Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, như thể một cuộc ẩu đả có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Ngay cả Anastasia, người thường chẳng mấy để ý đến những tín hiệu xã giao, cũng không thể làm ngơ trước cái hào quang đáng ngại tỏa ra từ Baek Hoyeon.
Cô vẫn đứng yên tại chỗ, mắt nhìn thẳng vào Hoyeon, như thể không định lùi bước. Thế nhưng, Hoyeon dường như chẳng bận tâm, chỉ lặng lẽ quan sát cô với ánh mắt lạnh nhạt.
"...Cô là ai?" Anastasia là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, giọng cô cắt ngang bầu không khí ngột ngạt.
Hoyeon đáp, nhưng lời lẽ của cô chẳng hề hé lộ chút ý định nào.
"Tôi là Baek Hoyeon. Rất vui được gặp cô."
Chiếc đuôi dựng đứng, cứng đờ vì thái độ thù địch, trông giống một lời đe dọa hơn là một lời chào.
Biểu cảm của cô hoàn toàn không thân thiện—nó lộ rõ vẻ khó gần.
Ngay cả một người vụng về trong giao tiếp như Anastasia cũng dễ dàng cảm nhận được cái giọng điệu khó chịu trong thái độ của cô.
Dù vậy, Anatasia vẫn cố xoa dịu tình hình bằng cách bắt chuyện.
"...À, vâng. Tôi là Anastasia," cô đáp.
Nhưng nỗ lực của cô đã trở nên vô ích. Hoyeon chẳng buồn đáp lời, hoàn toàn phớt lờ ý định làm dịu tình hình của cô.
Bầu không khí ngột ngạt bao trùm trở lại, chực chờ rơi vào bế tắc hoàn toàn—cho đến khi Hoyeon bất ngờ lên tiếng.
"...Cô có biết cửa hàng của trường ở đâu không?"
"...Cửa hàng của trường?" Anastasia hỏi, lộ rõ vẻ bối rối.
Phản ứng của cô là dễ hiểu. Câu hỏi đột ngột ấy thật chẳng đúng lúc chút nào, đặc biệt trong một bầu không khí căng thẳng như lúc này.
Trong giây lát, ý nghĩ đó khiến tôi rùng mình—sự kiện nữ chính đầu tiên của Anastasia hoàn toàn xoay quanh cửa hàng của trường.
Nếu sự can thiệp của Hoyeon phá hỏng sự kiện đó, thì gần như không còn cách nào để xây dựng mối liên kết với cô ấy cho đến tận sau này trong câu chuyện.
Đúng như dự đoán, Anastasia chỉ đường cho Hoyeon đến cửa hàng nhưng sau đó lại quay đi và đi về một hướng khác.
Chuyện này không thể xảy ra được.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã cân nhắc đến việc đi theo Anastasia để cố gắng nói chuyện với cô ấy, nhưng rồi đã nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó.
Cô ấy là con gái của Bắc Công tước, còn tôi chỉ là một thường dân. Cố gắng tiếp cận cô ấy chỉ có thể dẫn đến một kết cục tồi tệ.
Mặc dù học viện trên danh nghĩa là đối xử bình đẳng với tất cả học sinh, nhưng trong đây vẫn tồn tại những thứ bậc vô hình.
Sự phân cấp xã hội chia học sinh theo chiều dọc—quý tộc ngoại vi, quý tộc trung ương, hoàng tộc—và theo chiều ngang—Hoàng gia, Giáo hội và những người còn lại bị đẩy ra rìa. Thường dân thậm chí còn không có thứ hạng.
Nếu tôi, một thường dân tầm thường, cố gắng nói chuyện với Anastasia, một quý tộc trung ương, cô ấy có thể tha thứ cho tôi, nhưng những người dưới trướng cô ấy chắc chắn sẽ không.
Ý nghĩ đó khiến tôi bực bội đến phát điên. Mặc dù sau này sẽ có những cơ hội khác để tăng thiện cảm của cô ấy, nhưng việc bỏ lỡ sự kiện ban đầu này là một bước lùi lớn.
Một ý nghĩ khác, đáng lo ngại hơn, thoáng qua trong đầu tôi. Nếu Hoyeon cũng phá hỏng luôn cả những sự kiện của những nữ chính khác thì sao?
Nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì sao?
Ngay khi khả năng ấy hiện lên trong đầu, tôi hiểu rằng mình không thể ngồi yên được nữa.
May mắn thay, không có gì bất thường xảy ra trên đường đến cửa hàng, nhưng sự bất an vẫn còn đó.
Ngay cả khi cô ấy không phá rối các sự kiện vào lúc này, thì vẫn luôn có nguy cơ cô sẽ làm hỏng chuyện gì đó sau này.
Tôi cần phải chủ động. Tôi đã đi đến một kết luận: phải thúc đẩy các sự kiện diễn ra sớm hơn. Trước khi mọi thứ vượt ngoài tầm kiểm soát, tôi phải tự mình tạo dựng mối quan hệ với các nữ chính. Đó là mục tiêu duy nhất lúc này.
Sau khi thu hẹp danh sách các ứng cử viên, có một nữ chính nổi bật: Cecilia.
Một bán elf được các tinh linh yêu mến, Cecilia có lượng fan hâm mộ riêng, mặc dù không nổi tiếng bằng Anastasia.
Sự kiện nữ chính đầu tiên của cô ấy như sau: vì lý do nào đó không rõ, tinh linh gắn kết với cô ấy bắt đầu suy yếu. Lo lắng, Cecilia đã cố gắng hết sức để giúp đỡ nhưng chỉ có thể bất lực nhìn tinh linh ngày càng yếu đi.
Chìm trong nỗi sợ mất đi tinh linh đã luôn ở bên mình từ khi còn nhỏ, cô gần như tuyệt vọng—cho đến khi nhân vật chính tặng cô một quả từ Cây Thế Giới, thứ đã cứu lấy tinh linh ấy, và từ đó chiếm được một vị trí trong hậu cung của nhân vật chính.
Trong dòng thời gian ban đầu, tinh linh của cô ấy không bắt đầu suy yếu cho đến học kỳ hai, vì vậy quả của Cây Thế Giới không liên quan ngay lập tức.
Tuy nhiên, với tư cách là một bán elf, Cây Thế Giới có ý nghĩa đặc biệt đối với cô ấy.
Nếu tôi có được một vật phẩm ý nghĩa như vậy và tặng nó cho Cecilia, độ thiện cảm của cô ấy chắc chắn sẽ tăng lên.
Suy cho cùng, tộc elf vốn gắn bó mật thiết với Cây Thế Giới, nên việc dùng nó theo cách này cũng không có gì lạ. Hơn nữa, quả của Cây Thế Giới không dễ hỏng, tôi có thể giữ sẵn cho đến khi tinh linh của cô ấy bắt đầu suy yếu. Đến lúc đó, cô sẽ liên tưởng tôi với quả đó và giải pháp cho cơn khủng hoảng của mình.
May mắn thay, trong khuôn viên học viện có một cây Cây Thế Giới non, nằm lặng lẽ trong một góc của khu vườn yên tĩnh.
***
Nơi cuối cùng tôi đến, sau khi né tránh vô số cặp mắt tò mò dõi theo, là cái mái che với cái cây khổng lồ.
Trong giây lát, tôi tự hỏi vì sao một nơi yên bình đến vậy lại tồn tại trong học viện. Nhưng khi luồng không khí trong lành, mát dịu tràn vào phổi, những suy nghĩ vẩn vơ đó nhanh chóng tan biến.
Ngay từ khi đặt chân lên lục địa này, tôi đã luôn cảm thấy khó chịu—một cảm giác ngột ngạt, nhớp nháp trong không khí.
Chẳng khó để hiểu tại sao. Các mạch ma thuật tự nhiên chạy sâu dưới lòng đất bị bóp méo, bị một thế lực vặn vẹo cưỡng ép kiểm soát.
Người dân ở đây gọi đó là “thánh lực” và tôn thờ thứ sức mạnh này. Nhưng với tôi, nó chẳng khác gì một dạng ma thuật bị bóp méo và tha hóa.
Không chỉ các mạch ma thuật bị ảnh hưởng. Ngay cả các dòng chảy thiên thể cũng bị cái gọi là thánh lực này thao túng. Và "mana" mà con người ở đây sử dụng—một dạng ma thuật khác biệt với thánh lực—cũng bị vặn vẹo một cách khó chịu, đủ để khiến tôi cảm thấy không thoải mái.
Trong khi nhân vật chính và nhóm của cậu ta dễ dàng thích nghi với thế giới này, tôi lại thấy vô cùng khó chịu. Có lẽ là do dòng máu của mẹ tôi. Chỉ đến lúc đó, tôi mới thực sự cảm nhận được sức nặng của thực tại nơi đây.
Dù sao thì, người dân ở đây chia thành các phe phái đối địch, gọi nhau là "những kẻ mù quáng" và "những kẻ dị giáo man rợ". Nhưng đối với tôi, họ chẳng khác nhau là bao.
Cả hai phe đều đáng ghê tởm. Họ can thiệp vào quy luật của các vì sao, xé nát và tái tạo chúng theo ý thích của mình, rồi bám víu lấy nhau, tranh cãi xem ai cao hơn ai.
Sự xấu xí tột độ của nó khiến tôi buồn nôn.
Ở vùng duyên hải, các mạch ma thuật tuy chảy chậm chạp nhưng vẫn còn nguyên vẹn.
Tuy nhiên, càng đi sâu vào đất liền, ma thuật bị bóp méo càng bám chặt vào các mạch ma thuật.
Những tháp ma thuật và nhà thờ lớn ở đây cứ hút lấy năng lượng từ mạch đất như những con ký sinh, khiến chúng ngày càng ô uế—
"...Haa."
Nhưng đó không phải chuyện của tôi. Một khi tốt nghiệp học viện, tôi sẽ không còn lý do gì để ở lại lục địa này nữa.
Tôi đến đây để học, không hơn không kém, và mặc dù tôi sẽ không giúp vùng đất này, tôi cũng sẽ không gây hại. Bầu không khí trong lành ở nơi này khiến cơn giận âm ỉ trong tôi dịu lại đôi phần.
Thành thật mà nói, ngay khi biết học viện nằm ở trung tâm lục địa, tôi đã suýt quay xe.
Bầu không khí ngột ngạt, khó thở của vùng ven biển suýt chút nữa đã khiến tôi phát điên, và ý nghĩ phải đi sâu hơn vào đất liền khiến tôi chóng mặt. Nhưng rồi ý niệm về một cuộc phiêu lưu, cùng sự tò mò về những điều có thể xảy ra ở học viện đã thúc đẩy tôi tiến về phía trước.
Và giờ đây, tôi đang phải đối mặt với những hậu quả từ quyết định đó. Tuy vậy, khi đứng dưới gốc cây này, tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút. Nếu cảm giác ngột ngạt kia trở nên không thể chịu nổi, tôi luôn có thể quay lại đây.
Tôi bước những bước nhẹ nhàng tới chiếc ghế dài gần đó, lấy một chiếc bánh mì kem ra khỏi túi giấy và cắn một miếng lớn.
Hương vị ấy thật thân thuộc.
Y hệt như chiếc bánh mì kem tôi thường mua ở tiệm gần trường vào giờ ra chơi.
Một làn sóng hoài niệm bất ngờ trào dâng, suýt nữa khiến tôi ngân nga một giai điệu quen thuộc. Nhưng chai sữa vẫn chưa mở trong túi đã kéo tôi trở về thực tại.
Thật kỳ lạ khi phải uống sữa từ chai thủy tinh thay vì hộp giấy, nhưng việc đựng trong chai thủy tinh lại có nét quyến rũ riêng. Dù hơi khó mở vì cái nắp đậy cứng đầu, thì hương vị mát lành bên trong lại hoàn toàn xứng đáng.
Duy chỉ có dư vị tanh tanh do nhiễm mana là hơi khó chịu một chút, nhưng khi kết hợp với bánh mì kem, hương vị lại có thể chấp nhận được.
Có lẽ bầu không khí trong lành đã làm mọi thứ ngon hơn.
Từ khi đến học viện, tôi luôn có cảm giác như đang ngạt thở trong thứ không khí nặng nề, ẩm thấp, nhưng ở đây, làn gió mát này thật sảng khoái.
Đó là lý do tôi thường lui tới những nơi hẻo lánh thế này—không phải vì sợ người khác, mà vì tôi thấy thứ mana và thánh lực bám dính trên cơ thể họ thật đáng ghê tởm.
Chắc chắn không phải vì tôi sợ giao tiếp với người khác.
-Ọc ọc
Ai đó?
Ngay khi tôi đang tận hưởng khoảnh khắc yên bình của mình, tiếng động thô lỗ ấy phá tan không gian tĩnh lặng.
Mở rộng giác quan, tôi nhanh chóng nhận thấy một cậu bé đang vụng về trốn trên cành cây phía trên.
Cậu ta đã ở đó bao lâu rồi? Sao đến giờ tôi mới nhận ra cậu ta? Tại sao cậu ta lại đậu ở đó như vậy? Trong khi tất cả những câu hỏi này xoáy trong đầu tôi, tôi vẫn tiếp tục nhai bánh mì kem.
...Khoan đã. Khi nhìn kỹ lại, đó chính là cậu ta. Nhân vật chính.
Cậu ta đang làm gì ở trên đó thay vì quyến rũ các cô gái? Sự tò mò của tôi lại bị gián đoạn bởi âm thanh.
-Ọc ọc
Tiếng bụng đói réo lên nghe rõ mồn một.
Nhận ra mình đã bị phát hiện, cậu ta bồn chồn lo lắng, lén lút liếc nhìn về phía tôi.
Sự vụng về của cậu ta khiến tôi buồn cười, và trong thoáng chốc, tôi đã định trêu ghẹo một chút.
Nhưng nếu cậu ta ngã từ độ cao đó xuống thì sẽ có vấn đề. Nên thay vào đó, tôi ra hiệu cho cậu ta đi xuống.
Tôi quan sát cậu ta trèo xuống bằng cách bám vào các cành cây và khe nứt trên vỏ cây, rõ ràng là rất khéo léo mặc dù có vẻ ngoài lo lắng.
Khi chân chạm đất, cậu ta trông căng thẳng như thể vừa bị bắt quả tang đang làm chuyện mờ ám.
Tôi muốn hỏi cậu ta đang làm gì trên đó như một kẻ rình mò, nhưng trước hết, có chuyện cần giải quyết đã. Tôi lấy thêm một chiếc bánh mì kem ra khỏi túi và đưa cho cậu ta.
Biểu cảm của cậu ta thật buồn cười, cứ như đang có một dấu chấm hỏi to tướng lơ lửng trên đầu vậy.
Cậu ta nhìn qua nhìn lại giữa tôi và chiếc bánh mì, vẻ mặt bối rối chẳng biết nên làm gì.
Thở dài bất lực và với một chút khó chịu, tôi ném chiếc bánh mì về phía cậu ta. Cậu ta giật mình nhưng vẫn bắt được.
Tuy nhiên, cậu ta vẫn có vẻ không chắc chắn, vì vậy tôi không thể không nói thêm, "Bụng cậu kêu to đến mức tôi có thể nghe thấy từ dưới này. Ăn đi. Tôi không có hứng thú với việc ăn trước mặt người đói."
Có lẽ là do không khí trong lành, hoặc có lẽ là vì cậu ta là nhân vật chính, nhưng nói chuyện với cậu ta lại cảm thấy tự nhiên một cách kì lạ.
Thật lạ khi một kẻ cô độc, vụng về như tôi lại có thể nói chuyện thoải mái như vậy với một người hòa đồng như cậu ta, nhưng còn cơ hội nào khác chứ?
"...À, vâng. Cảm ơn," cậu ta lẩm bẩm, cẩn thận mở lớp giấy gói bánh mì như thể đã làm điều gì đó sai trái.
Nhìn cậu ta, một câu hỏi chợt nảy ra trong đầu tôi.
Tên cậu ta là gì nhỉ?
"Nghĩ kỹ thì, tôi chưa bao giờ hỏi tên cậu. Đổi lại chiếc bánh mì này, cậu có thể nói cho tôi biết không?"
Giọng điệu trang trọng của tôi khiến tôi ngạc nhiên. Tôi đã mất hàng tháng trời bị cha chỉnh đốn, và mặc dù lúc đó tôi rất bực bội, nhưng bây giờ lại cảm thấy kỳ lạ là hài lòng.
Tôi gần như thấy mình giống một công chúa đang trò chuyện với một người mà sau này sẽ được tung hô là đấng cứu thế.
Nhưng hiện tại, người nắm thế thượng phong là tôi. Và cái cảm giác ấy khiến ngực tôi râm ran một cách khó hiểu.
"...Là Han Dogeon," cuối cùng cậu ta cũng trả lời.
"Han Dogeon, phải không? Cậu đến từ Lục địa phía Đông à?"
Nếu tôi nhớ không nhầm, cái tên trong tiểu thuyết không giống kiểu phương Đông. Trong nguyên tác, cậu ta có một cái tên kiểu phương Tây như James hay Chris.
"Không, tôi không đến từ Lục địa phía Đông. Nhưng bố mẹ tôi thì có."
Trong truyện có nhắc gì về chuyện này không nhỉ? Tôi không nhớ có chi tiết nào nói rõ về gia đình cậu ta cả.
Nhưng dù sao thì, họ cũng không phải là nhân vật quan trọng, nên chẳng có lý do gì để nói thêm về họ.
Vả lại, thiết lập ban đầu của nhân vật chính là một linh hồn tái sinh từ thế giới của tôi nhập vào thân xác một thường dân ở thế giới này.
Càng nghĩ, tôi càng thấy mọi thứ thật hỗn loạn.
Vậy là tôi đã tái sinh vào một cuốn tiểu thuyết về một người tái sinh vào một cuốn tiểu thuyết. Và trên hết, tôi còn bị genben.
Vậy còn cậu ta thì sao? Có phải cậu ta đã bị kéo vào câu chuyện này từ một Hàn Quốc hư cấu, chỉ để rơi vào thân xác nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này? Những tầng lớp phi lý khiến tôi đau đầu.
Có lẽ cái tên cậu ta vừa nói là tên gốc trước khi bị kéo vào thế giới này.
Tôi muốn hỏi cậu ta nhiều hơn, nhưng tiếng chuông báo hết giờ ăn trưa đã vang lên, cắt ngang lời tôi.
"Đến giờ rồi. Cậu có thể đi bây giờ. Ồ, và nhớ ăn bánh mì nhé."
Kinh nghiệm cho tôi biết là chẳng có gì tốt đẹp khi đi muộn giờ thể dục cả.
Nó thường có nghĩa là phải hít đất hoặc chạy phạt vài vòng sân. Mà tôi thì chẳng hứng thú gì với mấy trò đó trong cái bầu không khí bức bối này.
Khi tôi đi về phía phòng tập thể dục, tôi không thể rũ bỏ cảm giác rằng cậu ta đã giấu thứ gì đó sau lưng suốt thời gian qua.
Nhưng tôi nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó và tập trung vào nơi mình đang đến.


3 Bình luận