Về kênh Metube của Hiyorin thì tên chính thức mà chị ấy đặt là ⌈Lâng lâng cùng Hiyorin⌋… Nghe ra dáng chủ kênh đến mức không cãi được luôn mà.
Chị ấy bất ngờ đề cập về vụ này trong khi tôi đang lấy mấy lon ChuHai từ tủ ra. Vào giờ này thì hội Souma vốn đã tàn tiệc nên Shizuka và Mafuyu-chan đã về từ lâu rồi.
“Um… Đặt tên vầy ý là chị tính sẽ uống khi lên stream luôn đấy ạ?”
Vừa nghe thấy cái tên channel thì đầu tôi đã nghĩ đến mối lo này đầu tiên luôn rồi.
Thì cũng bởi tình trạng Hiyorin khi say đâu phải là thứ nên hiện hữu trên internet cho bàn dân thiên hạ chứng kiến được đâu chứ!
Và chắc hẳn không cần tôi nói ra thì chị ấy cũng tự nhận thức được việc này rồi nhỉ?
“À thì…. Chị nghĩ công việc chủ yếu của mình chắc chỉ là stream tại nhà và làm video đăng lên kênh thôi. Còn về vụ bia rượu thì… Làm người lớn dễ bị cám dỗ hơn em nghĩ nhiều lắm ó…”
Nói đoạn, chị ấy liền làm một ngụm từ lon bia nặng đô quen thuộc đang cầm trên tay kia. Ê này chị ơi, đấy là lần thứ 3 luôn rồi đó…
Thiết nghĩ chị ấy nên đổi lại tên thành “Say bí tỉ” có khi lại hợp hơn không chừng.
Đến mức này thì tôi cũng không có gì hơn để nói nữa, vì vốn đã nhận thức được mức độ ghiền rượu của chị ấy nên có can thiệp sâu cũng chả giải quyết được gì cả. Dù sao thì cảm quan của cả 2 về vấn đề này cũng khác nhau rõ rệt mà.
“…Lúc đấy mong chị cố kiềm chế lại giúp em với ạ.”
Tôi quay lại chỗ ngồi của mình và chậm rãi là một ngụm ChuHai ướp lạnh.
Hương vị vẫn vậy nhỉ, vẫn ngon nhưng đối với tôi chỉ cần một lon là đủ rồi, trái ngược hoàn toàn với chị ấy…
“Nè… Souma-kun… Em sẽ xem stream của chị phải chứ?”
Hiyorin rụt rè hỏi, khẽ giấu khuôn mặt chị ấy sau lon ChuHai kia.
…Cứ mỗi khi lên cơn say thì tính cách chị ấy lại có đôi phần trẻ con hơn nhiều. Sự đối lập giữa 2 tính cách kia tạo nên một Hiyorin dễ thương hết sức, đến mức khiến tôi chỉ cần mất cảnh giác thôi là đổ luôn mất rồi. Có lẽ ngay từ đầu việc ở chung với chị ấy mỗi khi uống đã là quyết định sai lầm rồi không chừng.
“Dĩ nhiên là em định xem rồi. Cơ mà nếu chị thấy xấu hổ hay gì thì cứ thoải mái nói ra đi ạ, việc đấy em hiểu mà.”
Chính tôi cũng sắp sửa có buổi debut đầu tiên trong đời nên việc cảm thấy xấu hổ khi bị ai đó quen biết xem stream của mình thì tôi cũng cảm thông được phần nào mà.
“Hả, umm… K-không phải vụ đấy đâu em, chỉ là…. Nếu chị có lỡ mà quá chén rồi gây chuyện thì… Nhờ em can thiệp giúp nhé?”
“Ehh…?”
“…..Không được ư?”
Giờ thì chị ấy lại khẽ nghiêng đầu sang bên, cử chỉ ló mặt ra khỏi lon ChuHai từ đằng sau kia thật sự dễ thương đến phi lý luôn mà!! Khuôn mặt của tôi cũng đang dần nóng lên luôn đây này…
“…À em không… Ý là em không phải là không muốn, chỉ là chị muốn em ngăn chị lại kiểu gì mới được chứ? Nếu mà chị giữ bình tĩnh lại khi nghe thấy tiếng chuông cửa thì có thể em làm được đấy ạ.”
“Ừm, về việc đấy thì… Chị muốn em nhận lấy thứ này trước đã…”
Nói đoạn, Hiyorin chần chừ lấy ra thứ gì đó từ trong túi ra.
…..
Ơ kìa, cái cảm giác déjà vu quen thuộc gì đây? Cảm tưởng như không cần nhìn tôi cũng biết được vật thể nhỏ nhắn đang nằm gọn giữa các ngón tay mảnh khảnh của chị ấy là thứ gì vậy.
Tôi chậm rãi xòe tay ra, Hiyorin cũng chậm rãi đặt thứ đó vào tay tôi.
…Yep, biết mà.
“Chìa khóa?”
“Ừm… Là chìa khóa… Phòng của chị đó..”
“Hiyorin-san này… Chị có biết làm vậy là có ý gì không vậy ạ?”
Theo lẽ thường thì việc đưa chìa khóa phòng mình cho người khác nghiêm trọng có khác gì bán nhà đâu kia chứ?
Ít nhất thì mối quan hệ cũng phải trên tình bạn đã rồi mới cân nhắc việc nên đưa hay không nữa kìa!
“Ừm… Thì là chị cũng sang nhà em suốt thôi mà, gần như ngày nào cũng qua luôn kia kìa..? Nên là việc này cũng đâu có khác nhau lắm đâu phải chứ…?”
Càng nói tâm trạng chị ấy lại càng rối hơn, lại vội vàng cầm lấy lon ChuHai làm một ngụm rõ lớn để trấn an. Mà sao cổ họng chị ấy chuyển động nhìn cuốn vậy nhỉ? Thứ chất lỏng dễ dàng biến một người bình thường trở nên điên loạn kia cũng theo đó tiêu biến hết vào bên trong dạ dày của chị ấy sạch luôn rồi.
…Và khi tay chị ấy dần hạ xuống, cũng là dấu hiệu cho thấy một Hiyorin khác đang trỗi dậy.
“Đã nói ổn rồi mà, cứ cầm lấy đi!”
“Whoa!?”
Lon ChuHai bị đập mạnh xuống bàn một tiếng rõ to khiến tôi giật cả mình. Khi rụt rè nhìn sang thì Hiyorin đã vào mode say xỉn từ bao giờ mất rồi.
“Tính cách chị quay ngoắt 180 độ đúng nhanh thật đấy…”
Tình trạng này xảy ra dạo gần đây khá thường xuyên nên có thể nói tôi cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần trước rồi. Được cái là việc nhậu cùng Hiyorin này không ảnh hưởng đến 2 người kia vì chỉ đợi khi ăn tối xong tụi tôi mới uống, cơ mà sau đó còn phải dắt chị ấy về nhà nữa khiến tôi mệt chết mất, cơ mà chuyện đấy xảy ra bao lần rồi nhỉ? Chịu, đếm không xuể luôn mà.
Có lẽ chị ấy cũng muốn tôi đưa về nhà thuận tiện hơn nên mới đưa chìa khóa cho tôi chăng?
“Souma~! Dỏng tai lên nghe cho rõ đây này!”
“Vâng…?”
Vừa xuống bếp để rót ly nước, tôi vội vàng đáp lại giọng nói đang vang lên từ sau lưng kia.
“Chị ấy nhé… Thích… Souma lắm đấy.”
“…Hử?”
Ly nước vẫn còn cầm trên tay, tôi bất giác quay đầu lại và thấy Hiyorin đang nằm gục trên bàn, à không, đầu chị ấy chỉ cúi thấp đến mức tưởng như sắp chạm vào bàn thôi. Đến khi tôi nghĩ sắp gục đến nơi thì chị ấy lại đột nhiên bật dậy, cứ thế lắc lư qua lại liên tục không thôi.
“Thì là thích ó… Nên mới trao chìa khóa cho em đó…!? Còn em nữa… Quan tâm đến chị nhìu hơn nữa coi nàooo….?”
“Chị… Nghiêm túc đấy à? Mà không, nghĩ kiểu gì cũng không thể…”
Có lẽ ngay từ đầu tôi không nên đặt quá nhiều niềm tin vào câu từ của chị ấy khi say mới đúng. Nhìn xem, Hiyorin giờ gục luôn xuống bàn luôn rồi kìa, quả nhiên là vô lý mà. Giờ có bảo chị ấy còn chút nhận thức nào thì tôi cũng chả tin nữa là…
…Cơ mà.
“Thật sự hại tim em lắm đấy chị ơi..”
Được Oshi nói chữ “thích” thì ai mà chả ôm ấp trong lòng nhiều suy nghĩ này nọ kia chứ?
Cứ thế, tôi dùng chìa khóa dự phòng được Hiyorin trao cho để mở cửa dẫn chị ấy về nhà, cùng với cả dòng suy nghĩ đang rối bời và con tim không ngừng loạn nhịp kia.


5 Bình luận
TFNC