Sekai Saikou no Ansatsush...
Tsukiyo Rui Reia
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 07

Chương 10: Sát thủ đối đầu với Anh hùng

3 Bình luận - Độ dài: 3,072 từ - Cập nhật:

Đứng giữa vùng đất hoang vắng, tôi đơn thương độc mã đối đầu với Epona. Tứ phía đều rất trống trãi khiến tôi gặp nhiều bất lợi. Trên đường đến đây, bọn tôi đã băng qua một khu rừng-nơi rất lý tưởng để ẩn nấp. Tôi có thể tận dụng nó.

“Chúng ta đều không muốn giết nhau ở đây. Cho nên hãy đặt ra vài quy tắc. Trận đấu sẽ diễn ra trong một phút. Ai đầu hàng, ngất xỉu, hay bị gãy tay hoặc chân trước thì thua. Nếu hết giờ mà vẫn chưa phân định kết quả, chúng ta coi như hòa.” Tôi lên tiếng.

“Hay đấy. Nhưng nếu tớ nghiêm túc thì liệu cậu có trụ nổi một phút không nhỉ?” Epona đáp lại.

Chiến đấu với Epona không chỉ gây nguy hiểm cho bản thân mà còn có thể khiến tôi mất [Hiệp Sĩ Trung Thành]. Nó vốn là kỹ năng của cậu ấy, có khả năng chia sẻ sức mạnh cho ba người. Nhưng nếu một trong ba bị thua, họ sẽ mất sức mạnh. Vì vậy, một trận hòa là phương án an toàn nhất.

Một phút là khoảng thời gian rất dài khi đấu với đối thủ tầm cỡ như Epona. Đáng ra tôi nên tránh trận đấu này vì nó quá mạo hiểm, nhưng nếu có thể nắm bắt về sự chênh lệch sức mạnh giữa bọn tôi thì cũng rất đáng để thử.

“Naoise đúng là ngốc thật. Cậu ấy đã góp công không nhỏ để duy trì hòa bình thế giới bằng cách giúp cậu không bị phát điên. Nhưng cậu ấy lại nghĩ bản thân vô dụng để rồi bị sự tự ti lấn át.” Tôi nói.

Nếu không có Naoise, Epona chắc đã đánh mất bản thân từ lâu. Cậu ấy đã làm rất nhiều việc để giữ gìn hòa bình thế giới. Cậu ấy thực sự rất mạnh. Nhưng Naoise lại luôn nghĩ rằng mình kém hơn Nevan, Epona, và tôi. Cậu ấy chỉ đơn giản là so sánh sai đối tượng mà thôi.

Naoise cũng là một người rất xuất chúng theo cách riêng của mình. Cậu ấy có thể dễ dàng áp đảo bất kỳ ai ngoại trừ những đối thủ có sức mạnh vượt bậc, thậm chí ở một số khía cạnh, cậu ấy còn vượt qua cả chúng tôi – những người có sức mạnh phi thường. Dù không chuyên về bất kỳ lĩnh vực nào, Naoise vẫn xuất sắc ở mọi mặt. Tôi chỉ mong cậu ấy hiểu được điều đó và cảm thấy tự hào về bản thân.

“Lẽ ra cậu nên nói với Naoise điều đó. Lúc nào cậu ấy cũng ngầm gợi ý rằng bản thân muốn được cậu công nhận.” Epona nói.

“…Lần tới tớ sẽ nói.” Tôi trả lời.

Tôi rút kiếm ra. Nhưng đó chỉ là kế nghi binh; tôi thiên về dao hoặc súng hơn.

Kế đến, tôi thi triển một ma pháp được Dia sáng chế, tên là [Lôi Tốc]. Ma pháp này khuếch đại dòng điện trong cơ thể, giúp phản xạ nhanh hơn. Đồng thời sức mạnh cũng được cải thiện đáng kể. Nhưng mà, nó cũng làm cơ thể bị hư tổn nghiêm trọng, đến mức tôi có thể không cử động nổi. Ngay cả [Siêu Hồi Phục] cũng không xử lý kịp. Cùng lắm tôi chỉ duy trì được một phút. May mà trận đấu này không kéo dài quá lâu, nên không cần lo.

Tiếp theo, tôi tiêm một mũi thuốc vào cổ nhằm tăng tốc độ phản xạ. Tôi không thể nào nhanh bằng Epona, nên chỉ còn cách dựa vào phản xạ để tự cứu mình. Hy vọng lần này tôi sẽ bắt kịp được chuyển động của cậu ấy.

Và cuối cùng...

“[Áo Giáp Gió].”

Tôi thi triển ma pháp yêu thích của mình. Ma pháp này tạo ra lớp lá chắn bằng gió, giúp làm chệch hướng các đòn tấn công và tạo ra lực đẩy bằng khí nén giúp tôi di chuyển nhanh hơn.

“Chuẩn bị xong chưa, Lugh?”

“Rồi. Cho tớ thấy sức mạnh thật sự của cậu đi, Anh hùng.”

Tôi ra hiệu cho Epona bắt đầu, và cậu ấy mỉm cười.

Epona lao đến, mặt đất nổ tung dưới chân. Không một tiếng động. Không, chính xác hơn, cậu ấy nhanh đến mức vượt qua cả tốc độ âm thanh. Nhờ ma pháp và thuốc hỗ trợ, tôi có thể theo kịp cậu ấy—nhưng chỉ suýt soát. Tôi né tránh trong gang tấc, không dư thời gian để làm gì khác. Epona lướt qua, và ngay sau đó, một lực vô hình đánh bật tôi.

Một vụ nổ siêu thanh… Sóng xung kích lan rộng ra xung quanh do cô ấy vừa vượt qua tốc độ âm thanh.

Cậu ấy xoay người và lao đến lần nữa. Tôi giải phóng một phần [Áo Giáp Gió] nhằm tạo ra lực đẩy để tránh đòn, nhưng vẫn bị đánh bay. Tôi chật vật điều chỉnh tư thế và hạ cánh an toàn, nhưng cánh tay phải đã vang lên tiếng rạn xương.

Mình còn chưa kịp chạm vào cậu ấy. Nhưng chuyện đó không quan trọng.

Epona vẫn nhanh như trước. Nhưng ít nhất, cả hai đang ở khoảng cách đủ xa để tôi phản công. Tôi không có thời gian thi triển ma pháp hay thực hiện mấy động tác né tránh phức tạp. Nhưng tôi vẫn đủ thời gian để rút súng và bóp cò.

Những xạ thủ hàng đầu có thể giương súng, nhắm rồi bóp cò trong 0,2 giây. Đó cũng là giới hạn của tôi trong kiếp trước. Nhưng giờ đã khác—nhờ cường hóa cơ thể bằng ma lực, tăng tốc độ phản xạ bằng ma pháp, tôi đã rút ngắn thời gian xuống còn 0,1 giây. Vượt qua giới hạn của con người!

Thế này thì chắc chắn sẽ bắn trúng cậu ấy!

Tôi bắn ba phát đạn, như cách người ta vẫn thường làm để chắc chắn hạ gục được đối thủ. Dù đã cường hóa ma lực vào cánh tay, nhưng tôi vẫn cảm thấy nó đã sắp gãy đến nơi. Tôi đặc biệt thiết kế khẩu súng với cỡ nòng lớn nhằm tăng lực bắn, và nhồi vào đạn càng nhiều bột Đá Fahr càng tốt mà không làm hỏng súng. Đạn bắn ra với tốc độ khủng khiếp—1.020 mét mỗi giây, nhanh gấp ba lần vận tốc âm thanh, còn hơn cả súng trường chống vật liệu.

Tôi đã lắp cho khẩu súng bộ giảm thanh tối tân nhất, nhưng vẫn không triệt tiêu hết độ giật. Nên tôi phải dùng đôi tay được cường hóa bằng ma lực để giữ chắc khẩu súng, không cho nòng bị lệch. Dù vậy, cú giật vẫn khiến xương tay trái tôi bị rạn.

“Đừng nương tay nữa, Lugh!”

Epona lao thẳng vào ba viên đạn—mỗi viên có sức mạnh vượt cả đạn súng chống tăng—rồi dùng đầu hất văng chúng đi.

Đùa à…

Tốc độ càng lớn thì lực va chạm càng dữ dội. Nhưng Epona đã lao thẳng vào mấy viên đạn còn nhanh hơn cả âm thanh, lẽ ra cú va chạm phải rất khủng khiếp, thế mà cậu ấy vẫn không trầy xước gì.

Tôi bắn hết chỗ đạn còn lại, nhưng cậu ấy đều đánh bật được hết và lao đến gần đấm thẳng vào bụng tôi. Tôi kích hoạt [Áo Giáp Gió] để lùi ra sau nhằm giảm lực đấm, nhưng không nhanh bằng cậu ấy. Cú đấm đánh trúng bụng tôi. Một tiếng “rắc” khó chịu vang lên và tôi bị đánh văng.

“Hửm? Nghe không giống tiếng gãy xương nhỉ. Thú vị thật!”

Epona nghiêng đầu cười trong khi tôi quỳ gối, ho ra máu. Cậu ấy đấm vỡ luôn cả áo chống đạn—một loại được thiết kế để tự vỡ nhằm triệt tiêu lực tấn công mạnh.

Nó được chế tạo từ xương của ma vật—một loại vật liệu vừa nhẹ vừa bền có thể chịu được cú tông của chiếc xe tải 10 tấn chạy hết tốc lực. Thế mà Epona đã phá hủy nó chỉ với một đấm. Nếu không có nó, tôi hẳn đã mất toàn bộ xương sườn.

Khi đang lơ lửng giữa không trung, tôi lập tức thi triển lại [Áo Giáp Gió]. Trong lúc đó, Epona giơ tay về phía tôi.

“[Hỏa Cầu].”

[Hỏa Cầu] là một trong những ma pháp lửa căn bản nhất. Người bình thường chỉ tạo ra một quả cầu lửa nhỏ bằng nắm tay. Nhưng phiên bản của Epona thì hoàn toàn khác biệt.

[Hỏa Cầu] được thi triển có nhiệt độ khủng khiếp đến mức chuyển hóa thành plasma và lao tới với tốc độ tương đương pháo laser. Tôi lập tức rút một viên Đá Fahr đặc biệt từ [Túi Da Hạc]—loại được thiết kế để tạo ra vụ nổ có hướng—và ném đi. Viên đá phát nổ, giải phóng bụi mithril giữa không trung, khiến dòng plasma chệch hướng.

Tôi đã đỡ được đòn, nhưng rõ ràng đó chẳng phải chiêu mạnh nhất của Epona. Chỉ là ma pháp cơ bản thôi. Vậy tức là…

“[Hỏa cầu].”

…cô ấy liền tung ra chiêu thứ hai. Quả cầu lửa mới khiến đám bụi mithril bốc hơi sạch sẽ rồi xuyên thẳng qua người tôi, khiến hình thể tôi bị méo mó.

May thay, đó chỉ là ảo ảnh tôi tạo ra bằng một ma pháp gió làm bẻ cong ánh sáng. Thường thì ma pháp này không dùng được vào ban đêm vì thiếu ánh sáng, nhưng có ánh sáng từ plasma nên đã đủ điều kiện thi triển. Tôi đã tính trước những chỗ sẽ có bụi mithril từ Đá Fahr rải xuống để vừa khuếch tán plasma, vừa giúp kích hoạt ảo ảnh.

Dù có nhanh đến mấy thì cũng chẳng thể làm được gì nếu không nhìn thấy đối thủ.

d245b352-7ed5-45f7-abee-fe551614bde1.jpg

Nhìn thấy cậu rồi.

Dĩ nhiên tôi không dại gì nói câu đó ra. Tôi lặng lẽ di chuyển, giấu mùi, rồi dồn hết sức đâm dao vào cổ Epona từ phía sau.

Một tiếng “rắc” vang lên—là xương cổ tay tôi. Da cậu ta cứng đến mức dội ngược lại toàn bộ lực đâm của tôi, khiến tôi tự làm gãy tay mình. Giờ thì tay thuận cũng không dùng được nữa.

Tôi chỉ muốn gào lên vì đau, nhưng chẳng còn thời gian. Epona quay lại tung một cú bằng mu bàn tay, tôi suýt soát né được. Hoặc là tôi nghĩ thế—vì đến khi thấy đòn đánh sượt qua da, tôi đã bị đánh văng như viên đạn.

Tôi bay vài chục mét rồi rơi xuống đất. Tình trạng của tôi đang rất tệ. Quần áo rách nát, cả người đầy vết xước, tai trong thì bị thương khiến tôi mất thăng bằng. Tôi không đứng lên nổi.

Mình phải tìm Epona... Khoan đã. Tôi lăn người theo bản năng, và một cái hố sâu hiện ra đúng chỗ tôi vừa nằm. Epona từ trên trời đá xuống, khiến đất đá nứt toác, tôi lại bị hất văng lên.

Cuối cùng tôi cũng lấy lại được thăng bằng. Trận đấu này đi hơi xa rồi. Cú đá đó mà trúng thì mặt tôi tiêu rồi.

Nếu cậu ta đã chơi mạnh tay như thế, tôi cũng không nương tay nữa. May thay, nhờ cú đá đó mà tôi đã giữ được khoảng cách với cậu ấy. Và ngạc nhiên hơn cả, Epona lại đang đứng ngay chỗ tôi đã gài bẫy.

“[Pháo Vực].”

Tôi đã nhắm trước chỗ Epona đang đứng là điểm tử ngay từ khi bắt đầu trận. Trên đường tới đây, tôi đã tranh thủ dùng ma pháp tạo ra pháo từ [Túi Da Hạc] rồi bí mật đặt chúng trong lúc chạy theo sau cậu ấy. Những đòn thông thường chẳng xi nhê gì với cậu ta, mà đánh nhau kiểu này cũng chẳng có thời gian để tung những đòn mạnh. Nhưng gài bẫy thì lại khác.

Bọn tôi chọn vùng đất hoang rộng rãi, dễ quan sát làm nơi giao đấu. Nhưng tôi không tốt bụng đến mức đánh cả trận ở nơi bất lợi cho sát thủ. Từ đầu tới cuối, tôi đã dẫn dụ cậu ta về phía rừng—nơi tôi có thể ẩn mình và đặt bẫy.

Tiếng pháo nổ vang lên từ bốn phương tám hướng, bụi cuốn lên mịt mù. Đòn tấn công sẽ càng hiệu quả khi mục tiêu không còn đường thoát. Cả trận, tôi bị cậu ấy đánh bay tứ phía, nhưng nếu muốn đòn đánh phát huy tối đa sức mạnh, thì phải đánh cùng lúc từ mọi phía.

Dàn bẫy này không dễ thiết lập chút nào. Tôi đã chọn được vị trí tối ưu, nhưng cũng không chắc chắn sẽ thành công. Dù có dùng ma pháp trợ giúp, tôi cũng chỉ có chút ít thời gian trước khi cậu ta phát hiện. Tôi phải tính tới tính lui và liên tục điều chỉnh. Dù không hoàn hảo, nhưng bẫy này vẫn đủ sức giết người. Và tôi cũng diễn rất đạt, giả vờ như bị cậu ta đánh tơi tả để dụ vào chỗ đã đặt bẫy.

“Tấn công mọi hướng bằng đòn [Pháo Vực] đã được nâng cấp tối đa. Theo tính toán thì còn mạnh hơn cả [Gungnir] nữa, nhưng mà…”

Tôi dùng ma pháp dò tìm Epona trong khi vẫn giữ cảnh giác. Tìm ra cậu ta không mất quá lâu. Epona vẫn đang di chuyển!

Khỉ thật, cậu ta lại lao về phía mình!

Tôi cố phản ứng lại, nhưng cả người như bị đè nặng xuống. Do vết thương à? Không phải, là vì [Lôi Tốc]. Trong trận này, chỉ cần chậm một tích tắc cũng có thể mất mạng.

Móng tay Epona cứng lại, nhọn hoắt như kiếm, rồi cậu ấy đâm thẳng vào cổ tôi… Không, cậu ấy dừng lại ngay trước khi chạm.

“Trời ạ, suýt nữa thôi. Thêm một giây nữa là tớ thắng rồi đó.”

“Ừ, hết giờ rồi.”

Cậu ấy dừng lại vì đã hết một phút.

“Bất ngờ thật đấy. Lần này cậu giữ được bình tĩnh đến tận phút chót.” Tôi nói.

Cậu ấy canh thời gian chuẩn tới từng giây. Nếu mất kiểm soát thì không thể làm được vậy.

“Gặp may thôi. Lúc thấy cậu dùng [Pháo Vực], mắt tớ đã chuyển sang đỏ rồi—tớ biết chắc đòn đó sẽ rất đau—nhưng khi trúng mấy viên đạn đó thì lại tỉnh táo trở lại... Cậu xem, tớ cũng không bị thương nặng lắm.”

Tay trái cậu ấy buông thõng, xem ra đã gãy rồi. Tôi đã làm Anh hùng bị thương… Nhưng chả có gì đáng khoe khi phải tung một đòn cỡ Gungnir mới bẻ được cái tay ấy. Epona mạnh hơn những gì tôi tưởng. Tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần giết cậu ta nếu cần, nhưng chuyện này khiến tôi nhớ ra—làm vậy cũng chẳng dễ chút nào, dù tôi có năng lực mới.

Dù sao, lần này vẫn là thu hoạch tốt. Mình đã thăm dò được sức mạnh hiện tại của cậu ấy và cầm cự ngang ngửa mà không phải tung hết chiêu. Gần như toàn bộ kỹ năng tôi dùng hôm nay là mấy thứ tôi đã từng dùng khi đánh Quỷ Orc. Tôi không dùng bất kỳ chiêu nào mới—phòng cho trường hợp thật sự khẩn cấp. Nếu tôi không quá cầu toàn, có lẽ kết quả còn khả quan hơn.

“Xin lỗi nhé. Đánh với cậu thì tớ không thể nương tay được.” Tôi nói.

“Không sao đâu. Tớ hồi phục rồi. Cảm ơn cậu đã đánh hết sức. Nếu không thì tớ thấy chán chết, mà giờ đầu óc tớ tỉnh táo hẳn luôn.” Epona vung tay lên chứng minh, kể cả tay trái mới gãy trước đó.

Vết thương suýt giết tôi đã lành không còn dấu vết. Kỹ năng [Siêu Hồi Phục] của tôi cũng không thể đọ nổi tốc độ hồi phục điên rồ đó. Tôi phải gồng mình lắm mới đứng dậy nổi. Nhìn ngoài thì có vẻ ổn, nhưng tôi đã kiệt sức vì liên tục ép cơ thể hoạt động bằng ma pháp và thuốc. Dây thần kinh bị tổn thương cũng sẽ cần thời gian mới hồi được.

Tôi không né được đòn cuối của Epona vì đã hết hiệu lực cường hóa thể chất. Tôi đã tiêu hao vượt mức dự tính, nên thời gian duy trì bị rút ngắn vài giây… Mấy lần thử trước đâu có chuyện này. Nhưng biết rằng một trận chiến với Epona có thể đẩy mình đến nước này cũng đủ để coi trận đấu này là có giá trị.

“Lần sau chúng ta tái đấu nhé. Tớ muốn mạnh hơn. Phải mạnh hơn nữa.”

“Vì lời hứa đó à?”

“Ừ, nhưng không chỉ vậy. Tớ có kỹ năng gọi là [Tiên Tri], không biết vì sao nhưng nó cứ làm tim tớ đập loạn. Cảm giác mơ hồ thôi, nhưng như kiểu nó đang cảnh báo tớ—nếu cứ yếu thế này, chắc chắn sẽ gặp chuyện.”

Nghe giống với cuộc nói chuyện bí mật giữa Nữ thần và tên Quỷ Rối mà Alam Karla nghe được. Bình thường thì Anh hùng sẽ phải đánh nhau với nhiều Quỷ, mạnh lên dần rồi mới đối đầu Ma Vương, nhưng tôi đã giành hết những trận đó. Lúc đánh với Quỷ Orc—trận đầu tiên—Epona đã cho thấy tiềm năng trở thành Anh hùng mạnh nhất từ trước đến giờ, nhưng từ đó đến giờ cậu ấy chưa đánh thêm trận nào với Quỷ. Giờ thì tôi không chắc cậu ấy còn giữ được tiềm năng ấy không.

Mình cần thêm thông tin.

Nếu bọn tôi xử được hết lũ Quỷ và ngăn Ma Vương hồi sinh, thì việc Epona yếu hơn cũng chẳng sao. Nhưng lỡ đâu Ma Vương hồi sinh thật, và lời Nữ thần nói là đúng—rằng chỉ mình Anh hùng mới đánh bại được hắn—thì chính tôi sẽ là người đẩy thế giới đến cảnh diệt vong.

Nếu đến mức đó, tôi sẽ phải gánh hết hậu quả. Dù thế nào, tôi cũng phải bảo vệ thế giới này.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
Sorry ae tôi lặn hơi lâu:))
Xem thêm
ko sao đâu trans, ko drop là đc :D
Xem thêm
Đợi mãi-_-
Xem thêm