Nếu như đây thực sự là hồi kết - 1
Điều quan trọng nhất cần làm khi tỉnh giấc mỗi sáng, là tuyệt đối không được ngồi dậy cho đến khi bản thân hoàn toàn tỉnh táo.
Ngay cả khi người hầu gái tiến lại gần, ta vẫn giữ chặt mí mắt, nín thở và nằm yên, cho đến khi ta thật sự cảm nhận rõ ràng rằng mình là chính mình.
Chỉ sau khi hít một hơi sâu và tự niệm tên mình vài lần, ta mới bắt đầu chuẩn bị để mở mắt.
Tự nhủ rằng mọi chuyện vẫn ổn, ta chào đón ánh dương buổi sớm trong lời cầu nguyện – mong rằng thời khắc đó vẫn chưa đến.
Mỗi ngày đều cần có đủ dũng khí để tiếp tục sống tiếp.
Sau buổi tiệc trà hôm ấy, biết bao cái chết đã sống lại trong ký ức ta. Cùng với đó là sự nhận thức rằng dòng thời gian kia lại bắt đầu một lần nữa, và vô số kết thúc tàn nhẫn lại bị ném thẳng vào ta.
Vì vậy, ta buộc phải hành động để bảo vệ bản thân. Không để Silvia chết, không bị Soleil ruồng bỏ, tiếp tục ở bên cạnh người ấy với tư cách là vị hôn thê, là thê tử của chàng.
Tất cả những điều đó, nói một cách khác, là những lựa chọn để cứu lấy chính mình, là những lựa chọn để bảo vệ tình yêu này.
Thế nhưng… liệu đó có thực sự là những lựa chọn đúng đắn?
“Thưa tiểu thư, có một phong thư niêm phong gửi đến từ phủ hầu tước ạ.”
Khi ta vừa rời khỏi giường, người hầu gái trao tay ta một bức thư có khắc huy hiệu của gia tộc hầu tước. Việc nhận được một bức thư có niêm phong là điều hiếm hoi.
Ta lập tức cắt dấu sáp, những dòng chữ cứng cáp quen thuộc ngắn gọn thông báo nội dung. Tôi đọc đi đọc lại hai, ba lần, xác nhận kỹ từng câu chữ.
Khi đọc xong, một tiếng thở dài vô thức thoát khỏi môi.
“… Thưa tiểu thư?”
“Vì ngài Soleil sẽ đến thăm, phiền cô chuẩn bị bữa trưa.”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.”
“Còn nữa… tình trạng của Silvia hôm nay thế nào?”
“… Tiểu thư Silvia ạ?”
“Phải. Nếu con bé có vẻ khoẻ, xin hãy chuẩn bị bữa trưa cho ba người.”
Vừa nói, ta vừa nhúng tay vào chậu nước rửa mặt mà hầu gái đã chuẩn bị, cô ấy đáp lại bằng một tiếng “Vâng, tôi hiểu.”
Dù cuộc viếng thăm có vẻ hơi đột ngột, nhưng xét việc bức thư đến đúng ngày và giờ như vậy, thì vẫn có thể xem là một lời hẹn trước.
Khi mọi chuyện diễn ra bất ngờ như thế, từ chối cũng chẳng còn là lựa chọn. Bề ngoài thì có vẻ như Soleil đang xin phép để đến chơi, nhưng thực chất, đó là hành vi mang tính ra lệnh – thứ vốn sinh ra từ địa vị cao quý của chàng.
Hơn nữa, khi ở cuối thư có nhấn mạnh rằng nhất định phải mời em gái ta, thì tôi chẳng thể làm ngơ.
Dường như Soleil đang dần trở nên thân thiết hơn với Silvia, người vừa bắt đầu nhập học tại học viện.
Để có thể gặp Silvia – hiện đang theo chương trình học bình thường – thì Soleil, người thuộc phân khu kỵ sĩ, phải sắp xếp trước thời gian và địa điểm.
