Daininki Idol na Classmat...
Kishimoto Kazuha Miwabe Sakura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 5: Thần Tượng Đối Thủ

Chương 138: Buổi Sáng Của Shidou Rintaro 2

7 Bình luận - Độ dài: 1,569 từ - Cập nhật:

“Chào buổi sáng, Rintaro-kun”

Một lúc sau, cánh cửa phòng khách mở ra, và cùng với giọng nói đó, Mia ló ra.

Bộ đồ mặc nhà của cô ấy trông kỳ lạ mà gợi cảm, đến mức thật khó để nhìn thẳng vào.

Tôi nghĩ mình đang dần quen, nhưng rõ ràng là vẫn cần thêm thời gian.

“Hm, Mia à. cô vẫn dậy sớm như thường lệ.”

“Cậu vẫn dậy sớm hơn tớ mà. Thường thì cậu dậy lúc mấy giờ vậy?”

“Tầm trước sáu giờ một chút, tôi nghĩ thế.”

Nhìn đồng hồ, hiện tại là 6 giờ 20.

Vì giờ ăn sáng thường đặt vào khoảng 7 giờ, nên vẫn còn dư dả thời gian.

“Muốn tôi pha cà phê không?”

“Nếu được thì tớ rất muốn.”

“Rõ rồi. Chờ một chút.”

Mùa đông đến gần, cà phê nóng dạo này uống hương vị thấy ngày càng ngon hơn hẳn.

Tôi bỏ hạt cà phê vừa xay vào giấy lọc và rót nước sôi vào.

Hương thơm lan khắp phòng khách, khiến bầu không khí lập tức trở nên giống quán cà phê hơn.

“Đây, cà phê này.”

“Cảm ơn. Điều này thật sự hữu ích.”

Mia nhận lấy cà phê từ tôi và đưa lên môi.

“Ừm? Cậu có đổi hạt cà phê không? Cảm giác vị đậm hơn thường ngày, ngon lắm.”

“Ồ, nghe thế thì tôi lại mừng quá. Tôi đã điều chỉnh dần dần trong cách pha trộn, và lần này kết quả rất tốt. Thật lòng thì tôi cũng khá tự tin đấy.”

Khi mới bắt đầu sống trong ngôi nhà này, tôi đã đặt mua vài loại hạt cà phê khác nhau.

Nếu đã định pha thì tôi muốn làm ra thứ mà bản thân có thể coi là ngon nhất.

Vì vậy mỗi ngày tôi đều thử nghiệm, và gần đây cuối cùng cũng thành công tạo ra hương vị mà tôi cho là lý tưởng.

Vị cà phê quyết định nhịp điệu của một ngày.

Tin vào điều đó, tôi chưa từng thỏa hiệp, dù chỉ là một tách.

“À mà này, tờ báo mới ở đây.”

“À, cảm ơn.”

Tôi đưa cho Mia tờ báo lấy trong hòm thư buổi sáng.

Cô ấy luôn nói thông tin chính là lá chắn, và đúng như thế, ngày nào cô cũng đọc báo hết.

Mỗi khi thấy cô xuất hiện trong các chương trình thời sự, đưa ra những lời bình sắc bén làm cả trường quay xôn xao, tôi nhận ra thói quen hằng ngày đó đã phát huy hiệu quả.

“…Này, Rintaro-kun, cậu có biết ‘Twins’ không?” [note80691]

“Biết chứ, là nhóm idol hai người đang nổi rần rần đó đúng không?”

Một nhóm nhạc idol gồm hai thành viên tên là Chocolate Twins.

Ban đầu họ đăng các video cover “hát và nhảy” của những bài idol có sẵn lên một trang chia sẻ video, rồi được công ty phát hiện và chiêu mộ, từ đó mà debut.

Đó là lúc trước khi MilleSta bùng nổ độ nổi tiếng.

Bởi vì Millefeuille Stars, cái nhóm quái vật đó hoàn toàn thống trị sân khấu, nên Twins ban đầu không được chú ý mấy.

