Tôi là Kỵ sĩ Anh hùng của...
Mishima Yomu Takamine Nadare
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 04 - Cỗ máy siêu phẩm Mohave

0 Bình luận - Độ dài: 3,513 từ - Cập nhật:

Tại phòng luyện tập bên trong mẫu hạm Melea.

Luyện tập thông qua việc điều chỉnh trọng lực của căn phòng, đó chính là Emma với bộ đồ thể thao trên người. 

Hoàn thành bài tập đến mức thở không ra hơi, cô nhìn lên đồng hồ hiển thị thời gian trên tàu.

「KHÔNG CÓ AI CHỊU TỚI CẢAAA ! !」

Emma ôm lấy đầu rồi hét lên, cô không lấy được lòng mọi người xung quanh.

Đáng lẽ hiện tại là lúc một số binh sĩ đang phải tham gia luyện tập, tuy nhiên con tàu Melea có kỷ luật rất lỏng lẻo khiến mọi người cũng phớt lờ các quy định theo.

Bên trong phòng tập rất rộng, Emma vừa cố lấy lại nhịp thở vừa lau đi mồ hôi.

「Tại sao lại tệ đến vậy cơ chứ?」

Gia tộc Banfield hiện tại――quân đội độc lập của Bá tước đã từng trải qua cải cách kể từ khi lãnh chúa mới lên thay.

Từ chỗ không hơn gì một con hổ giấy tới một đội quân thực sự có thực lực.

Và do người lên thay là một lãnh chúa quyết liệt, Emma được nghe rằng quân đội ngày càng trở nên nghiêm khắc hơn.

Mặc dù vậy, thực tế khác biệt chỉ khiến cô trở nên bối rối.

「Ha~」

Buông một tiếng thở dài, do đã hoàn thành bài tập rồi nên Emma quyết định đi tắm.

Tại khoang chứa máy bay bên trong Melea.

「Mọi người, tôi thực sự đang rất tức giận đấy!」

Doug, Larry, Mollie xếp thành một hàng, và cô đang cố thể hiện thái độ kiên quyết trước ba người không tham gia luyện tập theo quy định.

Tuy nhiên, vì dạo gần đây bị đủ thứ chuyện đổ ập xuống đầu, khiến cô phần nào không cảm thấy tự tin.

Trước thái độ đó của Emma, chắc chắn cả ba cũng đã đều nhìn thấu.

Và rồi từng người một đều trưng ra vẻ mặt phiền phức.

「Emma-chan nghiêm túc quá rồi đó. Trước hết là những người chịu nghiêm túc tập luyện hoàn toàn không tồn tại trên con tàu này đâu」

「Như vậy là không được!」

Trông thấy Emma đang cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một tiểu đội trưởng, Doug tỏ vẻ bối rối rồi cười lên. 

「Quả là một cô bé có động lực nhỉ」

「Tôi không phải là cô bé, xin hãy gọi tôi là đội trưởng dùm!」

Thấy Emma nâng giọng trước mặt những cấp dưới đang tỏ vẻ uể oải, Larry khó chịu cất lời.

「Cô phiền phức quá đó」

「Ph, phiền phức hả!? Đ, điều đó mới là kỳ lạ ấy. Chúng ta đều là quân nhân, và đây cũng là nhiệm vụ――」

「Đó mới chính là cái phiền phức mà tôi muốn nói đấy」

Đối mặt với Emma chỉ đang nói ra sự thật, Larry thản nhiên đút tay vào túi rồi tự ý bỏ đi không cần xin phép.

Nhìn theo bóng lưng Larry, khóe miệng Emma mấp máy liên hồi.

「Không, ano――Đây là quân ngũ đó」

Đối với môi trường sở hữu kỷ luật nghiêm ngặt như quân ngũ, hành vi của Larry có thể được coi là vấn đề nghiêm trọng.

Nếu như ở đây mà là sỹ quan hướng dẫn Claudia thì chắc hẳn là họ đã bị trừng trị nghiêm khắc rồi.

Còn đối với hiện tại, Emma cũng phải chịu một phần trách nhiệm.

Thân làm một tiểu đội trưởng, Emma luôn được dạy cần phải nghiêm khắc thì mới có thể lãnh đạo cấp dưới.

Trông thấy Emma hiện đang siết chặt nắm tay lại, Doug cất lời với cô.

「Tiểu thư, cho tôi xin chút thời gian nhé」

「Không có tiểu thư nào ở đây cả! TÔI LÀ――」

「Vậy thì thiếu úy. Phiền cô đi theo chúng tôi được không?」

Bị ánh nhìn nghiêm nghị từ người đàn ông với vẻ mặt dữ tợn hướng tới, Emma khẽ giật mình những vẫn cố đứng thẳng. 

Quan sát hai người họ, Molly chỉ khẽ nhún vai rồi sau đó quay trở lại công việc.

「Vậy thì tôi quay lại việc bảo trì tiếp đây nhé」

Tiếp tục nhìn theo bóng lưng Molly cũng đang rời đi, Emma nhận ra bản thân mình đang phải quản lý một tiểu đội với toàn những thành phần rắc rối.

(Toàn là những kẻ có vấn đề――Và cả chính mình cũng vậy sao)

Đến ngay cả chính bản thân còn chẳng đủ khả năng để điều khiển kỵ sĩ cơ động một cách tử tế, Emma rơi vào chán nản khi nhận ra rằng chính cô cùng có thể bị coi là một kẻ có vấn đề.

Nơi mà Doug dẫn cô tới là một khoang chứa phi cơ với đầy những kỵ sĩ cơ động trực thuộc tiểu đội do Emma chỉ huy.

Khi Molly trong bộ giáp trợ lực hiện đang thực hiện công việc bảo trì phần chân chiến cơ, Emma và Doug cùng đứng cạnh nhau quan sát.

Emma ngước nhìn lên cỗ chiến cơ.

Một kỵ sĩ cơ động có kiểu dáng đơn giản, với phần đầu trông giống như đang đội chiếc mũ bảo hiểm.

Gần như không được trang bị bất kỳ phụ kiện nào.

Trong khi chiến cơ của đội trưởng với màu sơn như thể che kín mặt lại, tạo cảm giác có phần đặc biệt hơn.

Đứng trước cỗ chiến cơ, Doug bắt đầu hào hứng cất lời.

「Cô có biết tên của loại chiến cơ này không?」

Cảm giác như bản thân đang bị chế giễu, Emma lạnh lùng đáp với vẻ mặt hờn dỗi.

「Là 【Mohave】 phải chứ? Có như vậy thì sao mà tôi không biết được」

Toàn bộ những kiến thức cần thiết đều bị nhồi nhét vào trong đầu cô kể từ những ngày còn học ở Học viện kỵ sĩ.

Ấy vậy mà họ lại coi cô như thể đến những điều cơ bản cũng không biết, Emma tỏ ra tức giận.

Dẫu vậy, Doug lại hướng ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Mohave.

「Chính thức thì đây là Mohave Type 2. Trong khi mẫu phổ biến hiện nay đều là Type 4, đây là mẫu đã bị lạc hậu tới hai đời rồi」

「Ế?」

Và khi Emma thử kiểm tra thông số chi tiết, cô mới nhận ra những gì cô học so với thực tế hiện tại sai khác rất nhiều.

Doug tiếp tục phần giải thích.

「Dường như những mẫu đầu tiên khi mới ra mắt của thứ này cho hiệu suất khá tệ. Và nếu để so sánh với những mẫu đang được sản xuất đại trà hiện tại, thậm chí cần phải hai đánh một thì mới có thể thắng được」

「Ế? Nhưng chẳng phải đây hiện đang là mẫu phổ biến khắp Đế quốc sao?」

「Số tiền bỏ ra chỉ cho một mẫu sản xuất đại trà đời cũ đủ để mua tới ba mẫu này khi mới ra mắt. Bên cạnh đó, mẫu này còn vượt trội hoàn toàn cả về năng lực sản xuất lẫn công tác bảo trì. Và với chi phí duy trì hoạt động quá rẻ, kết quả là khiến giới quý tộc đổ xô mua sắm tới cháy hàng. Cũng nhờ có vậy mà thứ này mới được mệnh danh là “Kiệt tác của Đế quốc”」

Bất chấp việc thể hiện hiệu suất kém cỏi, mẫu chiến cơ này nhờ có khả năng dễ dàng sản xuất hàng loạt lẫn chi phí vận hành, bảo trì thấp nếu vẫn trở nên phổ biến khắp toàn Đế quốc.

Thế nhưng tại sao, cỗ máy đời cũ này vẫn được sử dụng tại Merea?

Emma thắc mắc trong lòng, tuy nhiên cô chưa kịp hỏi thì Doug đã trả lời trước.

「――Cũng giống như chúng ta vậy」

「Ế?」

「Nói tóm lại là vật tiêu hao rẻ tiền có thể dùng một lần rồi vứt」

Mặc dù thường cười rất nhiều, tuy nhiên Doug hiện lại đang nhìn Emma với vẻ mặt đanh lại.

Tuy nhiên, câu chuyện của Doug không thực sự thuyết phục Emma cho lắm

「Chúng ta không phải là vật tiêu hao! Bởi vì――」

「Cô nghĩ không phải à? Tiểu thư đây đúng là chẳng biết gì cả」

Vẻ mặt cay đắng, khó chịu hiện rõ lên trên gương mặt Doug như thể đang nhớ lại chuyện gì đó trong quá khứ.

「Tôi đã phục vụ trong quân ngũ kể từ gia chủ Banfield đời trước rồi」

「Kể từ gia chủ đời trước sao? Ế, nhưng quân đội trực thuộc cũ của gia tộc Banfield đều bị giải tán rồi mà」

Kể từ ngày gia tộc có lãnh chúa kế nhiệm, toàn bộ quân đội trực thuộc gia tộc Banfield đã phải trải qua một cuộc đại cải tổ.

Vào thời điểm đó, lực lượng chủ đạo lại phần lớn là quân chính quy tiếp nhận từ Đế quốc.

Kể từ đó trở đi, hàng ngũ tướng lĩnh trong quân đội tư nhân cũ đều bị cho giải tán, toàn bộ lực lượng về căn bản có thể coi là đã được cải tổ toàn diện.

Doug đút tay vào trong túi quần và bắt đầu nói về khoảng thời gian đó.

「Khoảng thời gian đó thực sự rất khó khăn. Chúng tôi toàn chỉ được cấp những vũ khí lỗi thời, không đủ khả năng chống lại không tặc. Dẫu vậy, chúng tôi vẫn bị bắt phải chiến đấu và bị đẩy ra chiến trường vô số lần. Những quân nhân mang đầy ước mơ và hy vọng ngày nào đều đã mất hết hy vọng và trở nên vô cảm」

「V, vậy nên, ngài lãnh chúa mới tiến hành cải tổ――」

「Đúng vậy. Quyết định đó hoàn toàn đúng đắn. Nhưng ngay cả trong hoàn cảnh đó, chúng tôi vẫn bị bắt phải làm tất cả mọi thứ!」

Thấy Doug chợt gào lên, Molly kinh ngạc quay sang nhìn, nhưng rồi cũng liền quay lại công việc.

Emma mặc dù cũng rất kinh ngạc, tuy nhiên khí thế đáng sợ mà Doug tỏa ra khiến cô không thể nói được gì tiếp.

「Chúng tôi không chiến đấu vì lũ quý tộc chết bằm đó. Chúng tôi liều cái mạng của mình là vì nhân dân. Nếu như không phải chúng tôi thì chính nhân dân mới là những người phải chịu đau khổ. Khoong bao giờ có chuyện chúng tôi chiến đấu vì lũ quý tộc cả. Để rồi kết quả là tân lãnh chúa đã ruồng bỏ chúng tôi như hiện tại.」

「Điều đó không đúng!」

Khi thấy Doug phủ vị lãnh chúa hiện tại, Emma lên tiếng đáp trả.

Dẫu vậy, Doug không có ý định nghe Emma.

「Sao không. Là chính cái đơn vị này đấy. Chính cái nơi được dùng để đẩy những kẻ vô giá trị mang tên Melea này là bằng chứng rõ ràng nhất. Chính lãnh chúa hiện tại là người đã đẩy toàn bộ chúng tôi vào một nơi như thế này đấy」

「Ế?」

Gân xanh hằn lên trên trán Doug với vẻ mặt cực kỳ kích động.

「――Đương nhiên là nhân dân rất hoan nghênh rồi. Quân đội rệu rã cuối cùng cũng được cải tổ. Mọi người từ giờ trở đi sẽ không còn phải run sợ trước cướp biển nữa」

Kiên cường chiến đấu tới vậy, để rồi bị chính những người mình từng bảo vệ phản bội, chắc hẳn đó chính là cảm giác của những người lính như Doug.

Emma dù cũng cố gắng phản bác lại――Nhưng dù có nói gì thì Doug cũng sẽ không chịu hiểu, cô đành bỏ cuộc.

「Chắc hẳn cô cũng đã gặp chỉ huy của chúng tôi rồi phải chứ? Ông ấy cùng từng mà một con người mang đầy nhiệt huyết, từng liều cả mạng sống để chiến đấu vì nhân dân. Dẫu vậy mà kết cục là cũng bị tân lãnh chúa dễ dàng ruồng bỏ. Cũng giống hết như cái cách mà bọn họ vứt bỏ thứ này」

Doug giơ ngón tay cái trỏ về phía mohave, một cỗ máy với khả năng cấp tốc thay thế đến từng bộ phận hỏng hóc đến mức không còn sửa chữa được.

Một cơ chế để loại bỏ những thứ đã mất giá trị, Doug như đang muốn nói cho Emma rằng chính bản thân bọn họ cũng chẳng khác gì thứ kia.

「Quân đội cũ của gia tộc quá thiếu tin cậy. Chính giới thượng tầng hiện nay đã nói vậy và kết quả là đẩy chúng tôi tới vùng biên ải. Đoán chắc trong lòng họ chỉ mong chúng tôi chết quách đi. Toàn bộ phi thuyền lẫn chiến cơ đều bị lạc hậu tới cả thế hệ」

「C, cái đó cũng là do nhiều vấn đề khác nữa」

Ví dụ như đâu là nơi nên tập trung hiện diện quân sự? Thậm chí vấn đề trang thiết bị còn bị cả chính trị xen vào.

Quân đội đang rơi vào tình cảnh sẽ không vận hành nổi nếu thải loại hết đồ cũ.

Mặc dù lý do thì cũng có vô vàn, nhưng rõ ràng rằng những người như Doug mang mối hận với gia tộc Banfiled――mà cụ thể là chính lãnh chúa hiện tại, ông ấy đơn giản là không muốn lắng nghe.

「――Lý do dù có là gì cũng mặc. Chỉ có sự thật rằng chúng tôi chính là những kẻ bị ruồng bỏ. Hơn nữa, tập hợp ở đây đều là những người đã gắn bó cả cuộc đời với quân ngũ, những người mà chẳng còn nơi nào để đi nữa cả. Tiểu thư này, liệu cô có biết tại sao Molly lại được phân công lên con tàu này không?」

「Kh, không」

Emma khẽ liếc nhìn Molly đang làm việc một cách cực kỳ chú tâm vào công việc bảo trì, khác hẳn so với thái độ thường thấy trước đó.

「Con bé lớn lên trong trại trẻ mồ côi. Con bé tham gia quân ngũ là để rèn luyện kiến thức cũng như kỹ năng cần thiết nhằm sinh tồn, chứ vốn dĩ không xuất phát từ chủ ý」

Vì mục đích sinh tồn, họ tham gia quân đội luôn chào đón những người tình nguyện nhập ngũ,tích lũy kỹ năng để có thể bươn chải xã hội khi trở về.

Có không ít những người lựa chọn con đường đó.

「Vấn đề là cái tính của Molly như cô thấy đấy. Con bé bị gửi đến đây do làm phật lòng những người lính nghiêm túc. Cả Larry cũng vậy. Thằng nhóc ban đầu cũng có mơ ước trở thành kỵ sĩ」

「Ế?」

「Điều kiện để trở thành kỵ sĩ là phải được sử dụng kén giáo dục kể từ khi còn nhỏ. Suýt chút nữa thì thằng nhóc cũng đã có cơ hội đó. Vậy nên chắc hẳn thằng nhóc cảm thấy rất ghen tị khi thấy tiểu thư đây. Hồi mới được điều tới đây, thằng nhóc cũng là một người giống hệt với tiểu thư vậy」

Emma không khỏi bất ngờ khi biết rằng Larry bất cần đời hiện tại, hóa ra trước kia cũng là một người giống như cô.

「Chuẩn úy Larry trước kia từng là một người nghiêm tục sao, khó tin thật」

「Phải. Dẫu vậy, dù có nghiêm túc tới đâu mà phải ở đây thì cũng dần mục nát thôi」

Khi biết được rằng đơn vị mình được phân công tồn tại những vấn đề sâu xa ngoài sức tưởng tượng, Emma bắt đầu cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình.

Doug đi ngang qua Emma, lẩm bẩm nốt một câu cuối trước khi rời khỏi.

「Tất cả chúng tôi đều đã bỏ cuộc từ lâu rồi. Xin lỗi nhé, nhưng đừng có cố kéo chúng tôi vào cái trò chơi quân đội của cô nữa」

Trò chơi quân đội.

Sau khi biết đến hoàn cảnh của những người chối bỏ quân ngũ tại Melea, Emma tự hỏi bản thân rằng mình cần phải làm gì.

Cô ngước nhìn lên trần nhà với đôi mắt ngấn lệ.

「Tôi, thực sự chỉ là một kỵ sĩ vô dụng chẳng làm được trò trống gì cả」

Viếc hàn gắn trái tim tan vỡ của những quân nhân ở đây vốn đã khó, bản thân Emma lại càng chẳng có cái thứ sức mạnh như vậy.

Emma gạt đi nước mắt.

Sau đó, cô tự khích lệ bản thân.

「――Dẫu vậy, mình không thể để mọi chuyện cứ thế kết thúc như vậy được! Dù cho không thể làm được gì, thì mình vẫn sẽ!」

Emma chốt hạ quyết tâm, thấy vậy nên Molly hiện đã hoàn tất việc bảo trì tiến về phía cô.

「Có động lực là điều tốt thật. Nhưng mà Emma-chan này, từ giờ cậu định làm gì? Đừng nên phức tạp hóa vấn đề quá lên đây nhé」

Thấy Molly vừa hoàn thành công việc tiến lại gần, Emma ngượng chín mặt vì bộ dạng xấu hổ hiện tại của mình.

Vừa lúng túng đảo mắt đi, Emma vừa nói với Molly điều gì đó.

「Tr, trước hết là tập luyện đã nhỉ?」

「――Emma-chan, cậu đúng là kiểu não cơ bắp nhỉ」

Ngày hôm sau.

Emma tiến tới phòng tập vào giờ nghỉ.

Lần này Molly cũng có mặt ở phòng tập.

「Cố lên nào~」

Như để đáp lại Molly đang hờ hững đứng cổ vũ bên cạnh, Emma siết chặt quyết tâm và nâng khối vật nặng gấp nhiều lần trọng lượng cơ thể mình lên.

「Hưm~!」

Trông thấy Emma dù không sở hữu thân hình vạm vỡ nhưng vẫn có thể nâng được vật rất nặng, Molly vỗ tay khen ngợi Emma.

「Tuyệt quá! Mấy gã đàn ông bên đội mình cũng chưa chắc có ai nâng giỏi như vậy đâu」

Emma hiện đang ngồi nghỉ vừa thở hổn hển vừa giải thích cho Molly rằng đây là việc mà bất kỳ kỵ sĩ nào cũng phải làm được.

「Dù sao thì tôi cũng là kỵ sĩ mà. A, tôi có khả năng vận động khá tốt đấy. Điểm số ở khoản này cũng khá nữa!――D, dù chỉ một chút thôi」

「Quả nhiên Emma-chan thực sự là não cơ bắp mà」

Nhận ra Emma là người giỏi vận động hơn tư duy, Molly bật cười lớn.

Sau đó, nét mặt Molly đanh lại.

「Quan trọng hơn là, từ giờ cậu sẽ định làm gì? Mình nghĩ bất kể dù Emma-chan có cố găng tới đâu, kết quả vẫn sẽ chẳng thể thay đổi đâu?」

Tình hình hiện tại ở Melea đã không còn cứu vãn được nữa, bất kể dù Emma có cố gắng tới mức nào.

Bản thân Molly hiểu rất rõ điều đó.

「Không sao đâu. Tự tôi đã lựa chọn việc gắng sức mà」

「Và cậu dự định sẽ cố gắng hết sức vì mọi người sao?」

「Chắc chắn là tôi sẽ cố gắng hết sức vì mọi người rồi. Bản thân tôi ấy――tôi ngưỡng mộ hình tượng kỵ sĩ công lý lắm」

Kỵ sĩ công lý.

Hình mẫu về một con người mạnh mẽ hơn bất kỳ ai và đủ khả năng đương đầu với mọi thử thách.

Và kỵ sĩ lý tưởng trong lòng Emma là Avid――Hay nói cách khác chính là đương kim gia chủ của gia tộc Banfield hiện tại.

「Tôi dám chắc. Rằng một kỵ sĩ công lý sẽ không bao giờ bỏ cuộc trong những tình huống như này」

Câu chuyện của Emma khiến Molly ban đầu kinh ngạc, nhưng rồi sau đó cũng bật cười thích thú.

「Emma-chan thú vị quá đấy. Cứ như là đám con trai vậy」

「T, tôi là con gái đàng hoàng đấy nhé!――Chỉ là thường bị mọi người trêu rằng “chẳng giống gì cả” thôi」

Emma thường hay giận dỗi trước đây toàn bị chê là thiếu nữ tính.

Mặc dù bản thân cô cũng nghĩ như vậy, thế nhưng sâu thăm bên trong thâm tâm Emma vẫn có cảm giác “mình là con gái” mãnh liệt.

Mặc dù trước đó cũng từng bị khuyên đi chuyển giới, rốt cuộc Emma lại không thích và rồi từ chối ý tưởng đó.

「Cậu lúc giận dỗi trông cũng khá dễ thương đó chứ」

Bị Molly gọi là dễ thương, mặt Emma đỏ bừng xấu hổ.

「Đ, đừng mà~! Tự nhiên lại nói mấy chuyện đó, thì tôi biết phải trưng vẻ mặt gì ra cơ chứ――」

Và khi cuộc trò chuyện của cả hai ngày càng trở nên sôi nổi, con tàu chợt vang lên tiếng loa nội bộ chói tai.

Sau đó, một nhân viên thông báo tình hình hiện tại với giọng điệu đầy hờ hững.

『Phi thuyền Melea sẽ rời khỏi bầu khí quyển sau một giờ nữa kể từ bây giờ. Yêu cầu tất cả thành viên sẵn sàng ở vị trí chỉ định』

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận