"Vù vù".
Tấm rèm trước cửa sổ dài từ sàn đến trần nhà bị một bàn tay mảnh khảnh kéo mở ra.
Thời tiết đẹp, gió nhẹ thổi. Một buổi chiều dễ chịu và thư thái. Ánh sáng ấm áp le lói chiếu qua tấm kính trong suốt, chiếu rọi sáng mọi ngóc ngách trong nhà, bao gồm một người đàn ông khỏa thân.
Ý thức dần dần trở nên rõ ràng cơ thể Hạ Ngọc Thu đã có thể chuyển động trở lại. Anh gắng gượng cử động ngón tay, rồi từ từ mở mắt ra. Trong giây lát, ánh đột ngột trước mặt khiến anh không thể thích ứng, chỉ có thể nheo mắt lảo đảo quan sát xung quanh.
"Hihi, anh yêu, anh tỉnh rồi."
Một tiếng cười quen thuộc và giọng nói du dương truyền vào tai. Hạ Ngọc Thu nheo mắt, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, mơ hồ thấy một thân hình mảnh khảnh, đường cong quyến rũ.
Cố Nhã đang đứng trước cửa sổ sát đất, mặc bộ đồ ngủ ren mỏng màu đen mờ ảo, nhiều chỗ trên cơ thể gợi cảm lộ ra, vẻ đẹp mơ hồ khiêu khích hiện rõ trên cơ thể cô.
Cố Nhã ngay lập tức nhận ra Hạ Ngọc Thu đã tỉnh khi anh cử động nhẹ ngón tay, vì vậy Cố Nhã nghiêng người sang một bên và trêu chọc anh với nụ cười rạng rỡ trên môi.
"Anh yêu, chắc hẳn anh đã ngủ rất sâu và thoải mái lắm luôn ấy nhỉ. Dù sao thì, ngày nào em cũng chơi với anh như thế này mà anh chẳng phản ứng gì cả nè."
Ý thức của Hạ Ngọc Thu vẫn còn rất mơ hồ, tạm thời không thể suy nghĩ được những lời vừa lọt vào tai. Mắt anh vừa mới thích nghi với ánh sáng chói chang, gần như có thể mở mắt ra, nhưng ngay lập tức anh cảm thấy đầu đau như búa bổ, choáng váng, và bụng cũng đau âm ĩ.
Hạ Ngọc Thu cố gắng ngồi dậy, nhưng phát hiện chân tay hoàn toàn không thể cử động. Hạ Ngọc Thu ngơ ngác nhìn sang, kinh ngạc phát hiện cổ tay và cổ chân mình đều bị xích bằng những sợi xích kim loại nặng nề, trói chặt vào bốn góc giường. Anh chỉ có thể nằm trên giường với cái tư thế khúm núm, không thể nhúc nhích.
Nhìn vẻ mặt ngây ngô dễ thương của cậu bé này của cô khi cố gắng thoát khỏi những xiềng xích đặc biệt này bằng vũ lực, Cố Nhã mỉm cười khúc khích.
Cố Nhã liền đi đến mép giường, ngồi xuống, đưa ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chạm vào ngực Hạ Ngọc Thu, rồi chậm rãi vuốt ve từng chút một làn da anh.
Hạ Ngọc Thu thở dồn dập. Anh nhìn nụ cười trêu chọc trên môi Cố Nhã, rồi lại nhìn sợi xích nặng nề và chắc chắn trên cổ tay anh, thậm chí nó còn có màu hồng nhạt khá khó chịu. Tất cả những điều này kết hợp lại trong mắt anh khiến anh có chút kích động.
"Cô... đã làm gì với tôi...?" Hạ Ngọc Thu chất vấn một cách khó khăn bằng giọng khàn khàn.
"Đừng nhúc nhích, anh yêu. Em không làm gì anh cả đâu ạ. Em biết anh chắc hẳn thấy hơi khó chịu khi vừa mới tỉnh dậy. Không sao đâu mà. Bình thường thôi. Anh sẽ sớm khỏe lại thôi, nên đừng lo lắng quá. Và làm sao em có thể để anh bị thương tích gì được, phải không nào?"
Hạ Ngọc Thu tuyệt vọng cố gắng vùng vẫy lắc cổ tay lần nữa, nhưng chỉ có tiếng xích kim loại lạnh lẽo va chạm ngoài ra không có bất kỳ điều gì khác còn chẳng xê dịch được một li. Hạ Ngọc Thu nhìn Cố Nhã bên cạnh với vẻ mặt kinh hãi và hoang mang.
"Anh đang khát nước đúng không? Đừng lo, em sẽ cho anh nước ngay."
Cố Nhã biết bây giờ Hạ Ngọc Thu chắc chắn đang rất khát và đói, nên nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Ngọc Thu như dỗ một đứa em trai thân thiết, sau đó cầm cốc nước uống trong vắt bên cạnh lên.
Hạ Ngọc Thu quả thực đang khát nước vô cùng. Cổ họng khô khốc như sắp bị bệnh mất nước đến nơi, khó khăn lắm mới thốt ra được một lời. Anh nhìn cốc nước trong vắt trong tay cô, tuy không nói ra, nhưng trong lòng lại rất khát khao tột cùng.
Nhưng rồi ngay trước mắt anh Cố Nhã ngả người uống cạn cốc nước trong tay ngậm trong miệng. Hạ Ngọc Thu thấy vậy, còn chưa kịp tuyệt vọng, anh đã cảm thấy một cảm giác mềm mại, ẩm ướt và ấm áp chạm vào môi mình.
Không lạ gì nữa cả chính là Cố Nhã cúi xuống, không chút do dự hôn lên môi anh.
Cố Nhã dễ dàng và khéo léo mở môi cạy răng anh ra dùng lưỡi thơm tho, sau đó đưa toàn bộ nước đính kèm theo một viên thuốc nhỏ trong miệng vào miệng Hạ Ngọc Thu, nhân cơ hội này chiếm trọn bờ môi của anh và khuấy đảo điên cuồng.
“Ha ha... hà....ừm~"
Một lúc lâu sau đến khi Hạ Ngọc Thu không còn thở nổi nữa, nụ hôn kiểu Pháp mãnh liệt cuối cùng cũng kết thúc hé môi buông nhau ra. Hạ Ngọc Thu há to miệng, hít một hơi thật sâu, thở phào nhẹ nhõm vì không bị ngạt thở bởi nụ hôn tấn công liên tục và mãnh liệt này.
Nhưng Cố Nhã dường như vẫn ổn. Cô miễn cưỡng rời khỏi đôi môi anh, rồi dùng đầu ngón tay cái lau đi hết những vệt nước dãi còn vương vãi trên khóe miệng Hạ Ngọc Thu, rồi đưa vào miệng mình, mút ngón tay như thể vẫn đang thưởng thức dư vị của một món ăn ngon miệng.
Hơi thở hổn hển của Hạ Ngọc Thu dần dần ổn định lại. Anh nhìn Cố Nhã với ánh mắt oán hận. Anh thật sự không biết cô muốn làm gì.
"Haha, em còn chưa làm gì quá đáng với anh cả, sao anh lại cư xử như một bà cô khó tính vừa chịu oan ức thế này? Thôi nào, anh yêu, cười lên nào và đừng nhìn em như thế mà."
Cố Nhã trêu ghẹo anh, dùng hai ngón tay giúp anh tạo ra một nụ cười cứng nhắc và gượng gạo ở khóe miệng, trông rất là ba chấm.
Sau khi bổ sung nước, ý thức mơ hồ của Hạ Ngọc Thu dần dần trở nên rõ ràng. Cơn đau đầu và cảm giác nóng rát trong dạ dày cũng dịu đi rất nhiều, đúng như lời Cố Nhã vừa nói.
"Quần áo của tôi đâu?" Lúc này anh mới nhận ra mình đã trần truồng từ đầu, không mặc gì trên người, nằm trên giường trước mặt cô như một vật trưng bày. Cảm giác xấu hổ dâng trào trong lòng, hai má anh nhuộm đỏ. Hạ Ngọc Thu vô cùng lúng túng hỏi Cố Nhã bên cạnh.
Cố Nhã dường như không hiểu anh nói gì, hơi nghiêng đầu, nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu.
"Trước tiên trả quần áo cho tôi, sau đó làm ơn giúp tôi tháo những sợi xích kỳ lạ trên tay ra." Thấy vậy, anh không còn cách nào khác, đành phải van nài Cố Nhã trước mặt mình cầu xin một cách thành khẩn.
"Đưa cho anh những thứ như quần áo thì hơi bất tiện. Mà này, có vẻ như anh vẫn chưa nhận ra tình cảnh hiện tại của anh rồi đó."
Cố Nhã nhẹ nhàng véo nhẹ mặt anh bằng ngón tay trắng thon thả của mình, nói bằng giọng điệu đùa cợt.
"Tôi ngủ bao lâu rồi?" Hạ Ngọc Thu bất giác nuốt nước bọt, giọng nói run rẩy vì sợ hãi, rồi cúi đầu nhìn cơ thể trần trụi của mình. Dấu hôn và dấu răng dày đặc đến mức đáng sợ, điều khiến anh tuyệt vọng hơn nữa là anh nhìn thấy vài chữ "正" thừa ở dưới đùi, một chữ còn chưa hoàn chỉnh, chỉ mới viết được một nửa.
"Ừm... có lẽ khoảng một tuần."
Nghe xong câu hỏi của anh, Cố Nhã nhìn xuống đùi Hạ Ngọc Thu, đếm và tìm được sáu chữ "正" hoàn chỉnh, sau đó tiếp tục chọc ghẹo anh.


7 Bình luận