A Story About a Girl Who...
崖 の 上 の ジェントルメン
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

A Story About a Girl Who Took Life for Granted and Fell in Love With a Kind and Introverted Boy

Chương 10: Dẫu sao thì tôi muốn phát điên lên vì chuyện đó (2/3)

6 Bình luận - Độ dài: 2,684 từ - Cập nhật:

Trans+edit: Blarn

Ngồi thúc: Somebody like rom-com (")>

Mới mời được thêm một nole bác dịch cùng và cũng thi xong học kì rồi nên chắc tiến độ sẽ nhanh hơn chút chac the(")>

Chương 10 này là gộp của 10.1 và 10.2 của Eng rồi nha. Enjoy!

-------------------------------------------------------------

…Vào ngày 14 tháng 8, tôi với Kenji đang học tại thư viện như đã hẹn. Chúng tôi ngồi học cạnh nhau tại một chiếc bàn khá rộng, đủ chỗ cho tận 10 người ngồi.

Với tôi thì đó chỉ là một đống bài về nhà vô nghĩa, nhưng Kenji thì lại nghiêm túc trong việc học chúng. Cậu ấy nói là khi làm xong bài về nhà thì cậu muốn bắt tay vào học luôn kiến thức của kỳ hai.

Không khí ở đây cũng khá là thoải mái, ngoại trừ việc mọi người ở đây ai cũng im thin thít, họ tận hưởng việc đọc sách hoặc ngồi học giống như chúng tôi, chuyện này khiến tôi cảm thấy khá là khó khăn trong việc thích nghi. Tôi cảm thấy khá bồn chồn và lo lắng tại một nơi yên tĩnh như vậy, thật sự thì tôi không thể nào mà tập trung nổi để làm bài được cả.

“Ahhh… Kenji, tớ chán ngấy cái đống bài tập này rồi.”

Tôi đặt bút lên bàn rồi gục mặt xuống và quay sang than với Kenji đang ngồi cạnh mình.

“Bọn mình dừng việc học ở đây được rồi đấy.”

“Hả? Nhưng mới có 30 phút trôi qua thôi mà?”

“30 phút cũng là quá đủ rồi mà? Thôi mà, bọn mình đi chơi đâu đó đi Kenji.”

“Nhớ mẹ cậu đã nói gì không?”

“…Bà ấy nói nếu tớ không làm xong bài thì đừng nghĩ đến việc chơi.”

“Ừm, tớ cũng đồng ý với chuyện đó đấy? Nên là hãy cố làm nốt cho xong rồi bọn mình đi chơi đâu cũng được.”

“Ugh…”

“Thế cậu không muốn làm bài thật nhanh rồi được đi chơi thỏa thích mà không cần lo nghĩ gì sao? Chẳng phải chuyện này tốt hơn nhiều so với việc phải nghe lời than phiền của mẹ cậu mà, phải không?”

“Ừmm… có lẽ vậy.”

“Nhỉ?”

“Thế thì để tớ chép bài cậu và tớ sẽ xong ngay thôi.”

“Nhưng nó chẳng giúp được cậu một chút nào đâu Kana.”

“Geez, cậu ác với mình quá đó Kenji.”

Tôi bĩu môi và vùi mặt vào vòng tay ở trên bàn. Đè má trái của mình xuống và nghiêng đầu, lật lướt qua bài tập Toán với tay phải.

“À mà này Kenji, cậu học có tốt không?”

“À thì, tớ nghĩ là ổn.”

“Ồ? Thế cậu thường đứng thứ mấy trong những lần kiểm tra cuối kỳ vậy?”

“Ừm… Tớ thường đứng lanh quanh vị trí thứ hai hoặc ba.”

“Gì cơ!? Thật hả!? Cậu giỏi đến thế á!?”

Tôi đã rất ngạc nhiên bởi những lời Kenji nói.

Kenji mân mê tóc bên thái dương của cậu, trông có chút xấu hổ.

“Tớ chưa bao giờ đứng nhất cả, nên cũng chẳng có gì đáng để khoe cả…”

“Không, không, thật sự điều đó rất đáng để khoe ra đấy! Cậu là loại người mà coi việc học là ‘người yêu’ à?”

“À thì… tớ cũng chẳng phải thích việc đó gì cho cam.”

Ngay lúc này, Kenji nở nụ cười ảm đạm.

“Gia đình tớ khá thiếu thốn. Nhà tớ cũng là gia đình đơn thân, và mẹ còn bị bệnh nữa.”

“À… Tớ hiểu.”

“Ừm. Cũng vì thế mà tớ muốn lấy học bổng để đi đại học.”

“À, vậy ra cậu muốn đạt điểm cao để có nó?”

“Đúng là vậy. Đó là lý do tại sao việc học lại quan trọng với tớ đến vậy.”

“...”

“Thứ lỗi cho tớ vì đã nói mấy chuyện kỳ cục nhé.”

“Không, không, cậu đừng để tâm.”

“Cảm ơn cậu, Kana.”

Kenji cười mỉm với tôi, rồi quay lại nhìn xuống cuốn vở của mình và bắt đầu chăm chỉ học.

Nhìn thấy cậu ấy như vậy làm tôi cảm thấy có chút xấu hổ vì than phiền về bài tập của mình, nên tôi quyết định không làm phiền cậu ấy nữa và làm bài tập của mình.

Tiếng sột soạt mềm mại của bút chì khẽ vang lên trong thư viện.

“...Haiz.”

Sau vài tiếng làm bài tập, tôi đã bắt đầu thấy mệt, nên quyết định nghỉ ngơi một chút.

Tôi liếc nhìn và thấy Kenji vẫn đang giải bài.

Không muốn quấy rầy cậu ấy, tôi khẽ đứng dậy và dạo quanh thư viện.

Có vài kệ sách cao đến mức vượt quá chiều cao của tôi, chúng được xếp đầy bởi những cuốn tiểu thuyết và từ điển mà tôi chẳng tài nào hiểu được.

(Mình cứ thấy buồn ngủ khi đọc sách. Chẳng hiểu sao mọi người lại đọc thứ này nhỉ? Không biết có cuốn truyện tranh nào không?)

Nghĩ tới đây. Tôi bèn cố tìm những cuốn truyện tranh. Tôi cũng tìm thấy một khu như vậy, nhưng tiêu đề của chúng đều kiểu “Tìm hiểu Lịch sử Thế giới qua truyện tranh” và “Giải thích thuế bằng truyện tranh”, đều không phải những thứ mà tôi đang tìm.

Khi tôi đi dạo xung quanh tìm những thứ khác, tôi tìm thấy một kệ sách toàn sách cho thiếu nhi. Những cuốn sách phù hợp qua cho trẻ mầm non và tiểu học. Và thầm nói “Hoài niệm làm sao” khi nhìn kệ sách ấy.

“Ồ! Đây là…”

Trong lúc đang tìm kiếm, tôi tìm thấy cuốn sách yêu thích của mình khi còn học lớp hai.

“ ‘Tiệm bánh ngọt của Phù thủy’…! Mình tự hỏi đã bao năm rồi mới thấy lại nó. Chà, trông giống hồi đó quá.”

Tôi lặt qua từng trang, gợi nhớ những ký ức cũ. Ồ đúng rồi, tôi thích hình ảnh Phù thủy đang cầm chiếc bánh lắm.

Cuốn tiểu thuyết duy nhất mà tôi thực sự bị cuốn vào luôn là nó.

“Cậu xem gì vậy Kana?”

“Whoa!? Kenji!”

Tôi lỡ hét lên khi Kenji bất chợt bắt chuyện sau lưng mình.

“Xin lỗi nha Kana. Tớ không có ý định hù cậu đâu. Do tớ nhận ra cậu không còn ngồi bên tớ và cũng tự hỏi cậu ở đâu, nên tớ mới đi tìm cậu.

“À, cho tớ xin lỗi, tớ chỉ đang nghỉ chút thôi.”

