Sau khi chăm sóc cho lớp trưởng, tôi ăn trưa tại nhà ăn của hiệp sĩ và tiếp tục đi do thám.
Thứ tôi đang tìm kiếm lúc này là nơi nghỉ ngơi của các hầu gái.
Tôi không định nhìn họ thay quần áo hay gì, mục đích của tôi là tìm hầu gái riêng của Camilla.
"Chờ chút, nghiêm túc đấy, dừng lại đi. Cô làm như thể tôi đi khắp nơi rêu rao chuyện đó vậy."
"Chà, không phải sao? Mọi người đều nghĩ là từ Rosalie ra mà."
"Không phải đâu, thật đấy, dừng lại đi mà!"
"Thật sao?"
"Ch-chuyện như vậy, không đời nào tôi có thể tự mình nói ra được, phải không."
"Không thể nào, đó là thật sao? Không phải đùa chứ?"
"Như tôi đã nói, tôi không thể tự mình nói ra điều đó..."
Yeah, hầu gái riêng của Camilla, Rosalie, dường như cuối cùng đã nhận ra, cô ấy đã nói một điều thái quá.
"Không thể tự mình nói ra" điều đó có nghĩa là bạn không được phép nói.
"Không! Không! Không, không, không có chuyện đó! Không!"
Cô ấy vội vàng phủ nhận, nhưng những hầu gái xung quanh cô lại có vẻ mặt vô cùng khó xử.
"Mấy người nhầm rồi! Thực sự không phải tôi mà, tôi không có nói gì cả! Uuhhhhh..."
"Được rồi, được rồi...không phải Rosalie."
Các hầu gái khác vội vàng dỗ dành Rosalie, người bị dồn vào chân tường và bắt đầu khóc.
"Nhưng nếu không phải Rosalie, thì ai đã nói..."
"Ồ! Có lẽ ai đó đã thấy Rosalie dọn dẹp giường của ngài ấy..."
"Ừ, mọi người đều biết Rosalie phụ trách Camilla-sama mà."
"Đúng vậy, giường của Camilla-sama khác với các hiệp sĩ khác."
Hmmm, tôi hiểu rồi, các người đoán rằng thông tin đến từ đó, làm khán giả thiệt thú vị.
Nói cách khác, có vẻ như việc Camilla tè dầm đã được công nhận là sự thật trong giới hầu gái. Chúc mừng, chúc mừng.
Kết quả việc làm của tôi gần như hoàn hảo, vậy là ổn rồi.
Tất cả những gì tôi phải làm là chờ cho nó được thêu dệt.
Ngay cả khi các hiệp sĩ về đến chỗ nghỉ, có vẻ họ cũng đang bàn về tin đồn của Camilla.
Có lẽ, khác với Nhật Bản, nơi đây không hề có truyền hình, đài phát thanh hay Internet, cũng bởi vậy mà họ khao khát giải trí theo một nghĩa nào đó.
Tôi có thể thấy họ nói chuyện với nhau ở đây và ở đó.
Camilla vốn được các hiệp sĩ ngưỡng mộ, một hình mẫu nghiêm khắc và chu đáo, họ có lẽ chưa bao giờ tưởng tượng được một người như vậy lại tè dầm.
"Chuyện đó là thật à?"
"Có khi nào do tình trạng thể chất của ngài ấy có vấn đề không?"
"Cũng không lạ, tôi chắc rằng ngài ấy đã gặp rất nhiều rắc rối kể từ khi triệu hồi những người từ thế giới khác."
"Lòng trung thành của tôi sẽ không thay đổi ở mức độ này đâu."
"Tất nhiên rồi, tôi cũng thế."
"Phải đấy, đúng hơn thì nó gần như là một phần thưởng vậy..."
Yeah, có một vài người trông có vẻ nguy hiểm, nhưng thôi kệ đi.
Một lần nữa, dù chuyện tè dầm được xem là thật, nhưng tôi không thích việc ấn tượng của họ về Camilla không thay đổi.
Khi tôi đang quan sát nơi nghỉ ngơi của các hiệp sĩ, một người đã lọt vào mắt tôi.
"Này, dậy đi Paul, này!"
"Hmm...chuyện gì vậy, lại có việc à?"
"Đúng rồi, cậu, làm việc cho đàng hoàng vào, đừng để mấy đứa nhóc chết tiệt đó coi thường chúng ta."
"Hừ, đối với mấy đứa nhóc ngu ngốc đó, Paul-sama này sẽ cho chúng biết tay, coi thường chúng ta ư, làm gì có chuyện đó."
"Chà, nhưng đừng đánh chúng quá mạnh mà làm chúng gãy xương đấy."
"Hmm, tôi không thể đảm bảo điều đó...tất cả là vì lợi ích của Resenburg thôi."
Ở rìa của nơi nghỉ ngơi, một hiệp sĩ tên Paul, người được một đồng nghiệp đánh thức và đang cười nhếch mép, trông rất quen.
Vâng, hắn ta chính là hiệp sĩ đã đánh đập Funayama.
(Kent... gã này...)
(Ừ, ta biết, ta muốn làm gì đó với gã này.)
Fred cũng nhớ Paul và thỉnh thoảng quan sát hành vi của hắn.
(Gã Paul này là người như thế nào?)
(Không tốt lắm...hắn thích uống rượu...)
(Một kẻ thích uống rượu à, có cách nào để chúng ta có thể lợi dụng điều đó không?)
(Có lẽ...hắn dường như đã gây rối vài lần...)
Sau giờ nghỉ, Paul trông như đang đi đến sân tập dành cho các thổ pháp sư, rồi lại rẽ sang sân tập dành cho ma thuật tấn công.
Theo lời Fred, các hiệp sĩ thường luân phiên nhau giám sát và hướng dẫn.
Paul, tay phải cầm một cây gậy gỗ, đi lang thang phía sau các bạn cùng lớp của tôi, những người đang luyện tập ma thuật tấn công.
Cây gậy gỗ này cũng rất quen thuộc.
Có vẻ như chuyện hắn ta là người như thế nào đã lan truyền khắp lớp, và một số bạn nữ đã cứng đờ người chỉ vì hắn ta đi ngang sau lưng và thất bại trong việc thi triển ma thuật.
Khi điều đó xảy ra, với vẻ mặt tỉnh bơ, Paul không thương tiếc vung cây gậy xuống.
"Thứ phế phẩm này, mày muốn chết trong trận thực chiến à!"
"Aguuu...xin lỗi, tôi xin lỗi..."
"Đồ ngu, ai bảo mày được nghỉ ngơi đấy! Đứng dậy và tiếp tục cho tao!"
"Agiiii...tôi xin lỗi..."
Ngay cả khi bị Paul đánh vào lưng, cô gái vẫn đứng dậy với đôi mắt đẫm lệ và cố gắng tiếp tục tập luyện.
"Này, thôi đi, chúng tôi không thể tiến bộ hơn nếu ông cứ đánh chúng tôi nhiều như vậy!"
"Mày nói gì hả con khốn...mày định thách thức tao à?"
"Thì sao! Chúng tôi lớn lên trong một thế giới không có ma thuật, và giờ chúng tôi được dạy những câu thần chú mà chúng tôi không biết trong một thế giới xa lạ chỉ để sử dụng ma thuật...nó không hiệu quả!"
Người đã lớn tiếng với Paul, thuộc câu lạc bộ kendo, người được các bạn nữ gọi với cái tên kiếm cơ và kiếm quỷ với các bạn nam, tên cô ấy là Motomiya Aoi.
"Im đi! Nếu mày có thời gian để nói ấy, chi bằng dành thời gian đó để phóng ra thật nhiều ma thuật đi, còn nếu chỉ mới thế mà mày đã sợ ấy thì mày có nghĩ bản thân thực sự có khả năng chống lại quái vật không? Bọn chúng sẽ thực sự đến để giết mày đó. Chỉ vậy thôi!"
Hắn ta đã nói điều tương tự khi đánh Funayama, và tôi từng nghĩ điều đó có thể hợp lý vào thời điểm đấy, nhưng giờ nhìn lại, đó có lẽ chỉ là một cái cớ để biện minh cho hành vi bạo lực của hắn.
