Sau chia tay, bạn gái hoà...
才不是喜欢大姐姐呢 (Tài bất thị hỉ hoan đại tả tả ni)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 5: Phòng tắm

10 Bình luận - Độ dài: 1,269 từ - Cập nhật:

Hai người cùng che chung một chiếc ô, lặng lẽ bước vào nhà giữa màn mưa lất phất đêm tối.

Cố Nhã lưu luyến buông tay Hạ Ngọc Thu, rồi nhẹ nhàng tựa cánh tay lên vách tường ở tiền sảnh. Bàn tay còn lại vươn xuống, ngón tay móc lấy đôi giày cao gót thanh mảnh đang ôm lấy gót chân trắng ngà.

“Muộn thế này rồi, chắc anh đói lắm phải không? Chúng ta ăn chút gì trước nhé, rồi hẵng đi tắm, được không?”

“Ừm, sao cũng được cả.”

Hạ Ngọc Thu gật đầu như một cái máy, mắt mông lung, giọng lí nhí đến mức gần như không nghe thấy.

“Phải rồi… hôm nay ở công ty, anh lại bị người ta làm khó, đúng không?”

Lúc hai người vừa thay xong dép trong nhà, Cố Nhã bỗng thì thầm sát bên tai, khiến Hạ Ngọc Thu ngẩn người, lúng túng quay đầu nhìn cô như thể bị bóp trúng suy nghĩ thầm kín nhất.

Cố Nhã nghiêng đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt dường như đang đợi anh xác nhận.

“À… cũng không có gì nghiêm trọng đâu. Nhưng… sao em biết?”

Hạ Ngọc Thu ngập ngừng. Anh chợt nhận ra, chắc hẳn em ấy đang nói đến việc sáng nay mình bị người quản lý vô danh kia vô cớ mắng mỏ trước mặt đồng nghiệp.

“Anh quên rồi sao?” – Cố Nhã cười khẽ – “Mọi chuyện về anh, em đều biết rất rõ.”

“Còn cứ giả vờ mạnh mẽ. Ngoài miệng thì bảo ‘không sao’, nhưng trong lòng chắc đã tủi thân đến muốn khóc rồi đúng không?”

Giọng cô pha chút trêu chọc, nhưng ánh mắt lại đầy dịu dàng. Rồi không chờ anh đáp lại, cô bước tới dang tay ôm chầm lấy anh, dịu dàng mà cương quyết.

Hạ Ngọc Thu còn chưa kịp phản ứng, má anh đã áp vào thứ mềm mại, hơi ấm nơi ngực cô. Trong không khí thoảng lên một mùi hương thơm dịu, mùi thơm như sữa, – khiến đầu óc anh bỗng chốc trống rỗng.

Đôi tay nõn nà của cô ôm lấy đầu anh, nhẹ nhàng ép mặt anh vào vòng ngực đầy đặn của mình, chẳng chút e dè.

“Cho nên… anh yêu này, liệu có thể đừng đi làm nữa được không? Để em nuôi anh cả đời, có được không? Em thật lòng đấy, xin anh đấy…”

Bàn tay cô vuốt nhẹ lên tóc anh, giọng nói mềm mại như nhung lụa, hơi thở nóng ẩm phả bên tai anh làm anh run lên – khiến làn da ngứa ngáy như đang bị ve vuốt bởi một làn gió đêm đầy mê hoặc.

“Được rồi… em có thể… buông ra một chút không? Anh… cảm thấy hơi khó thở.”

Anh lắp bắp nói, cố tìm cách hô hấp hơi thở còn sót lại. Sự mềm mại trước mặt không còn đơn thuần là dịu dàng – mà là một cơn nghẹt thở ngọt ngào đến chết người. Hạ Ngọc Thu muốn giãy ra theo bản năng, nhưng vòng tay của Cố Nhã quá chặt – khiến anh chẳng còn cách nào thoát ra đành phải lên tiếng cầu cứu.

“Ôi, xin lỗi nhé… Em không để ý.”

Cố Nhã cười khúc khích, lùi lại một chút – không phải buông hẳn mà chỉ nới nhẹ để anh có thể thở. Rồi cô cúi đầu, áp mặt vào cổ anh, hít thật sâu – như muốn ghi nhớ hơi thở, mùi hương, và sự hiện diện của anh một cách trọn vẹn.

“Vậy… đồng ý nhé? Anh yêu hãy ngoan ngoãn ở nhà với em… được không?”

Không khí dường như đông cứng lại.

Hạ Ngọc Thu im lặng, bởi anh thật sự không biết phải trả lời thế nào. Còn Cố Nhã, chỉ lặng lẽ tận hưởng cảm giác có anh trong vòng tay, kiên nhẫn chờ đợi.

Câu hỏi này, anh không nhớ đã nghe cô hỏi bao nhiêu lần rồi. Gần như mỗi ngày, nó đều vang lên – nhẹ nhàng, dịu dàng, nhưng đầy sức nặng.

Thành thật mà nói, với mức lương ít ỏi của mình – anh gần như chẳng đóng góp gì vào căn nhà này. Cố Nhã mỗi tháng còn chuyển cho anh một khoản tiền tiêu vặt, nhiều hơn cả tiền lương anh còng lưng kiếm cả tháng. Ở công ty, anh cũng chẳng khá hơn: bị quản lý gây khó dễ, chẳng có tương lai thăng tiến, chẳng ai nhìn thấy sự cố gắng của anh. Có lúc anh còn nghĩ… hay là cả thế giới đang âm thầm chống lại mình?

Khó khăn chồng chất.

Thấy anh vẫn im lặng, Cố Nhã khẽ cắn vào vành tai anh, tiếp tục thì thầm dụ dỗ:

“Nếu anh đồng ý, thì từ nay công việc duy nhất của anh là ở nhà với em, trò chuyện, ôm ấp, nũng nịu. Em sẽ trả cho anh gấp ba lần lương hiện tại – hay muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần anh đồng ý…”

“À… thôi để ăn trước đã nhé?” – Hạ Ngọc Thu cười gượng – “Anh đói rồi… người vẫn còn hơi ướt… muốn tắm một cái cho thoải mái.”

Câu nói ấy như tạm xé toạc bầu không khí nồng nàn đầy lúng túng.

“…Vậy cũng được.” – Cố Nhã nhẹ gật đầu – “Chỉ là bữa cơm em nấu chắc giờ nguội mất rồi. Anh muốn hâm lại, hay để em gọi người đem đến một bàn khác?”

Cô thở dài trong lòng. Nhưng rồi lại nghĩ, chẳng sao – chậm chút cũng không vấn đề gì, khiến anh hoàn toàn phụ thuộc vào mình chỉ là chuyện sớm muộn. Về chuyện đó, cô rất tự tin.

“Không cần đâu. Hâm lại là được rồi.”

“Thế anh có muốn uống chút rượu không? Coi như bù cho tâm trạng tồi tệ hôm nay?”

Cô vẫn không buông tay, ngược lại lại siết chặt hơn chút nữa, ngón tay đan vào nhau đầy ám muội.

“Thôi, không cần đâu… mà thật ra hôm nay anh cũng chẳng định đi bar. Là do Tiểu Trang cứ kéo đi…”

“Biết mà, em chỉ đùa thôi. Em biết hết, nên anh không cần giải thích.”

“Nhưng anh vẫn muốn nói rõ… thật sự không như em nghĩ đâu.”

Giọng Hạ Ngọc Thu chùng xuống, có phần yếu ớt và bất lực. Đã mấy lần anh muốn nói rõ, nhưng lần nào cũng bị cô ngắt lời.

“Em không muốn nghe đâu. Trừ khi…”

Cô ghé sát, nửa đùa nửa thật:

“Nếu anh chịu đồng ý chuyện khi nãy, thì em sẽ ngồi nghe anh giải thích đến sáng, được không?”

Sau bữa tối, hai người thống nhất để Hạ Ngọc Thu đi tắm trước.

Trong làn hơi nước mờ ảo của phòng tắm, anh ngâm mình thư giãn, như muốn rũ bỏ mọi mệt mỏi của một ngày dài.

Thế rồi, “cạch” – cánh cửa phòng tắm vốn đã khóa bỗng mở ra.

Cố Nhã bước vào, quấn một chiếc khăn tắm trắng muốt lỏng lẻo. Làn da trắng mịn, đôi chân thon dài cùng bờ ngực lồ lộ dưới lớp khăn mỏng manh khiến khung cảnh bỗng dưng tràn ngập sắc hồng khó nói thành lời.

Hạ Ngọc Thu vội quay mặt đi, đỏ mặt tía tai, lúng túng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“…Chờ đã, anh… anh vẫn đang tắm mà… với lại… sao em mở được cửa? Anh đã khóa rồi mà…”

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

H t hiểu cái cảm giác của mấy ông sống ở rể rồi nó éo cmn gì tốt đẹp.
Xem thêm
Nhà ẻm mua lo chả có chìa khóa
Xem thêm
2 kiểu đối phó với phụ nữ bao nuôi bạn: 1 là bạn mặt dày, ok bao nuôi luôn, tại sao không? :)) xinh đẹp, body nhức nách lại còn yandere... Bù lại là bạn vứt bỏ danh dự đàn ông của mình, chấp nhận mình "yếu vl" mới dựa dẫm cô ấy nhưng có áp lực luôn bám theo bạn...
Xem thêm
2 là... Bạn có thể biết mình nên làm gì!
Xem thêm
em nay qua nguy hiem
Xem thêm
Ong co uoc co ban gai nhu nay k 🐸
Xem thêm
@Izumisenseeei: co chu , toi luon muon bi bạn gái minh đánh nhốt , tra tấn , nuôi , hành hạ , chửi rủa
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời