Săn bắt và hái lượm là những tập tính cổ xưa nhất của con người. Cảm giác thỏa mãn khi tìm thấy một thứ gì đó là bản năng nguyên thủy đã được truyền lại qua hàng thế hệ xuyên suốt chiều dài lịch sử nhân loại.
Tâm trạng tôi bây giờ cũng giống như thế. Bởi vì công cuộc đào bới của tôi cuối cùng cũng đem về trái ngọt, người tôi cứ lâng lâng như sắp sửa mọc cánh mà bay đi. Sự thật rằng nơi này là vực thẳm cách xa bầu trời nhất cũng chẳng thể tước đi niềm vui ấy.
May mắn thay, tôi cũng không tốn nhiều sức. Việc tôi làm có thể ví như dắt chó đi dạo vào buổi sáng, và con chó tình cờ tìm thấy một khúc xương.
Ơn trời vật này vẫn còn ở đây. Thông thường, vật này là một bí mật an ninh quốc gia cấp 3 và phải bị tiêu hủy ngay lập tức.
Với tâm trạng tốt hơn bình thường, tôi chôn ngón tay mình trong tóc Azzy và nựng cô.
“Cậu thật đáng yêu mà! Sao cậu có thể giỏi đến thế chứ?”
“Gấu! Gấu!”
Một người bình thường sẽ thấy cảnh giác nếu ai đó bỗng nhiên ôm và gọi họ là đáng yêu. Tuy nhiên, Azzy chỉ là một cô cún ngây thơ chẳng biết hoài nghi là gì. Kể cả trước những lời khen sáo rỗng, cô ấy vẫn thấy vui.
Azzy sủa lên đầy vui vẻ, rồi cô xoay lưng về phía tôi và hỏi.
“Giờ thì cậu thích đi dạo chưa?”
“Chỉ hôm nay thôi nhé. Tôi yêu đi dạo.”
“Gâu? Yêu?”
“Tức là cậu rất thích một thứ gì đó.”
“Gấu! Vậy tớ cũng thế! Tớ yêu đi dạo.”
「Yêu à…?」
Người ta thường nói, căn nguyên của sự hào phóng là một cái bụng no. Còn tôi thì lại càng cảm thấy rộng lượng hơn với một túi quần nặng trĩu thế này. Ngay cả cô cún vô dụng mọi khi cũng trở nên đáng yêu đến kì lạ. Chúng tôi vui vẻ mỉm cười với nhau rồi đi ra khỏi đống đổ nát.
“Đúng rồi, sau này cậu cứ tiếp tục ngoan ngoãn như thế nhé.”
“Tớ lúc nào cũng ngoan mà.”
“Đừng có xạo. Cậu toàn nhe răng gầm gừ mỗi khi không ưa cái gì.”
“Gầm gừ?”, Azzy giả vờ không hiểu ý tôi, như thể cô chưa làm thế bao giờ.
Không, có khi cô ấy đã tự xóa ký ức bản thân rồi cũng nên. Dù sao chó cũng là loài động vật vô liêm sỉ mà.
Hây dà, may là ở đây có một con người với trí nhớ tốt như tôi đấy.
Tôi nhe răng rồi gầm gừ với Azzy. Thấy thế, Azzy liền nghiền đầu, dựng đuôi lên, và bắt chước lại hành động của tôi, “G-ggggừ?”
“Ừ. Từ giờ trở đi, cậu không được gầm gừ như vậy nữa. Cậu cũng không được dùng răng hay cắn tôi luôn. Nếu có vấn đề gì, hãy dùng lưỡi ấy. Cậu hiểu không?”
“Gâu!”
“Tôi coi như vậy tức là cậu đồng ý rồi nhé.”
「Đừng dùng răng… hãy dùng lưỡi sao? Không lẽ tên đó…?」
Trong lúc đang trò chuyện nghiêm túc với Azzy, tôi chợt cảm thấy một luồng sát khí hướng về phía mình.
「Quần áo mỏng. Chẳng lẽ tên đó đã…? Không, mình bám đuôi bọn họ ngay khi vừa phát hiện ra, nên không thể nào đủ thời gian được.」
Hồi quy giả nhìn tôi với ánh mắt ngập tràn sát khí.
Hả? Sát khí á? Tại sao chứ?
Trong lúc tôi còn đang sốc đến độ không biết phản ứng thế nào, Hồi quy giả đã nắm lấy chuôi kiếm sau lưng cô.
「Dù sao thì, thế tức là hắn có ý đồ rồi, đúng không? Ừm. Mình sẽ giết hắn.」
“Khoan-khoan-khoan-khoan đã.”
Tôi nắm lấy vai Azzy và đẩy cô về phía trước, để cô chắn giữa tôi và Hồi quy giả. Dù bị tôi lấy ra làm khiên, nhưng Azzy cũng chẳng hay biết gì mà chỉ giương mắt nhìn Hồi quy giả. Còn tôi thì núp đằng sau Azzy, hét lên trong hoảng loạn.
“Tôi không biết cậu đang nghĩ gì, nhưng cậu hiểu lầm rồi!”
“Tôi hiểu lầm gì cơ?”
“Mọi thứ! Tại cái đầu óc đen tối của cậu đấy! Mọi thứ là hiểu lầm thôi!”
“Đen tối? Tôi mới là người đen tối chứ không phải anh à?”
“Đúng rồi đấy! Cậu là một thằng biến thái trong đầu chỉ nghĩ toàn mấy chuyện bậy bạ!”
Uầy, cô ấy rút kiếm ra rồi.
Tôi nấp thật kín đằng sau Azzy và la tiếp.
“Chỉ có mấy kẻ biến thái mới nghĩ ai cũng giống như bọn họ! Cậu nghĩ tôi là loại người gì vậy hả?!”
Với ánh mắt lạnh như băng, Hồi quy giả đáp.
“Súc vật.”
“Không phải đâu mà!”
Ngay lúc này, đầu óc Hồi quy giả đang chứa đựng mấy suy nghĩ cực kì quái lạ. Còn những lời cáo buộc của cô thì vô lí đến mức khiến tôi cảm thấy hoang mang còn hơn cả giận nữa.
Suốt cuộc đời mình, tôi đã bị người ta gán cho rất nhiều tội danh. Nhưng trong ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên có người kết tôi vào tội quan hệ với thú vật. Mà kể cả thế, cô ấy thật sự định giết tôi ngay lập tức chỉ vì cái tội đấy à? Cô ta còn tồi tệ hơn cả State nữa!
Thấy Hồi quy giả tiến lại gần mình hơn, tôi dùng hết sức rống lên.
“Với một con chó á? Cậu bớt nghĩ bậy đi. Loại người bệnh hoạn nào lại đi quan hệ với chó chứ?”
Hồi quy giả lục lại ký ức của cô ấy, nhớ lại một vài khuôn mặt. Chắc đây là mấy kẻ từng làm cái hành động đáng ghê tởm kia.
Mẹ nó, đúng là tận thế sẽ bào mòn sự tỉnh táo của con người mà. Đám cặn bã đáng khinh của nhân loại kia.
Tôi lấy lòng bàn tay vỗ vào trán và cãi.
“Tôi biết. Trên thế giới này có những kẻ với gu mặn mà đến nỗi đầu óc người bình thường không thể nào hình dung nổi. Nhưng tôi thì khác! Tôi chỉ là một người bình thường với gu bình thường thôi!”
“...Anh cứ đối xử với Azzy như một con chó.”
Hồi quy giả chỉ vào Azzy, nãy giờ vẫn bị tôi tóm vai.
“Anh cố tình làm thế, hay anh thật sự nghĩ cô ấy là chó?”
“Gì?”
“Azzy không phải là chó. Cô ấy là Khuyển Vương. Một Thú Vương mang hình dáng con người.”
Azzy nhìn sang tôi và Hồi quy giả với vẻ thờ ơ. Con ngươi to tròn của cô lấp lánh, gương mặt đầy tò mò, còn miệng thì thở thổn hển như vừa chạy đua xong. Azzy trông như một cô gái với những lọn tóc vàng óng ả, khỏe mạnh và có phần hiếu động.
Ít nhất thì về mặt ngoại hình là vậy.
Tuy nhiên.
“Cải tạo viên Shei.”
“Anh không hiểu sao? Anh cứ coi cô ấy như chó, nhưng cô ấy thật ra là—”
“Cậu bị điên à?”
Hồi quy giả giật mình trước câu hỏi của tôi, còn tôi thì giơ Azzy trước mặt cô ấy. Azzy mở to hai mắt khi bị tôi đẩy qua lại.
“Sao cậu không nói tiếp đi, cải tạo viên Shei? Azzy là người à?”
“Sao? Anh đang cố…”
“Trả lời tôi! Azzy là người à? Cô ấy có xinh đẹp không?”
“Ờ, ờm…”
Trước sự tra vấn gắt gao của tôi, Hồi quy giả làu bàu với giọng điệu bào chữa.
“Th-Thì cô ấy mang hình dáng của con người, đúng không?”
“Tôi có hỏi thế à? Azzy mang hình dáng của con người thì đã làm sao? Bộ cậu thấy hứng lên khi nhìn thấy Azzy hay gì hả?”
“Không! Đ-đương nhiên là không rồi!”
“Nếu thế, tại sao cậu lại nghĩ tôi khác cậu? Cậu coi thường đạo đức và phẩm giá của tôi đến thế à?”
“Cái này…”
「Nhưng anh quá thân thiết với Azzy, và anh cũng là tên đàn ông duy nhất ở đây nữa…」
Vậy bà nội này đang tố cáo tôi vì tôi là một thằng đực rựa à?
Tôi cạn lời rồi.
Trước khi coi Azzy là phụ nữ, thì hãy nhớ rõ rằng về cơ bản, cô ấy chỉ là một con chó thôi!
Mà chờ đã, chẳng phải cô cũng đang giả trai à!
Mọi chuyện vô lí đến nỗi tôi cũng chẳng thể nào giận nổi. Thường thì tôi vẫn cam chịu trước mấy lời xúc phạm, nhưng nghi ngờ phẩm giá của tôi thì đúng là quá đáng mà.
“Nghe cho rõ đây, cải tạo viên Shei.”
Cơn giận của tôi đã chạm đến ngưỡng và hóa ngược lại thành sự bình tĩnh. Sau khi thở ra một hơi thật dài, tôi bắt đầu thuyết giáo Hồi quy giả.
“Giữa một người đi chơi trò ném bóng với người khác, và một người đi hỏi thăm người khác về ngày của họ, thì ai bình thường hơn?”
“Người hỏi thăm.”
“Vậy là cậu cũng hiểu. Giờ, giữa một người đang chơi ném bóng với một con chó, và một người đi hỏi thăm con chó về ngày của nó, thì ai bình thường hơn?”
“Cái này…”
「Azzy là chó, nhưng…」
Vậy là cô cũng tự thừa nhận rồi còn gì. Sao cô phải nổi giận với tôi dù đã biết rõ câu trả lời?
Tôi đưa mắt nhìn Hồi quy giả.
“Đúng vậy! Đối xử với một con chó như một con chó là chuyện bình thường! Đừng hỏi nó, ‘Chào ku, sáng nay ku ăn gì vậy?’ chứ!”
“N-nhưng—”
“Nhưng Azzy có hình dáng con người à? Ồ, tức là cậu coi Azzy là người, đúng không? Cậu đang dùng cặp mắt biến thái của mình để coi Azzy như một con người, rồi xâm hại thân thể của cô ấy à?
“K-không! Tôi—”
“Cậu cũng là đàn ông như tôi! Thật ra, cậu còn đáng nghi hơn cả tôi nữa! Tại sao cậu luôn nói chuyện với chó như thể chúng là người, và còn bám đuôi tôi hả? Bộ cậu đang ghen tỵ với tôi à? Phải vậy không?!”
“Đương nhiên là không rồi!”
“Nói vậy thì ai cũng nói được. Cậu đã tự nhìn lại hành động của bản thân chưa?”
「Ư, giá mà mình không cải trang…!」
Hồi quy giả đang giả nam không không thể phản bác lại tôi. Tôi bước lên một bước, tự tin về chiến thắng của mình. Còn Azzy, nãy giờ vẫn bị tôi tóm vai, dường như chỉ nghĩ đây là một cuộc trò chuyện buồn cười.
“Cậu hiểu chưa? Cậu mới là người kỳ lạ ở đây đó!”
Logic luôn hé lộ sự thật. Ngay cả bản thân Hồi quy giả cũng hiểu tôi mới là người đúng. Rằng tôi mới là người bình thường ở đây. Đối mặt với đòn tấn công đầy dẫn chứng và logic của tôi, Hồi quy giả đành phải lùi lại một bước.
“Gâu?”
Về phần mình, thì bởi Azzy không thể hiểu nổi những câu nói dài hơn hai vế, nên cô chỉ biết nhìn tới lui. Tuy nhiên, ngay cả hành động ấy cũng chứng minh rằng về bản chất, cô ấy là một con chó.
Cuối cùng thì chó vẫn là chó. Trước một Hồi quy giả đã quên mất sự thật đơn giản này, tôi tung ra đòn kết liễu.
“Cậu mới là người kỳ lạ khi trò chuyện với chó! Cậu hiểu chưa? Mặc dù tôi không hề có cảm xúc gì với Azzy, tôi vẫn có thể nói rằng mình yêu cô ấy cả trăm ngàn lần!”
Tuy nhiên, vào lúc đó, tôi đã quên mất một điều rất quan trọng.
Azzy không chỉ là chó, cô cũng là Khuyển Vương mà thế giới đã lựa chọn, đại diện cho giống loài của mình để giao tiếp với con người. Cô có thể không hiểu ý tôi, nhưng cô vẫn nghe thấy lời tôi nói.
“Ấu?! Cậu không thích tớ ư?”
“Hả?”
Nghi ngờ dấy lên bên trong đôi mắt to tròn của Azzy khi cô ngước lên nhìn tôi. Chiếc đuôi lắc lư thường ngày của cô giờ rũ xuống, còn đôi tai vểnh thì cũng trỏ xuống mặt đất.
“Cậu… ghét tớ ư?”
“Nào Azzy, tôi đâu có ý như vậy đâu. Chuyện này khó giải thích lắm—”
“Gấu?”
Chờ đã. Hừm. Hãy suy nghĩ thật kĩ về chuỗi hành động tiếp theo nào. Khuyển Vương là chó, nên tôi không thể dùng mấy từ ngữ phức tạp được. Kể cả tôi có cố gác chuyện này lại, thì cô ấy cũng không chấp nhận đâu. Mọi luận điểm mà tôi sử dụng với Hồi quy giả đều sẽ bị Azzy coi là suy nghĩ thật lòng.
Tức là tôi có một vài lựa chọn. Liệu tôi có nên tấn công Hồi quy giả tiếp để châm chọc cô ấy thêm chút nữa, đổi lại thì Azzy có thể sẽ ghét tôi? Hay tôi nên giữ mối quan hệ tốt đẹp với Azzy và tha cho Hồi quy giả lần này?
…Chà, câu trả lời quá rõ ràng rồi. Tôi không ngu đến độ bán rẻ tương lai chỉ vì niềm vui nhất thời đâu.
“Đương nhiên là tôi nói dối rồi. Tôi thích Azzy nhiều lắm.”
“Nhiều lắm ư?”
“Đúng vậy. Nhiều lắm. Cậu là cô bé đáng yêu và ngoan ngoãn nhất ở đây.”
Tôi không nói dối. So với Hồi quy giả đằng đằng sát khí và con ma cà rồng đáng sợ kia, thì Azzy hữu ích hơn gấp vạn lần. Nếu cô ấy có thể đọc bầu không khí tốt hơn và biết tiết chế lại một chút… thì sẽ là hoàn hảo.
Nhưng chó vẫn chỉ là chó. Tôi phải làm quen với cách cư xử của Azzy thôi.
“Cậu… thích tớ à?”
“Tôi thích cậu.”
Cảm xúc của Azzy rất dễ bị thay đổi chỉ với một vài lời nói đơn giản, khiến tôi không biết phải gọi cô là ngây thơ hay ngốc nữa. Chắc là cả hai. Thế nhưng con người lại yêu loài chó chính vì sự ngây ngơ và ngốc nghếch ấy, nên tôi cũng chẳng mắng cô được.
Trong khi tôi vẫn còn đang tươi cười…
“Gấu! Thế cậu có yêu tớ không?”
「...Yêu ư?」
Tại sao cô lại hỏi tôi cái đó vào đúng lúc này hả? Ai dạy hư cô à? Cơ mà thằng chó nào lại giao vào đầu cô ấy cái từ vô nghĩa như ‘yêu’ chứ?
À, là tôi chứ còn ai vào đây nữa.
Thôi rồi lượm ơi. Tự dưng lại gậy ông đập lưng ông rồi.
Tôi cố phớt lờ ánh mắt lạnh như băng của Hồi quy giả và chậm rãi gật đầu, đáp lại Azzy.
“Có… chứ.”
Tôi có thể bảo một con chó là tôi yêu nó cả trăm lần cũng được.
Ý tôi là, có những người còn thương chó còn hơn cả đồng loại của mình. Dẫu vậy… trước đôi mắt lạnh lùng, đầy phán xét của hồi quy giả thì vẫn hơi khó xử…
Nhưng chẳng còn cách nào khác. Tôi nuốt nước miếng trong bầu không khí chợt trở nên căng thẳng và mở miệng lần nữa.
“Tôi… yêu cậu...”
Nghe thấy thế, đuôi Azzy vẫy trở lại. Người ta thường bảo ‘Lời nói gió bay’, nhưng Azzy thì lại tin mọi thứ một cách vô điều kiện. Cô cười và giang hai tay về hướng tôi. Azzy tựa vào người tôi, để tôi đỡ lấy trọng lượng cơ thể cô. Loài chó chỉ làm vậy đối với những người mà chúng cảm thấy gần gũi và tin tưởng nhất.
Niềm hạnh phúc hiện rõ trên gương mặt cô. Azzy cười ngốc nghếch, hai mắt cô cũng cong lên.
“Gấu! Tớ cũng rất, rất, rất thích cậu nha! Tớ yêu cậu!”
“Ừm…”
Cả đời này, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thì thầm lời yêu với một con chó.
Azzy chôn mình trong vòng tay tôi. Tôi dùng bàn tay run rẩy của mình xoa đầu Azzy.
Và như mọi khi—
「Mình… cần phải coi chừng thằng cha này.」
Sự cảnh giác của Hồi quy giả chỉ tăng chứ không giảm.
Trời ơi, dừng lại đi. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt phán xét ấy. Và cũng ngưng cái điệu sờ mó chuôi kiếm đi cho tôi nhờ. Tôi đâu phải loại người như vậy.
Tôi chỉ coi cô ấy là thú cưng thôi.
「Nếu anh ta thật sự là quân nhân của State và tình nguyện đến Tantalus… thì việc anh ta sở hữu sức mạnh như vậy cũng hợp lí. Bởi vậy, mình càng phải để mắt hơn đến anh ta.」
À, cái này thì tôi có thể đồng cảm được. Đối với mấy đứa nổi thú tính với động vật thì tôi cũng thấy tởm. Và tuy là tôi yếu nhớt, nhưng giả sử có gặp lũ đó, thì tôi cũng không cố giết chúng ngay lập tức đâu. Bộ cô không nghĩ là xử tử ai đó chỉ vì họ quá yêu động vật có hơi lố à?
「...Có một tổ chức ngầm trong Lực Lượng Đặc Nhiệm của Military State. Một hội kín đang tìm cách kiểm soát Thú Vương và thu phục họ về dưới trướng State để đánh chiếm các nước lân cận.」
Khoan, gì cơ? Một hội kín á?
「Chính Quyền Nhân Loại, gồm những chuyên gia huấn luyện quái thú, và những kẻ phân biệt chủng tộc khinh bỉ thú nhân hơn bất cứ thứ gì. Nhiều khả năng anh ta là một trong số chúng.」
Một loạt các hình ảnh lướt qua trong đầu Hồi quy giả.
Trong một quá khứ chưa từng xảy ra, Shei đang đứng giữa một đồng bằng rộng mênh mông. Trên tay cô là thanh kiếm nhẹ tựa lông hồng, nhưng trái tim cô thì lại nặng trĩu như đá tảng.
Cảm giác tội lỗi vì không thể ngăn chặn ngày tận thế đè nặng lên vai cô. Sự bất lực khi không thể làm được gì. Kiếp này cô cũng thất bại. Mọi người xung quanh cô sẽ lại chết thêm một lần nữa. Và rồi một mình cô sẽ lại mở mắt… để có thể bước về phía trước, tìm kiếm một tương lai khác.
Kế bên Hồi quy giả, hàng chục người đứng thành hàng, co rúm lại vì sợ hãi. Mồ hôi lạnh nhỏ giọt từ tay họ, và mắt họ run lên đầy khiếp đảm, nhưng giờ họ cũng chẳng dám mơ tưởng về việc thoát khỏi kết cục tất yếu đang chờ đón mình.
Nếu kẻ thù của họ là nhân loại thì họ có thể cầu xin lòng nhân từ, van nài để người thân được an toàn dù cho bản thân họ có phải ngã xuống…
Tuy nhiên, thứ mà họ đang đối mặt không bị ràng buộc bởi luật lệ của con người. Chúng có hình dạng như người, nhưng về bản chất thì lại chẳng phải người.
Đường chân trời rung chuyển. Một làn sóng điên loạn, do một vài thủ lĩnh nhỏ lẻ dẫn đầu, là điềm báo cho hàng nghìn con quái thú đang lao tới, hùng hậu đến mức có thể ví như một lớp vỏ bao phủ bề mặt Trái Đất.
Những con thú mang đặc điểm khác nhau. Một số có hai chân, trong khi những con còn lại có bốn. Một số thì trông giống người nhưng có đuôi và tai của động vật. Thú nhân. Họ là những con cháu bắt nguồn từ một tội ác cổ xưa mà nhân loại phạm phải. Con cái của những thú nhân, sinh ra là con người nhưng lại bị coi là kẻ ngoại lai, dùng toàn bộ sức lực của mình để tận diệt nhân loại.
Phía trước họ, các thân ảnh tỏa ra ánh hào quang phi thường dẫn đầu cuộc tiến công.
Các Thú Vương.
Những thủ lĩnh đại diện cho cả một giống loài.
Tuy Thú Vương rất cường đại, nhưng họ không ưa bạo lực. Họ là những cá nhân đại diện cho ý chí của cả giống loài, là những nhà ngoại giao truyền tải ý muốn của con dân họ đến với nhân loại.
Tuy nhiên, một khi giống loài mà họ đại diện quyết định chống lại nhân loại, nếu như ý muốn của giống loài đó đã đủ rõ ràng…
Thì Thú Vương sẽ hành động theo ý muốn của con dân họ.
Những giống loài không thể chịu đựng được sự ghẻ lạnh và hận thù, bị thúc đẩy bởi bản năng động vật, đứng trên tiền tuyến.
Máu, lửa, tro.
Các thú nhân trang bị cho mình thép và lửa để tấn công con người… Bản năng hoang dã của họ kết hợp với vũ khí tạo nên một thảm họa chưa từng có.
Hơn nữa, đa phần những thú nhân đứng lên, chống đối nhân loại chính là—
Thú Vương đã tập trung lực lượng lớn nhất để tàn sát nhân loại chính là—
Những mảnh vụn của quá khứ mờ dần, và tôi trở về thực tại. Những gì tôi vừa thấy sống động đến mức dấu vết của nó vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi.
Sự kiện mà tôi đã chứng kiến chính là tương lai, đồng thời cũng là quá khứ. Quá khứ mà Hồi quy giả đã trải qua, và sẽ là tương lai của tôi nếu không có gì thay đổi.
Tôi đặt bàn tay run rẩy của mình lên đầu Azzy trong khi cô ấy dựa vào người tôi. Tai cô vẫy nhẹ như cánh bướm, khẽ vểnh lên khi được tôi chạm vào.
Khuyển Vương đang im lặng ôm lấy tôi, thủ lĩnh của loài cún đáng tin cậy và dễ thương này đây, sẽ mỉm cười trong lúc tắm máu nhân loại ở một tương lai không xa.
「Sự tồn tại của Thú Vương đã được thế giới này định sẵn. Dù mình có giết cô ấy ngay tại đây, một Khuyển Vương mới sẽ được sinh ra ở nơi khác.」
Tại sao trước giờ tôi lại không để tâm đến những mối lo của Hồi quy giả?
Không đời nào những mối lo của một người từng trải như cô ấy lại là thái quá.
「Chừng nào cảm xúc của Azzy còn phụ thuộc vào người đàn ông này, mình không thể giết anh ta được. Nhưng cũng khó mà xác nhận được anh ta có phải một thành viên của Chính Quyền Nhân Loại hay không. Hiện tại, anh ta chính là nhân tố có khả năng gây ra vụ tàn sát cao nhất. Mình phải để mắt tới anh ta mới được.」
Cũng hợp lí.
Cơ thể Azzy ấm áp và mềm mại, Bàn tay cô hơi quay ngược lại để móng vuốt khỏi cào vào tôi, chứng tỏ cô không hề muốn làm tổn thương ai. Và cô ấy chắc chắn không cố tình làm thế, tức là bản tính tốt bụng đã khắc sâu trong trong tiềm thức của Azzy.
Rốt cuộc điều gì đã xảy ra khiến đôi bàn tay dịu dàng ấy mở đường cho một cuộc tàn sát?
Có vẻ tương lai còn khắc nghiệt hơn những gì tôi tưởng.


4 Bình luận
Sau này hồi quy giả còn phải hối hận vì quyết định giả trai của mình nhiều