Amalgam Hound
Midori Komai Domino Ozaki
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02

Chương 2: Không chỉ là một lời nói dối vô hại

0 Bình luận - Độ dài: 13,287 từ - Cập nhật:

Theo và các thành viên trong đội của anh tập hợp lại trong văn phòng và nhìn nhau.

“Để tôi tổng hợp lại,” Theo lên tiếng. “Havel Price là một kẻ lừa đảo đã thực hiện thủ đoạn lừa đảo quỹ đầu tư lên Anna Brouwer. Anh trai của cô ấy, Brecht Brouwer phát hiện ra và nói dối thông tin về bản thân mình với Price để hợp tác trong thủ đoạn lừa đảo nhận nuôi. Không rõ liệu vợ của Brecht, Michelle, có biết về thông tin này hay không, nhưng cô ấy đã trở thành một phần của thủ đoạn ấy. Dù hai vợ chồng sống một lối sống giản dị, họ vẫn cần tiền nên cần phải tìm đến việc lừa đảo. Họ đã lâm vào cảnh cùng đường khi cố chi trả phí giao dịch cho một Amalgam họ mua từ tổ chức tên Jikunokagu.”

Tobias và Emma nhăn mặt khi nhìn vào những vật phẩm chứng cứ trải ra trên bàn.

“Vậy trong suốt sáu tháng, Amalgam đó đã ngoan ngoãn đóng giả thành một đứa trẻ à?” Tobias khoanh tay lại, nét mặt để lộ vẻ khó tả. “Làm tôi nhớ đến vụ của mấy tên cướp ngân hàng. Lũ Amalgam đó nằm im trong tạo tác của họ, chỉ chờ tín hiệu để được kích hoạt. Nghĩ đến việc Amalgam lần này tấn công khi họ vi phạm điều khoản thì cũng hợp lý thôi. Dù việc không vi phạm xem chừng cũng khá khó khăn.”

Emma mở sổ tay của mình ra. “Về nhà Brouwer, Rocky đã xác định được loại thuốc mà người vợ đã sử dụng từ những thành phần được phát hiện bên trong cơ thể. Theo, tôi đã liên lạc với Hiệp hội Y dược và gửi thông tin đó cũng với nhãn thuốc mà hai người cậu tìm thấy, vậy nên tôi nghĩ là chúng ta sẽ sớm xác định được người điều chế thôi.”

“Việc tìm ra người đó sẽ giúp ích được rất nhiều, bởi chúng ta không thể tin tưởng vào hồ sơ y tế chính thức của hai vợ chồng nạn nhân,” Theo trả lời. “Tôi muốn được nói chuyện với người đó.”

“Được. Để tôi xác nhận.” Emma nhấc chiếc điện thoại trên bàn làm việc lên, trong khi Theo và Tobias nhìn nhau với nét mặt nghiêm trọng.

“Vấn đề là Jikunokagu,” Theo nói. “Tất cả những thông tin về tổ chức này đều là bí ẩn, và họ cũng là những người sử dụng Amalgam như hàng hóa. Tôi có thể dám chắc rằng Amalgam mà chúng ta đã thu hồi được vẫn chưa đánh dấu chấm hết cho toàn bộ chuyện này đâu.”

“Có phải họ đang dùng một mẫu mẹ để sản xuất hàng loạt Amalgam chất lượng thấp như vụ Roremclad không?” Tobias hỏi. “Cái vụ mẫu mẹ mẫu con lần trước ấy?”

Đó là một dòng suy nghĩ đáng sợ.

“Chúng ta cần sớm xác định được Jikunokagu và vị trí của tổ chức đó, cùng với lượng Amalgam hiện có của họ và nơi sản xuất,” Eleven nói.

“Vậy chúng ta sẽ có khá nhiều việc để làm đây.” Theo thở dài rồi đổi chủ đề. “Tôi và Eleven sẽ tiếp tục điều tra về Jikunokagu. Tobias và Emma, hai người đi tìm dược sĩ đã giao thuốc cho Michelle. Người đó có thể biết cô ấy làm thế nào để tạo được mối liên hệ với Jikunokagu.”

“Được. Emma, đi thôi,” Tobias nói rồi nhanh chóng rời khỏi văn phòng cùng với Emma. Theo đóng tập hồ sơ vụ án lại, che đi những tấm ảnh chụp ngôi nhà của gia đình Brouwer.

“Chúng ta biết được giám đốc điều hành của tổ chức đó là Gino Camicia, nhưng…” Theo mở bản hợp đồng tìm được ở nhà riêng của gia đình Brouwer ra. “Bản thân Jikunokagu hoàn toàn là bí ẩn. Trên đây có thông tin liên lạc, nhưng khi gọi thì không có ai nhấc máy cả.”

“Họ đã đề phòng bằng cách ngắt liên lạc ngay khi Amalgam bị kích động để thể hiện rằng mình không có liên hệ với nạn nhân sau khi án mạng xảy ra,” Eleven nói. “Họ khả năng cao là những kẻ đã phạm pháp nhiều lần.”

“Ừm.” Theo gật đầu. “Khá là theo khuôn mẫu. Vậy đã có biết bao nhiêu nạn nhân khác rồi chứ…?”

Anh tra từ khóa Jikunokagu trên điện thoại của mình để xem xem có tìm kiếm được gì không. Anh dễ dàng tìm ra trang chủ của họ, nhưng trên đó không có thông tin liên lạc hay địa chỉ nên anh cũng không thu thập được thêm thông tin gì. Trên trang có một tấm ảnh chụp Camicia cùng tiểu sử và lý tưởng, nhưng trong đó chỉ toàn những ngôn từ sáo rỗng, và trong phần tiểu sử cũng không có thông tin gì đặc biệt tệ cả. Họ cần tra hỏi ngôi trường ông ấy đã theo học và công ty ông ấy đang điều hành để xem tiểu sử này có thật sự chính xác hay không.

“…Tôi có một chút nghi ngờ về công ty này và những bình luận đến từ người dùng. ‘Chúng tôi cung cấp một loạt các phương pháp trị liệu truyền thống của Đông Akaryaza và đưa ra một chiến lược chăm sóc sức khỏe hiệu quả mà không gây nên gánh nặng lên cơ thể như nền y học hiện đại’…”

“Đồng Akaryaza là một quốc gia nằm ở phía đông nam của Adastrah,” Eleven nói. “Trước cuộc chiến tranh lục địa, họ nhấn chìm biên giới quốc gia của mình xuống đại dương để duy trì trạng thái trung lập của một quốc đảo.”

“Và bởi vậy mà không nhiều thông tin về quốc gia đó được biết đến trên lục địa này. Đó cũng là lý do vì sao những loại hình kinh doanh mờ ám này xuất hiện. Có thông tin gì về riêng tổ chức Jikunokagu không?”

Anh hướng mắt sang phía Eleven. Bởi trước đây cô từng làm việc trong cơ quan tình báo quân đội, cô có thể có các thông tin có liên quan đến vụ án này.

Cô chậm rãi chớp mắt. “Không có gì ngoài ký hiệu này.” Cô nhìn vào điện thoại của anh và chỉ tay vào màn hình. Trên bức tường nằm ở phía sau giám đốc điều hành là biểu tượng của Jikunokagu, một đôi tay đang nâng đỡ một thứ quả. “Tôi có thông tin về một kí hiệu tương tự. Anh có biết về Lữ đoàn Cứu hộ Banthobuk không?”

“Có. Họ là những anh hùng của Đông Akaryaza. Vài năm trước, khi một dịch bệnh với tỷ lệ tử vong cao xuất hiện và tàn phá cả lục địa, họ cung cấp một loại thuốc tiên không chỉ cho quê nhà Đông Akaryaza của mình mà cả các quốc gia trên khắp lục địa nữa, từ đó mà đã ngăn chặn được đại dịch. Ở trường trung học thì sẽ có bài nói về họ.”

“Ký hiệu này giống với ký hiệu của Lữ đoàn Cứu hộ Banthobuk,” Eleven nói. “Dù trong ký hiệu của Banthobuk không có một đôi tay, mà là một cái cân mà trên đó một loại quả và một trái tim.”

“Vậy Jikunokagu có phải một tổ chức có liên quan đến họ không? Sao chúng ta không thử hỏi đích thân Lữ đoàn Cứu hộ Banthobuk nhỉ?” Trong khi tìm kiếm thông tin liên lạc của họ, Theo hỏi Eleven, “Cơ quan tình báo có mối liên hệ gì với họ không?”

“Lữ đoàn Cứu hộ Banthobuk thường xuyên di chuyển đến vùng chiến sự, bất kể biên giới quốc gia, khiến họ bị nghi ngờ có liên quan đến hoạt động gián điệp,” Eleven trình bày, khiến cho Theo không khỏi bàng hoàng. Thấy sắc mặt của anh, cô nói tiếp, “Nhiều cơ quan tổ chức đã chứng minh rằng họ vô tội, và toàn bộ thành viên của tổ chức đó phải trải qua một quá trình kiểm tra tiểu sử nghiêm ngặt. Hiện tại, họ được công nhận là tổ chức y học đáng tin cậy nhất trên thế giới.”

“Ừm.” Theo gật đầu. “Vậy thì tốt. Bản thân tôi cũng muốn tin rằng họ hoạt động vì lòng tốt của mình.”

Trụ sở của Lữ đoàn Cứu hộ Banthobuk nằm ở Đông Akaryaza, nhưng họ sở hữu các văn phòng chi nhánh tại mọi quốc gia trên lục địa, dường như để kêu gọi từ thiện và tình nguyện viên. Anh tìm thấy một chi nhánh ở Adastrah và viết lại số điện thoại của họ. Anh thử gọi điện cho họ và có người nhấc máy tại hồi chuông thứ ba.

“Chào buổi chiều,” giọng nói điềm tĩnh của một người phụ nữ cất lên. “Đây là Lữ đoàn Cứu hộ Banthobuk, văn phòng ở Adastrah.”

“Xin chào. Tôi là Theo Starling từ Phòng Điều hành Thám tử của Cục Điều tra Tội phạm. Tôi hy vọng có được sự hỗ trợ ở phía cô trong quá trình điều tra. Cô có thể trả lời một vài câu hỏi không?”

“Được.”

“Cô có biết về một tổ chức tên là Jikunokagu không?”

“Có,” người phụ nữ đáp lại một cách thân thiện. “Jikunokagu là một tổ chức trực thuộc. Nhiệm vụ chính của họ là bày bán những dược phẩm và sản phẩm y tế.”

“…Vậy cho tôi hỏi về một mặt hàng gọi là vật phẩm thay thế không?”

Người phụ nữ ngừng nói trong chốc lát. “Xin lỗi, cho tôi hỏi về bản chất của vụ việc mà anh đang điều tra được không?”

“Đây là một vụ án mạng. Một người phụ nữ đã mua vật phẩm thay thế từ Jikunokagu và bị sát hại cùng với chồng mình.”

“Gì cơ?” Giọng nói của người phụ nữ lập tức trở nên rắn đanh. “Tôi sẽ tìm kiếm thông tin có liên quan. Vui lòng đợi.” Cô ấy liền chuyển cuộc gọi với Theo sang chế độ chờ.

Anh buông tiếng thở dài. “Biết mà. Phương pháp hành động của Jikunokagu không đồng nhất với tôn chỉ của Banthobuk.”

“Trong giọng của cô ấy có sự ‘bàng hoàng’ gây nên từ ‘tức giận’ và ‘kinh ngạc’,” Eleven nói.

“Đó là chuyện dĩ nhiên thôi. Họ coi trọng mạng sống con người hơn tất cả mọi thứ khác. Và rồi xảy ra một vụ án mạng—”

Nhạc chờ đột ngột dừng lại, và anh lại nghe được giọng nói của cô gái kia một lần nữa.

“Cảm ơn vì đã chờ đợi. Trong danh sách mặt hàng của chúng tôi không có ‘vật phẩm thay thế’. Anh có thể cho tôi biết thêm về loại của sản phẩm đó không?”

“Cơ bản thì chúng tôi gọi nó là tạo tác,” anh trả lời. “Nó thay thế cho một bộ phận cơ thể và thực hiện các chức năng của bộ phận đó.”

“Ồ.” Người phụ nữ kia dường như đã hiểu. “Chúng tôi có một sản phẩm như vậy trong danh mục, nhưng sản phẩm ấy mang một tên gọi khác. Tuy nhiên, chúng tôi chỉ xử lý các tạo tác tại quốc gia này; việc mang tạo tác ra khỏi cơ sở của chúng tôi bị nghiêm cấm. Một chi nhánh cung cấp như Jikunokagu sẽ không được cấp phép để xử lý một sản phẩm như vậy.”

“Liệu có phải tồn tại một tổ chức khác mang cùng tên gọi không? Giám đốc điều hành của tổ chức này là Gino Camicia.”

“Giám đốc điều hành của Jikunokagu chính xác là Gino Camicia. Vui lòng đợi trong giây lát.” Cô ấy đang nói chuyện gì đó ở đầu dây bên kia, rồi sau đó nói một cách cứng nhắc. “Chúng tôi hiện không thể liên lạc được với Gino Camicia hay văn phòng Jikunokagu. Chúng tôi còn có thể giúp gì khác được cho anh không?”

“Tôi nghe nói rằng Lữ đoàn Cứu hộ có một quy trình kiểm tra tiểu sử thành viên khá nghiêm ngặt. Vậy có điểm gì đáng chú ý về Camicia không?”

“Dù thật xấu hổ khi thừa nhận nhưng chúng tôi không liên quan đến việc kiểm tra tiểu sử của Gino Camicia.” Giọng nói của người phụ nữ dịu đi. “Giám đốc điều hành nhiệm kỳ trước đã qua đời vào năm ngoái, và theo như di nguyện cuối cùng của ông ấy, Camicia được bổ nhiệm vào vị trí đó để thay thế. Về mặt thủ tục, quá trình bổ nhiệm không có vấn đề gì, và chúng tôi cũng không có bất kỳ báo cáo đáng chú ý nào về công việc của ông ấy, vậy nên thật đáng tiếc là chúng tôi không có thông tin liên quan nào đến tình hình ở đó. Tôi xin chân thành xin lỗi.”

Theo bỏ qua lời xin lỗi cuống quýt của người phụ nữ và hỏi địa chỉ văn phòng của Jikunokagu rồi cảm ơn và kết thúc cuộc gọi.

Anh quay sang phía Eleven. “Cô có cảm thấy là Jikunokagu đã hành động một cách độc lập và cô ấy đang cố gắng để che đậy cho việc đó không?”

“Không.” Eleven lắc đầu. “Ít nhất, trong tông giọng của cô ấy không có dấu hiệu của việc nói dối.”

“Phải. Thật phiền phức. Chà, điều tra thông tin về ông ta tiếp thôi.”

Theo gọi điện đến trường đại học mà Camicia đã tốt nghiệp, rồi sau đó rời khỏi văn phòng cùng với Eleven cách nửa bước phía sau.

Khi nhìn vào ngôi nhà nơi cũng là đích đến của họ sau khi rời khỏi Delverro, Tobias bất giác huýt sáo. “Đây là nhà của dược sĩ đã kê thuốc cho Michelle Brouwer à?”

“Có lẽ vậy…” Emma bước xuống xe, khuôn mặt không giấu nổi sự bất ngờ. “Một nơi khá tuyệt nhỉ?”

Họ đến nơi ở của một dược sĩ tên Michi Kisage sau khi so sánh nhãn hiệu trên lọ thuốc ở nhà riêng của gia đình Brouwer với danh sách các dược sĩ đã được cấp phép để kê khai loại thuốc mà Rocky phát hiện được. Và giờ Tobias và Emma đã có mặt tại địa chỉ đăng ký thường trú của dược sĩ đó, đứng trước cánh cổng thép với tấm biển đề dòng Dược sư Kisage.

Khoảng sân xanh mướt không chỉ có một khu vườn thông thoáng mà còn có cả một căn nhà kính, và dù đang đứng ở bên kia cổng nhưng Tobias cũng có thể khẳng định rằng nó khá lớn. Căn nhà lợp mái đỏ nằm kế bên sân mang một nét dễ thương và nhỏ gọn như một ngôi nhà búp bê, phía trước cửa vào là những món đồ trang trí hình động vật, tất cả mang lại một cảm giác giống như bước vào xứ sở thần tiên.

“Tuyệt quá,” Emma lẩm bẩm. “Vậy bà ấy từ trồng hết các loại cây thuốc mà mình cần.”

Tobias liếc sang phía cô và nhướng một bên chân mày. “Ý cô là tầm cỡ của nơi này khiến cho cả phù thủy cũng phải bất ngờ à?”

“Dĩ nhiên rồi! Nuôi trồng thảo mộc khó lắm đấy biết không?”

Trông cô như thể đang muốn đi vào và nhìn ngắm những thứ đang được trồng ở phía bên kia cánh cổng, nhưng Tobias cản cô lại với một nụ cười gượng gạo và đẩy cửa bước vào.

Tiếng chuông vang lên, theo sau đó là một giọng nói. “Tới ngay!”

Một cô gái bước ra từ gian phía sau của cửa hàng. Mái tóc búi gọn của cô ấy mang màu đen với một chút sắc xanh lục ló ra bên dưới.

“Xin chào. Tôi có thể giúp gì được không?” cô ấy vui vẻ nói.

“Chúng tôi đến từ Cục Điều tra Tội phạm.” Tobias xuất trình phù hiệu điều tra viên của mình. “Hillmyna và Canary. Chúng tôi muốn đưa ra vài câu hỏi. Cô có thể dành thời gian ra trả lời được không?”

Đôi mắt của cô gái kia trở nên tròn xoe. “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một phù hiệu điều tra viên thực sự luôn đó! Đã có chuyện gì vậy? Anh chị đang điều tra gì?”

“Một vụ án đã xảy ra,” anh trả lời với đôi chút lảng tránh. “Chúng tôi muốn nói chuyện với bà Michi Kisage. Bà ấy có ở đây không?”

“Bà đang chuẩn bị một đơn thuốc. Đợi chút nhé.” Cô gái đi về phía sau quầy và gọi lớn, “Bà ơi! Có khách!”

Anh nghe được một giọng nói đáp lại mà anh đoán là của Michi Kisage. Cô gái quay lại quầy và nhìn họ một cách hối lỗi.

“Xin lỗi. Bà vẫn cần phải sắc thuốc xong đã.”

“Không sao. Lỗi sai nằm ở chúng tôi khi đến đây mà không báo trước. Cô đã từng gặp qua những người này chưa?” Tobias giơ những tấm ảnh chụp gia đình Brouwer cho cô ấy xem.

Cô gái nghiêng đầu sang một bên rồi cầm lấy tấm ảnh của Michelle với nét mặt đượm buồn. “Tôi quen người này… Nè, có phải vậy nghĩa là đã có chuyện gì xảy ra với cô ấy rồi không?”

Anh không thể nào nói dối với cô ấy được, vậy nên anh chọn nói thật. “Cô ấy đã qua đời. Chúng tôi đang điều tra những gì đã xảy ra với cô ấy.”

“Chúng tôi mong muốn tìm hiểu thêm về con người của cô ấy khi còn sống,” Emma dịu dàng nói. “Cô ấy mua thuốc từ nơi này đúng không?”

“Chuyện đó…” Thông tin này dường như khiến cô gái không khỏi bàng hoàng, thế nhưng sau một thoáng im lặng, cô ấy nói, “Nhiều khách hàng đến đây trong khi vẫn còn đang bị ốm hoặc gặp vấn đề ngay cả sau khi khám bác sĩ. Cô ấy cũng là một khách hàng như vậy. Cô ấy trải qua cơn sốc sau khi con mình đột ngột qua đời. Cô ấy lo rằng lỗi lầm nằm ở bản thân mình, rằng cơ thể cô ấy có vấn đề, vậy nên cô ấy đã đến thăm khám chúng tôi. Đó là khi mọi thứ bắt đầu.”

“Vậy là cô ấy muốn bồi bổ sức khỏe cơ thể mình?” Tobias hỏi, cô gái kia nhăn mày.

“Hừm,” cô ấy nói. “Tôi chỉ là một người học việc nên vẫn chưa biết nhiều về dược liệu. Nhưng tôi nghĩ có lẽ không phải vậy đâu.”

“…Không phải à? Cô ấy đến đây có nhiều không?” Emma hỏi.

“Khá thường xuyên.” Cô gái gật đầu. “Mới tuần trước thôi cô ấy còn đến đây… Không thể tin là cô ấy đã qua đời rồi.” Cô gái thở dài rồi nhìn lại vào bức ảnh.

Một người phụ nữ lớn tuổi ló mặt ra từ phía sau gian quán. “Cháu nói ta có khách à?”

“Ô, bà!” Cô gái nhanh chóng ngẩng đầu lên. “Vâng, là điều tra viên. Họ nói là họ đang điều tra một vụ án.”

“Thế à?” Bà lão mỉm cười với cô gái. “Cảm ơn cháu. Nghỉ ngơi đi.”

“Vâng! Chúc may mắn nhé, các điều tra viên.” Cô gái chạy biến vào gian sau của quán. Bà lão ngồi xuống chiếc ghế đặt tại quầy thế chỗ cho cô ấy.

“Tôi đã nghe được chút ít cuộc nói chuyện của các cậu,” bà ấy nói. “Một khách hàng của tôi đã qua đời rồi đúng không?”

“Đúng,” Tobias trả lời. “Bà là Michi Kisage đúng không? Chúng tôi muốn nói chuyện với bà về Michelle Brouwer.”

“…Michelle? Cô gái tội nghiệp.” Bà lão—Michi—thở dài và ngả người xuống ghế. “Sau khi mất đi đứa con của mình ba năm về trước, cô ấy đã liên tục bị sảy thai. Tâm lý của cô ấy thực sự đang bị đè nặng, cô ấy cũng đang phải chống chịu với nhiều chứng bệnh khác nhau nữa. Ban đầu tôi cho cô ấy dùng một vài loại thuốc nhẹ nhưng không có loại nào hiệu quả cả, vậy nên trong suốt năm vừa qua, tôi bắt đầu kê cho cô ấy thuốc arkichyl. Dường như cô ấy dùng thuốc với một liều lượng cố định mỗi ngày chính xác theo chỉ dẫn của tôi.”

“Cô ấy có biểu hiện gì khác lạ kể từ khi nhận nuôi một đứa trẻ sáu tháng về trước không?”

“Loại thuốc đó có vẻ đã phát huy tác dụng.” Michi mỉm cười. “Tinh thần của cô ấy đã ổn định hơn trông thấy, và cả thể trạng của cô ấy cũng tiến triển tốt. Do vậy mà tôi đã giảm liều lượng arkichyl xuống. Chúng tôi đã trao đổi về việc dừng hoàn toàn thuốc đó và chuyển sang dùng loại thuốc nhẹ hơn cho đến khi cô ấy từ từ ngừng thuốc hẳn, tùy vào tình trạng của cô ấy trong tháng tới.”

Tobias tò mò hỏi, “Bà có nhận thấy điểm gì khác thường ở đứa trẻ không?”

“Cô ấy lúc nào cũng mang thằng bé theo cùng, nhưng để trả lời cho câu hỏi của cậu thì không. Trong vài lần ghé thăm gần đây, cô ấy luôn đặt thằng bé trong xe đẩy và che chắn khỏi ánh nắng mặt trời, vậy nên tôi chưa được nhìn thấy đứa trẻ. Có vấn đề gì với việc đó không?”

“Không, tôi chỉ muốn xác nhận thôi.” Anh lắc đầu. “Cô ấy có nói gì với bà về đứa con quá cố của mình không?”

Sắc mặt Michi trở nên u ám, bà ấy lại thở dài, đôi bàn tay in hằn những nếp nhăn của bà đan lại vào nhau. “Dường như nguyên nhân của cái chết không rõ ràng. Ngày nọ, khi cô ấy đang bồng bế đứa trẻ trong tay thì nó chợt ngừng thở. Cô ấy nói rằng mình thực hiện CPR trong khi chờ xe cấp cứu tới nhưng đã quá muộn.”

“Vậy nên theo lẽ đương nhiên thì cả hai vợ chồng đã hoàn toàn trở nên suy sụp?”

“Chuyện xảy ra quá đường đột,” Michi buồn bã nói. “Đặc biệt là Michelle, cô ấy luôn tự trách bản thân mình. Chồng cô ấy đã làm tất cả những gì có thể để giúp đỡ, nhưng bản thân cậu ấy cũng đã kiệt quệ rồi. Đó là một quãng thời gian tồi tệ đối với họ.”

“Cô ấy có bao giờ tiết lộ cho bà lý do mình và chồng tìm tới các bài thuốc dân gian không?” Emma hỏi. “Có phải ai đó đã đề xuất loại thuốc thay thế cho họ?”

“Nhớ không lầm thì em chồng của cô ấy đã giới thiệu cho họ về cửa hàng này. Cô em gái đã nói gì đó về việc mình nhìn thấy nơi này trong khi đang trên đường đến khu chợ gần đó. Michelle đã đến đây với kỳ vọng cao, bởi cô ấy được bảo là thầy thuốc có thể điều trị được những căn bệnh mà bác sĩ cũng không thể lo liệu được. Đó là minh chứng cho việc cô ấy không đặt nhiều niềm tin vào các cơ sở y tế.”

“Bà có biết về cái tên Jikunokagu không?” Tobias hỏi, đôi chân mày của Michi liền nhướng lên.

“…Cậu biết được cái tên đó từ đâu?” bà ấy hỏi.

“Nguyên nhân cái chết của gia đình Brouwer là do một sản phẩm họ mua từ Jikunokagu,” Emma trả lời.

“Sao cơ chứ…?” Bà lão thở ra một hơi thật sâu và nhấn một tay lên trái. “Không có gì lạ khi đám đó bán ra những thứ đồ phế phẩm nguy hiểm. Cái lũ hám lợi bất lương.”

“Vậy là bà biết về họ,” Tobias hối thúc.

“Không chỉ biết thôi đâu, ba mươi năm trước tôi còn là một thành viên trong số họ.”

Bất ngờ trước thông tin không ngờ tới này, Tobias và Emma nhìn nhau. Michi đan hai tay lại, nhấn lên trán, điều chỉnh lại nhịp thở rồi lặng lẽ ngẩng mặt lên.

“Ban đầu, họ là một hội nhóm thiện chí phân phát vật phẩm y tế miễn phí đến khắp nơi trên thế giới,” bà ấy khẽ nói. “Người ta thường quyên góp cho họ rau củ, những khoản tiền nhỏ, chỉ những món đồ để thể hiện lòng biết ơn thôi, nhưng nhìn chung thì mọi thứ đều do một thân Jikunokagu chi trả cả. Chúng tôi hoạt động với một khoản lỗ khổng lồ. Nhưng chúng tôi muốn giúp đỡ những con người đang phải khổ sở vì cuộc chiến tranh lục địa bằng bất cứ cách nào. Tất cả chúng tôi đều đồng lòng nhất trí về quan điểm đó.”

“Vào thời điểm đó thì có bao nhiêu dược sư trong tổ chức?” Emma hỏi.

“Tầm một nửa tổ chức là dược sư. Dù vậy, khi phạm vi hoạt động của chúng tôi mở rộng thì càng ngày càng nhiều người tham gia vào tổ chức.”

“Nhưng bà nói là bà rời khỏi Jikunokagu ba mươi năm trước.”

Michi cười khổ đáp lại Emma. “Cứ thử hình dung đi. Tất cả chúng tôi đều đã thề là sẽ cùng nhau trụ vững trên cuộc chiến này. Nhưng những người nghiêm túc làm thuốc rồi cũng đến lúc kiệt quệ tinh thần, trong khi những kẻ tham lam thì chỉ làm qua loa lấy lệ rồi trục lợi. Họ làm tất cả chỉ vì lợi nhuận. Tôi không có đủ năng lực để thay đổi điều đó, vậy nên tôi đã rời đi.”

“…Vậy Jikunokagu của hiện tại ra sao?” Tobias hỏi.

“Tôi hoàn toàn không biết.” Michi lắc đầu. “Tôi đã trốn chạy. Những tôi không nghĩ rằng thành viên có đổi khác thì bản chất của tổ chức cũng thay đổi theo. Bọn họ rõ ràng chỉ là một đám lừa đảo bị đồng tiền làm che mắt.”

 “Gia đình Brouwer có bao giờ nói với bà về Jikunokagu không?” anh gặng hỏi.

“Không, chưa từng. Ý tôi là, chính bản thân tôi cũng không nhắc đến cái tên đó trong suốt hơn một thập kỷ qua,” bà ấy trả lời với nét mặt nghiêm trọng. “Bọn họ có gì đó rất đáng ngờ. Đám đó rất giỏi trong việc tìm ra những con người đang trải qua thời khắc yếu lòng và cô lập họ. Cặp vợ chồng tội nghiệp. Họ đã phải trải qua một quãng thời gian đau khổ vì mất đi đứa con của mình, và giờ…”

“Đây là một bi kịch tồi tệ,” Tobias ngỏ ý đồng tình. “Bà có biết về Amalgam không?”

“Amalgam?” Bà ấy nhíu mày. “Tôi đã từng xem qua về chúng trên giấy báo. Chúng là một loại vũ khí phi thường đúng không?”

“Bà có nghĩ là Jikunokagu có thể đang sở hữu một Amalgam không?”

“Mơ đi.” Bà ấy khịt mũi khinh bỉ. “Chúng chỉ xuất hiện tại những vùng chiến sự thôi đúng không? Lũ hèn nhát đó không bao giờ dám đặt mình vào nơi nguy hiểm như vậy đâu. Đám đó là loại người chỉ biết ngồi đếm tiền ở nhà mà thôi.”

Nhận định của Michi về Jikunokagu rất gay gắt. Ít nhất, khó có khả năng gia đình Brouwer biết về tổ chức đó thông qua cửa hàng này.

Tobias cảm ơn bà ấy. Khi anh và Emma đang định rời khỏi cửa hàng thì Michi lên tiếng, “Nhìn vào bộ áo choàng thì cô là một phù thủy đúng không?”

“Vâng, đúng là như vậy. Bà có cần gì không?” Emma đặt một tay lên vai áo mình, còn Michi bước ra từ sau quầy.

“Về đứa con quá cố của Michelle, tôi cảm thấy có gì đó còn khuất tất. Tôi chỉ đang nghĩ là cô có thể điều tra về việc này từ một góc độ khác của một phù thủy.”

Emma mở cuốn sổ tay của mình ra. “Bà có thể mô tả chính xác điều mà bà cảm thấy khuất tất không?”

“Một đứa bé ba tháng tuổi đột ngột qua đời là một chuyện đáng buồn, nhưng cũng không phải chuyện hiếm gặp,” Michi đặt một tay lên má và nói. “Dù vậy, thường thì đứa trẻ có những biểu hiện bệnh rõ ràng, ví dụ như bị cảm. Hoặc đứa trẻ bị ngạt thở trong khi ngủ, đại loại là như vậy. Nhưng với một đứa trẻ tỉnh táo, không có dấu hiệu gì bất thường đột ngột qua đời ngay trước mắt cha mẹ… Chà, thật kỳ lạ.”

“Thuốc arkichyl thường được kê cho những người mang vấn đề phụ khoa đúng không?” Emma hỏi. “Triệu chứng của Michelle là gì?”

“Loại thuốc đó chủ yếu được sử dụng để làm dịu những chứng bệnh về tâm thần kinh. Các bác sĩ mà cô ấy thăm khám nói rằng về mặt y khoa, cô ấy không có bất kỳ vấn đề gì. Đó chính là lý do mà Michelle tin rằng cô ấy sảy thai là do sức khỏe yếu. Tôi coi đó là sự căng thẳng tâm lý sau khi mất con một cách đột ngột không rõ nguyên nhân, vậy nên tôi đã kê loại thuốc đó để đối phó.”

Michi thở dài rồi khẽ mỉm cười.

“Cô có thể tìm ra nguyên nhân mà con trai cô ấy chết và cho cô ấy biết được không? Cô ấy là một người tốt. Tôi hy vọng rằng cô ấy ít nhất có thể đoàn tụ với con mình ở thế giới bên kia mà không còn vương vấn điều gì.”

Emma gật đầu với nét mặt nghiêm túc. “Được. Cảm ơn bà.”

Tobias cảm ơn Michi một lần nữa và hỏi địa chỉ của khu chợ rồi rời khỏi cửa hàng.

“Chúng ta chuẩn bị đi đến khu chợ phải không?” Emma bước vào xe và nói.

“Ừm.” Tobias gật đầu. “Tôi cảm thấy vụ ‘được em chồng giới thiệu’ có gì đó đáng ngờ. Và Jikunokagu hẳn phải đang săn lùng thêm nạn nhân ở một nơi nào đó khác. Một nơi mà họ có thể tìm được những người đang đau khổ như gia đình Brouwer.”

Trên đường lái xe đến khu chợ, Emma chìm suy tư trong im lặng.

“Cô cảm thấy bận tâm bởi những gì bà Michi nói à?” Tobias hỏi.

“…Chà, anh biết đấy. Tôi thực chất khá tò mò về nguyên nhân tử vong của đứa trẻ, nhưng khi qua đời một cách đột ngột thì người ta sẽ tiến hành khám nghiệm đúng không? Phía bác sĩ cũng không nhận thấy có gì bất thường và nói rằng đứa trẻ đã chết một cách tự nhiên. Ngoài ra, cả hai vợ chồng không có vẻ là đã trải qua tập huấn về phép thuật. Tôi không có bất cứ manh mối nào để lần theo cả…”

“Đừng lo. Cô là một phù thủy xuất sắc mà. Hãy cứ bình tĩnh đi. Khá chắc là cô sẽ nhận ra điều gì đó trong khi chúng ta điều tra vụ này,” Tobias mỉm cười động viên cô trong khi đỗ xe vào bãi đậu của khu chợ.

Toàn bộ nơi đó được lấp đầy bởi những người đi chợ và sạp hàng.

“Cô có muốn cầm ảnh đi hỏi han hết mọi người ở đây không?” anh nhướng mày lên và hỏi.

“Có lẽ không cần đâu.” Cô chỉ vào một tấm biển quảng cáo tại lối vào quảng trường.

Một nơi để chia sẻ thông tin về địa phương, ví dụ như các thông báo sự kiện và danh sách việc làm. Tờ rơi cho du khách mang về được ghim vào phía dưới bảng. Cô thấy không ít các thông báo về hội nhóm self-help xen lẫn những buổi họp cung cấp thông tin và quảng cáo khóa học.

“…Tất cả đều là các hội nhóm với quy mô khá nhỏ,” cô nói. “Nghiện rượu, nghiện thuốc… Dường như có cả những hội nhóm dành cho những người mắc bệnh hỗ trợ lẫn nhau. Và…”

“Một hội nhóm hỗ trợ vượt qua đau buồn. Một hội dành cho những người đã mất đi người thân và một hội dành cho người dùng tạo tác. Họ tổ chức khác ngày nhưng dùng chung một khu vực. Có vẻ kế hoạch của Jikunokagu là tìm kiếm khách hàng bằng việc đăng tin ở đây.” Tobias cầm lấy một tờ rơi và kiểm tra thông tin liên lạc cùng với người tổ chức. Có một buổi tụ tập được sắp xếp vào ngày hôm đó. “Chúng ta hãy cùng đến đó xem người tổ chức có gì để nói. Có thể họ sẽ biết gì đó về gia đình Brouwer và người em gái.”

Sục sôi giận dữ, anh cùng Emma đến nơi tổ chức sự kiện, phẫn nộ trước tàn nhẫn của những thương nhân tử thần, kẻ hoạt động tại nơi người ta tập trung lại để vượt qua nỗi buồn và vực dậy bản thân.

Theo tặc lưỡi ngay khi hai người họ vừa đi ra khỏi tòa văn phòng và cất điện thoại vào trong túi. “Trong danh sách sinh viên tốt nghiệp không có tên của Gino Camicia. Văn phòng của Jikunokagu cũng chỉ là một căn phòng lớn với một cái bàn và một cái điện thoại. Thôi đi nào.”

“Việc không có ai ở trong văn phòng là một bất ngờ,” Eleven lên tiếng. “Tôi đã giả định rằng có ít nhất một người liên lạc ở đó.”

“Bất kỳ cuộc gọi đến nào đều được định tuyến đi nơi khác,” anh nói. “Vậy đây là tất cả những gì còn sót lại của cái công ty thương mại hay gì đó à?”

“Sẽ thật tốt nếu như có một ai đó mà chúng ta có thể nói chuyện.”

Theo không buồn trả lời mà lặng lẽ bước lên xe. Nơi duy nhất họ có thể tìm thấy thông tin về Gino Camicia là trên trang web của Jikunokagu. Ông ta liệu có thực sự tồn tại không vậy?

Họ lấy được địa chỉ của công ty từ thông tin đăng ký địa chỉ. Và thế là Theo đi ra khỏi xe trước một tòa nhà ở thành phố Trayson và cau mày khó chịu.

Eleven ngước lên nhìn tòa nhà và đọc lớn biển hiệu. “Tòa nhà Camicia Crown. Tầng một, Bất động sản Ishizu. Tầng hai, Đại lý Du lịch Nokka, chi nhánh Trayson. Tầng ba, Quỹ Camicia. Tầng bốn, Thương mại Jikun Okajima.”

“Vậy là Camicia có liên hệ tới tầng ba và tầng bốn à? Chúng ta cũng sẽ kiểm tra cả các tầng dưới cho chắc.”

Dù không cảm thấy quá hào hứng về việc này nhưng anh vẫn dừng chân tại văn phòng bất động sản ở tầng một đầu tiên. Các nhân viên của văn phòng đang tìm người mua nhà đất cho quá trình tái phát triển đi kèm với nỗ lực tái thiết. Sau cuộc ghé thăm không mang lại kết quả gì, anh rời khỏi đó và đi lên đại lý du lịch ở trên tầng hai.

“Chào mừng!” một nhân viên hồ hởi chào đón. “Ôi chao! Có phải hai người đang lên kế hoạch du lịch cùng nhau không?”

“Cục Điều tra Tội phạm đây,” Theo nói. “Chúng tôi đang điều tra một vụ án. Cô có biết một người tên Gino Camicia không?”

Đôi vai của người phụ nữ kia buông thõng xuống. “Không, tôi không biết… Có phải đó là một nghi phạm trong vụ án của anh không?”

“Chúng tôi mong muốn được nói chuyện với ông ấy, bởi ông ấy có thể sở hữu thông tin có liên quan,” anh đáp lại một cách lảng tránh và nhìn quanh văn phòng.

Đa phần những tour du lịch được quảng cáo đều là tour nội địa, có lẽ do sự bất ổn của tình hình thế giới. Hầu như toàn bộ các chuyến du thuyền đến các địa điểm nổi tiếng hiện đều không khả dụng.

“Có phải chỉ có các chuyến du thuyền là bị hủy không?” anh hỏi. “Có vấn đề gì với việc đi biển à?”

“Chà, chuyện đó… Coi nào, cho tới tận vài tháng trước, chúng tôi không gặp vấn đề gì với cướp biển,” nhân viên du lịch đáp lại với vẻ vô cùng bối rối. “Nhưng trong hai tháng vừa qua, những vụ tai nạn liên tục xảy ra trong khu vực này.”

Cô nhân viên tiếp thị cho họ xem bản đồ vùng biển quanh Adastrah. Khu vực xảy ra tai nạn là một hòn đảo hoang nằm trên rìa lãnh hải của Adastrah, trên một bờ biển nhiều đá nằm ở phía tây bắc của cảng Zabahlio. Ban đầu nơi đây là một điểm du lịch.

“Tại vùng nước nông như thế này thì dường như tàu thuyền sẽ thường xuyên bị mắc cạn,” Theo nói.

“Ở rìa của vùng nước nông có một tảng đá lớn, vậy nên tàu thuyền có thể tránh khỏi đó bằng cách dùng tảng đá làm cột mốc,” cô ấy trả lời. “Nhưng hải lưu tại khu vực đó bắt đầu chuyển lạ một cách đột ngột. Một con tàu bình thường có thể chỉ đi ngang qua rìa của khu vực đó thôi, nhưng rồi như thể có gì đó mắc vào bánh lái và kéo thuyền vào xoáy nước. Nếu may mắn thì tàu chỉ bị mắc cạn thôi, còn không thì tàu sẽ chìm hẳn. Ho ai biết vì sao những người đi tới đó liên tục bị mất tích. Tất cả chúng tôi đều đã bó tay.”

“Chuyện đó diễn ra một cách đột ngột?”

“Đúng vậy. Trước đây nơi đó là một vùng biển lặng, hoàn hảo cho những chuyến đi lặn,” cô nhân viên nói với giọng đầy tiếc nuối và dùng bút vẽ ra một đường trên một tấm hải đồ—một tuyến đường xuất phát từ cảng Zabahlio, vòng thành một đường tránh xa khỏi vùng biển trên và dẫn ra vùng biển xa bờ. “Việc di chuyển qua đây bị giới hạn lại dành cho các tàu khách lớn vốn không dễ điều khiển, vậy nên họ đi theo tuyến đường này. Chúng tôi không thể đảm bảo được an toàn trên các tuyến khác.”

“Nhưng tuyến đó dường như cũng không dễ gì di chuyển.” Theo nhăn mày. “Bây giờ tàu thuyền sẽ hải đi vào vùng biển của quốc gia khác để tránh môi trường sinh sống của những sinh vật phép thuật lớn.”

Quanh con đường được vẽ bằng bút là một số ký hiệu đánh dấu nguy hiểm. Những sinh vật ma thuật lớn là mối đe dọa trên biển còn lớn hơn cả cá mập; bản tính tàn bạo của chúng xuất phát từ suy nghĩ đầu óc đơn giản, để lại phía sau là không biết bao nhiêu nạn nhân xấu số. Một con tàu chở đông du khách không thể nào mạo hiểm đi qua vùng biển đầy nguy hiểm này.

“Đúng vậy.” Cô nhân viên gật đầu một cách dứt khoát. “Nếu đi vòng ra xa như vậy, tàu thuyền sẽ tiến vào vùng biển của Liên bang Shelkroshett. Và để làm vậy thì cần có hợp đồng hàng hải với liên bang đó, vậy nên những tour du lịch quy mô nhỏ không thể đạt được ngưỡng hòa vốn do giá cả hợp đồng. Đó là lý do vì sao chúng tôi phải hủy hầu hết các tour du thuyền.”

“Nhưng không phải hủy hết tất cả,” Theo nói. “Vậy cô có thể giới thiệu gì cho chúng tôi?”

“Nếu hai anh chị muốn đi sớm thì tôi đề cử chuyến du thuyền tham quan ba quốc gia khởi hành vào tuần tới. Hãy xem qua đi.” Cô ấy đưa ra một tấm tờ rơi khiến Theo nhướng một bên chân mày khi nhìn vào.

“Ồ!” anh nói. “Tàu cập bến ở các thành phố cảng lớn ở Yunilska, Adastrah và Shelkroshett à?”

“Cuối cùng chiến tranh ở vùng này đã kết thúc, vậy sao chúng ta cùng không đắm mình trong mùa hè của thời bình? Đó là chủ đề chính của tour du lịch này; một hành trình xuyên biên giới của ba quốc gia hiện đang hòa bình. Tám ngày, bảy đêm—anh chị sẽ quay về cảng nơi mình xuất phát. Dĩ nhiên, đi tới các quốc gia khác nghĩa là phải có hợp đồng hàng hải cho từng quốc gia đó, đồng nghĩa với việc giá thành cũng đắt đỏ hơn. Nhưng đổi lại, anh chị sẽ được lên con tàu sang trọng bậc nhất. Nàng công chúa xinh đẹp, Havmonet!”

“…Giá đó có thể hơi quá mắc so với mức lương của điều tra viên,” Theo trả lời. “Chà, cảm ơn vì đã giúp đỡ.”

Anh và Eleven bước ra khỏi văn phòng. Họ vẫn còn phải kiểm tra công ty đầu tư và thương mại ở tầng trên, nhưng Theo quay sang phía Eleven trong khi cất tấm tờ rơi vào trong túi.

“Vậy bắt đầu từ hai tháng trước, xuất hiện một sự thay đổi đột ngột đáng kể trong hải lưu của một vùng biển nọ, nguyên nhân gây ra không được xác định,” anh nói. “Có phải tình cờ không?”

“Chúng ta không có đủ thông tin,” Eleven đáp. “Khu vực này nằm ở vị trí trệch một góc chín mươi độ so với hướng di chuyển của Amalgam.”

“Vấn đề này để hỏi bên An ninh Hàng hải sau. Tôi muốn chiết chi tiết về những vụ tai nạn ấy.”

Họ đi lên tầng ba, nhưng văn phòng quỹ đầu tư không sáng đèn, cửa vào cũng bị khóa. Không có dấu hiệu của bất kỳ ai bên trong. Không còn lựa chọn nào khác, Theo tiếp tục leo lên cầu thang nhưng rồi chợt dừng lại.

Trên đường lên tầng bốn có một cánh cửa tự động với camera quan sát và hệ thống liên lạc nội bộ. Để đi vào, ai đó cần phải mở cửa từ phía trong, hoặc cửa cần được mở khóa bằng thẻ từ và mật khẩu.

“An ninh khá chặt đấy,” Theo nói. “Và không như dưới tầng ba, có vẻ như bên trong đó thực sự có người.”

“Nếu chỉ giao tiếp thông qua hệ thống liên lạc hoặc được mời vào khu vực tiếp thị khách hàng, chúng ta sẽ không thể khám xét bên trong,” Eleven lên tiếng.

“Và chúng ta cũng không có lệnh khám xét. Chúng ta chỉ có thể yêu cầu sự hợp tác từ phía họ thôi. Dù là tôi có thể thu hút sự chú ý của họ trong khi cô lẻn vào trong.” Anh hướng mắt xuống nhìn cô. “Cô có thể biến thành những hình dạng nào?”

“Bất cứ thứ gì anh muốn.” Như mọi khi, cô chăm chú nhìn anh với đôi mắt xám chân thành của mình và khiến anh giật mình một chút.

Anh hắng giọng và lập ra một kế hoạch. “Nếu tôi yêu cầu cô tàng hình, chờ đợi sơ hở rồi lẻn vào trong và thu thập thông tin thì sao?”

“Đó là một nhiệm vụ dễ dàng,” cô lập tức đáp lại. “Tuy nhiên, bất kỳ thông tin nào tôi thu thập không thể được sử dụng làm chứng cứ. Vậy có được không?”

“Không sao.” Anh gật đầu. “Tôi chỉ muốn biết chuyện gì đang diễn ra ở bên trong đó thôi. Hãy ghi lại bất cứ thứ gì có thể.”

“Đã hiểu. Tôi sẽ đứng chờ lệnh bên cạnh anh cho đến khi anh ra dấu hiệu hành động,” cô đáp lại một cách đơn giản rồi bung mình ra như một cái dây bị. Trong thoáng chốc, cô đã hoàn toàn biến mất.

“…Eleven, cô có thực sự đang ở đó không?” Anh nhìn chằm chằm vào vị trí nơi cô vừa đứng.

“Tôi đã chuyển đổi bản thân tôi, trang phục và đồ đạc của tôi sang trạng thái trong suốt, nhưng tôi vẫn đang ở bên cạnh anh,” giọng nói của cô trả lời, và anh cảm nhận được cái gì đó kéo vào tay áo anh.

Giật mình, anh nhìn xung quanh như không thấy gì cả. Và rồi anh mỉm cười. “Như thế này thì cô sẽ có thể lẻn vào mà không gặp rắc rối gì. Cứ tiếp tục giữ lấy tay áo tôi cho đến khi tôi ra hiệu. Nếu không thì tôi sẽ không thể biết được cô đang ở đâu.”

“Đã hiểu, tôi sẽ tiếp tục duy trì trạng thái hiện tại,” cô đáp.

Nếu không cảm nhận được thứ gì đó đang kéo lấy tay áo, anh sẽ không bao giờ tin được rằng cô đang ở ngay đó. Với lớp ngụy trang phép thuật, Mimesis, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy được chút dao động trong không khí.

(Cô ấy thực sự có thể biến thành bất cứ thứ gì…)

Anh không thể cảm nhận được sự hiện diện của cô, và anh cũng không khỏi nghi ngờ rằng liệu cô có thực sự đang ở bên cạnh anh không. Vẫn trong trạng thái bất ngờ, anh đi về phía cửa và nhấn vào cái nút trên hệ thống liên lạc.

“Xin chào,” một giọng nam máy móc đáp lại.

Theo xuất trình phù hiệu điều tra viên của mình ra trước camera và cố nói với một giọng đều đều, “Cục Điều tra Tội phạm. Tôi đang tiến hành một cuộc điều tra và muốn có sự hợp tác của những người dân xung quanh.”

“Tôi sẽ mở cửa. Xin mời vào.”

Theo mở to mắt trong thoáng chốc khi hệ thống liên lạc bị ngắt và cửa được mở ra.

(Vậy bọn họ cứ để yên cho mình vào như vậy à? Khá là bất ngờ đấy.)

Anh đi qua cánh cửa và tiến vào trong một gian sảnh được trang trí theo đường nét đương đại cùng với các chậu cây cảnh. Đây là một văn phòng khá hiện đại. Một người đàn ông mặc com lê bước ra từ sau quầy và dẫn anh vào khu vực tiếp khách nằm ở một bên của chiếc bàn làm việc. Trên tường là một tấm bảng ghi dòng chữ Công ty TNHH Thương mại Jikun Okajima.

“Quanh đây đã xảy ra vụ việc nào à?” người đàn ông hỏi.

“Đúng, nhưng không có nhân chứng nên công cuộc điều tra đang gặp bế tắc,” Theo đáp. “Xin lỗi, tôi có thể phiền anh mang cho tôi gì đó để uống được không? Tôi đã đi bộ dưới cái nóng này rất lâu rồi.”

“Hôm nay đúng là nóng thật,” người đàn ông đồng tình. “Nước lọc có được không?”

“Được, xin cảm ơn.” Theo mỉm cười thân thiện tiễn người đàn ông kia đi, cùng lúc, anh thì thầm, “Đi đi, Eleven.”

“Đã rõ,” giọng nói thì thầm của Eleven cất lên. “Tôi sẽ nháy máy lại cho anh khi trở về.”

Người đàn ông mở cửa và đi qua đó. Cánh cửa đang đà đóng lại chỉ dừng lại trong thoáng chốc rồi khép chặt vào khung như thể chưa từng có bất kỳ thứ gì cản nó lại.

Không lâu sau đó, người đàn ông quay trở lại phòng với một chai nước và đưa nó cho Theo. “Của anh đây.”

“Cảm ơn rất nhiều,” Theo nhận lấy chai nước và nói. “Tôi không thấy ở đây có nhân viên nào khác. Mọi người đều đang ở phòng sau hết rồi à?”

“Đúng vậy.” Người đàn ông gật đầu và ngồi xuống. “Không gian tiếp đãi khách hàng và không gian làm việc được tách ra để chúng tôi có thể tập trung vào công việc.”

“Cũng phải. Công việc mà các anh làm là gì?”

“Công việc chính của chúng tôi là nhập khẩu và bán các mặt hàng.”

Một câu trả lời hoàn toàn tự nhiên—không có gì bất thường cả.

Theo mở cuốn sổ tay của mình ra. “Vậy có lẽ các anh không thực sự có nhiều cơ hội để quan sát những chuyện xảy ra ở bên ngoài.”

“Không hẳn. Cơ bản mà nói thì những cơ hội đó chỉ đến khi chúng tôi đi đến nơi làm việc và trong khoảng thời gian nghỉ trưa.”

“Hiện tại tôi đang điều tra một vụ án mạng. Chúng tôi tin rằng hung thủ đang gây rối tại khu dân cư này—quấy rối, lén lút, mấy chuyện kiểu vậy đấy. Các anh gần đây có gặp phải vấn đề gì không?”

“Không hề. Mọi thứ quanh đây rất yên ắng.”

Dĩ nhiên là vậy rồi. Cục Điều tra Tội phạm chưa từng nhận được bất cứ báo cáo nào như vậy.

“Vậy à?” Theo lật cuốn sổ tay của mình một cách trầm ngâm và chờ đợi một chút. “Khá chắc là các anh rất bận rộn nhỉ. Xin lỗi vì đã làm phiền. Nhân tiện, về công việc nhập khẩu và bán hàng của các anh—các anh có vận chuyển hàng hóa qua đường biển không? Gần đây đã xảy ra hàng loạt các sự cố ngoài biển không rõ nguyên do.”

“Vậy à? Ở đâu vậy?”

“Gần biên giới giáp ranh với Liên bang Shelkroshett.”

“Ồ, vậy thì chúng tôi không gặp vấn đề gì.” Người đàn ông điềm tĩnh mỉm cười. “Đối tác thương mại chính của chúng tôi là một công ty nằm ở Đông Akaryaza, vậy nên chúng tôi sử dụng một tuyến đường hoàn toàn khác.”

“Thật tốt khi nghe vậy.” Theo cũng mỉm cười đáp lại. “À, sếp tôi ấy, ông ấy đang phàn nàn rằng chuyến du thuyền mà mình lên kế hoạch bao lâu nay lại bị hủy. Thật tốt khi vấn đề này không ảnh hưởng đến công ty các anh… Ồ! Nói đến Đông Akaryaza mới nhớ, tôi nghe nói rằng phép thuật của họ được phát triển theo một dòng hoàn toàn khác với chúng ta. Dường như họ có rất nhiều vật tư y tế và đồ thủ công không thể được tìm thấy ở bất kỳ nơi nào khác. Công việc của các anh liên quan đến các mặt hàng đó à?”

“Đúng là như vậy. Mục tiêu được chúng tôi tập trung đến là các tập đoàn khách hàng, nhưng từng cá nhân đơn lẻ cũng có thể mua hàng tại cửa hàng của chúng tôi.”

“Thú vị đấy. Nếu không phiền, tôi có thể xem qua danh mục sản phẩm của các anh không? Nạn nhân trong vụ án này thường xuyên sử dụng hàng hóa đến từ Đông Akaryaza. Có lẽ tôi có thể tìm được manh mối trong những mặt hàng mà các anh bán.”

“Tôi đi lấy cho anh ngay.”

Người đàn ông quay về phía quầy. Theo đi theo và áp lại gần cánh cửa chỉ dành cho nhân viên ở gần đó. Anh có thể lờ mờ nghe được âm thanh trò chuyện, nhưng anh không thể nghe rõ được họ đang nói gì. Đôi chân mày của anh khẽ nhăn lại, rồi khi nhận thấy rằng người đàn ông đã quay lại phía anh với cuốn danh mục bên dưới quầy, Theo liền nở nụ cười thân thiện.

“Đây.” Người đàn ông đưa anh cuốn danh mục. “Có phải nạn nhân trong vụ án mạng anh đang điều tra là một tín đồ của đồ mỹ nghệ?”

Theo lướt qua cuốn danh mục nhưng không tìm thấy sản phẩm thay thế hay thứ gì đó tương tự. “Không, là sản phẩm y tế,” anh nói. “Một dạng thuốc bôi, nhưng quá trình phân tích thành phần có đôi chút khó khăn.”

“Rốt cuộc, việc pha chế và thành phần trong thuốc đến từ nơi đó khá đặc biệt mà. Chúng tôi có các loại thuốc bôi này.”

Người đàn ông bắt đầu giải thích về chính xác những loại thuốc bôi mà họ có. Theo bỏ ngoài tai những lời ấy và tập trung vào vẻ ngoài của người đàn ông.

Cuốn danh mục không có vẻ là được làm giả, cử chỉ của người đàn ông cũng hoàn toàn tự nhiên. Trong mắt Theo, anh ta không có vẻ là đang nói dối hay cố gắng đánh lừa anh cả. Người đàn ông này làm việc khá nghiêm túc và có vẻ tin rằng mình chỉ đang ở trong một công ty thương mại bình thường. Mánh khóe của Camicia được che đậy khá hoàn hảo.

Cuối cùng, chiếc điện thoại di động trong túi Theo rung lên đúng một lần. Anh lấy nó ra và nói với người đàn ông, “Xin lỗi—dường như đã có thông tin mới được gửi đến. Tôi phải đi đây. Cảm ơn vì đã giúp đỡ. Tôi có thể mang theo cuốn danh mục về được không?”

“Dĩ nhiên.” Người đàn ông mỉm cười một lần nữa. “Hy vọng rằng anh sẽ sớm bắt được kẻ sát nhân.”

“Mong là vậy,” Theo lẩm bẩm trong khi mỉm cười rồi rời đi với cuốn danh mục trong tay.

Eleven đang đứng đợi anh ở dưới chân cầu thang.

“Cô đây rồi,” anh nói. “Cô đã lẻn ra ngoài lúc nào vậy?”

“Cửa sổ nhà vệ sinh không đóng, vậy nên tôi rời đi qua lối đó và vào lại trong đây. Tôi đã chụp lại những manh mối. Vui lòng xem qua.”

Theo nhận lấy chiếc điện thoại mà Eleven đưa cho mình và mở thư mục ảnh.

Khu vực nằm phía sau chiếc quầy hoàn toàn là một văn phòng bình thường, với những người cả nam cả nữ mặc com lê đang bận rộn làm việc. Không có gì đặc biệt thu hút sự chú ý của anh cả. Những tấm ảnh khác chụp lại phòng giải lao, phòng họp và văn phòng chủ tịch.

“…Một không gian làm việc khá bình thường nhỉ?” anh nói. “Xem ra cái biển hiệu công ty thương mại kia không phải là nói dối.”

“Các tài liệu trong phòng họp chủ yếu là sổ kế toán, giấy tờ bắt buộc và danh sách khách hàng. Tôi cũng tìm thấy lịch sử của công ty,” Eleven cất tiếng rồi cho anh xem những tấm ảnh của tài liệu được in ra mà cô đã chụp. “Công ty này được thành lập năm mươi năm trước bởi Jikun Okajima, với trụ sở chính nằm ở Đông Akaryaza. Chủ tịch hiện tại là Gino Camicia, hậu duệ của người sáng lập. Văn phòng chi nhánh Adastrah này được mở cửa một năm trước để mở rộng phạm vi hoạt động… đó là những thông tin được công khai chính thức.”

Theo khịt mũi. Đó là một câu chuyện khó có thể tin được.

Tấm ảnh tiếp theo là một trang tạp chí PR nội bộ.

“‘Chủ tịch Camicia hướng đến việc mở rộng các tuyến giao dịch và chủ động phát triển Công ty Thương mại Jikun Okajima tiến xa hơn nữa. Ông ấy đã mở rộng quy mô hoạt động ở Adastrah và đang tích cực nhắm đến các quốc gia khác,’” anh đọc thành tiếng rồi nhăn mặt. “Chúng ta thực sự phải tin vào thứ này à?”

“Nếu không có gì thì điều này làm bình thường hóa sự vắng mặt của chủ tịch với các nhân viên. Chủ tịch chi nhánh hoàn toàn chịu trách nhiệm quản lý ở đây. Trong vòng chưa đầy một năm kể từ khi văn phòng này được thành lập, các nhân viên điều hành đã liên tục đến công tác ở thành phố Trayson, dường như để tránh những câu hỏi đến từ nhân viên. Thực tế, hãy nhìn vào đây.”

Eleven đưa anh một xấp tờ rơi nằm ở trong văn phòng chủ tịch. Camicia dường như đã thu thập ngẫu nhiên các tờ quảng cáo, từ những chuyến du thuyền đắt đỏ đến các tour du lịch theo nhóm bất hợp pháp phục vụ mục đích điều trị y tế.

“Phân tích của tôi là họ không thực sự quá kén chọn khách hàng,” cô nói thêm.

“Nghĩa là họ sẽ nhắm tới bất kỳ ai nếu người đó là một con mồi tiềm năng?” Theo thở dài. “Ông ta dùng Jikunokagu để tạo ra một vỏ bọc hào nhoáng cho những người tìm kiếm bài thuốc dân gian, và lấy vị trí chủ tịch công ty thương mại để thể hiện địa vị với giới thượng lưu. Phân biệt một cách khác khéo léo nhỉ? Vậy còn hàng hóa thì sao?”

“Trong văn phòng không có mặt hàng nào cả. Theo như tài liệu, hàng hóa được quản lý và vận chuyển từ nhà kho ở Zabahlio. Ở đây không có ngăn chứa ẩn nào. Ngoài ra cũng không có tín hiệu của Amalgam. Đó là tất cả những gì tôi có thể báo cáo.”

Theo trả lại chiếc điện thoại cho Eleven và đặt một tay lên cằm mình. “Amalgam mà chúng ta tìm được đã di chuyển hướng ra biển. Nếu Camicia đang bận ‘công tác’ vào thời điểm cặp vợ chồng bị sát hại, chúng ta có thể sẽ ít nhiều tìm ra vị trí của ông ta khi đó.”

Anh quay về xe của mình và trải một tấm bản đồ ra trên mui xe. Anh dùng bút để đánh dấu nhà của gia đình Brouwer rồi kẻ một đường thẳng dẫn từ đó ra bờ biển.

“Nếu một Amalgam đang đi đến vị trí của một con người thay vì một tọa độ cố định, tầm di chuyển khả thi của nó là bao nhiêu?” anh hỏi Eleven.

“Không có giới hạn cụ thể nào. Nó sẽ tiếp tục di chuyển đến khi nào không thể đi được nữa.”

“Vậy nếu chúng ta kéo dài đường thẳng này ra…” Theo di một ngón tay trên tấm bản đồ. “Các quốc gia ở bờ kia biển vẫn đang chiến tranh. Camicia chắc chắn sẽ tránh những nơi có thể đặt mình vào nguy hiểm, vậy nên vào thời điểm đó ông ta có thể đang ở ngoài biển. Chúng ta mất nửa giờ đồng hồ để di chuyển từ hiện trường ra bãi biển. Cô nghĩ Amalgam đó mất bao lâu?”

Eleven chậm rãi chớp mắt rồi hướng ánh mắt của mình cao lên một chút. “Chúng ta di chuyển với tốc độ khoảng ba ki-lô-mét một giờ. Một đứa trẻ sơ sinh bò với vận tốc trung bình khoảng một ki-lô-mét một giờ. Tôi đưa ra giả thuyết rằng tốc độ của nó bị giảm thêm một nửa do trạng thái thương tích và địa hình cản trở, và đưa ra tính toán rằng từ lúc Amalgam rời khỏi căn nhà đến lúc dừng lại ở bờ biển mất khoảng ba giờ.”

“Thời điểm tử vong của gia đình Brouwer được ước tính là khoảng chín giờ sáng. Khi Amalgam đến được bờ biển thì đã đến buổi trưa. Có khả năng Camicia đang ở trên một con thuyền nằm ở khu vực này vào thời điểm đó.”

Theo vẽ một vòng tròn trên biển, rồi sau đó cầm tấm bản đồ lên và đi đến đại lý du lịch.

Người nhân viên nhìn họ với vẻ bất ngờ. “Hai anh chị quay lại đây rồi ạ? Tôi có thể giúp được gì khác không?”

“Có tour du lịch nào đi qua khu vực này trong khoảng từ chín giờ sáng cho đến buổi trưa vào ba ngày trước không?” anh giơ tấm bản đồ ra và hỏi.

“Hừm, vào buổi sáng à…” Cô nhân viên nhìn vào vòng tròn được Theo vẽ và gãi đầu. “Vui lòng đợi một lát.” Cô ấy đột ngột lục lọi núi giấy tờ trên bàn mình rồi cuối cùng lấy ra một tờ giấy từ trong đó. “Đó dường như có thể là chuyến tham quan chiến trường Yunilska. Tour này khởi hành vào chín giờ sáng, dành ra ba tiếng cho việc quan sát, sau đó trở về vào hai giờ chiều.”

“…Phía cô mở cả tour tham quan chiến trường à?” Theo nhướng một bên chân mày. “Và ở trên biển nữa?”

“Tại khu vực này có nhiều tàu chiến của Yunilska bị đánh chìm,” cô ấy trả lời với vẻ điềm đạm đã trải qua tập luyện. “Chắc chắn là phía kia muốn trục vớt chúng về nước, nhưng với tình hình hiện tại, những con tàu vẫn nằm lại dưới đó. Chúng đã trở thành di tích chiến trường, giúp du khách có cơ hội được tìm hiểu về bối cảnh lịch sử và giữ cho quá khứ không bị lãng quên. Đó là ý tưởng chính cho tour du lịch này. Đây không phải tour của chúng tôi, nhưng chúng tôi cũng cần phải biết về những chuyến du thuyền được tổ chức bởi các quốc gia khác để có thể sắp xếp các tuyến đường thủy phù hợp.”

“Nghe có vẻ là một tour du lịch thú vị,” Theo đáp. “Những người tham gia chủ yếu là người như thế nào?”

“Tour này được tổ chức mỗi tuần một lần, theo tôi được nghe thì nó được dùng làm khóa học lịch sử dành cho trẻ em. Những người lính cũng tham gia chuyến tham quan để nhìn lại những con tàu họ từng phục vụ, một số người đến để tưởng nhớ những người thương yêu đã mất. Nói thật thì trong tuần tới sẽ có một lễ tưởng niệm dành cho cựu thủy thủ và gia đình của họ.”

Theo nhận tấm tờ rơi được đưa cho mình rồi nhăn mặt. Chuyến du thuyền tham quan ba quốc gia được khởi hành tại Yunilska hai ngày sau buổi lễ. Cả hai con tàu đều xuất phát từ cũng một cảng biển.

“Đó là nơi những người đã trải qua ‘mất mát’ tụ tập lại, giống như cặp vợ chồng đó,” Eleven nói.

“Chắc chắn là như vậy,” Theo đồng tình. “Bãi săn của Camicia.”

Họ cảm ơn cô gái nhân viên rồi quay về xe.

“Việc điều tra ngoài biên giới quốc gia sẽ rất khó khăn.” Theo thở dài. “Chỉ việc chuẩn bị giấy tờ thôi cũng đã tốn rất nhiều thời gian rồi. Và chúng ta cũng không có bằng chứng mấu chốt cho thấy rằng Camicia có liên quan đến vụ án mạng.”

“Vậy chúng ta có nên dừng du thuyền lại khi có cập cảng Zabahlio không?” Eleven hỏi.

“Không, nếu dù gì đi nữa chúng ta vẫn phải chờ đợi thì tôi muốn tìm được một bằng chứng xác đáng để có thể ra lệnh bắt giữ. Tôi cũng muốn lần tìm Amalgam nữa. Nếu vậy, chà…” Theo lưỡng lự một lúc trong khi ngồi xuống ghế lái. “Tôi có thể nhờ cô dùng đến các mối quan hệ mà mình vẫn còn ở cơ quan tình báo không?”

Eleven chậm rãi chớp mắt nhìn anh từ bên ghế hành khách với vẻ mặt trống rỗng.

Khi Tobias và Emma trở về văn phòng, Theo đang chăm chú quan sát một tấm bản đồ biển. Anh đưa cho mỗi người một cốc cà phê, rồi Emma tò mò đảo mắt nhìn quanh phòng.

“Hửm?” Cô ấy nhăn mày. “Eleven đâu rồi?”

“Cô ấy đang giúp tôi làm một việc,” Theo đáp. “Cô sẽ hiểu sau khi tôi giải thích những gì chúng tôi điều tra được.”

“Chà, vậy thì được thôi.” Emma gác lại vấn đề đó, và rồi cả ba điều tra viên nhìn qua lại lẫn nhau.

“Mọi thứ bắt đầu hội tụ lại rồi,” Theo nói. “Khởi đầu sự bất hạnh của vợ chồng nạn nhân là cái chết của con mình ba năm về trước đúng không?”

“Chúng ta vẫn không biết nguyên nhân cái chết của Basil, nhưng ít nhất, đó là một bi kịch xảy đến một cách đường đột, và vợ chồng nạn nhân đã vô cùng bàng hoàng,” Emma trả lời với một vẻ mặt rắc rối. “Họ không thể tự mình vượt qua nỗi đau được, vậy nên họ đã gia nhập một hội nhóm hỗ trợ đau buồn. Chúng tôi đã kiểm tra với những người tổ chức. Người giới thiệu vợ chồng nạn nhân đến với họ là em gái của Brecht, Anna.”

Tobias gật đầu. “Anna cũng là người nói cho họ biết về người điều chế thuốc. Nếu Anna làm việc với Jikunokagu, có thể cô ấy đã cố ý nuôi dưỡng sự thiếu tin tưởng của Michelle với các cơ sở y tế để ngăn người khác phát hiện ra sản phẩm thay thế thông qua chụp X quang hoặc siêu âm. Dĩ nhiên, cũng có thể là cô ấy chỉ lo lắng cho chị vợ của mình mà thôi.”

“…Vì sao Anna lại có mặt trong một hội nhóm hỗ trợ?” Theo hỏi.

“Cô ấy nghiện rượu và dường như đang cố gắng để cai,” Tobias đáp. “Dù cô ấy hiếm khi có mặt kể từ khi gia đình Brouwer tham gia.”

Câu chuyện càng lúc càng trở nên đáng ngờ. Theo chỉ tay vào xấp tờ rơi và cuốn danh mục trên bàn.

“Chúng ta vẫn còn nhiều điều chưa rõ về Jikunokagu và CEO của công ty, Gino Camicia,” anh nói. “Nhưng điều mà chúng ta có thể chắc chắn đó là ông ta hoạt động ở những nơi mà những người đã trải qua mất mát tập trung lại, và rằng biên giới quốc gia cũng không thể ngăn cản ông ta tìm kiếm khách hàng. Rất có khả năng hiện tại ông ta đang ở Yunilska.”

“Yunilska?” Tobias nhìn vào tấm bản đồ. “Ý cậu là hải quốc ở phía bắc à?”

Emme nghiêng đầu hoài nghi, còn Theo đưa cho họ những tấm tờ rơi về chuyến du thuyền.

“Tuần tới sẽ có một buổi lễ tưởng niệm cho cựu binh hải quân và gia đình liệt sĩ,” anh giải thích. “Camica sẽ xuất hiện ở đó và đi lên du thuyền. Theo lịch trình, con tàu sẽ dừng lại ở cảng Zabahlio.”

“Hiểu rồi.” Trên tay là cốc cà phê, Tobias nhìn một lượt thông tin của tour du lịch. “Việc ông ta di chuyển qua biên giới khiến chúng ta gặp khó khăn trong việc hoạt động, nhưng điều đó cho phép chúng ta mai phục tại đây.”

“Chúng ta không có đủ bằng chứng để bắt giữ ông ta.” Theo thở dài. “Thế nên chúng ta sẽ kiếm chứng cứ để làm vậy. Chúng ta sẽ đóng giả làm hành khách và lên thuyền để bí mật điều tra. Tôi đã nhờ Eleven liên lạc đến người quen ở Cơ quan Tình báo để xin trợ giúp.”

“Gì cơ? Cơ quan Tình báo?” Tobias sặc chỗ cà phê mình vừa uống, đôi mắt trợn trừng lên vì bất ngờ. “Chúng ta không thể cứ giả vờ làm hành khách bình thường được à?”

“Trưởng phòng nói rằng vụ này ‘nằm ngoài phạm vi của một cuộc điều tra thông thường’.” Theo tặc lưỡi và chỉ tay về phía văn phòng của trưởng phòng. “Rằng chúng ta sẽ không được cấp ngân sách nên từ bỏ đi.”

“Chà, đúng vậy thật.” Emma lộ vẻ chán nản. “Du thuyền mà chúng ta muốn lên là du thuyền hạng sang đấy. Có nói là để điều tra thế nào đi nữa thì cốp trên cũng không bao giờ đồng ý đâu.”

“Tôi về rồi đây.” Eleven bước vào văn phòng và nhìn Theo. “Họ đã chấp thuận yêu cầu hợp tác của chúng ta. Lời đề nghị được đồng ý mà không có sự thay đổi nào, và họ dự định sẽ hẹn gặp chúng ta tại đó.”

“Tuyệt. Tôi biết rằng đây là một yêu cầu đường đột. Chúng ta nợ họ lần này.” Cả người Theo cảm thấy nhẹ nhõm. Họ đã vượt qua được rào cản đầu tiên.

Nhưng rồi sắc mặt Emma trở nên u ám. “Vậy cả bốn người chúng ta sẽ đi lên du thuyền đó à?”

“Theo kế hoạch thì là như vậy,” Theo nói. “Dựa trên bản chất của vụ việc, Eleven bắt buộc phải có mặt, còn tôi thì cần đi cùng cô ấy dưới vai trò trưởng đơn vị điều tra, vậy nên chúng tôi sẽ đóng giả làm hành khách. Tôi đang hy vọng rằng cô và Tobias có thể giả làm nhân viên thời vụ để lên thuyền và điều tra từ phía thủy thủ. Mọi người thấy sao?”

“Miễn bình luận,” Tobias mỉm cười ranh mãnh đáp lại. “Chỉ cần cho chúng tôi một khóa huấn luyện trước khi tàu cập bến là được.”

Tuy vậy, Emma lại tỏ ra áy náy. “Xin lỗi. Có thứ khiến tôi bận tâm. Tôi muốn ở lại và tiếp tục điều tra ở đây. Ba người lên du thuyền, còn tôi hỗ trợ từ bên ngoài, thấy sao?”

“Được thôi,” Theo đáp. “Nhưng cô có chắc không? Cô sẽ phải hành động một mình đấy.”

“Không sau đâu. Nhớ gửi tôi vài tấm hình chụp cảnh mọi người tận hưởng ở đó nhé?” Emma mỉm cười và quay sang phía Eleven. “Vậy người sẽ hợp tác với chúng ta ở Cơ quan Tình báo là ai?”