“Ra vậy, tớ hiểu rồi.”

“Này Kenji, nhìn cuốn sách này xem!”

“Hm? Cái gì vậy? Truyện cổ tích cho trẻ nhỏ?”

“Tớ rất thích cuốn sách này khi còn học tiểu học. Tớ nhớ là mình  được mẹ tặng vào dịp Giáng sinh đó.”

“Ồ, ‘Tiệm hàng ngọt của Phù thủy’....”

Kenji nhận cuốn sách từ tôi và lật qua những trang sách.

“Tớ hiểu rồi, một cuốn sách đẹp đẽ. Những hình ảnh không quá sặc sỡ: chúng rất giản dị, nhẹ nhàng, và cũng mang lại sự ấm áp nữa.”

“Bức tranh rất đẹp phải không? Tớ cũng nghĩ vậy. Nhìn kìa, trang ta vừa thấy, về Phù thủy đang cầm chiếc bánh. Tớ thích phần đó lắm!”

Tôi nghiêng người lại gần Kenji, gần như chạm vào bờ vai cậu. Chỉ cho cậu trang truyện yêu thích của mình.

Ngay khoảnh khắc đó, vì lý do nào đó, Kenji trở nên lắp bắp, nói.

“À, ừm, Kana này…”

“Hm? Sao vậy Kenji?”

“Ừ thì…”

“...? Sao vậy?”

Tôi hỏi đi hỏi lại cậu ấy không biết bao nhiêu lần, nhưng Kenji không chịu trả lời mà cứ cúi gằm mặt xuống, má và tai cậu ấy đỏ ửng lên, tôi không hiểu cậu ấy bị gì nữa.

“Sao vậy Kenji? Cậu thấy không khỏe chỗ nào à?”

“…Haha, không phải vậy, chỉ là…”

Cậu ấy gượng cười rồi khẽ tách ra khỏi tôi.

“Tớ xin lỗi, chỉ là… Tớ vẫn cảm thấy ngại.”

“Ngại? Ngại gì chứ?”

“Thì, do cậu… đứng sát tớ quá đó.”

“…! A! Ra vậy! Cậu ngại chuyện đó à Kenji!”

 “À… thì…”

“Kenji, cậu đúng là chẳng quen khi tiếp xúc với con gái nhỉ! Ra đây ngồi cạnh tớ xem nào!”

“K-Kana…!”

Khi tôi xích lại gần Kenji lần nữa, cậu ấy còn ngượng hơn.

Cậu trông bồn chồn và còn đang đổ mồ hôi hột, có thể rõ ràng nhận ra cậu ấy chưa từng thân với những cô gái khác đến mức này.

Thấy được phản ứng đó của Kenji dễ thương vô cùng, và bản thân cũng không thể ngừng cười được. Tôi đã định hôn má cậu, nhưng vì cả vẫn còn đang ở trong thư viện - nơi có người ở xung quanh, nên lại quyết định không làm vậy.

Nhưng nếu có nơi mà chẳng ai thấy, liệu mình có nên làm thế không nhỉ?... Tôi nghĩ thầm.

Vậy là sau nhiều ngày tới thư viện cùng Kenji, tôi cuối cùng đã hoàn thành bài tập của mình.

“A! Cuối cùng cũng xong rồi! Yay! Vui quá!”

Khi mặt trời dần lặn xuống, Kenji và tôi sánh vai cùng đi bộ về nhà. Tôi giãn cơ tay và đẩy xương vai của mình về phía sau, Kenji nhìn tôi cùng một nụ dịu dàng.

“Cậu đã làm tốt lắm, Kana”

“Giờ tớ có thể thỏa sức chơi bời mà chẳng cần phải bận tâm gì nữa! A, làm đống bài tập đó tốn thời gian quá!”

“Ừm! Cuối cùng chúng ta cũng có vui chơi rồi.”

“Tớ có nhiều nơi muốn đi lắm! Như lễ hội hè hay thủy cung ấy!”

