• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

One shot

Chương 2.2

0 Bình luận - Độ dài: 1,675 từ - Cập nhật:

Izumi-chan luôn mang lại cho tôi niềm vui.

Khi ở bên tôi, chưa lần nào cậu ấy tỏ ra nỗi lo lắng hay phiền muộn. Nhưng điều đó không đồng nghĩa là chúng không tồn tại.

Mỗi người đều có những câu chuyện riêng. Trong số đó, chắc hẳn họ đều giữ một vài bí mật trong lòng.

Tôi nhận ra điều đó một cách rõ ràng hơn vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Tôi đã gặp một cậu năm nhất cùng trường với Izumi-chan.

Tối hôm trước, tôi đã nói chuyện điện thoại với Izumi-chan. Chúng tôi đã hẹn đi chơi vào hôm sau. Nhưng rồi cậu ấy chợt nhớ ra điều gì đó. Khi tôi hỏi thì:

“Xin lỗi, nhưng mai tớ phải lên trường rồi.”

Tôi đã luôn tò mò về trường đại học của cậu ấy, nên đây là dịp tốt. Miễn là tôi không làm phiền người ta.

Tôi bắt tàu điện ngầm từ nhà rồi đi bộ đến trường.

“Xin lỗi vì bắt cậu đến tận đây,” cô ấy nói.

“Không sao đâu! Tớ cũng muốn biết thêm về trường cậu mà.”

Chúng tôi gặp nhau ở cổng chính, làm thủ tục rồi vào trường.

Khuôn viên trường rộng hơn hẳn trường cấp ba của tôi. Tôi cứ tưởng trường sẽ vắng vì đang nghỉ hè, nhưng có vẻ vẫn có vài người.

Đến giờ ăn trưa, Izumi-chan rủ tôi vào nhà ăn “xịn sò” của trường. Tôi không thể tin được chỗ này lại rộng đến thế, hoàn toàn khác với cái kiểu nhà ăn đơn sơ tôi tưởng tượng.

“Trường này lớn hơn tớ tưởng nhiều. Thú vị thật đấy. Cảm giác như mình có thể sống ở đây luôn vậy.”

“Đừng. Tớ không muốn cậu trở thành kỳ quan thứ bảy của trường này đâu.”

“Như mấy con ma nữ lang thang mỗi tối ấy à?”

“Đúng đúng, ‘Cho tôi tắm, cho tôi gội đầu’, kiểu vậy đấy!’”

Izumi-chan bảo phải nộp gì đó cho giảng viên, nên chúng tôi hẹn gặp lại nhau ở thư viện sau.

Sau bữa trưa, tôi dạo vài vòng giết thời gian. Nhưng rồi tôi quyết định đến thư viện sớm hơn giờ hẹn. Bởi nó đã thu hút sự chú ý của tôi.

Thư viện này mới được xây lại cách đây vài năm, bên trong trông rất hiện đại. Thậm chí có cả tạp chí thời trang quốc tế.

Khi tôi đang định rời đi thì có người lên tiếng:

“Cho hỏi…”

Tôi quay lại thì thấy một chàng trai đứng đó. Người này khá cao, dáng mảnh mai, trông có vẻ tử tế. Trông có vẻ nhỏ hơn tôi. Cậu ta muốn gì nhỉ? Tôi đã làm đầy đủ thủ tục rồi, hay người này thấy tôi khả nghi nhỉ? Tôi nhìn cậu ta với vẻ thắc mắc.

“Chị là bạn của Wataya-senpai phải không?”

“Wataya-senpai? …À, đúng rồi. Sao vậy?”

“À, không. Ban nãy em có thấy chị ở nhà ăn. Em trọ gần trường nên hôm nào cũng ghé qua đây kể cả trong kỳ nghỉ hè. Và…”

Cậu ta có vẻ đang hồi hộp, nên nói rất nhiều điều không cần thiết.

Cậu ta gọi là Wataya-senpai, vậy là hậu bối của Izumi-chan à. Tôi chưa nghe cậu ấy kể. Mà cũng phải, Izumi chẳng mấy khi kể về bản thân.

“Em là đàn em của Izumi-chan à?” tôi hỏi. Cậu ta tươi lên.

“Vâng ạ! Chị ấy có kể về em không?”

“…Chị không nghĩ là có.”

“A, vậy ạ?”

Nét mặt đang tươi tỉnh của cậu ấy chùng xuống ngay. Có hơi không phải, nhưng cái biểu cảm của cậu ta khiến tôi thấy thú vị. Chúng tôi không thể cứ đứng nói chuyện ở đây, nên cậu ta đề nghị tới chỗ khác.

Cậu ta nói trong toà này có mấy phòng nghỉ, rồi dẫn tôi lên một phòng ở tầng ba mà ít người dùng.

“Thật ra… em và Wataya-senpai từng hẹn hò trước kỳ nghỉ hè,” cậu ấy nói một điều khó tin. 

Izumi từng nói với tôi rằng không hứng thú với yêu đương, nhưng hoá ra cậu ấy đã từng hẹn hò với người này! Tôi sững ra trong chốc lát.

“Em… và Izumi-chan á?”

“Vâng. Dù cũng không phải là nghiêm túc.”

Tôi thoáng nghĩ cậu ấy đang đùa, nhưng tại sao cậu ta phải làm vậy? Cậu ta không có vẻ là người hay đùa kiểu này, lại càng chẳng phí công tìm tôi chỉ để đùa.

Vậy nghĩa là hai người đó thật sự từng hẹn hò.

“Chị không hề biết chuyện đó” tôi nói thẳng.

“Với chị ấy, có lẽ chẳng thể gọi là hẹn hò.”

“...Ừm. Cậu ấy chẳng bao giờ kể về bản thân cả.”

Sau đó, chúng tôi giới thiệu bản thân. Cậu ta tên là Naruse-kun, đàn em của Izumi ở trường, lần đầu họ trò chuyện tại một bữa tiệc. Tôi nói mình là bạn cấp ba của cậu ấy. Tôi cũng giấu chuyện mình bị mất trí nhớ như ở trung tâm luyện thi.

“Bạn hồi cấp ba?”

“Vậy hẳn là chị biết senpai đã hẹn hò với ai không? Dường như chị ấy vẫn chưa quên được người đó.”

Điều này thật ngoài sức tưởng tượng. Tôi không biết 2 quả nhãn cầu có rơi khỏi hốc mắt không nữa.

Izumi từng có bạn trai hồi cấp ba sao?

Tôi hơi bối rối. Liệu đó có phải sự thật không?

Ít nhất thì cho tới Tuần lễ Vàng năm lớp mười một, cậu ấy chưa hẹn hò với ai cả. Và kể từ khi tôi mất trí nhớ, cậu ấy lúc nào cũng ở bên tôi. Làm sao mà có thời gian để hẹn hò cơ chứ. Hơn nữa, trong nhật kí cũng chẳng viết gì về nó.

“Xin lỗi... Chị cũng chẳng biết gì về chuyện đó đâu.”

“Eh?”

“Chắc là vậy? ... Chị cũng không nhớ rõ lắm.”

Nghe vậy, tới lượt Naruse-kun ngạc nhiên.

Trong khi cả hai đang nhìn nhau bối rối, điện thoại của tôi rung lên. Là tin nhắn của Izumi-chan.

“Xin lỗi đã để cậu đợi. Sắp xong rồi, tớ qua thư viện nhé. Giờ cậu đang ở đâu?”

Theo phản xạ, tôi nhìn Naruse-kun.

Izumi có cuộc sống riêng của cậu ấy. Chắc chắn cũng có những điều không muốn ai chạm vào, những bí mật muốn giữ kín. Cậu trai trước mặt tôi đây cũng có thể là một phần trong những bị mật đó. Có thể là cả những kỉ niệm thời cấp ba nữa...

Tôi không muốn đào sâu, nhưng những chuyện đó dường như có liên quan tới quá khứ của tôi.

Tôi từng nghĩ tất cả những gì xảy ra trong khoảng thời gian đó đều được ghi lại trong máy tính, nhưng có lẽ không phải.

“Xin lỗi, lát nữa Izumi-chan sẽ đến thư viện… Nhưng nếu bị thấy chúng ta đang ở cùng nhau thì… Naruse-kun, cậu cũng không muốn bị bắt gặp đâu nhỉ?”

Naruse-kun có vẻ bối rối khi nghe tin Izumi-chan sắp tới. Dù gì thì cậu ta đã không tới bắt chuyện với tôi khi tôi ở cùng Izumi-chan.

“À vâng... Xin lỗi chị.”

“Hôm nay thì không được rồi, lần khác gặp được chứ? Chị muốn nghe thêm về chuyện tình hồi cấp ba của Izumi-chan.”

Naruse-kun trông hơi ngạc nhiên trước lời đề nghị của tôi, nhưng vẫn gật đầu.

Sau đó, chúng tôi trao đổi thông tin liên lạc. Izumi-chan cũng sắp tới nên tôi chào tạm biệt rồi rời khỏi phòng.

“Xin lỗi. Tớ không biết trong đây có được dùng điện thoại không nên trả lời hơi trễ.”

“Không sao đâu. Lần đầu tới thì không biết cũng phải mà.”

“Giờ tớ đang ở nhà vệ sinh ở tầng hai. Cậu đợi ở ngoài thư viện có được không?”

“Bên ngoài nóng lắm, cậu ngồi ở ghế sofa trong khu tạp chí ở tầng một ấy. Với lại, chỉ cần không chụp hình thì dùng điện thoại không sao đâu.”

Một lát sau, Izumi-chan xuất hiện.

“Để cậu phải đợi rồi.”

“Không có đâu. Tớ dạo quanh trường một lát.”

“Ồ. Có thấy hào hứng không?”

“...Ừm. Toàn bất ngờ không đó.”

Izumi-chan khẽ mỉm cười. “Vậy à!”. Rồi chúng tôi tới quán cafe gần đó. Giống như hồi sáng, Izumi-chan lại thu hút ánh nhìn của mọi người.

“Tớ nghĩ cậu sẽ thích nơi này. Không khí thì dễ chịu, bánh cũng rất ngon.”

Izumi-chan đã xinh đẹp và trưởng thành hơn so với hồi cấp ba. Nhờ có mẹ là nhà thiết kế, nên cậu ấy có gu thời trang tốt.

Khoảng sáu tháng trước. Khi mà tôi hồi phục trí nhớ, cậu ấy đã tới gặp tôi trong bộ quần áo quen thuộc.

Nghĩ lại thì, tất cả để làm tôi không bị hoang mang, khi mà với tôi tất cả vẫn đang ở năm lớp mười một. Izumi-chan đã che chở để tôi không thấy sự thay đổi chóng vánh của thời gian.

Khi tôi dần bắt nhịp được, cậu ấy mới diện cách trang điểm như bây giờ.

Izumi-chan là người dịu dàng như thế.

Từ xưa đã vậy, bây giờ cũng chưa hề thay đổi, vẫn luôn quan tâm, nâng đỡ tôi.

Thế nhưng, ở Izumi-chan vẫn còn điều tôi chưa biết.

“Vậy hẳn là chị biết senpai đã hẹn hò với ai không? Dường như chị ấy vẫn chưa quên được người đó.”

Lời Naruse-kun liệu có phải là sự thật?

Izumi-chan nhận ra ánh mắt tôi đang nhìn cậu ấy.

“Sao thế Maori? Sao nhìn chằm chằm mặt người ta vậy?”

“Huh? Không có gì đâu. Chỉ là tớ thấy cậu thật ngầu.”

“Gì thế, tự dưng... Hay là đang tia phần bánh của tớ à?”

“A, lộ rồi sao.” Tôi đùa.

“Rõ quá còn gì.” Izumi-chan cười.

Vẫn là nụ cười như mọi khi: không chút lo lắng hay nỗi buồn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận