Sousei no Tenken Tsukai
Nanano Riku Cura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02: Sự trừng phạt dành cho kẻ phản bội

Chương kết

0 Bình luận - Độ dài: 4,143 từ - Cập nhật:

Chương kết 

"Thiếu tướng quân! Đại tiểu thư Bạch Linh! ... Mọi người, mọi người bình an là tốt rồi..."

Sau khi đi qua 『 Vong Lang Hạp 』 —— Đến phụ lưu của sông Hoàng Hà ở biên giới phía đông của Tây Đông.

Đây là cửa ải khó khăn cuối cùng và lớn nhất trước khi trở về Kính Dương.

Lão tướng râu bạc tóc trắng —— Lễ Nghiêm đã dẫn quân và đợi chúng tôi ở đây.

Một người đàn ông như ông ấy lại khóc với đôi mắt đẫm lệ và hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của người khác.

"Lão gia tử, đừng khóc ở nước địch. Nói tóm lại, tôi và Bạch Linh vẫn còn sống."

[lão gia tử (老爷子): một cách gọi 'bố' hay 'phụ thân'' ở Trung Quốc cổ đại ]

"Lễ Nghiêm, cám ơn ông đã chi viện. Nhưng mà... Đây rốt cuộc là?"

"Triều Hà, cô hãy buông ra một chút đi."

Bạch Linh bị nữ quan hầu hạ mình ôm chặt. Cô ấy quay đầu nhìn về phía sau và đặt câu hỏi với vẻ mặt đầy khó tin.

——  Ba cây 『 cầu 』được dựng lên ở trên mặt sông vốn dĩ không nên có gì cả.

Tất cả đều dùng thuyền nhỏ làm phần chân đế và dựng cầu nổi bằng ván gỗ.

Mặc dù tôi và Bạch Linh là người qua sông cuối cùng, nhưng chúng tôi không hề cảm thấy lo lắng về sức chống đỡ của cây cầu nổi.

Được thời tiết ủng hộ, binh sĩ và ngựa cũng qua sông an toàn.

Tôi vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho tình huống xấu nhất là bản thân có thể phải chiến đấu với kẻ địch để kéo dài thời gian nếu ở đây vượt sông tốn quá nhiều thời gian...

Lễ Nghiêm vuốt bộ râu bạc của mình.

"A, về cái này à."

"Dĩ nhiên! Là do em sắp xếp rồi!!"

" "!" "

 Đột nhiên, một giọng nói của thiếu nữ không nên có mặt, truyền vào tai.

Lưu Ly đang ngồi trên một tảng đá gần đó và nhỏ giọng thì thầm. "... O oa."

Thiếu nữ đội một chiếc mũ màu cam, cao bằng một đứa trẻ —— Vương Minh Linh sải bước đi đến trước mặt tôi và đứng thẳng lưng.

Mái tóc màu hạt dẻ nhạt của cô ấy đung đưa dưới cái mũ và trên mặt lại hiện lên một nụ cười dũng cảm.

"He he he... Người ta đã nghĩ mọi thứ sẽ như vầy! Vì vậy, em đã dựng cái cầu nổi bằng thuyền nhỏ mà Chích Ảnh đại nhân đã nói với em trước đó!!"

"Nào, xin ngài hãy ôm em thật chặt và sau đó nói  『 Thật tuyệt vời! Quá thần kỳ! Sẵn sàng đến nước địch vì tôi, Minh Linh, cô mới là người vợ xứng đôi với tôi! 』đi!!"

"... Tôi chưa sẵn sàng lấy vợ."

Cô nàng chết tiệt này lại thực hiện theo cuộc nói chuyện phiếm giữa tôi và cô ấy sao?

Thuyền có guồng trước đây cũng thế... Vương Minh Linh, thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Tôi giao tiếp bằng ánh mắt với mỹ nhân tóc đen Tĩnh tiểu thư đang đứng hầu hạ ở bên cạnh và sau đó bày tỏ cám ơn với người hầu tiểu thư.

