Câu chuyện về việc mang n...
柚本悠斗 あさぎ屋
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 7

Chap 3

10 Bình luận - Độ dài: 9,788 từ - Cập nhật:

Và thế là Tuần lễ Vàng cũng đến.

Một ngày trước sinh nhật Aoi, tôi trở lại thị trấn nơi tôi từng sống.

“Mỗi lần quay lại, lúc nào cũng thấy hoài niệm…”

Bước ra khỏi ga, nhìn xung quanh, tôi bỗng buột miệng. Thật không khỏi hoài niệm—đây là thị trấn tôi trân quý nhất, có lẽ vì chuyển nhà nhiều lần nên tôi không có nơi rõ ràng nào gọi là “nhà.”

Đã 9 tháng kể từ lần cuối tôi đến đây—vào mùa hè năm ngoái khi thăm Aoi. Lâu thế rồi sao…? Thời gian trôi đi lại khiến tôi giật mình.

“Cảm giác như thời gian trôi nhanh hơn kể từ khi mình chuyển trường…”

Lẩm bẩm, tôi rời ga và đi đến điểm hẹn. Vài phút đi bộ từ ga tàu—đến nơi, tôi bấm chuông và mở cửa quán cafe. Bên trong là người đàn ông với nụ cười quen thuộc, gợi lại nhiều ký ức.

“Chào buổi sáng, Quản lý.”

“Chào buổi sáng. Tôi đang đợi cậu đó.”

Người chào tôi là quản lý quán cafe nơi Aoi từng làm bán thời gian. Giờ cô ấy đã nghỉ, nên có lẽ nên nói là “công việc cũ” thì đúng hơn

Nói vậy thì tôi cũng tương tự. Hồi năm nhất cấp ba, tôi cũng làm ở đây để chuẩn bị cho lễ hội văn hóa với “Quán cà phê Gyaru kiểu Nhật.”

“Aoi chưa đến nhỉ.”

Quán vừa mở, nên chưa có khách hàng nào khác.

“Cứ ngồi đi. Cà phê đá nhé?”

“Vâng, cảm ơn ạ.”

Tôi ngồi vào bàn quen thuộc và nhìn quanh quán. Khung cảnh vẫn vậy, không khí ấm áp, mùi cà phê thoang thoảng—tất cả đều gợi lại kỷ niệm.

Nhân tiện, mọi khi chúng tôi thường gặp nhau ở ga tàu. Nhưng sao hôm nay lại chọn quán cafe để hẹn?

Lí do là vì hôm nay chúng tôi đi tuyến khác—tuyến đường sắt tư nhân.

Ga tàu đó cách đây khoảng 20 phút đi bộ, nên chúng tôi hẹn ở nơi khác, và tôi nghĩ ghé thăm quản lý sẽ rất vui. Thế nên cuối cùng chọn nơi này.

Và đó là lý do tôi ở đây vào lúc vừa qua 10 giờ sáng, ngay sau khi quán mở.

“Cảm ơn vì đã đợi.”

“Cảm ơn chú ạ.”

Chẳng mấy chốc, quản lý mang cà phê đá đến. Hương vị quen thuộc khiến tôi cảm thấy an tâm.

“Cậu đi du lịch mừng sinh nhật cô Aoi, đúng không?”

“Bọn cháu nghỉ ôn thi một chút nên là đi suối nước nóng. Hôm nay tuy không ở lâu, nhưng cháu vẫn muốn đến đây chào hỏi nên chọn đây làm điểm hẹn.”

“Cứ ghé thăm bất cứ lúc nào. Tôi rất mong gặp lại hai đứa. Cô Aoi cũng có ghé qua vài lần sau khi nghỉ năm ngoái, nhưng cũng lâu rồi.”

Quản lý mỉm cười— nụ cười ấm áp xen lẫn chút cô đơn.

“Đi chơi vui nhé, cả hai đứa.”

“Cảm ơn ạ. À, chắc Izumi đã nói cho chú từ trước, nhưng bọn cháu sẽ về vào ngày kia. Bọn cháu hứa tổ chức mừng sinh nhật Aoi với nhóm như mọi khi.”

“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ chuẩn bị bánh sẵn.”

Cuộc trò chuyện giữa tôi và quản lý vẫn vô cùng trôi chảy dù đã lâu không gặp. Rồi bất ngờ, chuông cửa reo.

“Akira—!”

Tôi quay lại phía giọng nói gọi tên mình. Và đó là Aoi, với nụ cười rạng rỡ xuất hiện.

Cô ấy thường mặc áo blouse, váy ngắn hoặc váy một mảnh—hướng theo phong cách gọn gàng, chỉn chu—nhưng hôm nay, cô ấy mặc quần thoải mái và đi giày thể thao. Phong cách gọn gàng thường ngày rất đẹp, nhưng kiểu thoải mái này cũng rất hợp với cô ấy. Lý do cô ấy mặc khác vào hôm nay tí nữa tôi sẽ giải thích sau.

“Xin lỗi anh! Tàu bị trễ một chút.”

“Anh cũng vừa đến, không sao đâu.”

“May quá.”

Mỉm cười, Aoi quay sang quản lý.

“Lâu rồi không gặp chú, quản lý.”

“Ừ, lâu rồi nhỉ. Thấy cô khỏe tôi cũng mừng lắm.”

“Cảm ơn ạ. Cháu cũng mừng khi thấy chú khỏe.”

Quản lý mỉm cười hiền hậu. Chú ấy luôn chăm lo cho Aoi từ khi cô ấy bắt đầu làm ở đây. Ngay cả trước khi tôi sống chung với cô ấy, khi cô ấy phải nghỉ học để làm việc, chú ấy đã nhận cô ấy vào làm mà không hỏi chi tiết.

Tôi vẫn nhớ lần đầu đến đây, bị chú ấy hỏi dồn dập về mối quan hệ của tôi với cô ấy. Với quản lý, Aoi có lẽ không như con gái, nhưng chắc chắn là một người quan trọng.

“Aoi, cô uống trà đá nhé?”

“Cảm ơn ạ, nhưng… bọn cháu không có nhiều thời gian—”

Thấy cô ấy liếc giờ, tôi chen vào.

“Aoi, đã đến đây rồi— cứ thư giãn chút đi.”

“Chắc không?”

“Uống một tách trà thì vẫn kịp. Không sao đâu.”

“Vậy em sẽ thả lỏng một chút vậy.”

Thấy nụ cười dịu của quản lý, cô ấy chắc cũng hiểu. Tôi gọi thêm cà phê đá, và quản lý trở lại quầy.

“Cuối cùng cũng được gặp nhau… em vẫn ổn chứ?”

“Ừm. Anh trông cũng khỏe mạnh lắm. Nhẹ lòng thật đó.”

Chúng tôi ngại ngùng cười tươi, tận hưởng cuộc tái hợp sau nửa năm.

“3 ngày, 2 đêm từ hôm nay—mong chờ quá.”

“Ừ. Vui hết mình nhé!”

Sau khoảng 20 phút thưởng thức đồ uống, chúng tôi rời quán. Và thế là, vào sinh nhật Aoi, chuyến đi qua đêm đầu tiên của chúng tôi bắt đầu.

Sau khi đến ga đường sắt tư nhân, chúng tôi lên tàu và rời thành phố. Chuyến đi mất 1 tiếng rưỡi, lắc lư nhẹ nhàng, ngắm cảnh quê qua cửa sổ đến ga gần nhất.

Chúng tôi ăn trưa nhẹ ở quán cafe gần ga, rồi chuyển sang xe buýt—1 trong 4 chuyến duy nhất mỗi ngày—đưa chúng tôi lên núi. Thêm 1 tiếng rưỡi trên con đường hẹp, quanh co lên xuống—

Chúng tôi cuối cùng đến một bãi đỗ xe nhỏ giữa núi. Hẻo lánh đến mức chỉ còn hai đứa là 2 người còn lại trên xe.

““Cảm ơn nhiều ạ.””

Bước xuống và cảm ơn tài xế, cái lạnh bất ngờ ập đến. Chúng tôi đã leo khá cao, và có lẽ do độ cao nên nhiệt độ thấp hơn tôi nghĩ. Khung cảnh núi bao quanh với ít ánh nắng cũng góp phần.

Tháng Năm mà lại lạnh bất thường.

“Đây là điểm dừng của mình?”

Nhìn xe buýt rời đi, Aoi nhìn quanh, hơi bối rối. Với sự vắng vẻ này, phản ứng của cô ấy cũng dễ hiểu.

Bãi đỗ có vài chiếc xe, nhưng không một bóng người—khu vực hoàn toàn tĩnh lặng.

“Chỗ chúng ta ở còn sâu trong núi cơ.”

“Sâu… trong núi?”

Khi tôi chỉ vào con đường dẫn vào rừng, Aoi nhìn theo.

“Đi thế nào vậy?”

“Có lối mòn dọc khe núi, hoặc gọi nhà trọ cử xe đưa đón. Nhưng vì mùa này thích hợp đi bộ hơn, hay mình đi bộ đi.”

“À, vậy nên anh bảo em mặc đồ thoải mái.”

Điều đó giải thích trang phục hiếm thấy của Aoi hôm nay. Tôi đã báo trước là mặc váy không phù hợp.

“Mất bao lâu thế?”

“Khoảng 1 tiếng rưỡi, nếu đi bình thường.”

“Khoảng cách hợp lý để đi bộ.”

Giọng Aoi tươi tỉnh hơn, nghe vui vẻ. Đã đến đây rồi, tôi quyết định thêm một chi tiết để cô ấy hào hứng hơn nữa.

“Thật ra, nhà trọ nằm trong công viên quốc gia đấy.”

“…Công viên quốc gia?”

Công viên quốc gia là khu vực thiên nhiên đẹp, được chính phủ quản lý theo Luật Công viên Tự nhiên. Để bảo tồn cảnh quan Nhật Bản, việc phát triển ở đây bị hạn chế nghiêm ngặt. Đó cũng là lý do chúng tôi không thể đi xe vào, phải đi bộ hoặc dùng xe riêng đưa đón—hạn chế xe cá nhân là một phần của quy trình bảo tồn.

Ví dụ nổi tiếng là Kamikochi, nằm giữa ranh giới Nagano và Gifu. Hóa ra, Nhật Bản có nhiều nơi như thế.

“Nhờ vào thiên nhiên nguyên sơ, khu vực này nổi tiếng với động vật hoang dã vào mùa này. Chắc chắn là sẽ thấy hươu, khỉ—may mắn thì có cả thỏ hoặc sóc nữa.”

“Thỏ và sóc—!?”

Như tôi nghĩ, mắt Aoi lấp lánh thích thú.

Tôi nhớ lần đi suối nước nóng cho chuyến đi tốt nghiệp, trước khi chuyển trường. Đêm trước, khi đóng đồ, Aoi vô thức hát *The Bear Song*. Khi tôi hỏi, cô ấy nói, “Vì chúng ta vào sâu trong núi, nên em nghĩ có thể gặp gấu.”

Lúc đó, tôi cảm nhận được cô ấy rất thích động vật—và tôi đã đúng.

“Còn cả… gấu!?”

Cô ấy vẫn hy vọng được gặp gấu. Có vẻ con vật cô ấy muốn gặp nhất vẫn là gấu.

Tiếc cho Aoi, gặp gấu thật sẽ là một thảm họa. Núi đây có mùa đông dài, và đang mùa tan tuyết, nên có khả năng gặp bọn gấu vừa tỉnh giấc ngủ đông. Gần đây, có vẻ như số lần thấy gấu tăng lên vì phạm vi hoạt động của chúng mở rộng.

Tôi thấy áy náy, nhưng để đề phòng nên đã mang theo chuông gấu. Cầu trời đừng có biến thành tình huống của *The Bear Song* ở ngoài đời.

“Có bảng chỉ dẫn ở đầu lối mòn. Xem thử nhé.”

“Okay.”

Chúng tôi đứng trước tấm bảng cao hơn cả hai, kiểm tra tuyến đường. Dù nhà trọ khá xa nhưng đường mòn đơn giản, không rẽ nhánh và khá dễ đi. Có vài khúc quanh co, nhưng vì đi dọc suối nên khó lạc.

Khu gần nhà trọ có sóng điện thoại, nhưng đến giữa đường sẽ mất sóng nên GPS không dùng được. Để cho chắc, tôi chụp ảnh bản đồ bằng điện thoại.

“Được rồi, đi thôi.”

Tôi đưa tay cho Aoi.

“…Hehe.”

Cô ấy khẽ cười khi nắm tay tôi.

“Gì thế?”

“Chỉ là… lâu rồi em không được nắm tay anh. Em thấy vui lắm.”

“Ừ, chắc lần cuối là từ chuyến đi dã ngoại nhỉ.”

“Làm thế này… thật bình yên mà.”

Như muốn tận hưởng cảm giác, Aoi siết chặt tay tôi hơn. Nắm tay cô ấy cũng mang lại cho tôi sự yên bình.

Trước giờ, tay tôi cứ bồn chồn như không biết thuộc về đâu—nhưng giờ, như thể nó đã trở về đúng chỗ.

Đáp lại lời Aoi, tôi nhẹ nhàng siết tay cô.

“Đi thôi.”

“Ừ. Cẩn thận nhé.”

Và thế, chúng tôi rời bãi đỗ xe và hướng đến nhà trọ.

Chẳng mấy chốc, lối mòn biến thành rừng sâu. Đường lát đá từ bãi đỗ xe kết thúc, thay thế bằng đường núi đất đơn sơ. Con đường hẹp dần, có rễ cây lộ ra phải cẩn thận, nhưng vì lối đi đã được sử dụng nhiều nên đi giày thể thao cũng không quá khó di chuyển.

Cảm giác đất dưới chân rất dễ chịu, nhưng cơ thể—vốn căng cứng vì liên tục học thi—đã bắt đầu mỏi mệt. Chúng tôi bước đi, dịu lòng bởi tiếng lá xào xạc trong gió nhẹ và tiếng chim hót khắp nơi. Trước khi nhận ra, chúng tôi đã đi vào sâu trong rừng, mất đi cảm giác phương hướng.

“Aoi, em ổn chứ?”

“Ừm. Không khó như em nghĩ.”

“Cũng không nhiều dốc lên xuống cho lắm—với đường núi, thế là đỡ phết rồi.”

“Không khí rất trong lành. Hợp lý để bù cho việc ít vận động.”

“Đúng thế. Không cần vội vàng—cứ đi theo nhịp mình thôi.”

“Ừm.”

Hòa nhịp với Aoi, chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện.

Cây cối rậm rạp che ánh nắng, khiến nơi đây còn lạnh hơn bãi đỗ xe. Nhưng sau 30 phút đi bộ, chúng tôi đủ nóng để toát mồ hôi dưới áo.

“Nghỉ chút nhé.”

“Được.”

Chúng tôi tìm chỗ nghỉ thì điều đó xảy ra. Tiếng sông, đáng lẽ ra phải xa hơn, đột nhiên lại khá gần.

“Giờ mình đang ở ngay cạnh sông à?”

“Có lẽ có chỗ xuống được.”

Kiềm chế sự háo hức, chúng tôi tiếp tục đi. Rồi, qua kẽ cây, chúng tôi thấy dòng sông đang chảy bên cạnh. Nó tuy gần, nhưng bị những cành cây dày che khuất đi tầm nhìn.

Nhìn quanh, tôi thấy một lối hẹp, như được dọn qua bụi rậm.

“Aoi, hình như xuống sông được từ đây đấy.”

“Thật không?”

Dốc hơi nghiêng, nhưng đất nện khá chắc. Chắc nhiều người đã dùng lối này.

Để dẫn Aoi xuống an toàn, tôi đi trước, rồi đưa tay đỡ cô ấy theo sau. Tôi sẵn sàng đỡ nếu có chuyện, cẩn thận dẫn cô ấy xuống dưới.

“Cảm ơn anh.”

“Aoi, nhìn kìa—”

Khi đến bờ sông và ngẩng lên, cả hai đều nín thở. Trước mặt là khung cảnh đẹp đến mức khiến chúng tôi nín lặng.

“Điên rồ thật…”

“Đẹp quá…”

Ở phía trên cao, bầu trời xanh và những đám mây trắng lấp ló qua các rặng núi. Ở trước mặt là dòng suối xanh ngọc chảy hiền hòa. Ánh nắng đổ xuống mặt nước, lấp lánh tựa như một màn trình diễn ánh sáng tự nhiên.

Trong khung cảnh mê hoặc, tiếng chim hót vang từ đâu đó. Âm thanh sông chảy hòa cùng gió xào xạc qua cây, tạo thành dàn nhạc giao hưởng của thiên nhiên dịu dàng. Gió nhẹ lùa qua má, khiến tôi thấy mình hít thở sâu và liên tục.

“Không khí trong lành quá—tuyệt thật.”

“Ừ. Chẳng giống không khí thành phố chút nào.”

Cảm giác ấy chắc từ mùi rừng bao quanh. Hương cây xanh tươi mát—thứ không bao giờ được cảm nhận trong cuộc sống thành thị đời thường—tràn đầy phổi mỗi hơi thở, khiến không khí càng tươi mới hơn bên cảnh đẹp ngoạn mục.

Có lẽ đây là lần đầu tôi nghĩ không khí có thể “ngon” được.

“Chỉ ngắm cảnh này thôi đã đáng giá cả chuyến đi rồi.”

“Thật đó…”

Tôi có thể ngắm mãi.

“Nước ở đây trông cũng nông—thử bước xuống không?”

“Ừ. Chắc sẽ thích lắm.”

Chúng tôi nhanh chóng cởi giày và tất, đặt lên tảng đá gần đó rồi đi đến sông. Tay trong tay, chúng tôi bước xuống nước bằng chân trần—và—

““Lạnh quá—!””

Cả hai cùng thốt lên vì cơn lạnh. Đứng yên một lúc, chúng tôi dần quen với nước.

“Quen rồi thì thích phết, nhưng vẫn lạnh hơn em tưởng.”

“Dù là tháng Năm mà vẫn lạnh buốt vậy. Nhưng anh nghe nói sâu trong công viên quốc gia này, tuyết có thể rơi đến giữa tháng Tư, nên nước ở đây chắc lẫn cả tuyết tan nữa.”

“Nếu tuyết rơi muộn thế, nước lạnh vậy cũng hợp lý.”

Chúng tôi ngồi lên vài tảng đá gần đó, để nước lạnh làm dịu đôi chân mỏi. Cái lạnh nhẹ thật ra rất hợp để làm mát.

“Aoi, uống trà không?”

“Ừm, cho em một ít.”

Tôi lấy chai trà từ túi, đưa cô ấy.

“Cảm ơn anh.”

Nhấp một ngụm, Aoi ngẩng nhìn cảnh xung quanh.

“Đẹp thật…”

1f710fc0-469a-4e95-972f-aaacdf495c65.jpg

“Ừ… đúng thật.”

Hình ảnh cô ấy như thể đi ra từ một bức tranh. Tôi lấy điện thoại, mở máy ảnh.

Aoi ngồi trên tảng đá giữa thiên nhiên tuyệt đẹp, cầm chai trà uống giải khát. Một tay cầm chai, mái tóc đen dài bay trong gió, tay kia giữ tóc, ánh mắt đắm vào cảnh vật—một cô gái hoàn hảo trong khoảnh khắc hoàn hảo.

Như thể khung cảnh trong quảng cáo trà. Tôi không kìm được mà bấm máy liên tục.

Có lẽ vì tôi im lặng một lúc, Aoi quay sang.

“Akira, anh chụp ảnh à?”

“Ừ. Em trông như từ trong tranh vẽ đi ra vậy.”

“Hơi ngại đó, nhưng… cho em xem đi?”

Tôi đến gần, đưa điện thoại. Nhìn màn hình, Aoi phát ra âm thanh vui sướng.

“Tự nói về mình thì hơi kỳ, nhưng ảnh đẹp thật.”

“Đúng không? Anh sẽ gửi em sau.”

“Cảm ơn anh.”

“Nhân tiện, anh chụp một tấm em nhìn vào máy ảnh nhé—hm?”

Khi tôi lùi lại để chụp Aoi, một thứ bất ngờ xuất hiện sau lưng cô ấy.

“Akira? Sao thế?”

Chắc cô ấy thấy mắt tôi rời màn hình. Aoi nghiêng đầu, bối rối.

“Aoi…”

Nín thở, tôi chỉ ra sau cô ấy.

Cách đó không xa, một con vật lạ đang đứng đó.

“—Cái gì thế?”

Aoi thì thầm, mỉm cười thích thú nhưng cẩn thận để không làm nó giật mình.

“Anh nghĩ là sơn dương Nhật Bản.”

“Sơn dương Nhật…? Liên quan đến hươu à?”

“Nhiều người nghĩ thế, nhưng không—nó thuộc họ bò, không phải họ hươu. Hươu ở Nhật thuộc họ Cervidae, nhưng sơn dương Nhật là Bovidae, gần với dê hơn. Nó là loài bản địa Nhật và được chỉ định là di tích tự nhiên.”

Dù vẻ ngoài như vậy, nó lại thuộc họ bò—thật khó tin. Hơn nữa, theo tùy vùng, nó còn bị gọi bằng những biệt danh tệ hại như *baka-jishi*, *niku-baka*, hay thậm chí *aho*.

Hình như là vì chúng dễ bắt—tò mò và hay nhìn người mà không chạy.

Nhưng *aho* thì hơi ác, đúng không?

Nhưng ngược lại, người ta cũng nói chúng được tôn sùng như sứ giả của thần linh từ thời xa xưa. Sự đối lập này thật chóng mặt.

“Hơi buồn đó… nhưng mà, Akira, anh biết nhiều thật.”

“Anh xem trang web nhà trọ, trong đấy có phần giới thiệu động vật trong công viên quốc gia. Có cả ảnh sơn dương Nhật nữa nên tò mò chút.”

Không ngờ lại gặp thật.

“À, vì liên quan đến dê và giỏi leo vách đá, chúng được xem là biểu tượng cho thành công trong học tập— với ý nghĩa ‘không bao giờ ngã khỏi vách’. Người ta bảo chúng mang đến sự may mắn trong việc đỗ đạt thi cử.”

“Thành công trong học tập!? Vậy em phải chụp ảnh cầu may mới được!”

Aoi nhanh chóng lấy điện thoại, chụp con sơn dương đang uống nước sông.

“Nhìn kỹ thì nó giống dê thật đó. Sừng nhỏ và mắt tròn dễ thương quá.”

Cô ấy đúng—trông nó đáng yêu hơn hươu thật.

“Ừ… đúng là dễ thương đấy.”

Chắc Aoi đã chụp được tấm ảnh ưng ý. Cô ấy gật đầu, rõ ràng tỏ vẻ hài lòng.

“Em sẽ gửi anh sau, Akira.”

“Ừ. Cảm ơn.”

Có lẽ vì chúng tôi hơi ồn, con sơn dương đột nhiên ngẩng đầu. Nó dường như nhận ra chúng tôi—mắt chạm mắt, rồi đứng yên.

“““.............”””

Chúng tôi đã nhìn nhau bao lâu rồi nhỉ? 1 phút, 5 phút, hay 10…? Trong khoảnh khắc mơ màng, chúng tôi mất đi cảm giác thời gian.

Rồi, như nhớ ra gì đó, con sơn dương quay người rồi biến mất vào rừng. Tựa như một sinh vật thần thánh—một trải nghiệm gần như huyền bí.

“Tiếp tục thôi nhỉ?”

“Ừ, đi nào.”

Chúng tôi lau chân, mang giày, rồi trở lại đường mòn. Sau đó, chúng tôi tiếp tục tiến đến nhà trọ, vẫn đắm mình trong vẻ đẹp yên bình của thiên nhiên.

Nhân tiện, bức ảnh Aoi chụp con sơn dương—khi cô ấy gửi cho Izumi với tin nhắn “Người ta bảo nó mang may mắn cho thi cử đấy!”, sau đó nó được chia sẻ cho cả lớp. Vào cuối ngày, mọi người đều đặt nó làm hình nền điện thoại.

Tưởng tượng thôi đã thấy ảo diệu rồi—nhưng khi chuẩn bị tiến vào kì thi, bạn bám víu vào bất cứ thứ gì có thể gia tăng khả năng thi đỗ.

Với hy vọng nó thật sự mang đến may mắn, tôi cũng đặt luôn làm hình nền.

1 tiếng rưỡi sau khi bắt đầu đi bộ—chúng tôi ra khỏi rừng, đến nhà trọ lúc hơn 4 giờ 30 chiều.

“Vậy đây là nơi mình ở nhỉ.”

“Không khí tuyệt thật.”

Ẩn mình lặng lẽ bên dòng sông giữa núi là một nhà trọ gỗ tầm trăm năm tuổi. Tuy không quá hoành tráng, nhưng rõ ràng được thiết kế cẩn thận để không phá vỡ khu rừng xung quanh. Nơi đây hòa vào cảnh thiên nhiên—cụm từ “nằm gọn trong rừng” có lẽ là cách diễn tả chính xác nhất.

Trước lối vào là một cây phong hùng vĩ—biểu tượng của nhà trọ. Vì ở trên núi cao, trời đã ngả tối dù còn sớm.

“Vào nhận phòng thôi.”

“Ừ—hmm?”

Đột nhiên, một con chó xuất hiện. Bộ lông chủ yếu là màu trắng có chút điểm nâu và đen, đặc biệt đậm quanh phần mắt và mũi, trông gần như chó lai với gấu mèo. Thật ra, nếu thấy trong bóng tối, có thể nhầm nó là gấu mèo thật cũng nên.

“…Là chó, đúng không?”

Aoi cũng không chắc chắn, giọng nghi hoặc.

Mà, tôi từng nghe chuyện người ta nghĩ là nuôi nhận chó hoang, nhưng lớn lên lại là gấu mèo.  Đã thế những người đó thậm chí vẫn giữ, còn tin là chó nữa. Nên do dự cũng hợp lý thôi.

“Nó đeo vòng cổ này—có lẽ của nhà trọ chăng?”

“Hình như trang web có nói họ nuôi chó linh vật.”

Aoi cúi xuống, xoa đầu con chó. Nó vui vẻ vẫy đuôi, để cô ấy vuốt ve thoải mái.

“Con này bình tĩnh thật.”

“Ừ. Anh nhớ có đọc qua là nó bình tĩnh quá, không làm chó canh được.”

“Chỗ này chắc cũng không cần lắm.”

Thật lòng thì, giữa nơi hoang dã này, tôi nghĩ chó canh là không cần thiết. Nhưng tôi không nói gì nhằm tránh phá mất bầu không khí.

“Có lẽ nó ra đón chúng ta cũng nên.”

“Chắc đó là việc của chú chó này.”

“Cảm ơn mày nhé.”

Sau khi Aoi thỏa sức vuốt ve chú chó, chúng tôi đi đến lối vào. Sau đó được nhân viên, người đã kiên nhẫn đợi chúng tôi chơi với chú chó dẫn vào, chúng tôi bước vào một không gian ấm áp, đồng bộ bằng gỗ giống như bên ngoài.

Ngạc nhiên thay, dù là tháng Năm, cạnh quầy lễ tân vẫn có một lò sưởi. Khi tôi hỏi, nhân viên giải thích sáng và tối vẫn khá lạnh, nên lò sưởi là cần thiết.

“Đó là toàn bộ phần giải thích. Hai bạn có câu hỏi nào không?”

“Dạ, hiện tại thì không ạ.”

“Nếu có bất kỳ vấn đề gì, xin cứ báo chúng tôi.”

““Cảm ơn nhiều ạ.””

Sau khi nghe giải thích đầy đủ về nhà trọ, chúng tôi đi qua hành lang dài tiến đến phòng ở.

Ngay khi chúng tôi vào phòng—

“Chà…!”

Aoi thốt lên kinh ngạc, lao thẳng vào phòng.

Trước mặt là tường gỗ được làm từ những khúc gỗ lớn xếp chồng lên nhau. 

Nội thất ấn tượng, gợi nhớ đến đất nước Phần Lan—quê hương của nhà gỗ. Phòng khách có sofa sành điệu và bàn gỗ, còn phòng ngủ có hai giường đơn. Bếp hiện đại và đầy đủ—có thể dễ dàng nấu ăn.

Ngoài cửa sổ là sàn gỗ ngập tràn nắng chiếu.

“Chỗ này xịn quá!”

Sau khi xem xung quanh, giọng Aoi đầy phấn khích. Cô ấy mở cửa sổ rồi bước ra sàn gỗ. Cảnh vật xanh tươi trải rộng trước mắt.

“Tầm nhìn đẹp thật…”

Thấy Aoi hài lòng, tôi cũng nhẹ nhõm. Nhưng không hiểu sao, nét mặt cô ấy thoáng chút u ám.

“Nhưng… chỗ này chắc đắt lắm, đúng không?”

À, thì ra cô ấy lo chuyện đó.

“Thật ra, năm nay nhà trọ kỷ niệm 100 năm nên có chương trình ưu đãi. Bình thường thì đắt đấy, nhưng mình ở với giá đặc biệt. Đừng lo lắng.”

“Vậy à… thế thì yên tâm rồi.”

Aoi vẫn hơi do dự, nhưng chắc đã hiểu cảm xúc của tôi. Mỉm cười nhẹ, cô nói, “Cảm ơn.”

Tôi cười lại.

“Đi bộ nhiều đổ mồ hôi, nên tắm suối nước nóng trước bữa tối 6 giờ nhé? Bồn tắm lớn ngoài trời không có chỗ rửa, nên tắm trong nhà trước đã, sau bữa tối thì ra bồn ngoài trời.”

“Ừm, được thôi.”

Chúng tôi lấy khăn và yukata rồi rời phòng.

Bồn tắm trong nhà ở dọc hành lang theo hướng về quầy lễ tân. Chúng tôi đi ngược hành lang dài theo biển trên tường, thấy lối vào cuối đường với rèm che ghi “Nam”“Nữ.” Trước đó là khu nghỉ ngơi và máy bán hàng tự động.

“Gặp lại ở đây sau khi tắm nhé.”

“Okay. Anh nghĩ nên tắm bao lâu, Akira?”

“Đừng lo về giờ giấc. Cứ thong thả tận hưởng đi.”

Dù sao thì con gái cũng thường tắm lâu hơn. Tôi định đợi ở khu nghỉ ngơi, thong thả uống cà phê sữa.

“Rõ rồi. Cảm ơn anh.”

Chúng tôi nói “gặp lại sau” rồi bước vào. Qua rèm tiến vào phòng thay đồ, mùi nước suối thoảng vào mũi.

Khu thay đồ chỉ cách bồn tắm bởi một tấm rèm—gần như chung một không gian. Thảo nào mùi suối nước nóng lan tỏa khắp nơi. 

Tôi đặt đồ vào một giỏ trên kệ. Nhìn quanh, các giỏ khác đều trống không—có vẻ chỉ mình tôi ở đây. 

Tôi cởi đồ rồi bước vào—quả nhiên không một bóng người.

“Tuyệt nhất luôn.”

Có hai bồn đá nhỏ trong nhà với hai chỗ rửa. Không hào nhoáng, nhưng mang nét hoài cổ của một nhà tắm truyền thống. Hơi nước tràn ngập, tiếng nước chảy vào bồn vang lên dễ chịu.

“Muốn nhảy vào ngay quá, nhưng phải rửa trước đã.”

Kiềm chế lại, tôi đến khu rửa và ngồi lên ghế. Tôi cẩn thận rửa đầu và người, xả sạch đi mồ hôi—rồi từ từ ngâm mình vào bồn.

“…Ahhh.”

Khi nước ngập đến vai, tôi thở dài thỏa mãn. Lúc đầu nước hơi nóng, có lẽ vì cơ thể chưa quen. Nhưng khi thư giãn, hơi ấm thấm vào, thả lỏng toàn bộ cơ thể. 

Nước mềm mại, làm dịu da—ít kích ứng và rất êm. Chứng cứng vai gáy từ lúc học thi dần tan biến. Cảm giác thật tuyệt vời.

Có lẽ tôi nên gọi massage từ dịch vụ phòng khi ở đây.

“Có thể ở đây mãi luôn cũng được…”

Một lúc sau, tôi lẩm bẩm.

“Em cũng thấy vậy nữa—không muốn rời đi đâu.”

Giọng nói quen thuộc vang lên từ bên kia tường. Không cần kiểm tra là ai. Tôi ngước lên—trần nhà mở, nối giữa hai bồn tắm nam và nữ.

“Aoi, em cũng ở một mình à?”

“Ừ. Đoán anh chắc cũng đang ở một mình, nên em gọi.”

Tôi suýt phát ra âm thanh kỳ lạ, không ngờ bị nghe thấy. May là Aoi thôi, nhưng vẫn làm tôi giật mình.

“Nước bên đó thế nào?”

“Tuyệt lắm. Da em mịn quá—ngạc nhiên cực kỳ luôn.”

“…Da mịn, à.”

Tôi không kìm được suy nghĩ tưởng tượng Aoi nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể trong bồn tắm. Làn da trắng muốt, đường nét cổ thanh thoát, ửng hồng vì nước nóng và mịn hơn nhờ khoáng chất của suối…

Chỉ nghĩ thôi là không đủ—suýt nữa thì tôi phá tường luôn rồi.

“Akira, anh nghe không?”

“Ừ-ừ! Anh đây!”

Mải mê trong tưởng tượng, tôi không hề nhận ra. Tệ hại quá… từ lúc đến nhà trọ, tôi hoàn toàn trở nên vô liêm sỉ. Tôi tự nhắc lấy bản thân phải kiềm chế đến khi tắm bồn ngoài trời sau bữa tối.

Sau khi trò chuyện qua tường một lúc—

“Anh ra trước đây. Aoi, em cứ thong thả nhé.”

“Okay. Em sẽ nán lại thêm chút.”

Nếu ngâm lâu hơn, tôi sẽ chóng mặt vì nóng mất—hay là vì phấn khích đây nhỉ. Tôi ra trước, ngồi tại khu nghỉ, cầm lon cà phê sữa mát lạnh. Khi cơ thể và đầu óc đã bình tĩnh, rèm bên bồn tắm nữ khẽ đung đưa.

“Cảm ơn vì đã đợi. Xin lỗi vì em tắm lâu quá.”

Khi Aoi bước ra và nói vậy, tôi hoàn toàn bị mê hoặc. Có lẽ vì cơ thể vẫn còn ấm sau tắm, Aoi mặc yukata hơi lỏng, cổ áo hé mở. Mái tóc đen búi cao còn ẩm cùng đôi má ửng hồng, cô ấy trông cực kỳ quyến rũ.

Hình ảnh tôi tưởng tượng lúc trước giờ đang ở ngay trước mắt.

Cô ấy có quàng khăn quanh cổ, nên tôi không thấy phần gáy—nhưng không cần phải tuyệt vọng. Chuyến đi này sẽ có nhiều cơ hội để gặp lại nó thôi!

“Sấy tóc cũng tốn chút thời gian.”

“Không sao đâu. Vẫn còn nhiều thời gian trước bữa tối mà.”

Tôi kiểm tra giờ trên điện thoại—mới 5 giờ 40 chiều. Chúng tôi quyết định về phòng một lúc trước khi đến phòng ăn.

Khi đến phòng ăn, một vài vị khách khác đã dùng bữa. Các dãy bàn trải dài đầy phòng. 

Đang tìm bàn của mình, một nhân viên nhận ra chúng tôi và đến gần. Sau khi báo tên, chúng tôi được dẫn đến chỗ.

Aoi và tôi ngồi đối diện nhau.

“Mọi thứ trông ngon quá.”

“Ừ, đi bộ nhiều làm anh đói cồn cào hết rồi.”

Bàn đã được dọn sẵn nhiều món ăn. Xem thực đơn, rõ ràng bữa ăn tập trung vào đặc sản vùng núi. Vì đang đúng mùa, đa số món dùng rau rừng hái từ núi gần đó.

Có tempura từ *tara-no-me**koshiabura*, và món *fuki miso* xào mầm cây ngưu bàng với miso và mirin. Có cả *kogomi ohitashi*— hay mầm dương xỉ luộc, cùng nhiều món khác được bài trí đẹp mắt, hấp dẫn cả vị giác lẫn thị giác.

Ngoài ra, có sashimi cá hồi cao cấp địa phương và cá *iwana*[note73819] nướng muối nữa. Đều là những món hiếm cả, nên cả Aoi và tôi đều háo hức nếm thử.

“Mọi thứ đều trông thật tuyệt vời!”

Đôi mắt lấp lánh, Aoi để lộ bản chất ham ăn uống. Cô ấy có vẻ như không thể đợi cơm và súp miso đến để bắt đầu rồi.

“Aoi, nhìn này.”

Trong lúc đợi, tôi thấy một lò gốm mini trên bàn rồi mở nắp. Trong nồi là vài lát thịt quen mắt cùng rau củ.

“Là… thịt lợn rừng?”

Quả nhiên, nồi chứa thịt lợn rừng. Loại thịt thú săn giống chuyến tốt nghiệp với Eiji và mọi người—lẩu lợn rừng. Thịt đỏ trông y hệt món lẩu hồi đó.

Kiểm tra thực đơn, tôi thấy “Lẩu Lợn Rừng” đúng là có trong danh sách món nóng.

“Không ngờ có món này ở đây.”

“Đồng ý. Em cũng muốn ăn lại từ lâu rồi.”

Trong lúc nói, nhân viên mang cơm và súp miso đến. Sau khi cảm ơn, họ châm nhiên liệu rắn dưới lò mini, và nói, “Khi lửa tắt, món ăn sẽ sẵn sàng—vui lòng giữ nắp kín đến lúc đó,” rồi rời đi.

Đối diện nhau, Aoi và tôi chắp tay.

““Mời mọi người ăn cơm!””

Chúng tôi cầm đũa, bắt đầu món đầu tiên. Đang phân vân chọn món nào—

“Akira, anh ăn tempura *tara-no-me* bao giờ chưa?”

“Chưa, có nghe nói rồi, nhưng đây là lần đầu thử.”

Tôi có thấy chúng bán ở trạm dừng ven đường và chợ địa phương mùa xuân, nhưng chưa ăn bao giờ. Không quen thuộc với học sinh cấp ba, nhưng *tara-no-me* là mầm cây *tara*, được mệnh danh là “vua rau núi”, và là một trong những loại rau rừng phổ biến nhất.

Nhân tiện, “nữ hoàng” là *koshiabura* đặt bên cạnh. Nghe có vẻ tôi biết nhiều dù chưa ăn lần nào, nhưng tôi từng thấy bảng giới thiệu ở trạm dừng ven đường trong chuyến đi gia đình, thậm chí còn giải thích chi tiết cả cách nấu và hương vị.

Nếu tò mò, bạn nên ghé thăm mấy trạm dừng ven đường hoặc chợ xuân.

“Aoi, em từng ăn chưa?”

bf48c649-45c7-4822-86a8-6c7831a0b5f0.jpg

“Em có ăn rồi. Chúng mọc ở núi gần nhà em, nên hàng xóm cũng hay chia sẻ.”

“Đúng như tưởng tượng. Anh hoàn toàn hình dung được chúng mọc quanh chỗ nhà em.”

“Chúng ngon lắm—em nghĩ anh sẽ thích, Akira.”

Với lời giới thiệu như vậy, tôi không thể bắt đầu bằng gì ngoài tempura *tara-no-me*. Tôi gắp một miếng, rắc chút muối rồi đưa lên miệng. Khi cắn, lớp bột chiên giòn tan nhường chỗ cho vị đắng đặc trưng của rau rừng, và một hương thơm nhẹ lan tỏa khắp miệng.

Vừa chiên xong nên vẫn còn ấm, càng nhai, vị đắng dần hóa ngọt. Hương vị có chút sắc, nhưng đó là điểm nhấn hoàn hảo.

“Ừ… ngon thật!”

“Đúng không?”

“Vị đắng nhẹ có cảm giác thật trưởng thành—theo một cách tốt.”

Thành thật, tôi khá bất ngờ vì nó ngon đến thế. Tôi không nhớ lần cuối ăn gì mà nghĩ *cái này thật sự ngon* là khi nào.

“Tempura *koshiabura* cũng ngon lắm—anh thử đi.”

“Ừ.”

Với kỳ vọng giờ cao ngất, tôi chuyển từ vua rau rừng sang nữ hoàng—*koshiabura*. Nó có vị đắng của rừng như nhiều loại rau núi khác, nhưng hương thơm tươi hơn *tara-no-me*. Hương vị tổng thể đậm đà hơn, và tôi cảm thấy nó hợp với nhiều món khác—không chỉ tempura, mà cả nước sốt mè hay món luộc nữa. Thật đa năng.

Đúng danh tiếng nữ hoàng—tinh tế và linh hoạt.

“Cả hai đều ngon, nhưng anh thích *koshiabura* hơn.”

“Tempura cũng ngon đó, nhưng ở nhà bà em hay làm cơm trộn.”

“Cơm trộn… Như băm nhỏ, xào với xì dầu và mirin, rồi trộn vào cơm mới nấu?”

“Đúng thế. Làm thế nổi bật cả hương vị lẫn mùi thơm—ngon lắm.”

Chỉ tưởng tượng thôi đã đủ thuyết phục rồi.

“Lần tới nếu thấy, anh sẽ mua và thử.”

“Nhất định thử đấy nhé.”

Nói rồi, Aoi cắn một miếng tempura *koshiabura*. Cô ấy cười vui, gật đầu liên tục.

“Ngon thật!”

Khi thưởng thức rau núi, đũa chúng tôi không ngừng gắp. Tất cả rau rừng đều có hương vị độc đáo và gây nghiện. Sashimi và cá *iwana* nướng muối có vị nhẹ hơn hải sản, nhưng sự nhẹ nhàng ấy kết hợp hoàn hảo với "rau núi" đậm vị.

Đúng như người ta nói—nói chuyện là không cần thiết khi ăn đồ ăn ngon. Có lẽ một phần vì đi bộ nhiều nên cũng đói meo rồi. Chúng tôi chẳng nói gì nhiều—chỉ tập trung thưởng thức từng món một.

“Được rồi, giờ đến món chính thôi.”

“Món chính, nhỉ.”

Khi nhân viên đến và dọn gần hết đĩa, lửa dưới lẩu lợn rừng cũng đã tắt. Chúng tôi biết đó là dấu hiệu để ăn, như nhân viên đã nói lúc nãy—nhưng thật sự, mùi thơm thoát ra từ nắp đã quá hấp dẫn, khiến chúng tôi phải kiềm chế hết sức để không mở nãy giờ.

Khi nhìn nồi và nhấc nắp lên—

““…Whoa!””

Một làn hơi nước bốc lên, mang theo mùi hương miso thơm ngon. Là lẩu lợn rừng, được ninh với miso, nấm và rau mùa.

Thịt lợn rừng được nấu hoàn hảo, màu sắc đậm đà. Chỉ nhìn thôi đã gợi lại hương vị và kỷ niệm từ lần trước.

“Ăn thôi.”

“Ừm!”

Chúng tôi múc vào bát, cắn miếng thịt ăn kèm với rau.

“Mmm—!”

Quá hoài niệm, chúng tôi chẳng nói nên lời. Cả hai cùng gật đầu liên tục—hương vị y hệt như ký ức. Hầu như không có mùi hăng, thịt chắc, mọng nước, bùng nổ hương vị khi nhai. Mỡ tuy đậm đà nhưng không ngấy. Có hương vị của sự hoang dã nhưng theo cách tuyệt vời.

Càng nhai, vị đậm của thịt lợn rừng càng lan tỏa. Nếu phải diễn tả bằng một từ—

“Chắc chắn là vị của hoang dã.”

“Ừ. Hoàn toàn hoang dã.”

Phản ứng của chúng tôi y hệt lúc chuyến đi tốt nghiệp. Vị giống thịt lợn, nhưng nguyên sơ hơn.

“…Có hơi hoài niệm.”

“Ừ. Cũng gợi lại kỷ niệm cho em.”

Nhấm nháp thịt lợn, chúng tôi chìm vào cơn hoài niệm chung. Đã 1 năm và 4 tháng kể từ chuyến đi tốt nghiệp với mọi người.

Thưởng thức hương vị quen thuộc, chúng tôi hoàn thành nốt bữa tối.

“Ôi trời… Ăn nhiều quá rồi.”

“Thì còn ăn thêm cơm và súp miso nữa mà.”

“Đồ ăn ngon quá, em không dừng được.”

Sau bữa tối, chúng tôi về phòng xoa cái bụng no căng, rồi đổ xuống sofa nghỉ ngơi. Mải trò chuyện và nhìn lại ngày hôm nay, chúng tôi nhận ra ngoài trời đã tối mịt. Tôi đứng dậy kéo rèm, tiến đến gần cửa sổ— và thấy mặt trăng tròn sáng rực trên trời.

“Aoi, tối nay trăng đẹp lắm.”

“Thật à?”

Choáng ngợp bởi vẻ đẹp, thay vì kéo rèm thì tôi mở cửa sổ. Đứng cạnh nhau ngắm trăng, Aoi nép đến gần hơn vào người tôi.

“Trời lạnh hơn từ khi mặt trời lặn rồi đó. Nên em ôm anh được không, Akira?”

Câu hỏi làm tôi bật cười.

“Aoi, em chẳng phải đang dựa vào anh rồi sao?”

“Ừm. Nhưng em nghĩ vẫn nên hỏi anh trước.”

“Sau này em không cần hỏi nữa đâu.”

“Vậy em không khách sáo nhé.”

Aoi vòng tay qua tay tôi, nép sát người. Với cô ấy, đây là cử chỉ thân mật vô cùng hiếm thấy—gần như là nũng nịu.

Không phải tôi phàn nàn hay gì cả. Là bạn trai, được cô ấy dựa vào thế này thật sự đáng hoan nghênh. Thấy mặt ngọt ngào, âu yếm của cô ấy làm tôi rất vui.

Có lẽ là do tâm trạng của chuyến đi. Hoặc bữa tối lúc nãy thật sự hiệu quả.

“Đẹp thật… Có phải trăng rằm không?”

“Chưa hết đâu. Hình như vẫn còn thiếu một chút.”

Tôi kiểm tra điện thoại—trăng rằm sẽ diễn ra vào ngày kia, mùng 6.

“Tiếc thật. Sẽ hoàn hảo nếu sinh nhật em vào tối mai là trăng rằm.”

Đây là chuyến đi qua đêm đầu tiên của hai đứa, nhân ngày sinh nhật của Aoi.

Nếu có thể trùng ngày với trăng rằm, đó sẽ là một khung cảnh hoàn hảo.

“Không quan trọng đâu.”

Aoi nhẹ nhàng nắm tay tôi, rồi nói khẽ.

“Chỉ cần anh đưa em đến đây thế này—đã là hoàn hảo rồi. Em nghĩ không nên đòi hỏi quá nhiều.”

“Ừ… em nói đúng.”

Vẫn đứng đó ngắm trăng, tôi khẽ siết tay cô ấy đáp lại.

“Tắm ngoài trời dưới ánh trăng chắc sẽ tuyệt lắm.”

“Ừ, nghe có không khí thật.”

Tôi kiểm tra giờ trên điện thoại—vừa qua 7 giờ 30 tối. Có vẻ là lúc thích hợp chăng?

“Giờ đi xem bồn tắm lớn ngoài trời không…?”

Tôi hỏi Aoi, dò xét phản ứng.

“Ừm… đi thôi.”

Cô ấy gật đầu, có hơi ngại ngùng. Vào khoảnh khắc đó, tim tôi lỡ đi một nhịp.

—Cuối cùng cũng đến rồi!

Kìm nén cơn hoảng loạn, tôi chuẩn bị rồi rời phòng.

Như Aoi nói, hành lang giờ lạnh hơn hẳn sau khi mặt trời lặn. Tôi nhớ những nhân viên bảo, “Ở đây vẫn cần lò sưởi,” và ngay lập tức hiểu ý họ. Nhưng thật sự, cơn rùng mình ở đây không chỉ vì lạnh—mà còn vì hồi hộp nữa.

Có lẽ Aoi cũng thế—cô ấy bám chặt cánh tay tôi.

“Phải ngâm cho ấm người trước đã.”

“Ừ…”

Chúng tôi chỉ nói chuyện vặt vãnh—không sâu xa gì, có lẽ vì cả hai đều ý thức rõ điều sắp đến.

Giác quan tôi bỗng nhạy bén bất thường, có thể do hồi hộp hoặc là do cảnh giác cao độ. Tôi nhận ra những thứ trước đó bản thân không hề chú ý: từ tiếng côn trùng rả rích, đến tiếng sàn gỗ kêu cọt kẹt dưới chân, thậm chí cả tiếng suối ở xa phía trước bỗng chốc nghe to hơn.

Hơn tất cả, tôi cảm nhận rõ hơi ấm của Aoi qua lớp vải yukata.

“Hẹn gặp em bên trong.”

“Okay. Lát gặp nhé.”

Dù là bồn tắm hỗn hợp, lối vào phòng thay đồ vẫn chia rõ nam nữ. Tại cửa ra vào, tôi và Aoi chia tay, rồi tôi bước vào phòng thay đồ nam.

“Tệ rồi… hồi hộp quá.”

Đặt cả hai tay lên kệ giỏ, tôi nhìn xuống sàn. Tất nhiên tôi mong chờ chứ bộ. Thành thật, tôi đã hy vọng về chuyện này kể từ khi Izumi nhắc về nhà trọ này.

Từ khi biết là có bồn tắm hỗn hợp, mọi thứ với Aoi đều suôn sẻ. Nếu cô ấy không thoải mái, cô ấy hoàn toàn có thể chọn bồn tắm ngoài trời chỉ dành cho nữ. Việc cô ấy đồng ý—có hy vọng cũng là lẽ tự nhiên.

Bảo một thiếu niên không kỳ vọng gì trong tình huống này ấy hả? Bất khả thi.

“…Được rồi.”

Tôi hít sâu để trấn tĩnh, cởi yukata. Sẵn sàng—tôi quấn khăn quanh hông, bước vào bồn tắm lớn ngoài trời.

“Chà…”

Khoảnh khắc mở cửa trượt và bước ra, tôi buột miệng. Sâu trong rừng, hơi nước bốc lên làm mờ ánh sáng từ đèn lồng xung quanh.

Với tiếng nước nóng chảy từ nhiều nơi, một bồn đá lớn trải rộng trước mắt. Nguồn nước chắc từ phía trên—suối nước nóng chảy qua kênh tre tách từ sâu trong rừng, đổ ra dòng nước chảy róc rách dễ chịu.

Phía sau bên trái là một thác nước với độ cao thay đổi. Ở phía trên cầu thang là một bồn tắm nhỏ, nơi có thể ngồi ngắm thác nước từ trên xuống. Ở dưới cầu thang bên phải cũng có một bồn tắm mà ta có thể ngắm từ dưới lên, gọi là “Bồn Ngắm Thác.”

Lối vào nữ ở phía bồn ngắm thác, nên tôi vào đó đợi Aoi. May mắn, giống như bồn tắm ở trong nhà trước đó, không có khách du lịch nào khác.

Chắc sắp đến giờ rồi…

Tôi ngâm mình lặng lẽ, nhìn chằm chằm cửa vào phía nữ. Sau khoảng 5 phút—

Cửa kêu cọt kẹt, rồi một bóng người xuất hiện qua màn sương.

“Eh—?”

Tôi buột miệng vì ngạc nhiên.

“Xin lỗi vì để anh đợi.”

Là Aoi, không nghi ngờ gì nữa—cuối cùng cô ấy cũng xuất hiện qua làn hơi nước. Nhưng… không phải như tôi tưởng tượng.

“Em… mặc đồ bơi?”

“Eh…?”

“Ah—!”

Nhận ra mình lỡ lời, tôi bịt miệng. Aoi dường như hiểu ý tôi. Dù dưới ánh sáng mờ ảo, tôi vẫn thấy má cô ấy đỏ ửng lên.

“Trang web nhà trọ có nói mặc đồ bơi cũng được. Xin lỗi… Nếu chỉ có hai đứa mình, em sẽ không mặc đâu. Nhưng em nghĩ có thể có khách khác nữa…”

“Đ-Đúng rồi! Tất nhiên rồi nhỉ!”

Cô ấy hoàn toàn chính xác. Giờ thì không có khách nào khác thật, nhưng ai biết khi nào có người vào. Tôi không muốn ai thấy thân thể của Aoi—dù cô ấy có mặc đồ bơi hay không.

Thấy cô ấy áy náy, tôi hoảng loạn xin lỗi rối rít. Người ta nói nhỡ miệng là đắm thuyền—chưa bao giờ thấy đúng hơn nữa.

Nhưng… tôi không thể bỏ qua điều cô ấy vừa nói.

—Aoi có bảo nếu chỉ có hai đứa mình, cô ấy sẽ không mặc đúng không!?

“T-Thôi, ta vào tắm nhé?”

“Ừm… Xin phép.”

Aoi từ từ bước vào bồn, ngồi cạnh tôi. Khi ngồi cạnh nhau, cả hai khẽ thở dài.

“Nước này tuyệt thật đó…”

“Ừ-Ừ… đúng vậy.”

“…………”

Cả hai không tiếp tục được cuộc nói chuyện.

“Chắc vẫn hơi ngại nhỉ.”

Aoi ngại ngùng thừa nhận.

“Ừ… Dù trước đây tắm chung rồi nhưng vẫn hơi kỳ.”

“Lần đầu là vào kỳ một, đúng không? Sau khi mọi người giúp em học và tránh trượt thi cuối kỳ—cả nhóm sau đó tổ chức đi suối nước nóng trong ngày.”

“Rồi vào mùa hè, chúng ta tắm chung ở biệt thự nhà Eiji nữa.”

“Ồ, đúng rồi nhỉ.”

“Anh nhớ là một bất ngờ, nhưng… chắc Izumi đứng sau, nhỉ?”

Nghĩ lại, tôi quyết định xác nhận điều gần 2 năm trời chưa hỏi.

“Đúng vậy ạ… Cậu ấy bảo, ‘Cách tốt nhất để gần nhau là tắm chung!’ Không như lần này, em không mặc đồ bơi nên ngượng lắm, nhưng…”

Đỏ mặt, Aoi ngập ngừng. “Nhưng… em muốn gần anh hơn, Akira…”

Vậy đúng là Izumi rồi. Cô nàng đó—luôn trêu Aoi ngây thơ, dễ tin người của tôi để thỏa mãn thú vui. Nhưng không phải tôi phàn nàn hay gì đâu—dù sao tôi cũng được hưởng lợi không chỉ một lần.

Nếu có gì, tôi nợ cô ấy thì đúng hơn.

“Gần 2 năm kể từ lúc đó rồi nhỉ.”

“Ừ… hoài niệm thật.”

Chúng tôi ngồi đó, đắm chìm trong nỗi nhớ. Dù một phần tôi thất vọng khi thấy cô ấy mặc đồ bơi, điều nổi bật hơn giờ đây là sự thay đổi trong không khí.

Khác với hồi đó—lần này, có gì đó khác biệt giữa chúng tôi. Cả hai bắt đầu nhận ra… điều có thể xảy ra sau này.

“Ngâm suối nước nóng và ngắm nhìn thác nước thật tuyệt, đúng không?”

“Ừ. Tuyệt lắm, nhưng còn một bồn trên kia, có thể ngắm thác từ bên trên khi ngâm nữa.”

“Thật à? Em muốn thử nữa.”

“Đi thôi nào.”

Chúng tôi rời bồn ngắm thác, đi lên cầu thang.

“Tối lắm, cẩn thận bước nhé.”

“Ừm. Cảm ơn anh.”

Trên cầu thang là một bồn tắm nhỏ làm từ đá có mái gỗ che. Có lẽ sẽ đầy nếu bốn người cùng ngồi, nhưng bồn này sâu hơn, nước ngập đến vai—loại bồn tắm có thể làm ấm toàn bộ người.

Nhờ độ cao, khung cảnh còn đẹp hơn. Thác nước sáng rực ngay bên cạnh tạo nên cảnh tượng ngoạn mục.

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong làn nước, ngắm nhìn thác nước.

“Chắc ít suối nước nóng nào có thể ngắm thác gần thế này khi ngâm mình nhỉ.”

“Ừ. Izumi cũng bảo mấy suối gần thác là tuyệt nhất.”

Không chỉ có mỗi thác nước. Nếu nhìn xuống, ta còn có thể thấy vùng trũng lòng chảo bên dưới và cả thung lũng phía xa nữa. Có thể cảm nhận được sự chênh lệch độ cao ở gần đến thế—thật ấn tượng.

“Mà, nước suối này tuyệt thật nhỉ?”

“Như tắm trong tinh dầu ấy. Da em mịn lắm.”

Aoi đổ nước lên tay, nhẹ nhàng vuốt ve khi nói. Tôi hồi hộp khi ngồi cạnh Aoi, nhưng khi quen với không khí và cảm giác thư giãn trong bồn, sự căng thẳng dần tan đi. Chẳng mấy chốc, chúng tôi lại nói chuyện như bình thường.

“Anh không thấy được da mình có mịn hơn hay không.”

Tôi bắt chước Aoi, vuốt tay mình, nhưng chẳng thấy mịn hơn tẹo nào. Có lẽ là sự khác biệt từ da của nam và nữ? Đang nghĩ thế thì—

“Akira, đây—thử chạm của em đi.”

Aoi đưa tay cô ấy.

“Thật chứ…?”

“Ừm.”

Tôi biết cô ấy không có ý gì cả. Cô ấy chỉ muốn tôi hiểu cảm giác “mịn” là sao, nên đưa tay cho tôi sờ thôi. Chỉ là lòng tốt, không hơn không kém.

…Nhưng lúc này, đầu tôi đầy rẫy những suy nghĩ khác.

“Vậy thì… anh xin phép.”

Tôi nhẹ nhàng chạm vào tay Aoi.

“…”

Đúng như cô ấy nói, cảm giác thật mịn màng. Kết cấu mượt mà, thật khó tin là cùng một loại da. Thành thật, cảm giác chạm vào quá gây nghiện.

Tôi hơi bị cuốn theo, nên cứ vuốt ve mãi tay của Aoi không ngừng.

“Nnn…”

Aoi bất ngờ phát ra âm thanh ngọt ngào, chợt kéo tôi về thực tại.

“X-Xin lỗi em! Có hơi quá đà nhỉ?!”

“Kh-Không, không sao đâu…”

Sự im lặng ngượng ngùng lại trở lại. Vừa mới thoải mái lại được chút thì tôi đã phá hỏng bầu không khí.

Sau một lúc ngâm mình trong bồn trong sự lặng lẽ, Aoi nói bằng giọng vui vẻ, có lẽ để phá vỡ căng thẳng, và chỉ tay lên trời.

“Akira, nhìn kìa.”

“Hm—?”

Tôi nhìn theo hướng ngón tay cô ấy chỉ. Trên bầu trời vẫn là một mặt trăng đẹp y như từ phòng lúc trước.

“Đẹp quá…”

“Còn đẹp hơn lúc ở trong phòng nữa.”

Có lẽ vì đêm khuya, nhiệt độ giảm nên không khí trong hơn. Hay còn vì gì khác nữa— có lẽ là do hơi nước từ suối nước nóng làm mờ viền trăng đôi chút. 

Một vầng trăng mờ ảo, chỉ thấy khi tắm vào ban đêm. 

Thật là một khung cảnh tuyệt mỹ.

“Akira…”

“Sao thế?”

“Cảm ơn anh… vì đã đưa em đến đây.”

“Không cần phải trang trọng thế.”

“Không… em muốn nói. Bao nhiêu lần cũng sẽ nói.”

Aoi hơi cúi mặt, giọng nhỏ lại.

“Anh biết không… đã lâu lắm rồi em không được ai chúc mừng sinh nhật thế này.”

Chỉ cần một câu, tôi hiểu sao cô ấy lại cúi mặt. 

“Lần cuối chắc là trước khi bố mẹ em ly hôn… khoảng 10 năm trước?”

Khi sinh nhật còn được gia đình cô ấy tổ chức. Dù không hoàn hảo, vẫn có những kỷ niệm của ba người bên nhau. 10 năm… Ngày sinh nhật đến mỗi năm—vốn là điều bình thường, nhưng bị bỏ qua lâu thế chắc khiến thời gian trở nên nặng nề hơn với Aoi. Không khó tưởng tượng những năm đó cô ấy đã cô đơn thế nào.

“Nên… em rất vui vì năm nay được tổ chức.”

Nét mặt cô ấy thay đổi, nở nụ cười rạng rỡ.

“Chỉ cần có người mừng sinh nhật đã đủ rồi… nhưng người bên em là người em thật sự yêu thương. Em không thể đòi hỏi thêm nữa.”

Mặt tôi nóng lên—không chỉ vì lời cảm ơn, mà vì những phía sau đó.

“Đó là lần đầu em nói yêu anh kể từ khi chấp nhận lời tỏ tình, nhỉ…”

“Giờ anh mới nhắc… chắc đúng thế thật nhỉ.”

“Nghe bạn gái của mình nói thế làm anh vui lắm.”

“Vậy từ giờ em sẽ nói nhiều hơn nhé.”

Aoi nhẹ nhàng tựa vào tôi.

“Cảm ơn, Akira. Em yêu anh nhiều lắm.”

“Cảm ơn em. Anh yêu em, Aoi.”

Mắt chạm mắt, mặt tiến sát gần nhau—dưới ánh trăng huyền ảo, chúng tôi trao nụ hôn đầu tiên kể từ mùa hè năm ngoái.

Với Aoi, là lần thứ tư. Còn với tôi, là lần thứ hai.

Sau đó, chúng tôi tận hưởng bồn tắm ngoài trời khoảng 1 tiếng nữa rồi về phòng. Thật sự có thể ở đây mãi, nhưng vì có khách khác đến nên chúng tôi đành dừng lại.

Về phòng, chúng tôi mở cửa sổ, để gió đêm làm mát cơ thể nóng bừng. Trước khi nhận ra, trời đã trở đêm muộn, kế hoạch ngày hôm nay gần như đã hoàn thành.

Có nghĩa là điều tiếp theo cũng trở nên rõ ràng.

Đã qua 9 giờ tối—

“Aoi… em thật sự ổn với chuyện này chứ?”

“Ừm. Em cũng muốn làm thế.”

Một chàng trai và một cô gái, chỉ riêng hai người trong phòng vào ban đêm.

“Vậy thì… bắt đầu thôi.”

“Ừm.”

Bạn hỏi chúng tôi làm gì ấy à?

“Em rất vui khi được học cùng anh lần nữa, Akira.”

Sách ôn thi trải trên bàn—tất nhiên là chúng tôi đang học rồi.[note73818]

““……….””

Khoan—đợi chút.

Tôi biết nó trông thế nào, nhưng hãy để tôi giải thích cái đã.

Đi du lịch qua đêm với bạn gái nhân ngày sinh nhật của cô ấy, tắm suối nước nóng cùng nhau, thậm chí còn hôn nhau nữa—và sau tất cả, lại là học bài?

Ừ, nếu ai hỏi tôi đang làm cái quái gì, thì tôi cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào cho tử tế nữa.

Nhưng… hoàn toàn là có lý do. Một lý do rất quan trọng.

Chuyện bắt đầu từ khi tôi xin phép bố mẹ cho chuyến đi sinh nhật này. Để được đồng ý, tôi bắt đầu học để ôn thi đại học sớm. Nhờ nỗ lực đó, họ đồng ý—như tôi đã nói trước đó.

Nhưng điều tôi chưa kể là cuộc trao đổi với bố lúc đó.

“Con muốn đi du lịch với Aoi nhân ngày sinh nhật cô ấy.”

“Bố không phản đối chuyến đi—nhưng việc ôn thi thì sao?”

“Không sao đâu ạ! Con sẽ mang sách vở và học ở đó!”

Ngay khi nói xong, tôi muốn tự bóp cổ để ngậm miệng lại.

Nghĩ bố sẽ nói “không,” tôi hoảng loạn buột miệng. 

“…Nếu đó là kế hoạch, bố không phàn nàn gì hết.”

“Dạ, c-cảm ơn ạ!”

Sau đó, mẹ bảo bố không định từ chối. Bố chỉ muốn xác nhận chuyến đi sẽ không làm ảnh hưởng việc học—nếu không, ông ấy hoàn toàn ổn và mong tôi tận hưởng.

…Sao không nói thẳng từ đầu đi ạ!

Dù sao thì, cũng lỡ miệng nói sẽ học khi đi rồi nên phải làm thôi—nếu không tôi cứ có cảm giác như lừa dối thế nào ấy.

Sau khi đau đầu nghĩ cách, tôi đã nói với Aoi, xong cô ấy bảo, “Vậy học cùng nhau đi.” Và đó là mọi chuyện dẫn đến tình cảnh hiện tại.

Nếu được quay ngược thời gian, tôi sẽ tự đấm bản thân vì cái miệng ngu ngốc này.

“Xin lỗi vì bắt em làm bài tập khi đi chơi.”

Nhìn sách vở, tâm trạng tôi trùng xuống. Ai lại đi học bài trong chuyến đi lãng mạn với bạn gái thế này chứ hả?

“Đừng xin lỗi nhiều quá.”

“Nhưng mà… chỉ có hai đứa mình.”

“Em vui khi được học cùng anh thế này.”

Aoi không có gì là chỉ nói để an ủi tôi. 

“Đôi khi sau giờ học, em ở lại học với Izumi và mọi người. Giúp đỡ nhau chỗ không hiểu, hoặc kèm cặp nhau để không lười biếng. Mỗi người có lý do riêng, nhưng thỉnh thoảng lại cùng học với nhau.”

Cô ấy cười tươi khi nói, nhưng một nỗi buồn bỗng thoáng qua khuôn mặt.

“Và mỗi lần học như thế, em lại nghĩ… Cả hai đứa mình đang cố để giữ lời hứa, nhưng nếu Akira ở đây, ta có thể học cùng nhau, giúp nhau những chỗ khó khăn… Hỗ trợ lẫn nhau nữa.”

“Aoi…”

“Em không nói ta không thể hỗ trợ được nhau vì xa nhau. Em biết. Nhưng… em không kìm được cảm giác mọi thứ sẽ khác nếu ta ở cùng nhau. Nên… hôm nay được học với anh làm em vui lắm.”

Nghe có vẻ khoe mẽ, nhưng nhất định phải nói một câu: Bạn gái tôi tuyệt thật.

“Bắt đầu thôi nhỉ?”

“Ừm.”

Tôi gạt bỏ suy nghĩ, bắt đầu tập trung học với Aoi. Đúng là tôi có vài ý định trong đầu, không thể phủ nhận điều đó. 

Nhưng tạm gạt đi vậy. 

Chúng tôi là học sinh chuẩn bị thi đại học. Khi bắt đầu, cả hai tập trung, lặng lẽ làm việc trên bàn.

1 tiếng trôi qua trước khi tôi nhận ra—

“Hm…”

“Sao thế, Akira?”

Tôi kẹt một bài khó, cau mày, Aoi nhận ra và dừng lại hỏi.

“Có một bài anh không giải được.”

“Bài nào?”

“Bài này…”

Aoi nghiêng người xem trang sách, gật gù nhìn bài. Một lúc sau, cô nói, “Với bài này—” và giải thích.

Tôi lắng nghe, gật đầu theo từng bước.

Vài phút sau—

“Thế nào? Em giải thích ổn chứ?”

Bài tôi vật lộn nãy giờ bỗng trở nên rõ ràng sau lời giảng của cô ấy.

“Cảm ơn, Aoi. Em giảng rõ ràng lắm.”

“Em vừa học phần đó gần đây, nên may là giúp được.”

Không biết sao… tôi cảm thấy xúc động. Hồi sống chung với nhau, tôi từng giúp cô ấy học bài. Izumi cũng thế. Nhưng giờ, điểm số cô ấy cải thiện nhiều, đến mức giờ có thể giải thích ngược lại cho tôi.

Không phải cô ấy học dở—hoàn cảnh gia đình khiến cô ấy khó có thể tập trung vào trường lớp lúc đó. Tôi luôn biết là vậy.

Lý do đó càng thể hiện sự tiến bộ của Aoi cho thấy cô ấy nỗ lực thế nào. Là bằng chứng lời hứa của chúng tôi thật sự ý nghĩa với cô ấy.

“Cảm ơn nhiều, Aoi.”

“Không có gì đâu.”

“Trước khi tiếp tục, nghỉ chút không?”

“Ừm, ý hay đó.”

“Ăn kem nhé? Dù sao cũng đang đi chơi mà.”

“Kem—!?”

Mắt Aoi lấp lánh khi nghe từ đó.

“Anh thấy có bán ở cửa hàng dưới tầng.”

“Thật à!? Em muốn ăn!”

“Được, đi thôi nào.”

Tôi lấy ví, dẫn Aoi đến cửa hàng. Tôi nghĩ đồ ăn vặt ngon hơn khi nghỉ ngơi sau giờ học, nhất là khi học cùng người mình quan tâm. Ý nghĩ đó giúp giảm chút áy náy trong lòng.

Sau đó, chúng tôi ăn kem, rồi tiếp tục học bài đến khi đêm muộn. Thành thật, tôi mong một khoảnh khắc ngọt ngào hơn vào tối nay, nhưng… đây mới là ngày đầu. Không cần phải vội vàng.

Nếu có gì xảy ra, chắc sẽ là vào ngày mai— vào đêm sinh nhật Aoi.

Chúng tôi học đến khi kim đồng hồ chỉ qua nửa đêm.

b75de4c7-76f3-4928-b8c0-d073cd704aa5.jpg

Ghi chú

[Lên trên]
học cái đcm chúng m à
học cái đcm chúng m à
[Lên trên]
cá hồi núi
cá hồi núi
Bình luận (10)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

10 Bình luận

Di choi ma hoc cai deo gi
Never gonna give you up
Never gonna let you down
Xem thêm
angry-angrypanda.gif
Học ?! Học ?!?! Học cái @!#!!@!!#@ à mà học ?!
Xem thêm
bất ngờ đấy O.o
Xem thêm
th seg vào ngày sinh nhật cx được
Xem thêm
đcm học cái l à
Xem thêm
Cái đjt c- Học á?????
Xem thêm
really??? học?????
Xem thêm
chap sau ko seggs -> drop <(")
Xem thêm
Thôi, chap sau là segg vào ngày sinh nhật cx dc
Xem thêm