“Hehe, nghe hay đấy.”

“Thật ra thì, đây có lẽ là lần đầu tớ làm xong bài tập sớm như này đấy!”

“Thật sao?”

“Thường thì phải tới cuối năm tớ mới làm xong được hết mọi thứ.”

“Cuối năm!? Như vậy có ổn không? Hạn chót hẳn đã phải qua lâu rồi…”

“Ừm, những giáo viên đã rất ngạc nhiên và hỏi ‘Cô biết bây giờ là tháng mấy rồi không?!’”

“Tớ đau lòng lắm… Tớ không nghĩ mình có thể chịu được những lời lẽ nặng nề đó đâu…”

“Cậu thế là không được rồi, Kenji! Cậu phải tôi luyện tinh thần của mình giống tớ thôi!”

Kenji cười tủm tỉm trong khi nói “Đùa hay thật vậy…”

“Nè, nè, Kenji. Hay nay chúng ta đi ăn tối cùng nhau đi!”

“Hả? Có ổn không vậy? Nếu làm vậy thì cậu sẽ về trễ mất.”

“Ổn cả mà! Chỉ hôm nay thôi! Coi như đó là phần thưởng dành cho tớ vì đã làm hết bài tập, nên là đi ăn cùng nhau đi!”

“À thì… hmm…”

“Thôi nào Kenji! Như vậy là không được à?”

“...Được rồi, tớ biết rồi. Cùng đi nào.”

“Thật sao!? Kenji là tuyệt nhất! Chỉ có cậu mới hiểu tớ thôi!”

Ngay khi tôi trở nên phấn khích, thì chợt có người nói “Hả? Là chị đó phải không?”

Khi tôi và Kenji ngoảnh đầu lại, cả hai thấy Miyuki - đang mặc đồng phục và đeo cặp, đứng ngay đó.

“Hả? Miyuki! Sao em lại ở đây?”

“À thì, hôm nay em có lịch hoạt động câu lạc bộ… Hai anh chị đang hẹn hò à?”

“Không hẳn là hẹn hò, là buổi học nhóm thì đúng hơn.”

“Một buổi học nhóm?”

“Chị vừa làm xong bài tập hè đấy! Tại mẹ cứ cằn nhằn suốt.”

“Eh?! Chị, chị làm á…?”

“Gì? Em không tin chị sao?”

“Không phải là em không tin chị…”

Miyuki nhíu mày, trông có chút do dự. Em ấy dường như đang nghi ngờ tôi nhưng cũng nghĩ rằng sẽ khá là tệ khi đi nghi ngờ chính chị gái mình.

Kenji nói rõ với Miyuki, “Miyuki này, Kana đã cố gắng lắm đó. Chị ấy đúng là đã làm đầy đủ bài hôm nay.”

“T-thật không? Anh Saito?”

“Đúng vậy.”

“…Em hiểu rồi. Nếu anh đã nói vậy thì mọi chuyện đúng là như vậy thật chị ạ.”

“Chuyện gì đang xảy ra vậy!? Sao em lại không tin chị chứ?”

“Do chính việc chị hay làm chứ sao. Bài tập hè là bài tập mà đương nhiên chị phải làm rồi.”

“Hmph, Miyuki, em đúng là ngốc thật đó.”

“Hảa! Đừng có gọi em là ngốc! Thật sự là em không có ngốc mà?”

Khi mà căng thẳng giữa tôi và Miyuki ngày càng leo thang, thì Kenji đã nhanh chóng xen vào và nói: “Này, này, hai người.”

“Cãi nhau là không tốt đâu, Kana.”

“Nhưng, Miyuki, con bé…”

“Nhưng đừng có cãi nhau, nó không tốt đẹp gì đâu. Được chứ?”

“…Thôi được rồi.”

“Còn Miyuki nữa, anh mong em sẽ tin tưởng chị mình hơn chút… nếu em làm được thì anh sẽ rất vui đó. Tuy anh không biết quá nhiều về chị ấy, nhưng anh biết chị ấy không phải kiểu người sẽ lừa dối người khác.”

“-!”

Trong khoảnh khắc ấy, lồng ngực tôi nó đau…đau đớn vô cùng.

Mồ hôi trong lòng bàn tay tôi cứ tự nhiên chảy ra và tôi nắm chặt chúng để giấu đi.

“Thì đúng là chị ấy không phải là kiểu người sẽ lừa dối ai thật… hay đúng hơn thì chị ấy lại quá thật thà theo hướng nào đấy…”

“Phải, anh nghĩ đó là một trong những điều tuyệt với về Kana.”

“…Em hiểu rồi. Cho em xin lỗi vì những lời lẽ tệ hại khi nãy.”

Trong khi Miyuki và Kenji đang trò chuyện. Tôi cảm thấy như thể mình đang xem một thứ gì đó từ xa vậy, giống như là một đoạn video trên điện thoại tôi, như thể là mọi chuyện đang diễn ra ở phía bên kia màn hình.

“Được rồi Kana, như đã hứa với nhau, đến lúc thực hiện trò chơi trừng phạt rồi!”

(…Mình đúng là một đứa dối trá, mình đúng là thật sự giả dối mà.)

Kenji thì hoàn toàn tin tưởng tôi. Nếu cậu ấy biết được tôi đã lừa dối cậu ấy… chuyện Kenji sẽ hoàn toàn ghét tôi có thể xảy ra.

Nên chuyện đó… tuyệt đối… là chuyện không thể nào mà tôi để xảy ra được.

“Kana?”

“Hả?”

“Sao vậy? Cậu không khỏe chỗ nào à?”

Kenji nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng. Miyuki cũng ghé sát mặt nhìn tôi.

“Sao vậy chị? Trông chị có vẻ đang trầm ngâm chuyện gì đó.”

“A… không có, không quan trọng đâu. Chị chỉ nghĩ mình hơi đói rồi thôi.”

“À, ra vậy. Thế giờ chúng ta đi ăn nhá, Kana?”

“Được.”

“Được rồi, vậy đi thôi.”

Kenji quay sang Miyuki và nói, “Cho anh xin lỗi nhé.”, và kèm theo đó là lời xin lỗi ngắn gọn.

“Giờ bọn anh sẽ ra đằng đó đây.”

“À, vâng. Mong anh sẽ tiếp tục quan tâm tới chị em ạ.”

“Không, không cần vậy đâu, đó là điều anh phải làm mà.”

“Vậy thì chị này, chị sẽ về nhà muộn hơn mọi này đúng không?”

“Ừm, đúng vậy.”

“Được rồi, em sẽ báo cho mẹ. Cả chuyện chị đã làm hết bài tập nữa.”

“Ừm.”

Miyuku khẽ cười và đi ngang qua tôi. Lúc lướt qua tôi, em ấy tới gần tồi mà khẽ thì thầm đủ nhỏ mà Kenji không nghe thấy.

“Chị này, chị thật sự được anh Saito quan tâm ấy nhỉ.”

“…………”

“…Em ghen tị lắm đó.”

“…………”

Rồi sau đó, Miyuki hướng về nhà. Tôi khẽ quay đầy nhìn theo bóng lưng con bé.

“…Miyuki.”

“Kana? Sao vậy?”

“…Ừm, không có gì đâu.”

“Thế này thì sao? Có món nào cậu thích không?”

“A, tớ muốn ăn pasta ở ga tàu ấy.”

“Pasta?”

“Ừm, tớ có thấy một quán mới mở ỏ trên Insata.”

“Được, vậy bọn mình ghé qua đó đi.”

“Um.”

Vậy là tôi và Kenji vai sánh vai bước đi tới nhà hàng.

Mặt trời thì cũng đã lặn dần sau những tòa nhà cao tầng và biến mất.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

PHÓ THỚT
🌹
Xem thêm
đăng giờ quỷ zậy
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Ms dịch xog đăng luôn🐧🐧🐧
Xem thêm