“Trung tướng Lục quân Désiré Cormolone và phu nhân, Liddy,” Eleven trả lời ngay tắp lự.

Lần này đến lượt Theo sặc cà phê. Đôi mắt Tobias mở to vì kinh ngạc.

“Cô có thể hẹn gặp với trung tướng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy ư?” anh hỏi.

“Tôi sẽ lược bớt các tiểu tiết,” Eleven nói. “Chỉ cần biết rằng trung tướng đã tham gia tour tham quan này từ trước. Theo sẽ đóng vai một hạ sĩ dưới quyền chỉ huy của ông ấy, còn tôi sẽ vào vai cháu gái họ, Alouette.”

Chuyện này hoàn toàn không ai ngờ trước được. Theo lấy hai tay ôm đầu, trong khi Emma thì kêu lên vui sướng.

“Vậy thì cô được quyền tự quyết mọi chi tiết còn lại rồi! Ý tôi là, nhà Cormolone ấy—đến cả tôi còn biết rằng họ là một gia tộc quân sự danh giá mà. Alouette chắc hẳn là một tiểu thư cao quý lắm.”

“Vâng.” Eleven gật đầu nghiêm nghị. “Cô ấy là cún cưng của vợ chồng trung tướng. Bộ lông của cô ấy rất đẹp, và cô ấy cũng được nuông chiều hết mực.”

“…Đó là một trò đùa bởi họ biết rằng cô là Hound đúng không?” Emma tỏ ra lo lắng, nhưng Eleven dường như không coi đó là vấn đề.

“Nếu vậy, cô chỉ cần phải khiến bản thân trông già dặn hơn một chút,” Tobias nói với Eleven.

“Sao cơ?” Emma nói. “Không phải cô ấy như hiện tại là được rồi à? Trông thế này cô ấy sẽ thu hút được nhiều sự hứng thú hơn.”

Theo nghiêng đầu. “Không phải cô ấy trông hơi trẻ sao?”

“Đi du thuyền thì cũng là một kiểu trốn tránh hiện thực, đúng không?” Emma đáp. “Thế nên là, nếu hai người là một cặp đôi muốn quên đi thế giới thực thì sao? Kiểu, bình thường thì cả hai chỉ có thể là một cô gái và vệ sĩ của mình với sự khác biệt về tuổi tác và địa vị, nhưng khi bước ra khỏi hiện thực đó, cả hai chỉ là một cặp trai gái đang dành một mùa hè bên nhau.”

“Tôi đâu có nhờ cô viết ra một cái bối cảnh giật gân như vậy,” Theo đáp lại một cách khô khốc.

“Đừng có chọc quê tôi.” Cô ấy khịt mũi. “Chúng ta không chỉ đang dụ Jikunokagu ra đâu. Chúng ta muốn họ bán cho chúng ta một sản phẩm Amalgam đúng không? Nếu vậy thì cậu không phải là tâm điểm, Theo. Chúng ta cần khiến cho Eleven trở nên nổi bật đến mức chỉ cần liếc phát là nhận ra ngay. Cậu, Theo, cần hành xử như một tay lính cố gắng bảo vệ cô gái của mình khỏi bất kỳ ai. Cậu chỉ được cho phép đám người của Jikunokagu đi qua hàng phòng ngự của mình thôi.”

Lời đề nghị của cô ấy nghe qua thì có vẻ phù phiếm, thế nhưng rõ ràng cô ấy đã suy nghĩ rất nghiêm túc.

Theo thở dài và sắp xếp lại những thông tin mà họ đã thu thập được xuyên suốt quá trình điều tra.

“Lấy nhà Brouwer làm mẫu,” anh cuối cùng lên tiếng. “Họ đã cảm thấy vô cùng mất mát trước cái chết đột ngột của con trai mình và những lần sảy thai, điều đã đẩy họ đến nước đường phải ký một hợp đồng với Jikunokagu chỉ để được có con. Nhưng thay vì một cặp vợ chồng đã mất đi một thứ gì đó, họ là một cặp vợ chồng đang cố gắng giành lại một thứ gì đó. Hoặc họ mang suy nghĩ về cuộc sống của họ nếu thế giới này công bằng hơn.”

“Nếu thế, tôi nghĩ rằng tay của Eleven nên trông giống với tạo tác,” Tobias xen ngang, rồi sau đó bặm môi và chìm vào suy nghĩ. “Nói rằng giấc mơ làm nghệ sĩ dương cầm của mình đã tan nát, hoặc mình cảm thấy tự ti về ngoại hình nên hiếm khi đi ra ngoài. Khi đó thì sẽ không ai thắc mắc vì sao mình chưa từng được gặp cháu gái của nhà Cormolone, nhỉ?”

“Câu chuyện nghệ sĩ dương cầm có thể sẽ được. Chơi đàn bằng tạo tác sẽ rất khó khăn, và điều đó cũng hợp lý hóa việc cô ấy cảm thấy tuyệt vọng dù cho tuổi đời vẫn còn trẻ. Nhưng ý của anh về việc cảm thấy tự ti là sao?” Theo hỏi. “Có phải chúng ta đang nói về đôi tay tạo tác?”

“Khi một đứa trẻ đang trong tuổi ăn tuổi lớn sử dụng chi tạo tác, sức nặng và khớp nối có thể gây cản trở cho sự phát triển,” Tobias trả lời với vẻ khó xử. “Ngoại hình của cô ấy lẽ ra nên trông gần bằng tuổi cậu, Theo, nhưng bởi cơ thể của cô ấy nên khác triển nên mới hình thành cảm giác khác biệt về tuổi tác so với tuổi thật của mình. Khi đó thì cô ấy chắc chắn sẽ hình thành mặc cảm tự ti, đúng không?”

“Phải đấy.” Emma gật đầu lia lịa. “Đó là một câu chuyện sẽ thu hút con mắt của Jikunokagu. Eleven, cô có kinh nghiệm trong việc diễn xuất không?”

“Chơi dương cầm đơn thuần chỉ là nhấn phím,” Eleven lập tức trả lời. “Không có vấn đề gì cả.”

“Cô luôn chuẩn bị kỹ càng nhỉ.” Emma mỉm cười.

“Về cá tính và ngoại hình,” Eleven nói. “Chắc chắn rằng có hỏi ý kiến của anh cũng vô nghĩa, Theo, vậy nên tôi sẽ chuẩn bị những thứ phù hợp. Tôi sở hữu dữ liệu khuôn mẫu cho ‘trong trắng’ và ‘mộng mơ’.”

“Ồ! Cô ấy hiểu rõ được tính cậu luôn kìa, Theo!” Emma nói, đôi chân mày của cô nhướng lên.

Theo vội đảo mắt đi. “Chà, dĩ nhiên là phải như vậy rồi. Nói thẳng ra thì cô ấy hoàn toàn chính xác,” anh nói. “Nhưng nếu không gây ra vấn đề gì thì hãy giữ nguyên ngoại hình hiện tại của cô.”

“Màu tóc này rất nổi bật. Vậy có ổn không?” Eleven hỏi, tay chạm vào mái tóc của mình.

Emma gật đầu và mỉm cười. “Việc trở nên nổi bật là cần thiết đó. Một quý cô xinh đẹp tuyệt sắc và bí ẩn—chắc chắn cô sẽ trở thành đối tượng được bàn tán chỉ trong thoáng chốc. Chúng ta không biết tại đó sẽ có bao nhiêu người của Jikunokagu, nhưng tin tức về cô nhất định sẽ đến được tai họ.”

“Đúng đấy.” Tobias bật cười. “Và rồi cô còn có cả một sĩ quan quân đội nghiêm khắc đứng bên nữa. Cậu ấy trông khá khó gần, và nếu cả sĩ quan cấp trên của cậu ấy cũng dính vào thì họ sẽ kiếm được bộn tiền. Ngoài ra, nếu đích thân Camicia là người mời chào, bên kia sẽ chẳng có ai lên tiếng phàn nàn đâu.”

Theo chợt cảm nhận được ánh mắt của Eleven hướng vào mình và quay sang phía cô. “Có chuyện gì vậy?”

“Để xác nhận, anh có kiến thức để đóng vai một thành viên của giới thượng lưu không?” cô hỏi.

“…Tôi chỉ biết các cách ứng xử cơ bản trong công việc thôi,” anh đáp. “Còn anh thì sao, Tobias.”

“Chịu. Tôi sống trong một thế giới quá khác biệt so với họ.”

Eleven chậm rãi chớp mắt. “Vậy tôi sẽ sắp xếp người hướng dẫn. Theo, anh sẽ học văn hóa và cách ứng xử cần thiết từ tôi. Tobias, tôi sẽ giới thiệu cho anh một điệp viên đã dành ra năm năm hoạt động ngầm trong một khách sạn sang trọng, vậy nên anh hãy học các kỹ năng để cung cấp dịch vụ cao cấp mà các khách hàng thượng lưu kỳ vọng.”

Theo trông có vẻ nản chí. “D-được…”

“Ừm.” Tobias tái mặt thấy rõ. “Eleven, liệu đó có phải một thử thách có hơi quá khó đối với tôi không?”

“Nếu hành vi của Theo bị đánh giá là ‘thô lỗ’ hoặc ‘cứng nhắc’, rất có thể điều đó sẽ được bỏ qua bởi anh ấy là một hạ sĩ trong,” cô lạnh lùng giải thích. “Nhưng thủy thủ của du thuyền cần phải có trình độ học vấn và sự chu đáo để phù hợp với vị thế của khách hàng. Hãy tự luyện tập các hành vi cư xử cần thiết trước ngày thực hiện nhiệm vụ.”

“Được rồi,” Tobias đáp lại, đôi vai anh ấy buông thõng xuống.

Theo cũng cảm thấy choáng ngợp bởi những gì đang chờ đợi phía trước mình, và anh nhìn chằm chằm vào Eleven. Liệu anh có thể hành xử như thể mình đang ở trong một mối quan hệ tình cảm với cô gái máy móc này? Anh đã quá bận rộn với việc học hành trong thời còn là học sinh và với công việc kể từ khi gia nhập Cục Điều tra Tội phạm, đến mức mà anh chưa từng thực sự có một cô bạn gái nào cả.

Eleven ngẩng mặt lên nhìn anh, nhưng anh không thể nào đối diện trực tiếp với đôi mắt xám ấy. Anh che mặt lại và thở dài.

“Hai người làm được mà! Tôi cổ vũ cho cả hai người đây!” Emma tích cực cổ vũ. “Hai người chắc chắn sẽ làm được!”

“Nói thì dễ thôi. Cô đâu có mặt ở đó đâu…” Theo cúi đầu xuống sâu hơn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận