10-nen Buri ni Saikai Shi...
Kanzai Yuki Higeneko
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 2

Chương 1: Tư Niệm Màu Đỏ Thẫm

3 Bình luận - Độ dài: 2,861 từ - Cập nhật:

1

 

Học viện nữ sinh tư thục Hiyuri.

Đây là một trường nữ sinh tư thục nội trú nằm ở phía tây tỉnh Kanagawa. Là một ngôi trường danh giá, nơi quy tụ những tiểu thư của các tập đoàn lớn và gia tộc danh giá từ khắp mọi miền đất nước, và cũng là trường cao trung trực thuộc đại học nữ sinh Hiyuri.

Không chỉ có học vấn, các học sinh còn được dạy dỗ nghiêm ngặt về những kỹ năng cần có của một tiểu thư thuộc tầng lớp thượng lưu. Từ cử chỉ, phong thái, đến cách ăn nói.

Ký túc xá có quy mô không hề thua kém một khách sạn cao cấp, mỗi người được cấp một phòng riêng, ngoài ra còn có đầy đủ các tiện ích và cơ sở vật chất để giải trí như phòng sinh hoạt chung, spa, căng tin, phòng chiếu phim…, Một vườn hoa thiếu nữ cấm cửa đàn ông, nơi các tiểu thư xinh đẹp từ khắp nơi hội tụ, vui đùa khúc khích bên nhau. Nhưng đó cũng chỉ là một ảo tưởng.

Dù là tiểu thư, họ cũng chỉ là những cô gái đang ở độ tuổi mới lớn.

Bản tính của con người là càng bị kìm nén, lại càng khao khát.

Trong phòng sinh hoạt chung, các nữ sinh tụ tập lại. Chủ đề mà họ, những người đã quen với việc "thiếu hơi trai", bàn tán đương nhiên là...

"Ah~,  tớ muốn có bạn trai quá~"

 

"Đúng thế đó."

 

"Hè năm nay tớ nhất định phải có."

 

"À mà Kujou-san này, nghe nói thứ bảy ngày mai cậu đi buổi ký tặng của Kaiser phải không?"

 

Himura-san vừa nói vừa vuốt mái tóc dài màu lanh gợn sóng của mình.

"Ừm. Tớ đã mua năm mươi đĩa nên sẽ được đập tay và ôm họ nữa đó."

Kaiser là một nhóm diễn viên lồng tiếng nam trẻ tuổi đang nổi hiện nay.

"Thích thật nhỉ, được tiếp xúc với con trai bằng xương bằng thịt. Tớ chẳng có hứng thú gì với diễn viên lồng tiếng, nhưng nếu được sờ vào cơ thể rắn rỏi của con trai thì có lẽ tớ cũng nên đi mua đĩa CD."

 

"Ủa, Tenryuuji-san, chẳng phải cậu cũng xem anime sao?" Kujou-san hỏi.

 

"Tớ xem anime nhưng không có hứng thú với diễn viên lồng tiếng. Tớ chỉ chuyên về 2D thôi."

 

"Thế không phải quá mâu thuẫn sao?"

 

"Chuyện nào ra chuyện đó. Tớ thích 2D hơn, nhưng nếu được sờ vào con trai bằng xương bằng thịt thì tội gì không sờ chứ."

 

"Trời ạ..."

 

Học viện nữ sinh Hiyuri này, từ giáo viên đến nhân viên bình thường, tất cả đều là phụ nữ.

Mặc dù nội quy trường không cấm giao du với người khác giới, nhưng các nữ sinh vốn sống trong một môi trường không có bóng dáng đàn ông vẫn tìm đủ mọi cách để tiếp xúc với họ.

Sự nghiêm ngặt chỉ ấy chỉ gói gọn trong phạm vi giáo dục của nhà trường, còn cuộc sống cá nhân thì vốn không bị ràng buộc quá nhiều. Chỉ cần nộp đơn xin ra ngoài, về cơ bản họ có thể tự do vui chơi vào những ngày nghỉ.

"À mà, mọi người có nghe tin đồn câu lạc bộ nhạc nhẹ sắp có buổi biểu diễn chung với câu lạc bộ nhạc nhẹ nam của trường Trung học Kaien không?"

Đột nhiên, Kujou-san hạ giọng nói.

"Lần đầu nghe đấy, kể chi tiết đi."

Ánh mắt của Tenryuuji-san, người đáng lẽ chỉ chuyên về 2D, bỗng trở nên sắc lẹm.

"Chắc họ định cùng nhau biểu diễn một màn trên sân khấu rồi sau đó là một màn 'biểu diễn' vào ban đêm đây mà."

Nghe kể chi tiết về tin đồn, vẻ mặt của Himura-san cũng trở nên cau có.

"Hay là chúng ta đi mách với ủy ban kỷ luật trước khi chuyện đó trở thành một vụ giao du không trong sáng nhỉ."

Nhưng có lẽ đây chỉ là do họ cảm thấy tức tối khi bị những học sinh khác qua mặt mình mà thôi.

"Nhắc mới nhớ, anh chàng nhân viên đến trường hôm qua đẹp trai thật đấy nhỉ. Phải không? Gendouji-san."

 

"...Vâng ạ, Himura-san."

 

Bị hỏi, tôi, Gendouji Asaka nở một nụ cười gượng gạo.

"A, sắp bắt đầu rồi."

Kujou-san bật tivi lên. Một lúc sau, một bộ anime về thần tượng nam dành cho nữ giới bắt đầu.

"Kyaa~"

 

"Kyaa~"

 

"Kyaa~"

 

Những chàng trai đẹp như tranh vẽ tràn ngập màn hình. Mặc kệ tiếng reo hò của ba người bạn, tôi thở dài. Sau khi xem xong anime, chúng tôi giải tán và trở về phòng của mình.

Tôi ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời đêm, nơi có một vầng trăng tuyệt đẹp đang tỏa sáng.

"..."

Trống rỗng.

Dù làm gì đi nữa, tôi vẫn cảm thấy có một khoảng cách.

Cảm giác như một khán giả đang xem một vở kịch.

Xem anime hay trò chuyện với bạn bè, tất nhiên là vui. Nhưng niềm vui đó không đủ để lấp đầy trái tim tôi.

Tôi không thể cảm nhận được niềm vui từ tận đáy lòng trong cuộc sống thường ngày.

Tôi chỉ đang sống theo quán tính.

Chỉ vì chưa chết nên mới sống.

Tôi đang sống vì điều gì đây?

Tôi chuyển ánh mắt sang khung ảnh trên đầu giường.

Ba cô bé và người đứng phía sau họ. Dù bức ảnh đã phai màu, nhưng những kỷ niệm ngày ấy vẫn hiện về rõ nét.

Khoảng thời gian đó thật vui.

Dù chỉ là một khoảng thời gian chưa đầy một năm, nhưng những ngày tháng được ở bên người đó…Yuu-nii, là báu vật vô giá đối với tôi.

Mỗi ngày mới đều là những chuỗi ngày đầy hứng khởi và hồi hộp, một khoảng thời gian thật sự hạnh phúc.

Đã gần ba tháng trôi qua kể từ khi Miya-chan báo tin Yuu-nii đã trở về sau mười năm. Nghe nói họ đã có một cuộc thi đấu ngớ ngẩn đến buồn cười, và tôi thở phào nhẹ nhõm khi biết nó đã kết thúc êm đẹp.

Mỗi khi nghĩ về Yuu-nii, sâu thẳm trong lồng ngực tôi vừa ấm áp lại vừa thắt lại.

Nếu trở về Shizuoka, tôi sẽ gặp được Yuu-nii.

Người mà tôi đã mong mỏi được gặp biết bao, giờ chỉ cách một chuyến tàu chưa đầy một giờ đồng hồ... Sự thật đó càng khiến trái tim tôi thắt lại.

Sáng hôm sau, thứ bảy.

"A, Gendouji-san, mắt cậu đỏ hoe kìa?"

Tenryuuji-san ngồi đối diện tôi trong nhà ăn, lo lắng hỏi.

"Vậy sao ?"

 

" Cậu thiếu ngủ à?"

 

"... Chắc là vậy."

 

"Kujou-san lúc nãy cũng vừa đi ra ngoài với đôi mắt ngái ngủ đấy."

 

"À, là sự kiện của diễn viên lồng tiếng phải không ạ."

 

"Tớ cũng vừa được bạn cũ rủ đi chơi, nên sẽ đi qua đêm. Cuối tuần này Gendouji-san có kế hoạch gì không?"

 

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi nói:

 

"... Tớ không có kế hoạch gì cả. Tớ định sẽ chỉ ở trong phòng thư giãn thôi."

