấy trông như thế nào.

Nhưng nhìn xuống tôi, trong mắt Kurashiki chỉ còn sự run rẩy và sợ hãi.

“Không phải là tớ đã nói với cậu là tớ rất nguy hiểm rồi sao? Như tớ đã nói, Asahina Kasumi đã nhận ra ở cái học viện này, ‘giáo viên’ có sức nặng hơn cả ‘quy tắc.’ Bây giờ, qua lời nói và hành động của cậu ấy, cả lớp — không, có thể là cả khối sẽ hiểu ra điều đó. Kết quả là, ý thức công lý của cô ấy sẽ châm ngòi cho cả lớp, sẽ làm rung chuyển toàn học viện như một cuộc đảo chính.”

Cô ấy vốn đã có đủ tố chất và sức hút tiềm ẩn.

Ngay cả sau khi mắng mỏ thậm tệ, bạn cùng lớp vẫn một mực ngưỡng mộ. Chỉ vậy thôi cũng đủ chứng minh sức hút cô ấy lớn đến mức nào.

Một ngày nào đó, Asahina sẽ tập hợp cả lớp và phất cao lá cờ phản kháng học viện.

Điều đó không còn là tương lai có thể né tránh nữa.

Nó sẽ xảy ra sớm thôi, dù cái “sớm” đó vẫn còn hơn nửa năm nữa… Khi nó xảy ra, những kẻ phá rối sự hòa hợp của lớp sẽ trở thành gánh nặng.

“Vậy nên, ta phải loại bỏ những kẻ không cần thiết. Loại bỏ trước từ trong bóng tối.”

Nói thẳng ra là—

“Chúng ta trở thành [bóng tối] lẩn khuất sau [ánh sáng]. Chôn vùi trong bóng tối những kẻ mà Asahina Kasumi không thể phán xét.”

Nghe vậy, Kurashiki buông cổ áo tôi.

Đôi mắt cô ngập ngụa kinh ngạc, sợ hãi, và pha thêm cả chút hứng thú.

Khóe môi cô khẽ nhếch lên.

“Không bàn cãi gì nữa, cậu thực sự rất méo mó đó.”

“Tớ biết mà,” tôi đáp.

Tôi chẳng cảm thấy bất cứ thứ gì khi dẫm đạp người khác.

Ví dụ cho việc này là dù tôi có xé nát tâm trí ai đó vì mục đích riêng, chỉ để lại cái tên và khuôn mặt rồi vứt đi như mảnh giẻ rách bẩn thỉu, tôi sẽ chẳng cảm thấy bất cứ thứ gì. Có lẽ vài ngày sau còn quên mất.

Người bình thường nào lại có thể gọi kẻ giẫm lên đời người khác, rồi sống vô tư như chẳng có gì, là “bình thường” được chứ?

“Cơ bản thì, việc lật đổ học viện sẽ giao trọn cho Asahina Kasumi. Nếu cậu ấy quá vô dụng thì đến lúc đó ta hẵng tính tiếp. Trước mắt, chúng ta sẽ âm thầm xử lý tên đó mà không kéo Asahina vào.”

Những gì cần cho việc này là một người có năng lực, thân cận Asahina và được cả lớp tuyệt đối tin tưởng. Còn phía sau Asahina Kasumi… sẽ cần một ‘bình phong’—một kẻ làm mồi nhử thay cho Yuuto Amamori.

Việc chọn thế thân sẽ tiến hành trong lớp sau.

“Tôi hiểu ý cậu. Dù chúng ta xoay xở thế nào, Asahina Kasumi không muốn Kirido bị loại. Vậy cô ta sẽ không dính vào vụ này. Chúng ta sẽ tự âm thầm giải quyết hắn.”

Mọi điều kiện cần đã có. Tôi hiểu rõ suy nghĩ cậu ta, thao túng tư tưởng đã xong.

Vậy nên, việc còn lại chỉ là—nghiền nát.

“Nếu chỉ là hạ gục riêng Kirido thì một mình tôi làm được. Nhưng với những chuyện sắp tới thì có lẽ tôi cần một người hữu dụng như cậu.”

Nói ra ý đồ thật sự như thế, Kurashiki đã hạ quyết tâm nhất định phải lôi kéo tôi về phe của cổ. Không thể chỉ để tôi lấm bùn chút ít, mà phải nhấn chìm tôi trong đó.

Tôi nắm tay cô ấy, kéo lại gần.

Kurashiki hình như còn chưa kịp phản ứng, vẻ lo lắng còn hiện rõ. Tôi mặc kệ sự lo lắng ấy, ghé sát mặt nhìn thẳng vào mắt cô.

“Kurashiki Hotaru, tớ cần cậu. Hãy cho tớ mượn sức mạnh của cậu.”

Sự điên loạn này rồi sẽ đi đến đâu?

Tôi không biết, nhưng giờ,

Tôi sẽ bắt đầu từ đây, và lao đi xa nhất có thể.

—Đó là quyết tâm của tôi.

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!