B.A.D. [3] Mayuzumi biết trước kết cục của chuyện cổ tích [Hoàn thành]
V3 Câu chuyện IV
4 Bình luận - Độ dài: 21,497 từ - Cập nhật:
V3 Câu chuyện IV
-----
Ngày xửa ngày xưa, có một con cáo.
Từ rất, rất là lâu trước đây, con cáo chọn sống gần con người.
Con cáo giả vờ là con người và kết bạn với hai người.
Nhưng mà, cáo là thú nên chúng sẽ không thể nào sống chung với con người.
Con cáo đẩy một người tới bên bờ vực, làm người kia có thai rồi biến mất.
Tuy nhiên, câu chuyện chưa kết thúc ở đó.
Con cáo vẫn sống tới tận ngày hôm nay, vẫn lợi dụng người khác.
Câu chuyện đã xảy ra từ rất, rất là lâu trước đây rồi.
Và, câu chuyện vẫn đang tiếp diễn tới tận ngày hôm nay.
-----
“Con cáo đã bắt đầu hành động rồi”, Mayuzumi lẩm bẩm, đẩy tờ giấy trong tay về phía trước.
Trên tờ giấy nhàu nát có những dòng chữ màu đỏ được viết bằng sáp màu. Chữ tuy đã mờ nhưng vẫn đọc được.
Ngày xửa ngày xưa, có một con cáo.
Con cáo đào một ngôi mộ và đập vỡ quan tài.
“Anh ta lại bắt đầu gây sự rồi. Aaa, khó chịu thật. Anh ta lúc nào cũng tốn quá nhiều công sức để viết kịch bản. Kể cả anh ta có mời thì tôi cũng không đi xem đâu”.
Mùi sô cô la lan tỏa khắp văn phòng. Mayuzumi gõ những ngón tay sơn đen lên tờ giấy trên bàn, xung quanh tờ giấy là nhiều hộp đựng đồ ngọt. Tiếng gõ lạch cạch của móng tay cô ấy nghe thật khó chịu.
Nhưng, con cáo không có đủ vật liệu cần thiết.
Một để đổi lấy thân xác, một để đổi lấy linh hồn.
Tuy vậy, mới chỉ có một thứ.
Thành ra, quái vật không thể biến thành người được.
“Anh ta đã sử dụng người chết để tạo ra quái vật, nhưng thân xác của con quái vật cuối cùng thì vẫn sẽ tan rã. Giống như Misaki đã bị biển cuốn trôi. Để thân xác đó không tan rã thì phải thu thập những vật liệu còn thiếu”.
Cô gái muốn thu thập các vật liệu.
Vì người bạn mà cô vô cùng trân quý.
Cô gái có thể làm bất cứ điều gì.
“Trong sự cố đầu tiên, con quái vật đã về với biển, nhưng trong sự cố thứ hai, con quái vật vẫn còn sống và đã biến mất. Con quái vật đã biến mất có lẽ là vì đã thu thập đủ các vật liệu”.
Một để đổi lấy thân xác. Một để đổi lấy linh hồn.
Tôi vắt óc suy nghĩ đi suy nghĩ lại về sự khác biệt giữa hai sự cố.
Một và hai.
Số người chết.
“Để một con quái vật sống sót, cái giá phải trả là hai người chết—giá đắt quá. Tôi thấy đây là một trò chơi hạ đẳng. Làm sao cán cân có thể cân bằng khi một bên nặng gấp đôi bên còn lại?” Mayuzumi nói với giọng mệt mỏi, ném cây bút máy sang một bên.
Chiếc bút có những sợi bạc quấn quanh thân lăn trên bàn. Cô ấy nhìn vào hai tờ giấy với vẻ mặt buồn chán.
Chống tay lên tay vịn ghế sofa, cô nói tiếp, “Rất có thể đây là quy tắc do anh ta tự mình đặt ra. Anh ta đi tìm những người muốn làm cho người chết sống lại và đưa cho họ quái vật. Sau đó, anh ta đặt ra những quy tắc vô nghĩa biến họ thành những con thiêu thân. Sự cố đầu tiên có lẽ chỉ là một thí nghiệm. Makihara không biết quy tắc trò chơi nên Misaki không thể xuất hiện dưới hình dạng con người. Sự cố thứ hai là lúc trò chơi thực sự bắt đầu”.
Mayuzumi khẽ mỉm cười, cầm lấy một viên sô cô la truffle rồi bỏ vào miệng.
Có lẽ cô ấy nói đúng. Với hắn ta, sự cố đó chỉ là một trò chơi.
Tôi hồi tưởng lại cảnh xác chết bị nhét trong tủ quần áo. Xác Aya nằm co tròn như bào thai, mắt nhắm nghiền. Chắc chắn con cáo không biết được cô ấy đã phải chịu đau khổ đến thế nào.
Với hắn ta, bi kịch của con người chỉ là một trò giải trí.
“Sự tồn tại của con quái vật có vẻ chịu ảnh hưởng bởi tâm trí của người muốn chúng sống. Misaki không thể xuất hiện dưới hình dạng con người có lẽ là vì Makihara đã cảm thấy vô cùng sợ hãi và có cảm giác tội lỗi. Thế nên, vẻ ngoài của cô đã bị biến dạng. Lý do Aya liên tục thúc giục Aya giết người là vì tâm trí Aya nói rằng để hồi sinh bạn mình, ít nhất thì cô ấy phải giết người”.
Ai cũng đều đang tự đặt xiềng xích nặng nề lên bản thân.
Mayuzumi nhún vai. Cô ấy không cười nhạo cảm giác tội lỗi đã đè nặng lên họ, nhưng cô cũng không cảm thấy thương hại họ. Một viên sô cô la truffle tan chảy dính vào những ngón tay thon dài của cô. Mayuzumi liếm sô cô la trên tay bằng chiếc lưỡi đỏ.
“Nói thẳng ra, cô ấy đã tự kết liễu đời mình. Một kết cục không bất ngờ cho lắm. Đừng có bận tâm về cô ấy nữa”.
Cô ấy đã tự tay cắt cổ mình.
Chỉ riêng hành động đó thôi là đủ để phán rằng nguyên nhân tử vong là do tự tử.
Nhưng mà, tự tử thì cũng chẳng khác gì giết người.
Tôi siết chặt nắm đấm. Máu thấm qua lớp băng trên vết thương ở lòng bàn tay tôi. Cô ấy đã bị dồn vào đường cùng và chỉ còn nước tự tử. Có người đã kề dao vào cổ họng cô ấy. Còn người rõ ràng đã cắt đứt sợi dây mà cô ấy đang bám víu là:
Là tôi.
“Đừng tỏ ra u ám như vậy nữa. Tôi không quan tâm đến sự đa cảm của anh. Anh chỉ đang khiến tôi cảm thấy chán nản mà thôi. Anh có nhận ra mình kiêu ngạo tới mức nào không vậy, Odagiri-kun? Anh có phải người quan trọng với Aya không vậy? Anh có thể cứu cô ấy sao? Ngu ngốc vừa thôi. Kể cả khi anh có thể đưa cô ấy ra ngoài một cách an toàn, cô ấy cũng sẽ phải chịu khổ trong một tình huống tương tự mà thôi. Trái tim của cô ấy đã tan vỡ từ lâu rồi. Anh không thể sửa chữa trái tim đã tan vỡ ấy đâu. Cô ấy chẳng còn lại gì cả”.
Đôi chân đi tất đen bắt chéo một cách duyên dáng. Cô nhẹ nhàng mỉm cười.
Một nụ cười xinh đẹp, một nụ cười làm người khác lạnh sống lưng.
“Anh không vui vì cô ấy đã chết rồi à?”
Tôi đá vào bàn. Sô cô la lăn xung quanh, nắp bể cá rơi xuống. Một con cá vàng màu đỏ bay lên không trung, băng qua cửa sổ. Màu đỏ rực nổi bật dưới nền trời xám xịt. Một vật được bọc bằng giấy màu vàng rơi xuống chân Mayuzumi. Cô ấy nhặt vật đó lên, xé giấy bọc ra rồi ném vào miệng.
Cắn vào sô cô la cứng, cô ấy hờ hững nói tiếp, “Thịt có thể biến đổi theo tâm trí con người, giống như Thần vậy”.
Tôi nhớ lại sự cố với gia tộc Minase từng xảy ra trước đây. Thần được tạo thành từ thứ thịt có thể biến đổi theo ý muốn. Nó biến thành cây cối, cá, thú, người và cuối cùng tan rã bởi vì nó không thể duy trì được hình dáng. Bây giờ nghĩ lại thì, con quái vật được tạo ra từ thứ thịt rất giống với Thần. Có lẽ Mayuzumi đã nhận ra điều này khi cô ấy nhìn thấy nàng tiên cá nên cô ấy đã liên lạc với gia tộc Minase.
“Nhưng Thần chết rồi mà”.
Phải. Thần đã chết ngày hôm đó rồi.
Ngay từ đầu, nó đã không thể được gọi là thần được. Nó chỉ là một bức tượng đất sét có thể biến đổi theo ý muốn.
“Đúng vậy, nó chỉ là một bức tượng đất sét. Một thứ bắt chước rẻ tiền, nhưng điểm mấu chốt là nó được làm từ đất sét. Một vị thần thực sự không giúp đỡ con người. Asato đang sử dụng thứ thịt có thể biến đổi theo ý muốn, cơ mà tôi không biết anh ta có thứ thịt đó ở đâu và bằng cách nào”.
Mayuzumi nheo mắt lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Cô cầm chiếc bút máy lên và gạch một đường thẳng qua dòng chữ màu đỏ.
“Mệt mỏi quá đi”, cô lẩm bẩm. “Con cáo đó vẫn chẳng thay đổi một tí nào cả. Tôi đã bảo anh ta là những tiết mục của anh ta quá ghê tởm rồi mà”.
Chiếc bút rơi xuống. Tôi ngơ ngác nhìn con cá vàng đang bay trên trần. Tâm trí tôi rối bời đến nỗi tôi không thể nghĩ ngợi điều gì. Mayuzumi không nói một lời mà chỉ nhìn chằm chằm tờ giấy.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên đập tan sự im lặng.
Tôi đứng dậy và vô tình đá vào bàn. Tim tôi đập thình thịch và cả người tôi run rẩy. Tôi cố gắng để bình tĩnh lại nhưng không thể. Tôi không thể hít thở bình thường được nên tôi nới lỏng cổ áo và thè lưỡi ra như một con chó.
Tiếng chuông cửa lại vang lên. Cả người tôi run rẩy dữ dội hơn. Tôi không biết tại sao tôi lại có phản ứng như này. Tôi cảm giác mình giống như con chó của Pavlov[note71380]. Tôi chẳng thể bình tĩnh lại được.
Tôi sợ những yêu cầu. Tôi sợ rằng có người sẽ mang tới văn phòng này một câu chuyện.
Kết cục là sẽ có người chết.
Giống như cô ấy.
Mayuzumi đứng dậy và bước thẳng ra cửa chính với vẻ mặt khó chịu. Cô ấy đang nói gì đó với đối phương, nhưng tôi không thể nghe ra nội dung là gì. Tôi không muốn nghe. Nếu tôi không biết gì cả thì tôi sẽ là người ngoài cuộc.
Tuy vậy, Mayuzumi quay vào cùng với người đó. Một người đàn ông cao ráo nhìn tôi.
“Higasa-san?” Tôi lẩm bẩm.
“Cậu ổn không vậy, chàng trai? Trông mặt cậu tái quá. Cậu có ngủ đủ không?” Anh ấy gãi đầu, cẩn thận lựa lời để nói. “Tôi nói năng không giỏi lắm nên chỉ nói được như này, đừng có làm khó bản thân. Cậu không thể thay đổi được điều gì cả. Lúc đó cậu chẳng thể làm gì khác được”.
Không ai có thể làm được điều gì cả.
Higasa lắc đầu. Tôi có thể cảm thấy anh ấy đang lo lắng cho tôi, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được nỗi bất an khó diễn tả thành lời.
Sắc mặt anh ấy tái mét.
“Higasa-san… Xảy ra chuyện gì sao?”
“Ừ đấy”, Mayuzumi nói. “Nếu anh có chuyện gì muốn nói thì cứ nói ra đi, đừng chần chừ nữa. Anh đang lãng phí thì giờ đấy. Anh tới đây làm gì? Không phải anh tới đây vì có chuyện muốn nói với tôi à?”
Mayuzumi mỉm cười chế giễu. Cô ấy quay lại chiếc ghế sofa và ngồi xuống đối diện tôi. Vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, cô ấy cầm lấy một miếng sô cô la. Con chim con được tạo hình tinh xảo biến mất vào trong miệng cô ấy. Tôi nhanh chóng dịch sang bên. Higasa nhận ra ý định của tôi, khẽ cúi đầu và ngồi xuống.
Lớp băng quấn quanh cánh tay trái của anh đã dày hơn trước. Vết thương do những con thú gây ra dường như vẫn chưa lành lại.
Anh ấy thò tay phải vào trong túi áo ngực. Mắt tôi mở to.
Màu đỏ thẫm ló ra từ trong túi áo sơ mi đen.
Những ngón tay thô ráp từ từ lấy ra một chiếc phong bì được làm từ giấy thủ công. Chiếc phong bì trông như tác phẩm của một đứa trẻ đã làm ra để cho vui. Những gì tôi nghĩ về chiếc phong bì cũng gần đúng.
Chiếc phong bì đã được làm ra để cho vui.
Con cáo đã tạo ra đạo cụ này theo ý thích.
Higasa đặt phong bì lên bàn và đẩy nó về phía trước. Mayuzumi im lặng nhận lấy phong bì, mở ra và xem tờ giấy bên trong.
Cô ấy khịt mũi một tiếng, dùng tay gõ vào tờ giấy. Khoác một tay ra đằng sau ghế, cô ném tờ giấy xuống một cách ngạo mạn.
Trên tờ giấy có những dòng chữ được viết bằng sáp màu đỏ. Khi tôi cầm tờ giấy lên, không hiểu sao tờ giấy lại bắt đầu rung rung. Một lúc sau, tôi mới nhận ra là tay tôi đang run rẩy. Tôi thôi không cầm tờ giấy nữa, đặt tờ giấy xuống lại bàn và nhìn chằm chằm vào những dòng chữ cong queo đầy vẻ chế giễu.
Ngày xửa ngày xưa, có một con cáo.
Tất cả những câu chuyện đều có mở đầu giống nhau.
Đây là câu chuyện kể về con cáo và trò chơi mà hắn tạo ra.
Vài dòng đầu thì giống nhau còn nội dung sau đó thì không còn giống nhau nữa.
Một ngày nọ, nghĩa địa có thêm một ngôi mộ mới.
Chiếc quan tài tràn ngập mùi mưa.
Con cáo hỏi cặp đôi đang gánh trên mình nỗi tuyệt vọng.
Nếu hai người đau buồn vì cái chết của một người mình yêu thương, vậy làm người đó sống lại thôi.
Nhưng, điều đó đòi hỏi một số vật liệu.
Một để đổi lấy thân xác, một để đổi lấy linh hồn.
Với hai người thì số lượng cần thiết là bốn.
Họ đã chấp nhận những điều kiện khó để đạt được.
Liệu một con quái vật có thể trở thành người được không?
Độc giả thân mến nghĩ thế nào?
Tầm nhìn của tôi mờ đi. Tôi nhớ lại nàng tiên cá đã bị biển cả nhấn chìm và Aya bị nhét vào trong tủ quần áo. Mắt Aya đảo tròn khi nhìn tôi, cơ thể cô đầy vết thương.
Một để đổi lấy thân xác, một để đổi lấy linh hồn.
Với hai người thì số lượng cần thiết là bốn.
Bốn người sẽ chết. Tôi siết chặt bàn tay đang run rẩy và nhìn vào dòng chữ cuối cùng. Dòng chữ này chưa từng xuất hiện trong những tờ giấy trước đây. Đứa trẻ trong bụng tôi xoay tròn. Tôi cắn môi, máu chảy ra từ vết thương hở, một giọt máu rỉ qua kẽ ngón tay.
Độc giả thân mến nghĩ thế nào?
“Asato…”
Một tiếng thì thầm vang bên tai, lời nói thoát ra từ miệng tôi nghe như từ miệng người khác. Sự căm ghét giọng nói làm tôi kinh ngạc. Tôi ngừng cắn vào môi và cảm thấy một cơn đau nhói. Máu chảy ra lấp đầy khoang miệng. Khi đang liếm máu trên môi, tôi nhận thấy Higasa đang nhìn mình.
“C-Cậu có ổn không, chàng trai?” Giọng anh có chút sợ sệt.
Tôi đang làm vẻ mặt gì vậy?
“Tôi ổn”, tôi nói. “Đừng lo”.
Tôi trừng mắt nhìn tờ giấy, đọc đi đọc lại những chữ trên đó.
Đ*t mẹ.
“Ra là vậy”, Mayuzumi nói nhỏ.
Cô ấy đang cầm một tấm thiệp trên tay, có vẻ như nó cũng được nhét trong phong bì. Cô ấy ném tấm thiệp xuống bàn, nó trượt đến trước mặt tôi rồi dừng lại.
Khác với lá thư, tấm thiệp trắng tinh được làm bằng giấy chất lượng cao. Trên tấm thiệp có hình một tấm bản đồ và một dòng chữ đánh máy.
“Tôi có một yêu cầu”.
Tôi nắm chặt tấm thiệp mà chẳng nghĩ ngợi gì. Những ký ức chẳng hề dễ chịu hiện lên trong tâm trí.
Tôi sử dụng tấm bản đồ được gửi trong hộp thư và hướng tới căn hộ của Asato.
Và sau đó chuyện gì đã xảy ra?
“C-Chàng trai?”
Tôi buông tấm thiệp ra, để lại vết máu hình ngón tay cái ở trên đó.
“Anh ta đang yêu cầu giải quyết hiện tượng ma ám”, Mayuzumi nói. “Một lời nói dối trắng trợn. Nhân tiện thì, một người thợ săn sẽ rưới máu gà để che giấu mùi sắt. Con cáo đó còn chẳng thèm giấu bẫy”.
Con cáo đã giăng một cái bẫy giữa đường. Hắn còn chẳng thèm chôn bẫy xuống đất.
Mayuzumi lại bắt chéo chân, lạnh lùng nhìn tấm thiệp.
Đột nhiên, cô ấy ngẩng đầu lên. Đôi mắt lạnh lùng đó hướng về Higasa.
“Thế anh mang thứ này tới đây làm gì?”
Mayuzumi lấy một miếng sô cô la, liếm lưng con mèo có hoa văn đá cẩm thạch. Cô cắn đứt đuôi của nó rồi nhìn chằm chằm vào Higasa với ánh mắt khó chịu. Tôi cau mày. Cô ấy nói vậy là sao?
Có phải cô vừa hỏi anh ấy rằng tại sao lại mang phong bì tới đây không?
“Vậy anh đã cho chúng tôi biết câu chuyện này. Rồi sao nữa?” Mayuzumi uể oải nói, trong giọng không hề có chút lo lắng hay căng thẳng nào.
Bối rối trước câu trả lời từ cô, Higasa nói, “Những yêu cầu gần đây tôi nhận được rất là kỳ lạ. Rất nhiều chuyện không thường xảy ra lại cứ liên tục xảy ra. Cứ như thể cả thế giới này đã điên hết rồi. Tờ giấy hai người để trên bàn cũng giống với lá thư trong phòng bì, đúng không? Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau tất cả những chuyện vừa rồi, thật khó để không nhận ra rằng có điều gì đó không ổn”.
Higasa gõ ngón tay lên tờ giấy, cau mày đọc câu chuyện của con cáo. Anh đột nhiên ngẩng đầu lên. Mayuzumi đang không mỉm cười.
Mặt cô lạnh như băng.
“Mayuko. Yêu cầu này gửi cho cả hai chúng ta, phải không? Với cả, lá thư lần này khác với những lần trước. Đúng như cô vừa nói, bẫy được giăng ra giữa đường. Họ có lẽ đang đợi chúng ta giẫm chân vào bẫy”.
“Thì?” Mayuzumi lẩm bẩm bằng giọng không hề hứng thú.
Ngay cả khi đã nhìn thấy lá thư từ Asato, cô ấy cũng chẳng có vẻ gì là lo lắng cả. Cắn vào tai con mèo, cô có vẻ chẳng hề quan tâm đến câu chuyện. Trong đầu tôi nảy ra một câu hỏi.
Tại sao cô ấy trông có vẻ buồn chán đến thế?
“Tôi muốn tiếp nhận yêu cầu này”, Higasa nói.
Tôi ngước lên. Anh ấy đang nhìn chằm chằm tấm thiệp với ánh mắt nghiêm túc. Mayuzumi không nói gì, cũng chẳng hỏi anh ấy tại sao.
“Có người đang giật dây đằng sau chuỗi yêu cầu dạo gần đây. Nếu lần này không chỉ liên quan tới hai người mà còn tới chúng tôi, thì rất có khả năng gia tộc Kariya[note71381] đang nhúng tay vào. Tôi muốn giải quyết chuyện này trước khi Akari gặp nguy hiểm”.
Con cáo đứng đằng sau tấm màn. Mục tiêu của hắn là tôi và Mayuzumi. Higasa và Akari đáng nhẽ không liên quan gì đến chuyện này, nhưng tôi vẫn không biết quá khứ của Higasa. Tất cả những yêu cầu dạo gần đây đều có liên quan tới chúng tôi và hai người họ.
Con cáo đã lấy được thứ gì đó giống như Thần từ đâu đó.
Vậy thì có khả năng là có người đang bắt tay với hắn ta.
Tôi nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trên tấm thiệp.
Số lượng cần thiết là bốn.
Chúng tôi có bốn người: tôi, Mayuzumi, Higasa và Akari.
“Ừ, vậy thì. Anh muốn làm gì thì tùy”.
Miếng sô cô la bị cắn đứt. Mayuzumi cầm con mèo không đầu và nhìn Higasa với vẻ mặt buồn chán. Đôi mắt của cô ấy truyền tải rõ câu trả lời của mình.
Cô chẳng hề quan tâm.
“Cô đang nói gì vậy, Mayu-san?!” Tôi tức giận nói và đứng dậy.
Đầu gối tôi va vào bàn và hộp sô cô la rơi xuống. Mayuzumi đang bắt chéo chân đầy ngạo mạn ngước lên nhìn tôi, vẻ mặt không hề thay đổi.
Với cô ấy, sự phẫn nộ, sự lo lắng của tôi chẳng là gì cả.
“Anh nói gì vậy, Odagiri-kun? Dùng cái não của anh đi. Đây là câu chuyện của con cáo, được viết bởi con cáo, kể về con cáo”.
Đúng vậy. Đây là trò chơi do con cáo tạo ra. Nếu chúng tôi không kiểm tra thì chẳng phải chúng tôi sẽ bị rạch bụng sao?
Mayuzumi cắn dọc thân con mèo. Cô nhún vai và nói thêm, “Có lẽ sân khấu sẽ có thiết kế phù hợp với sở thích của tôi, nhưng tôi không muốn phải diễn với cái kịch bản do anh ta nghĩ ra. Nếu anh ta tự tìm đến, tôi sẽ đối đầu với anh ta. Vậy tại sao tôi lại phải tới chỗ anh ta?” Cô hỏi câu cuối với giọng mỉa mai và khịt mũi.
Cô ấy đang vô cùng khó chịu. Cô ấy định quay lưng với cái bẫy mà Asato giăng ra giữa đường để cô giẫm phải.
Cô ấy không định giẫm vào bẫy gấu.
Tuy vậy, nếu chúng tôi cứ mặc kệ cái bẫy, có thể người khác sẽ giẫm phải.
Tôi muốn hỏi cô ấy có ổn nếu người khác giẫm phải cái bẫy không, song tôi nuốt lại lời. Tôi chẳng cần phải hỏi bởi đã biết câu trả lời rồi.
Dù chân của người lạ bị bẫy kẹp đứt, Mayuzumi Azaka cũng sẽ không quan tâm.
Dù ai có chết đi nữa, cô ấy cũng sẽ ăn sô cô la và nhìn máu chảy.
“Tôi phản đối, Mayu-san. Bao nhiêu người đã bị giết để cho vui rồi? Nếu chúng ta không tham gia trò chơi mà hắn đã tạo ra, chúng ta sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy đến”.
Có thể sẽ lại có người chết, giống như người đàn ông bị biển nhấn chìm, giống như cô gái bị chôn trong quan tài. Tôi chắc chắn. Con cáo sẽ tiếp tục giết người cho đến khi chúng tôi tìm tới hắn.
Mayuzumi cầm lấy một viên sô cô la truffle, đặt lên lưỡi và bỏ vào miệng. Viên sô cô la bị nghiền nát một cách nhẹ nhàng.
“Cái chết của Aya đã làm anh mất bình tĩnh, chỉ thế thôi. Đầu vẫn còn chưa nguội mà anh vẫn muốn đặt chân vào bẫy à? Máu vẫn còn chưa ngừng chảy mà anh còn định giẫm vào bẫy thay cho người khác sao? Đừng có tỏ ra kiêu ngạo nữa. Tôi phát chán với cái thái độ kiêu ngạo của anh rồi”. Cô nói lời này với nụ cười xinh đẹp.
Lời nói của cô tuy cay nghiệt, nhưng lại có lý. Tôi chỉ có thể nói mà chẳng làm được gì. Trong bụng tôi có một con quỷ mạnh hơn bất kỳ con quái vật nào. Một thứ quái thai bằng xương bằng thịt mạnh hơn bất kỳ người có năng lực siêu nhiên nào khác, nhưng bản thân tôi lại chẳng hề có tí sức mạnh nào.
Tôi có thể làm gì được?
Tôi còn chẳng thể cứu được một cô gái.
Tôi không thể nói nên lời.
Đôi môi đỏ của Mayuzumi nhếch lên. “Và nghĩ mà xem. Anh nói ‘bao nhiêu người’ đã bị giết, cơ mà thực ra mới chỉ có ba người[note71382]”.
Có tiếng thứ gì đó bị vỡ.
Chẳng biết từ bao giờ, tay phải của tôi đã hất bể cá đi. Chiếc bể rơi xuống sàn và vỡ tan tành. Tôi lườm Mayuzumi.
Lời của cô ấy thật kinh tởm, suy nghĩ của cô chẳng khác gì suy nghĩ của con cáo. Tôi đã theo cô ấy tới tận bây giờ và hoàn toàn nhận thức được cô ấy là người như thế nào. Câu hỏi mà tôi thường hay tự hỏi hiện lên trong đầu, một câu hỏi mà tôi đã có câu trả lời. Tôi không muốn nghe cô ấy nói thêm nữa.
Theo một góc độ nào đó thì những gì cô ấy nói ra có lẽ là đúng.
Nhưng, đúng sai tôi đếch quan tâm.
“Tôi—”
“Đủ rồi! Tôi hiểu rồi!”
Một giọng nói đã ngắt lời tôi. Higasa vỗ đầu gối và đứng dậy. Anh nhìn tôi, gật đầu rồi nhìn sang Mayuzumi. Cô ấy bình tĩnh đáp lại ánh mắt của anh.
“Thế điều anh hiểu chính xác là gì vậy, Higasa?” Mayuzumi nghiêng đầu và nhẹ nhàng hỏi.
“Nếu cô kiên quyết muốn đứng ngoài thì không sao cả. Đây là vấn đề của chúng tôi. Tôi sẽ không nhờ cô giúp nữa đâu”. Anh lắc đầu. “Chúng tôi không thể cứ trốn chạy mãi được”.
Mayuzumi im lặng nhìn anh ấy rời đi. Tôi vội đuổi theo, mở cửa và gọi anh ấy.
“Higasa-san!”
Anh dừng lại và tôi đuổi kịp. Sau đó, một nắm đấm giơ ra trước mặt tôi.
Vật thể màu bạc sáng chói phát ra tiếng leng keng.
Đó là một mặt dây chuyền hình tròn.
“Đừng có mà đi theo, chàng trai. Lời của Mayuko tàn nhẫn thật, nhưng tôi cũng phần nào đồng tình với cô ấy. Một người như cậu không nên tọc mạch chuyện của người khác đâu. Cậu không giỏi như cậu nghĩ và cậu cũng đang phải xử lý nhiều vấn đề. Tôi khuyên này: đừng cố gắng trở thành người lớn. Làm người lớn mệt lắm”.
Ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc.
Anh ấy đang thành tâm lo lắng cho tôi.
“Cậu đưa tay ra đi”.
Tôi đưa tay ra theo lời của anh ấy. Mặt dây chuyền rơi xuống lòng bàn tay tôi.
Anh gật đầu. “Nếu có chuyện gì xảy ra với chúng tôi thì hãy mở thứ này ra. Với cả…” Anh bất chợt cúi đầu thật sâu. “Tôi thực lòng xin lỗi cậu vì đã khiến cậu liên lụy vào tất cả những chuyện này. Xin đừng để những chuyện này làm cậu bận tâm. Tôi xin lỗi vì đã gây ra nhiều rắc rối cho cậu. Chào nhé”.
Higasa quay người rời đi. Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng anh xa dần. Nắm chặt mặt dây chuyền, tôi quay trở lại căn hộ và đóng sầm cửa lại. Mayuzumi đang uống sô cô la nóng.
Cô ấy chẳng hề liếc nhìn những mảnh thủy tinh vỡ.
“Để tôi nói lại lần nữa, Mayu-san. Chúng ta cũng nên hành động. Chúng ta là người trong cuộc. Chạy đi là không thể chấp nhận được.
Mayuzumi không trả lời tôi. Cô nghiêng cốc và uống thứ chất lỏng ngọt ngào.
“Anh nói xong chưa?” Mayuzumi lên tiếng sau một hồi im lặng.
Cô ấy nhìn tôi, đôi mắt mèo lóe lên.
Cô ấy khẽ mỉm cười. “Tôi đã nói hết những gì mình muốn nói rồi”.
Thế thì thôi.
Tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Tôi quay lại và bắt đầu chạy. Tôi đi giày da và nắm lấy tay nắm cửa.
Một giọng nói vang tới từ phía sau. “Nếu anh muốn đi, tôi sẽ không cản. Đó là lựa chọn của anh. Tôi sẽ không can thiệp, nhưng tôi sẽ cho anh vài lời khuyên. Đừng có tỏ ra quá cảm thông. Anh chỉ là người bình thường mà thôi, Odagiri-kun”.
Dù giọng điệu của cô ấy lạnh lùng, song cô ấy đã không chế nhạo hành động của tôi.
Cô chỉ đưa ra lời khuyên nghiêm túc.
“Anh không phải là thần”, cô nói thêm.
Tôi hiểu cô ấy muốn nói gì. Thứ mà con người có thể gánh vác được thật là nhỏ bé.
Nếu ta không thể gánh vác được thứ gì đó thì ngay từ đầu ta không nên gánh vác thứ đó.
Cứu người khác đối với con người là rất khó, nên là con người mới cầu nguyện với các vị thần.
Để tự vực dậy trong những khoảng thời điểm khó khăn.
Mayuzumi không nói thêm gì nữa. Tôi có chút do dự khi nắm chặt tay nắm cửa, sau đó tôi mở toang cửa và phóng ra ngoài, chạy một mạch đến nhà ga mà không dừng lại. Tôi không biết mình thấy khó chịu vì điều gì, đau đớn vì điều gì hay thậm chí là tôi muốn làm gì. Tôi đã phạm vô số sai lầm. Do lỗi của tôi mà người đàn ông đã bị biển nhấn chìm và cô gái đã tắm trong máu của chính mình. Tôi tự hỏi tôi có thể làm gì vào thời điểm này, nhưng không tìm thấy được câu trả lời.
Nhưng mà, tôi không thể…
Tôi không thể thừa nhận rằng mình bất lực.
-----
Sau khi rời khỏi thành phố, tôi nhớ lại lần tôi hộ tống Akari về nhà. Tôi lên tàu, xuống ở một trạm cụ thể rồi gọi taxi. Tôi không chắc mình có thể nhớ hết được một tuyến đường phức tạp. Có lẽ tôi đã rẽ nhầm vài lần, nhưng cuối cùng tôi vẫn tìm đến được con đường mà mình còn nhớ.
Dưới bầu trời đang dần tối, tôi đi bộ trên con đường hướng tới nhà Higasa. Bước trên con đường có tường ở cả hai bên, tôi có cảm giác như mình đã du hành sang một chiều không gian khác. Tôi của hai năm trước sẽ không bao giờ nghĩ rằng có ngày mình lại đi một mình trên con đường như thế này.
Vào thời điểm đó, tôi không dám vượt qua ranh giới của sự bình thường.
Trước đây, tôi đã nghĩ rằng dù có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng sẽ không thay đổi.
Còn tôi bây giờ thì sao? Liệu tôi có tư cách để nói rằng tôi sẽ không thay đổi không?
Tôi dừng bước trước một nơi quen thuộc và quay mặt nhìn bức tường. Thoạt nhìn, đây có vẻ là ngõ cụt, nhưng tôi không do dự đưa tay ra. Những lời Mayuzumi từng nói đột nhiên vang vọng bên tai.
“Anh chắc chắn sẽ được chào đón”.
Không biết từ bao giờ, tôi đã nắm lấy cánh cửa sắt. Cánh cửa hoen rỉ phát ra tiếng kẽo kẹt. Tôi đẩy cánh cửa có họa tiết dây leo vào trong. Một con đường lát đá cuội trải dài dưới nền trời tối. Ngôi nhà ẩn mình sau những hàng cây, trông như một nơi để trú ẩn.
Tôi nuốt nước bọt và bước từ từ.
-----
“Chàng trai?” Higasa mở to mắt. “Sao cậu lại tới đây”.
Anh ấy muốn nói gì đó, song khi nhìn thấy mặt tôi, anh ấy nhận ra điều gì đó và ngậm miệng.
Higasa gãi đầu. “Chào mừng tới nhà tôi, nhưng mà ờ… Nói như nào nhỉ? Cậu đúng là đồ vô phương cứu chữa. Anh ấy cúi đầu với một nụ cười rồi vỗ vào vai tôi. Tiếp đó, anh lắc đầu và thở dài. “Thực ra, tôi rất vui khi cậu đã tới. Cảm ơn cậu”.
Anh trở nên thoải mái, mỉm cười, quay người và bước vào trong. Tôi nhẹ nhõm khi biết rằng họ vẫn còn ở lại ngôi nhà này. Tôi đã tính đến chuyện họ đã rời đi mất rồi.
Tôi đã tới kịp.