"Thực sự cám ơn rất nhiều, 『 hỏa thương 』『 hỏa dược 』 đã giúp đỡ rất nhiều. Cô là ân nhân cứu mạng của chúng tôi."

Tôi khẽ vuốt ve má của cô ấy.

Minh Linh chớp mắt, nở nụ cười tươi trên khuôn mặt và trông rất hạnh phúc.

Cô ấy bắt đầu lắc người từ bên này sang bên kia.

"—— ... E he, e he he ~~ ♪ Chích Ảnh đại nhân ~~☆ "

"O oa!" "A..."

Tôi không kịp né tránh và bị thiếu nữ ôm lấy khi bị ôm ở khoảng cách quá gần.

Đương nhiên, trên người tôi cũng dính đầy máu với bụi bặm của chiến trường và mồ hôi của chính mình...

"Này, này. Người tôi rất bẩn đó?"

"Em không hề ~~ Để ý đâu!"

"... Thật tuyệt khi ngài vẫn bình an vô sự. Chào mừng trở lại."

Minh Linh vùi mặt vào ngực tôi và vui vẻ trả lời.

Sau đó, cô ấy nhắm hai mắt lại như thể đang cầu nguyện.

Trên mái tóc cô ấy còn vương vài cành lá, chắc hẳn bị dính vào lúc cô ấy đích thân chỉ huy việc dựng cầu.

Cho dù bản thân không ra chiến trường, nhưng cô ấy vẫn chiến đấu cùng tôi.

Ngay khi tôi gỡ cành cây xuống cho thiếu nữ để tránh làm rối tóc.

Một đôi tay nhỏ nhắn luồn qua dưới nách cô ấy.

"Được rồi, kết thúc tại đây."

"Hả?" "A ô!"

Bạch Linh thoát ra khỏi cái ôm chặt của Triều Hà và kéo Minh Linh ra khỏi người tôi.

Sau đó, cô ấy đặt thiếu nữ tóc màu hạt dẻ nhạt xuống đất và cúi đầu xuống nói với đối phương.

"Minh Linh, ta cũng muốn nói lời cám ơn cô. Nhờ có cô, chúng ta mới không cần phải bơi qua sông."

"... Ta vốn dĩ nghĩ rằng mọi thứ xong rồi và phải ôm lưng Chích Ảnh qua sông."

Cái này, là lời cám ơn sao?

Triều Hà ——  Không được, Tĩnh tiểu thư đang an ủi cô ấy. Có vẻ như Triều Hà không giúp được gì rồi.

Thiếu nữ quân sư tóc vàng bày ra dáng vẻ chẳng liên quan gì đến tôi và cắn những quả đào tươi do đám Minh Linh mang đến.

Vương Minh Linh mỉm cười, đứng thẳng lưng và bắt gặp ánh mắt của thiếu nữ xinh đẹp tóc bạch kim.

"Tiểu thư Bạch Linh cũng thế, bình an vô sự là tốt rồi."

"Thế, nhưng! Ta cũng không thể giả vờ như không nghe thấy  cái từ 『 lưng của Chích Ảnh đại nhân 』 này được! Xin cô hãy giải thích cẩn thận giùm!!"

"Ngược ~~ Lại, cô cũng tận dụng khoảng trống giữa cuộc ác chiến để làm nũng với Chích Ảnh đại nhân, đúng không!?"

"—— ... Đây là suy nghĩ chủ quan của cô, nó không có cơ sở."

Bạch Linh đáp lại với giọng bình thản. Tuy nhiên, cô ấy lại nhìn đi chỗ khác.

Cái, cái phản ứng này của cô sẽ bị hiểu lầm đó!

"Ừm... À? Lưu Ly, khi ở bên cạnh họ, cô nghĩ gì?"

Minh Linh khoanh hai tay và kéo tiên nữ vào với giọng điệu gặng hỏi.

Sau khi ăn xong đào, Lưu Ly đi xuống khỏi tảng đá và đến gần hai người với vẻ mặt bối rối.

"Buổi tối đều ngủ chung với ta, nhưng sáng nào cô ấy cũng hào hứng thức dậy, vui vẻ luyện tập và nói chuyện phiếm với hắn."

"Tiếp đó, vào ban ngày —— Về cơ bản, cô ấy ở bên cạnh Chích Ảnh suốt, lúc ra chiến trường cũng thế."

"Lưu, Ly!?" "Lưu, Ly!?"

Bạch Linh và tôi đều hoảng hốt vì sự phản bội của chiến hữu.

Minh Linh vỗ hai tay vào nhau và lộ vẻ mặt xấu xa.

"... Tiểu thư Bạch Linh. Cô còn muốn bào chữa gì nữa không ~~ ? Nhưng mà ta là người ~~ Cực kỳ khoan dung đó. Nghe cô bào chữa một chút cũng được thôi à ~~★ "

Bạch Linh nôn nóng lấy tay hất mái tóc bạch kim của mình và thiếu nữ thanh mai trúc mã cũng hơi phồng má lên.

"—— ... Ta không có lý do gì phải giải thích với cô cả. Đây là chuyện giữa ta và Chích Ảnh."

"Ồ ——! Cô đang nói cái gì thế!? Cái này giống như cách nói 『 bởi vì chúng ta tin tưởng lẫn nhau 』à."

"Lưu Ly, cô cũng cảm thấy người phụ nữ này vô phương cứu chữa rồi, đúng không! Có đúng không!?"

"Lưu Ly đứng về phía ta. Sau cuộc chiến này, chúng ta đã là bạn tốt. Đúng không?"

Minh Linh và Bạch Linh gần như cùng lúc chất vấn thiếu nữ mũ xanh.

Cô ấy hoảng hốt nheo mắt phải lại và nhìn về phía tôi.

"... Này." "Quân sư tiên sinh, còn lại sau đó giao hết cho cô."

"Này, này!?"

Tôi phớt lờ sự kháng nghị của Lưu Ly và đến gần Lễ Nghiêm đang đứng ở trên bờ.

Bởi vì chúng tôi tập hợp thêm bại binh, cho nên quân số tăng lên nhiều so với lúc bắt đầu viễn chinh. Còn những người mong muốn về nhà phải cho phép quay về cố hương.

Đình Phá sống sót từ trong trận tử chiến, chú ý đến tôi và rời khỏi nơi này sau khi hành lễ với vẻ tràn đầy năng lượng.

"Lão gia tử, cầu nổi nhất định phải lập tức dỡ bỏ ngay sau đó, nó sẽ không tốt chút nào nếu bị quân địch sử dụng."

"Ừm, ta cũng nghĩ như thế, mọi thứ đã được chuẩn bị rồi."

Không hổ là phó tướng của lão đa.

Tôi đặt tay lên chuôi kiếm và hỏi hắn.

"Ông nắm được bao nhiêu về tình hình chiến đấu?"

"Đại khái là mọi người đều đã biết ——  Cấm quân, quân Vũ gia mất đi chủ tướng và bị tiêu diệt."

"Tàn quân do Từ Phi Ưng đại nhân chỉ huy cũng bị truy kích trong quá trình rút lui, bị đánh bại và chịu tổn thất nặng nề sau khi giao chiến với kẻ địch."

"Phi Ưng đại nhân miễn cưỡng tránh được một kiếp, nhưng tôi phỏng đoán ngài ấy phải mất một khoảng thời gian nếu muốn xây dựng lại quân đội."

Đúng vậy... Quân Từ gia rút lui về phía nam cũng gặp phải quân địch.

Tôi nghĩ đến thanh niên đó. Mặc dù phụ thân đã mất, nhưng hắn vẫn liều mạng hướng về phía trước.

Sợ rằng hắn sẽ không cho rằng chỉ cần chạy ra khỏi Tây Đông là xong.

Tôi dùng tay trái đỡ trán và nhắm mắt.

"... Tôi đã nói với Phi Ưng rằng chúng tôi sẽ tách ra sau khi ra khỏi Tây Đông. Lúc tách ra, tôi còn chân thành khuyên hắn rằng nên 『 tránh chiến đấu 』."

"Chúng tôi đã giao chiến với 『 Khôi Lang 』 và đã giết được 『 Khôi Lang 』 bằng cách dựa vào kế sách của Lưu Ly đang đứng đằng kia. Từ giờ trở đi, chúng ta phải coi cô ấy như quân sư của mình."

Đôi lông mày trắng của Lễ Nghiêm nhướng lên và lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Thông tin tình báo mới nhất vẫn chưa mang đến sao?

"Lại... Lại giết được một trong 『 Tứ Lang 』 ."

"Chỉ là may mắn mà thôi. Với lại..."

"Chích Ảnh đại nhân?"

Một cơn gió thổi qua và mặt nước đong đưa.

—— Ánh sáng mê hoặc của đại kiếm màu đen lóe lên trong tâm trí.

Sau khi giết『 Khôi Lang 』chết, nói không chừng người đàn ông đó sẽ kế nhiệm.

Tôi ngừng ảo tưởng và buông chuôi kiếm.

"Không có gì. Hãy phái sứ giả đến 『 Thành Bạch Phượng 』 . Liên quan đến việc chuẩn bị phòng ngự sau này, tôi có vài lời muốn nói với lão đa. Nếu như có thể, hãy tiến hành càng sớm càng tốt."

"Đương nhiên không thành vấn đề... Thế nhưng, thiếu tướng quân cho rằng chiến cuộc trong tương lai sẽ chuyển biến xấu đến mức đó sao?"

"... Ừm."

Bất kể như thế nào đi chăng nữa, tôi không thể tránh khỏi giọng nói của mình trở nên lạnh lùng.

Để bản thân bình tĩnh lại, tôi quay đầu lại nhìn đám Bạch Linh.

"Vì vậy, Lưu Ly giống như muội muội của ta!"

"Không, Lưu Ly là muội muội của ta, không giao cho ngươi đâu."

"... Ta, không phải là muội muội của các cô...?"

Lưu Ly bị kẹt ở giữa Bạch Linh với Minh Linh và lộ ra vẻ mặt bối rối.

Những bông hoa trắng nhảy múa xung quanh cô ấy.

Tĩnh tiểu thư với Triều Hà nhìn bọn họ, ngay cả các binh sĩ cũng không khỏi mỉm cười.

Tôi chợt thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Tôi nói ra nhận xét về tình hình chiến đấu của mình với lão tướng.

"Chúng ta đã nhận được sự trợ trận từ vị tiên nữ không dễ thay đổi Lưu Ly đó trong trận chiến này. Bạch Linh, Đình Phá và các binh sĩ cũng đã trưởng thành. Chỉ là người chết cũng không khỏi quá... Quá nhiều."

"Sợ rằng A Thai đã nhận ra điều này, tôi không hoàn toàn cho rằng hắn sẽ bỏ lỡ cơ hội tốt này chút nào. Chim【 Phượng 】 gãy cánh, mãnh 【 Hổ 】 

vỡ răng... Người có thể bảo vệ đất nước này, chỉ còn mỗi 【 Trương Hộ Quốc 】 và lão Tể tướng các hạ ở Lâm Kinh mà thôi."

*

Thủ đô của Đế Quốc Huyền, 『 Yến Kinh 』.

Nơi sâu nhất của hoàng cung, nội đình, ta —— Cáp Thạc quỳ xuống đất và bẩm báo tình hình chiến đấu.

Ta trở về từ Tây Đông với Dã Tiên đại nhân.

Mồ hôi lạnh chảy dài trên gò má và ướt đẫm mặt đất.

Cơ thể run rẩy không thể dừng lại được.

Đây là một cơn rùng mình sợ hãi thuần tùy.

Mặc dù bản thân không muốn thừa nhận điều đó chút nào... Nhưng ta sợ người giống như thiếu nữ đang ngồi trước mặt này.

"... Trên đây là chiến quả của trận chiến này, thưa Hoàng Đế bệ hạ A Thai."

Ngay từ nhỏ, ta đã ý thức được về trí thông minh của bản thân.

Thủ lĩnh 『 Thiên Hồ 』 đã phát hiện ra tài năng của ta và ta trở thành quân sư của Huyền Quốc dưới sự tiến cử của hắn. Theo ta thấy, đây là chuyện đương nhiên.

Trong số những người còn sống, người duy nhất có thể sánh ngang với ta là thiếu nữ vô danh đã đánh bại ta một lần trong lúc bản thân bất cẩn lơ là.

Cho dù là Hoàng Đế bệ hạ, nếu là so tài thao lược, ta cũng có thể chiến thắng —— Ta đã từng rất tự phụ như vậy ở trong lòng.

Ô hô, thế nhưng...

Ta cắn chặt môi và cúi đầu thấp hơn nữa.

"Về cái chết của 『 Khôi Lang 』 , bản thân hắn và phó tướng Dã Tiên không có lỗi. Tất cả là do thần sơ suất trong việc chỉ huy chiến đấu..."

Khi tin dữ đến Lan Dương, ta thực sự không dám tin.

『 Tướng quân Tát Ngột Nhi ・ Bạt Đô —— bị Trương Chích Ảnh, Trương Bạch Linh đánh bại, tử trận tại chỗ! 』

Theo sau 『 Xích Lang 』 , 『 Tứ Lang 』 mà Huyền Quốc tự hào đã bị đánh bại bởi đám con cái Trương gia đáng hận.

Bệ hạ đứng dậy, ta run lên bần bật.

Mái tóc dài màu trắng lướt qua tầm nhìn của ta và một âm thanh trong trẻo vọng xuống.

"Trương Thái Lam, Từ Tú Phượng, Vũ Thường Hổ. Trong chiến dịch này, quân ta đã giết hai trong số ba vị tướng nổi tiếng thiên hạ của 【 Vinh Quốc 】bởi sự bày mưu của ngươi."

"!"

Ta cố kìm nén tiếng rên rỉ sắp bật thốt lên.

——  Bệ hạ đặt lòng bàn tay nhỏ nhắn, nhưng nặng trĩu lên vai ta.

"Chúng ta đã tiêu diệt hơn mười vạn quân địch, ngay cả lòng dân của Tây Đông cũng đứng về phía nước ta."

"Trẫm làm sao có thể xử phạt một công thần như vậy? Ta cũng không định làm hôn quân. Đúng không, Cáp Thạc?"

"Vâng, vâng, thần không có gì để thanh minh. Bệ hạ khoan dung, khiến thần vô cùng xấu hổ!"

Ta lưu loát sắp xếp ngôn từ, nhưng gió bão lại nổi lên trong lòng.

『 Khôi Lang 』 trúng kế kẻ địch và chết.

Người của Trương gia đã lừa ta, có quân sư hỗ trợ.

Phần sỉ nhục này, ta nhất định phải rửa sạch.

Ngay khi ta khuỵu gối xuống đất và thầm hạ quyết tâm, bệ hạ lên tiếng.

"Dã Tiên, các 'hổ con' của Trương gia như thế nào?"

"Đứa con gái không phải là đối thủ của thần. Thế nhưng, đứa con trai vung một thanh kiếm đen thần bí..."

Dũng sĩ ngẩng đầu lên.

"Sự uy hiếp của hắn —— Có thể sánh ngang với Trương Thái Lam."

"... Thật sao..." "..."

Trương Chích Ảnh. Kẻ đánh lui Dã Tiên đại nhân, chém chết Tát Ngột Nhi đại nhân.

... Hắn rốt cuộc là ai.

Bệ hạ đóng sách lại.

"Làm tốt lắm. Đây là những gì ta vừa nghĩ ra. Sau này —— Ngươi có thể tự xưng là 『 Hắc Lang 』. Danh hiệu này sẽ thay thế cho phần thưởng của ngươi."

"... Xin thứ cho sự lỗ mãng của thần." "Dã Tiên đại nhân!"

Ta vội vàng cố gắng ngăn cản đệ nhất dũng sĩ của quân ta.

Cho dù bệ hạ khoan hồng độ lượng đến mấy đi chăng nữa, hình phạt tồi tệ nhất có thể là tử tội nếu như từ chối.

Cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn giơ lên.

"Không cho phép kháng lệnh. Chúng ta sẽ tiếp tục nam chinh ngay trong ngày. Nếu 『 Tứ Lang 』 chỉ còn lại hai người, há không phải rất cô đơn sao?"

"Nếu ngươi cảm thấy hối hận về cái chết của Tát Ngột Nhi —— Vậy thì ngươi nên dùng chiến công để rửa nhục. Nghe rõ chưa?"

"... Tuân lệnh..." "Tạ ơn, bệ hạ."

Ta với Dã Tiên đại nhân cùng cúi đầu xuống và siết chặt quả đấm.

Tuyệt đối không thể quên nỗi sỉ nhục đã nhận và nỗi đau mất đi chiến hữu.

Trương Chích Ảnh, Trương Bạch Linh, còn cả tên quân sư của kẻ địch.

Ta nhất định sẽ giết hết các ngươi!

Hoàng Đế A Thai bệ hạ uy nghiêm tuyên bố.

"Trận chiến tiếp theo —— Mới là trận chiến quyết định để thống nhất thiên hạ. Binh mã phải nghỉ ngơi dưỡng sức, sẵn sàng cho chiến đấu một lần nữa."

"Cáp Thạc, Dã Tiên, các ngươi đã vất vả rồi, hãy lui ra đi. Trước khi trở về Tây Đông, hãy đi rửa sạch sự mệt mỏi của chiến trường đi."

*

Sau khi bảo quân sư non nớt chưa trưởng thành và dũng sĩ ít nói lui ra, ta ——  Hoàng Đế của Huyền Quốc, A Thai ・ Thát Đát ngồi trên ghế và độc thoại.

"Lại nữa, Trương Chích Ảnh và Trương Bạch Linh làm ư. Nơi tử trận còn là 『 Vong Lang Hạp 』... Tát Ngột Nhi có tư chất trở thành một vị danh tướng, thật đáng tiếc."

『 Xích Lang 』 Nguyễn Nghi.

『 Khôi Lang 』 Tát Ngột Nhi ・ Bạt Đô.

Bất kể là người nào, ai cũng là trung thần hiếm có, là dũng tướng, là lương tướng.

Mặc dù ——  Họ đương nhiên không bằng 『 Hoàng Vô Địch 』, nhưng điều này cũng đành chịu thôi.

Ta đã đọc khắp sử sách, cho nên ta có thể khẳng định.

Ngàn năm nay chưa có một vị tướng lĩnh nào có thể vượt qua được bằng hữu kiếp trước của ta.

Đứng trước Anh Phong ở thời hoàng kim, ngay cả võ nghệ của Dã Tiên cũng sẽ bị lu mờ.

... Nếu tên chết tiệt đó còn ở đây, ta đã sớm thống nhất thiên hạ rồi.

Thế sự không phải lúc nào cũng diễn ra như mong muốn.

Ta rõ ràng đã trọng sinh như thế này, tên chết tiệt đó chuyển sinh một chút cũng không được sao.

Khi suy nghĩ về những thứ vô dụng này, ta vuốt ve những bông hoa 『 Lão Đào 』 cắm trong hộp.

Sau đó, ta bình tĩnh hỏi.

"Cho nên? Ngươi muốn nói rằng kiếm đen và kiếm trắng mà 'hổ con' Trương gia đeo trên người, chính là 【 Thiên Kiếm 】 mà ta đang tìm kiếm sao?"

"Mặc dù không có bằng chứng thuyết phục... Nhưng tình hình dường như là như vậy. 【 Tôn Thượng 】 cũng có cùng quan điểm."

Ở cuối tầm mắt, một người đeo mặt nạ cáo xuất hiện. Cơ thể nhỏ bé của hắn được bao phủ bởi một cái áo khoác.

Ẩn mình trong bóng tối, thành viên của tổ chức mật thám có cái tên 『 Thiên Hồ 』 .

... Không chỉ tên này, yêu nữ bị ám ảnh bởi tiên thuật, điều khiển 【 Tây Đông 】 trong bóng tối cũng thế.

Tên mật thám ném mảnh kim loại lên bàn, có vẻ như nó là mảnh vỡ của thanh đại kiếm.

"Đại kiếm của 【 Sói Xám 】【 Hắc Nhận 】 là vũ khí sắc bén nổi tiếng thiên hạ. Cái trước đã tả tơi... Cái sau cũng bị gãy làm đôi. Tạm thời khiến cho người ta không thể tin được."

"..."

Anh Phong lúc còn sống đã cầm 【 Thiên Kiếm 】, chém vỡ tảng đá khổng lồ 『 Lão Đào 』 mà bất kể nhân lực nào cũng không thể chém được. 

Ta nhặt mảnh kim loại sắc bén lên và bình tĩnh nói ra ý kiến của mình.

"Ta vẫn không thể tin rằng thứ trong tay chúng là 【 Thiên Kiếm 】thực sự. Mặc dù Trương Chích Ảnh đã sử dụng kiếm đen."

"Thế nhưng 『 Lang 』 bị hắn đánh bại liên tiếp là một sự thật không thể chối cãi. Nếu con trai và con gái của Trương Thái Lam đã lấy được Thiên Kiếm, vậy thì ta càng cần phải đề phòng hơn nữa."

Ta dùng mảnh kim loại đâm vào bản đồ tình hình chiến đấu trải trên bàn.

Cái tên được viết trên đó là ——『 Từ Phi Ưng 』.

"Vì vậy, hãy để ta dùng『 Phượng Dực 』mồ côi đáng thương chôn cất một đứa con trai đi."

"Phó Tể tướng ngu ngốc và 『 con chuột 』 tham gia lần xuất chinh này, cũng sống sót theo kế hoạch."

"Nếu thuận lợi ——"

Mây đen che khuất mặt trời, sấm vang rền.

"Chúng ta có thể nhân cơ hội này diệt trừ lão già phiền phức của Lâm Kinh."

Chim【 Phượng 】 gãy cánh, mãnh 【 Hổ 】 vỡ răng.

Kẻ thù duy nhất còn lại là Trương Thái LAm.

Và —— Lão Tể tướng Dương Văn Tường.

Mật thám xoay người và áo khoác tung lên.

"... Người đàn ông đáng sợ, không biết 『 Hoàng Anh Phong 』 đã giao phó cả thiên hạ cho ngươi, sẽ cảm thấy như thế nào."

"Lần sau gặp lại sẽ là mùa xuân, nếu tài trí của Cáp Thạc không đủ..."

Ta chậm rãi lắc đầu, chống khuỷu tay lên ghế và cười khổ.

"Không cần. Trò đùa 『 nếu là so tài binh pháp, trên đời sẽ không thua bất kỳ ai 』vô cùng trẻ con đó, y hệt kiếp trước của ta."

Sau khi trải qua cái chết của Tát Ngột Nhi, hắn sẽ trưởng thành ở một mức độ nào đó, phải không?"

"... Quả nhiên là một, người đàn ông đáng sợ."

Người đeo mặt nạ cáo đi về phía nội đình và cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa.

Ta nhìn vào mảnh kim loại cắm vào bản đồ tình hình chiến đấu.

Ngay cả ta ở kiếp trước cũng chỉ có thể đeo, mà không thể thực sự sử dụng được【 Thiên Kiếm 】.

Cặp song kiếm ——  Sẽ lựa chọn anh kiệt thực sự làm chủ nhân.

Mặc dù nó nghe có vẻ khó tin, nhưng nếu là Thiên Kiếm thực sự...

Ta nhớ lại ngôi đền trống không đó và căm hận trong lòng rục rịch.

"... Ở trên chiến trường, người vung 【 Hắc Tinh 】 【 Bạch Tinh 】 vốn không thể rút ra được sao..."

Bầu trời lại nổi sấm và đáp lại lời độc thoại của ta.

Mây đen vẫn như cũ, vẫn không thấy 【 Song Tinh 】của bầu trời phía bắc.13%20-%20zx942mf.jpg

*

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận