• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Arc 11 (143-155) Âm mưu ám sát Giáo Hoàng

Chương 151: Hãm hại

1 Bình luận - Độ dài: 2,104 từ - Cập nhật:

Đang là buổi sáng, ba ngày trước cuộc gặp giữa Giáo hoàng và Dorothea.

Bằng cách nào đó, tôi đã thành công hoàn thành vai trò thế thân cho Giáo hoàng.

Tất nhiên, tôi vẫn mắc vài sai sót nhỏ, nhưng dần dần tôi đã bắt đầu quen với lối sống kiểu này.

"Cơ mà mấy bữa ăn ở đây thì không quen nổi"

Dù là người đứng đầu Giáo hội, chế độ ăn của Giáo hoàng lại cực kỳ giản dị.

Bữa ăn chỉ gồm súp kem nêm nhẹ làm từ một loại đậu nào đó đã được nấu chín và một chiếc bát làm từ bánh mì cứng, kèm theo trứng luộc và một ít trái cây.

Nó khá giống với những bữa ăn của Claire-sama và tôi thời gian đầu sau khi cuộc cách mạng kết thúc.

Nhân tiện, Giáo hội không cấm ăn thịt động vật, nhưng có lẽ đây là một điều họ tự nguyện thực hành.

"Được rồi, xin hãy cho phép thần nếm thử để kiểm tra độc"

Người phụ nữ mang thức ăn vào nói vậy rồi chuẩn bị cắn một miếng.

Đây là một trong những lý do khiến chế độ ăn ở đây thanh đạm đến vậy.

Bởi vì Giáo hoàng là người được cả thế giới coi trọng, và hiện tại có kẻ đang nhắm đến mạng sống của ngài ấy, nên tất cả bữa ăn đều phải được nếm thử trước.

Có thể bạn nghĩ rằng chất độc có thể được thanh lọc chỉ bằng ma thuật nước, nhưng độc tố Cantarella mà trước đó Đế quốc từng chế tạo đã dấy lên nỗi sợ trong lòng nhiều người.

Tôi có thể thanh lọc loại cantarella cũ từng được dùng để ám sát Sein-sama, nhưng có khả năng tôi sẽ không thể làm điều tương tự với loại mới mà Louis đã dùng trước đó, hoặc có lẽ còn tồn tại một phiên bản cải tiến hơn.

Ngay cả thứ mạnh mẽ và toàn năng như ma thuật cũng có giới hạn của nó.

Người nếm thức ăn là một nữ tu được bố trí hầu hạ riêng cho tôi.

Hình như chị ấy tên là Sandrine-san.

Có vẻ chị ấy là một tín đồ sùng đạo của Giáo hoàng và đã đảm nhận công việc này từ khi còn trẻ.

Chị ấy là một nữ tu bình thường, cao xấp xỉ tôi.

Sandrine-san có đôi mắt hiền lành và là một người phụ nữ rất dịu dàng, trông khoảng hai mươi mấy tuổi.

Chị ấy hơi gầy, có lẽ là do chế độ ăn thanh đạm ở đây.

Nói mới nhớ, tôi chưa từng thấy ai trong Giáo hội có thân hình mập mạp cả.

"....Có vẻ không sao. Mời ngài dùng bữa"

Sandrine-san nói sau khi cắn một miếng rồi quay lại đứng bên cạnh tôi.

"Cảm ơn, Sandrine"

Khi tôi cảm ơn, chị ấy đáp lại, "Đây là việc của thần mà" với nụ cười hiền lành.

Khi tôi đưa thìa súp lên miệng, một cảm giác tội lỗi nhẹ len lỏi trong lòng.

Sandrine-san không hề biết chuyện chúng tôi hoán đổi vị trí.

Ấy thế mà, vì lợi ích của Giáo hoàng, chị ấy vẫn liều mạng kiểm tra thức ăn mỗi ngày.

Nếu chẳng may chị ấy chết vì trúng độc, người mà Sandrine-san cứu sống sẽ không phải là Giáo hoàng mà chị luôn kính yêu, mà lại là một kẻ hoàn toàn xa lạ.

Tôi cảm thấy rất có lỗi với chị ấy.

"Hôm nay ngài có lịch gặp Lishe-sama. Ngài ấy muốn thảo luận lần cuối trước khi hội nghị diễn ra"

"Ta hiểu rồi"

Một phần vì việc hoán đổi vị trí, số người có thể gặp trực tiếp tôi đã bị giới hạn.

Mọi công việc văn thư đều do Lishe-sama đảm nhận.

Lishe-sama là người có năng lực xử lý những việc như vậy.

Ngoài việc chuẩn bị cho cuộc gặp giữa Giáo hoàng và các bên, ngài ấy còn cung cấp cho tôi mọi thông tin cần thiết và báo cáo tình hình của Giáo hoàng thật, Claire-sama, Mei và Alea.

Nhờ có ngài ấy, tôi mới có thể yên tâm thực hiện vai diễn này.

Tôi vừa ăn vừa lắng nghe lịch trình trong ngày.

"Chắc mình nên đề xuất thay đổi thực đơn một chút", tôi nghĩ thầm khi đang thay y phục.

Tôi thấy hơi chán nản vì hôm nay lại phải mặc bộ đồ nặng nề đó.

"Thưa Giáo hoàng, trông ngài có vẻ tăng cân một chút rồi đấy ạ"

Lời của Sandrine-san khiến tôi hơi giật mình.

Dù khuôn mặt chúng tôi giống hệt nhau, nhưng đúng như dự đoán, cơ thể vẫn có chút khác biệt.

"Chắc là do thức ăn ở Đế quốc ngon quá. Họ không muốn có chuyện gì xảy đến với ngài nên chắc chắn đã phục vụ những điều tốt nhất rồi"

May thay Sandrine-san đã tự nghĩ ra lý do luôn rồi.

Suýt nữa thì lộ.

"Để thần cài nút áo sau lưng cho ngài"

Sandrine-san đi ra phía sau tôi.

Cũng không phải điều gì to tát đâu, nhưng kiểu áo choàng này không thể tự mặc một mình được.

Nếu là khóa kéo thì còn được, chứ các nút sau lưng thì tay tôi không với tới.

"Mình tự hỏi không biết ở Blume có bán khóa kéo không" 

Tôi thầm nghĩ, bỗng nghe được tiếng thì thầm từ sau lưng.

"Thần vô cùng biết ơn vì được ban cho vinh dự được chạm vào ngài, thưa Giáo hoàng"

Mỗi lần cần chạm vào cơ thể tôi, người đang giả dạng Giáo hoàng, Sandrine-san luôn bày tỏ lòng biết ơn với Chúa và hôn lên tràng hạt của chị ấy.

Chắc lần này cũng vậy.

Tuy nhiên, lần này lại có vẻ hơi lâu.

Ngay khi tôi bắt đầu thấy có điều gì đó kỳ lạ, tôi cảm nhận được một luồng ma thuật mạnh phát ra từ phía sau.

"Ư...!?"

Lúc tôi cố quay đầu lại thì có thứ gì đó siết quanh cổ khiến tôi không thở được.

Một thứ giống như sợi dây mảnh dường như đang quấn quanh cổ tôi.

"San…drine…sa… tại sao…!"

Sự thắc mắc trong lòng nhanh chóng biến mất khi tâm trí tôi dồn vào việc làm sao để sống sót trước.

Lý do có thể tìm hiểu sau.

Điều đầu tiên tôi cần làm là cứu lấy mạng sống mình.

Tôi gom chút sức lực còn lại và bắn ra một viên đá về phía sau, khiến cơ thể Sandrine-san văng ngược ra sau.

Chị ấy đập mạnh vào tường.

"Haah… hah… haah…"

"……"

Tôi thở hổn hển, nhìn kỹ Sandrine-san.

Gương mặt dịu dàng khi nãy không còn nữa.

Đôi mắt chị ấy trống rỗng, tay vẫn đang cầm chuỗi tràng hạt.

Có lẽ sợi dây vừa rồi chính là từ đó mà ra.

Nếu chỉ là dây thường thì đã đứt từ lâu, hẳn nó được chế tạo riêng để siết cổ.

Nếu nhìn kỹ, tràng hạt đó đang phát ra ánh sáng vô cùng kỳ lạ.

Chẳng lẽ… đó là ma cụ…?

"……"

Như thể xác nhận suy đoán của tôi, Sandrine-san điều chỉnh lại sợi dây và lao đến tấn công tôi lần nữa.

Tuy nhiên, động tác của chị ấy không nhanh lắm.

Hẳn chị ấy đã chọn cách thức này vì biết Giáo hoàng thật không giỏi vận động.

Tuy nhiên,

"Được rồi…"

Tôi nắm lấy cổ tay phải của chị ấy và vặn mạnh.

Sandrine-san chống cự một chút, nhưng rồi chị ấy nhanh chóng buông dây ra.

"Ngủ đi"

Tôi ấn ngón tay lên trán chị ấy và dùng ma thuật nước khiến chị ấy chìm vào giấc ngủ sâu.

Đó là câu thần chú tôi từng dùng để buộc Claire-sama phải ngất đi hồi Phong Trào Bình Dân.

Vì Sandrine-san chỉ là một nữ tu bình thường nên chị ấy nhanh chóng ngã xuống mà không kháng cự gì.

"Phù…"

Tạm thời thì tôi đã thoát khỏi hiểm cảnh.

“Tốt hơn hết là gọi ai đó đến nhỉ”  

Tôi nghĩ rồi nhặt lấy tràng hạt của Sandrine.

"Thưa Giáo hoàng!"

Cửa bật mở, có người xông vào.

"Lishe-sama…"

"Ngài có bị thương không!? Thần nghe tiếng động lớn nên lập tức chạy đến!"

Lishe-sama thở dốc.

Chắc hẳn ngài ấy đã chạy hết sức.

"Có máu…!"

"À, chắc là ta lỡ để bị xước lúc bắn cô ấy văng ra"

Dù sao thì, hình như có vết hằn đỏ trên cổ tôi.

"Chuyện này là…do Sandrine làm sao?"

"Đúng vậy. Nhưng có vẻ như cô ấy không phải là chính mình lúc đó"

"Liệu cô ấy vẫn còn…?"

"Tất nhiên rồi, ta chỉ khiến cô ấy bất tỉnh thôi"

Tôi nghĩ rằng, cho đến khi tìm ra nguyên nhân, tôi sẽ không lấy đi mạng sống của Sandrine-san.

"Vết đỏ này để lại dấu rõ quá… Thần thật sự xin lỗi, thần đã kiểm tra rất kỹ xem cô ta có vũ khí hay vũ khí ẩn bên người không, nhưng…không ngờ tràng hạt cũng có thể dùng như thế này…"

Lishe-sama chữa lành cho tôi bằng ma thuật hồi phục, với gương mặt đầy lo lắng.

Hửm

Vẫn đang cầm tràng hạt, tôi lặng lẽ nhét nó vào trong áo choàng.

Không lâu sau đó, các quan chức Giáo hội bắt đầu tụ tập vào phòng.

"Chuyện gì thế này…"

"Thưa ngài, ngài bị thương sao…!?"

"Là Sandrine gây ra chuyện này sao…"

Bầu không khí trở nên hỗn loạn.

"Ư…"

Sandrine dần tỉnh lại, và bị các tu sĩ khống chế.

"Mình đã làm gì vậy…"

"Sandrine, cô bị bắt vì tội mưu sát Giáo hoàng"

"!? Không thể nào… thần sẽ không bao giờ làm ra điều kinh khủng như vậy!"

Sandrine ra sức kêu oan.

Dù chị ấy không nhớ, chính mắt tôi đã chứng kiến mọi chuyện.

"Cô vẫn từ chối nhận tội đến cùng sao…Không cần chờ xét xử nữa. Hãy ra phán quyết ngay tại đây"

Lishe-sama nói một điều thật đáng sợ.

"Đợi đã. Ta còn nhiều điều muốn hỏi cô ấy"

"Xin ngài đừng nhẹ nhàng với cô ta… Tội ác này đã quá rõ ràng rồi. Chúng ta cần xử lý ngay―"

"Không sao cả, ta vẫn ổn"

Tôi cố gắng thuyết phục Lishe-sama.

Tuy nhiên,

"Cô ta cần phải bị xử tử ngay lập tức!"

Lishe-sama có vẻ không quan tâm đến lời tôi nói.

Thế này thì không còn cách nào khác rồi.

"Cô đang kháng lại lệnh của ta, Giáo hoàng sao?"

Tôi quyết định dùng đến biện pháp cuối cùng.

Nếu đây là cuộc nói chuyện riêng giữa hai chúng tôi, câu nói đó không có giá trị với Lishe-sama, nhưng may thay, chúng tôi đang ở trước mặt rất nhiều người.

"..…Thần hiểu rồi. Thần sẽ tuân theo quyết định của ngài"

Lần đầu tiên, Lishe-sama quỳ rạp dưới chân tôi.

Ôi trời, giờ thì tôi thấy hơi áy náy rồi.

Sau đó, Sandrine-san bị bắt và đưa đi điều tra bởi Giáo hội.

Theo lời chị ấy, chị ấy không nhớ chuyện gì kể từ lúc đang giúp tôi thay đồ.

Chị ấy đổ lỗi cho bản thân, vì dù có lý do gì đi nữa, việc chị ấy ra tay với Giáo hoàng là sự thật, nên chị ấy tự nguyện nhận tội.

Cuộc điều tra được thực hiện bởi cả Giáo hội và ai đó từ Bauer.

Họ không tin rằng Sandrine-san là thủ phạm duy nhất mà nghĩ rằng chị ấy đang giữ im lặng để bảo vệ ai đó.

Khi biết tôi đã can thiệp, Sandrine-san xin được gặp tôi.

"Tại sao ngài lại làm điều như vậy vì một người như thần, dù thần đã hại ngài?"

Chị ấy hỏi trong nước mắt.

Tôi không nghĩ ra câu trả lời nào hay cả, nên là,

"Không rõ ràng sao? Vì đó là cô, Sandrine"

Tôi nói bừa thế, và nó khiến Sandrine-san xúc động đến bật khóc.

Giáo hoàng ơi, nếu thần có lỡ dựng flag tình yêu cho ngài thì thần thật sự xin lỗi.

Về cách xử lý vụ việc này, tôi đã kiên quyết yêu cầu chờ cho đến khi có thêm thông tin về kẻ chủ mưu đứng sau.

Và một điều nữa,

"Mình cũng nên điều tra chút nhỉ"

Tôi đã lén giao tràng hạt của Sandrine-san cho người của Bauer phân tích, giấu kín chuyện này với Lishe-sama.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Thank trans
Xem thêm