 

2

 

Gần năm giờ chiều, tại…

"Đây, trà sữa của em."

 

"Cảm ơn anh."

 

"A, xin chào quý khách."

 

Sau khi đặt ly trà sữa xuống, Yuu-nii quay lại tiếp khách.

"Haizz."

Tôi thở dài.

Cuộc thi đoán tên kéo dài gần hai tháng rưỡi cuối cùng cũng kết thúc, tôi đã thành công trong việc khiến Yuu-nii nhận ra danh tính của mình, nhưng không ngờ rằng lại có một vấn đề mới nảy sinh...

"Này, Yuu-nii."

Tôi cất tiếng gọi, nhưng bị át đi bởi tiếng trò chuyện của những vị khách khác, tiếng thời sự địa phương từ chiếc tivi treo trên tường, và cả tiếng nhạc nền khe khẽ trong quán, nên anh ấy mãi không nhận ra.

"Haizz."

Tôi lơ đãng nhìn vào màn hình tivi. Có vẻ là một chương trình đặc biệt về bóng chuyền nữ.

[Chúng tôi hiện đã có mặt tại buổi tập chung của đội... và đội Kumamoto Empress. Tuyển thủ Hanayama Koharu của đội Empress, thời trung học đã từng ở trường Fujinomiya Kita…]

Vừa xem lướt qua tivi, tôi vừa suy nghĩ.

Nếu là hồi nhỏ, tôi đã chẳng màng đến ánh mắt của mọi người mà hét lớn hay ôm chầm lấy Yuu-nii. Nhưng giờ đây, khi đã là một nữ sinh trung học, nếu làm vậy trước mặt mọi người, tôi sẽ bị xem là một kẻ lập dị mất.

Khi Yuu-nii đi đến gần bàn của tôi, tôi lại cất tiếng gọi lần nữa.

"Này, này, Yuu-nii."

 

"Sao thế, muốn uống thêm à?"

 

"Không ạ, em uống xong ly này rồi lên phòng được không?"

 

"Được chứ."

 

"Khi nào anh mới được nghỉ ạ?"

 

"Vẫn còn đông khách lắm. Chắc phải đợi mẹ anh về thay ca mới được."

 

"Vậy à."

 

"Gặp lại em sau nhé."

 

Nói rồi, Yuu-nii lại đi tiếp một vị khách mới vào. Hôm nay sao mà đông thế không biết.

Vừa ngắm nhìn Yuu-nii bận rộn làm việc, tôi vừa uống hết ly trà sữa rồi đi lên lầu.

"Haizz, phải làm sao bây giờ."

Tôi đang phiền não.

Không, có lẽ cũng không phải là chuyện gì quá nghiêm trọng, nhưng cũng không phải là vấn đề có thể giải quyết dễ dàng. Chuyện là, tôi không thể đối xử với Yuu-nii như hồi còn bé được nữa.

Tính cách của tôi bây giờ đã trầm lặng hơn hồi nhỏ. Và điều đó lại gây ra rắc rối.

Nghĩ lại thì, hồi nhỏ tôi hành động theo cảm tính và sự bộc phát hoàn toàn dựa vào hoàn cảnh, nên tôi chẳng hề e dè với Yuu-nii.

Tôi thường xuyên tiếp xúc thân mật theo kiểu matowaritsuku, nũng nịu mà không hề để ý đến sự phiền phức mà bản thân mang lại cho anh ấy, đôi khi còn gây ra đủ thứ rắc rối, đúng là muốn làm gì thì làm ấy, theo đúng nghĩa đen luôn. [note75817]

Những hành động đó sẽ được tha thứ vì tôi khi đó chỉ một đứa trẻ, và bản thân tôi lúc đó cũng không cảm thấy có gì kì lạ cả.

Thì đúng rồi. Lúc đó, mối quan hệ của chúng tôi là người lớn và trẻ con mà.

Thế nhưng, mười năm đã trôi qua, và tôi, một người đã trưởng thành về mặt tinh thần, không thể nào làm lại những chuyện như ngày xưa được nữa.

Mối quan hệ người lớn và trẻ con đã kết thúc rồi.

Bây giờ đã đã chuyển thành mối quan hệ giữa một người đàn ông và một người phụ nữ rồi 

Từ lúc Yuu-nii trở về cho đến nay, tôi vẫn tiếp xúc với anh dưới vỏ bọc "cô gái xinh đẹp bí ẩn", nhưng đến khi phải giao tiếp với tư cách là Haruyama Miya thật sự thì tôi lại không biết phải làm thế nào.

Mahiru thì có vẻ vẫn đối xử với anh ấy gần như không khác gì mười năm trước, nhưng chắc hẳn cô ấy cũng hiểu được đâu là giới hạn không thể vượt qua... chắc là vậy?

Thật ghen tị với sự phóng khoáng đó.

Tôi muốn được nũng nịu, nhưng lại không thể làm như hồi nhỏ, vì tôi quá xấu hổ để làm như vậy.

Những lúc phiền não thế này, đọc sách là tốt nhất. Tâm trạng tôi sẽ bình tĩnh lại, và đầu óc cũng hoạt động vừa phải nên đôi khi có thể nghĩ ra giải pháp.

Ngồi trên giường, tôi bắt đầu đọc một cuốn tiểu thuyết trinh thám.

Phòng của Yuu-nii thật sự khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

Sau sáu giờ chiều, chủ nhân của căn phòng ló mặt vào.

"Cuối cùng cũng được nghỉ."

 

"A, anh về rồi."

 

Yuu-nii bước vào phòng với vẻ mặt mệt mỏi, trên tay là hai ly cà phê đá.

"Đây."

 

"Cảm ơn anh, có vẻ vất vả nhỉ."

 

"Hôm nay không hiểu sao khách đông quá."

 

"Thế thì tốt quá còn gì."

 

"Ừm.”

 

Yuu-nii ngồi xuống cạnh tôi một cách tự nhiên. Trong khi tôi đang bối rối vì khoảng cách mong manh giữa hai người, thì anh ấy có vẻ chẳng hề để tâm.

"..."

 

"..."

 

"..."

 

"..."

 

Trời ơi, cuộc trò chuyện không thể tiếp tục được.

Hồi nhỏ, tôi đã nói chuyện với Yuu-nii như thế nào nhỉ. Mà trước hết, tôi còn không biết nên nói gì nữa. Khả năng giao tiếp kém cỏi của tôi, một người vốn ngại ngùng và không giỏi nói chuyện với người khác, lại gây trở ngại vào đúng lúc này. Hồi nhỏ đáng lẽ tôi không như vậy, không biết từ khi nào mà tôi lại trở nên rụt rè thế này.

Tôi vắt óc suy nghĩ, tìm kiếm một chủ đề để bắt đầu cuộc trò chuyện.

"Y-Yuu-nii, hôm nay trời đẹp nhỉ."

 

"... Hửm? Ừ nhỉ. – Mà sao tự nhiên em lại nói vậy?"

 

"Hôm nay nhìn núi Phú Sĩ đẹp thật đấy."

 

"Trời quang thì lúc nào chẳng thấy."

 

"Grừừ."

 

Ôi trời, sao anh lại phá ngang câu chuyện của người ta thế! Người ta đã cất công...

"À mà, em đang đọc gì thế?"

 

"Hả?"

 

Tim tôi đập thình thịch.

Yuu-nii ghé sát mặt về phía tôi. Khuôn mặt của anh ấy... ngay trước ngực tôi...

"Tiểu... tiểu thuyết trinh thám ạ."

 

"Ồ, 'Arisugawa Arisu' à. Gì đây, em cũng đọc truyện trinh thám sao... mà khoan, em cũng đọc sách á!?"

 

Yuu-nii lộ rõ vẻ ngạc nhiên trên mặt.

Thật là thất lễ!

“Em vốn ở trong câu lạc bộ nghiên cứu điều huyền bí mà, nên em thích đọc sách lắm. Kể từ lúc mà một người bạn của em phải chuyển đến một nơi xa rồi tặng lại cho em mấy cuốn tiểu thuyết trinh thám thì em mê từ đó tới giờ luôn…”

Khi tôi giải thích sơ qua cho anh ấy về lý do bản thân trở thành một fan của truyện trinh thám, vẻ mặt Yuu-nii sáng bừng lên.

“Vậy sao, không ngờ một người vốn không thích đọc sách như em lại bị thể loại này hấp dẫn đấy.” [note75818]

Vừa nói anh vừa vỗ nhẹ vào lưng tôi.

"A!"

Nơi lưng tôi được chạm vào nóng ran lên.

Sao mà căng thẳng đến toát cả mồ hôi thế này.

Trong mắt người này, tôi vẫn chỉ là một nhóc quỷ thôi sao.

"Nhân tiện, em thích tác giả Alice hay sinh viên Alice hơn?"

 

"... Ừm, chắc là sinh viên Alice ạ. Vì cách xây dựng logic rất cẩn thận, và cách tạo ra những bối cảnh khép kín rất tài tình."

 

"Anh hiểu."

 

"Cá nhân em thì mong là phần về sinh viên Alice được chuyển thể thành phim truyền hình hơn."

 

"Hả, có phim rồi à? Khi nào thế?"

 

"Cũng lâu rồi mà. Yuu-nii không biết à?"

 

"Chà, hồi ở Tokyo anh chẳng có thời gian mà xem tivi."

 

"Trời ạ..."

 

Người này đã làm việc trong môi trường như thế nào vậy.

"Quả nhiên là thể loại honkakuha nhỉ. Truyện trinh thám thể loại honkakuha có cách dẫn và kể chuyện rất tuyệt nhỉ." [note75819]

 

"Kiểu như những dinh thự bí ẩn ạ?"

 

"Đúng đúng. Một cô gái xinh đẹp bất hạnh trong một dinh thự kỳ bí là tuyệt nhất. Em nghĩ sao về những cú lừa tự sự?"

 

"Em thấy nó cũng ổn như một cái kết tiêu chuẩn, nhưng mà nếu trên bìa sách đã gợi ý 'đây là một tác phẩm tự sự' thì em sẽ mất hứng đọc lắm. Kiểu như 'một cú lật kèo' hay 'bạn chắc chắn sẽ bị lừa'."

 

"Đúng là, không có gì chán hơn việc đọc một tác phẩm tự sự mà đã biết trước nó là tự sự."

 

"Phải là một cú đánh bất ngờ mới thú vị chứ nhỉ."

 

"Thế còn thể loại tōjo thì sao…?" [note75820]

 

Hử?

Tôi ngạc nhiên vì bản thân có thể nói chuyện một cách trôi chảy như thể những lo lắng lúc nãy chỉ là dối trá. Khi ở bên cạnh anh ấy, mọi nỗi bất an của tôi dường như tan biến như băng tan trong nước nóng.

Lòng tôi vừa bình yên lại vừa phấn chấn.

Một cảm giác thật kỳ lạ.

"Chà, không ngờ lại có ngày anh có thể bàn luận về truyện trinh thám với em đấy. Mà nói đúng hơn, vì xung quanh anh chẳng có ai để nói chuyện về trinh thám nên cảm giác thật mới mẻ."

Nói rồi, Yuu-nii nở một nụ cười rạng rỡ.

"Vậy à... hihi."

Nhìn nụ cười ấy, tôi chợt nhận ra mình đang ở một vị trí thật đặc biệt.

Dù không thể làm được như ngày xưa, nhưng cảm giác thoải mái khi ở bên anh vẫn vẹn nguyên như ngày nào.

Ghi chú

[Lên trên]
matowaritsuku: kiểu suốt ngày bám dính lấy người khác và đôi lúc sẽ dẫn tới phiền toái
matowaritsuku: kiểu suốt ngày bám dính lấy người khác và đôi lúc sẽ dẫn tới phiền toái
[Lên trên]
Đoạn này raw viết như vậy luôn nhé. Chắc là Miya nói với Yuu rằng ngày xưa cô chỉ toàn đọc manga nên Yuu mới nói câu này, nhưng tác không có viết đoạn đó. Tôi cũng k hiểu vì sao luôn
Đoạn này raw viết như vậy luôn nhé. Chắc là Miya nói với Yuu rằng ngày xưa cô chỉ toàn đọc manga nên Yuu mới nói câu này, nhưng tác không có viết đoạn đó. Tôi cũng k hiểu vì sao luôn
[Lên trên]
本格派: honkakuha: trường phái chính thống. Tui định để tên tiếng Việt nhưng tra ra thì nó thuộc kiểu tên riêng nên tui để thành Romaji.
本格派: honkakuha: trường phái chính thống. Tui định để tên tiếng Việt nhưng tra ra thì nó thuộc kiểu tên riêng nên tui để thành Romaji.
[Lên trên]
Thể loại chuyện ngược.
Thể loại chuyện ngược.
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

CHỦ THỚT
TRANS
yeeee kỉ niệm 2 năm thành lập pj
Xem thêm
🍚🐶🥢
Xem thêm