Bốn ngày sau, khoảng 9 giờ sáng ──
“Đã lâu rồi anh không đi bộ quanh đây.”
Aoi và tôi đang trên đường đến quán cafe nơi Eiji và Izumi đang đợi.
Chúng tôi đã chuyển vài chuyến tàu từ nhà bà Aoi để trở lại khu vực nơi chúng tôi từng sống. Khi bước đi từ ga đến quán cafe, cảm xúc của tôi không khỏi lẫn lộn khi ngắm nhìn khung cảnh chẳng hề thay đổi chút nào kia. Không hẳn là hoài niệm—nó giống như cảm giác an tâm hơn.
“Hình như nó giống cảm giác an tâm hơn là hoài niệm.”
“Có lẽ thị trấn này là một nơi khiến anh bình yên, Akira.”
“Ừ, có thể là vậy.”
Lời nhận xét của Aoi khiến tôi dừng lại và suy nghĩ.
“Mọi người khi trở về quê có cảm thấy thế này không nhỉ?”
Tôi đã chuyển nhà nhiều lần đến nỗi không có nơi nào thực sự gọi là quê hương. Nơi tôi sinh ra, mà tôi cũng chẳng nhớ nổi, chẳng có ý nghĩa gì khác ngoài việc là nơi sinh.
Nhưng nếu được chọn một nơi để gọi là quê hương, tôi muốn đó là thị trấn này. Tôi đã trân trọng nó, có lẽ vì thời gian tôi sống ở đây cùng mọi người. Chỉ sau khi rời đi, tôi mới nhận ra nơi này quan trọng với mình thế nào.
“Em nghĩ tự mình quyết định điều gì quan trọng với bản thân cũng không sao.”
“Em cũng nghĩ vậy à, Aoi?”
“Từ ‘quê hương’ không chỉ là nơi anh sinh ra. Nó cũng có thể là nơi anh từng sống hoặc một nơi gắn bó với anh.”
Khi tôi chia sẻ suy nghĩ về thị trấn, những lời nói của Aoi vang lên thật sâu sắc.
“Một nơi gắn bó sâu sắc với bản thân…”
Quả thật, chắc chắn sẽ không có nơi nào có nhiều ý nghĩa với tôi như nơi này.
Mải mê với những suy nghĩ đó, chúng tôi sớm đến quán cafe. Tôi tiến đến cửa sau, như cách tôi từng làm khi làm việc ở đây.
Tại sao không đi vào bằng cửa trước? Vì quán cafe chưa mở cửa vào giờ này. Dù sao đã mất thời gian đến đây, Aoi đã xin quản lý cho cô ấy làm ca sáng để tận dụng thời gian tốt hơn. Đó là một quyết định hợp lý, nhưng cũng có nghĩa là tôi được thấy Aoi trong đồng phục quán một lần nữa—một tình huống đôi bên cùng có lợi.
“Em đi thay đồng phục đây. Anh vào trước đi.”
“Được thôi, anh sẽ chào quản lý.”
Sau khi chia tay Aoi gần phòng thay đồ, tôi bước vào sảnh. Quản lý đang chuẩn bị mở quán, dáng hình quen thuộc sau quầy thu hút ánh nhìn của tôi. Đó là khung cảnh tôi đã thấy vô số lần trước đây, và một làn sóng hoài niệm trào dâng.
“Chào buổi sáng.”
“Ồ, chào buổi sáng, Akira. Lâu rồi không gặp.”
Quản lý chậm rãi quay lại, mỉm cười ấm áp.
“Cảm ơn cậu đã đến. Nhìn cậu khỏe mạnh thế này là tốt rồi.”
“Chú và quán cafe vẫn ổn định nhỉ. Thật nhẹ nhõm.”
“Tôi nghe chi tiết từ Aoi rồi. Trong lúc đợi mọi người đến, cậu cứ thư giãn ở chỗ ngồi quen thuộc. Cậu muốn uống gì? Tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
“Cảm ơn chú, nhưng hãy để cháu giúp chuẩn bị mở quán trước đã.”
“Ồ, không, không. Tôi không thể để khách làm vậy được.”
“Đừng lo gì ạ. Cháu muốn giúp mà.”
Quản lý ngập ngừng một chút, rồi mỉm cười dịu dàng.
“Thôi được, ít nhất phải để tôi đãi cậu một miếng bánh sau nhé.”
Tôi lấy một miếng giẻ lau và bắt đầu lau bàn. Cùng lúc đó, tôi dựng lại tờ menu cũng như đổ đầy lại giấy ăn và đường ở mỗi bàn. Thật ngạc nhiên là sau ngần đấy thời gian mà tôi vẫn còn nhớ mình phải làm gì.
“Akira, em cũng giúp đây.”
Chẳng bao lâu, giọng Aoi vang lên trong sảnh.
“Cảm ơn. Thế thì tốt quá──”
Khi quay lại cảm ơn, tôi nhìn thấy cô ấy trong đồng phục và bất giác nín thở.
Aoi diện đồng phục với áo sơ mi đen với cà vạt ruy băng đồng bộ, váy dài, và tạp dề trắng có diềm xếp nếp. Đầu đội băng đô trắng, tóc buộc đuôi ngựa cao như thường lệ. Đó là hình ảnh tuy đã thấy nhiều lần, nhưng vẻ đẹp của cô ấy vẫn khiến tôi không nói nên lời mỗi lần nhìn.
Cảm giác này là sao…? Sự hoài niệm tràn ngập bên trong tôi.
“…Em trông lạ lắm à?”
Aoi chắc hẳn nhận ra tôi nhìn chằm chằm quá lâu, khi cô ấy tự động khoanh tay.
“Xin lỗi. Chỉ là… thấy hoài niệm thôi.”
“T-thật sao…”
“…”
Một thoáng im lặng kéo đến giữa chúng tôi.
“Thôi, quay lại chuẩn bị mở quán nào!”
“Ừ-ừm, làm thôi!”
Cố xua tan sự ngượng ngùng, cả hai chúng tôi đều nâng giọng. Quản lý nhìn chúng tôi với nụ cười thích thú, khiến tôi càng xấu hổ hơn.
Khi việc chuẩn bị hoàn tất, quán cafe mở cửa đúng giờ. Là ngày thường trong kỳ nghỉ hè, quán không đông đúc ngay lập tức, nhưng khách bắt đầu dần đến theo thời gian. Khoảng một tiếng sau, phân nửa số ghế đã có người.
Trong lúc đó, tôi làm bài tập hè tại chỗ ngồi.
Ngồi ở bàn bốn người quen thuộc với trà và bánh, tôi thỉnh thoảng liếc nhìn Aoi trong đồng phục. Nhưng dù thích ngắm nhìn cô ấy từ xa, cuối cùng tôi cũng chạm giới hạn của việc chỉ ngồi không.
Dự đoán trước điều này, tôi đã mang theo bài tập. Năm ngoái, chỉ vì tôi bận giúp Aoi tìm nhà bà cô ấy đến nỗi hoàn toàn quên đi bài tập, và phải trả giá khi kỳ học mới bắt đầu. Trong khi mọi người đã xong bài, tôi phải ở lại muộn sau giờ học—một bi kịch mà tôi không muốn lặp lại lần nào nữa.
Tất nhiên, vì tôi đến đây để dành thời gian với Aoi, việc không có thời gian cho bài tập sẽ lý tưởng hơn. Dù vậy, mang chúng đi phòng hờ hóa ra là lựa chọn đúng.
Vậy là tôi vừa làm bài tập, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Aoi trong đồng phục để thư giãn.
Có lẽ nhờ cân bằng giữa tập trung và nghỉ ngơi, lượng bài tập của tôi tiến triển tốt bất ngờ.
Khi tôi nhìn lại đồng hồ, kim đã qua 12 giờ trưa.
“A, cậu đây rồi!”
Tiếng chuông cửa reo khi một giọng quen thuộc vang khắp quán cafe.
Giống như những khách hàng ngạc nhiên, tôi ngẩng lên và thấy Izumi và Eiji đứng đó.
Aoi dẫn hai người đến bàn tôi, chỉ họ ngồi vào ghế đối diện.
“Hai cậu muốn gì, Izumi, Eiji?”
“Tớ lấy latte matcha và một bánh daifuku dâu.”
“Tớ lấy cafe đá.”
“Được rồi, đợi một chút nhé.”
Sau khi ghi món, Aoi quay lại quầy.
“Từ bao giờ quán này có latte matcha và daifuku dâu vậy?”
Ít nhất, những món đó không có trong thực đơn khi tôi còn làm ở đây.
“Tớ xin quản lý thêm vào đó♪”
“Đừng làm quá mà gây phiền cho chú ấy nhé?”
“Không sao đâu. Những khách hàng khác cũng thích mà.”
“Vậy à…”
Cuộc trao đổi thoải mái với Izumi khiến tôi bất giác mỉm cười.
Không có cuộc hội ngộ cảm xúc dạt dào, không có “Cậu khỏe không?” Cảm giác như không có thời gian nào trôi qua, như thể chúng tôi vừa mới ở cùng nhau hôm qua. Phong thái chẳng hề thay đổi của Izumi thật đặc biệt, và nó khiến tôi thực sự vui.
“Tớ mừng vì thấy cả hai vẫn khỏe.”
Dù vậy, tôi muốn ít nhất chào hỏi họ tử tế.
“Cậu vẫn như xưa nhỉ, Akira,” Eiji đáp thay cho Izumi.
“Ừ, tớ ổn, nhờ hai cậu đấy.”
“Ôi, tớ tưởng cậu sẽ cô đơn khi không có bọn tớ chứ!” Izumi trêu chọc tôi như thường lệ.
Ngay cả mấy câu đùa cũng thấy hoài niệm.
“Tớ ổn không có nghĩa là không thấy cô đơn nhé. Tớ nhớ cả cậu, Eiji, và dĩ nhiên là Aoi. Thật sự rất vui khi gặp lại mọi người.”
“Ừ-ừm, khi cậu nói thẳng thắn thế này…”
Izumi ngập ngừng, lời nói đứt quãng, tỏ vẻ lúng túng hiếm hoi.
“Akira, cậu luôn thẳng thắn vậy à?”
“Hửm? Tớ không biết. Tớ chỉ nói những gì tớ cảm thấy thôi.”
“Cậu… thay đổi rồi à?”
Thành thật mà nói, tôi cũng muốn tự hỏi mình điều đó. Nhưng đó là thứ bản thân không thể tự nhận ra.
“Dù sao thì, bọn tớ cũng vui khi gặp lại cậu.”
Ngay khi chúng tôi kết thúc màn chào hội ngộ, Aoi quay lại với món họ gọi.
“Cảm ơn vì đã đợi,” cô ấy nói, đặt đồ uống và bánh xuống.
“Cảm ơn, Aoi!”
Izumi lập tức cắn một miếng daifuku dâu, ăn hết trong một lần.
Này, đừng ăn nhanh thế—coi chừng nghẹn đấy.
“Hơi sớm, nhưng quản lý nói tớ có thể xong việc vì mọi người đã đến. Tớ sẽ nhận đơn đồ ăn trưa của mọi người trước khi nghỉ. Mọi người muốn gì?”
Sau khi liếc qua thực đơn, chúng tôi chọn: Tôi gọi cơm cà ri, Eiji chọn bộ bánh sandwich, Izumi gọi mì Neapolitan và một bánh daifuku dâu nữa, còn Aoi chọn cơm trứng cuộn và bánh mochi ngải cứu.
Khoan… giờ họ còn có mochi ngải cứu nữa à? Thực đơn càng ngày càng ít giống quán cafe, nhưng thôi kệ đi.
Một lúc sau, Aoi trở lại trong thường phục. Ngay sau đó, quản lý mang món chúng tôi gọi ra. Với cơn đói cồn cào, chúng tôi bắt đầu ăn, vừa trò chuyện và cập nhật tin tức.
Trong lúc thưởng thức bữa ăn, một tiếng trôi qua nhanh chóng. Khi tôi liếc đồng hồ, đã quá 2 giờ chiều.
“Con bé sắp đến rồi.”
Đúng lúc đó, chuông cửa reo.
Nhìn về phía lối vào, tôi thấy Hiyori đứng đó, kéo theo một vali du lịch.
“Aaaa, Hiyori! Lâu lắm rồi♪”
Izumi bật dậy, chạy đến và ôm chặt cô ấy.
Cô ấy cọ má vào Hiyori như những con sen nựng mèo. Hiyori, như thường lệ, đón nhận với vẻ điềm tĩnh quen thuộc.
Nhìn khung cảnh quen thuộc ấy, tất cả chúng tôi không khỏi mỉm cười.
“Hiyori, em khỏe không? Thôi, bỏ qua đi, để chị ôm em trước đã!”
Không đợi trả lời, Izumi vùi mặt vào mái tóc xù của Hiyori và hít một hơi dài.
“Aaaa… thật thư giãn…”
Đây là nghi thức hội ngộ thường lệ của Izumi và Hiyori. Nó khiến tôi nhớ đến những video của người yêu mèo vùi mặt vào lông mèo hoặc giả vờ cắn chúng. Với Izumi, đây là một cách thể hiện tình cảm.
Tuy nhiên, làm vậy ngay ở lối vào thì hơi quá. Một vài khách hàng khác rõ ràng trông không thoải mái.
Xin lỗi nhiều…
“A… Bình yên bình yên,” Izumi thở dài mãn nguyện, vẻ mặt hạnh phúc.
Trong khi đó, Hiyori, đã quen với chuyện này, nhẹ nhàng vỗ đầu Izumi.
Lúc này, Hiyori trông giống người lớn tuổi hơn giữa hai người.
“Em mừng vì thấy chị vẫn khỏe, Izumi,” Hiyori nói. Em ấy gọi một ly nước từ quản lý và kéo Izumi, vẫn đang bám dính lấy người, đến bàn chúng tôi.
Vì bàn chỉ dành cho bốn người, chúng tôi kéo thêm một ghế để Hiyori ngồi ở đầu bàn.
“Hiyori, lâu rồi nhỉ,” Aoi nói.
“Ừm, lâu thật. Chị Aoi có khỏe không?”
“Chị khỏe. Mừng vì thấy em cũng vậy.”
“Ừm. Em vui khi gặp lại chị.”
Hiyori hiếm khi bộc lộ cảm xúc, nhưng dù nói vậy, vẻ mặt em ấy vẫn điềm tĩnh. Dù thế, khóe môi hơi nhếch lên và vai khẽ rung cho thấy em ấy đang thực sự vui.
Khi Aoi mới gặp Hiyori, tôi không tưởng tượng nổi họ sẽ thân thiết đến vậy. Theo Aoi, hai người thường nhắn tin, nói về đủ thứ chuyện từ chuyện vặt cho đến những câu chuyện nghiêm túc.
Còn tôi thì, Hiyori chưa từng tìm tôi xin lời khuyên.
Thôi, bỏ qua chuyện đó, khi tôi hỏi Aoi liệu Hiyori có nhắc đến tôi không, em ấy trả lời mập mờ, “Đó là bí mật…”
Câu trả lời mơ hồ đó là đủ để tôi hiểu.
Vì lợi ích của bản thân, tôi quyết định không đào sâu thêm.
Dù sao, thấy hai người họ hòa thuận là điều tốt.
“Được rồi, giờ mọi người đã đến, vào chủ đề chính thôi.”
Khi đồ uống của Hiyori được mang ra, Eiji lên tiếng.
Lý do tụ họp hôm nay là để quyết định kế hoạch nghỉ hè. Dù đã cân nhắc trao đổi qua tin nhắn trước, nhưng để phối hợp với lịch trình của cả năm người thì khá phiền phức. Thế nên, chúng tôi chọn ngày gặp và chốt chi tiết trực tiếp.
“Tuy nhiên, bọn tớ đã quyết định gần hết rồi.”
“Cái gì?”
Bất ngờ, tôi không khỏi hỏi lại.
“Các khu du lịch thường hết chỗ nhanh vào kì nghỉ hè nên không đặt muộn được. Tớ đã bàn với Izumi và Aoi và chọn một điểm đến, cũng như đã đặt sẵn chỗ từ trước kỳ nghỉ.”
Eiji lấy điện thoại ra, gửi một đường link vào nhóm chat.
Khi mở, tôi thấy trang web của một khu glamping ở tỉnh bên.
Với những ai chưa biết, glamping là cắm trại với mọi thiết bị được cơ sở cung cấp, cho phép mọi người tận hưởng không gian ngoài trời mà không cảm thấy bất tiện. Dịch vụ này ngày càng phổ biến, gần đây xuất hiện thường xuyên trên tin tức và trang du lịch.
“Chà… Chỗ này trông tuyệt thật.”
Trang web hiển thị những túp lều hình vòm dọc bờ biển, với tầm nhìn ra đại dương ngoạn mục. Mỗi lều có khu nướng BBQ và phòng tắm riêng, cùng tùy chọn đặt suối nước nóng và bồn tắm xông hơi riêng.
Khung cảnh bình minh vào buổi sáng sớm đầy mê hoặc, khiến nơi đây trở thành điểm đến nổi tiếng cho các cặp đôi. Với chúng tôi, sống ở một tỉnh không có biển, chỉ riêng ý tưởng được ngắm biển đã đủ phấn khích.
“Xin lỗi vì quyết định mà không hỏi cậu, Akira.”
“Không, cậu đã tiết kiệm cho bọn tớ nhiều thời gian khi lên kế hoạch trước rồi.”
Nhìn lại, Eiji và Izumi luôn dẫn đầu trong việc lên kế hoạch cho các chuyến đi, từ chuyến đi suối nước nóng sau kỳ thi, ở lại biệt thự nhà Eiji trong kỳ nghỉ hè, đến chuyến đi tốt nghiệp Giáng Sinh.
Tôi nhớ từng trêu Izumi, hỏi cô ấy sẽ làm gì nếu tôi không đi được, và cô ấy đùa, “Bọn tớ sẽ bỏ cậu lại.” Câu đùa đó giờ thật hoài niệm.
Có một người như Eiji, chủ động sắp xếp mọi thứ, thật sự yên tâm.
“Chuyến đi vào lúc nào?”
“Tớ đặt 3 ngày 2 đêm, từ ngày 9 đến 11, bắt đầu vào tuần sau. Hiyori sẽ rời đi vào ngày 11, và nếu đặt muộn hơn sẽ trùng với đợt cao điểm lễ Obon.”
“Hợp lý. Nhưng cuối tuần này không được sao?”
Trước khi Eiji trả lời, Izumi giơ tay.
“Aoi và tớ có kế hoạch vào thứ Bảy. Akira, cậu cũng nên đi.”
“Tớ? Kế hoạch gì?”
“Aoi nhờ tớ nói với cậu.”
“Hiểu rồi. Vậy kế hoạch là gì?”
“Cậu nhớ hoạt động tình nguyện ở trại trẻ mồ côi do trường tổ chức năm ngoái không?”
“Tất nhiên.”
Hoạt động đó là để cải thiện danh tiếng của Aoi. Lúc đó, cô ấy bị coi là học sinh cá biệt bởi vì mái tóc vàng. Để thay đổi ấn tượng, chúng tôi tham gia chương trình tình nguyện của trường để tạo hình ảnh tích cực với bạn học và giáo viên. Aoi, Izumi và tôi cùng đến chơi với bọn trẻ.
“Tớ vẫn tham gia đều đặn, và thứ Bảy này bọn tớ sẽ đến trại trẻ.”
“Vậy cậu muốn tớ đi cùng?”
“Chính xác♪”
Nếu vậy, chẳng cần suy nghĩ thêm.
“Hiểu rồi. Tớ sẽ đi.”
“Thật không? Cảm ơn cậu!”
“Tớ chẳng có lý do gì để từ chối, và ở lại nhà Aoi trong khi các cậu đi thì kỳ lắm.”
“Cảm ơn nhé! Vì là kỳ nghỉ hè nên ít tình nguyện viên học sinh, và nhân viên nhờ bọn tớ mời thêm những ai sẵn lòng giúp. Cậu đúng là người bạn đáng tin mà”
Izumi thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng cảm thấy biết ơn. Dù Aoi có thể trực tiếp hỏi tôi, tôi hiểu Izumi cảm thấy trách nhiệm vì là người tổ chức.
“Lần này Hiyori cũng đi cùng nữa, cứ coi như khởi động trước chuyến đi đi♪”
“Hiyori cũng tham gia? Càng không thể bỏ lỡ được nhỉ.”
Tôi tự hỏi cô bé tôi chơi cùng hồi đó giờ có khỏe không.
Gạt suy nghĩ đó sang một bên, tôi hỏi, “Chuyến đi lần này cần đồ bơi, đúng không?”
“Ừ. Bọn tớ đã mua rồi!”
Izumi nghiêng người, che miệng cười tinh nghịch.
“Năm nay, đồ bơi của Aoi cũng tuyệt lắm…”
Cái gì!?
Ký ức về đồ bơi của Aoi năm ngoái lóe lên trong đầu tôi.
Đó là một bộ bikini trắng với hoa văn rực rỡ. Dù màu sắc nổi bật, nó không quá phô trương. Thiết kế kín đáo tôn lên vẻ dịu dàng hơn là gợi cảm, hoàn toàn hợp với phong thái điềm tĩnh của cô ấy.
Điều nổi bật nhất là mái tóc dài được buộc lên, để lộ phần cổ thon thả—hình ảnh tôi đã xem đi xem lại vô số lần trên điện thoại.
“Đồ bơi năm nay cũng tuyệt không kém. Aoi táo bạo hơn rồi, cậu có nghĩ vậy không?”
“Thật sao!?”
Tôi suýt nữa thốt lên suy nghĩ của mình.
Ý tưởng về một bộ đồ bơi còn quyến rũ hơn khiến trí tưởng tượng của tôi bay xa. Nhưng khi đang mường tượng Aoi trong một show diễn đồ bơi, tôi cảm nhận một áp lực kỳ lạ từ bên cạnh.
“…Em nghe thấy hết đấy.”
Aoi lườm tôi với vẻ mặt pha lẫn xấu hổ và trách móc.
Không ổn. Ánh mắt đó khiến tim tôi đập loạn nhưng là theo nghĩa chẳng hay ho gì.
“Ừm… Anh xin lỗi!”
Xin lỗi là lựa chọn duy nhất.
Giờ mà có chối thì cũng vô ích; mọi thứ đã lộ hết rồi.
“Vậy là mọi người đã mua đồ bơi. Chắc tớ cũng phải mua một bộ thôi.”
Tôi không mang theo, vì không nghĩ sẽ đi biển.
“Hiyori, muốn đi mua sắm với anh không?”
“Em ổn. Em đã mua rồi sau khi nghe chị Izumi nói.”
“…Vậy à.”
Như thường lệ, tôi là người biết cuối cùng.
“Akira, em sẽ đi với anh mua đồ bơi.”
“Cảm ơn, Aoi.”
Sự tử tế của cô ấy làm lòng tôi ấm áp.
“Được rồi, chốt lịch trình chi tiết nào,” Eiji nói, đưa chúng tôi trở lại với kế hoạch chuyến đi.
Chúng tôi quyết định gặp nhau ở ga tàu thị trấn lúc 10 giờ sáng. Từ đó, mất khoảng hai tiếng rưỡi đi tàu đến ga gần khu glamping. Chúng tôi sẽ mua đồ ăn trên đường và dành ngày đầu tiên tận hưởng bãi biển cùng tiệc nướng.
Gần bãi biển có nhiều điểm tham quan, nên chúng tôi để lịch ngày hai và ba linh hoạt, tùy theo tâm trạng mà quyết định.
Càng nói, chúng tôi càng hào hứng, và chẳng mấy chốc, cả nhóm trò chuyện như học sinh tiểu học trước chuyến dã ngoại. Có lẽ vì mong chờ được thấy bãi biển, hoặc chỉ đơn giản là niềm vui khi mọi người tái hợp sau thời gian dài.
Chúng tôi bị cuốn theo, nói về mọi thứ muốn làm cho đến khi trời tối.
Vì sắp muộn, tôi quyết định đi sớm để mua đồ bơi, và chúng tôi kết thúc.
Sau khi cảm ơn quản lý vì sự hiếu khách, chúng tôi rời quán cafe.
“Gặp lại thứ Bảy ở trại trẻ nhé.”
“Ừ. Tớ mong chờ lắm.”
“Được rồi, đi nào,” tôi nói, vẫy tay chào Eiji và Izumi, rồi hướng đến trung tâm mua sắm.
Nhưng không hiểu sao, Hiyori bám sát Izumi và không có vẻ sẽ rời đi.
“Hiyori, bọn anh đi đây.”
“Em không đi.”
Con bé nói như thể đó là điều hiển nhiên.
“Em không đi? Vậy em đợi quanh đây à?”
“Không. Em không về cùng anh và chị Aoi.”
“…Cái gì?”
Tôi cảm nhận rõ sự lệch pha trong hiểu biết của chúng tôi.
Hiyori chỉ ở lại đến ngày cuối của chuyến glamping, tức ngày 11. Em ấy đáng lẽ ở cùng tôi tại nhà bà Aoi, và cả Aoi lẫn bà cô ấy đã đồng ý. Tất nhiên, Aoi cũng nghĩ vậy.
Nếu không về cùng chúng tôi, em ấy định ở đâu?
Khi tôi cố ghép các mảnh ghép lại, Hiyori bình tĩnh tuyên bố, “Em ở nhà chị Izumi.”
“Nhà Izumi?”
Khoan—cái gì?
“Toàn bộ việc sắp xếp ở nhà bà Aoi chỉ là do anh quyết định. Em chưa từng yêu cầu. Với lại, em không muốn làm phiền như vậy.”
“Ư…”
Lý do chu đáo nhưng chính xác đến đau lòng của con bé đánh mạnh vào tôi.
“Nhất là khi chỉ có hai người trong khi bà Aoi đi vắng.”
“Em biết chuyện đó bằng cách nào!?”
Chỉ có một lời giải thích khả thi.
Tôi liếc Aoi, cô ấy đang lảng mắt đầy lo lắng, tránh ánh nhìn của tôi.
Thôi thì… họ thân nhau cũng tốt, tôi nghĩ vậy.
“Đừng lo về Hiyori. Tớ sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm♪” Izumi nói, khoác tay qua vai Hiyori và giơ ngón cái trấn an tôi.
Đây không phải lần đầu Hiyori ở lại nhà Izumi. Thực ra, khi chúng tôi còn sống gần đây, em ấy thường đến đó, và gia đình Izumi luôn đối tốt với em ấy. Chẳng có gì phải lo—ngược lại, nghe thế còn khiến tôi yên tâm.
Có vẻ đến cuối mùa hè chỉ còn tôi và Aoi…
“Cảm ơn, Izumi. Chăm sóc cô ấy nhé.”
“Cứ giao cho tớ!”
Và thế là chúng tôi chia tay.
Sau đó, tôi và Aoi đến trung tâm mua sắm và hướng đến khu vực đồ bơi.
Tôi nghĩ chỉ cần một bộ vừa là được, nên lấy đại một bộ giá hợp lý và đi thẳng đến quầy tính tiền mà không thử trước.
Nhưng Aoi nhanh chóng ngăn tôi lại.
“Akira, anh chọn đại một bộ, đúng không?”
Bị bắt quả tang, tôi nhận ngay sự phản đối kiên quyết của cô ấy.
Không còn cách nào khác, tôi để Aoi giúp chọn đồ bơi. Tuy nhiên, điều này dẫn đến một buổi trình diễn đồ bơi bất đắc dĩ với tôi làm người mẫu.
Cô ấy đưa tôi từng bộ đồ bơi, tôi thử trong phòng thay đồ rồi bước ra cho cô ấy xem.
Sau khi thử hơn 20 bộ, chúng tôi cuối cùng chọn được một bộ cô ấy ưng ý.
Tôi kiệt sức, nhưng thấy Aoi vui vẻ đến thế, có vẻ là công sức thử đồ cũng đáng.
Tôi cảm giác vừa khám phá một khía cạnh mới của cô ấy.
Khi chúng tôi trở về ngôi làng nơi Aoi sống, đã quá 7 giờ tối.
Sau khi ghé siêu thị gần ga mua đồ ăn, chúng tôi về nhà.
Đã quá 8 giờ tối, và dù là mùa hè, mặt trời đã lặn từ lâu, khiến xung quanh khá tối.
Thị trấn chúng tôi từng sống có nhiều đèn đường và cửa hàng tạp hóa 24 giờ, nên đường phố không bao giờ tối hẳn. Đi một mình ban đêm chẳng đáng lo ngại nếu đi trên đường chính.
Nhưng ở đây, ngay khi rời khỏi ga, đèn đường thưa dần, và bóng tối bao trùm.
Cảm thấy hơi bất an, chúng tôi tự nhiên nắm tay nhau khi bước đi.
“Đi trên con đường này một mình vào ban đêm đáng sợ thật đấy…”
Nếu ngay cả tôi, một đứa con trai còn cảm thấy vậy, thì với con gái chắc còn tệ hơn.
Tấm biển “Cảnh giác với người lạ đáng nghi” trên cột điện chỉ càng thêm bất an.
“Lúc mới chuyển đến đây, em cũng sợ, nhưng quen rồi thì không tệ lắm. Dù sao em thường đi xe đạp.”
“Dù vậy, nghĩ đến việc em đi một mình vẫn khiến anh lo. Nếu em đi làm về muộn, cứ gọi anh. Dù có chuyện gì, ít nhất bọn mình còn nói chuyện qua điện thoại, và anh có thể giúp gì đó.”
“…Cảm ơn, Akira. Anh thật tử tế.”
“Chẳng có gì to tát đâu—nó cũng giúp anh yên tâm hơn.”
“Được rồi. Từ giờ, nếu về muộn, em sẽ gọi anh.”
“Ừ, bất cứ lúc nào──”
Nhưng chưa kịp nói xong, Aoi đột nhiên siết chặt tay tôi và dừng bước.
Cảm nhận điều gì đó không ổn, tôi nhìn theo ánh mắt của Aoi. Nụ cười của cô ấy đã biến mất.
“Aoi?”
Tôi lần theo hướng nhìn và thấy ánh sáng từ một cửa hàng tiện lợi phía trước.
Đó là cửa hàng chúng tôi đi ngang qua ngày đầu tiên, cửa hàng tiện lợi duy nhất trong làng.
Vì dân số làng ít, đây còn là cửa hàng duy nhất nữa, nên nó thu hút nhiều khách. Bãi đỗ xe đầy xe, và một nhóm học sinh trung học mặc đồng phục đang tụ tập ở rìa, trò chuyện.
Có vẻ đây là điểm tụ họp của đám thanh niên địa phương.
Aoi rõ ràng không thoải mái, mắt dán chặt vào họ.
“Em biết họ à?” tôi hỏi.
Cô ấy khẽ gật đầu.
“Họ là trai trong làng.”
“Em thân với họ à?”
“Không, em chỉ biết họ là ai thôi.”
Aoi mỉm cười khi trả lời, nhưng rõ ràng có vẻ gượng ép.
“Vậy à…”
Mấy cậu học sinh đó không hẳn là gây rối, nhưng thái độ cũng chẳng tốt. Họ không phải kiểu đầu gấu, nhưng rõ ràng không phải kiểu người hợp với chúng tôi.
Thật bất ngờ khi nghĩ Aoi có quen họ. Nhưng trong một ngôi làng nhỏ với ít học sinh trung học, việc quen biết nhau cũng không lạ, dù học khác trường. Các sự kiện như lễ hội cũng có thể là dịp gặp gỡ.
Dù vậy, tôi không tưởng tượng được việc Aoi thân thiết với họ.
“Gió chiều mát mẻ dễ chịu thật đấy. Hay là bọn mình đi đường vòng một chút trước khi về?”
Quay lưng lại cửa hàng tiện lợi, Aoi đề nghị.
Rõ ràng cô ấy không muốn đến gần họ.
“Được thôi, đi đường vòng nào.”
Chúng tôi rẽ ở ngã tư ngay trước cửa hàng, đi đường dài hơn về nhà.
Aoi nhanh chóng trở lại bình thường, nhưng biểu cảm cứng đờ của cô ấy khi lần đầu thấy họ vẫn đọng lại trong tâm trí tôi.


5 Bình luận
TFNC