Maigo ni Natteita Youjo w...
Nekokuro (ネコクロ) Midorikawa Yo (緑川 葉)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel Volume 5

Chương 3: Lời nũng nịu của em gái và cơn ghen của bạn gái.

10 Bình luận - Độ dài: 7,194 từ - Cập nhật:

Ngày hôm sau, bất ngờ có một vị khách hiếm hoi ghé thăm nhà của tôi.

Mà không, gọi là khách thì cũng không đúng lắm.

"—Chào buổi sáng, onii-chan..." 

Ở ngay cửa ra vào lúc này chính là Karin trong trang phục thường ngày, có lẽ vì đây là lần đầu đến thăm tôi nên trông em ấy có vẻ hơi bối rối một chút.

"Ồ, Karin. Anh nhớ là đã nói rằng sẽ đến ga đón em mà..."

"Vì sợ lỡ nhầm tàu với ngủ quên... nên em đã lên sớm hơn một chuyến..."

Nói cách khác, em ấy đã đến ga sớm hơn dự định khoảng ba mươi phút.

"Thế xong em tự đi đến đây luôn à, có bị lạc đường không?"

"Không sao, may mà em đã cố gắng đi đúng theo chỉ dẫn của GPS..."

Cách em ấy nói “cố gắng” đi theo GPS thật đáng yêu, chắc là do em ấy vẫn chưa quen sử dụng nó cho lắm.

"Vậy thì tốt, lát nữa anh sẽ đưa em về nhé. Nào, vào trong đi."

Tôi dẫn Karin vào phòng nơi Charlotte-san và Emma đang chờ.

"Chào buổi sáng, Shinonome-san."

Khi mở cửa ra, Charlotte-san, người đang dỗ Emma đang quấy khóc lên tiếng.

"Ch-chào Charlotte-san...chào Emma..."

『...........』

Có lẽ vì được gọi tên.

Emma vừa thức dậy với tâm trạng không mấy tốt đã hướng ánh mắt về phía Karin.

『Ah, neko-neesan...!』

『Neko-neesan?』

Thấy Emma gọi Karin như vậy, tôi nghiêng đầu thắc mắc.

Sau đó, Emma đã cầm lấy một trong hai con thú nhồi đặt bên cạnh, chính là con mèo nhồi bông mà Karin đã tặng cho em ấy hôm trước.

『Neko-neesan...!』

Có lẽ Emma gọi như vậy là vì Karin là người đã tặng chúng cho em ấy.

"Emma đúng là yêu con thú nhồi bông này thật đấy."

Thấy Emma vui vẻ đưa con mèo nhồi bông ra khoe, Karin cũng nở nụ cười đáp lại.

Có lẽ em ấy hiểu được rằng Emma quý trọng nó như thế nào…

Vì Karin đã sửa con thú nhồi bông quý giá, lại còn tặng cho Emma thêm một con khác nữa, nên có lẽ mối quan hệ giữa hai người cũng trở nên tốt hơn rồi.

『Neko-neesan chơi cùng em đi?』

Emma lon ton bước lại gần và đến chỗ của Karin.

『............』

Với một câu tiếng Anh đơn giản như thế này thì Karin có thể hiểu được—tuy nhiên em ấy vẫn còn cảm thấy ngại ngùng.

Có lẽ vì không quen với cách tiếp cận chủ động như vậy nên Karin bối rối nắm lấy vạt áo của tôi, không thể trách được.

"Con bé chỉ muốn chơi thôi mà, em chơi cùng với con bé đi?"

Vì đây là cơ hội tốt nên tôi cố ý dùng giọng nhẹ nhàng để khích lệ Karin hành động.

"Ưm... nhưng mà... em không biết chơi gì..."

"Em cùng chơi thú nhồi bông với con bé đi? Nè, đủ cho mỗi người một con luôn."

Một con mèo nhồi bông của tôi, con còn lại thì của Karin tặng.

Nếu dùng chúng để chơi thì Emma chắc chắn sẽ vui lắm.

"Em hiểu rồi..."

"Em cứ ngồi thoải mái là được."

Tôi khuyên Karin ngồi xuống sau đó cũng tự mình cũng ngồi xuống sàn.

Rồi đột nhiên Emma nhìn chằm chằm vào tôi, ngay lập tức tôi cũng hiểu ý của con bé đang muốn gì.

『Emma, lại đây.』

Tôi ngồi xếp bằng, vừa giơ rộng hai tay vừa gọi Emma.

Và thế là Emma ngồi lên đùi tôi như thường lệ. Có lẽ chuyện này đã trở nên quá bình thường với con bé rồi.

「Có vẻ như đây là chuyện thường tình nhỉ...」

「Ahaha...đúng là như vậy. Nè Shinonome-san, cậu có khát nước không ?」

Nhìn tôi và Emma, Charlotte-san nở nụ cười bất đắc dĩ với Karin rồi đứng dậy đi chuẩn bị trà.

Sau khi cô ấy quay trở lại, Emma cầm con thú nhồi bông mà tôi tặng, còn Karin cầm con còn lại rồi hai người bắt đầu chơi cùng nhau.

Tuy nhiên—.

『Nya! Nya-nya! Nyaa!』

“Funya? Nyaa~?”

Cả hai bắt đầu nói chuyện…bằng tiếng mèo, nên tôi hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì cả.

Ban đầu Emma-chan cất tiếng kêu “meo meo”, rồi Karin cũng đáp lại. Nhưng chắc chắn cuộc đối thoại đó chẳng ăn nhập gì với nhau cả.

Mà thôi, hai người vốn nói hai ngôn ngữ khác nhau, nên như thế này có khi lại hợp lý.

Có lẽ Emma-chan cũng hiểu rằng có nói bình thường thì Karin cũng chả hiểu, nên mới chọn cách “nói tiếng mèo” như thế này.

――Cũng có thể, khả năng cao là chỉ vì em ấy…đang nhập vai thành một con mèo thôi.

“Fufu, đúng là một cảnh tượng dễ thương.”

“Em không định nhập hội sao?”

Tôi mỉm cười hỏi Charlotte-san, người đang khẽ tựa vai vào tôi.

Nói đến vụ “tiếng mèo” thì chính Charlotte-san cũng từng dùng nó để nói chuyện với mèo thật mà.

Công nhận là đáng yêu thật, với trong tình huống chỉ có Karin và Emma-chan ở đây thì tôi nghĩ Charlotte-san cũng có thể thoải mái “meo meo” được mà.

“Nhưng em đâu có con thú nhồi bông nào.”

“Vậy Charlotte-san thử giả làm mèo xem?”

Tôi nửa đùa nửa thật đưa ra gợi ý.

Và rồi――

“…Nyan nyan?”

Cô ấy nghiêng đầu lên tiếng một cách đáng yêu, lại còn cong cổ tay lên tạo dáng kiểu “bàn tay của mèo” nữa chứ.

Chết tiệt… dễ thương quá mức rồi.

“――A, cậu…có muốn dùng không…?”

Trong lúc tôi còn đang bị vẻ đáng yêu ấy làm tan chảy, Karin lúc này vừa nhận ra rằng Charlotte-san đang bắt chước một chú mèo, sau đó bối rối đưa cho cô ấy con thú nhồi bông của mình đang cầm.

“Kh-không, không cần đâu! Tớ chỉ muốn quan sát thôi.”

Charlotte-san không có ý đó nên luống cuống xua tay từ chối.

Karin thì lại là kiểu người dễ nhường nhịn người khác, nên tôi nghĩ mình phải cẩn thận lời nói hơn nữa kẻo lại gặp phải tình huống khó xử như thế này.

Mà cũng có lẽ Charlotte-san hoảng lên là vì…thấy ngượng khi bị người khác nhìn thấy mình đang giả tiếng mèo kêu chăng?

“Vậy… sao?”

“Ừm. Với lại, Emma cũng muốn chơi với Shinonome-san mà.”

Có vẻ như đã êm xuôi, nên Karin lập tức quay lại chơi cùng Emma-chan.

Nhìn hai người vui vẻ chơi đùa với nhau…tự dưng trong lòng tôi cũng thấy ấm áp, hạnh phúc lạ thường.

Karin rất thích thú bông, nên chắc mấy trò chơi thế này hợp gu em ấy lắm.

Mà để tìm được một người có thể cùng chơi thú bông như thế này không dễ đâu. Thế nên tôi thật sự mừng vì Karin và Emma-chan hợp nhau như vậy.

Khi tôi đang chăm chú nhìn hai người vui đùa thì――

『Onii-chan.』

Emma-chan khẽ kéo tay áo tôi.

『Sao thế?』

『Nn… gọi là gì?』

Emma-chan chỉ tay về phía Karin, rồi nghiêng đầu thắc mắc.

…Em ấy đang hỏi cái gì vậy nhỉ?

『Onii-chan.』

Khi tôi còn đang ngẩn người, Emma-chan lại chỉ vào tôi và gọi như mọi khi.

Sau đó lại chỉ về phía Karin.

『Gọi là gì?』

À ra vậy… tôi hiểu rồi.

Có vẻ Emma-chan muốn biết  nên gọi Karin như thế nào.

Trong mắt Emma-chan, Karin không còn chỉ là “người sửa thú bông” hay “người tặng thú bông” nữa, mà đã trở thành một người thân thiết hơn rồi.

『Là “Onee-chan” đấy.』

Tôi nói bằng tiếng Nhật, dạy em ấy từ “Onee-chan”.

『Onee-chan…?』

Có lẽ nhờ gần đây vẫn chăm chỉ tập tiếng Nhật, nên lần này Emma-chan phát âm “Onee-chan” trôi chảy hơn hẳn so với lần đầu gọi tôi là “Onii-chan”.

Nhìn thấy sự trưởng thành ấy cũng đủ làm tôi thấy ấm lòng.

『Đúng rồi. Với cả, Karin chính là em gái của anh đó.』

『Em gái của Onii-chan!?』

Nghe chữ ‘em gái’ xong, Emma-chan liền phấn khích hẳn lên. Sau đó em ấy nhìn Karin với ánh mắt lấp lánh, như thể đang đối diện với một người thật đặc biệt.

“Với Emma, gia đình là thứ rất đặc biệt. Thế nên… gia đình của Akihito-kun cũng đặc biệt đối với em ấy.”

Charlotte-san vừa quan sát Emma-chan vừa nhẹ nhàng giải thích.

Nghe đến chữ “gia đình”, trong lòng tôi lại thấy nhói lên một chút.

Nhưng việc Emma-chan coi Karin như một người đặc biệt, thì tôi thật sự rất vui mừng.

Hơn nữa, khi nghe Charlotte-san nói, Karin khẽ đỏ mặt nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc. Chỉ thế thôi cũng khiến tôi thấy vui lây rồi.

『Onee-chan… tại sao không nói tiếng Anh?』

Em ấy nhìn Karin với đôi mắt trong sáng, nhưng câu hỏi vô tình lại  quá phũ phàng.

Có lẽ Emma-chan nghĩ rằng  “là em gái của Onii-chan” thì đương nhiên cũng phải biết nói tiếng Anh chăng?

Karin có thể hiểu được những câu tiếng Anh đơn giản, nên vừa rồi em ấy tỏ ra hơi sốc, rồi nhìn tôi với ánh mắt lúng túng như thể đang cầu cứu.

『Emma-chan, không phải gia đình nào cũng có thể nói cùng một ngôn ngữ đâu. Ví dụ như Charlotte-san biết nói tiếng Nhật, nhưng Emma-chan thì vẫn đang học tiếng Nhật mà, đúng không?』

Tôi lấy ví dụ gần gũi để Emma-chan dễ hiểu hơn. Nghe vậy, Emma-chan có vẻ đã hiểu ra, rồi tỏ ra tiếc nuối, khẽ vỗ vỗ vào đầu gối tôi.

Em ấy vốn không phải là kiểu hay trò chuyện với người khác, nhưng với tôi và Charlotte-san thì lại nói khá nhiều.

Chắc là, Emma-chan thích nói chuyện với những người mà em ấy quen thuộc.

『Khi nào Emma-chan biết nói tiếng Nhật rồi thì sẽ nói chuyện được với Onee-chan, nhé?』

『Nn.』

『Còn nếu có điều gì muốn hỏi hay muốn nói, thì anh sẽ truyền đạt lại giúp cho.』

Dù không thể nói chuyện trực tiếp, nhưng tôi và Charlotte-san đều có thể làm thông dịch.

Khi tôi đề nghị như vậy, Emma-chan ngẫm nghĩ một lúc, rồi khẽ nghiêng đầu.

『Onii-chan và Onee-chan…tại sao không sống cùng nhau?』

Emma-chan bất ngờ nêu ra một câu hỏi…thật sự khó trả lời.

Ừ mà nghĩ lại thì, cũng không trách được…

『À thì… anh sống một mình để học cách tự lập, rèn luyện trong xã hội ấy mà.』

Tôi bối rối lấp liếm.

 Mà, nói thế cũng không hẳn là nói dối…

『…………』

Emma-chan nghiêng đầu nhìn tôi, mắt mở to, rồi khẽ lắc lư người.

Có lẽ em ấy không hiểu rõ “tự lập trong xã hội” nghĩa là gì.

Nhưng――

『Nn.』

Rồi Emma-chan tự gật gù.

Tôi đoán hẳn trong đầu em ấy đang nghĩ: “Không hiểu lắm, nhưng nếu Onii-chan nói vậy thì chắc đúng rồi.”

Khác với Charlotte-san vốn hay suy xét cẩn thận, Emma-chan đôi khi lại rất “tùy hứng” thế này.

『Còn gì muốn hỏi nữa không nào?』

Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề, trước khi Emma-chan tiếp tục đào sâu vào những câu hỏi nhạy cảm như thế này.

『Onee-chan… tại sao che mắt lại?』

Lần này, Emma-chan chỉ thẳng sang Karin, hỏi lý do tại sao em ấy lại che mắt.

Đúng là trẻ con… chúng chẳng hề ngại ngần mà cứ thẳng thừng đi vào những chuyện khiến người lớn khó mở miệng.

Lâu lắm rồi tôi mới thấy bị Emma-chan làm khó thế này.

Nhưng… biết đâu đây cũng là cơ hội để giải quyết vấn đề của Karin.

“Karin. Emma-chan muốn biết lý do em che mắt… em có thể nói cho con bé nghe không?”

“À… Ơ…”

Chắc hẳn Karin cũng đã cảm nhận được từ lời nói và hành động của Emma-chan rằng con bé tò mò về đôi mắt mình.

Nhưng khi bị hỏi thẳng như thế này thì đúng là chẳng dễ dàng gì để có thể giải thích.

“Akihito-kun, em nghĩ không nên đi sâu vào chuyện riêng tư quá…”

“Ừ, anh biết. Nhưng mà… nếu có thể giúp được gì thì anh vẫn muốn làm. Ít nhất thì, anh cũng có linh cảm về lý do Karin luôn che mắt.”

Tôi đưa tay chỉ vào mắt trái của mình, rồi nhìn thẳng vào Karin.

“―… Anh… nhận ra từ khi nào…?”

Có lẽ em ấy đã hiểu rằng lời tôi nói không phải là nói suông. 

Karin thoáng run rẩy, nhìn tôi với ánh mắt hoang mang.

“Hôm tổ chức tiệc chào mừng Charlotte-san, anh cũng tình cờ thấy qua.”

Bí mật này, tôi chưa từng kể cho Charlotte-san. Đó không phải chuyện có thể đem đi nói với người khác; với Karin, đây là một vấn đề rất lớn.

“…Nhưng… em không muốn nói.”

Tôi nghĩ, từ sau khi bắt đầu trò chuyện nhiều hơn, khoảng cách giữa tôi và Karin đã dần thu hẹp lại.

Em ấy còn chủ động tìm đến tôi, chứng tỏ ít nhiều cũng tin tưởng tôi.

Thế mà, việc liên quan đến đôi mắt vẫn nặng nề đến mức em ấy chẳng thể mở lời.

“Không sao. Khi nào em thấy có thể thì nói cũng được. Chỉ cần nhớ một điều này: đôi mắt của em… thật sự rất đẹp.”

Tôi không ép hỏi nữa, chỉ dịu dàng xoa đầu Karin để an ủi.

“Onii-chan…”

“Nếu có chuyện gì khó khăn, nhất định phải tâm sự với anh, nhé?”

“…Nn.”

Karin là một cô bé ngoan, nên em ấy gật đầu thật khẽ.

Mấy chuyện nhạy cảm như thế này… chỉ có thể để thời gian từ từ chữa lành thôi.

Có lẽ, cũng không nhất thiết phải là tôi – biết đâu lại là một ai khác có thể giúp Karin vượt qua một cách dễ dàng thì sao.

『Emma-chan, mắt của Karin có một bí mật đấy. Thế nên không dễ gì mà chị ấy cho người khác thấy đâu.』

『Bí mật…!』

Có lẽ vì là trẻ con, nên  sau khi nghe đến chữ “bí mật” là Emma-chan đã tỏ ra rất phấn khích.

Tôi phải chú ý, kẻo Emma-chan lại tò mò kéo tóc Karin ra. Nhưng mà… chắc em ấy cũng không làm thế đâu.

Sau đó, Emma-chan tiếp tục hỏi mấy câu rất bình thường, nên tôi cũng yên tâm đóng vai thông dịch cho hai người.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“――Vậy thì, chúng ta bắt đầu nhé?”

Đến trưa, Charlotte-san mỉm cười gọi Karin.

Hôm nay Karin cũng sẽ cùng nấu ăn.

“Karin thường ngày ít khi nấu nướng lắm phải không?”

“Ừm… mẹ mình cấm, bảo là nguy hiểm lắm…”

“Ừ, đúng là chưa quen thì cũng có thể nguy hiểm thật.”

“Không phải… mẹ lúc nào cũng xem mình như con nít thôi…”

Có vẻ Karin mang theo cả sự bất mãn.

Nhưng tôi và Charlotte-san thì lại hiểu cảm giác của bà ấy.

Dù sao, từ dáng vẻ đến tính cách, Karin vẫn non nớt so với lứa tuổi.

Người lớn vô thức coi em ấy là trẻ con cũng là điều dễ hiểu thôi.

Ngay cả tôi, đôi khi cũng thấy mình như đang đối diện với một đứa em nhỏ kém tuổi rất xa vậy.

Có điều, Karin lại nhầm rằng tôi chỉ đang đối xử với em như một “người em gái” nên cũng không phật ý.

“Làm bếp mà bị thương thì không được đâu. Nên hãy bình tĩnh, làm đúng theo lời mình hướng dẫn, nhé?”

“Vâng… nhờ cậu chỉ dạy…”

Karin cúi đầu lễ phép.

Charlotte-san cũng mỉm cười cúi đầu đáp lại, rồi khi ngẩng lên, cô còn nháy mắt với tôi.

“Anh nhớ để mắt trông chừng, kẻo Karin bị thương đấy nhé.”

Đằng sau cú nháy mắt đó giống như là một lời nhắc nhở.

“――À…”

Ngay sau đó, dường như chợt nghĩ tới điều gì, Charlotte-san liền trở nên trầm ngâm.

“Sao vậy?”

“Không… chỉ là… giờ mới nhận ra, tình huống này đúng là đặc biệt quá…”

“Ý em là sao?”

Tôi cũng không rõ Charlotte-san vừa nhận ra điều gì, chỉ biết trông cô ấy rất vui.

“Không chỉ là dạy nấu ăn cho một người bạn… mà còn là dạy nấu ăn cho ‘em gái của bạn trai’ nữa. Đây đúng là chuyện hiếm có.”

À ra thế. Có lẽ cô ấy cảm thấy vui vì cái khung cảnh này giống hệt trong manga.

Hay là vì được dạy nấu cho em gái của bạn trai nên cô ấy thấy hạnh phúc?

Tôi không chắc nữa. Nhưng miễn Charlotte-san thấy vui là tốt rồi.

―Khi tôi vừa nghĩ thế thì…

“Shinonome-san, chị có thể gọi em là Karin-chan được không?”

Thật hiếm khi Charlotte-san chủ động thân thiết với người khác ngoài tôi.

“Ể… Ơ, được, được chứ…”

Karin thì vốn không phản đối, nhưng lại có vẻ ngạc nhiên khi được gọi như vậy. Có lẽ vì em ấy không quen được gọi bằng tên nên tỏ ra hơi bối rối.

“Cảm ơn cậu…! Và nếu có thể, Karin-chan cũng hãy gọi tớ là Onee-chan nhé.”

“Ể…”

Karin khựng lại.

… cả tôi cũng đơ ra luôn.

Charlotte-san, tự nhiên sao lại thế?

“C-chuyện đó… mình… ngượng lắm…”

Gọi bạn cùng lớp là chị, dĩ nhiên Karin thấy khó xử. 

Nhưng nghe giọng em ấy, rõ ràng không phải là phản đối, mà chỉ là ngại mà thôi.

Vả lại… em ấy vẫn gọi tôi là “Onii-chan” bình thường đó thôi.

――Khoan đã.

Phải chăng chính vì vậy mà Charlotte-san mới muốn được Karin gọi là “Onee-chan”…?

…Không, chắc tôi đang suy diễn quá nhiều theo ý mình rồi.

 Nhưng ngoài cách giải thích đó, tôi chẳng nghĩ ra lý do nào khác cho hành động của Charlotte-san cả.

“Không được sao…?”

Charlotte-san khẽ nhìn Karin với ánh mắt buồn bã.

Karin thì lúng túng, ánh mắt cứ chạy vòng quanh.

“Ờm… nếu không có ai khác ở xung quanh thì…”

Và thế là, Karin vốn dễ mềm lòng, đành chấp thuận.

Nói “không có ai khác” nhưng chắc kể cả lúc tôi ở đây thì em ấy cũng vẫn sẽ gọi thôi.

“Cảm ơn em nhiều…! Vậy thì, chúng ta bắt đầu nấu ăn nhé, Karin-chan.”

“Ừ… vâng, Onee-chan…”

Charlotte-san tươi cười rạng rỡ rồi dắt Karin đi vào bếp, còn Karin thì đỏ mặt ngượng ngùng theo sau.

『Lottie, trông rất vui.』

Ngay cả Emma-chan, vốn đang ngoan ngoãn ngồi  bên cạnh quan sát, cũng có cùng ấn tượng như tôi.

 Rõ ràng Charlotte-san thật sự đang rất hạnh phúc.

『Hai người họ thân nhau ghê ha.』

『Nn, Emma cũng thân nữa.』

Emma-chan cũng có vẻ thỏa mãn. Vậy thì tốt rồi.

Nhìn bóng lưng Charlotte-san và Karin đang bắt đầu nấu ăn bên nhau, tôi bất giác nghĩ ― nếu tương lai mình cũng có thể sống một cuộc sống như thế này, thì thật tốt biết bao.

― Vài chục phút sau.

“Em… thất bại rồi…”

Trên bàn là những món ăn đã hoàn thành: trứng cuộn, steak, hamburger và salad.

Nhưng chúng được chia thành hai kiểu: một bên trông rất bắt mắt, bên còn lại thì trông chẳng ra sao cả.

Những món bị biến dạng kia chắc chắn là phần do Karin làm: trứng bị méo, rau cắt không đều, miếng to miếng nhỏ, lại còn xấu nữa.

“Vậy thì… itadakimasu.”

Cả bốn chúng tôi chắp tay, đồng thanh nói lời bắt đầu bữa ăn.

Emma-chan lúc đầu còn chưa hiểu ý nghĩa của cử chỉ này, chỉ bắt chước làm theo.

Nhưng giờ thì đã quen rồi, trông chẳng khác gì một đứa trẻ Nhật thực thụ.

 Đúng như mong muốn của Charlotte-san: “Nhập gia tùy tục.”

『Onii-chan, cái đó…!』

『Ăn cái này đúng không?』

『Nn…!』

Tôi gắp lấy miếng trứng cuộn bị méo mó mà Emma-chan đang chỉ.

Có lẽ em ấy cũng biết, đây chính là phần Karin đã làm.

Ban đầu tôi tưởng Emma-chan chỉ chọn những món đẹp mắt, nhưng xem ra em ấy lại đang muốn quan tâm đến Karin theo cách của riêng mình.

“O-Onii-chan, cái đó có thể… không ngon đâu…”

Karin lo lắng níu tay tôi, cố ngăn lại.

Chắc em ấy sợ nếu để tôi đút cho Emma-chan, lỡ mà dở thì sẽ làm em ấy thất vọng.

“Không sao đâu. Đúng không, Charlotte-san?”

“Vâng. Vì chưa quen nên hình dạng có hơi xấu, nhưng em chắc chắn hương vị rất ổn.”

Charlotte-san vừa nấu vừa nêm nếm. 

Đương nhiên là cả phần do. Karin làm 

Hơn nữa, mọi thứ đều theo đúng công thức Charlotte-san hướng dẫn.

Không lý nào lại dở được.

『Nn, ngon lắm…!』

Emma-chan vừa cho món Karin làm vào miệng, liền nở một nụ cười đáng yêu.

Emma-chan là kiểu người thẳng thắn, nếu ngon thì khen dở thì chê, chẳng nể nang ai.

Vậy nên chắc chắn món vừa rồi thật sự rất ngon.

“Emma-chan bảo ngon đó, chúc mừng nhé.”

“V-vậy à… tốt quá…”

Karin thở phào nhẹ nhõm, bàn tay vô thức đặt lên ngực như trút được gánh nặng.

Cái động tác ấy khiến nơi đầy đặn kia khẽ rung động… làm tôi suýt thì dán mắt vào.

Nhưng hình như Charlotte-san vừa liếc nhìn tôi, nên tôi lập tức quay đi.

『Emma-chan, còn muốn ăn gì nữa không?』

『Nn, cái kia…!』

Sau đó, Emma-chan cứ chọn toàn mấy món nhìn xấu để ăn.

Có lẽ vì bình thường vẫn được ăn đồ Charlotte-san nấu, nên lần này em ấy cố tình chọn phần của Karin.

Và tất cả đều rất ngon. 

Sau khi ăn xong, Emma-chan ôm chặt lấy tôi, gương mặt đầy thỏa mãn.

――Dĩ nhiên, sau đó tôi cũng nếm thử những món kia, và quả thật là chúng rất ngon.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

『…………』

“Emma-chan hình như đang buồn ngủ à…?”

Sau khi dọn dẹp bát đũa, Karin tiến lại gần, nhìn Emma-chan đang gà gật trên đùi tôi với ánh mắt tò mò.

“Đứa trẻ này cứ ăn xong là lại buồn ngủ ngay.”

“Thế à… Nhưng ăn xong ngủ liền thì không tốt đâu…”

“Ừm… đúng là vậy. Nhưng ngủ cũng rất quan trọng với trẻ nhỏ. Thế nên dạo này anh thường để em ấy chờ khoảng ba mươi phút sau khi ăn mới được đi ngủ.”

Tôi và Charlotte-san thường hay chiều chuộng Emma-chan, nhưng nếu cứ thế thì sẽ ảnh hưởng tới con bé mất.

Nên dù thương mấy thì vẫn phải đặt sức khỏe lên hàng đầu. 

Chỉ là, chuyện ngủ trưa với trẻ con cũng cần thiết không kém. Vậy nên chúng tôi chọn cách canh giờ hợp lý để cho em ấy ngủ.

Ở nhà trẻ của Emma-chan, các bé cùng lớp cũng thường hay ngủ trưa. Thế nên cho con bé ngủ theo khung giờ đó là hợp lý nhất.

“Nuôi một đứa trẻ vất vả thật ha…”

“Nhưng đổi lại, cũng nhận được nhiều niềm vui. Vì trẻ con đáng yêu lắm.”

Đúng là chăm Emma-chan cũng có lúc mệt.

Nhưng hơn cả thế, em ấy thật sự vo cùng dễ thương.

Chỉ cần ở cạnh thôi cũng khiến tôi đã thấy hạnh phúc, nên chuyện chăm sóc cũng không có gì to tát.

Hơn nữa, tôi còn có Charlotte-san bên cạnh, còn gì có thể làm khó được tôi?

“Có Akihito-kun ở đây giúp đỡ, thật sự anh thấy yên tâm lắm.”

“Đó mới là em tôi phải nói đấy.”

“…Hai người sau này chắc sẽ chẳng lo chuyện nuôi con đâu nhỉ.”

Khi tôi vừa mỉm cười đáp lại Charlotte-san, thì bất ngờ nghe thấy Karin thì thầm một câu.

Ngay lập tức, gương mặt Charlotte-san đỏ bừng như trái cà chua.

Karin vừa nói cái gì vậy trời…?

“K-Karin-chan, em vội quá rồi! Chị với Akihito-kun… vẫn chưa tới mức như vậy đâu…!”

“Hử? Nhưng nếu mọi chuyện thuận lợi thì, sẽ thế thôi mà…? Cả việc gọi Onee-chan cũng vậy… chẳng phải là vì chị nghĩ đến chuyện đó sao…?”

“C-chuyện đó thì…!”

Charlotte-san hốt hoảng lắp bắp, khuôn mặt lại càng đỏ thêm.

Chỉ nhìn cũng đủ hiểu lời Karin vừa nói thật sự khiến cô ấy xấu hổ thế nào.

Mà, nghe vậy thì tôi cũng phần nào đoán được rồi.

『Muuu…! Ồn quá…!』

Do Charlotte-san lỡ to tiếng, Emma-chan đang ngái ngủ liền cau có khó chịu.

Cứ mỗi khi buồn ngủ, em ấy lại dễ nổi cáu thế này.

“Xin lỗi, Emma…”

Bị cô em nhỏ nhắc nhở, Charlotte-san trở nên tiu nghỉu.

“Charlotte-san, anh đi lấy chăn nhé. Trông Emma-chan giúp anh.”

“À… để đó cho em!”

Tôi vừa định đứng dậy đưa chăn cho Charlotte-san thì cô ấy đã nhanh chóng rời khỏi phòng.

Mà cũng tốt, so với việc trông Emma-chan đang cáu kỉnh, thì để Charlotte-san đi lấy chăn còn hợp lý hơn.

“Nhìn hai người… cứ như vợ chồng ấy…”

Karin khẽ buột miệng nhận xét sau khi thấy tôi và Charlotte-san trao đổi.

Ừ thì, đúng là từ ngoài nhìn vào cũng dễ hiểu nhầm như vậy thật.

“Hai người… thật sự rất thân thiết nhỉ…?”

“Charlotte-san là người rất tốt bụng mà.”

“Lại còn… đang sống cùng nhau…?”

Trước đây tôi từng giải thích với Karin rằng phòng của chúng tôi ở cạnh nhau, nên cũng thường xuyên qua lại.

Nhưng nếu quan sát kỹ, thì chuyện chúng tôi gần như đang sống chung cũng không khó để nhận ra.

“Đừng nói cho bố mẹ biết nhé.”

Tôi vừa khẽ gật đầu thừa nhận, vừa đưa ngón tay trỏ đặt trước môi ra hiệu.

Nghe vậy, mặt Karin khẽ ửng đỏ, rồi em gật đầu lia lịa. Có lẽ em ấy vừa lỡ tưởng tượng cảnh tôi và Charlotte-san sống chung với nhau.

“Onii-chan… đã trưởng thành rồi nhỉ…”

“Anh vẫn còn non lắm. Một mình thì vẫn chưa sống nổi đâu.”

Giờ việc nhà đều do Charlotte-san đảm nhận, còn tiền bạc thì nhờ gia tộc Himeragi chu cấp.

Chứ nếu chỉ dựa vào bản thân, chắc tôi đã ngỏm từ lâu rồi.

“―Em mang tới rồi đây.”

“Cảm ơn em, Charlotte-san.”

Charlotte-san bưng tới tấm nệm nhỏ thường dùng để cho Emma-chan ngủ trưa.

Sau đó tôi liền nhẹ nhàng đặt Emma-chan xuống nệm.

Dạo này em ấy đã quen ngủ trên chiếc nệm này rồi.

Ừm, hôm nay Emma-chan cũng ngủ rất say, trông thật là đáng yêu.

“…………”

“Karin?”

Thấy em ấy cứ chăm chú nhìn mặt tôi, tôi liền lên tiếng.

Nhưng trông Karin có vẻ bối rối, vội đảo mắt nhìn xung quanh.

Có chuyện gì em ấy muốn nói chăng?

“Nếu có điều gì muốn nói, cứ thoải mái chia sẻ với anh.”

“Thật… không sao chứ…?”

Karin ngước nhìn tôi, đôi mắt có vẻ trông đợi.

“Tất nhiên rồi. Anh là Onii-chan của em cơ mà.”

Tôi cố tạo bầu không khí để em ấy dễ mở lời hơn.

 Quả nhiên, Karin mỉm cười nhẹ nhõm, rồi cất giọng.

“V-vậy thì… em muốn ngồi… lên đùi anh…”

“…Ể?”

Hoàn toàn ngoài dự liệu, tôi cứng người.

“E-em… chỉ là muốn ngồi thôi… nhưng… nếu anh không thích thì… không sao đâu…”

Karin cúi gằm mặt, giọng run run, nghĩ rằng tôi đang cự tuyệt.

Không thể nào… để con bé buồn bã thế này, tôi đâu thể làm ngơ.

Nhưng―nếu cho em ấy ngồi lên đùi, Charlotte-san sẽ không vui mất.

Tôi liếc nhìn sang Charlotte-san.

Cũng vừa hay, cô ấy cũng nhìn sang tôi, nên ánh mắt hai người chạm nhau.

Và rồi―

“E-em thấy… cũng không sao đâu… Dù gì Karin-chan cũng là em gái anh, nên cho em ấy ngồi lên đùi cũng được mà…”

Dù nở nụ cười, nhưng giọng Charlotte-san lại run run.

Rõ ràng là cô ấy đang gượng ép bản thân, thậm chí còn vã cả mồ hôi lạnh.

Nhưng Karin vốn là một cô gái nhút nhát. Ngay cả lời xin phép vừa rồi, chắc hẳn em ấy đã lấy hết dũng khí mới thốt ra được.

Nếu tôi từ chối lúc này, có lẽ Karin sẽ chẳng bao giờ dám nói lời cầu xin với tôi nữa.

Và chính vì Charlotte-san cũng hiểu điều đó, nên cô ấy mới nhường nhịn.

“…Karin, được rồi. Lại đây.”

Tôi quyết định sẽ bù đắp cho Charlotte-san sau khi Karin về, còn bây giờ thì đáp lại mong muốn của em ấy.

“Th-thật sự… được ạ?”

“Anh là Onii-chan, chẳng lẽ lại từ chối nguyện vọng của em gái sao?”

Tôi giấu đi sự băn khoăn trong lòng, giả vờ như đó là chuyện hiển nhiên rồi giang tay với Karin.

Karin cũng khẽ mỉm cười e thẹn, rồi từ tốn ngồi xuống đùi tôi.

Ban đầu tôi nghĩ chắc chắn em ấy nhẹ hơn Charlotte-san, nhưng kỳ lạ là cảm giác chẳng khác biệt là bao.

Thậm chí, có khi còn… nặng hơn một chút?

Rõ ràng Karin cũng mảnh khảnh, nhưng con gái đúng là khó hiểu thật.

“C-cảm giác… hồi hộp quá…”

Vì chưa quen nên đúng như lời em ấy nói, trông Karin thật sự rất căng thẳng, khuôn mặt cũng đỏ ửng lên.

Hơn nữa, vì em ấy ngồi nghiêng trên đùi, nên có một thứ mềm mại khẽ chạm vào người tôi.

Nếu mà nói rằng hoàn toàn không chú ý tới điều đó… thật sự là bất khả thi.

Trong khi tâm trí tôi đang lỡ tập trung vào vòng một của Karin――

“Muuu…!”

V5-12.jpg

Charlotte-san đang phồng má nhìn tôi. 

Không hẳn là dỗi, mà đúng hơn… cô ấy đang giận.

Có vẻ như cô ấy đã đoán được mọi suy nghĩ hiện tại trong đầu tôi rồi

…Làm sao đây, mồ hôi lạnh bắt đầu đổ ra rồi.

“Onii-chan, anh đổ mồ hôi kìa… Em nặng lắm hả…?”

“Không sao đâu, đây là… loại mồ hôi khác ấy mà.”

Vì Karin hiểu nhầm, nên tôi chỉ mỉm cười lắc đầu.

Phải, mồ hôi này là vì một lý do khác cơ.

…Sau khi em ấy về, liệu tôi có được tha thứ không đây…?

“A-ano, Onii-chan… em cũng muốn… được xoa đầu…”

Có vẻ em ấy muốn tôi làm việc mà tôi vẫn hay làm với Emma-chan.

Không thể từ chối lời nũng nịu của em gái, tôi nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Karin.

Mái tóc đen mượt mà, óng ả, luồn qua kẽ tay thật dễ chịu.

Dù nghe nói gia đình khó khăn, nhưng chắc hẳn em ấy vẫn rất chăm chút mái tóc của mình.

Làn da cũng mịn màng, mà gương mặt thì―dù có là dưới con mắt của một người anh đi nữa―cũng dễ thương quá mức.

Nếu cởi mở hơn, Karin chắc chắn sẽ được rất nhiều người theo đuổi.

“…………”

Trong lúc tôi còn đang để tâm đến Karin, Charlotte-san im lặng nhưng ánh mắt như đè lên tôi.

Có lẽ cô ấy không cố tình tạo áp lực, nhưng cái nhìn chằm chằm ấy đủ khiến tôi toát mồ hôi lạnh.

Charlotte-san vốn là một người hiền lành, nên đôi khi chẳng nói thẳng được điều mà mình muốn nói.

Nghĩ đến vậy, tôi lại thấy thương cô ấy nhiều hơn.

“Cái này…em thích lắm…”

Karin thì hoàn toàn không để ý đến Charlotte-san, chỉ dụi má vào ngực tôi đầy thỏa mãn.

Ngồi trên đùi, lại được tôi xoa đầu―em ấy có vẻ rất thích.

…Sao tự dưng dạ dày tôi lại thấy nhói nhói thế này.

“Karin này… em có thường được bố làm cho mấy việc thế này không?”

“Không… Papa lúc nào cũng bận… Từ nhỏ đến giờ, khi ông ấy về nhà thì toàn là lúc em đã ngủ rồi… Sáng dậy thì hầu như cũng lại đi mất…”

Ra là vậy, em ấy chẳng có nhiều cơ hội để được chiều chuộng.

Ấy thế mà vẫn lớn lên dịu dàng, lại còn quý trọng bố như vậy.

Có lẽ nhờ vào những khoảng thời gian ngắn ngủi hiếm hoi mà ông làm cho em ấy.

“Gần đây Papa đã trả hết nợ rồi… Thế nên thời gian ở nhà cũng nhiều hơn …”

“Vậy à… tốt quá rồi.”

Mà, để trả xong món nợ do người bạn bỏ trốn để lại… đúng là chuyện không dễ gì.

Ít ra, nhìn từ góc độ người ngoài, Papa của Karin hẳn cũng là một người cha đáng kính nể.

“Akihito-kun…”

“Hửm? Sao vậy?”

“Ờm… anh có khát không? Để em chuẩn bị đồ uống nhé.”

Charlotte-san vừa nói vừa đứng dậy, đi về phía bếp. Có lẽ cô ấy muốn tinh tế thoát khỏi tình huống khó xử ấy.

“Cảm ơn em. Vậy anh xin nhé. Karin thì sao?”

“À… ừm…”

Karin khẽ gật đầu, cũng tỏ ý muốn uống.

“Có cả nước cam nữa đấy?”

Nhớ lại lần trước thấy Karin gọi nước cam ở quán café, tôi đoán rằng em ấy thích nó nên đã mua sẵn.

Hôm trước tôi đã định hỏi thẳng nhưng lại làm em ấy ho sặc sụa, nên chẳng nghe được câu trả lời.

“Thật… sao ạ…?”

“Tất nhiên rồi. Charlotte-san, cho Karin một ly nước cam nhé.”

“Vâng. Akihito-kun cũng dùng cam luôn chứ?”

“Không, anh uống trà thôi. Em cũng chọn loại mình thích đi nhé.”

“Cảm ơn anh.”

Charlotte-san suy nghĩ một chút, rồi cũng chọn uống nước cam giống Karin.

Nhân tiện thì, Emma-chan vốn uống được hầu hết các loại nước ép. 

Nếu còn thức, chắc chắn em ấy cũng sẽ chọn nước cam.

Sau đó, tôi vừa xoa đầu Karin đang nũng nịu vừa uống nước, vừa cố gắng chịu

đựng ánh nhìn đầy áp lực của Charlotte-san.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“――Được rồi, anh đưa Karin ra ga đây.”

Vì phải về trước khi trời tối, nên tôi chuẩn bị tiễn Karin ra ga.

Emma-chan vẫn đang ngủ, nên Charlotte-san sẽ ở lại trông em ấy.

“Thật sự… không sao đâu… Em có thể tự về được mà…”

“Dù sao đi nữa, em cũng là con gái. Để anh đưa ra ga cho yên tâm.”

Có thể tôi hơi lo xa, nhưng ít nhất cũng muốn tiễn Karin tới tận ga.

Với lại, biết đâu chỉ khi có hai người thì em ấy mới chịu mở lòng nói những điều không thể nói trước mặt Charlotte-san thì sao.

Thế là hai chúng tôi cùng nhau rời khỏi căn hộ.

“Đi cạnh Onii-chan thế này… có khi nào khiến người ta hiểu lầm không…?”

“À~… cũng có thể đấy. Nhưng chắc không sao đâu.”

Ở trường, tôi và Karin vẫn chỉ là người xa lạ.

Nhưng vì tôi đã có bạn gái là Charlotte-san rồi, nên nếu ai đó thấy tôi đi riêng với một cô gái khác, thì đúng là dễ gây hiểu lầm.

Thế nên tôi đã cẩn thận đeo khẩu trang và đội mũ để tránh bị nhận ra.

“Ra vậy… À, còn chuyện… đôi mắt của em… xin lỗi nhé…”

“Không sao, anh biết em không muốn nói ra. Chỉ là, với anh―đôi mắt hai màu của em thật sự rất đẹp.”

“――”

Karin sở hữu một đôi mắt vô cùng hiếm: bên phải đen, bên trái trắng.

Việc em ấy che giấu hẳn là vì trong quá khứ từng chịu ánh nhìn khó chịu từ người khác.

Có lẽ em ấy không chỉ giấu bên mắt trắng, mà giấu cả hai bên vì sợ nếu chỉ che một bên, mọi người sẽ càng tò mò hơn.

Dù sao thì, cả hai bên che lại cũng vẫn gây chú ý, nhưng với tính cách nhút nhát của Karin, hầu như chẳng ai có thể chủ động đến gần em ấy.

Tất nhiên, thầy cô thì chắc chắn đều biết.

Nhưng với tôi, đôi mắt ấy chẳng có gì cần phải giấu cả.

Chúng đẹp đến mức khiến tôi nghĩ “giấu đi thật là uổng phí.”

“Onii-chan thì không hiểu được đâu… Cái cảm giác khác biệt với người thường… nó thế nào…”

“Anh hiểu chứ. Vì bản thân anh cũng đã trải qua nhiều chuyện.”

“Ah―”

Karin giật mình ngẩng lên nhìn tôi.

Có lẽ do động tác bất ngờ cộng thêm gió thổi khiến mái tóc em ấy bay lên, để lộ ra đôi mắt tuyệt đẹp ấy.

“X-xin lỗi…!”

Karin biết ít nhiều về quá khứ của tôi.

Nên em ấy mới vội vã cúi đầu xin lỗi.

“Đừng xin lỗi. Anh không bận tâm đâu. Với lại, chính anh mới là người chạm đến nỗi lòng của em trước.”

“Nhưng… em còn chẳng hiểu hết nỗi lòng của Onii-chan…”

“Không sao cả. Nếu có gì muốn nói, em cứ nói thẳng. Anh là Onii-chan của em cơ mà. Giữa anh em thì chẳng cần giữ kẽ gì đâu.”

Từ lúc nhận lời trở thành “anh trai” của Karin, tôi không muốn chỉ dừng lại ở danh nghĩa.

Tôi muốn đủ tự tin để khẳng định: đây là em gái tôi.

Thế nên, dù là chuyện gì, tôi cũng sẽ lắng nghe.

Và nếu em ấy muốn trút hết nỗi lòng, thì cứ thoải mái mà trút ra với tôi.

“Tại sao…? Onii-chan… tại sao anh lại dịu dàng với em như thế…?”

Đôi mắt đẹp ấy khẽ rung lên, Karin hỏi tôi.

“Anh trai mà dịu dàng với em gái thì là chuyện đương nhiên chứ?”

“Thật… vậy sao…?”

Karin hơi nghiêng đầu, như thể chưa thể chấp nhận hoàn toàn câu trả lời của tôi.

Ừ thì, đúng là không phải ai cũng dịu dàng với anh chị em của mình.

“Đúng vậy. Ít nhất, với anh thì Karin rất quan trọng. Với một người quan trọng thế này, làm sao anh có thể lạnh lùng được chứ?”

“…Ra vậy…”

Khác với khi nãy, lần này Karin thở dài nhẹ, rồi gật đầu liên tục.

Có vẻ em đã thực sự đồng ý với câu nói của tôi.

“A, đến ga rồi. Nếu còn chuyện gì muốn nói, em cứ nhắn qua app chat hay gọi điện cho anh sau cũng được nhé.”

“Vâng… cảm ơn anh.”

Karin mỉm cười hạnh phúc, cảm ơn tôi rồi bước vào ga. 

Thế nhưng, ngay khi vừa định đi tiếp, đôi chân em lại khựng lại.

“Sao thế?”

Có lẽ em còn điều gì chưa nói. 

Nghĩ vậy, tôi khẽ gọi với theo.

Karin quay lại――dùng tay vén mái tóc, để lộ đôi mắt đẹp đẽ, nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.

Có thể em muốn cho tôi thấy, như một sự tin tưởng.

Hoặc cũng có thể, em cảm thấy áy náy và coi đây là cách chuộc lỗi.

“Em… em vẫn muốn được ở bên Onii-chan… M-muốn chúng ta được sống cùng nhau… Nếu… nếu không thể cùng Papa và Mama… thì em sẽ… đến nhà Onii-chan…”

“Karin.”

Tôi hiểu ý em ấy, rồi cố gắng mỉm cười thật nhẹ nhàng, cả giọng cũng như vậy.

Và rồi―

“Chuyện đó… không được đâu.”

Tôi chậm rãi lắc đầu, để em ấy hiểu rằng đây là chuyện không thể.

“Onii-chan…”

“Anh rất vui vì tình cảm của em. Nhưng… nói thẳng ra thì, anh cũng đang sống nhờ vào tiền của người bảo hộ. Cho nên không thể muốn làm gì thì làm được đâu.”

Tôi cũng muốn đáp lại mọi lời nũng nịu của cô em gái.

Nhưng những chuyện vượt quá thực tế… tôi chẳng thể nào thực hiện được.

Nói thật thì, không phải là hoàn toàn không có khả năng.

Bố mẹ của Karin vốn mang cảm giác mắc nợ tôi, nên nếu cả hai chúng tôi cùng năn nỉ, có lẽ họ sẽ đồng ý cho em ấy ở cùng.

Giờ gia đình họ cũng đã trả hết nợ, nên chi phí sinh hoạt của Karin chắc cũng không thành vấn đề.

Tuy nhiên―nếu để Karin dọn về nhà tôi, tức là sẽ kéo em ấy vào rắc rối với gia tộc Himeragi.

Tôi muốn tránh chuyện đó bằng mọi giá.

“Hơn nữa, Karin cũng yêu bố mẹ lắm, đúng không?”

“U-ừm…”

“Thế thì chẳng cần phải xa bố mẹ đâu. Em vẫn gặp anh ở trường được mà. Nếu em gọi, anh sẽ đến chỗ em ngay. Thế nên, chịu khó nhẫn nại nhé.”

“…………”

Karin lặng im, cúi đầu xuống.

Tôi nhìn quanh, chắc chắn không có ai, rồi nhẹ nhàng tiến lại gần em ấy.

“Anh còn có việc phải làm. Nên bây giờ chưa thể sống cùng em được. Nhưng―khi nào xong chuyện đó, thì đến ở chơi vài hôm cũng được.”

Tôi kéo Karin lại gần, dịu dàng xoa đầu em ấy.

Thực ra, thoáng qua tôi cũng từng nghĩ: Khi mọi chuyện kết thúc, hay khi tôi bắt đầu đi làm, mình có thể hứa sẽ sống cùng em ấy cũng được.

Nhưng hiện giờ vẫn còn Charlotte-san và những người khác nữa.

Với lại, chuyện tách em ra khỏi bố mẹ… tôi vẫn còn do dự.

Nên cuối cùng tôi đành lựa lời để lấp liếm.

“Hứa nhé…?”

Lần này Karin không hỏi “Thật sự được chứ?” như thường lệ.

Điều đó cho thấy, với em ấy, đây là chuyện vô cùng quan trọng.

“Ừ, anh hứa. Nhưng tàu sắp đến rồi, mau đi đi.”

Tàu chỉ đến ba mươi phút một chuyến, nếu lỡ mất thì phải đợi rất lâu. 

Tôi dịu dàng đặt tay lên lưng em ấy, rồi khẽ đẩy về phía nhà ga.

Em ấy vừa đi vừa ngoái đầu lại không biết bao nhiêu lần.

Còn tôi thì cứ đứng đó vẫy tay, cho đến khi bóng lưng em khuất hẳn khỏi tầm mắt.

Và rồi, khi trở về nhà――

“――N-nya, nya~?”

Chẳng hiểu vì sao, Charlotte-san lại mặc nguyên bộ cosplay mèo vào đợt Halloween đứng chờ sẵn ở cửa.

Ờ thì…

Có lẽ tôi đã khiến cô ấy ghen quá nhiều rồi.

“Ờm…”

Trước tình huống quá sức ngoài dự liệu, tôi chỉ biết lặng người suy nghĩ xem nên làm gì.

Và rồi―

“Lại đây nào.”

Tôi quyết định ngoan ngoãn chấp nhận tình hình.

“Em xin phép… đã làm phiền anh rồi…”

Charlotte-san không còn giả tiếng mèo nữa, mà mỉm cười vui vẻ rồi ngồi xuống ngay trên đùi tôi.

Vì diện trang phục để lộ khá nhiều da thịt, tôi thật sự chẳng biết nên nhìn đi đâu cho phải.

“Được rồi, được rồi.”

“Ưm…”

Như thói quen, tôi đưa tay xoa đầu cô ấy.

 Charlotte-san khẽ vặn người, trông như đang nhột, nhưng gương mặt lại ửng hồng.

Hơi thở phả ra từ bờ môi cô ấy nóng hổi, ngập tràn nét quyến rũ―đến mức tôi suýt tin rằng mình cô ấy đang cố tình làm như vậy.

Nhưng nghĩ lại thì, trong bộ dạng này mà còn chủ động nũng nịu như vậy…

Nếu tôi lỡ nghịch ngợm đôi chút, chắc Charlotte-san cũng chẳng thể trách được đâu nhỉ…?

Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Bà chị sau khi về sống với ck quá gian manh và liêm sỉ quăng r🐧
Thớt quay lại r may quá yêu cầu nhiều chap bù đắp cho ae
Xem thêm
there's no way that Karin is fucking Kurumi reference 🤯🔥
Xem thêm
tfnc siuuu
Xem thêm
hồi sinh :))
Xem thêm
Admin sống lại rồi cả nhà ơiiiii
Xem thêm
thớt quay lại rồi!!
Xem thêm
TRANS
Tem=)
Xem thêm