• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 03: Cuộc Phiêu Lưu của Dũng Sĩ Hải Tặc

Chương 01: Tên côn đồ đã xuất hiện, nhưng tôi sẽ không nói là ai.

1 Bình luận - Độ dài: 1,330 từ - Cập nhật:

『Chuyển Dịch Thế Giới, Hoàn Tất』

“Hự!?”

Thế giới thứ 003. Nơi bọn tôi xuất hiện là một không gian chật hẹp, tối tăm… không, chật quá!? Ngột ngạt!? Cái gì đây!?

“Này… đây là đâu thế!? Ed, tớ thấy khó thở quá!”

“Im đi đồ ngốc, đừng cựa quậy nữa Tia! Tớ cũng ngạt thở đây này!”

“Ai biết!? Thôi chịu không nổi nữa rồi! Uất ức quá… Grừrrr!”

Cơ thể co quắp trong không gian bí bách, chúng tôi bị nhồi nhét như cá hộp. Ôi trời, cái gì đây? Kiếp trước đâu có trải nghiệm quái gở này…!?

“Khà!?... À phải rồi… Này Tia, trước tiên bình tĩnh đã.”

“Vậy thì dùng ma pháp thổi bay chỗ này thôi! Tập trung gió lại——”

“Khoan đã! Dừng lại ngay Tia! Không sao đâu!”

Cơn đau nhói xuyên óc khiến tôi chợt nhớ ra nơi này là đâu, vội vàng ngăn cản Tia. Nếu cô ấy tùy tiện dùng ma pháp mạnh ở đây, cả đám sẽ thành thức ăn cho cá mất.

Nhưng cơ thể tôi cũng chẳng thể nhúc nhích. Đáng lý chỉ một người tới đây, giờ hai đứa bị nhét vào thì dù Tia có nhỏ con cũng chẳng còn khe hở.

“Nhân danh Lunaritia——”

“Dừng lại! Thật sự xin cậu đấy Tia!!”

“Mở ra! Oi, lũ trốn chui hãy ngoan ngoãn——”

“『STORM BRINGER』!”

“Hự!?”

Nắp hộp văng tung, gã đàn ông vừa hé mặt đã ăn trọn ma pháp tinh linh của Tia——

“Hê, hai đứa này là bọn trốn chứ hả?”

“Dạ đúng thưa chị đại!”

“Không phải chị đại mà là thuyền trưởng, nghe chưa!”

“Hự!? Xin… xin lỗi thuyền trưởng…”

Ed và tôi bị trói gô giữa boong tàu rộng. Vũ khí bị tước, vòng vây của hai mươi gã lực lưỡng khiến tình thế vô cùng nguy cấp.

Trước mặt chúng tôi, người phụ nữ tóc đỏ mặc trang phục sang trọng đang tát tai thuộc hạ. Vóc dáng gợi cảm với vòng một nảy nở và vòng ba căng tròn - nữ thuyền trưởng độ tuổi ba mươi này chính là chủ nhân con tàu.

“Được rồi. Tên hai người là gì?”

“Tôi là Ed.”

“Lunaritia đây. À… xin lỗi nhé… Lỡ tay hơi thô bạo…”

“Không sao. Mấy gã này mặt mũi ghê tởm, hoảng hốt cũng phải.”

“Chị đại nói gì thế!”

“Gọi là thuyền trưởng!”

“Á…!!”

Nữ thuyền trưởng ném cán dao trúng giữa trán gã phản đối. Chời, nghe đau thật đấy.

“Vậy? Lý do trốn lên tàu của ta là gì? Tùy tình huống, ta có thể ném các ngươi xuống biển làm mồi cá đấy…”

Vừa nói, nữ thuyền trưởng dang rộng tay. Quả nhiên, xung quanh chỉ là biển khơi mênh mông. Ở đây, cô nắm quyền sinh sát - Ed cất lời hòa nhã:

“Trước tiên xin lỗi vì đột nhập tàu của ngài. Nhưng bọn tôi có lý do riêng… Liệu chúng tôi có thể trú nhờ nửa năm được không?”

"…Tai ngươi nghe không rõ à? Ta đang hỏi về cái 'lý do' kia đấy?" Thuyền trưởng hỏi.

"Xin lỗi, nhưng tôi không thể tiết lộ. Nếu nói ra, ngài sẽ bị cuốn vào rắc rối của chúng tôi." Tôi đáp

"Hả? Vậy ý ngươi là… muốn ta cho hai đứa mày ở lại trên tàu mà không cần biết lý do, dù rõ ràng đang ôm cả đống phiền phức à?"

"Ngươi… đang coi thường ta đấy à?"

Nữ thuyền trưởng nhìn xuống bọn tôi từ trên cao với ánh mắt lạnh băng. Áp lực từ cô ấy đủ chứng minh vị trí thuyền trưởng là nhờ thực lực… nhưng để dọa được tôi, sự khát máu và điên cuồng này vẫn còn thiếu vài phần.

"Làm gì có. Bởi vì—"

Tôi dồn lực vào cánh tay, bứt đứt sợi dây trói. Dĩ nhiên, sức tôi không đủ làm vậy—đây là nhờ Tia lén dùng ma pháp cắt sợi dây trước đó.

Sau khi thoát khỏi trói buộc, tôi đứng lên, nắm chặt tay. Tuy không giỏi mấy, nhưng đủ để kiềm chế lực đánh.

"Hãy để tôi chứng minh giá trị của mình… bằng những nắm đấm này."

Nụ cười sát khí của tôi khiến nữ thuyền trưởng rùng mình. Cô ấy tỏ ra phấn khích trước mùi máu tanh—quả đúng là… thôi, chuyện đó để sau.

"Ha! Ngông cuồng lắm đấy! Nào, mọi người, thử xem thằng nhóc này có phải chỉ biết khoác lác không!"

"Rõ, thuyền trưởng!"

Ba gã đàn ông vây quanh tôi. Nhưng nụ cười nhếch mép và dáng vẻ thả lỏng của họ cho thấy rõ—họ đang coi thường tôi. Không ai rút vũ khí.

"Này nhóc, để ta cho mày nếm mùi 'lễ chào mừng' của đàn ông của biển—"

Nắm đấm của tôi đập thẳng vào bụng gã đàn ông trước khi hắn kịp dứt lời. Tôi kích hoạt "Hermes Dash" trong nháy mắt—không ai ở đây đủ nhanh để nhận ra.

"…Một."

"M-Mày!? Đừng có—"

Gã thứ hai giật mình với tay xuống kiếm, nhưng quá chậm. Tôi lao tới, đấm tiếp—số người nằm la liệt trên sàn tăng lên.

"Hai."

"Khốn kiếp! Có ai hỗ trợ không!? Xẻ thịt nó ra làm mồi cho cá!"

Tiếng hét của gã thứ ba khiến đám đông xung quanh xông tới. Nhưng vẫn chưa đủ… họ thiếu cảnh giác.

"Ực!?"

"Gah!?"

"Không thể nào!?"

Từng người một ngã xuống dưới những cú đấm của tôi. " Hermes Dash" chỉ di chuyển theo đường thẳng, nhưng nếu không đủ bình tĩnh để nhận ra và không đủ sức phản ứng, thì việc ngăn tôi là bất khả thi.

"Cái quái gì thế này!? Ai đó xử lý nó đi!"

"N-Này thằng nhóc, dừng lại! Ngươi không quan tâm con nhỏ này sẽ ra sao à!?"

Giọng nói vang lên sau lưng khiến tôi quay lại—một lưỡi dao lạnh lẽo đang kề vào cổ Tia. Chiêu này quá quen thuộc…

"Này này, thế hơi quá đấy."

"Ngươi nói gì vậy!? Giờ còn—"

"Không, ta không nói với ngươi."

Tôi lắc đầu, nhìn về phía đồng đội đang cúi mặt. Từ đôi môi mấp máy của cô ấy, một câu chú nguyện đang được đọc—một thứ còn nguy hiểm hơn cần thiết.

"—Hiện thân đi, 'Vortex Aura'!"

Trong chớp mắt, một cơn lốc xoáy khổng lồ xuất hiện quanh Tia, thổi bay thẳng gã đàn ông đang đe dọa cô. Dù chỉ tồn tại chưa đầy một giây, sự xuất hiện của nó khiến cả boong tàu náo loạn. Tia cười đắc ý:

"Fufu~. Thế nào? Đừng tưởng tôi chỉ là cô gái cần được bảo vệ nhé?"

"Mừng là cậu biết kiềm chế. Tưởng cậu dùng hết sức xé đôi con tàu này thì toi."

"Ai lại làm thế bao giờ!? Ed coi tớ là gì vậy!?"

"À thì… một tiểu thư bướng bỉnh, chẳng nghe lời 'đợi đã' của tớ, cứ thế phóng ma pháp đó mà?"

"Guh!? Đó là… lỗi của tớ rồi."

Tôi cười khẩy khiến Tia đỏ mặt, vểnh tai lên rồi ngoảnh đi. Nhưng trêu quá cũng tội, nên tôi quay lại phía thuyền trưởng, cúi chào lịch sự như một quý tộc:

"Ngài thấy sao? Tôi có đủ tư cách theo tiêu chuẩn của thuyền trưởng chứ?"

"Hử, hahaha! Mạnh như vậy thì dù có rắc rối cũng đáng giá. Được thôi!"

"Tất cả nghe đây! Từ hôm nay, hai người này là thành viên mới của chúng ta! Ai phản đối, bước lên đây!"

Không ai dám lên tiếng. Nếu có, chỉ khiến số người nằm la liệt tăng thêm mà thôi.

"Tốt lắm. Vậy ta tự giới thiệu—ta là Rebecca, thuyền trưởng của con tàu này. Chào mừng tới tàu hải tặc… Scarlet."

"Cảm ơn, thuyền trưởng."

"Cảm ơn… Hả!? TÀU HẢI TẶC !?"

Trong khi tôi nắm chặt tay Rebecca, giọng Tia vang lên chói tai giữa biển trời bao la.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

TRANS
AI MASTER
tem
Xem thêm