Vì các toà nhà trong trường được phân cách rõ ràng, hơn nữa lộ trình học giữa phân khu kỵ sĩ và chương trình thường lại hoàn toàn khác biệt.
Lịch huấn luyện chiến đấu của kỵ sĩ rất đặc thù, nếu không liên lạc trước thì gần như không thể có thời gian ăn trưa cùng nhau.
Chính vì thế, việc hai người họ cùng xuất hiện trong nhà ăn đã thu hút không ít ánh nhìn.
Bởi lẽ, dù vị hôn thê cũng đang học cùng học viện, chàng lại bỏ mặc ta và dành thời gian cho em gái ta.
Tuy nhiên, khả năng cao là Silvia chẳng hề nhận ra những hoàn cảnh rối rắm ấy.
Cô bé còn quá trẻ, lại mới lần đầu đi học, cũng chưa có người bạn nào thân thiết để hỏi han.
Vì vậy, chẳng ai nói cho con bé biết điều gì cả. Có lẽ trong tình cảnh như vậy, ta – với tư cách là chị gái – nên dẫn dắt em, nhưng ta biết rõ rằng, nếu giờ tuỳ tiện xen vào cuộc trò chuyện của họ, sẽ chỉ chuốc lấy phiền phức.
Vì những hành động ngu xuẩn trước đây của mình, vì ta từng hăm doạ tất cả các cô gái dám đến gần Soleil, nên nếu giờ ta xen vào, người ta sẽ lại bảo rằng ta đến cả em gái ruột cũng không tha, vì ghen tuông mà muốn giữ chặt chàng. Ta hiểu điều đó rất rõ.
Tới thời điểm hiện tại, cho dù ta có vùng vẫy thế nào, tình thế cũng chẳng thể chuyển biến tốt đẹp.
Chợt một suy nghĩ lướt qua đầu khiến sống lưng ta lạnh toát.
Nếu tất cả những việc ta làm đều là vô ích thì sao?
Ta còn tồn tại ở đây để làm gì?
“Tiểu thư muốn mặc gì hôm nay ạ?”
“Vì sau đó ta sẽ phải thay đồ một lần nữa… thôi, bộ đó cũng được rồi.”
Khi ta chỉ định một góc trong phòng thay đồ, người hầu gái khéo léo gật đầu mà không cần hỏi thêm điều gì.
Chẳng bao lâu sau, nàng mang đến một chiếc váy đơn giản giống hệt như ta đang hình dung và nhẹ nhàng giúp ta thay đồ.
Trong lúc đó, ta cũng dặn dò chuẩn bị bữa trưa tại phòng tiếp khách. Dù cuộc viếng thăm hôm nay có phần bất ngờ, nhưng vì nhà bếp trong trang viên luôn sẵn đầy nguyên liệu, nên cũng không đến mức trở thành vấn đề.
Dẫu ta không thể sắp đặt chi tiết mọi thứ như buổi tiệc trà trước kia, thì chí ít, nó cũng sẽ không quá tệ.
“Ta sẽ ở phòng lưu trữ cho đến khi đến giờ dùng bữa. Nếu có việc gì, hãy gọi ta.”
“Vâng, thưa tiểu thư.”
Sau khi xác nhận cô hầu gái đã gật đầu một cách chắc chắn, ta rảo bước về phía phòng lưu trữ.
Dù không thể so sánh với thư viện của học viện, nhưng bộ sưu tập sách do các đời bá tước trong gia tộc dày công tích lũy vẫn vô cùng đồ sộ.
Phần trên của những giá sách cao lớn không thể với tới nếu không có thang. Tại đó, hàng nghìn cuốn sách được xếp chặt khít, không chừa lấy một kẽ hở.
Dường như các quản gia qua các thời kỳ đã tiến hành kiểm kê cẩn thận, song nếu không có sự cho phép của gia chủ, không ai được tùy tiện xem qua, càng không thể mượn ra ngoài.
Trong số ấy có những cuốn vô cùng quý giá, và bởi vì toàn bộ đều được xem như tài sản chính thức của gia tộc, danh mục chỉ mục xác định vị trí từng cuốn cũng được bảo quản nghiêm ngặt.
Nói cách khác, ta không thể xem qua nó. Nếu có bản danh mục đó trong tay, việc tra cứu của ta chắc chắn sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Tại nơi này, ta đang tìm kiếm những ghi chép có liên quan đến Crow.
Từ vài kiếp trước, mỗi khi ký ức quay trở lại, ta lại bắt đầu điều tra về cậu.
Ta biết Crow không phải là con người bình thường. Có thể là một loại tinh linh hay yêu linh, hoặc là một pháp sư, một kẻ ảo thuật, hay thậm chí là một tồn tại không mang hình hài, như ảo ảnh.
Vì cậu có thể sử dụng các loại kỹ thuật và ma pháp như thế, nên cho dù là người hay không, điều chắc chắn là cậu thuộc về một loại tồn tại đặc biệt.
Vì lẽ đó, ta tin rằng có khả năng cậu đã từng được ghi chép đâu đó trong sách. Ta lục tìm qua các loại tư liệu, từ văn học, sử ký, tiểu sử, cho tới truyền thuyết dân gian.
Cho tới giờ, ta vẫn chưa từng thấy một mô tả nào giống cậu, nhưng ta chưa bao giờ từ bỏ hy vọng – dẫu chỉ là một phần triệu – rằng mình sẽ tìm thấy manh mối.
Ta đặt cuốn sách vừa đọc xong trở lại kệ và lấy một cuốn mới. Cứ như vậy, ta âm thầm tiếp tục cuộc tìm kiếm.
Nhưng ta chẳng biết trong gian phòng này có bao nhiêu ngàn cuốn sách, và nếu tính cả thư viện của học viện, cho dù ta dành cả đời chỉ để đọc, cũng không thể đọc hết.
Thực tế, ở mỗi vòng đời khi thời gian quay ngược, ta đều phân chia tổng số sách ra để tiếp tục đọc.
Những kệ sách ta phải tìm trong kiếp này là ở đây. Còn ở kiếp trước, là những kệ bên kia.
Ta tận dụng từng khoảnh khắc rảnh rỗi trong cuộc sống thường nhật để truy đuổi dấu vết của cậu.
“… Thưa tiểu thư, nếu không với tới được, xin hãy gọi ai đó giúp.”
Ta đang đứng trên thang để lấy một cuốn sách thì một giọng nói vang lên trong căn phòng lưu trữ – nơi lẽ ra không có ai ngoài ta.
Ta không rõ anh đã đến từ khi nào, nhưng Al – người hộ vệ của ta – đang ngước lên nhìn với đôi mày nhíu chặt.
Việc anh có thể tiếp cận mà không để lộ chút dấu hiệu nào chính là minh chứng cho năng lực tuyệt vời của một kỵ sĩ.
Khi ta bật cười và nói rằng không sao đâu, anh lập tức phản bác: “Không sao cái gì chứ.”
Nếu tiểu thư chỉ cần nói tên cuốn sách, tôi sẽ mang nó đến tận phòng cho người, anh nói với vẻ mặt không vui. Nhưng ta chỉ lắc đầu.
Thật ra thì, ngay từ đầu ta cũng không biết mình đang tìm kiếm điều gì.
Khi ta định bước xuống khỏi thang với cuốn sách trong tay, Al lập tức đỡ lấy cánh tay ta.
Ta khẽ cười gượng vì cảm giác như thể đang được hộ tống một cách trang trọng, thì anh lại chau mày càng sâu hơn và nói: “Nếu lỡ trượt ngã thì sao?”
Khoảnh khắc đó, trong đầu ta chợt vụt qua một ý nghĩ rằng… mình chưa từng chết theo kiểu ấy trong bất kỳ tai nạn nào từ trước tới nay.
Nếu vậy, cùng lắm thì ngã khỏi thang cũng chỉ khiến ta bị gãy xương là cùng.
“… Tiểu thư? Người đang nghe tôi nói chứ?”
Tất nhiên, ta không thể trả lời rằng “không sao đâu, vì ta sẽ không ngã đâu,” nên đành gật đầu vội vàng.
Người thực sự hiểu chứ? – Al thở dài, liếc nhìn ta, còn ta thì âm thầm trách bản thân đã bị những suy nghĩ u ám ám ảnh.
Trong cuộc đời này, khi mà mỗi buổi sáng tỉnh dậy ta đều ý thức rõ ràng rằng cái kết đã chờ sẵn, thì hạnh phúc có thể tìm được ở đâu?
Từ rất lâu rồi, ta không thể tìm thấy câu trả lời. Ta chỉ sống qua từng ngày, chỉ để mà sống. Hiện tại của ta, đơn thuần là sự tích lũy của những ngày như thế.
Có lẽ, chính vì vậy mà ta cứ mãi đi tìm Crow.
Trong dòng thời gian lặp lại ấy, những người xuất hiện gần như đều giống nhau. Nếu cuộc đời này là một câu chuyện, thì các nhân vật thường lệ sẽ không thể thay đổi.
Thế nhưng, có những lần Crow xuất hiện, và cũng có những lần cậu không đến.
Dù có thể cậu đang dõi theo ta từ nơi nào đó mà ta chẳng biết, thì ta cũng không thể chắc chắn về sự tồn tại của cậu.
Đã có một kiếp, ta lang thang khắp thành phố để tìm Crow.
Hễ thấy thanh niên nào tóc đen, ta lại gọi bừa tên cậu.
Người xung quanh né tránh ta – một cô gái cứ mãi lặp đi lặp lại cái tên lạ lùng ấy với tất cả sự tuyệt vọng. Thậm chí có người còn bật cười, chỉ tay vào ta.
Nếu Crow thật sự có ở đó, ta không tin rằng cậu sẽ giả vờ không nhìn thấy ta.
Dù sự tồn tại của cậu chưa từng chắc chắn, ta lại có một cảm giác mơ hồ nhưng rõ ràng về con người ấy.
Có lẽ, ở kiếp đó… Crow đã không tồn tại.
Dù vậy, ta vẫn muốn tìm cậu.
Nếu hình dạng cậu đã thay đổi, thì có lẽ ta sẽ chẳng bao giờ nhận ra.
Nhưng ta vẫn muốn gặp cậu – không phải vì ta muốn nhận được điều gì.
Ta không cầu xin sự giúp đỡ, cũng chẳng mong được cứu rỗi.
Ta chỉ muốn… được thấy cậu.
“…Tiểu thư, người đang tìm kiếm điều gì vậy?”
Rốt cuộc, ta không thể tập trung đọc được quyển sách nào trong phòng lưu trữ, nên đành quay về phòng, để mặc cho Al mang chúng theo.
Vì gần đến giờ ăn trưa, ta cần thay đồ.
Nếu Silvia cũng tham gia, ta phải tránh việc chúng tôi mặc trùng màu – tạo cảm giác cố ý phối hợp.
Dù là sắc sáng hay tối, đứa trẻ ấy với mái tóc bạc và làn da trắng mờ đến mức thấy được cả mạch máu – đều toát lên một vẻ phù hợp lạ kỳ.
Bởi cơ thể ấy gần như không có màu sắc.
Còn mái tóc của ta – như tóc của một bà lão – lại buộc ta phải lựa chọn trang phục vô cùng cẩn trọng.
Dù da ta cũng trắng, nhưng chẳng có gì nổi bật để kể đến. Ta không sở hữu bất kỳ đặc điểm nào đáng để lưu tâm.
“Không biết nữa, ta đang tìm gì nhỉ?”
“… Người không biết mà vẫn tìm sao?”
Al nhìn xuống gáy những cuốn sách với chuyên ngành khác nhau, không hề có sự thống nhất nào, rồi nghiêng đầu bối rối.
“Vì không biết nên mới phải tra cứu.”
“… Tôi thật chẳng hiểu gì cả.”
Khi ta đưa mắt về phía bức chân dung của Silvia đang treo ở cuối hành lang – giờ đây im ắng như thể bị cắt khỏi thế giới – thì giọng nói của em gái vang lên phía sau:
“Chị…!”
Ta quay lại, mỉm cười gượng gạo trước sự trùng hợp khiến giọng nói kia như vọng ra từ bức tranh.
Và ta thấy dáng hai người đang bước đến – em gái ta và vị hôn phu của ta.
Dù trong lòng có thoáng chút thắc mắc về việc vì sao họ lại đi cùng nhau, ta không để lộ điều đó ra ngoài.
Chỉ lặng lẽ nhún gối, khẽ chào:
“Chúc ngày tốt lành, công tước Soleil.”
“À!” – Silvia nhanh miệng đáp thay, giọng không giấu nổi sự hào hứng nhưng cũng không có chút xấu xa nào:
“Có vẻ ngài ấy đến sớm hơn dự định. Vì không thấy chị đâu, nên bọn em ngồi đợi ở phòng khách một lát, nhưng…”
Hôm nay, trông em khỏe mạnh.
Đôi má ửng hồng kia chính là biểu hiện của một cơ thể tràn đầy sức sống.
Tôi đã bảo hầu gái kiểm tra tình trạng của Silvia, nên có lẽ em đã biết trước về chuyến viếng thăm của Soleil.
Em trang điểm nhẹ, và ăn vận có phần cầu kỳ hơn ngày thường.
Dù nói rằng do thân phận cao quý của Soleil nên cần phải ăn mặc trang trọng cũng không sai… thì người thất lễ trong tình huống này chính là ta.
Nhất là khi ta vừa động vào mấy cuốn sách phủ bụi trong phòng lưu trữ, gấu váy và tay áo ta đã dính bột trắng.
Vì ta chọn váy xanh đậm, những vệt bụi ấy càng nổi bật, khiến nó trông như một bộ đồ cũ kỹ.
Ta khẽ cười – nghĩ rằng mình quả thật đã giống một bà lão.
“… Ilya?”
Đứng cạnh Silvia, Soleil nhìn ta như thể có điều gì đó không hiểu.
“… Không có gì, xin đừng bận tâm,” ta lắc đầu. Nhưng ánh mắt chàng lại càng thêm nghi hoặc.
Thấy chàng như thế, tôi có cảm giác chàng sắp buông ra câu nói quen thuộc:
“Em đang giở trò gì?”
Ta không nghĩ mình trông đáng ngờ đến mức ấy… Nhưng có vẻ chàng lại nghĩ vậy.
“Ta đã cho chuẩn bị bữa trưa ở phòng tiếp khách. Vẫn còn chút thời gian, không biết ngài có muốn dùng một ít trà trước không?”
Ta vừa nói xong, Silvia đã vỗ tay vui vẻ:
“Hôm trước em vừa tìm được một loại trà mới…”
Thấy ánh mắt Soleil dịu đi khi nhìn em, ngực ta như bị ai đó bóp nhẹ.
Ta đã nghĩ rằng cảnh tượng này gợi cho mình cảm giác déjà-vu, nhưng có lẽ… đó là một nỗi hoài niệm.
Ngày trước, hẳn ta đã đau lòng vì ánh nhìn ấy. Nhưng giờ đây, trái tim ta đã trở nên bình lặng.
… Không, có lẽ ta chỉ đang cố sức đè nén trái tim đang chực run rẩy.
Đây là loại trà thơm lắm, chắc chắn sẽ hợp khẩu vị công tước Soleil, – Silvia nói, ánh mắt đầy mong chờ hướng về phía ta.
Với một cái gật đầu, ta cố giữ bình tĩnh, mỉm cười rồi nói:
“Vậy thì thật tốt. Ta sẽ về phòng thay trang phục. Trong lúc đó, em hãy chăm sóc ngài ấy và pha trà nhé.”
Bọn ta còn chưa kết hôn, vậy mà cảnh tượng này đã như một trò đùa trớ trêu trước mắt ta. Nếu nói ra, liệu có ngốc nghếch quá không? Hay sẽ bị xem là mỉa mai?
Nhưng Silvia dường như chẳng hề bận tâm. Những ngón tay mảnh khảnh của em ấy vươn về phía cánh tay Soleil — chạm mà như không chạm. Khoảng cách mong manh ấy lại càng phơi bày rõ rệt cảm xúc giữa họ.
Ta, người chỉ đứng nhìn từ bên ngoài, không biết mình trông như thế nào nữa.
Nếu là ta trước kia, trước khi giới thiệu Soleil cho Silvia, ta sẽ không bao giờ để họ có cơ hội ở riêng với nhau như thế này.
“… Thưa tiểu thư,”
Ta sẽ hét lớn? Hay sẽ lao vào giữa hai người, hất tay Silvia ra rồi hét lên, “Đừng đến gần ngài Soleil nữa!”?
“Tiểu thư, có chuyện gì vậy?”
Ta đã từng nghĩ, trong khoảnh khắc đó, Soleil sẽ nhìn ta với ánh mắt thế nào.
… Không, thật ra, ánh mắt đó từng tồn tại chưa?
“Tiểu thư…!”
Giọng nói trầm thấp cất lên ngay bên tai kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ. Là Al. Với thân phận là hộ vệ, anh ấy không thể lớn tiếng.
Vì mải chìm trong tâm tưởng, vai ta khẽ run lên. Ta nhanh chóng hít vào một hơi, điều chỉnh cảm xúc để không ai nhận ra.
Khi đưa mắt nhìn lại, Silvia và Soleil vẫn không hề để ý đến ta. Thậm chí, khoảng cách giữa họ còn gần hơn lúc nãy. Silvia khẽ đặt tay lên môi, ghé sát vào tai Soleil như đang thì thầm bí mật — dù chỉ là câu chuyện tầm phào nào đó, nhưng hai người họ đứng cạnh nhau lại trở nên vô cùng chói sáng.
Ta đã từng thấy cảnh tượng này rồi… Như một hồi ức lặp lại.
“Vậy thì, nhờ em đấy, Silvia,” Soleil nói.
“Vâng!” Silvia vui vẻ đáp lại, hai má còn hồng nhẹ. Đúng là dáng vẻ của một thiếu nữ đang yêu.
Ta chỉ nghĩ đơn giản — em ấy thật đáng yêu.
“… Ilya?”
Khi ta lại thất thần, Soleil nhìn ta với ánh mắt dò xét.
“À… Silvia, ta không phản đối việc em pha trà, nhưng tuyệt đối không được làm trong phòng riêng.”
Ta nghĩ điều đó là dư thừa, nhưng vẫn nói thêm, và quả nhiên Silvia nghiêng đầu ngơ ngác.
Dù sau này có thành người một nhà, hiện tại Soleil và Silvia vẫn là người xa lạ. Là tiểu thư quý tộc, việc ở riêng cùng nam nhân không phải người thân là điều không nên, bởi lời đồn có thể sinh ra từ những điều nhỏ nhặt nhất. Nhưng Silvia không hiểu điều đó.
Silvia là một cô gái được nuôi dưỡng như cánh chim trong lồng kính. Em gái bé nhỏ đáng yêu của ta.
“… Tại sao lại không được ạ?”
Em ấy lo lắng nhìn về phía Soleil, như tìm kiếm câu trả lời.
Và người có tiếng nói cao nhất lại là chàng ấy — dù nơi này là nhà của ta.
“Vì trong dinh thự này toàn là người đáng tin, nên không sao cả.”
Ta hiểu ý chàng muốn nói gì, nhưng căn cứ nào cho sự chắc chắn đó?
Hơn nữa, chẳng phải em gái ta là người sẽ không bao giờ phản bội ta sao?
Silvia vẫn không hiểu, chỉ hướng ánh mắt cầu khẩn về phía t.
Ta lại chẳng thể đáp lại ánh mắt đó một cách thẳng thắn.
Ta có làm gì sai đâu? Vậy mà sao ta cứ thấy tội lỗi.
Dù không thể trái lời Soleil, quyết định cuối cùng vẫn phải do ta đưa ra. Như vậy chẳng phải quá bất công sao?
Pha trà thôi mà, sẽ có chuyện gì xảy ra đâu…
Nhưng rồi, ta lại nghĩ: hay chính ta mới là kẻ bất bình thường?
Ngay cả khi để cửa phòng mở cho người khác nhìn thấy, con người vốn là sinh vật dễ bóp méo sự thật theo ý mình.
Chỉ cần một ánh nhìn ác ý, không ai biết câu chuyện sẽ bị thêu dệt thế nào.
“Ilya, thật sự cần nghĩ nhiều vậy sao?”
Soleil hỏi. Và như thế, ta không còn cách nào để trả lời khác.
“… Vâng, ngài nói đúng. Có lẽ em đã suy nghĩ quá nhiều.”
Ta cố tỏ ra bình thản, nhưng cổ họng như thắt lại, cơ thể tự nhiên cứng đờ.
Rõ ràng không có chuyện gì to tát xảy ra. Nhưng… ta vẫn thấy đau.
Cảm giác như từng chút một, ta đang mất đi mọi thứ.
“… Vậy thì, Silvia, ngài Soleil, em xin phép rút lui trước.”
Ts cúi đầu xin lỗi, ánh mắt ra hiệu cho Al.
Với vẻ mặt nghiêm nghị, anh ấy lập tức đứng chắn trước ta, ngăn ánh mắt họ dõi theo.
“Ilya, chờ chút.”
Ta vừa đi được vài bước, Soleil đột nhiên gọi lại.
Ta quay đầu lại, thấy chàng hơi hé môi như định nói gì, nhưng rồi lại im lặng, nhìn ta chằm chằm.
Ta do dự quay lại vài bước, nhưng Al lại chắn ngang, như đang ngăn ta tiến thêm.
Dù không hoàn toàn che khuất tầm nhìn, nhưng ánh mắt anh như đang nói: “Tôi sẽ không để tiểu thư quay lại.”
Ta chưa kịp phản ứng, thì Soleil lại lên tiếng:
“Ilya… em, tại sao lại…”
Lần này, chàng ấy đã bắt đầu nói, nhưng lại dừng giữa chừng.
Khuôn mặt ấy có gì đó buồn bã — mà cũng có vẻ chẳng khác mọi khi là mấy.
Ta chợt nghĩ, quả nhiên chàng ấy là người rất khó đoán.
Trừ khi đứng trước mặt Silvia.
“Anh, mau đi thôi!”
Silvia sốt ruột lên tiếng, cắt ngang bầu không khí lạ thường giữa bọn ta.
Cử chỉ làm nũng đó, ta chưa từng làm được, nhưng em ấy thì có thể dễ dàng thể hiện.
Mái tóc dài khẽ bay, hương thơm dịu nhẹ lan tỏa.
Kiểu tóc nửa búi khéo léo tôn lên từng sợi tóc bạc như tơ.
“Anh!”
“… Ừ, đi thôi.”
Chẳng mấy chốc, cả hai rời đi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Thưa tiểu thư…”
Al gọi ta với giọng lo lắng.
“Người đưa tiễn, dõi theo đến tận khi họ khuất bóng… lúc nào cũng là ta, đúng không?”
“… Tiểu thư…”
“Người bị bỏ lại, lúc nào cũng là ta.”
Nhìn lại những gì đã xảy ra, từ buổi tiệc trà năm ấy — khi ta giới thiệu hai người họ với nhau — mọi chuyện đã luôn như vậy.
Ta ở bên cạnh họ, lặng lẽ…
Còn tình cảm của chính ta, thì mãi mãi bị bỏ lại phía sau.


0 Bình luận