Motomiya-san có khả năng sẽ bị đánh nếu cứ tiếp tục thế này, bởi vậy hãy thử một cái gì đó nảy ra trong đầu.
"Con khốn, mày sẽ chết nếu mày tham gia vào thực chiến... loại như mày...cái gì, đột nhiên...chết tiệt, tiếp tục tập luyện đi...chuyện gì đang xảy ra..."
Paul đi đến góc sân tập, và ngay khi ngồi xuống gốc cây, hắn ta ngủ thiếp đi và bắt đầu ngáy.
Yeah, đây là những gì xảy ra với ba viên thuốc ngủ.
Một khi hắn chìm vào giấc ngủ, việc tiếp theo cần làm đã được quyết định, chiếc cốc bia lại có dịp xuất hiện.
Tuy nhiên, nó sẽ không ngấm vào giường như với Camilla, nên sẽ rất khó để ai đó phát hiện ra, nhưng đó sẽ là cú sốc đối với hắn.
Thấy Paul bắt đầu ngủ say, mọi người trong lớp ngừng tập luyện và nhìn quanh.
"Motomiya-san, chúng ta nên làm gì...?"
"Sẽ không hay nếu những hiệp sĩ khác đến, chúng ta hãy tiếp tục tập luyện, vì dù sao đi nữa, nếu ma thuật của chúng ta không cải thiện, rất có khả năng cả bọn sẽ chết."
"Đúng vậy, không có lựa chọn nào khác ngoài việc làm nó..."
"Ừ, nhưng giờ không ai làm phiền chúng ta cả, cứ bình tĩnh mà luyện tập thôi."
"Ừ, tớ hiểu rồi."
Ném thuốc ngủ trực tiếp vào dạ dày dường như là một phương pháp rất hiệu quả.
Ngay cả khi bị đánh hay đá, bạn sẽ không tỉnh dậy và ngủ li bì bảy đến tám giờ đồng hồ, trong thời gian đó tôi sẽ có thể giải cứu các bạn cùng lớp của mình.
Vấn đề chúng là thuốc ngủ, thế nên chúng có thể có mùi, vì vậy hãy quay trở lại Volzard và hỏi Muell-san.
(Kent-sama...cách này sẽ hiệu quả...)
(Chà, nếu có thể khiến nhiều hiệp sĩ ngủ theo cách này, ta nghĩ mình có thể cứu mọi người mà không cần phải đổ máu.)
(Tôi nghĩ tốt hơn là nên lấy một chiếc xe và bỏ chạy...)
(Ừ, hợp lý...nhưng ta chưa giờ xử lý xe ngựa hay ngựa, ta không biết lái chúng... )
Tôi đã thấy xe ngựa chạy trong các bộ phim, nhưng tôi chưa bao giờ thực sự lái một chiếc, và tôi không biết cách điều khiển dây cương.
(Ta có nên để Fred lái không?)
(Điều đó...có lẽ là không thể...)
(Sao vậy? Chẳng lẽ tất cả các ngươi đều không biết lái xe ngựa sao?)
(Ngựa... sợ quái vật...)
(Ồ, phải rồi nhỉ... )
Fred và những người khác có thể biết lái xe ngựa, nhưng giờ đây, khi họ đã trở thành những bộ xương, những con ngựa sẽ sợ hãi và khó tiếp cận chúng.
(Kent-sama...huấn luyện với năm người...)
(Được rồi, có lẽ ta nên học cách điều khiển xe ngựa với năm người kia rồi sau đó nhờ họ giúp.)
(Nếu là xe ngựa...chạy sẽ rất nhanh... )
Khi chúng tôi lần đầu được triệu hồi, mọi người đều đã được đưa đến doanh trại bằng xe ngựa.
Chỉ mình tôi bị bỏ lại, tôi còn hát bài 'Dona Dona' khi bị đuổi đi.
Vì vậy, trong doanh trại hẳn phải có một chiếc xe ngựa có thể chở tất cả mọi người.
Điều này sẽ giúp đẩy nhanh tiến độ giải cứu.
(Thật tuyệt khi có thể giải cứu họ nhanh chóng, nhưng cảm giác như hành động của ta chỉ là làm tới đâu hay tới đó...)
(Kent... tình thế thay đổi... ngài nên chọn phương án tốt nhất vào thời điểm đó... )
(Đúng vậy...)
Một đứa trẻ như tôi không thể thấy trước tương lai, và tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc giải quyết những gì bản thân có thể làm hiện tại.
Ngoài ra, tôi cũng không thể thực hiện kế hoạch này một mình, bởi vậy tốt hơn là nên quay lại, nói chuyện với nhóm năm người và nhờ Reinhardt, Donovan-san, Klaus-san cho lời khuyên.
Giờ thì, tôi sẽ hoàn thành kế hoạch Meisa và chăm sóc lớp trưởng vào buổi tối trước khi trở về Volzard.
Camilla Resenburg đang thị sát buổi huấn luyện với vẻ nghiêm nghị.
Việc lo lắng là dễ hiểu khi tiến độ huấn luyện có liên quan trực tiếp đến kế hoạch mà cô ta đang theo đuổi.
Các bạn cùng lớp của tôi đang đeo vòng tay nô lệ và không thể gây hại gì, nên Camilla chỉ mặc phần giáp ngực của bộ giáp vàng sáng bóng.
(Đó là...để thể hiện vị thế của cô ta... và các biện pháp chống ma thuật bay lạc...)
Như Fred nói, bộ giáp vàng sáng bóng đang hiện diện thầm lặng trong sân tập.
Thoạt nhìn, cô ta có vẻ vẫn giữ được nét nghiêm nghị thường ngày nhưng đôi khi lại hướng ánh mắt ra chỗ khác.
Khi điều đó xảy ra, luôn có những nếp nhăn lo lắng, muộn phiền hiện lên giữa đôi mày của cô.
Dường như tác động của kế hoạch Meisa đã xuất hiện dù tôi chẳng làm gì, nhưng hãy kết thúc nó cho xong.
Camilla dù sao cũng nổi bật vì cô ta đang mặc áo giáp vàng.
Tuy nhiên, có những khoảnh khắc các hiệp sĩ né tránh ánh mắt của cô khi cô đi vòng quanh doanh trại và sân tập rộng lớn.
Tôi nghĩ đã đến lúc cho cú chốt hạ.
Sau khi quan sát việc tập luyện của các thổ pháp sư, Camilla quay trở lại tòa nhà nơi có văn phòng của mình.
Trên đường về, cô ta sẽ đi qua ký túc xá và nhà kho, một đoạn đường vắng vẻ cực kỳ lý tưởng.
Vậy thì hãy bắt đầu màn kịch từ lỗ thông gió trong nhà kho.
"Tè dầm á! Camilla-sama sao?"
"Đồ ngốc, nói nhỏ thôi..."
"Tôi xin lỗi...nhưng cậu không đùa chứ?"
"Không, có khả năng lắm..."
Khi Camilla đi ngang qua, cô dừng lại và nhìn về phía lỗ thông gió với một chuyển động khó xử như thể phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
Sau đó, khi đã xác nhận không có người xung quanh, cô mới nghiêng mình về phía lỗ thông gió và bắt đầu lắng nghe.
Các lỗ thông gió được tạo bằng cách xếp chồng các tấm mỏng như rèm cửa sổ, do đó bạn không thể nhìn thấy bên trong từ bên ngoài.
Dù vậy, tôi vẫn tiếp tục độc thoại dưới chiếc bóng của đống hành lý.
"Chuyện đó có đáng tin không..."
"Nhưng nếu nó là sự thật..."
"Đó là Camilla-sama đấy, cậu nghĩ ngài ấy bao nhiêu tuổi rồi, không đời nào, không đời nào..."
"Nhưng nếu nó là sự thật."
"Không thể đâu!"
Camilla đặt tay lên ngực thở phào khi tôi nói điều đó trong màn độc diễn của mình.
"Nhưng nếu đó là sự thật, tôi sẽ vỡ mộng..."
"Đúng vậy..."
Mặt Camilla tái mét, quay đi khỏi lỗ thông gió với dáng đi loạng choạng như mất phương hướng.
Vẻ ngoài của cô giống như một thành viên hoàng gia thua trận, đang trốn chạy khỏi chiến trường.
(Kukuku, trong tình huống không có thuộc hạ nào ở gần, cô ta chỉ quay trở lại văn phòng của mình, đi như thể vừa uống phải nước bùn.)
(Kent-sama ngài đã... đã hắc hóa rồi...)
Ngay cả khi Camilla bước vào tòa nhà có văn phòng, tôi vẫn nấp dưới bóng cầu thang, tiếp tục giả giọng thì thầm một mình.
Đến khi cô ta về đến văn phòng của mình, Camilla trông như đã cạn hết HP, và những người lính gác cửa đều có vẻ mặt đau khổ.
Sau khi cởi bỏ áo giáp và đi đến bàn làm việc trong văn phòng, Camilla ôm đầu bằng cả hai tay rồi thở dài.
"Uwa...mình đang làm gì thế này...thật thảm hại..."
Chỉ mới một ngày mà Camilla đã suy sụp rõ rệt.
Nếu việc giải cứu mọi người kéo dài, tôi sẽ cân nhắc lặp lại kế hoạch này lần nữa.
Buổi tối, khi tôi đến phòng khám, lớp trưởng đã không nghỉ trưa và vẫn đang điều trị cho mọi người.
Có vẻ trận đấu giả kiểu hiệp sĩ đã kết thúc, và những người bị thương ở đó đang lũ lượt kéo đến.
Một bạn nữ với những vết bầm xanh trên mặt và đôi mắt mờ đục.
Tương tự, cũng có một bạn nam đang rên rỉ trong khi ôm vai trái.
Tôi cảm thấy như mình đang bị lạc trong một bệnh viện dã chiến.
"Ưu tiên những người chảy máu nhiều và những người bị đập mạnh vào đầu!"
"Yuika, đừng làm việc quá sức."
"Đúng vậy, lớp trưởng, bọn tớ vẫn có thể chịu đựng được..."
"Tớ xin lỗi... xin lỗi mọi người..."
Có lẽ nếu chúng tôi vẫn ở Nhật Bản, nếu họ phải chờ đợi trong tình trạng như vậy, sẽ có người lên tiếng phàn nàn. Nhưng ở đây, ai cũng thấy lớp trưởng đang cố gắng đến kiệt sức và không ai dám than phiền.
Ý tôi là, lớp trưởng có khả năng sẽ ngất đi nếu cứ thế này.
Tôi lục túi, lấy ra chiếc hộp màu xanh mà tôi mang theo đề phòng, rồi ném một viên thuốc vào bụng lớp trưởng để giúp phục hồi ma lực.
Tôi không biết nó hiệu quả đến mức nào, và nó chỉ là một giải pháp tạm thời, nhưng còn hơn là không làm gì cả.
Một lúc sau, lớp trưởng, người đang hăng hái điều trị, dừng tay và bắt đầu nhìn xung quanh.
"Có chuyện gì vậy, lớp trưởng."
"Ể? À...tớ cảm giác như hoàng tử của mình..."
"Hử? Hoàng tử...?"
Cậu nam sinh, người đang được điều trị vết rách lớn trên cánh tay, tỏ vẻ không hiểu gì.
Có vẻ thuốc phát huy tác dụng rất nhanh.
Ý tôi là, không có loại thuốc hay lọ thuốc nào giúp phục hồi ma lực ở đây sao?
Dù không có vẻ là một sự hồi phục ngoạn mục, nhưng lớp trưởng cũng đã điều trị xong cho các bạn cùng lớp bị thương nặng.
"Tôi sẽ ăn sau..."
Lớp trưởng nói mà không nhìn Erna và ngã xuống ghế sofa.
Tôi ngay lập tức đặt tay lên lưng lớp trưởng và truyền ma thuật chữa lành.
"Ah... Hoàng tử..."
Lớp trưởng kéo chăn lên tận miệng, dưới chăn bàn tay trái nắm mở liên tục.
Cô ấy đang muốn nắm tay, phải không?
Khi tay phải của tôi tiếp tục triển phép, tay trái của cô ấy duỗi ra và nắm lấy nó, rồi lớp trưởng siết chặt lấy ngón tay tôi.
"Cảm ơn cậu..."
Lớp trưởng bắt đầu thở nhẹ, nhưng uh... tôi không thể về nhà trong tình trạng này được.
Tôi đã thi triển xong ma thuật chữa lành, nhưng tôi không thể về nhà...tôi nên làm gì đây?
Chà, sẽ không lâu đâu, vì chỉ đến khi Erna quay lại thôi.
Tôi nghỉ ngơi một chút trong khi suy nghĩ về những việc cần làm sau khi trở về Volzard.
Tôi phải nói chuyện với năm người về kế hoạch giải cứu bằng thuốc ngủ, tôi phải nhờ doanh trại huấn luyện chúng tôi lái xe ngựa, rồi còn phải nhờ Muell-san xác nhận mùi thuốc, nhưng trên hết, sự hiểu lầm của Manon vẫn chưa được giải quyết chút nào.
Nghĩ về Manon trong khi nắm tay lớp trưởng dường như là hành động của một tên cặn bã, nhưng tôi vẫn nghĩ về điều đó.
Ngoài ra, tôi không biết Beatrice đang nghĩ gì, điều tương tự có khả năng sẽ xảy đến lần nữa...
Ý tôi là, tôi biết mình không nên dao động, nhưng tôi không thể bỏ rơi lớp trưởng, Beatrice đang theo đuổi tôi, và Manon thì dễ thương...
A, tôi nên làm gì bây giờ, điều này quá khó đối với tôi, với cái trình độ yêu đương chỉ ở mức ba mươi điểm trở xuống.
(Đơn giản thôi...Kent-sama chỉ cần biến tất cả họ thành của ngài...)
(Uwa? Ngươi đọc được suy nghĩ của ta à? Ugyaaaaa... tệ quá.)
(Nếu là Kent-sama... lớp trưởng, cô gái boku đó, con gái của lãnh chúa, và cả... Camilla nữa, tất cả nên được thu nhận cùng nhau...)
(Không, không, Fred, điều đó là không thể.)
(Nhưng Kent-sama... ngài đang nghĩ...)
(Guha, sau cùng, đúng vậy, ta khao khát một hậu cung...)
(Ngài có thể hiện thực nó...có chế độ đa thê ở Resenburg... )
(Uh...vậy sao? Cũng đúng, đây không phải là Nhật Bản...)
Lời nói của Fred làm rung động trái tim tôi.
Bởi đây là một thế giới khác, tôi cũng có một chút gian lận, thế nên tôi mơ về nó.
Khi tôi trở về Nhật Bản, tôi chỉ là một kẻ vô dụng, nhưng ở thế giới này, tôi có thể kiếm được rất nhiều tiền, bởi vậy tôi nghĩ mình có thể sống cuộc sống của mình...
Nhưng khi tôi so sánh bản thân với Klaus-san, Donovan-san, Kartz-san và những người lớn khác, nó hoàn toàn không ổn.
Nếu tôi nói điều gì đó như tạo ra một hậu cung, tôi sẽ bị lão già độc ác đó giết chết.
(Kent-sama...người quản lý đã trở lại. )
(Được rồi... ta sẽ lo lắng về nó sau khi trở về Volzard...)
Erna trở lại, lặng lẽ mở cửa phòng khám, và khi nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của lớp trưởng, cô ấy thoáng chốc do dự rồi cất tiếng gọi.
"Thánh nữ, đến lúc dùng bữa rồi..."
"Hmm...hmm...tôi hiểu rồi..."
Lớp trưởng vừa trả lời vừa siết tay tôi thêm lần nữa.
Tôi siết đáp lại cô, sau đó lớp trưởng mới thả lỏng tay và buông ra.
Lớp trưởng ngồi dậy, gấp chăn, lén nháy mắt và cười với tôi sau lưng Erna.
Sau khi thấy lớp trưởng rời khỏi phòng khám, tôi quay trở lại Volzard.
Nếu có thể, tôi muốn gặp năm người và nói về kế hoạch giải cứu, nhưng sau khi lớp học kết thúc, tôi phải tìm ra họ đang ở đâu và đang làm gì.
Tôi bước ra từ bóng của con hẻm sau và hướng về lối vào hội.


2 Bình luận