Higasa ngoái đầu lại. “Vào đi nào. Biết được cậu tới thì Akari sẽ vui lắm”.
“Hở?” Akari đứng dậy khỏi ghế sofa và ngơ ngác nhìn tôi. Tay và chân của cô đã được quấn băng mới. Đôi mắt màu mật ong chớp chớp. “Sao anh lại tới đây?”
“Lâu rồi không gặp”, tôi nói. “Cô có khỏe không?”
Cô ấy lắc đầu, khuôn mặt nhăn nhó như sắp khóc và tránh ánh mắt của tôi. Cô vùi mặt vào đệm ghế, cuộn tròn người lại như một đứa trẻ.
Cô ấy ghét mình sao?
“Lúc nào cũng lo lắng cho người khác”, cô ấy lẩm bẩm.
“Hả?”
“Tôi ghét cái tính đó của anh”.
Có lẽ cô ấy thực sự ghét tôi.
Higase cười nhạt, nhún vai. Anh nhặt chiếc tạp dề vắt ở lưng ghế, nhanh chóng buộc dây đeo quanh cổ bằng miệng và một tay. Trên bàn có các nguyên liệu nấu ăn.
“Ờ, cậu ngồi đâu cũng được”, anh nói. “Cậu chưa ăn tối phải không? Tôi sẽ nấu món hầm cực ngon nên chỉ cần đợi thôi”.
Higasa cầm lấy con dao. Tôi thắc mắc liệu anh ấy có thể sử dụng dao chỉ với một tay không, song anh ấy sử dụng dao một cách linh hoạt và bắt đầu thái rau củ.
“Đừng có lo. Tôi không thể để công chúa của tôi cầm dao được. Tôi đã quen với việc dùng dao một tay rồi. Có chí thì nên mà[note71383]”.
Tuy vậy, chỉ dùng một tay thì không thể gọt vỏ bất cứ thứ gì được. Higasa cắt khoai tây và cà rốt thành những miếng có hình dạng ngẫu nhiên rồi cho hết vào nồi cùng với hành tây. Tôi không chắc liệu khoai tây và cà rốt có chín được không nữa.
“Ừm, xin lỗi”, tôi nói. “Gọt vỏ thì chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Tôi có thể giúp được”.
“Hửm? Ta không thường gọt vỏ khoai tây và cà rốt”.
Khá chắc là có.
Với cả, xào hành tây trước cái đã.
Tôi cầm lấy con dao Higasa đưa, gọt vỏ khoai tây và cà rốt rồi cắt thành những miếng có kích thước bằng nhau. Lòng bàn tay quấn băng của tôi đau nhức, nhưng cơn đau không đủ để ngăn cản tôi nấu ăn. Higasa ngồi trên ghế thốt lên những tiếng trầm trồ. Tôi xào từng loại rau củ rồi hầm chúng.
“Cậu không cho khoai tây vào sao?” Higasa hỏi.
“Khoai tây thì phải chiên ngập dầu trước, sau đó mới cho vào sau”.
“Ồ, hừm. Hóa ra là vậy”.
Hơi nước ấm bốc lên. Tôi cho khoai tây, thịt nướng và nước sốt roux làm sẵn vào nồi. Nếu món này mà có thêm nước sốt trắng tự làm thì sẽ ngon hơn, nhưng họ không có sữa. Tôi dùng muôi khuấy, nếm thử và rắc hạt tiêu đen. Dù bếp ga cũ không dễ sử dụng, song tôi lại có cảm giác hoài niệm. Akari thi thoảng lén nhìn từ phía sau chiếc ghế sofa. Khi chúng tôi chạm mắt, cô ấy sẽ nhanh chóng trốn đi.
“Để tôi nếm thử, chàng trai. Tôi cũng có quyền được nếm thử. Tôi có thể hữu dụng trong việc nếm thử đồ ăn”.
Higasa lèo nhèo nên tôi múc một ít món hầm vào đĩa của anh ấy. Tôi cũng múc thêm một đĩa và đưa cho Akari. Cô ấy nhanh chóng trốn đi, chỉ đưa tay để nhận lấy chiếc đĩa.
“Hừm, ngon thế”, Higasa nhận xét. “Đàn ông bây giờ mà biết nấu ăn sẽ được ưa chuộng hơn. Cậu sẽ là một đứa con rể tuyệt vời đấy, cơ mà tôi không gả Akari cho cậu đâu”.
“Xin anh đừng nói linh tinh nữa được không? Với lại, tôi không hề nói gì về chuyện rể riếc gì cả. Akari-san đang…”
Một bàn tay ló ra từ phía sau ghế sofa. Cô ấy vẫn không chịu lộ mặt.
Đĩa món hầm mà tôi đưa cho cô ấy để thử đã sạch bong.
“Ăn uống là rất quan trọng đấy”, Higasa nói và thở dài. Anh lắc đầu với vẻ phiền muộn. “Nhớ lần mà tôi nói với cậu là em ấy phải sử dụng năng lực của mình để sống sót không? Nếu những con thú của Akari-sama không được ăn uống điều độ, chúng sẽ trở nên đói khát, sau đó sẽ mất kiểm soát. Tay tôi bị như này cũng là do chúng. Vào một ngày mưa, tôi bị chúng cắn vào tay dẫn đến mất lái”.
Món hầm sôi sùng sục. Anh nhìn chằm chằm chiếc đĩa trống và tức giận nói, “Ăn để sống. Mẹ kiếp”.
Tôi nhớ tới lúc cái bóng của Akari bị biến dạng thành hình xác chết của một người nhảy lầu. Những con thú đói khiến cho cái bóng của Akari bị biến dạng, chúng không tuân theo lệnh của cô ấy và ngấu nghiến xác chết.
Chúng phải ăn thì cô ấy mới có thể sống.
Một thực tại vô cùng tàn khốc.
“Xin lỗi nhé”, Higasa nói. “Đến bữa ăn thì không nên nói đến mấy chuyện như thế này. Chắc là món hầm sắp xong rồi, chàng trai. Nhân tiện thì, chúng tôi có bánh mì Pháp. Cậu có muốn nướng bánh mì không? Nướng cùng với bơ tỏi luôn”.
Higasa mỉm cười và đứng dậy. Tủ lạnh đầy ắp các loại nguyên liệu bao gồm nhiều loại mứt và pho mát, cứ như thể ngày mai ở đây có tiệc.
Tôi nhìn quanh căn phòng ấm áp. Nội thất và những bức tường được trang trí dễ thương làm tôi liên tưởng tới phòng của một đứa trẻ. Không gian họ dùng để sinh hoạt hằng ngày trông có phần hơi bất tiện.
Và rồi, tôi nhận ra một điều.
Hai người họ đang cố gắng hết sức để sống một cuộc sống hạnh phúc trong ngôi nhà này.
Và, căn phòng đóng vai trò như một lời nhắc nhở về mục đích đó.
-----
“Cảm ơn vì bữa ăn!” Higasa nói. “Ngon quá. Em thấy đồ ăn như nào, Akari?”
“Cảm ơn vì bữa ăn”.
“Akari hiếm khi ăn hết thức ăn. Chết tiệt. Tôi ghen tị với cậu quá đi, chàng trai!”
Akari né tránh bàn tay của Higasa đang chuẩn bị xoa đầu cô rồi chạy khỏi phòng trong khi cau mày. Higasa cười bất lực và đứng dậy. Anh lấy ra hai chiếc cốc từ tủ chén.
“Xin lỗi nhé, chàng trai. Akari không quen ăn những món ngon như thế này. Mong là cậu không phiền. Cậu mà phiền thì tôi sẽ buồn lắm”.
Higasa lấy ra một hũ đựng cà phê hòa tan. Anh mở nắp bằng một tay và xúc một lượng cà phê ngẫu nhiên vào cốc. Tôi định giúp, nhưng anh ấy đã cản lại.
“Không cần giúp đâu, cứ ngồi xuống đi. Tôi đã nói là tôi quen làm việc bằng một tay rồi. Chúng tôi chỉ có cà phê giá rẻ. Xin lỗi. Cậu uống cà phê đen nhỉ? Nhìn mặt là biết cậu thích cà phê đen”.
Sau khi đổ nước nóng vào hai chiếc cốc, Higasa đặt hai chiếc cốc lên bàn. Hơi nước đắng bốc lên.
Higasa nhấp một ngụm rồi thở một hơi dài. “Cậu đã cãi nhau với Mayuko à?” Anh hỏi sau một thoáng im lặng.
“Cãi nhau gì cơ?”
Như thế có được gọi là cãi nhau không?
Đối với Mayuzumi, hành động của tôi có lẽ chẳng có ý nghĩa gì. Tôi đã đơn phương hét lên và rời đi.
Tôi sẽ không gọi đó là cãi nhau khi mà tôi chỉ làm những gì mình muốn.
“Thôi, bỏ qua đi”, anh nói. “Xin lỗi cậu. Tôi không định tọc mạch, nhưng tôi lại hỏi cậu như vậy. Đó là thói quen xấu của tôi. Tôi xin lỗi. Cơ mà này, có một điều khiến tôi băn khoăn. Cậu không cần phải trả lời nếu không muốn”. Anh đan các ngón tay vào nhau, ánh mắt nghiêm túc. “Cậu và Mayuko không hợp nhau lắm, trông hai người chẳng giống cộng sự chút nào. Giống như việc cố tình ghép hai mảnh ghép không thể ghép lại được với nhau vậy. Tại sao cậu lại ở bên cô ấy? Có vẻ như cậu còn chẳng muốn ở bên cô ấy”.
Ngay khi anh ấy hỏi, bụng tôi bắt đầu đau. Tôi cố gắng hết sức để trấn an đứa trẻ. Bây giờ đây, tôi đang cách Mayuzumi rất xa. Nếu bụng tôi mà rách ra thì sẽ không ai có thể làm bụng tôi lành lại.
“Tôi biết Mayuko thuê một người trợ lý có một thứ quái thai trong bụng”. Higasa nói tiếp, không để ý đến sự do dự của tôi. “Cậu đã từng gặp phải chuyện gì vậy? Chuyện đó có liên quan gì đến tấm thiệp này không?”
Anh ấy vẫy tấm thiệp trắng tinh có ghi thông tin về yêu cầu. Trên tấm thiệp có hình một tấm bản đồ và một tin nhắn.
Một món quà mà con cáo đã tặng.
“Lúc cậu nhìn thấy tấm thiệp này, trông cậu như thể sắp giết ai đó vậy”.
Tôi đã làm vẻ mặt như vậy thật sao? Tôi thấy bất ngờ, song tôi cũng có thể hiểu tại sao mình lại làm vẻ mặt như vậy.
Mayuzumi Asato.
Dù thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ phải trả giá.
Sau vài lần tôi xoa bụng, đứa trẻ đang cười đã bình tĩnh lại.
“Người gửi yêu cầu này là một người đàn ông”, tôi mở lời. “Có lẽ chuyện này không liên quan gì tới các anh đâu”.
Tôi kể cho anh ấy nghe về quá khứ của tôi.
Về Mayuzumi Asato và Mayuzumi Azaka.
Và về chuyện gì đã xảy ra giữa hắn ta và tôi.
-----
Khi tôi kể hết chuyện, cốc cà phê đã nguội lạnh. Higasa đưa tay xoa mặt và giữ im lặng. Tôi không chắc anh ấy sẽ phản ứng như thế nào về câu chuyện của tôi. Có lẽ hai người họ chỉ vô tình bị liên lụy. Nếu anh ấy có tức giận thì tôi cũng không trách.
Thế nhưng, Higasa lắc đầu thật mạnh, bất ngờ xoa đầu tôi, làm tóc tôi rối bù rồi bỏ tay ra.
“Này! S-Sao tự nhiên anh lại làm thế?!”
“Làm tốt lắm, chàng trai”.
Chưa có ai từng nói lời như vậy với tôi. Tôi thận trọng ngẩng đầu lên.
“Cậu làm tốt lắm”, anh lặp lại với đôi mắt nghiêm túc.
Tôi không biết phải trả lời như nào khi mà anh ấy đột nhiên nói vậy. Tôi ngơ ngác nghĩ lại về những gì anh ấy vừa nói. Tuy nhiên, dù có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể hiểu tại sao anh ấy lại nói như vậy.
Tôi đã làm tốt sao?
Thật không?
Tôi không biết.
“Chắc hẳn cậu đã gặp nhiều khó khăn rồi”, anh nói.
Ít nhất thì, đúng thật, tôi đã gặp nhiều khó khăn.
Tôi không thể trả lời. Cổ họng tôi nghẹn lại và chẳng thể buông được lời nào. Higasa không nói gì nữa. Anh đứng dậy, đổ cốc cà phê đã nguội lạnh vào bồn rửa, pha thêm một cốc rồi đưa cho tôi. Tôi uống một ngụm chất lỏng nóng. Nhiệt độ nóng bỏng và vị đắng ngắt làm bỏng cổ họng tôi. Cuối cùng, tôi cũng có thể nói được.
“Tôi…”
Nhưng, tôi chỉ thốt ra được mỗi vậy. Higasa cũng không giục tôi nói. Anh kẹp tấm thiệp giữa hai ngón tay, xoay tấm thiệp rồi dừng lại. Tôi ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tấm thiệp.
Cho tới tận bây giờ, tôi đã làm tốt sao?
Tôi không biết.
“Giờ tôi hiểu chuyện của cậu rồi”, Higasa nói. “Cơ mà, tôi không nghĩ chúng tôi không liên quan đâu. Tấm thiệp này được gửi tới chỗ chúng tôi, nên hẳn phải có lý do nào đó”.
Anh thả tấm thiệp ra và tạo hình một con cáo bằng bàn tay. Bóng con cáo in lên bàn.
Di chuyển đầu con cáo sang trái rồi sang phải, anh nói thêm, “Số phận của chúng tôi là phải tiếp tục ăn và mang theo những con thú ở trong bóng của mình là một loại hình phạt. Hình phạt vì đã tham lam nuốt chửng một thứ gì đó để sống[note71384]”.
Con thú há miệng ra. Nó nhìn quanh, miệng há ra rồi lại ngậm lại.
“Gia tộc của chúng tôi là một nơi tồi tệ. Có lẽ cái giá vì đã chạy trốn đã đến hạn phải trả”.
Higasa thôi không tạo ra con cáo nữa rồi thở dài. Con thú bóng tối mà anh vừa tạo ra đã không tự ý di chuyển.
Anh ấy không có năng lực siêu nhiên.
“Tôi đã từng nói rằng cái tên Higasa chỉ là tên giả rồi. Cái tên này có ý nghĩa đúng theo nghĩa đen luôn—ô[note71385]. Tôi muốn bảo vệ em ấy khỏi sự đau khổ do cái bóng gây ra. Khiến cho em ấy không còn có thể triệu hồi những con thú nữa. Nhưng mà, thực ra, một chiếc ô thì chẳng có tác dụng gì”, anh tự giễu, gãi đầu thật mạnh.
Những cảm xúc mãnh liệt hiện lên trên mặt anh. Higasa nghiến chặt răng đến nỗi tôi sợ răng anh ấy sẽ gãy, nhưng sau đó anh đột nhiên thả lỏng và thở dài. Sự im lặng bao trùm lấy căn phòng. Anh ấy hướng ánh mắt dịu dàng tới chiếc ghế sofa, Akari đang ngủ trên đó.
“Cậu có thể lắng nghe câu chuyện của chúng tôi không?” Anh nói bằng giọng khẩn cầu. “Dù sao thì câu chuyện này cũng là một câu chuyện đơn giản và nhàm chán”.
Tôi gật đầu. Higasa khẽ cúi người và bắt đầu kể.
-----
Gia tộc của Akari nuôi những cái bóng.
Hay nói đúng hơn, họ nuôi những con thú trong cái bóng của họ.
Những con thú này vẫn còn sống[note71386] và đôi khi sẽ ăn thịt chính chủ nhân hoặc người ở gần.
“Nên là, mỗi người có năng lực siêu nhiên trong gia tộc đều có một người không có năng lực đi cùng. Những người không có siêu năng lực này được gọi là Cống phẩm. Khi một con thú mất kiểm soát, họ là những người đầu tiên hoặc là chế ngự nó, hoặc là giết nó, hoặc là bị nó giết”.
Cống phẩm sẽ được lựa chọn từ những đứa trẻ chưa có nhận thức và được nuôi dưỡng cùng với đứa trẻ có năng lực siêu nhiên. Trong quá trình này, họ sẽ phát triển mối quan hệ chủ tớ rõ ràng và học được lòng trung thành với gia tộc.
Dẫu vậy, Higasa lại là một ngoại lệ.
“Tôi được chọn bởi vì tôi có thể chất cường tráng. Gia tộc chính đã đột nhiên triệu gọi tôi vì Cống phẩm trước đây của Akari-sama đã bị ăn thịt. Akari được trời ban cho năng lực, nhưng em ấy lại không thể kiểm soát những con thú. Em ấy đã bị gia tộc chính hắt hủi”.
Higasa lại dùng tay tạo hình một con cáo, chiếu bóng con cáo lên tường. Con cáo cử động miệng, chạy xung quanh và đánh hơi.
“Tôi đã rất hạnh phúc. Tôi nghĩ gia tộc nào cũng thế cả thôi, người không có năng lực vô cùng ngưỡng mộ người có. Tôi đã phải chịu đựng quá trình luyện tập khắc nghiệt để được trở thành Cống phẩm của Akari-sama. Cơ mà, có vẻ lòng trung thành với gia tộc đã bị tôi vứt vào xó xỉnh nào rồi”.
Môi anh khẽ nhếch lên. Nhìn nụ cười mệt mỏi của anh ấy, tôi nhận ra một điều. Giọng điệu khách sáo đôi khi lọt vào lời anh nói chắc hẳn là do học được thông qua quá trình huấn luyện Cống phẩm, ăn sâu đến nỗi anh không dễ gì mà thay đổi được.
Dù anh có muốn thay đổi cách nói chuyện đến thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thể.
Con thú mất đi hình dáng. Higasa vung tay biến cái bóng thành hình một khẩu súng lục rồi làm động tác bắn súng.
“Akari là vết nhơ của gia tộc, nên là gia tộc chính đã huấn luyện cô ấy khắc nghiệt hơn nhiều so với người khác”.
Higasa ngừng nói, tỏ vẻ chần chừ. Sau đó, anh gãi đầu và nói tiếp.
“Cách đối xử của bọn chúng là cách ta đối xử với động vật chứ chẳng phải là người”.
Trong dinh thự của gia tộc Kariya, có một căn phòng có nhiều bóng đèn trắng trông giống như một phòng giam.
Quá trình huấn luyện người có năng lực siêu nhiên gần giống như một hình phạt.
Người có năng lực siêu nhiên bị xích ở giữa phòng. Do bị hạn chế di chuyển, họ phải điều khiển cái bóng của mình để lấy thức ăn nước uống nhằm sống sót. Thêm nữa là, họ cũng phải giết những con vật nhỏ để ngăn chặn cái bóng mất kiểm soát.
Họ phải đấu tranh và giết chóc để sống sót, thậm chí còn phải tè dầm ngay tại chỗ khi đang học cách kiểm soát cái bóng bằng chính cơ thể mình. Akari sẽ không thể nào chịu đựng được quá trình luyện tập vô cùng hà khắc đó.
Anh ấy kể rằng cô thường xuyên ho ra máu.
“Khi thấy em ấy bị đẩy tới bờ vực thì tôi bỗng có một suy nghĩ”.
Tôi nhớ lại lời mà mình từng nghe trong quá khứ.
Những kẻ có năng lực siêu nhiên không thể sống một cuộc sống bình thường trên thế giới này.
Chứng kiến Akari phải chịu đau khổ, Higasa đã quyết định là phải giúp đỡ cô ấy.
“Người có năng lực siêu nhiên không có cha mẹ hay con cái[note71387], nên em ấy chỉ có thể dựa vào tôi. Tôi là người duy nhất ở bên em ấy khi em ấy đau đớn, khi em ấy ngất xỉu, khi em ấy nôn mửa suốt cả đêm sau khi rời khỏi căn phòng đó. Tôi là người duy nhất có thể hỗ trợ khi em ấy yếu đuối”.
Anh siết chặt nắm đấm.
Higasa nói với đôi mắt đầy vẻ nghiêm túc, “Cậu có hiểu được những lần nhìn thấy em ấy như vậy đều ảnh hưởng đến tôi như thế nào không?”
Anh nhắm mắt, hồi tưởng chuyện quá khứ, khuôn mặt thay đổi nhiều biểu cảm.
“Khi tôi nhận ra rằng trên đời này có một người nếu tôi buông tay họ ra thì trái tim của họ sẽ tan vỡ, tôi đã bị sốc nặng. Akari là người tôi cần phải bảo vệ, em ấy không phải người yêu hay gia đình. Chẳng có từ nào để diễn tả hoàn hảo em ấy có ý nghĩa nào đối với tôi”.
Nếu anh buông tay cô ấy ra, cô ấy sẽ chết, vì vậy anh phải bảo vệ cô.
Một thứ cảm xúc giống như tình yêu, nhưng bằng cách nào đó lại không giống.
Tới một ngày, Akari đã không thể chịu đựng được nữa. Khi cô ấy không ngừng ho ra máu, Higasa cuối cùng cũng đã quyết định rời khỏi gia tộc. Họ đã lang thang khắp nơi do sợ bị gia tộc trừng phạt. Trong khoảng thời gian đó, những con thú của Akari càng ngày càng trở nên hung dữ. Để tìm được nơi trú ẩn an toàn, họ đã nhận đủ loại yêu cầu và nhờ tới Mayuzumi—người mà họ tình cờ gặp—để giúp họ có được một ngôi nhà an toàn.
“Mayuko là một người rất kỳ lạ. Tôi đã nghe nhiều lời đồn về cô ấy khi tôi vẫn còn ở trong dinh thự của gia tộc Kariya. Mayuzumi không phải người có năng lực siêu nhiên bình thường. Người ta nói rằng cô ấy là một con quỷ có thể ra vào thế giới linh hồn. Thật vậy, cô ấy có phần kỳ lạ, nhưng cô ấy không phải người xấu. Cô ấy sống theo cảm tính, cơ mà ta vẫn có thể thuyết phục được”.
Hiện tại đang không có dấu hiệu nào cho thấy gia tộc đang truy đuổi họ, song Higasa không biết được rằng một gia tộc nuôi những con thú bóng tối có suy nghĩ như thế nào.
Liệu hai người họ có đang trốn quá kỹ hay chỉ là gia tộc đang cố tình để họ rời đi?
“Và rồi, chúng tôi nhận được yêu cầu lần này. Nếu bọn chúng mà đang bắt tay với con cáo và cùng nhau bày mưu thì tôi sẽ chẳng lấy làm lạ. Cả hai bên đều là thú dữ nên có lẽ đã hợp nhau rồi”.
Higasa đứng dậy và rời khỏi bếp. Tôi nhanh chóng đi theo. Khi bước ra ngoài cửa trước, một làn gió se se lạnh lướt qua má tôi. Tôi nhìn quanh khu vườn xanh mướt và có cảm giác như mình đang ở trong một khu rừng. Khu vực xung quanh bị bóng tối bao trùm và trên trời không có một ngôi sao nào. Tôi bước theo Higasa ra sân sau. Có một băng ghế ở cạnh tường—chắc là do Higasa đã đặt ở đó. Băng ghế trông vẫn mới hoàn toàn.
Akari đang nằm trên băng ghế.
Cô ấy cuộn tròn mình lại, mắt nhắm, mái tóc dài che phủ đôi vai.
“Công chúa của tôi đã thiếp đi khi ngắm nhìn bầu trời đêm”, Higasa nhẹ nhàng nói.
Anh đột nhiên cau mày. Ngay cả trong đêm tối, tôi vẫn có thể thấy rõ những dải băng quấn quanh đôi chân và đôi tay của cô ấy.
“Những dải băng đó là để che đi nhiều vết sẹo cũ. Akari không muốn giấu, nhưng tôi không thể chịu được khi nhìn thấy những vết sẹo đó, vì vậy tôi đã băng bó tay và chân của em ấy. Tôi biết. Tôi làm thế chỉ vì bản thân mình. Thảm hại thật, phải không?”
Anh cười một tiếng cười nhạt tự giễu. Lưng của Akari nhấp nhô.
Nhìn vào đôi chân và đôi tay gầy của cô ấy, tôi trả lời, “Lý do anh làm vậy là vì anh không muốn thấy cô ấy bị thương, đúng chứ?”
Không thể chịu đựng được việc nhìn thấy vết thương là cảm xúc tự nhiên.
“…”
“Tôi không nghĩ làm vậy là thảm hại đâu”.
Higasa không trả lời mà chỉ vỗ vào vai tôi. Anh rút ra hai điếu thuốc từ trong túi áo ngực và đưa cho một điếu. Tôi nhận lấy và mượn anh ấy bật lửa. Khói thuốc bốc lên trong bóng tối. Higasa rít một hơi dài rồi thở ra.
“Chúng ta có nên để Akari ở nhà ngày mai không?” Anh hỏi.
Anh ấy không muốn đưa một người có năng lực siêu nhiên tới cái bẫy của con cáo. Một ý nghĩ liều lĩnh, song tôi đồng ý với anh ấy. Tôi quan sát Akari đang say giấc.
Chúng tôi không thể đưa cô ấy đi cùng được.
Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy đến với chúng tôi?
Tôi không thể không cầu cho cô ấy sẽ được hạnh phúc.
-----
Bình minh đến, trời không mưa. Mặt trời ló dạng qua những đám mây, nhưng có vẻ sắp có mưa. Khi tôi nhìn chằm chằm lên bầu trời đang dần u ám, một làn gió ấm thổi qua.
Những ký ức có mưa hiện lên trong tâm trí. Thư viện tối tăm, căn hộ vào đêm khuya, ngôi nhà đóng kín như chiếc quan tài. Khi nhắm mắt lại, tôi cảm giác như mình đang bị mắc kẹt trong cơn mưa và lại cảm thấy khó thở.
“Uka”, tôi thì thầm.
Đứa trẻ trong bụng tôi quằn quại.
Chiếc xe khởi hành, chúng tôi đi lên cao tốc và hướng về phía tây. Sau đó, chúng tôi đi theo bản đồ và vào sâu trong núi. Trên đường đi, chúng tôi đổ xăng nhiều lần. Địa điểm được đánh dấu là một căn biệt thự nằm ở trong rừng. Căn biệt thự đồ sộ được xây dựng theo phong cách phương Tây trông rất đẹp, dường như ngôi nhà này được tháo dỡ ở nước ngoài rồi lại được tái xây dựng ở nơi này. Căn biệt thự bỏ hoang nằm đơn độc giữa ngọn núi, xung quanh không có ai sinh sống. Cảnh tượng trông thật kỳ lạ. Thoạt nhìn, thật khó tin là chúng tôi đang ở Nhật Bản.
Ngôi nhà ma ám.
Đó là những gì in trên tấm thiệp.
“Hiện tượng siêu nhiên xảy ra trong ngôi nhà ma ám”, Higasa nói, bẻ khớp cổ. “Bối cảnh rập khuôn thật”.
Mọi thông tin được in trên tấm thiệp đều là giả dối. Bối cảnh được sắp đặt tỉ mỉ giống như những sự kiện xảy ra trong một câu chuyện nào đó. Sau khi đọc tấm thiệp, tôi đã chắc chắn một điều.
Nơi đây là sân khấu mà con cáo đã chuẩn bị.
Tôi cùng Higasa đi về phía căn biệt thự. Chúng tôi bước lên cầu thang đá và đặt tay lên cánh cửa.
Tôi đột nhiên cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình.
Khi quay lại, tôi phát hiện ra một màu đỏ làm tôi phải nheo mắt lại, song khi nhìn lại lần nữa, chẳng có gì ở đó cả, chỉ có bầu trời âm u.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác bất an khó tả, nhưng bây giờ, thời gian đối với chúng tôi là một thứ xa xỉ.
Higasa mở cửa. Anh kéo tay nắm cửa có thiết kế giống như đầu của một con sư tử. Cánh cửa mở ra với tiếng kẽo kẹt, để lộ nội thất trong căn biệt thự.
Đại sảnh tối tăm trống trơn. Có một cầu thang ở giữa, các lan can ở tầng trên bao quanh đại sảnh hình vuông. Higasa nhìn thấy có ba hành lang kéo dài từ đại sảnh và khẽ huýt sáo. Tôi cũng không nói nên lời. Căn biệt thự được trang trí sang trọng trông giống như trong phim.
Sân khấu được chuẩn bị quá tốt.
“Giờ thì, chắc là đến giờ khám phá rồi”.
Tiếng bước chân của chúng tôi vang vọng trên sàn nhà đen bóng. Tôi có thể nhìn thấy hình phản chiếu mờ của mình ở trên sàn. Khi đi qua cầu thang, tôi nhìn thấy có những bông hoa trang trí.
Những bông hồng đỏ đẹp đẽ đang nở rộ. Tôi cảm giác như đây là một trò đùa bệnh hoạn.
Khi nhìn thấy những bông hoa. Tôi nhận ra một điều.
Hoa không bám bụi và vẫn còn tươi.
Căn biệt thự rõ ràng có dấu hiệu của người sinh sống. Bộ đồ ăn bằng bạc trong phòng ăn sáng bóng, chiếc tủ lạnh cũ chứa đầy thức ăn, nhà vẫn còn điện. Tôi nhìn chằm chằm vào phần thăn heo khô và lắc đầu. Chúng tôi kiểm tra các phòng khác, song vẫn chẳng thấy ai.
Trong khi đi kiểm tra, chúng tôi tìm thấy một căn phòng nhỏ dùng để làm phòng chứa đồ. Ở bên trong có chăn đệm dùng vào mùa đông, một cái lò sưởi và những hộp đựng làm từ nhựa. Chẳng có thứ gì có thể xác minh tuổi tác hay là giới tính của những người sống ở đây, nhưng chúng tôi lại cảm thấy có người sống trong căn biệt thự này.
Nơi đây làm tôi liên tưởng tới câu chuyện về con tàu Mary Celeste[note71388].
Mọi người đều đã biến mất, nhưng lại có dấu hiệu cho thấy họ từng ở đó.
Nhìn quanh căn phòng ngủ ngăn nắp, Higasa nhún vai. Có bút và mực ở trên bàn, cơ mà lại không có ghi chép hay là thứ gì đó tương tự. Lọ mực vẫn còn mới, hoàn toàn có thể sử dụng được.
“Chỗ này đáng sợ quá”, Higasa lẩm bẩm với vẻ bối rối. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tuy nhiên, cả căn biệt thự không vang lên một tiếng trả lời nào. Sự im lặng nặng trĩu bao trùm.
Có một tấm biển kỳ lạ treo trên cửa của một căn phòng trông giống như phòng dành cho khách.
Phòng của người chết.
Kìm nén nỗi sợ, chúng tôi đi một mạch về lại đại sảnh. Tôi nhìn xuống sàn nhà bóng loáng và thấy một khuôn mặt đầy vẻ thắc mắc. Những bông hồng đỏ bên cạnh cầu thang trông nổi bật kỳ lạ.
Trong căn biệt thự không có ai.
Mọi thứ đều chìm trong im lặng.
“Chúng ta phải làm gì đây?”
Higasa nhìn xung quanh. Tôi không có câu trả lời. Giọng của anh ấy vang vọng rồi nhỏ dần. Chúng tôi đang mắc phải một tình huống không thể lường trước được. Trong đây không có gì ngoài đồ đạc nội thất đắt tiền.
Chẳng có gì xảy ra cả, nơi này chỉ mang lại cảm giác rờn rợn.
“Có lẽ phải đợi đến thời điểm nào đó, giống như hiện tượng siêu nhiên khiến biển dâng lên. Nếu đúng là như vậy thì chúng ta phải đợi tới đêm rồi”.
Higasa rút ra một điếu thuốc từ trong túi áo ngực rồi đưa vào miệng. Châm lửa xong, anh ấy đưa tôi bật lửa và hộp thuốc lá.
Ngay lúc tôi nhận lấy những thứ anh ấy đưa, tiếng kẽo kẹt vang lên.
Cảm giác bất an ngay lập tức dâng lên trong lòng.
Tôi cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, nhưng không hiểu nguyên do. Tiếng bước chân vang vọng trên sàn nhà. Higasa mở to mắt vì sốc. Điếu thuốc vẫn đang cháy rơi khỏi miệng anh và lăn trên sàn.
Tôi quay lại và thấy một người phụ nữ mặc vest đang đứng đó. Bên cạnh cô là một người đàn ông cũng mặc vest. Bộ đồ màu đen đơn điệu có phần giống với đồ tang. Người phụ nữ tóc ngắn ngẩng đầu lên. Không có biểu cảm nào trên khuôn mặt lưỡng tính, xinh đẹp của cô.
Cô khẽ nói. “Lâu rồi không gặp”. Giọng của cô lạnh như băng. Cô ấy nhìn Higasa với ánh mắt vô hồn, lạnh lùng. “Tôi không ngờ thông tin đó lại là sự thật. Tôi cứ nghĩ thông tin đó không thể nào là sự thật, nhưng bất ngờ thật”. Giọng của cô không hề có ngữ điệu.
“Chạy đi, Odagiri!” Higasa kéo tay tôi.
Anh ấy chạy nhanh hết mức có thể, tôi tưởng vai tôi sẽ bị gãy. Bỗng, sàn nhà rung chuyển, sàn nhà cứng nứt ra. Tôi ngoái đầu lại, mắt mở to.
Người phụ nữ đang giơ hai tay lên cao, đôi bàn tay tạo thành một hình dạng phức tạp. Cái bóng mờ nhạt chiếu xuống sàn và bắt đầu thay hình đổi dạng.
Miệng con chó há ra rồi lại ngậm lại.
Đột nhiên, miệng con chó tách ra. Ba cái đầu xuất hiện, cổ của ba cái đầu hợp lại thành một. Người phụ nữ đã tạo ra một con rối bóng có hình một con chó ba đầu. Trong quá trình biến đổi, kích thước của nó to dần. Cái bóng của Akari không thể làm như vậy. Bắt đầu từ ngón tay của người phụ nữ, con chó thay đổi hình dạng, trở nên ngày càng hung dữ hơn.
Con chó dị dạng to lớn tru lên.
Ngoại hình của nó rất giống với con chó Cerberus trong thần thoại. Con chó gác cổng địa ngục không thể nào tồn tại trên thế giới này được. Những lời Mayuzumi từng nói vang vọng trong đầu tôi.
Không gì là không thể. Lẽ thường là thứ vô nghĩa.
Những người có năng lực siêu nhiên là những sinh vật vượt qua lẽ thường.
Higasa chạy vào một căn phòng sâu hơn. Chúng tôi bị mắc kẹt ở trong. Sau đó, anh ấy kéo rèm lại, khiến cho căn phòng chìm trong bóng tối. Con thú bóng tối không thể vào phòng vào lúc này. Higasa thở một hơi dài và kiểm tra tình hình bên ngoài. Từ đằng xa liên tục vang lên tiếng sàn nhà nứt vỡ, cứ như thể răng của con thú đang phá hủy căn biệt thự với mỗi lần cắn.
Tôi có thể cảm thấy bên kia cánh cửa là một sự hiện diện mạnh mẽ.
Sự hiện diện của một con thú hung dữ.
Cái bóng đang đi bằng bốn chân trên sàn là một con thú sống.
“Cô ta là ai vậy?” Tôi hỏi, nhét bật lửa và hộp thuốc tôi cầm từ nãy tới giờ vào trong túi áo ngực.
Higasa lau mồ hôi dưới cằm, ánh mắt đầy sợ hãi. Anh nheo mắt, áp tai vào tường rồi đi qua đi lại với vẻ bối rối.
“Cô ta là người của gia tộc chính. Có những kẻ trong gia tộc Kariya chuyên đi giết người. Bọn chúng là những kẻ kiểm soát những con thú giỏi hơn bất kỳ ai, tàn nhẫn hơn bất kỳ ai và chẳng có tí nhân tính nào”.
Răng của Higasa va vào nhau lập cập. Bỗng, căn biệt thự trở nên yên ắng. Tiếng bước chân ngưng bặt ở đằng xa.
Họ không tìm thấy chúng ta sao?
Những bức tường phát ra tiếng răng rắc. Một cái lỗ xuất hiện trên tường, những vết nứt lan rộng khắp các hướng như thể bị cắn bởi những chiếc răng nanh.
“Là chúng!” Higasa hô to.
Bức tường sụp đổ, trần nhà nứt vỡ rơi xuống. Ánh sáng chiếu vào phòng, con thú tiến vào trong. Higasa mở cửa sổ và nhảy ra ngoài, lăn trên vườn và lao đi. Tôi ngay lập tức chạy theo anh ấy. Tôi nghe thấy tiếng chiếc giường bị phá hủy. Ánh sáng từ bên ngoài và từ hành lang chiếu vào tạo điều kiện cho con thú tàn phá căn phòng.
“Nếu cứ tiếp tục thì ta chết chắc! Chúng ta phải chạy ra xe nhanh!” Tôi nói với Higasa trong khi chạy băng qua khu vườn.
Chúng tôi không ở xa cổng lắm. Nếu cứ tiếp tục chạy, chúng tôi có thể ra tới xe trước khi họ đuổi kịp.
Thế nhưng, Higasa không trả lời. Không hiểu sao anh ấy lại dừng lại.
“Higasa-san!”
Anh kéo mạnh tay tôi. Vết thương trên lòng bàn tay tôi hở ra và tôi kìm nén tiếng kêu đau. Con thú chui ra khỏi bức tường và gầm lên. Higasa chạy thẳng về phía con thú.
“Thế thì ta vẫn sẽ chết, mẹ kiếp!” Anh ấy hét lên khi băng qua tôi. “Bọn chúng sẽ bắt được chúng ta giữa đường và Akari-sama sẽ gặp nguy hiểm. Tôi phải giết bọn chúng!” Đôi mắt của anh bùng lửa giận.
Chúng tôi không có cách nào để chống lại họ, nhưng anh ấy vẫn không dừng lại. Con thú gầm lên và há miệng ra. Răng nanh của nó cứa vào cơ thể Higasa. Máu chảy ra từ phần vai bị rách. Con thú chạy theo anh ấy, há miệng rồi ngậm lại.
“Tôi trông cậy vào cậu đấy, Odagiri-san!”
Higasa dẫn dụ con thú chạy đi. Nghe tiếng hét của anh ấy, tôi sững sờ.
Anh ấy nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục chạy cùng nhau thì chúng tôi sẽ cùng bị bắt.
Nên là, anh ấy đã dẫn dụ con thú để tôi nghĩ ra cách giải quyết.
Nhưng mà, tôi có thể làm gì trước khi anh ấy bị cắn chết?
Bụng tôi quặn lại và đứa trẻ rên rỉ, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy con bé sẽ ra khỏi bụng cha nó. Cơn hoảng loạn lấn át nỗi sợ hãi và ghê tởm. Nằm sâu trong bụng tôi, con bé cười, không có ý định ra ngoài.
Bản thân tôi bất lực, song tôi không có thời gian để than thở về sự bất lực của mình. Khi tôi chuẩn bị chạy, người phụ nữ bước ra từ lỗ hổng trên tường, nhìn về hướng con thú bóng tối chạy đi, nheo mắt lại khi nghe thấy tiếng hét của Higasa, nhưng thế là hết. Cô nhìn sang bên, khuôn mặt thậm chỉ còn không nở lấy một nụ cười.
Mắt chúng tôi chạm nhau.
Sống lưng tôi lạnh toát. Tuy nhiên, người phụ nữ quay mặt đi và đuổi theo Higasa. Khi cô chạy đi, bóng người màu đen đằng sau cô cũng di chuyển.
Người đàn ông đi cùng cô bước thẳng về phía tôi, anh ta đã im lặng từ lúc xuất hiện tới tận bây giờ.
Tôi đáng lẽ phải bỏ chạy ngay lập tức, nhưng giờ thì đã quá muộn để hối hận. Tôi nhanh chóng chạy đi, mở cửa sau và lao vào trong. Tiếng những bức tường đổ sập vang vọng khắp căn biệt thự. Tiếng hét của Higasa vang tới tai tôi. Tôi không thể nghĩ ra cách nào để thoát khỏi tình huống này.
Tôi chỉ có một mình.
Dẫu vậy, tôi phải tìm cách.
Tôi chạy dọc hành lang, tiếng bước chân theo sát phía sau. Lao đầu về phía trước, tôi cắn môi. Người đàn ông có vẻ không có bất kỳ vũ khí nào có thể tấn công tầm xa, điều này khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Anh ta khả năng cao là Cống phẩm của người phụ nữ.
Người phụ nữ đó là một người có năng lực siêu nhiên mạnh mẽ, không có cách nào để tôi có thể đánh bại cô ta được[note71389].
Khi gần chạy tới cuối hành lang, tôi mở một cánh cửa ngẫu nhiên và lao vào. Căn phòng tôi vừa chạy vào là phòng ăn. Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi cần phải bình tĩnh lại một lúc. Tôi cần phải suy nghĩ. Mình phải làm gì đây?
Hình như tôi nghe tiếng ai đó cười chế giễu.
“Hở?”
Tuy biết cô ấy không thể nào có ở đây được, tôi vẫn ngoái đầu ra sau. Tôi cũng biết rằng nếu cô ấy có ở đây, cô ấy thậm chí sẽ chẳng tỏ ra hoảng loạn.
Cô ấy sẽ cười, cô ấy sẽ nhún vai và cắn một miếng sô cô la.
“Tôi đã nói nhiều lần rồi, Odagiri-kun. Những người có năng lực siêu nhiên quá ám ảnh với năng lực của mình. Ngu ngốc thật. Anh muốn bị những người ngu ngốc đó làm cho liên lụy à?”
Tôi nhìn xung quanh, có cảm giác rằng một bóng người đang đứng đó với vẻ oai nghiêm. Cô diện trên mình chiếc váy đen tuyệt đẹp và nói tiếp với ánh mắt buồn chán.
“Anh còn nhớ tôi đã nói gì hồi xảy ra sự cố với gia tộc Minase không? Nếu ta đổ nước vào giấy, chữ sẽ bị nhòe. Nếu ta đốt giấy, giấy sẽ biến mất. Giờ để tôi hỏi anh này, Odagiri-kun, ta phải làm gì nếu đó là cái bóng? Cái bóng xuất hiện như thế nào?”
Câu hỏi của cô nghe như một câu đố. Cô ấy thực ra không có ở đây, đó là điều đương nhiên. Tôi chỉ biết rằng cô ấy sẽ nói vậy.
“Cái bóng xuất hiện như… thế nào?!”
Tôi có cảm giác như thể có một luồng điện chạy qua người tôi. Tôi chạy thẳng tới phòng chứa đồ.
Giọng nói của Mayuzumi đi theo tôi. Cô ấy mỉm cười.
“Câu trả lời rất đơn giản. Tôi chắc chắn anh có thể tìm ra câu trả lời”.
Cảm ơn cô, Mayu-san. Phải. Câu trả lời rất đơn giản.
Ngay cả tôi cũng có thể tìm ra.
Câu hỏi duy nhất là: liệu tôi có thể tìm thấy thứ mình cần không?
Xét theo mùa thì thứ đó hẳn đã không còn. Tôi mở cánh cửa căn phòng nhỏ ở cuối hành lang, chạy vào trong, thầm cầu nguyện và cầm lấy thứ mà tôi đang tìm. Thứ đó nặng; bên trong thứ đó không trống rỗng. Tôi nhẹ nhõm và quay người định khỏi căn phòng.
Một lưỡi dao cắm vào tường, lưỡi dao ở ngay sát má tôi. Tôi sững người, nhìn chằm chằm vào thứ đột nhiên xuất hiện.
Là một con dao. Có vẻ như người đàn ông mang theo một số vũ khí ném. Tôi giơ hai tay lên và đứng dậy. Tiếng bước chân tiến lại gần. Người đàn ông có sự hiện diện vô cùng mờ nhạt. Tôi ghét bản thân mình quá chậm chạp.
Tôi không thể nghe thấy giọng nói của Mayuzumi được nữa.
Cô ấy sẽ nói gì nếu cô ấy ở đây?
“Mình không cần phải suy nghĩ làm gì, mình đã biết cô ấy sẽ nói gì rồi”.
Cô ấy sẽ chế nhạo sự ngu ngốc của tôi.
“Ở yên đó”, người đàn ông nói với giọng trầm.
Giọng điệu không hề có ngữ điệu của anh ta giống hệt người phụ nữ. Tôi quay lại và thấy người đàn ông đó đang nhìn tôi với con dao trên tay. Trong mắt anh ta không có cảm xúc. Anh ta chỉ đơn giản theo dõi nhất cử nhất động của tôi. Tôi không nghĩ anh ta là người có thể bị thuyết phục.
Tuy vậy, thà cố thuyết phục anh ta còn hơn là không làm gì cả. Tôi không thể bỏ cuộc ở đây được.
Bởi vì, Higasa đã trông cậy vào tôi.
“Tôi có thể hỏi anh không?” Tôi hỏi.
Người đàn ông không trả lời, song cũng không bảo tôi phải giữ im lặng.
Tôi hít một hơi thật sâu. “Tôi không biết Asato đã nói gì với gia tộc của anh, nhưng mà con cáo dối trá đó có lẽ chỉ đang lừa các anh mà thôi. Hắn đang lợi dụng các anh. Các anh nên dừng lại vì lợi ích của chính các anh”.
Con cáo không phải là người. Hắn ta sẽ không bắt tay với bất kỳ ai.
Đối với hắn, con người là sinh vật sinh ra để bị lừa. Không hơn, không kém.
Người đàn ông có thể coi lời của tôi là vô nghĩa và nói rằng mình đã biết rồi. Tuy vậy, anh ta không nói gì cả. Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt vô cảm tỏ ra lo lắng. Người đàn ông khẽ nhướng mày.
“Asato?” Giọng anh ta có chút cảm xúc. “Chúng tôi nhận được tin từ gia tộc Minas—”
Căn biệt thự rung chuyển dữ dội, sàn nhà rung chuyển như thể có động đất. Tôi nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống. Một tiếng hét chói tai vọng tới từ phía đại sảnh.
Tiếng hét đó là của Higasa.
Có điều gì đó không đúng. Tôi lờ đi cảm giác bất an và nắm chặt thứ đang cầm. Tôi chạy băng qua người đàn ông đang sững người trong giây lát. Căn biệt thự lại rung chuyển. Một con dao ném trượt mục tiêu cắm ngay dưới chân tôi. Tôi lấy một điếu thuốc từ trong túi áo ngực, đưa vào miệng bằng bàn tay run rẩy và cắn mạnh. Suýt nữa thì tôi đã làm rơi thứ đang cầm, nhưng tôi đã cầm chắc thứ đó bằng cả hai tay. Tôi để một tay cầm thứ đó, lấy bật lửa ra và châm được điếu thuốc sau nhiều lần thất bại. Tôi chạy về phía đại sảnh, cẩn thận để không cắn đứt điếu thuốc. Ngay khi tôi nắm lấy cánh cửa, tôi nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi xuống gần mình. Tiếng hét phát ra từ tầng trên.
Tôi lập tức đổi hướng, chạy một mạch tới cuối hành lang. Tôi lao lên cầu thang và chạy ra hành lang có lan can bao quanh đại sảnh.
Đại sảnh đã không còn giống như lúc chúng tôi mới tới. Cầu thang trung tâm đã biến mất và một số mảnh vỡ lớn nằm trên sàn nhà rộng rãi. Higasa đang bám vào rìa cầu thang đã bị sập. Anh gần như không thể nâng đỡ được trọng lượng cơ thể mình và đang cố gắng trong tuyệt vọng để leo lên. Người phụ nữ đứng trước mặt anh. Con chó dị dạng đứng dưới chân người phụ nữ, miệng ngậm lại như một con chó trung thành. Cô nhìn xuống Higasa và nói gì đó.
Tôi mở nắp ra.
Tôi hét lên và đổ hết những gì được đựng trong thứ đang cầm xuống chân người phụ nữ. Đôi mắt vô cảm ngước lên. Ngay trước khi cô kịp ra lệnh cho con chó, tôi đã dùng ngón tay búng điếu thuốc trên miệng đi.
Một tia lửa rơi xuống dầu hỏa.
Lửa bùng lên. Tôi reo lên mặc dù không muốn; có khả năng cao là sẽ không châm được lửa. Cái bóng của người phụ nữ biến mất trong giây lát, sau đó bị ngọn lửa làm cho biến dạng rồi quay trở lại hình dạng con người. Người phụ nữ lùi lại khỏi ngọn lửa, tôi nhân cơ hội ném bình dầu hỏa về phía cô ta và giúp Higasa leo lên.
Chúng tôi phải trốn thoát. Tình hình hiện tại đã đảo ngược. Một khi những bức tường bắt lửa, tình hình sẽ lại thay đổi, song chúng tôi phải thoát ra trước khi ngọn lửa nhấn chìm chúng tôi. Đầu óc tôi đang hoạt động rất nhanh, cơ mà tôi lại không thể diễn đạt thành lời nên chỉ có thể hét tên anh ấy.
“Higasa-san!”
Higasa điều chỉnh tư thế và đứng dậy. Anh nhảy qua biển lửa, lăn lộn rồi nhanh chóng đứng dậy. Anh ấy chĩa một thứ gì đó vào người phụ nữ ở phía bên kia biển lửa.
Anh ấy cầm thứ đó bằng cả hai tay.
Tôi nghe thấy tiếng bằng. Có thứ gì đó phun ra ở phía bên kia biển lửa. Bức tường bị nhuộm đỏ và chất lỏng nhầy nhụa bắn tung tóe lên trên cái bóng của người phụ nữ.
Tôi đã từng nhìn thấy thứ chất lỏng nhầy nhụa đó rồi.
Máu trộn lẫn với chất xám.
“…Cái?”
Người phụ nữ ngã xuống, toàn thân co giật. Cái bóng của cô biến thành hình dạng của một con thú đang gầm rú trong chốc lát, sau đó dần dần mất đi hình dạng và cuối cùng trở nên bất động. Higasa quay lại. Một người đàn ông đứng ngây người ở đằng sau chúng tôi. Anh không nhìn chúng tôi mà chỉ nhìn người phụ nữ vừa ngã xuống. Khuôn mặt vô cảm trở nên méo mó.
Đôi mắt anh ngấn lệ và anh hét lên, “Kasuga-sama!”
Đó chắc hẳn là tên của người phụ nữ. Anh rút dao ra và lao về phía Higasa.
Higasa thản nhiên bóp cò.
Bằng. Bằng. Bằng.
Ngực của người đàn ông giật mạnh rồi anh ngã gục ngay tại chỗ. Chất lỏng màu đỏ chảy ra từ ngực anh. Cơ thể anh run rẩy rồi trở nên bất động.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Một màn kịch diễn ra nhanh đến nực cười.
Mọi chuyện giống như một trò đùa bệnh hoạn.
Tôi nhìn chằm vào thứ nằm trước mặt mình. Dù đã nhìn thấy thứ như này nhiều lần rồi, song thứ này là một loại mà tôi chưa từng thấy trước đây. Những thứ tôi từng nhìn thấy trông kinh dị hơn nhiều, ghê rợn hơn nhiều. So với những thứ đó, thứ này chỉ có một vài lỗ thủng trên ngực.
Một người bị bắn chết.
Tôi ngơ ngác nhìn cái xác nằm trước mặt mình.
Mạng người mong manh đến vậy sao?
Liệu một vũ khí dùng để giết người có thể kết liễu sinh mạng của một người có năng lực siêu nhiên dễ như vậy không?
“Các người tới đây làm gì vậy? Ờ, thôi chẳng sao đâu. Nhờ các người mà tôi cũng giết được kha khá thời gian đấy”.
Higasa nói bằng giọng trầm, nghe như giọng của một người khác.
Ngọn lửa bao trùm lấy những bức tường, từ từ lan lên trần nhà. Cái đầu bị tê liệt vì sốc của tôi dần dần nắm bắt được tình hình. Tôi nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh mình rồi theo bản năng bước lùi lại. Đứa trẻ cười. Tôi vừa lùi lại khỏi anh ta vừa nghe tiếng cười của con bé.
Higasa chĩa khẩu súng trên tay về phía tôi.
Những dải băng trên tay anh đã rơi ra, để lộ cánh tay trái màu trắng và biến dạng.
Cánh tay đó không phải của con người.
“Higasa-san…?”
Một cảnh tượng vừa mới xảy ra hiện lên trong tâm trí tôi. Anh ta gần như không thể bám vào cầu thang đã sập, cố gắng để trèo lên.
Anh ta không thể nào làm việc đó chỉ với một tay được.
Higasa im lặng. Anh bước một bước tới trước. Tôi lùi lại, nhìn chằm chằm vào họng súng.
Khuôn mặt được chiếu sáng bởi ánh lửa của anh ta lạnh như băng.
“Ngày xửa ngày xưa, có một con cáo”, anh nói bằng giọng như hát.
Higasa bước về phía tôi, tránh ra xa khỏi biển lửa. Họng súng vẫn chĩa vào tôi. Tôi đối mặt với anh ta, lùi lại từ hành lang có lan can vào hành lang trong. Tôi lùi vào sâu trong căn biệt thự, cố gắng tránh hơi nóng và ánh sáng từ phía sau. Khói bắt đầu tràn vào, nhưng Higasa vẫn bình tĩnh kể tiếp.
“Một ngày nọ, nghĩa địa có thêm một ngôi mộ mới. Chiếc quan tài tràn ngập mùi mưa. Con cáo hỏi cặp đôi đang gánh trên mình nỗi tuyệt vọng”.
Nếu hai người đau buồn vì cái chết của một người mình yêu thương, vậy làm người đó sống lại thôi.
Tôi nhìn chằm vào cánh tay trái sưng phồng của Higasa. Tại sao cánh tay đó lại được quấn băng? Tôi nuốt nước bọt.
Anh ta đã gặp tai nạn xe khi trời đang mưa.
“Họ đã chấp nhận những điều kiện khó để đạt được. Liệu một con quái vật có thể trở thành người được không?” Anh ta hỏi với ánh mắt bình tĩnh, “Độc giả thân mến nghĩ thế nào?”
Higasa cử động các ngón tay của bàn tay trái. Những miếng thịt không có khớp xương ngọ nguậy. Anh giơ một ngón tay dày như một cây nến lên không trung.
“Makihara, Aya, cậu và Mayuzumi”.
Higasa giơ bốn ngón tay lên, miệng từ từ nở một nụ cười.
“Bây giờ cậu đã hiểu chưa?”
Ai mới là quái vật?
Câu trả lời đứng ngay trước mắt tôi. Bàn tay của anh ta rõ ràng thuộc về một con quái vật. Bàn tay sưng phồng có màu trắng đó trông giống như tác phẩm đất sét của một đứa trẻ.
Trên đời này không có người nào mà lại có bàn tay giống như thế cả.
Tuy vậy, tôi vẫn không thể chấp nhận được.
“Tại sao… Tại sao?”
Giọng tôi run rẩy đến mức tôi muốn cười thành tiếng. Chúng tôi tiếp tục lùi xa khỏi biển lửa, đi qua cánh cửa mở và bước đi trên hành lang.
Tôi thì đang lùi lại còn Higasa thì đang tiến về phía trước.
Căn biệt thự đang bị lửa nhấn chìm, nhưng không hiểu sao đám cháy lan đi rất chậm. Lửa chậm rãi lan lên các bức tường, từ từ thiêu rụi căn biệt thự. Higasa bước những bước đều đặn. Chúng tôi bước những bước chậm lùi lại khỏi biển lửa, mặt đối mặt.
Họng súng chưa một giây phút nào dao động.
“Chúng tôi đã chết trong vụ tai nạn xe vào cuối tháng năm. Con thú của Akari đã cắn vào tay tôi khiến tôi mất lái. Kính cửa sổ xe đã cứa đứt cổ tôi và cướp đi cái mạng này, nhưng Akari-sama vẫn còn sống. Đó là lúc một người đàn ông tiếp cận em ấy”.
Một con cáo.
Con cáo hành động như vậy thì tôi cũng chẳng lấy làm lạ. Hắn lợi dụng nỗi tuyệt vọng của con người. Hắn thì thầm với Akari đang tự trách mình vì vụ tai nạn.
“Nếu cô đau buồn vì cái chết của một người mình yêu thương, vậy làm người đó sống lại thôi”.
“Nhưng, việc làm người chết sống lại đòi hỏi một cái giá và những quy tắc đặc biệt phải được tuân thủ, nếu không người chết sẽ trở về với cát bụi. Nếu em ấy không muốn người chết quay về với cát bụi, em ấy phải chơi trò chơi. Akari đã đồng ý. Tôi đã được sống lại còn Akari-sama đã qua đời”. Giọng anh ta chất chứa nỗi buồn.
Không lâu sau khi Higasa được sống lại, Akari đã chết.
Chỉ còn lại một mình, anh ta đã làm gì?
“Tôi muốn gặp lại em ấy. Không, không phải Higasa thật mà là Higasa được tái tạo này—là tôi”.
Anh ta gãi đầu. Anh ta vẫn không bỏ được thói quen đó. Tóc mắc vào phần thịt trắng và rụng xuống. Cau mày vì đau, anh ta tiếp tục tiến bước. Tôi lùi lại, một tay chạm lên tường. Khói dần lan trong căn biệt thự đang cháy, những bức tường ở đằng xa đổ sập. Tầm nhìn của tôi mờ đi, giọng của Higasa vẫn bình tĩnh.
Anh ta đang quan sát tôi với vẻ bình tĩnh.
“Khi tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa cậu và Mayuko bên trong căn hộ. Máu tôi đã ngừng chảy. Trên đời này không có thần. Con người không thể sống lại. Thế thì tôi là thứ gì vậy? Tôi là ai vậy?” Anh nói bằng giọng gần như hét lên.
Chân tôi vướng vào nhau và tôi ngã ra sau, nhưng anh ta không bóp cò. Quan sát tình trạng khốn khổ của tôi, anh ta vẫy khẩu súng ra hiệu cho tôi đứng dậy.
“Cơ mà nghĩ lại thì, anh ta đã nói rằng chúng tôi không sao”. Higasa tiếp tục độc thoại. Anh ta không đợi tôi trả lời. “Anh ta đã nói rằng chúng tôi gần như hoàn hảo bởi vì chúng tôi vừa chết là được sống lại luôn và bởi vì chúng tôi hiểu nhau rất rõ. Thứ duy nhất không hoàn hảo là cánh tay này”.
Tôi đứng dậy và tiếp tục bước lùi lại. Nhiệt độ trong căn biệt thự đang tăng lên. Lửa bốc lên trong một căn phòng ở đằng xa. Khói nóng làm bỏng da tôi. Có lẽ nơi đây được xây dựng bằng vật liệu chống cháy lan nhanh. Tôi biết ơn vì điều đó, nhưng tôi không biết liệu đám cháy không lan nhanh là điều tốt hay xấu. Tôi có thể nhân lúc hỗn loạn mà chuồn đi.
Thịt trên cánh tay trái của Higasa đột nhiên tan chảy, thịt mềm chạm xuống sàn. Dẫu vậy, giây tiếp theo, cánh tay trái trở về như ban đầu như thể anh ta đã tỉnh lại. Higasa khó chịu vung cánh tay. Phần tường nơi cánh tay đập vào bị nứt ra.
“Cánh tay này đã bị những con thú của Akari ăn mất. Có lẽ vì vậy mà em ấy không thể hình dung ra hình dạng của cánh tay này. Đây là bộ phận duy nhất trên cơ thể tôi vẫn còn là một khối thịt trắng. Cách nói chuyện của tôi cũng vậy. Giọng điệu khách sáo hồi trước của tôi cũng thi thoảng có lọt vào lời tôi nói, cơ mà lý do giọng điệu đó không còn thi thoảng mới lọt vào nữa là vì Akari đã không thể phân biệt bản thân tôi trong quá khứ và hiện tại. Phải đấy, tôi không phải là tôi. Cả tôi và Akari đều chẳng khác gì cục thịt này”.
Nỗi buồn sâu sắc thoáng qua trong mắt Higasa. Anh ta nắm chặt khẩu súng, chĩa thẳng họng súng vào tôi. Chúng tôi dừng bước, mặt đối mặt.
“Dù vậy, tôi vẫn muốn bảo vệ Akari”, anh nghiêm túc nói.
Cảm giác đó có lẽ sẽ không bao giờ thay đổi.
Tuy nhiên, cảnh tượng trước mắt tôi là một mớ hỗn loạn. Bụng tôi đau. Thịt rách ra và máu chảy ra, nhưng tôi không thể ngăn con bé lại được.
Nhìn thấy máu thấm vào áo tôi, Higasa khẽ nhếch môi. Anh ta có lẽ sẽ bắn tôi trước khi đứa trẻ chui ra ngoài.
“Anh định bắn tôi sao?” Tôi hỏi.
Higasa gật đầu, nhưng rồi lắc đầu.
Anh ta vẫn chĩa họng súng vào tôi và nói, “Ừ, tôi sẽ bắn cậu. Nhưng mà, trước khi bắn thì tôi có điều muốn nói với cậu”. Anh ta nói bằng giọng nghe như Higasa trước đây.
Giọng nói bày tỏ sự lo lắng cho tôi.
Tôi không biết thứ cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực là căm thù hay là gì. Tôi muốn hét lên, nhưng không biết hét lên điều gì. Tôi có cảm giác như tim mình sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Mắt tôi cay xè và toàn thân tôi run rẩy.
Đây là lúc mà tôi cuối cùng cũng nhận ra tình hình hiện tại.
Tôi đã bị phản bội.
“Điều kiện mà anh ta đưa ra cho chúng tôi khác với những người khác. Một là kéo cậu và Mayuko vào giải quyết những yêu cầu. Hai là không để những người trong hai trường hợp đầu tiên được cứu. Ba là dùng lời mật dụ cậu tự nguyện tham gia. Và cuối cùng, khi tất cả các yêu cầu đã giải quyết xong thì sẽ tách Tsutomu Odagiri khỏi Mayuzumi Azaka. Vậy nên, tôi mới đưa cậu tới căn biệt thự này để cậu ở trong nhà của con cáo vài giờ”.
Anh ta nói bằng giọng bình tĩnh và nhanh hơn một chút. Máu chảy xuống chân tôi. Tôi không đẩy đầu đứa trẻ lại vào trong bụng. Không cần phải đẩy con bé vào lại làm gì. Tôi không quan tâm đến cơn đau mà chỉ lườm người đàn ông trước mắt.
Uka dường như đã lớn hơn. Tóc con bé cọ vào phần bụng bị rách của tôi. Con bé đang gặp khó khăn khi cố thò đầu ra.
“Akari ghét việc giết người. Bản thân tôi không muốn tay Akari-sama nhuốm máu, nhưng chúng tôi chỉ có nhau. Trên đời này, chúng tôi chỉ có nhau. Một khi tôi đưa cậu tới đây, việc còn lại thì sẽ do Akari làm nốt. Cơ thể của Mayuzumi chỉ là cơ thể của một con người bình thường. Nếu chỉ có một mình, cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối”.
Bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng rạch bụng cô ấy ra.
Anh ta vừa nói gì cơ?
Mắt tôi mở to. Tôi cảm thấy kinh ngạc. Uka rùng mình và ngừng cử động trong giây lát khi thu thập cảm xúc của tôi. Tâm trí của tôi trở nên trống rỗng. Một chiếc ô màu đỏ xuất hiện trong đầu tôi. Cô ấy có đang ăn sô cô la trong căn hộ như thường lệ không?
Một mình?
“Cậu có hiểu không vậy, Odagiri?”
Giọng nói của Higasa đột nhiên thay đổi. Anh ta nói bằng giọng nhẹ nhàng. Lửa bùng lên từ cánh cửa đằng sau anh. Ánh sáng chiếu sáng nụ cười nhẹ trên khuôn mặt anh ta.
Anh ta nói như thể anh ta đang lặp lại lời của người khác.
Lời của con cáo.
“Mayuzumi Azaka chết là do cậu”.
Tôi lao người về phía trước.
Tôi chẳng thể nghĩ được gì nữa, nắm đấm của tôi hướng về phía mặt của Higasa. Ký ức hiện về trong tâm trí. Hồi ở trên tầng thượng, tôi muốn đấm con cáo trước mặt mình, nhưng nắm đấm của tôi không thể chạm vào mặt hắn ta. Tình huống hiện tại cũng giống như hồi đó. Anh ta chĩa họng súng vào tôi. Biết là anh ta sẽ bắn, nhưng tôi vẫn muốn đấm anh ta. Tôi tức giận vung nắm đấm về phía khuôn mặt của người đứng trước mắt mình.
Bỗng, có thứ gì đó kéo quần tôi lại.
Tôi ngã ra trước. Tiếng súng vang lên bên trên đầu tôi. Nghe thấy tiếng Higasa há hốc, tôi đứng dậy và lại lao người về phía anh ta.
Lại có thứ gì đó kéo tôi lại, cứ như có đứa trẻ đang nắm lấy quần áo của tôi, song khi tôi ngoái lại, chẳng có ai ở đó cả. Tuy nhiên, vì một lý do nào đó, tôi có cảm giác rằng thứ vừa kéo tôi lại đang gọi tôi.
Bảo tôi chạy đi.
Tôi quay người và bắt đầu chạy. Một lỗ đạn xuất hiện ở chỗ tôi vừa đứng. Tôi chạy dọc hành lang, Higasa đuổi theo ở đằng sau. Tôi lao vào một căn phòng, đóng cửa lại, mở cánh cửa dẫn ra một hành lang khác và chạy ra ngoài. Lửa ở đây cháy lớn hơn hành lang vừa rồi, khói nóng tràn ngập lối đi. Tôi che miệng lại và tiếp tục chạy.
“Tôi muốn bảo vệ Akari”, Higasa nói. “Tôi sẽ tự nguyện hy sinh mạng sống của mình vì Akari-sama. Còn cậu có dám hy sinh mạng mình vì người khác không, Odagiri? Tôi sẽ bảo vệ Akari, kể cả khi điều đó có nghĩa là phải giết cậu”.
Tiếng súng vang lên, viên đạn bắn trúng trần nhà. Anh ta dường như đã mất bình tĩnh. Mỗi bước chân tôi chạy, bụng tôi lại nhói đau kinh khủng. Uka đã thò nửa đầu ra ngoài và lắc lư. Máu chảy xuống chân tôi. Có thứ gì đó lăn dài trên má tôi.
Tôi tiếp tục chạy, kiềm lại tiếng nấc sắp bật ra khỏi miệng.
“Cậu bảo cậu muốn giúp đỡ người khác, nhưng cậu thực ra chỉ muốn giúp bản thân mình. Cậu rất muốn giúp đỡ người khác để cậu có thể chứng minh sự tồn tại của mình[note71390]. Tôi nói có sai không? Cậu nói cậu muốn giúp đỡ người khác vì sâu trong thâm tâm, cậu thực ra chẳng muốn giúp đỡ bất kỳ ai. Mẹ cái thằng đạo đức giả!”
Một viên đạn sượt qua bức tường bên cạnh tôi. Tôi thở ra. Trong tâm trí tôi hiện lên hình ảnh biển mùa hè lấp lánh, máu chảy ra từ tủ quần áo, một người mỉm cười rơi xuống từ trên tầng thượng và mọi thứ biến mất.
Đúng vậy. Tôi chẳng thể làm được gì cả.
Nói là muốn giúp, song cuối cùng tôi lại giết họ.
Nhưng mà…
“Tôi không… phải là thằng đạo đức giả…”
Tôi muốn giúp người khác, tôi thực sự muốn cứu người khác, nhưng cuối cùng lại gặp kết cục tồi tệ nhất có thể. Việc quá đồng cảm với họ khiến tôi chẳng thể cứu lấy một ai mà còn đẩy họ tới bờ vực.
Nhưng mà, tôi thực sự muốn cứu người khác.
“Tôi thực sự… muốn…”
Nhưng mà, tôi cũng biết.
Rằng tôi chỉ muốn sống. Tôi thực lòng đếch hề quan tâm tới người khác. Tôi không thể hy sinh mạng sống của mình vì bất kỳ ai. Thực tế là, nếu tôi mà sống sót thì Akari và Higasa sẽ biến mất. Tuy vậy, tôi vẫn tiếp tục chạy dù đã biết rõ điều đó. Tôi đã kéo nhiều người liên lụy vào chuyện của mình. Tuy cảm thấy hối hận, song tôi không bao giờ muốn từ bỏ mạng sống của chính mình.
Tôi sẽ không bao giờ ngừng chạy.
“Nhưng mà, tôi…”
Tôi không muốn chết. Tôi sẽ không bao giờ chết vì bất kỳ ai.
Nhưng mà, tôi thực sự muốn cứu người khác.
Nước mắt chảy thành dòng xuống má tôi. Tôi tiếp tục chạy trong khi khóc như một đứa trẻ. Sau khi rẽ qua một góc, tôi không thể nhìn rõ đoạn đường phía trước nữa. Nước mắt và khói làm mờ tầm nhìn của tôi. Cổ họng tôi bỏng rát và tôi ho sặc sụa. Phần da bị bỏng nổi mụn nước. Tôi vấp phải chính bàn chân của mình và ngã ra sàn.
Mắt tôi chẳng thể nhìn thấy gì nữa. Tôi chẳng thể cử động được đôi chân.
Tôi muốn khóc thật to. Tôi cuộn mình dưới sàn. Những lời tôi muốn nói với Higasa vang lên trong đầu.
Không. Không phải mà. Không phải như vậy. Có thể là vậy, nhưng không chỉ có vậy.
Không. Không phải mà.
Dù tôi có nói gì đi nữa, tôi cũng chẳng thể phủ nhận bất cứ lời nào anh ta nói ra.
Chỉ cần nhắm mắt lại và tôi sẽ cảm thấy tốt hơn.
Đây sẽ là kết thúc. Lần này kết thúc thật rồi.
“Dậy đi”, có ai đó thì thầm.
Một bóng hình nhỏ nhắn đang nhìn xuống tôi. Tôi không thể nhìn rõ đó là ai.
Tôi mở miệng. “Mayu-san…?”
Có phải cô ấy thật không?
Liệu cô ấy sẽ nắm lấy tay tôi như cái ngày mà hoa anh đào trôi theo gió không?
Tôi đột nhiên bị đá vào chân, chân tôi hơi đau một chút.
“Không, đồ ngốc”, người đó nói.
Một bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay tôi. Trong lúc tâm trí của tôi còn đang mơ hồ, có người kéo tôi đứng lên. Mái tóc dài tung bay trước mặt tôi. Cô ấy bắt đầu bước mà không do dự. Đi dọc hành lang dài, cô ấy nắm lấy tay nắm và mở cửa.
Một làn gió lạnh lướt qua má tôi. Bên ngoài cửa là bầu trời xanh nhạt.
Nước mắt trào ra từ đôi mắt không nhìn rõ được gì này. Tắm mình trong ánh sáng, cô ấy quay lại.
Đôi mắt màu mật ong đang nhìn tôi. Gió thổi tung mái tóc dài của cô ấy.
Cô ấy mỉm cười dịu dàng.
Hơi thở của tôi nghẹn lại. “Akari-san…”
Có thứ gì đó túm lấy chân tôi và kéo tôi ra ngoài. Cơ thể tôi đập xuống cầu thang dẫn ra sân sau, song thứ đó vẫn không ngừng kéo tôi một cách không thương tiếc. Đó là thứ mà vừa rồi đã kéo quần tôi.
Cái bóng của Akari đang lôi tôi đi.
Nó cố kéo tôi ra ngoài, cơ mà tôi đã bám vào tay vịn cầu thang. Máu rỉ ra từ vết thương trên lòng bàn tay và cơ thể tôi vẫn đang lơ lửng trên không trung. Akari đứng ngay ở cửa, trên mặt cô là một nụ cười. Tôi muốn hét lên điều gì đó với cô ấy.
Tôi phải ngăn cô ấy lại. Tôi không thể để cô ấy đi được.
Nụ cười của cô đã nói lên tất cả. Dù thế nào đi chăng nữa, tôi phải ngăn cô ấy lại. Tuy nhiên, cái cổ họng bỏng rát của tôi chẳng thể nói được lời nào. Đôi chân băng bó của cô nhảy đi.
Và rồi, cô ấy nhảy chân sáo.
“Tạm biệt nhé”.
Cô ấy khẽ vẫy tay. Chiếc váy màu anh đào biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Cô ấy bình tĩnh lao vào trong hành lang, vào trong màu đỏ, vào nơi những bức tường đang cháy.
Cô ôm chặt cổ Higasa xuất hiện từ trong hành lang.
Mắt Higasa mở to trong giây lát. Anh mở miệng định nói gì đó rồi khuôn mặt của anh nhăn lại. Khẩu súng rơi khỏi bàn tay run rẩy. Cánh tay trái dị dạng di chuyển một cách do dự. Và rồi, anh ôm chặt lấy Akari bằng cả hai tay.
“Em có chắc không?” Anh hỏi với đôi mắt ngấn lệ.
Akari nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Higasa và gật đầu với một nụ cười rạng rỡ.
Ngay giây sau, cơ thể của họ tan chảy, hình dáng con người biến thành một đống thịt trên sàn nhà. Quá trình biến đổi như vậy thật quá tàn khốc. Trong nháy mắt, những gì từng là con người đã biến trở lại thành một đống thịt chết.
Cặp đôi đã biến mất.
Tôi hét một tiếng khàn cả giọng. Cổ họng tôi đau đến nỗi chẳng thể hét thêm được nữa. Tầm nhìn của tôi nhuộm đỏ. Ngón tay tôi buông khỏi tay vịn cầu thang. Cái bóng của Akari đã không còn và cơ thể của tôi rơi thẳng xuống. Tôi giơ tay về phía bầu trời xa xăm và nhìn ngọn lửa bùng lên từ trên cầu thang.
Cơ thể tôi đập xuống đất và tôi ngất đi.
-----
Trời đang mưa.
Nghĩ lại thì, trong ký ức của tôi, trời lúc nào cũng mưa.
Tôi cảm thấy mình như bị mắc kẹt bởi những giọt mưa rơi từ trên trời xuống, nước mưa làm tôi chết ngạt. Tôi tuyệt vọng cố gắng với lấy thứ gì đó, song chẳng thể thoát khỏi cái lồng giam này.
Cô ấy sẽ không nắm lấy tay tôi.
Số phận của tôi là chết đuối trong cái lồng này mãi mãi.
Một mình.
Khi tôi mở mắt ra, tiếng mưa vang bên tai. Nước lạnh đổ xuống chân, lạnh tới nỗi tôi thà chết còn hơn. Từ trên trời rơi xuống những giọt mưa nặng hạt. Nhưng mà, vì lý do nào đó, mặt tôi vẫn khô. Tôi mệt mỏi mở mắt ra và nhìn lên trên.
Có người đang che ô trên đầu tôi.
“Mayu-san?” Tôi nhẹ nhõm gọi.
Và rồi, tôi nhìn thấy chiếc ô có màu gì.
Màu của chiếc ô không phải màu đỏ.
Một màu xanh đậm đặc biệt thu hút.
“Lâu rồi không gặp, Odagiri”.
Con cáo đang nhìn xuống tôi.
Hắn ta ngồi xổm xuống bãi cỏ. Mưa đang rơi phía sau hắn. Hắn nhìn tôi với một nụ cười gần như dịu dàng.
Trên đầu hắn có đeo một chiếc mặt nạ cáo như thường lệ.
Một tiếng hét dâng lên từ trong cổ họng tôi. Nỗi sợ hãi lấn át sự ghê tởm. Tôi muốn đứng dậy và lùi lại, nhưng chân tôi không thể cử động. Tôi không thể dùng được tí sức nào cả. Có lẽ là do thiếu máu nên tầm nhìn của tôi mờ đi. Uka đang quằn quại trong bụng tôi. Tôi liên tục ra lệnh cho cơ thể cử động, nhưng cơ thể không chịu nghe lời.
Tôi không thể di chuyển. Tôi không thể trốn thoát.
Asato đang quan sát tôi ở khoảng cách gần. Một lúc sau, hắn mở miệng.
“Tiết mục phụ hay không? Thật mừng vì anh thích nó”.
Tôi sững sờ. Lời hắn nói dội thẳng vào đầu tôi. Tôi nhìn hắn, hắn mỉm cười lại. Tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Những cảnh tượng tôi đã từng chứng kiến hiện lên trước mắt—biển, máu, thịt trắng trên sàn.
Một tiết mục phụ.
“Tôi đã biết ngay từ đầu rồi là anh và em gái tôi sẽ không chết dễ dàng như vậy. Đây chỉ là phần mở màn mà thôi. Một tiết mục phụ thôi. Mất hơi nhiều công sức để chuẩn bị, nhưng tôi mừng vì anh thích nó”. Giọng hắn ta có vẻ hài lòng.
Mắt tôi mở to, bụng rách ra. Một chiếc ô màu xanh xoay tròn rồi lại xoay tròn trước mắt tôi. Những giọt mưa rơi xuống chiếc ô rồi nảy ra.
Nếu tôi có thể cử động đôi tay này thì tôi đã móc mắt con cáo ra rồi.
“…Tao thích… nó?
Uka từ từ chui ra. Một lượng lớn máu nóng chảy ra, chảy xuống da tôi.
Làm sao tôi có thể thích nó được? Họ đã chết—Makihara, Aya, Akari, Higasa. Họ đã bị con cáo sử dụng để tiêu khiển, họ đã bị giết một cách tàn nhẫn. Ai lại có thể thích cái tiết mục tàn khốc như này?
Đ*t mẹ mày. Chết đi. Chết ngay đi.
Asato lắc đầu. Hắn không phản ứng với ánh mắt đang muốn giết người của tôi, giơ một ngón tay trắng lên trước mặt mình rồi vui vẻ lắc ngón tay.
Và rồi, hắn chỉ vào tôi. “Anh đã giết họ”, hắn khẳng định chắc chắn.
Giọng hắn nghe như giọng của Mayuzumi. Tầm nhìn của tôi rung chuyển như thể tôi vừa bị đập vào đầu. Tôi không thể hiểu hắn ta vừa nói gì, song theo bản năng tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi không nên nghe hắn nói. Tôi nên bịt tai lại.
Tôi thà bị dao đâm vào tim còn hơn phải tiếp tục nghe.
Dù vậy, tôi không thể cử động. Tôi còn chẳng thể quay đầu khỏi nụ cười của con cáo.
Asato mỉm cười, gật đầu như thể khen tôi đã làm tốt.
Và rồi, hắn từ từ kể.
Câu chuyện đầu tiên kể về một người đàn ông bị giày vò bởi cảm giác tội lỗi.
“Là do anh đã đổ tội cho Makihara nên là biển đã dâng lên. Vì anh có vẻ đã không nhận ra, nên tôi nói thẳng luôn nhé. Nếu anh không làm gì cả, con quái vật sẽ ở yên dưới tầng một. Nàng tiên cá sẽ không xuất hiện trừ phi ham muốn được sống của anh ta lấn át cảm giác tội lỗi. ‘Đừng có mà nghĩ rằng anh có thể thoát tội’. Khi anh nói vậy, anh ta nhận ra rằng mình không nên trốn chạy. Anh ta đã bị biển nhấn chìm là bởi sự chính nghĩa của anh. Thế nào? Anh có vui không?”
Câu chuyện thứ hai kể về một cô gái bị đẩy tới bờ vực.
“Nếu anh không buông tay cô ấy ra thì cô ấy đã không chết. Anh biết không? Thực ra tôi đã đặt ra một vài hạn chế nhất định cho Aya. Nếu, bằng cách nào đó, anh hứa với Aya là anh sẽ bảo vệ cô ấy thì Aya không được phép động vào Aya khi mà anh đang ở gần cô ấy. Tuy nhiên, anh lại không do dự mà buông tay cô ấy ra, vì ngay từ ban đầu, anh chưa bao giờ thực lòng muốn bảo vệ cô ấy. Đúng không nhỉ? Hay là bởi vì sâu trong thâm tâm anh muốn cô ấy chết? Anh không vui vì không cần phải gánh vác gánh nặng đó sao? Tất cả những người phụ nữ đặt niềm tin vào anh đều tự sát. Vui lắm đúng chứ?”
Câu chuyện thứ ba kể về hai người đã chết.
“Akari chết là vì anh đã đối xử tử tế với cô ấy một chút. Cô ấy nhìn anh và quyết định rằng cô ấy không muốn có thêm bất cứ ai phải chết nữa. Higasa chết là vì anh liên tục giúp đỡ anh ta. Nếu anh không cố gắng giúp họ, hay là nếu anh có thể thuyết phục được em gái tôi đi cùng, có thể có những cách khác để họ không phải chết. Anh chính là người chọn đi vào ngõ cụt. À, nhân tiện thì, tôi muốn hỏi anh một câu. Anh đã định nói gì với Akari vậy? Anh đã mong cô ấy có thể chết thay anh, đúng chứ? Vậy thì anh còn định nói gì vậy? Anh đã sống còn họ thì đã chết. Anh hẳn phải vui lắm chứ nhỉ?”
Giọng nói của hắn nhẹ nhàng tựa lông vũ.
Tôi chỉ biết nghe mà không nói được lời nào. Tôi còn chẳng thể suy nghĩ. Asato từ từ bàn tay trắng ra chạm vào vào má tôi, lau đi muội than.
Ngón tay của hắn ta vô cùng lạnh.
Asato nghiêng đầu. “Tất cả mọi chuyện đều là do tay anh gây ra”.
Những thứ trong tầm nhìn của tôi dường như tan vỡ. Tôi không thấy đau đớn tí nào. Cơ thể tôi chẳng thay đổi tí nào.
Nhưng vào khoảnh khắc này, có thứ gì đó đã chết bên trong tôi.
“Vui lắm, đúng chứ?”
Con cáo mỉm cười.
Con cáo cười khẩy.
Tôi rên rỉ như người đang đuối nước, máu trào ra từ bụng, một giọng nói trẻ con vang lên bên tai.
“Papa?” Con bé lo lắng thì thầm.
Có thứ gì đó rơi xuống đất. Một bóng người đứng dậy, con bé đã cao hơn trước. Mái tóc đen che phủ cái đầu nhỏ bé. Nhìn thấy cơ thể nhỏ bé đang cựa quậy dưới chân tôi, Asato lùi lại. Uka tự mình đứng dậy và giơ hai tay ra. Miệng con bé há ra rồi lại ngậm lại. Tôi chợt nghĩ ra một điều.
Cứ để con bé ăn hết đi.
Khi đó con cáo sẽ biến mất.
Uka mở miệng ra vào lao tới phía Asato để đáp lại suy nghĩ của tôi. Con cáo không bỏ chạy. Ngay khi con bé sắp chạm vào mặt của hắn…
…thì có thứ gì đó bay tới và đấm vào khuôn mặt nhỏ bé của Uka. Thời gian dừng lại và cơ thể của Uka nghiêng sang một bên. Con bé đứng hình trên không trung trong giây lát rồi bị đánh bay đi vào giây tiếp theo. Cơ thể con bé đâm sầm vào một cái cây. Uka kêu lên đau đớn. Cơ thể non nớt mất đi sức lực và ngã xuống đất.
Uka?
Tôi đưa tay về phía con bé, tôi liên tục cố để hét tên con bé, nhưng vẫn không có âm thanh nào thoát ra khỏi cổ họng. Uka thậm chí còn không thể ngẩng đầu lên. Tôi muốn bế con mình lên, nhưng lại không thể chạm tới được.
Một giây sau, tôi nhận ra cảnh tượng trước mắt có ý nghĩa là gì.
Một con quỷ bị đánh bại.
Một sinh vật vô cùng mạnh mẽ bị đánh bại.
“Hehe”.
Nghe thấy tiếng cười khẽ, tôi ngoái lại. Một đứa trẻ diện trên mình chiếc váy gothic lolita trắng tinh đang đứng dưới cơn mưa. Đó chính là đứa trẻ mà tôi từng gặp ở công viên. Đôi mắt đỏ của nó lóe sáng.
Nó túm lấy viền váy và cúi chào.
Vẻ ngoài hào nhoáng của nó chính xác là vẻ ngoài mà con cáo thích.
“Lại đây, Shizuka”.
Asato gọi đứa trẻ lại và bế nó lên. Đứa trẻ cười khúc khích vui vẻ. Bỗng, cơ thể nó run rẩy. Nó khom người lại vì đau đớn và nôn ra.
Bép.
Một cục thịt màu trắng rơi xuống đất. Hơi nước bốc lên từ đống thịt đang đập. Nó bắt đầu giãn ra và co lại, như thể nó không biết nên biến thành hình dạng gì. Một lúc sau, nó ngừng chuyển động. Và rồi, Asato bất ngờ lắc ngón tay trắng của hắn như một nhạc trưởng.
Cục thịt bắt đầu di chuyển theo một cách có tổ chức. Nó giãn rộng ra, biến thành hình mặt người. Đôi tai và đôi mắt xuất hiện, miệng mở ra. Những sợi thịt kéo dài ra, đen lại và biến thành tóc. Một sự biến đổi kinh tởm, báng bổ đang diễn ra.
Đến cuối cùng, nó biến thành một hình dạng quen thuộc.
Một khuôn mặt dịu dàng nhìn tôi.
Shizuka từ từ mở mắt ra.
“Tsutomu-senpaaaaaa—”
Nó tan rã ngay giây tiếp theo, chỉ còn lại một đống thịt chết.
Cảnh tượng tôi vừa chứng kiến khiến tôi không nói nên lời. Tầm nhìn của tôi nhuộm đỏ, cơ mà tôi không biết thứ cảm xúc gì đang cuộn trào trong lồng ngực. Não tôi đã hoàn toàn tê liệt.
Đứa trẻ được Asato bế cười vui sướng.
Tôi ngẩng đầu lên, Asato nhìn tôi.
Hắn mỉm cười và đưa tay ra.
Tôi không cảm thấy sợ mà chỉ cảm thấy uể oải khắp cơ thể như là buồn ngủ.
À.
Mình cuối cùng cũng có thể tìm thấy bình yên.
Và rồi, có ai đó bất ngờ ôm tôi từ phía sau.
Đôi cánh tay mềm mại ôm lấy cơ thể tôi và kéo tôi lại. Tay của Asato dừng di chuyển. Mắt hắn mở to một chút rồi khóe miệng hắn lại nhếch lên. Tôi có thể ngửi thấy mùi mực. Không giống như Mayuzumi, cô ấy đang cầm một chiếc ô làm bằng giấy trắng. Gác chiếc ô lên vai, cô ấy ôm tôi bằng cả hai tay để bảo vệ tôi.
Khuôn mặt nghiêm túc trừng mắt nhìn con cáo. Hơi thở của tôi nghẹn lại.
Sao cô ấy lại ở đây?
Minase Shirayuki.
Vì cô ấy sử dụng mực, nên cô ấy đang gặp bất lợi dưới cơn mưa này. Dù vậy, cô ấy không hề nao núng mà di chuyển đôi tay. Cầm mỗi tay một cây bút lông, cô vung bút với tốc độ chóng mặt. Chữ “Hổ” to đùng xuất hiện ở mặt dưới của chiếc ô. Cô ấy ném mạnh chiếc ô tới chân của Asato.
Hai con hổ xuất hiện từ chiếc ô. Cơ bắp được tạo nên từ mực của chúng cuồn cuộn. Chúng nhe nanh về phía cổ của Asato trước khi mưa kịp rửa trôi cơ thể của chúng.
Song, ngay khi chúng sắp cắn vào cổ hắn, một bản tay nhỏ đã chạm vào hàm của lũ hổ. Đứa trẻ mặc váy trắng bóp nát mồm của chúng. Sau khi mất đi hàm và lưỡi, cơ thể của lũ hổ tan rã. Một vũng chất lỏng có màu đen trông giống như máu tụ lại dưới mặt đất. Shirayuki há hốc rồi lại ôm chặt lấy tôi.
Cô ấy ôm tôi như một người mẹ đang bảo vệ đứa con của mình và không hề lùi lại lấy một bước.
Có người đứng bên cạnh cô ấy.
Tôi thấy màu đỏ.
Một bóng người diện trên mình chiếc váy gothic lolita đứng dưới chiếc ô quen thuộc. Trên mặt cô không hề tỏ vẻ hoảng loạn hay sợ hãi. Cô chỉ nở một nụ cười buồn chán và nhìn Asato.
Tách.
Cô ấy đang ăn sô cô la như thường lệ.
“Lâu rồi không gặp, anh trai”.
Một con cá vàng đang bay bên cạnh cô ấy. Tôi cuối cùng cũng biết được màu đỏ mà tôi đã phát hiện ra lúc đứng ở trước căn biệt thự ma ám là thứ gì. Màu máu lúc đó chính là của con cá này.
“Sao thế, Odagiri-kun?” Mayuzumi hỏi. “Nhãn cầu anh sắp lòi ra khỏi hốc mắt rồi kìa”. Ánh mắt của cô hướng sang con cá vàng. “Ồ, con cá nhỏ này sao? Tộc trưởng đã điều nó đi để tìm anh. Khi cô ấy biết rằng đống thịt mà chúng ta đã nhìn thấy giống với Thần, cô ấy cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm và đích thân tới văn phòng. Dù nó đã tìm thấy anh, cơ mà nó lại không thể bay về bởi vì trời mưa, do vậy chúng tôi mất hơi nhiều thời gian mới tới được đây. Có vẻ tôi đã đưa ra lựa chọn đúng khi tới đây”.
Mayuzumi quay mặt lại nhìn Asato rồi lắc đầu. “Không, để tôi nói lại. Lựa chọn sai rồi. Tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt đó”.
Asato mỉm cười thích thú.
Đứa trẻ mặc váy trắng áp má vào mặt hắn ta. Đứa trẻ diện trên mình chiếc váy gothic lolita trắng tinh trông giống như phiên bản đối lập với Mayuzumi. Quan sát bọn chúng, Mayuzumi mỉm cười.
Và rồi, cô lùi một bước.
“Định chạy à, em gái?” Asato nói bằng giọng mỉa mai.
Dẫu vậy, Mayuzumi không hề nao núng. “Đúng rồi đó”, cô mạnh dạn nói. “Tôi không biết anh tìm thấy đứa trẻ đó ở đâu, cơ mà nó là một con quỷ. Tôi không định chiến đấu sòng phẳng với một con quỷ”. Cô mỉm cười.
Shirayuki ôm tôi chặt hơn.
Chỉ cần Asato ra lệnh, mọi chuyện sẽ kết thúc. Kể cả một con quỷ cũng không thể đấu lại được đứa trẻ đó. Nó có thể ăn thịt chúng tôi, kết liễu mạng sống của chúng tôi ngay tại đây, ngay tại lúc này.
Sự im lặng nặng trĩu bao trùm. Tiếng mưa dội vào tai tôi như tiếng trống.
Asato không nói gì.
“Cứ cúp đuôi chạy như một con chó đi, em gái à”, hắn lẩm bẩm bằng giọng trầm. “Biết thế nào là cảm giác phải chạy trốn khi thua cuộc đi”.
Dù hắn đang mỉm cười, giọng hắn lạnh như băng và chứa đầy sự căm ghét. Đôi mắt hắn tối tăm như vực thẳm.
Khuôn mặt hắn rất giống một con cáo.
“Em tưởng rằng mình sẽ không bao giờ phải nếm mùi thất bại, đúng không? Quay lại khi đã chuẩn bị sẵn sàng nhé”.
Biểu cảm méo mó của hắn in sâu vào tâm trí tôi. Tầm nhìn của tôi dao động. Shirayuki kéo mạnh tay tôi, giúp tôi đứng dậy. Giọng của con cáo vang vọng bên tai tôi.
Chiếc ô màu xanh đậm của hắn xoay tròn.
Xoay tròn rồi lại xoay tròn.
“Anh rất mong chờ để được gặp lại em đấy”.
Tiếng mưa dần biến mất. Trong đầu tôi chỉ còn tiếng thì thầm của hắn.
Sau đó, tôi ngất đi.
-----
Tôi chỉ nghe thấy tiếng của con cáo.
Chẳng thể nghe được âm thanh nào khác.
Tiếng mưa dần dần thay thế giọng của con cáo.
Cơn đau nhói đánh thức tôi khỏi giấc ngủ sâu. Bụng tôi đau kinh khủng. Tôi nhìn xuống và thấy một vết sẹo xấu xí. Thịt của tôi sưng tấy, giống như một vết rách bị khâu lại một cách cẩu thả. Có thứ gì đó đang nổi cơn thịnh nộ bên trong bụng, khuấy động nội tạng của tôi.
Nhưng mà, cơn đau lại khiến tôi cảm thấy dễ chịu.
Cơn đau là thứ duy nhất nói với tôi rằng tôi còn sống.
Có người xoa trán tôi. Dường như có một lớp màng mỏng giữa những đầu ngón tay mềm mại này và da của tôi. Đôi bàn tay trắng trẻo liên tục lau mồ hôi cho tôi. Thi thoảng người đó lại áp cả lòng bàn tay vào trán tôi để kiểm tra nhiệt độ cơ thể.
Đây là bàn tay của ai? Tôi thậm chí còn không biết mình đang ở đâu.
Mũi tôi ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào. Trên bàn có một vài chiếc hộp rỗng. Có người đang đứng trước cửa sổ. Tôi có vẻ là đang nằm trên ghế sofa.
Diện trên mình chiếc váy đắt tiền, cô ấy quay lại. “Anh tỉnh rồi à, Odagiri-kun?”
Và rồi, tôi nhớ ra.
Đây là đâu và cô ấy là ai.
Ký ức ùa về như dòng lũ.
Tôi nôn ngay tại chỗ. Dịch vị trộn lẫn với máu lan trên sàn nhà. Uka càng trở nên điên cuồng hơn như thể con bé đang không vui. Khi tôi ho, những ngón tay thon dài liên tục xoa lưng tôi. Tôi nhìn lên và bắt gặp ánh mắt lo lắng của Shirayuki. Tôi không có sức để trả lời cô ấy và ngã lại xuống ghế sofa. Cơ thể tôi hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào. Phần sâu thẳm nhất trong thâm tâm trống rỗng, song tôi còn không có đủ sức để đau buồn.
Tôi chỉ muốn nằm yên trên ghế mãi mãi như một người chết.
Có thứ gì đó cứng bất ngờ bay vào má tôi. Tôi ngẩng đầu lên và thấy Mayuzumi đang nhìn tôi với vẻ không vui. Có thứ gì đó màu bạc nằm dưới sàn nhà. Hơi thở của tôi nghẹn lại.
Đó là một mặt dây chuyền, phần rìa đã bị nóng chảy.
“Thứ đó rơi ở chỗ anh ngất. Tôi đã nhặt lên đề đề phòng, nhưng có lẽ tôi không nên trả lại thứ đó cho anh”.
Tầm nhìn của tôi nhòe đi, đầu tôi đau như búa bổ. Vết thương đã khép miệng lại bị hở ra. Những lời nói dâng lên trên cổ họng, song tôi chẳng biết nói gì cả. Nước mắt chảy thành dòng xuống má rồi rơi xuống ghế.
Tôi muốn hét lên, nhưng chẳng hét lên được tiếng nào. Tôi ngửa cổ lên trần nhà và gào một tiếng mà chẳng ai có thể nghe. Tôi cào cấu ngực mình. Móng tay cắm sâu vào da thịt. Con cáo cười thành tiếng trong tâm trí tôi.
Hắn xoay chiếc ô màu xanh đậm và nhẹ nhàng hỏi, “Vui lắm, đúng chứ?”
Không. Không vui chút nào. Không thể nào mà vui được.
Kể cả khi mọi chuyện đều là lỗi của tôi, nhưng mà… tôi…
Tôi định bào chữa kiểu gì?
Shirayuki cố gắng xoa lưng tôi. Cô ấy đưa tôi một cốc nước. Tôi nhận lấy cốc nước bằng đôi bàn tay run rẩy, uống nửa cốc rồi lại nôn hết ra. Quần tôi ướt đẫm nước. Toàn thân tôi run lên bần bật.
Tôi đã làm gì thế này? Tại sao vậy?
“Gia tộc Kariya đã cử người theo dõi Higasa-kun và Akari-kun, nhưng họ không định truy đuổi họ”, Mayuzumi nói ra sự thật trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ. “Cặp đôi đã đuổi theo anh tới căn biệt thự đó là để kiểm tra thông tin gây sốc rằng người chết sống lại. Gia tộc họ đã thu hồi xác của Akari và Higasa thật chứ không phải phiên bản quái vật từ sau vụ tai nạn rồi. Khi tộc trưởng ở đây nghe tin về vụ tai nạn, cô ấy đã liên lạc với gia tộc Kariya để hỏi rằng họ có biết thành viên của gia tộc họ có liên quan tới chuyện này không. Kết quả là, Higasa-kun đã giết chết cặp đôi đó”.
Tôi nhớ lại tình huống lúc đó. Lúc đó tôi cũng đã cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Sự xuất hiện của họ không phù hợp với tiết mục của con cáo. Sự hiện diện của họ là không cần thiết cho cái bẫy mà hắn ta đã giăng. Tôi không thể nghĩ thêm được nữa. Bụng tôi quặn lại, tôi ấn vào bụng mình. Đầu tôi đau như búa bổ. Tôi không hiểu sao lại cảm thấy đau rát ở đầu ngón tay. Trong lòng tôi trống rỗng, chỉ còn lại vực thẳm.
Cảm giác trống rỗng bao trùm lấy tôi. Tôi kiềm chế tiếng nấc và siết chặt lòng bàn tay bị thương.
Tôi muốn bấu víu vào điều gì đó, song lại chẳng biết bấu víu vào điều gì.
Tôi chợt nhận ra.
Tôi chẳng thể chủ động làm bất cứ việc gì nữa.
Tôi chẳng thể đi tới bất cứ nơi nào nữa.
Ôm lấy cơ thể và cuộn tròn người lại, tôi muốn thu nhỏ hết mức có thể. Tôi muốn run rẩy.
“Higasa đã hiểu sai về tình hình của hai người họ”, Mayuzumi nói tiếp mà không quay lại. “Năng lực của Akari-kun không chỉ thường xuyên mất kiểm soát mà còn yếu nữa. Trong mắt gia tộc Kariya, Akari-kun và Higasa gần như vô giá trị. Thế nhưng, chính Higasa mới là người tự dồn mình và Akari-kun tới bên bờ vực—anh ta tin rằng mình phải bảo vệ Akari-kun và coi cả thế giới là kẻ thù. Quá trình luyện tập hà khắc mà Akari-kun phải trải qua giúp ngăn chặn những con thú mất kiểm soát, giúp bảo vệ chính Akari-kun”.
Cô cắn một miếng sô cô la và quay lại. Viền chiếc váy gothic lolita xòe ra.
Nhìn xuống tôi, cô ấy lạnh lùng nói, “Gặp kết cục như vậy là do anh ta quá kiêu ngạo. Anh không nên bận tâm về họ nữa. Đừng tỏ ra quá cảm thông nữa đi”.
Cô ấy không tỏ ra cảm thông với tôi mà chỉ an ủi tôi đôi chút. Tôi không thể trả lời. Tôi không thể ngăn nước mắt mình rơi.
Mayuzumi khịt mũi một tiếng. “Anh đang quá tự phụ khi tự mình gánh hết mọi trách nhiệm lên người đấy”.
Cô ấy ngồi xuống ghế, không nói thêm gì nữa. Shirayuki ôm chặt lấy tôi. Tôi bám vào tay cô ấy và mãi mới thở ra được một hơi. Hít thở vài lần, tôi khom người lại và lại nôn.
Khuôn mặt Shirayuki méo mó vì đau đớn. Cô nhanh chóng rút một chiếc quạt từ bên hông ra và giơ trước mắt Mayuzumi. Trong tầm nhìn bị nhòe đi, tôi có thể đọc được những gì cô ấy viết[note71391].
“Bây giờ cô định làm gì?”
Khóe môi Mayuzumi khẽ nhếch lên.
Sô cô la bị cắn.
“Tôi không biết. Tiếng chuông khai màn đã vang lên rồi”.
Cô ấy đang ăn sô cô la như thường lệ.
Dẫu vậy, tình hình hiện tại là rất tồi tệ, đầy sự tuyệt vọng.
Đây là câu chuyện kể về một con cáo.
Một khi màn kịch đầu tiên kết thúc, màn kịch thứ hai sẽ bắt đầu.
Và, màn kịch thứ hai này chắc chắn một bi kịch mà con cáo thích.
“Anh ta sẽ tự nguyện lên nhảy, ngay cả khi không ai muốn anh ta nhảy”.
Mayuzumi nở một nụ cười tươi.
Nghe như lời tuyên cáo một buổi hành quyết.
-----
Con cáo đứng trước căn biệt thự đã bị thiêu rụi. Sau khi mưa tạnh, bầu trời trong xanh xuất hiện. Đống đổ nát bị cháy đen phản chiếu ánh sáng. Căn biệt thự mà hắn đã từng sống một thời gian cùng với người chết do hắn làm cho sống lại chỉ còn lại một đống đổ nát. Nơi này được xây dựng bởi một khách hàng của hắn. Khi thời điểm chín muồi, hắn đã thừa kế nơi này. Hắn không hối tiếc tí nào mà thực ra, hắn đã định để cho căn biệt thự bị phá hủy. Hắn gật đầu hài lòng.
“Ngày xửa ngày xưa, có một con cáo”, hắn thì thầm bằng giọng như hát.
Một đứa trẻ mặc váy trắng đang đứng dưới chân hắn, mỉm cười. Nó nhắm mắt lại và lắng nghe câu chuyện hắn kể. Con cáo xoa mái tóc trắng tuyệt đẹp của đứa trẻ một cách âu yếm.
“Con cáo đào một ngôi mộ và đập vỡ quan tài”.
Tuy vậy, hắn biết. Đứa trẻ không hiểu hắn nói gì. Nó làm theo những gì hắn bảo, song não của nó chẳng hề khôn hơn một con thú. Chẳng có thứ đồ trang trí nào có thể thay đổi sự thật rằng bên trong nó chỉ có bản năng sinh tồn. Nó đi theo con cáo chỉ để sống sót.
Nên trên thực tế, không có ai là đang nghe câu chuyện hắn đang kể.
“Thành ra, con cáo đã tạo ra một con quái vật. Hết truyện”.
Dù vậy, hắn vẫn tiếp tục kể chuyện với không khí. Giơ hai tay lên trời, hắn cúi chào như một diễn viên.
“Xin hãy đón chờ màn kịch tiếp theo”.
Hắn ngẩng đầu lên. Một làn gió mát thổi qua làm rối tóc hắn.
Con cáo hùng hồn tuyên bố với vòng tay dang rộng, “Tiết mục xin phép được bắt đầu”.
Tấm màn đã được kéo lên.
Đứa trẻ mặc váy trắng cười thích thú.
B.A.D. [3] Mayuzumi biết trước kết cục của truyện cổ tích.


4 Bình luận