Nhưng gần đây, họ đang cưỡi trên làn sóng cường điệu mới, và sự quan tâm của công chúng dành cho họ tăng vọt.

“Quả nhiên, cậu biết nhiều về họ ghê.”

“Họ xuất hiện đầy trên TV lẫn internet. Trừ khi cô sống dưới hòn đá nào đó, chứ không thì không biết mới lạ.”

Hơn nữa, tôi cũng cảnh giác rằng thành công lớn của Twins có thể ảnh hưởng đến MilleSta.

Đó là lý do tôi từng tự tìm hiểu vài lần, đến mức biết về họ nhiều hơn người bình thường.

“Kurome, người theo tông đen, và Shirona, người theo tông trắng… một cặp idol theo hướng gợi cảm. Phải rồi, nhìn qua thì đúng là đáng gờm thật.”

“Đáng gờm hả… Vậy là với tư cách idol, cô thật sự xem họ là đối thủ à?”

“Tất nhiên rồi. Tớ không nghĩ bây giờ bọn mình thua kém về độ nổi tiếng, nhưng khả năng họ bắt đầu giành mất công việc thì lúc nào cũng có thể.”

Vẻ mặt của Mia khi nói điều này không phải là của người đang nói đùa.

Hiện tại, tôi không thể tưởng tượng MilleSta sẽ bị Twins cướp mất công việc.

Thực tế thì, MilleSta bận rộn đến mức áp đảo, đến nỗi đôi khi tôi nghĩ nếu có vài công việc bị lấy mất thì có khi còn giúp giảm nhẹ lịch trình.

Nhưng đó chỉ là ý kiến của một kẻ nghiệp dư.

Đến khi công việc thực sự bị lấy mất thì đã quá muộn rồi.

“Mm… chào buổi sáng.”

Khi tôi nói chuyện với Mia, Rei mở cửa phòng khách và bước vào.

Cô nàng dụi đôi mắt ngái ngủ, bộ đồ ngủ thì vẫn cẩu thả như thường lệ.

Chiếc áo phông rộng thùng thình suýt tuột khỏi vai, chỉ được giữ lại bởi bộ ngực đầy đặn của cô.

Ngay từ sáng, tôi đã không biết nên nhìn vào đâu.

“Chào buổi sáng… Tôi hiểu là cô còn ngái ngủ, nhưng ít nhất cũng để ý chút đến việc mặc đồ chứ…”

“Không sao. Nếu là Rintaro thì mình không ngại bị nhìn đâu.”

“Không, vấn đề nằm ở phía tôi nhiều hơn———khoan đã. Áo phông đó chẳng phải của tôi sao?”

“Mm. Mình mượn vì nó nằm ở trong phòng tắm.”

“Hèn chi lại mất một cái…”

“Vì nó có mùi giống Rintaro, nên mình có thể ngủ ngon hơn.”

“Hả!? Đừng nói với tôi là cô lấy trước khi giặt đấy nhé…”

Rei chỉ mỉm cười nhẹ mà không nói gì.

Tôi không biết phản ứng đó có ý nghĩa gì.

Tôi gần như muốn ôm đầu mình vào lòng.

Chúng tôi vốn đã sống cùng tầng trong cùng một chung cư, nhưng sống chung trong một căn nhà lại là chuyện khác hẳn.

Đặc biệt là giờ khi nhà tắm và các tiện nghi dùng nước đều dùng chung, cảm giác này càng rõ rệt.

Khi tôi vào phòng giặt thì thấy có quần áo ai đó để lại, còn trong phòng tắm thì hàng loạt chai dầu gội xếp hàng.

Tôi đã bắt đầu cuộc sống này với quyết tâm, để hỗ trợ các cô gái của MilleSta.

Nhưng quyết tâm đó là về việc dành thời gian của bản thân cho họ, chứ không phải về khoảng cách gần gũi như thế này.

Kết quả là tôi đã tính sai. Tuy vậy, gây phiền toái vì chuyện ranh giới bây giờ cũng mệt mỏi, nên tôi quyết định đơn giản là sẽ tập quen dần.

Cũng không phải là khó chịu gì.

“Kanon vẫn chưa dậy sao?”

“Cậu ấy  lúc nào cũng là người cuối cùng… nhưng chắc giờ cũng sắp dậy rồi.”

Đúng lúc chúng tôi nói vậy, cửa phòng khách mở ra và Kanon bước vào.

Nhưng gương mặt vẫn còn buồn ngủ, mắt như không nhìn rõ, bước đi thì loạng choạng.

“Chào buổi sáng, Kanon. Đi rửa mặt trước đi.”

“Mmm…”

Tôi không biết cô ấy có nghe lời Mia không, nhưng vì loạng choạng đi về phía phòng rửa mặt nên chắc là cũng hiểu cần phải làm gì.

“…Tớ đoán là mình sẽ đi cùng cậu ấy, phòng khi có gì.”

Mia mỉm cười gượng và đi theo sau Kanon.

Đây cũng là cảnh thường thấy.

Bình thường, Rei dậy cùng lúc với Kanon và đi cùng, nhưng khi lệch nhịp một chút thì lại thành ra thế này.

“Ồ. Phải rồi, Rei.”

“Mm, sao thế?”

“Buổi live concert Halloween sắp tới rồi nhỉ? Tình trạng của cô ổn chứ?”

Bây giờ là cuối tháng 10.

Chỉ vài ngày nữa thôi, buổi live concert Halloween của MilleSta sẽ được tổ chức.

Đó là một sự kiện ngoài trời cho phép cosplay, và tất nhiên vé đã bán hết sạch. Việc chuẩn bị của các cô gái cũng đang tiến triển ổn thỏa.

“Mm, mình ổn. Tình trạng hoàn hảo.”

“Nghe vậy thì tốt quá.”

“Đều nhờ Rintaro chăm sóc. Từ khi ăn đồ Rintaro nấu, mình chưa từng thấy mệt mỏi.”

Tôi suýt nữa buột miệng “chỉ vì cô vốn dĩ khỏe thôi”...nhưng đã kìm lại những lời thừa thãi.

Tốt hơn hết là cứ nhận lấy.

“Rintaro, cậu có thể đến buổi live concert Halloween không?”

“Yên tâm. Tôi đã sắp xếp sẵn lịch trình rồi.”

Khi tôi nói vậy, Rei trông có vẻ nhẹ nhõm.

Vé của buổi live concert Halloween này đã hoàn toàn không thể mua được nữa.

Nhưng vì gần như là một dạng nhân viên, tôi đã nhận vé trực tiếp từ họ.

Chỉ có điều, là do địa điểm không có ghế dành cho nhân viên, nên tôi sẽ xem concert từ khu vực khán giả bình thường.

“Trang phục lần này dễ thương hơn bao giờ hết. Mắt của cậu chắc chắn sẽ dán chặt vào bọn mình cho mà coi, Rintaro.”

“Tôi mong chờ lắm đấy.”

Nhìn Rei đầy tự tin như thế, tôi không nhịn được mà mỉm cười.

Tình trạng của các cô nàng rất hoàn hảo.

Điều này có nghĩa buổi live concert Halloween chắc chắn sẽ vô cùng tuyệt vời.

Ghi chú

[Lên trên]
Cặp song sinh
Cặp song sinh
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Anh cộc giờ thành quản lí nuôi cơm 3 cô này r à
Lâu quá ko đọc
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Đọc có chỗ nào lỗi xưng hô với chính tả thì cmt cho trans nhé, trans sẽ sửa ngay khi có thể 👌
Xem thêm
muahehehehe
Xem thêm
TRANS
Eng ra chap nhanh hơn r^^
FB_IMG_1756273833689.jpg
tfnc
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Tuần trước Eng nổ mấy chap lận mà
Xem thêm
TRANS
@Tiến Minori: thế thì lại phải hóng r:>
Xem thêm