Quyển 3: Điểm kỳ dị không - thời gian
Chương 81: Bất biến gauge
0 Bình luận - Độ dài: 1,637 từ - Cập nhật:
[note85841]
Những công thức kia tuy dài ngắn không đều nhưng lại được sắp xếp rất có trật tự, chất đống lại với nhau không hề mang lại cảm giác lộn xộn mà trái lại rất ngay ngắn. Chỉ có điều trong đó có một số ký hiệu mà Phương Thành xem không hiểu lắm.
Cậu nhớ lại lúc trước trò chuyện với thầy Giải, thầy từng nhắc qua vài câu rằng giới học thuật Liên Xô và phương Tây có cách viết rất khác nhau đối với nhiều ký hiệu khoa học, cậu chỉ có thể lờ mờ nhớ được vài cái.
Xấp giấy này không dày lắm, trông chừng khoảng hai ba mươi trang, nội dung trong đó tám mươi phần trăm là công thức, phần còn lại là những dòng chữ Hán nhỏ li ti chi chít. Những chữ Hán đó được sắp xếp so le, chen chúc giữa một đống công thức nhưng cũng không hề tỏ ra lạc lõng.
May mà chữ viết không phải tiếng Nga, nếu không thì đúng là chịu chết không hiểu nổi.
Phương Thành theo bản năng muốn đưa tay lấy những tờ giấy đó, nhưng lại vụt qua khoảng không. Lúc này cậu mới nhớ ra không gian mình đang đứng không giống với không gian thực.
"Có thể hút nó qua đây được không?"
Cậu dường như đang lẩm bẩm với không khí, nhưng thực ra là đang nói chuyện với bán não.
Chỉ có điều lần này nói xong, đợi một lúc lâu cũng không thấy ai hồi đáp, khiến cậu cảm thấy có chút gượng gạo.
"T-800, cậu còn ở đó không?"
Phương Thành vẫn chưa quên cái tên này. Mặc dù ngay từ đầu cậu đã cảm thấy việc đặt tên là cực kỳ thừa thãi, nhưng không chịu nổi việc cô nàng kia muốn đặt, nên cũng không tiện nói gì.
Lại là một khoảng thời gian im lặng rất lâu.
Sắc mặt Phương Thành lập tức thay đổi, cậu xoay người đi xuyên thẳng qua tường ra ngoài làm Ninh Vũ An nãy giờ vẫn đứng bên cạnh không nói gì phải giật mình.
Vừa rồi khi cậu lẩm bẩm một mình, cô nàng này vẫn luôn lẳng lặng đứng nhìn, cô đã quen rồi. Hơn nữa, đùa thì đùa vui thì vui, một khi Phương Thành đã lộ ra vẻ mặt nghiêm túc mà còn đi trêu chọc cậu thì chính là bản thân không biết điều.
Phương Thành lao ra bên ngoài ngôi nhà. Cậu nhìn xuống mặt biển dưới con dốc lớn, những con sóng trên đó vẫn tĩnh lặng như thể bị đóng băng. Nhìn thấy cảnh tượng này, cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi lại đi ngược vào trong phòng khiến cô nàng vừa đi theo cậu ra ngoài lại trở tay không kịp.
Tuy nhiên chuyện này cũng không phải lần đầu tiên xảy ra, một khi cậu đã rơi vào trạng thái suy tư thì sẽ quên hết mọi việc diễn ra xung quanh, nếu ai đó cưỡng ép cắt ngang dòng suy nghĩ thì cậu sẽ rất tức giận.
Ninh Vũ An biết Phương Thành có giận cũng sẽ không có phản ứng gì quá lớn, hoàn toàn sẽ không phát tác ra ngoài hay la hét ầm ĩ, càng không thể nào động tay động chân. Thông thường cậu chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng lúc đó, nói móc vài câu rồi tự mình tiêu hóa cơn giận.
Thật ra đây không phải chuyện tốt. Mặc dù nhìn vào có thể khiến người ta cảm thấy người thanh niên này có tu dưỡng, nhưng sự hao tổn tinh thần lại cực kỳ nghiêm trọng. Rất nhiều lần trước khi đi ngủ vào buổi tối, Phương Thành nhớ lại chuyện mình tức giận ban ngày đều sẽ hối hận tại sao lúc đó không trực tiếp trút cơn giận ra, thay vì mang về nhà tự dằn vặt bản thân.
Cậu đi vào trong phòng, từ chiếc túi rộng thùng thình của chiếc áo hoodie đang mặc trên người lôi ra một khối trụ tròn có bán kính khoảng một hai centimet, đây là thứ người ngoài hành tinh vừa đưa cho cậu.
Khác với lần trước họ bắt cậu tự mình đi xuống kho ngầm lấy chiếc vòng tròn, lần này người ngoài hành tinh không còn để ý nhiều đến thế nữa.
Lúc đó bọn họ trực tiếp chiếu một luồng ánh sáng trắng có độ sáng cực cao làm sáng rực bên trong phi thuyền, đợi đến khi thị lực của Phương Thành hồi phục thì khối trụ tròn này đã nằm trong tay cậu rồi.
Chẳng lẽ nói, lần này người ngoài hành tinh đã bắt đầu cuống lên rồi, hoặc là vấn đề hiện tại đã khiến họ cảm thấy có chút khó giải quyết? Phương Thành không dám nghĩ tiếp nữa, với tính cách của cậu, kiểu suy nghĩ lung tung này một khi đã bắt đầu thì sẽ không bao giờ kết thúc.
Cậu quan sát kỹ khối trụ tròn này, giống như chiếc vòng tay trước đó, toàn bộ bề mặt bên ngoài vô cùng nhẵn bóng, nhưng hiệu quả phản quang lại không tốt lắm.
Chất liệu này sờ vào có cảm giác mát lạnh yếu ớt, nhưng chỉ dựa vào điểm này cậu cũng không thể phán đoán thứ này được làm từ vật liệu gì.
Các loại thiết bị của người ngoài hành tinh quả thực đều là những hình khối hình học đơn giản, không có bất kỳ cấu trúc hay thành phần dư thừa nào.
Xem ra, mấy vũ khí ngoài hành tinh nổi tiếng trong tiểu thuyết trước đây được mô tả cũng khá chuẩn, tác giả quả thực là người có trình độ.
Cậu giơ cái trụ sắt kia lên, chĩa thẳng vào xấp giấy trên bàn. Theo sức lực tăng dần, trong tầm nhìn của cậu xuất hiện rõ ràng một quả cầu nhỏ phát sáng lấp lánh, quả cầu này càng lúc càng lớn, cuối cùng bao trùm lấy toàn bộ xấp giấy.
Lúc này cậu dùng ngón giữa gõ nhẹ vào đầu trước của khối trụ, xấp giấy bị ánh sáng bao bọc trong nháy mắt bay về phía tay cậu, trong khi cái bàn cũng bị bao bọc lại không có bất kỳ thay đổi nào.
Có thể xuyên qua các màng không gian khác nhau, chứng tỏ nó không phải là lực do ba loại lực tương tác còn lại ngoại trừ lực hấp dẫn. Nó có thể nâng xấp giấy lên, chứng tỏ có thể dựa vào thiết bị rất nhỏ để tạo ra lực đủ lớn; không cắt đứt cái bàn, chứng tỏ cường độ không thể cạnh tranh với lực điện từ, không phá vỡ cấu trúc vốn có của chất rắn; mà xấp giấy trong quá trình xuyên qua màng không gian không bị xé nát, điều này chứng tỏ lực này không bị suy giảm theo không thời gian, hơn nữa tác động hoàn toàn đồng nhất lên toàn bộ vật thể vĩ mô.
Dựa vào những điều kiện mâu thuẫn nhau này, Phương Thành phán đoán lực này là một loại trường, hơn nữa là một loại trường mới mà nhân loại chưa có bất kỳ kiến thức nào. Nó không phải là bất kỳ loại nào trong bốn loại tương tác cơ bản.
Nói cách khác, đây là một loại hạt boson mới, nếu khái niệm boson vẫn còn có thể áp dụng ở đây.
Dù sao người ngoài hành tinh cũng đã nói rồi, tác phẩm liên quan đến vật lý học hiện đại là lý thuyết trường lượng tử và những lý thuyết phái sinh thì trong mắt nền văn minh cao cấp hơn trông nó rất buồn cười.
Có lẽ lý thuyết trường chuẩn[note85842] ngay từ đầu đã không đúng, mọi nỗ lực của nhân loại nhằm tìm kiếm tiêu chuẩn của mô hình thống nhất lớn đều được định sẵn là vô ích.
Vô ích thì đã sao? Cho dù vĩnh viễn không tìm thấy lý thuyết thống nhất lớn, quá trình không ngừng hoàn thiện mô hình chuẩn vẫn có thể thúc đẩy sự phát triển của khoa học kỹ thuật, tất cả những điều này vẫn có ý nghĩa.
Ý nghĩa của khoa học không phải là để giải thích thế giới, mà là để cải tạo thế giới. Tất nhiên, nếu thực sự có thể hiểu được thế giới thì càng tốt, mặc dù trong ngắn hạn có vẻ không khả thi lắm.
Ngắn hạn ở đây chắc là khoảng vài trăm năm đi.
...
Phương Thành lật xem mấy tờ giấy trong tay, rất may mắn là trước đó cậu đã "gặm" hết đống sách giáo khoa. Nếu không nắm thật vững lý thuyết, thì căn bản không thể nào hiểu nổi những bài báo nghiên cứu khoa học được viết bằng hệ thống ký hiệu khác biệt.
Chính vì cậu đã nắm được tám chín phần mười kiến thức về lĩnh vực này, nên rất nhiều chỗ ý nghĩa không rõ ràng cậu có thể đoán ra được.
Cậu lướt qua phần lớn chữ viết với tốc độ nhanh nhất, khi lật đến trang cuối cùng nhìn thấy mấy vòng tròn đỏ chót và dấu chấm than to đùng, điều này khiến cậu không khỏi giật mình.
Vừa mới chứng kiến cảnh tượng địa ngục trong đống đổ nát sau thảm họa, khả năng chịu đựng tâm lý của cậu đã mạnh hơn rất nhiều, nhưng những kết luận rút ra từ các suy luận này vẫn khiến cậu rùng mình.
Tất nhiên, có một tiền đề là những suy luận này đều chính xác.
0 Bình luận