Không biết bằng cách nào,...
Wakioka Konatsu (脇岡こなつ) magako
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel, Vol 4

Chương 3: Chuyến du lịch hú hồn (ngày thứ hai)

12 Bình luận - Độ dài: 11,926 từ - Cập nhật:

Mệt mỏi trở về từ chuyến đi suối nước nóng, Haruya thay đồ, rải nệm xong ngủ luôn. 

Đám bạn cùng nhóm cậu cũng chẳng khá khẩm hơn, ai nấy khi lên xe cũng đều ngáy khò khò. Mọi kế hoạch về khuya được vẽ ra ban đầu, chẳng hạn như ném gối, chơi bài, hay tám chuyện yêu đương… coi như sụp đổ hết vì không còn sức lực. Hoạ chăng là trước khi li bì cho tới sáng, cả bọn vẫn còn kịp sửa soạn lấy chỗ nằm hoặc đi đánh răng thôi.

Buổi sáng ngày hôm sau, Haruya thức dậy mà khắp người mỏi nhừ. Cậu lấy làm bất ngờ, do ngủ được một mạch ngay từ lúc đặt lưng, trong khi đó trước đây thuòng xuyên phải trằn trọc mỗi khi ngủ chỗ lạ. Có lẽ chính vì thế, cậu mở toang cặp mắt không một chút âu lo, chẳng nhớ nổi đêm qua đã mộng mị thứ gì. 

Nhìn một lượt đồng hồ, cậu nhận ra hiện tại đang là sáu giờ rưỡi, và ánh nắng ban mai, xuyên qua lớp cửa giấy, soi rọi xuống căn phòng. Mặc Kazemiya vẫn ngủ nướng trương thây, cậu rửa mặt đánh răng, xong bước ra bên ngoài. Không phải nhằm chạy bộ hay tập thể dục sáng, mục đích cậu chỉ là… được nhấm nháp hương vị của món cà phê đen.

Đã cất công dậy sớm, thì tự thưởng cho mình cà phê đen là đẹp.

Nghĩ là làm, cậu thong thả cất bước tới chiếc máy bán hàng tự động nằm gần đây, mang theo chỉ có đúng ví tiền với điện thoại. Dưới ánh nắng dịu êm, cùng tiết trời mát mẻ, mùa hè trước mắt cậu mới lạ lẫm làm sao. Dĩ nhiên, đây cũng có thể là chút yên bình hiếm hoi, báo hiệu cho buổi trưa với cái nóng đoạ đày. Gần đến chỗ chiếc máy, bỗng cậu giật nảy người, lùi một bước ra sau… bởi đập vào mắt là một bóng hình quen thuộc.

“A-Akasaki-kun… Ch-Chào buổi sáng…”

Rin quay đầu lại nhìn, trên tay đang cầm lấy một chai nước ép cam.

“Ch-Chào buổi sáng… Kohinata-san…”

“Ừm…”

Nhìn là biết hai người có mục đích giống nhau. Trước sự trùng hợp ấy, quá khó để cho cậu không cảm thấy bất ngờ. Rin thậm chí hoảng hốt hơn cả Haruya, khi không hiểu sao lại giơ hai bàn tay lên, cuống cuồng sửa lại tóc ngay giữa tình cảnh này. Hiển nhiên chai nước cam theo đó liền rơi xuống, buộc cậu phải nhặt lại rồi chìa về phía cô.

“Cậu làm cái gì thế? Không sao chứ đúng không?”

“Cảm ơn, Akasaki-kun. Làm phiền đến cậu quá.”

Cô bạn mím chặt môi, trông có vẻ áy náy.

“Mới ngủ dậy nên là đầu tóc mình rối lắm… Vuốt bao nhiêu bằng tay cũng không xẹp xuống nổi. Ngượng quá đi…”

Mái tóc rối quả thực có khiến cậu chú ý, nhưng Rin cũng nhờ đó càng thêm phần dễ thương. Bất giác Haruya không kìm nổi nụ cười.

“C-Cái đồ… Nói vậy còn cười nữa…”

“Khoan, đừng vội hiểu lầm. Chỉ là, trông cậu ngay lúc này… khác hẳn so với cậu lúc sáng hôm qua thôi.”

So với sáng hôm qua, cô bạn như tái sinh thành một con người mới. Đến cả cách cô bạn tránh mặt Haruya, mà trước đó cậu còn không ngạc nhiên cho mấy… cậu cũng bắt đầu ngỡ chỉ như một trò đùa. 

“Nh-Nhưng ý cậu không phải là không thích đúng không?”

“Đúng rồi. Chứ cứ như hôm qua… thì khác gì cậu đang tránh mặt mình đâu chứ.”

“Mình xin lỗi. Không phải là do mình ghét cậu hay gì đâu…”

“Cái đó mình biết mà. Từ lúc ngồi với cậu ở bãi biển rồi cơ.”

“L-Lúc đấy tâm trạng mình hơi bất cần đời nên… đừng có để bụng nhé…”

“Rồi, rồi, mình biết rồi.”

Vừa tranh thủ trò chuyện với cô bạn cạnh bên, cậu vừa rút tiền xu nhét vào máy bán hàng, đưa tay nhấn nút bấm lựa chọn cà phê đen.

“Ồ, Akasaki-kun… Thì ra cậu đến đây mua cà phê đen à?”

“À, ừm, đúng rồi đấy.”

“Ái chà chà… Trông mình thế này thôi, chứ tương đối sành sỏi về cà phê đấy nhé.”

Trái tim Haruya bỗng nhiên hụt một nhịp.

Là nhân viên làm thêm của một tiệm cà phê, lời nói đến từ Rin rõ ràng có căn cứ. Cậu không nghi ngờ gì vốn hiểu biết của cô, một khi nói về cách phân loại hạt cà phê, hay cách pha cà phê làm sao cho đúng vị.

“Mỗi tội uống cà phê… thực ra không phải là sở trường của mình lắm…”

Cô bạn thú nhận thêm, giọng có hơi ngượng ngùng.

“Xin lỗi, Akasaki-kun. Cậu về trước được không? Quả nhiên mình vẫn cần làm quen thêm một chút.”

“Được.”

Rin rụt rè thấy rõ, như vừa nhớ lại chuyện trên bãi biển hôm qua. Tưởng rằng là do cậu khiến cô bạn phật ý, Haruya quay đi, tự vấn bản thân mình. Mới nhấc đôi chân lên, cậu đã chợt cảm thấy trên lưng có gì đó, hay nói chính xác hơn… là vầng trán của Rin đang khép nép dựa vào.

81a35f7d-47c3-4c30-b443-2041d66b895e.jpg

“Mình rành về cà phê, là nhờ làm thêm tại một tiệm bán đồ uống. Vậy nên, nếu không phiền…”

Giọng nấc nghẹn vì run, cô bạn dừng một quãng mới có thể tiếp lời.

“Mình mời cậu lần sau… thưởng thức cà phê do chính tay mình pha nhé.”

Trái tim người thiếu nữ rạo rực niềm mong chờ. 

Cảm nhận được tình ý cháy bỏng trong câu nói, Haruya nhất thời không giấu nổi hoang mang.

Cậu từng nghe rằng Rin đã thầm thích ai đó. Đã hứa với “ai đó,” rằng sẽ cùng đi bơi một chuyến ở ngoài biển. Vậy nhưng ngay lúc này, từ ngữ cô thốt lên, tâm tư cô cất lên… nếu như không dành cho tình yêu của đời cô, thì liệu còn có ai xứng đáng nhận lấy được? 

Càng cố tìm lời giải, tâm trí cậu ngược lại càng thêm phần mông lung.

Thế rồi, chẳng biết có phải đã đọc vị cậu hay chưa, Rin tiếp tục giãi bày.

“Này là mình… mong muốn được đền ơn Akasaki-kun, người đã vì mình mà không quản ngại gian lao… làm tất thảy mọi thứ xuyên suốt lễ hội trường.”

Chừng đó là đủ để thuyết phục Haruya. Được cô bạn khai sáng, cậu gật đầu trả lời.

“Được thôi, mình sẽ chờ. Nhất trí là vậy nhé.”

“......!”

Khuôn mặt liền bừng sáng, Rin gập năm ngón tay, được nước càng lấn tới.

“À, đúng rồi. Nhân tiện có chuyện này… mình nói luôn được không?

“Đ-Được…”

Rốt cuộc chuyện gì đây, Haruya thầm nghĩ, lòng đã quá bộn bề với đủ thứ rủi ro. Từ vầng trán nhỏ nhắn đang đè lên trên lưng, hơi ấm Rin cứ như lưu luyến cậu không rời.

“Thật ra là hôm nay, ngoài kia có sự kiện thử thách lòng can đảm. Khi đó có thể nào, Akasaki-kun… cùng bắt cặp với mình, vượt qua thử thách chứ?”

“Thử… Thử thách lòng can đảm?”

“Phải. Dự kiến là tổ chức vào khoảng tầm trưa nay. Ai cũng tưởng miệng hùm phải đi với gan hùm, nhưng hùm này hùm giấy, gặp gió là sụi ngay. Vậy nên rủ lòng thương… đồng ý giúp mình nhé?”

Rin khẩn khoản cầu xin, trông cậy hết vào cậu. Từng có không ít lần nhận ơn huệ từ cô, Haruya không sao từ chối thẳng thừng được. Không chỉ thế, là một thằng con trai, cậu cũng muốn tỏ ra mình là kẻ cứng cỏi, dù có phải giả vờ hòng qua mặt được cô.

Chứ thực ra mình cũng gan dạ hay gì đâu…

Tự nhủ trong thâm tâm, Haruya gật đầu.

“Được rồi, mình đồng ý. Chừng nào hay chừng nấy, giúp là được đúng không?”

Nhưng sao không nhờ đến Kazemiya nhỉ? Mà chắc thuyết phục mình thì sẽ đơn giản hơn, bởi cũng từng có dịp được làm việc chung rồi.

Nghĩ đến việc hai người từng đại diện cả lớp trong dịp lễ hội trường, Haruya không thấy có uẩn khúc gì thêm. Rin nghe được đến đây liền hớn hở mỉm cười.

“Hoan hô! Akasaki-kun… cứ như ông thần đèn trong truyện cổ tích ấy. Nhưng hứa thì nhớ đừng thất hứa đấy biết chưa?”

“Rồi, biết mà.”

Ngoảnh về phía giọng nói vui tươi đầy sức sống, trái tim Haruya tức thì hẫng một nhịp.

Kohinata-san… không lẽ lại có thể cuốn hút nhường này sao?

Khuôn mặt cô dịu dàng, nhưng cũng thật rạng rỡ… tựa như cánh đồng hoa dưới nắng mai chan hoà, khiến cho cậu mê mẩn không nỡ rời con mắt. Bắt gặp khoảnh khắc vàng, cô bạn cười khoái chí, lao vào trêu chọc ngay.

“Trời đất ơi, người ta mới ngủ dậy còn xấu xí lắm mà… Hay là thích mình quá, nên mình xấu cỡ nào cũng thấy là xinh chăng?”

“Kh-Không phải…”

“Akasaki-kun, cậu cứ nhìn hoài vậy người ta ngượng lắm đó. Nhưng sao mà có thể trách móc cậu đúng không? Mình đẹp ở trái tim, đẹp ở cái gốc mà.”

Nhìn thấy Haruya luống cuống ngoảnh mặt đi, cô bạn lại càng thêm không thương hoa tiếc ngọc.

Muốn hiểu được lí do cô lột xác nhường này, thì phải ôn lại chuyến xe hơi tối hôm qua. Hay nói chính xác hơn, ôn lại khoảnh khắc khi ông nội của Sara, người ngồi trên ghế lái, hỏi xem gu bạn gái Haruya là gì.

“Cháu thích kiểu con gái chủ động một chút ạ.”

Đó là câu trả lời Haruya đưa ra.

Thực chất Rin lúc ấy chưa hẳn là đã ngủ, mà chỉ đang đơn thuần nhắm mắt và ngả lưng. Vì vậy nên, cuộc nói chuyện trên xe… dĩ nhiên cô bạn nghe không sót một chữ nào. Mọi nỗ lực thay đổi đều gắn với thương đau, và lần này thương đau nhắm đến lòng kiêu hãnh… nhưng sao cô có thể phụ lòng đấng chí tôn, khi đích thân ngài đã đứng về phía cô rồi.

Akasaki-kun, cậu cứ cẩn thận đấy. Chứ đến khi con tim cậu đã lạc lối thì… nhìn đâu cũng chỉ thấy mỗi mình mình cho xem.                                                                                                                                                                                 

-----

Khép lại cuộc gặp mặt bất ngờ vào sáng sớm, Haruya cùng Rin quay trở lại căn nhà, xong nam về phòng nam, còn nữ về phòng nữ. Biết rằng việc chia phòng là hết sức hiển nhiên, nhưng Rin không hiểu sao vẫn cảm thấy thoáng buồn.

“… Vậy thôi, mình xin phép.”

Đứng trước cửa phòng nữ, cô bạn khẽ vẫy tay, điệu bộ trông hồn nhiên dễ thương đến vô ngần. Chắc mẩm rằng cô bạn định ngủ thêm chút nữa, cậu quay lưng bước đi, định bụng là lên mạng đọc truyện giết thì giờ. Kazemiya thì vẫn còn đang ngủ say, đồng nghĩa Haruya chẳng cần phải giữ ý trong phòng làm cái gì.

Hỡi ôi… Chỉ một thoáng ngắn ngủi, hạnh phúc đến rồi đi…

Khoảng một tiếng trôi qua, từ lúc Haruya mở màn hình điện thoại. Tự nhiên buồn đi tiểu, cậu bước xuống dưới lầu, xả cho hết nỗi buồn bên trong nhà vệ sinh. Vừa đúng lúc đi ngang qua phòng bếp sau đó, bỗng dưng Haruya chạm trán một bóng người.

“Ơ kìa, Akasaki-san? Cậu đã dậy rồi à.”

“Chào buổi sáng, Himekawa-san.”

Sara đứng từ trong căn bếp nói vọng ra, đeo tạp dề cũng như cột tóc thành đuôi ngựa. Chiếc nồi bên cạnh cô đang được đun nhỏ lửa, cất mùi thơm ngào ngạt cùng tiếng sôi liu riu.

“Hình như cậu đang nấu bữa sáng có đúng không?”

“Đúng rồi đó. Mình mới ngủ dậy xong, nên là đang không biết làm gì hơn ấy mà.”

Cô dịu dàng mỉm cười, trả lời Haruya.

“Để lát rửa tay xong mình phụ một tay nhé.”

“Không cần đâu. Thế thì phiền cậu quá.”

“Mình cũng đang rảnh lắm. Cứ để mình giúp cho.”

Thấy việc mà không phụ thì cũng áy náy lắm…

Không để cho Sara được lấy cớ khách sáo, cậu kiên quyết tập làm người nội trợ đảm đang. Nói là làm, cậu rửa tay rồi liền chạy ào tới chỗ cô, nhòm ngó xem cô bạn định nấu những món gì.

“Chiên trứng với xúc xích nữa thôi là xong nhỉ…”

Súp miso trong nồi có vẻ như đã chín, vậy nên việc cho cậu cũng chẳng còn là bao. Hai vai buông thõng xuống, cậu tiếc ngẩn tiếc ngơ.

“Mình xin lỗi. Biết là cậu háo hức muốn giúp mình thế rồi…”

Quả thực với khối lượng tác vụ ít ỏi này, thà để một người làm có khi còn nhanh hơn. Haruya lắc đầu cho cô bạn chớ lo, thế nhưng chính Sara lại cũng muốn an ủi.

“Hay là cậu giúp mình nếm thử thức ăn nhé?”

“Thế thì vinh dự quá. Cứ việc giao cho mình.”

Bụng dạ Haruya bỗng sùng sục vì đói, khiến cho cậu thêm phần trông đợi món súp hơn.

“Được thôi. Đợi chút để mình còn múc ra bát trước đã.”

510481b0-943e-4fbb-bc08-e69d6d30aa42.jpg

Cô bạn cầm bát lên, lấy muôi múc một ít súp miso đổ vào.

“Cậu thích ăn trứng bác hay là trứng ốp la? Mình đang cân nhắc xem nên chế biến cách nào.”

“Nếu phải chọn một thì chắc là trứng ốp la.”

“Mình cũng nghĩ như thế. Nhân tiện thì cậu muốn thêm gia vị gì không?”

Lựa chọn đến lúc này bắt đầu đa dạng hơn. Trứng nêm muối và tiêu, hoặc ăn kèm tương cà, ăn kèm mayonnaise…không gì có thể coi là hoàn toàn đúng cả. Riêng với Haruya, miễn món trứng giữ được vị nguyên bản của nó, thì gia vị ra sao cũng không quá quan trọng.

“Muối với hạt tiêu đi. Đơn giản là số một.”

“Cậu giống mình thật đấy.”

“Chắc là trùng hợp thôi.”

Vừa thuận miệng chuyện trò, cô vừa chuyền bát súp đến tay Haruya.

“Nào. Ăn đi, kẻo nguội mất.”

Điệu bộ lẫn giọng nói đều hết mực ân cần, cô bạn tựa thánh mẫu đang vỗ về chúng sinh. Món súp ấm áp được nêm gia vị đầy đủ, ngay lập tức lấp đầy dạ dày Haruya.

“Ngon quá…”

“Được vậy thì tốt rồi.”

Sara cụp mắt xuống, trút một tiếng thở phào. Sau quãng thời gian dài ăn trưa cùng với nhau, khẩu vị của hai người có lẽ đã gần như tương đồng cũng không chừng. Miễn là do cô nấu, thì bất cứ món nào… cậu cũng đều sẵn lòng chén bằng hết mới thôi.

“Himekawa-san, cậu nấu ăn ngon lắm. Ăn mỗi ngày có khi mình cũng không ngán được.”

Bị cơn đói cướp đi tính phòng bị vốn có, cậu khen ngợi Sara, không nghĩ ngợi gì nhiều. Thừa lúc Haruya đang xì xụp vô tư, Sara cua một cú muốn khét lẹt mặt đường.

“Vậy nghĩa là mỗi ngày… cậu đều muốn mình nấu canh miso cho ư?”

“Nói thế thì nghe như đang tỏ tình mất rồi.”

Hiển nhiên Haruya không hề có ý đó. Biểu cảm cùng tông giọng đều làm chứng cho cậu. Có điều, chủ đích của Sara, người đã thầm thích cậu suốt từ bấy lâu nay… lại hoàn toàn trái ngược.

“V-Vậy thì…”

“Hả?”

Haruya ngơ ngác quay sang nhìn Sara. Cô liền mìm chặt môi, đứng im như trời trồng. Thấy thế, cậu bất chợt nhớ lại lời Kazemiya.

“Cậu sẽ ủng hộ mình… ở bên và chăm sóc Himekawa-san, đúng chứ?”

Sara dường như đang bất an điều gì đó, dựa trên những quan sát cậu được kể lại cho. Không tìm thấy manh mối, cậu chỉ còn cách là khai thác từ cô bạn.

“Himekawa-san… Nếu có chuyện gì buồn, thì nhớ là mình luôn sẵn sàng lắng nghe nhé.”

“Ừm. Cảm ơn cậu rất nhiều.”

Hít một hơi thật sâu, Sara lại nói tiếp.

“Món súp được cậu khen làm mình thấy vui lắm. Nhân tiện nếu không phiền… Akasaki-san dọn bàn giúp mình nhé.”

Khoảnh khắc vừa dứt lời, khuôn mặt Sara bỗng man mác niềm ưu tư.

-----

Tính đến chín giờ sáng, cả nhóm Haruya đều có mặt đông đủ bên cạnh chiếc bàn ăn. 

Ngoài tình huống khó xử do món súp miso, giữa cậu với Sara, suốt hơn một giờ qua, chẳng có gì gọi là ngại ngần xa cách cả. Cậu dần mất niềm tin vào Kazemiya, nghi thằng bạn chỉ đang sợ hãi vô căn cứ. Sửa soạn bữa sáng xong, hai người liền chia nhau giục các bạn thức dậy. Riêng ông nội Sara ăn xong trước cả đám, hình như do bận việc cần phải rời nhà ngay.

“Trông cũng gọi là có tay nghề nấu ăn đấy, Sara.”

“Anh nào mà sau này làm chồng Sara-chin… thì đúng là ăn sung mặc sướng đến hết đời!”

“Himekawa-san… công nhận giỏi thật chứ…”

Mới dừng lại ở mức chiêm ngưỡng bữa ăn thôi, hội bạn đã tâng bốc Sara không tiếc lời. Nhìn vào sự hài hoà cân đối của bữa ăn, trên cả hai phương diện nêm nếm và khẩu phần, Haruya cũng nghĩ cô nên được tán dương. 

“Các cậu cứ làm quá… Bữa sáng chứ có gì to tát ở đây đâu.”

Sara gãi má cười, tỏ vẻ khiêm nhường chứ không lấy làm tự cao. Cô bạn thoáng hiện lên như một nàng thiên sứ, nhưng liệu đó là do cử chỉ thẹn thùng kia, hay là do ánh dương ấm áp đang chiếu vào?

Được thết đãi chu đáo, các thực khách ăn xong cũng không vội bỏ đi, mà chia nhau một tay phụ rửa bát dọn dẹp. Yên tâm rằng căn bếp đã sạch đẹp tinh tươm, cả nhóm mới tản ra, sửa soạn lại trang phục chuẩn bị bước ra đường.

“Mọi người đi trước đi, không cần chờ mình đâu. Mình chạy vào rửa tay một lát là xong mà.”

Nghe Sara nói thế, hội bạn cũng gật đầu, mở cánh cửa rời đi. Thế nhưng, chỉ có một cái tên…

“... Thôi chết, mình quên đồ. Các cậu thông cảm chút.”

Sực nhớ ra ví tiền vẫn đang nằm trong phòng, Haruya vội vàng quay trở lại tầng trên.

“Đồ ngốc này… Cẩn thận giùm cái chứ~”

Bị cậu bạn kiềm chân, Kazemiya chỉ biết trách cứ trong bất lực.

“Akasaki-kun… công nhận là đôi khi đãng trí thật đó nhỉ. Đáng yêu ghê.”

Rin nhỏ giọng thì thầm, cố tình không để lọt đến tai Haruya.

“Làm gì có chuyện đấy, Kohinata-san. Cậu lại cứ nói bừa.”

“Kazemiya-kun, mình thấy cậu bắt đầu hơi vô duyên rồi đấy.”

Cô bạn “Hứ” một tiếng, lạnh lùng ngoảnh mặt đi.

“Ác miệng với mình thế?!”

Nhìn sang phía Yuna, Kazemiya quyết tâm đòi lại sự công bằng.

“Ừ thì, trong một mức nào đó… đãng trí cũng có phần dễ thương mà đúng không?”

Khuôn mặt hơi ửng hồng, cô bạn như cố ý không đi vào trọng tâm.

“Trời ơi, không có ai ở đây ủng hộ mình hết à? Thế giả dụ như mình cũng quên đồ thì sao?”

Rin cùng với Yuna đồng thanh mà trả lời.

“ “Thì phiền chứ sao nữa.” ”

“Ơ? Nếu vậy thì khác gì… mình nói đúng rồi đâu?!”

Vang vọng đến thấu trời, tiếng gào thét thảm thiết của Kazemiya… như căm hận một lẽ bất biến của cuộc đời. Về phần Haruya…

“Hư~~~ Hưm~~~”

Dọc đường quay về phòng tìm chiếc ví để quên, cậu bắt gặp Sara đứng cạnh bồn rửa mặt.

Dường như đang trang điểm sau khi rửa tay xong, cô cao hứng ngâm nga, hai con mắt lim dim trông mà muốn tức cười. Say sưa với son phấn, Sara thậm chí còn chẳng hề phát hiện ra, rằng có một ai đó đang lén nhìn nãy giờ. Miệng phải nín nhịn lắm mới không phát ra tiếng, Haruya rón rén bước chân thật nhẹ nhàng. 

Dù có là vô tình, Haruya cũng đã xâm phạm vào không gian riêng tư của Sara. Cậu dám chắc cô bạn sẽ ước được quên đi, nếu bí mật lần này không may bị lộ tẩy. Trước khi ra ngoài đường, cậu cũng đứng trước gương, cũng tút tát ngoại hình không khác gì Sara. Và nếu có một ai nhìn thấy cậu lúc đó, khó có chuyện cậu không ngượng chín mặt cho được. Lòng hết mực thông cảm, Haruya cương quyết không ngoảnh đầu một phen. Ấy vậy trớ trêu thay…

“A-Akasaki-kun!?”

Tấm gương trước bồn rửa bắt trọn Haruya, và thế là Sara theo đó nhìn ra cậu. Không kiềm được hốt hoảng, cô liền thét toáng lên. Lòng áy náy khôn nguôi, Haruya nhọc nhằn tìm cách hòng chữa ngượng.

“Mình xin lỗi. Mình lỡ để quên đồ, thế nên…”

“R-Ra là vậy…”

Sara cúi gằm xuống, mặt đỏ như trái lựu.

“C-Cậu thấy rồi đúng không…?”

“………”

Mình thấy bằng hết rồi. Sự thật là như thế, nhưng dĩ nhiên giờ này không phải lúc thốt ra. Đôi vai cô run lên, chất chứa nỗi sượng sùng xen lẫn cả sát ý. Nhìn từ phản ứng này, cô hẳn cũng đã có cho mình kết luận riêng.

“Cậu hãy… quên đi nhé…”

Không một lời ép cung, Sara chỉ yếu ớt cầu xin cậu một điều.

“Ừ-Ừm, mình biết rồi…”

Haruya gật đầu, tránh khiêu khích cô thêm.

“C-Cậu nhớ giữ lời đấy… Nhất quyết đừng để ai biết mình đang luyện cách nháy mắt sao cho— Thôi chết!”

Ơ khoan, có nghĩa cậu nãy giờ… nháy mắt chứ không phải đang luyện cơ mặt sao?

Vậy ra cậu đã nhầm. Nhìn cô bạn mắt nhắm mắt mở đứng trước gương, cậu đã tưởng cô bạn đang vận động để ngăn nếp nhăn khỏi xuất hiện. Về phần mình, nhận ra đã quá trễ để có thể vãn hồi, Sara ngồi rạp xuống, rên rỉ như có gì trong họng nuốt không trôi. Cô định đưa tay lên như để úp mặt xuống, nhưng nhanh chóng vỡ lẽ rằng cũng không ăn thua, bởi đôi tai đỏ rực đã tố cáo hết rồi.

“N-Nghĩ có chán không chứ…”

Nhìn đương sự rối bời do giấu đầu hở đuôi, bất giác Haruya, mủi lòng trước bộ dạng yếu đuối đến đáng yêu, kì quái nở nụ cười.

“Yên tâm, Himekawa-san. Mình không kể ai đâu. Với tính ra mình phải cảm ơn cậu ấy chứ. Được nhìn cậu dưới một góc nhìn mới cơ mà.”

“C-Chuyện cũng phức tạp lắm…”

Thấp thoáng vẻ muộn phiền, Sara ngẩng mặt lên. Haruya chìa tay kéo cô bạn đứng dậy.

“Cảm ơn… cậu nhiều nhé.”

“Không có gì. Vậy mình quay lại phòng tìm ví cho xong đây.”

“K-Khoan, chuyện là…”

Cậu đang định quay đi, thì bỗng nhiên Sara chộp lấy lưng áo cậu.

“Hai chúng mình xuất phát cùng nhau đi được không? Tầm này đi một mình thấy cũng hơi ngại ấy…”

Thiệt tình… Chơi đẹp giùm mình cái, Himekawa-san.

Haruya gật đầu, nhận ra rằng lương tâm không cho phép từ chối. Tìm lại được chiếc ví, cậu đành lòng bước theo cô bạn ra ngoài cửa.

-----

Theo như đã dự kiến, cả nhóm Haruya sẽ tham quan dạo bộ phố mua sắm trước tiên, sau đó làm một chuyến thử thách lòng can đảm. 

Trộm vía thay, hôm nay trời trong xanh không một chút mây mù, đúng y chang dự báo thời tiết từ hôm trước. Với những dịp đi chơi ngoài trời như thế này, chỉ một trận mưa thôi đã là quá đủ để phá tan bầu không khí, vậy nên Haruya cảm thấy rất hài lòng. Ngước mắt lên trên cao, mặt trời như ẩn nấp sau ánh nắng chói chang, lấp lánh hoà cùng gió đi đến miền tận cùng.

“Uầy… Đông hơn mình tưởng đấy.”

“Thế này quả có hơi nằm ngoài dự tính thật.”

Hai người dẫn đầu đoàn, tức Kazemiya, rồi đến lượt Sara, đều kinh ngạc cảm thán, trước cảnh tượng đông nghịt bao bọc khắp xung quanh. Tất cả tụ họp tại địa danh phố mua sắm - một chứng nhân lịch sử, tiêu tốn cả nhóm chừng nửa tiếng đi xe buýt. Đối với Haruya, ghé thăm phố mua sắm là trải nghiệm mới mẻ, xét đến việc hàng loạt phố mua sắm thoái trào trong những năm vừa qua, khiến cơ hội cho cậu gần như không tồn tại. 

Tuy một phần có thể cũng đến từ sự kiện thử thách lòng can đảm, nhưng lễ hội pháo hoa vẫn là tâm điểm chính, là căn nguyên chủ yếu cho biển người hôm nay. Không chỉ dân địa phương, mà cả dân du lịch cũng đông đảo không kém. Haruya choáng ngợp âu cũng là hiển nhiên, thế nhưng đám bạn cậu chẳng đỡ hơn là mấy, ai nấy đều bất giác lùi về sau một nhịp. Đó là còn chưa kể cái nóng nhờ đám đông càng bức bối thêm nữa. Giữa hoàn cảnh éo le, chắc chỉ mỗi Yuna vẫn cười tươi cho được.

“Nào, mọi người. Chúng mình tiếp tục thôi. Dù gì cũng cất công đến đây rồi cơ mà.”

“Đúng ý mình luôn đó, Sara-chin. Với cả… mình cũng háo hức được thử lòng can đảm nữa.”

Nói rồi, Rin lén lút đưa mắt về phía Haruya.

“R-Ra là thế…”

Bắt gặp cử chỉ ấy, bỗng khuôn mặt Sara thoáng phủ bóng u sầu. 

“Cố lên bà con ơi. Đâm lao phải theo lao chứ sao bỏ ngang được.”

Một tay giơ lên trời, Kazemiya vừa nói vừa bắt đầu bước đi. Sara rồi đến Rin cũng nối gót theo sau, mặc cho điệu bộ trông không được khoẻ khoắn mấy. Riêng về phần Sara, cứ mỗi vài bước chân là cô lại ngoái nhìn Haruya một lần.

“… Này.”

Yuna cất tiếng gọi sau lưng Haruya.

“Có gì muốn nói à, Takamori-san?”

“Đại loại thế. Chính miệng cậu đã hứa… là sẽ giúp hoàn thiện kịch bản mà đúng không?”

“Hả?”

Cậu ngờ nghệch thốt lên, nhưng không phải bởi vì nội dung của câu nói, mà bởi vì Yuna níu lấy tay áo cậu.

“Làm thế này… để đỡ bị lạc nhau, không thì rắc rối lắm. Theo cậu đây có phải… một tình tiết xứng đáng thêm vào kịch bản không?”

Khuôn mặt cô ngoảnh đi, nhưng giọng nói phần nhiều vẫn giữ được điềm tĩnh. Một cảnh tượng thường tình trong manga thiếu nữ… đích thị là đang được tái hiện ngay tại đây. Với vai trò trợ lí tác giả được ban cho, dĩ nhiên Haruya không ngần ngại giúp đỡ, và cũng chẳng cách nào có thể từ chối cô, hay là… thực tế cậu có thể?

“Nhưng nhỡ tay áo mình bị giãn mất thì sao? Chưa kể còn gây sự chú ý thừa thãi nữa…”

Nhìn vào những động thái của cô bạn nãy giờ, Haruya đoán rằng cô đang tự nhập vai vào hình tượng nữ chính. Bị cậu từ chối khéo, Yuna không nản lòng mà còn táo tợn hơn.

“T-Thế mình làm như này… đã vừa ý cậu chưa?”

Không thèm giữ áo nữa, cô bạn tựa cả người vào tay Haruya. Mùi hoa cỏ ngạt ngào mơn trớn nơi cánh mũi, cậu thấy người nóng bừng bởi thân nhiệt truyền sang.

“K-Khoan đã. Rốt cuộc là bớt gây sự chú ý chưa vậy…?”

“Mấy cảnh này có trong manga thì hết sảy… Hẳn là cậu với mình đều nghĩ vậy đúng không?”

Lời nói của Yuna đậm đặc mùi ẩn ý, ngỡ như có bùa mê thuốc lú gì tẩm vào.

Không lẽ nào… mình bị lộ thân phận Haru rồi hay sao?

Nếu chỉ xét nghĩa đen, Yuna hoàn toàn đúng. Trong manga thiếu nữ, cảnh tượng nam nữ chính âu yếm thân mật nhau, khoe mối tình cháy bỏng cho toàn dân chiêm ngưỡng… đó chính là tình tiết cậu hâm mộ cuồng nhiệt. Nhờ những buổi toạ đàm chuyên sâu với Nayu, cậu biết được cô bạn cũng có chung suy nghĩ, thậm chí không dừng lại ở mỗi phương diện trên. Nhưng điều đáng nói hơn, đó là chi tiết ấy… cậu mới chỉ chia sẻ dưới thân phận Haru, chứ không phải thân phận Haruya bây giờ. Ngoài ra, trong chuyến du lịch này, không ít lần Yuna nhắc đến “Haru-san” (giá mà cậu nghe nhầm), vậy nên liệu giả thiết Haruya đặt ra…

“C-Cậu nói gì vậy chứ…?”

“Ô kìa, bị bỏ lại mất rồi… Nào, chúng mình mau lên thôi.”

Không trả lời câu hỏi, Yuna thay vào đó giục giã cậu nhanh chân. Nhìn thấy quả đúng là bóng lưng của đám bạn càng lúc càng nhỏ đi, Haruya vội vã cùng cô bạn bắt kịp.

“Hai cậu làm cái gì phía sau tụi này đấy?”

Vừa mới đuổi đến nơi, hai người đã lập tức bị Kazemiya chất vấn thẳng thừng ngay. Yuna không một chút biến sắc liền đáp lại.

“Nãy mình tuột dây giày, thế nên phải cảm phiền Akasaki-kun đứng lại đợi một chút. Xin lỗi vì đã lỡ làm chậm chân các cậu.”

Đã trôi chảy lại còn tròn vành và rõ chữ… Yuna quả ứng biến như một con cáo già. Khả năng này chắc hẳn liên quan mật thiết đến tài biên kịch của cô, ít nhất là theo như Haruya suy đoán.

Có thể khuôn mặt cô thấp thoáng nét ửng hồng, nhưng quả nhiên lúc này, ánh mắt đến từ cô… đã khoá chặt lấy cậu làm mục tiêu luôn rồi.

-----

Chen chúc vượt biển người, cả nhóm Haruya ghé thăm một cửa hàng chuyên về bán đồ chơi.

Giữa một đám trẻ con, Kazemiya cầm lấy một thanh kiếm mô hình, thận trọng và kính cẩn nâng niu bằng hai tay, ánh mắt ngời sáng như vừa tìm thấy báu vật.

Muốn trở về tuổi thơ đến thế hả thằng này…

Không kiềm được ngao ngán, Haruya chỉ đành nhủ thầm với bản thân.

“Con này trông cứ như Akasaki-san ấy nhỉ?”

Sara bỗng giơ tay chỉ trỏ mà cất lời.

“Đâu, đâu? Mình xem với.”

Rin nghe vậy tò mò liền bắt chước làm theo, xong bật cười khúc khích như lấy làm khôi hài.

“Ui, công nhận luôn á. Cũng tóc dài che mắt nhìn có cưng không cơ.”

Đặt trước mặt hai người là một mẫu figure nhân vật hoạt hình nam. Nhân vật này đeo kính, có dáng lưng hơi gù, và quan trọng hơn cả… là mái tóc che mắt trông có phần tự ti, như đã thành khuôn mẫu để nhìn phát biết ngay ai là người hướng nội.

“Ô hay, này Akasaki nhưng trai hoạt hình à?”

Đang mải mê nghịch trò rút kiếm từ trong bao, Kazemiya vẫn tìm cách nói chen vào.

“Giống đến mức này thì quả thật cũng khó cãi. Nhìn nhạt nhoà khác gì chính mình ngoài đời đâu…”

Cậu ngước lên nhìn giá, thì thấy chiếc figure chưa đến một ngàn yên. 

Biết rằng nhân vật nam thì khó mà bào tiền được như nhân vật nữ, nhưng bèo bọt đến độ thế kia thì đúng là…

Trong lòng bỗng chùng xuống, cậu chắp tay như đang đối diện với tượng thần.

À mà có khi nào bán giá rẻ mức này… chính là một động thái xả hàng tồn kho không? Thấy món nào trong tiệm cũng rẻ đến bất ngờ.

“Nhưng nhìn kĩ thì cũng dễ thương thật đúng không?”

“Đúng rồi đó, Sara-chin.”

Quá trễ rồi. Dù có là thành ý thì cũng vô nghĩa thôi.

Cậu đang tự nhủ thầm, lòng mỉm cười cay đắng… thì bỗng nhiên Yuna sà tới mà thì thầm.

“Mình thì lại nghĩ rằng… cậu đẹp trai ăn đứt cả figure luôn đó.”

Vừa mới chủ động xong, cô bạn đã bị Rin đẩy vào thế bị động.

“Yuna-san thấy sao? Akasaki-kun giống y xì đúc với figure đằng kia nhỉ?”

“Ừ thì… cũng có nét giống thật.”

Đôi gò má ửng hồng, cô tìm cách lảng tránh ánh mắt Haruya, nhưng làm vậy chỉ khiến trái tim cậu loạn nhịp.

Tôi ơi, đừng hiểu lầm. Mày với Nayu-san… chỉ là đang nhập vai phục vụ kịch bản thôi. Nhưng cứ thế này mãi thì ai mà đỡ nổi…

Chính vì cô bình thường luôn lạnh lùng điềm tĩnh, thế nên sức công phá mới càng thêm dữ dội. Đang tính nhìn xem cô có ngượng thật hay không, Yuna ngay lập tức nhéo mạnh cẳng tay cậu.

“Đừng có nhìn. Ngượng lắm.”

Chính mình mới có khi phải ngượng cho cậu đấy. Tưởng tượng đến kịch bản cậu sắp sửa viết xem, nếu nhồi hết hành động lời nói từ nãy giờ…

Nói như vậy thì chẳng khác gì chọc tức cô, thế nên Haruya đành giấu vào trong lòng.

Có điều, bản chất suy nghĩ ấy vẫn nằm ở việc cậu muốn giúp sức cho cô, muốn kịch bản của cô được hoàn thiện suôn sẻ. Bởi vì, vào lúc cô cảnh cáo bằng cách nhéo cẳng tay… cậu có thể cảm thấy ngón tay cô run nhẹ.

-----

“Ô, trông hay chưa này. Mọi người muốn thử không?”

Đảo mắt nhìn một lượt bên trong tiệm đồ chơi, bỗng Kazemiya tìm thấy một chiếc máy chơi game mang hơi hướng cổ điển. Đám trẻ con chiếm máy cũng vừa mới chơi xong, nhường lại cần điều khiển cho người có nhu cầu.

“Riêng về khoản thú vị thì chắc mình đồng ý, nhưng hình như máy này… chỉ đủ cho hai người chơi cùng lúc đúng không?”

Đúng như Sara nói, chiếc máy chỉ có đúng hai cần gạt không hơn, đồng nghĩa cả năm người cùng chơi là không thể. Vốn dĩ đây là một thiết bị trải nghiệm thử, nhằm khiến cho người chơi cân nhắc mua phiên bản đầy đủ của tựa game. Nhà sản xuất chiếc máy… có lẽ chưa bao giờ dành sự tập trung cho nhóm đối tượng tập thể.

“Hừm… Himekawa-san nói nghe cũng có lí, nhưng cơ hội được chơi mấy game cũ thế này… e rằng hiếm hoi lắm mới có lần hai cơ. Lẽ nào lại không thử ngay tại đây luôn chứ?”

Hai con mắt chằm chằm nhìn phía Haruya, rõ ràng Kazemiya đang tìm kiếm sự ủng hộ,.

Ây da, mọi người nhìn dữ thế… Làm ơn, đừng trao quyền sinh sát vào tay nhầm người mà.

Tạm thời không bàn đến trách nhiệm đè lên vai, lần này Haruya thấy Kazemiya nói không sai chút nào. Tuy nhiên, nếu chỉ là thi đấu một chọi một với nhau, cậu phải thừa nhận rằng hội con gái xem ra sẽ không hứng thú mấy. Giấu đi nỗi tiếc rẻ, Haruya chuẩn bị nêu ý kiến phản đối, thì bất thình lình thay…

“Vậy hay là chúng mình chia thành hai cặp đấu, rồi người thắng quyểt chiến một trận chung cuộc đi. Khỏi lo vụ không gian, bởi trẻ con khi nãy đi hết rồi cơ mà.”

“Nghe chừng cũng được đấy. Để chơi thử xem sao.”

“Vậy chắc mình cũng nên trải nghiệm một lần nhỉ…”

Thuyết phục được luôn hả? Ghê gớm đấy, nhưng mà… sao nhanh được thế ta?

Bất ngờ là thấy rõ, thế nhưng Haruya lại chẳng dám nói ra. Hình thức chia cặp là thông qua oẳn tù tì, giống như chia chỗ ngồi trên chuyến tàu sáng nay. Tựa game họ sắp chơi thuộc thể loại đối kháng, yêu cầu mỗi người chơi chọn ra một nhân vật với bộ kĩ năng riêng. 

“Kính thưa các quý bà, cùng toàn thể quý ông! Danh tính nhà vô địch sẽ được làm sáng tỏ, sau những cuộc tranh tài gay cấn ngày hôm nay. Không chần chừ gì nữa, giải đấu ngay tại đây… xin phép được khai mạc!”

Khiếp thật, cái thằng này… Bé bé cái miệng thôi.

Nhìn Kazemiya nhặng xị hết cả lên, Haruya không khỏi có đôi chút nhướn mày. Tuy nhiên, miễn đáp ứng điều kiện người ngoài không chen ngang, thì ai nấy trong nhóm cũng đều rất sẵn lòng tham gia cuộc vui này. 

Có lẽ do hiện tại đã gần đến giờ trưa, thế nên khách trong tiệm trông khá là thưa thớt. Với việc không có cửa phục thù cho kẻ thua, loạt trận ba cặp đấu nhiều khả năng sẽ không tốn quá nhiều thì giờ. Và sự thực quả nhiên diễn ra đúng như thế.

-----

Hai cái tên cạnh tranh cho vị trí quán quân đều đã được xác định.

Màn hình ở một bên hiển thị một nam nhân cuồn cuộn những múi cơ, đối lập hoàn toàn với nữ nhẫn giả mảnh mai bên màn hình còn lại. Tương ứng với mỗi bên… chính là Haruya, rồi đến lượt Yuna, đang ngồi ở phía trước. 

Nhân tiện thì Kazemiya, người mang đến khí thế mãnh liệt nhất cả đám, rốt cuộc chẳng khác nào bao cát cho Yuna, bị huỷ diệt đến mức phải hồn xiêu phách lạc. 

Lối chơi của cô bạn cuốn hút đến lạ thường, với những màn múa nút thoăn thoắt đầy mãn nhãn, mang đậm phong thái của một người chơi kì cựu. Yuna có giải thích cho hội bạn đứng xem, rằng từng được em họ dạy cho chơi trước đó, nhưng cậu biết cô nàng chỉ phét lác ba hoa. Phải luyện tới hàng trăm, hàng nghìn, hàng vạn lần… may ra mới đạt đến cảnh giới được như cô.

Tuy nhiên, với kinh nghiệm dày dạn không kém trong tựa game, dù là bản làm mới chứ không phải cổ điển, Haruya tin rằng mình am hiểu tựa game từ trong cho đến ngoài. Nhân vật cậu đang chơi, với từng được cậu coi như một con bài tủ, tuy kém về tốc độ di chuyển và tấn công, nhưng lại gây sát thương khổng lồ mỗi đòn đánh, đối lập hoàn toàn với nhân vật của Yuna. Miễn là cậu đánh trúng được một đòn vào cô, Haruya gần như sẽ cầm chắc phần thắng. Ngược lại, nếu xuyên suốt cả trận né đòn được thành công, Yuna cũng có thể cấu máu cậu đến chết.

“Chỉ đến thế thôi à, Akasaki-kun?”

“… Chậc, khó quá.”

Đứng theo dõi sau lưng, Rin với cả Sara cùng Kazemiya đều cổ vũ cho cậu.

“Cố lên, Akasaki-kun.”

“Cố lên, cậu có thực lực mà.”

“Đúng rồi, báo thù đi! Vì danh dự chúng ta!”

Có lẽ sau trận đấu, không cần biết cậu có chiến thắng thật hay không, Haruya cũng đã… chiến thắng trong trái tim những người hâm mộ rồi.

“Ui, hay chưa! Này thì…!”

Tình cờ gây một đòn hiểm hóc trúng đối phương, Haruya hăng máu định truy cùng diệt tận.

“Cắn trộm cũng gọi là ra gì này nọ đấy. Nhưng mà… chấm dứt tại đây thôi.”

Cứ mỗi khi chơi game, Haruya lại như con nghiện mất kiểm soát. Tuy rằng những lúc cậu đọc manga thiếu nữ, hiện tượng mất kiểm soát cũng thỉnh thoảng xảy ra, nhưng chưa từng đến mức gay gắt như thế này. Nhìn chằm chặp về phía gương mặt Haruya, Sara cùng với Rin… linh cảm đây mới là bản chất thật của cậu.

Các cậu nhìn hoài vậy làm mình thấy ngượng đấy. Mà khoan… sao trông chẳng có gì như động viên hết vậy?

Cậu bắt đầu hoang mang, không phân biệt thực tại với ảo tưởng được nữa. Đúng vào khoảnh khắc này…

“Vất vả cho cậu rồi.”

Vừa ngỡ có một giọng điềm đạm lọt vào tai, lập tức cậu chứng kiến nhân vật của bản thân bị đánh bay khỏi sàn, trong chớp nhoáng đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Thua một cách cay đắng, cậu nghiến chặt hàm răng, trong khi đó Yuna giơ ngón tay cái lên, nở nụ cười khiêu khích mà giở giọng gợi đòn.

“Cậu chơi cừ lắm đó. Khi nào dạy cho mình chút mẹo với được không?”

Cậu hậm hực ngoảnh đi, tức tối lắm nhưng không biết cách nào trả đũa. 

“Ui chao ơi… Nhóc tì nhà ai mà dễ thương quá không biết.”

Được nước càng lấn tới, Yuna lại tiếp tục xát muối vào vết thương.

Đồ con gái trơ trẽn… Thằng này có chết cũng không quên mối hận này.

Dõi theo cuộc trao đổi giữa hai người diễn ra, Rin bỗng thấy trong tim cuồn cuộn một nỗi niềm.

Akasaki-kun, với lại Yuna-rin… trông có vẻ thân thiết hơn so với mình tưởng. Hai người trong lớp còn ngồi ngay cạnh nhau nữa, nên một ngày nào đó mà lửa có bén rơm cũng chẳng lấy làm lạ. Xem ra mình cũng phải… nỗ lực hơn nữa thôi.

Và như thế, Rin càng thêm quả quyết về tâm tư bản thân. Trong khi đó…

Không ngờ Yuna-san lại tài giỏi đến thế…

Cũng dõi theo Yuna bên cạnh Haruya, Sara cảm thấy như hi vọng đang tắt dần. Chẳng hề có một ai nhận ra biểu cảm ấy, ngoài Kazemiya đang trầm tư ra mặt.

-----

“Ái chà~ Trông cũng ngon lành đấy. Sao nào, Akasaki?”

“Mình nhớ khu ẩm thực mở bán xuyên suốt cả lễ hội pháo hoa cơ, nhưng mà… mọi người nghĩ sao nếu ăn trưa tại đây nhỉ?”

“Hừm… Giờ mà mua nguyên liệu rồi về nhà nấu ăn, xong còn dọn dẹp nữa thì cực phết chứ đùa. Vậy nên mình tán thành với Sara-chin nhé.

“Mình cũng nghĩ là nên ăn ngoài cho bữa trưa. Kế hoạch chứ có phải mệnh lệnh đâu mà sợ.”

Hội ý với nhau xong, cả nhóm Haruya quyết định chuyển hướng sang khu ẩm thực cùng thuộc phạm vi phố mua sắm. Rời tiệm đồ chơi lúc mười hai giờ rưỡi trưa, hội bạn liền không khỏi choáng váng bởi vô vàn hàng quán nối đuôi nhau, bên cạnh là thực khách xếp hàng chật kín đường.

Bất cẩn là khéo khi lạc nhau cả bầy mất…

Với số lượng đa dạng các đồ uống món ăn, khu ẩm thực toát lên mùi hương đầy hấp dẫn, tập hợp đầy đủ hết những nguyên liệu thơm ngon. Thơ thẩn hồi tưởng lại lễ hội trường Eiga, bụng dạ Haruya bỗng réo lên rồn rột.

“Nhìn phát là nhớ ngay đến lễ hội trường nhỉ…”

Rin thì thầm bên tai, như thể đoán được trước cậu đang suy nghĩ gì. Yuna thì cố tình đứng cách xa một quãng, có lẽ do vẫn còn thoả mãn với chiến tích đánh bại cậu trong game, không muốn tạo điều kiện cho cậu trả đũa lại.

“Cậu nghĩ vậy cơ à. Thế thì giống mình đấy.”

“Phải sống thật một chút mới vui chứ đúng không?”

“… Kể cũng phải.”

“Hì hì… Nghĩ lại thấy ngượng ghê.”

Cùng là chốn uỷ viên ban điều hành lễ hội trường Eiga trước đây, Haruya và Rin đều hiểu rằng phía sau một sự kiện tầm cỡ… là vô vàn công sức vất vả phải bỏ ra. Ngoài bản thân họ ra, nơi đây nhiều khả năng chẳng có ai đồng cảm với họ được hơn cả. 

“Nhớ không nhầm hai cậu góp mặt trong uỷ ban điều hành phải không nhỉ?”

Hóng được cuộc hội thoại giữa hai người với nhau, bỗng Kazemiya tìm cách hòng chen vào.

“… Đúng là như vậy đấy.”

“Cơ mà lễ hội trường nhiều cái hay ho thật.”

Sara khẽ cất lời, rồi đến lượt Yuna bắt đầu hoài niệm chung. Vừa trò chuyện tán gẫu, cả nhóm vừa đi dạo ngắm nghía các quầy hàng. Đi được một lúc thì thành viên dẫn đầu đoàn, tức Kazemiya, ngoái lại nhìn mọi người mà đưa ra đề xuất.

“Biết làm sao đây nhỉ… A hay là bây giờ chúng mình tách nhau ra, ai thích gì mua nấy xong hội quân trở lại?”

“Mình thấy vậy được đấy. Đúng là tách nhau ra thì sẽ dễ lạc nhau, nhưng chỉ cần thường xuyên giữ liên lạc với nhau là không thành vấn đề.”

Yuna, Rin, cũng như Haruya đều gật đầu nhất trí. Những món ăn thức uống đập vào mắt tứ tung, cứ ngang dọc vi vu trên tay những du khách đang bước qua bước lại.

Sao mà trông cái gì cũng ngon thế không biết…

Trong vô thức cả nhóm lập ra mục tiêu chung, đó là không đánh chén no say quyết không về.

-----

Như vậy là… thời khắc cậu mong chờ cuối cùng cũng đã đến. Thời khắc cậu có quyền làm mọi thứ một mình, không cần thiết chung đụng với bất kì một ai. 

Tuy là quãng thời gian với hội bạn nãy giờ không đến mức gò bó, Haruya vẫn phải tốn kha khá sức lực. Do đó, như một lẽ tự nhiên, cậu cũng mong có chút thời gian cho riêng mình, nhằm làm mới tâm trạng lẫn thả lỏng tấm thân. Dù sao chỉ một chút như là sắp tới đây… vẫn còn hơn không có một giây một phút nào. Đến cả ngoại cảnh cũng ủng hộ Haruya, với việc đám bạn cậu nhanh chóng mất dạng giữa muôn vàn những con người.

Ô coi bộ quán này hợp ý mình phết đấy.

Sau một hồi ngó nghiêng, Haruya cuối cùng cũng tìm thấy một nơi không thể nào chối từ. Chỉ có vài thực khách lác đác ngồi bên trong, và không hàng người nào dằng dặc bên cạnh hết. Nhoẻn miệng cười đắc chí, cậu liền bước vào ngay, để rồi chẳng ngờ rằng…

“Ơ, sao mà…?”

“Có ai cấm mình chắc?”

Còn chưa kịp ngồi xuống, Haruya đã khiến Yuna phải bực bội.

Yêu ma quỷ quái nào… dẫn lối Nayu-san tới tận đây cơ chứ…?

Đứng cạnh Haruya, cô khoanh tay vào nhau, mặt vẫn tỉnh như ruồi. Nhìn một lượt không thấy bóng dáng ai thân quen, cô mới liền ngượng ngùng níu lấy tay áo cậu.

“K-Không phải có cậu là phiền toái hay gì đâu…”

Cậu vội vàng chữa lời cho cô bạn an tâm. 

Ngoại trừ chính Yuna, chẳng có một bóng hồng nào hết trong hàng chờ. Suy cho cùng điều ấy tương đối là hiển nhiên, xét đến việc nơi đây lấy bánh ngô bơ tỏi làm thực đơn thương hiệu. Tuy phần nào tò mò bởi tên gọi món ăn, nhưng khi nhìn suất ăn ngồn ngộn trên mặt bàn, rồi nhìn sang ngoại hình mảnh mai tựa người mẫu của cô bạn kề bên, cậu bắt đầu hoang mang đến khó chịu trong lòng.

Với cả mắc mớ gì… lại nhè đúng lúc này níu tay áo mình chứ?

Tự nhủ đây chỉ là một phần trong kịch bản, cậu cố gắng lờ đi, bắt chuyện với cô bạn.

“Cơ mà, Takamori-san… mình không ngờ cậu lại chọn trúng chỗ này đấy.”

“Vậy hả? Nhưng mà, thật ra mình…”

Như thể đang tự mình hoá thân thành nữ chính, Yuna đỏ ửng mặt khẽ hất mái tóc đen.

“Mình định là… Akasaki-kun ăn gì thì mình ăn nấy thôi.”

8aba1b17-07e7-4a65-a124-fd27547c3d87.jpg

“………”

Cũng biết lừa tình đấy… Nữ chính này rốt cuộc là thóc hay gà đây?

Không biết nói gì hơn, cậu ngậm ngùi nhường lại phần thắng cho nữ chính. Đưa tay lên gãi má, Yuna lấy lại vẻ bình tĩnh mà cất lời.

“… Như vừa rồi đủ khiến con trai rung động chưa?”

“Ừ thì xét đại loại chắc phải khối thằng đấy.”

“Trả lời đàng hoàng coi… Mà thôi, có khi một phần tại mình diễn chưa đạt nữa. Mấy trò đường mật này đâu có hợp với mình.”

Nói vậy nhưng cậu vẫn nỗ lực nhằm vượt qua… Chắc là do tâm huyết dành cho kịch bản nhỉ.

Haruya bất giác không khỏi cảm phục cô. 

Tuy nhiên, đứng từ phía Yuna, kịch bản chỉ là tấm bình phong cô dựng lên, nhằm dễ dàng tiếp cận gạ gẫm Haruya, thông qua những cử chỉ lời nói như vừa rồi.

“Câu thoại mới nãy thì theo mình khá hiệu quả, nhưng nếu để nữ chính không một chút kháng cự đặt chân vào nơi này… thì e rằng tình tiết hơi gượng ép quá chăng?”

Một tay chống lên cằm, Haruya dồn hết tâm trí vào kịch bản, không mảy may hay biết ý đồ của Yuna.

“Mình lại không nghĩ thế.”

Liếc nhìn Haruya, cô bạn khẽ nghiêng đầu.

“Giả dụ trên đời này, có một người con gái dám thử thách bản thân, trải nghiệm một món ăn nom không được vừa ý, chỉ vì người con trai mình thầm thích muốn ăn…  theo cậu người con trai sẽ phản ứng như nào? Sẽ dễ động lòng hơn khi biết sự thật chứ?”

“Cậu nói nghe cũng phải…”

“Mình nói chưa hết đâu. Người sẵn sàng mặc kệ ánh mắt của người ngoài, luôn một mực theo đuổi thứ mà mình mong muốn… chẳng phải là một người rất giàu bản lĩnh sao?”

“Cậu am hiểu thật đấy…”

Haruya hoàn toàn đồng tình với lại cô, rằng người có bản lĩnh thì sẽ thành thực với đam mê của riêng mình. Hai người họ không chỉ có chung một đam mê, mà đó còn là một đam mê hằng che giấu, không dám tiết lộ ai vì sợ bị thất vọng. Cảnh ngộ ấy tạo nên một tinh thần thấu hiểu, một sức nặng rõ ràng cho lời nói đưa ra.

“Mà khoan, Takamori-san… cậu đang ngầm tỏ ý là thích ăn tỏi à?”

“L-Liên quan gì ở đây…?”

Yuna ngoảnh mặt đi, như đang phải hứng chịu cáo buộc không đáng có. Thế nhưng, đây mới chính là thứ Haruya dự trù.

Ôi cái bản mặt trông có dễ ghét không chứ… Chưa gì đã lạy ông tôi ở bụi này rồi.

Phải cố kiềm lòng lắm, đôi vai cậu mới không rung bần bật vì cười. Tức nước thì vỡ bờ, Yuna bất thình lình chộp lấy tay áo cậu mà lên giọng răn đe.

“Nhắc cho cậu biết nhé, Akasaki-kun. Kịch bản như đã hứa thì không chỉ có mình, mà còn cần đến cậu chung tay giúp sức nữa. Làm cái gì thì làm, chứ đừng làm khó nhau.”

Ý cậu là sao cơ? Đang định hỏi vậy thì bỗng cậu chột dạ nghĩ, rằng có khi Yuna… lại đang muốn được nghe một câu thoại ra dáng đàn ông hơn không chừng.

Biết là vì kịch bản… nhưng mục đích cụ thể rốt cuộc là gì đây?

Nội dung cho câu thoại thì cậu không hề thiếu, chỉ cần mượn đại từ một nam chính nào đó trong manga là xong. Có điều, đối diện với Yuna… cậu lại chẳng kiếm đâu dũng khí nói nên lời.

“Ơ kìa, sao lại im bặt thế?”

Cô bạn sau đó còn quay cậu như chong chóng, khiến phải khó khăn lắm cậu mới có cơ may tìm cách đổi chủ đề. Khúc khích một tràng cười, cô chỉ chờ có thế liền chốt hạ một câu.

“Coi bộ cậu bế tắc đến nước này rồi nhỉ, Akasaki-kun? Trông tội mà cưng phết.*

… Ừ, cậu đúng rồi đấy. Ngượng muốn chết đi được.

-----

“Đ-Đây là nơi tổ chức thử lòng can đảm à…?”

“S-Sao mà… mình sợ quá…”

“Tử khí phương nào đang lảng vảng quang đây vậy…”

La cà khắp hàng quán lấp đấy cái bụng xong, cả nhóm Haruya quyết định tìm đến nơi thử thách lòng can đảm. Sự kiện lấy bối cảnh là một căn nhà ma, và những người tham gia đều được phát đèn pin ngay trước khi bước vào. Tuy nhiên, những chiếc đèn pin này lại có một tính năng, đó chính là nguồn điện thi thoảng sẽ dở chứng, vụt tắt vài giây xong mới trở lại bình thường.

Có nhất thiết phải gọi đây là “tính năng” không…?

Theo quy định trò chơi, người chơi sẽ chia thành các nhóm hai ba người, lần mò trong bóng tối nhằm tìm đường thoát thân. Một hàng dài đứng chờ phía trước cửa căn nhà, nhưng hầu như trong đó chỉ có những cặp đôi. Haruya chợt nhớ trò nhà ma diễn ra trong dịp lễ hội trường, với hàng chờ bên ngoài cũng chẳng khác là bao.

Nam nữ trong bóng tối, làm những trò đen tối… Tự nhiên muốn ủng hộ cho mấy con ma ghê. Cố lên nhé, ma ơi. Các bạn làm được mà.

“Rin nhà ta coi bộ cứng cỏi ra phết đây… Mặt mũi lạnh tanh như sát thủ luôn cơ mà.”

Gắn mồi vào lưỡi câu, Yuna quăng xuống nước chờ cho Rin đớp gọn. Sara nghe thấy thế cũng gật gù hùa theo.

“Mình nhớ không lầm thì, có phải cậu từng nói… kinh dị là thể loại yêu thích có đúng không?”

“Ừ, đúng đó, Sara-chin… Dĩ nhiên là thế rồi.”

Rin liền đánh mắt sang, như ngầm ra hiệu cho Haruya cứu viện.

Rồi, biết rồi. Cứ để thằng này lo. Hứa là hứa cho trót.

Bằng thân thủ tài tình, cậu nhanh chóng ứng biến, giả bộ run cầm cập.

“Chết rồi, s-sao mà r-rùng rợn quá… Kohinata-san, liệu cậu có thể nào… kề bên và cho mình chút can đảm được không?”

Sự chú ý đổ dồn về phía Haruya. Hai con mắt trợn tròn, Sara với Yuna đồng loạt đứng sững người, nhưng Yuna sau đó có vẻ bình tĩnh hơn, tự thuyết phục rằng cậu chỉ là đang khiêm nhường. Duy chỉ có Kazemiya ôm bụng cười phá lên, thẳng thừng chê bai cậu như gà con thiếu mẹ.

“T-Thôi được rồi. Akasaki-kun, bắt cặp với mình đi. Thấy hoạn nạn trước mắt sao nỡ làm ngơ được.”

Rin dõng dạc tuyên bố, ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

“Vậy thì Rin bắt cặp với Akasaki-kun… còn lại ba đứa mình cùng chung một cặp nhé.”

Cả nhóm đồng ý với phương án của Yuna. Tuần tự thấp lên cao, năm người cuối cùng cũng nhích lên được đầu hàng, nhận lấy chiếc đèn pin ban tổ chức trao cho. Cầm chiếc đèn trên tay, bỗng Kazemiya đờ đẫn cả khuôn mặt.

“Từ miền đất ma ám tận cùng nỗi kinh hoàng, nay hiện diện trước mắt mà tiếng lành đồn xa… Biệt thự chúng tôi xin kính chào quý khách ạ!”

Nhân viên ban tổ chức niềm nở mở cánh cửa. Nhóm Yuna theo đó chuẩn bị bước vào trong.

“Ơ kìa? Không sao chứ, Sara?”

Phát hiện ra cô bạn vẫn chôn chân tại chỗ, Yuna lo lắng hỏi. Nghe thấy thế, Sara vội lắc đầu, vỗ mạnh lên hai má như đang tự trấn an.

“M-Mình không sao… Mình vẫn đi tiếp được.”

“Đúng rồi, phải thế chứ. Nhanh nào, mọi người ơi.”

Không lâu sau tiếng hò của Kazemiya, ba người cùng khuất bóng khi cánh cửa đóng lại.

“Cảm ơn vì đã giữ lời hứa với mình nhé, Akasaki-kun.”

Giữa không khí khó xử do chỉ còn hai người, Rin bất chợt tỏ lòng biết ơn Haruya.

“Có gì to tát đâu. Ai đời bị vạch trần là một kẻ nhát gan mà không ngượng bao giờ.”

Nhưng mà, Takamori-san… dám chắc là cậu ấy biết tỏng rồi cũng nên.

“Akasaki-kun, tiện đây cho mình hỏi… cậu có giỏi chịu đựng mấy thứ kinh dị không?”

“………”

“Đ-Đừng im bặt vậy chứ… Hay không lẽ cậu lại cũng là thỏ đế sao?!”

“À, không, không phải thế. Kinh dị thuần tuý thì mình vẫn chịu được thôi.”

Thứ khiến cậu sợ hãi… là bản chất khó đoán phía sau sự kinh dị.

“Bên trong căn nhà này, người ta tìm mọi cách hù doạ khách tham quan, tức là có chủ đích phía sau sự kinh dị. Nghĩ đến sự thật ấy là mình lại thấy hơi…”

Cậu biết mình sẽ bị hù doạ khi bước vào, nhưng lại chẳng thể biết chính xác vào lúc nào, hay cách thức hù doạ cụ thể ra làm sao. Chính cảm giác không biết đường nào mà lần ấy… mới là nơi để cho nỗi sợ được nảy mầm. Ngay tấm biển giới thiệu cũng đã ngầm cảnh cáo, rằng quá trình trải nghiệm có thể khiến người chơi đứng tim theo nghĩa đen, và những ai từng có tiền sử mắc bệnh tim nên tránh xa sự kiện.

“... H-Hơi cảm thấy khó chịu với phần nào bất an…”

Vô tình để lộ ra vẻ yếu đuối hơi quá, cậu bất chợt nhận ra… rằng bàn tay Rin đang nắm chặt tay áo mình, ánh mắt hướng về cậu thấm đượm vẻ hoang mang. Lấy lại vẻ điềm tĩnh, cậu bèn lên tiếng cho cô bạn được yên lòng.

“Mà thôi, nói chung mình với cậu đều sợ như nhau hết. Hai đứa cùng nhát gan chung một cặp thế này… khéo về sau lại thành chí cốt đấy cũng nên.”

Nói rồi Haruya vụng về nở nụ cười. Con tim đập rộn ràng, Rin cất lên tiếng lòng chan chứa niềm biết ơn.

“Cảm ơn nhé, Akasaki-kun.”

Khẽ thở phào một hơi, cô bạn ngước mắt lên, đối diện với sợ hãi. Đúng lúc này, hiệu lệnh từ nhân viên ban tổ chức vang lên, thông báo rằng đã đến lượt chơi của hai người. Cầm lấy chiếc đèn pin, họ cùng hạ quyết tâm, dấn thân vào bóng tối.

Thành thực mà nói thì, Haruya sợ đến thiếu điều muốn chôn chân.

Nhưng rồi, giữa bóng đêm… linh cảm bàn tay Rin đang quờ quạng tìm tới, Haruya nắm lấy, cố nén lại tiếng thét suýt nữa thì thổt ra. Đền đáp lại cảm giác mềm mại ấm áp kia, cậu không nói một lời, dồn lực đem đến sự rắn chắc cho bàn tay.

“A… Akasaki-kun… Sao mà… táo tợn thế…?”

Rin run rẩy lên tiếng, không giấu nổi ngỡ ngàng.

“Đúng là táo tợn đấy… Táo tợn trong cái khoản doạ mất mật người ta.”

Cứ mỗi lần đèn pin được phát huy “tính năng,” căn nhà lại bày trò tai quái với hai người. Lúc thì một cánh tay từ trong tường thò ra, lúc thì trên trần nhà lủng lẳng một cái đầu. Chưa kể đến trong nhà đâu cũng thấy lối rẽ, vừa cản đường lại vừa như chọc tức người chơi. Bất giác không biết phải trút nỗi niềm vào đâu, Haruya càng nắm bàn tay Rin thêm chặt.

“A… Akasaki-kun…”

Hai gò má đỏ bừng, Rin lí nhí thốt lên. Bước chân cô chậm đi, ánh mắt thì chốc chốc lại dán xuống sàn nhà.

Cậu ấy nắm chặt quá. Nắm chặt đến không rời. Bàn tay của cậu ấy… gồ ghề và thô ráp ra dáng đàn ông ghê…

Thú thật cô lúc này… chẳng còn đào đâu ra tâm trí mà lo sợ mấy trò kinh dị nữa.

Bất thình lình, một ánh sáng đỏ lòm bỗng từ đâu loé lên. Sàn nhà bật mở theo, rồi lơ lửng hiện lên… là một con mắt người được phục chế như thật.

“A… Aaaaaa!?”

Bị doạ đến khiếp vía, Rin hấp tấp trượt chân, không tài nào đứng nổi.

“Oái…!”

Cảm nhận một lực kéo khủng khiếp giật về sau, Haruya lập tức hiểu ra được tinh hình.

“Để mình đỡ!”

Cậu nghiêng mình lấy đà, gồng hết sức bình sinh kéo Rin về phía trước. Như hệ quả tất yếu, thay vì ngã xuống sàn, cô bạn ngã nhào vào vòng tay Haruya.

“Cảm ơn, Akasaki-kun.”

“Không sao chứ, Kohinata-san?”

“Ừ-Ừm. Mình không sao. Không thương tích gì cả.”

Giữ y nguyên tư thế, Rin ngẩng đầu nhìn lên. Giữa không gian tăm tối chẳng thấy nổi mặt nhau, chỉ duy nhất xúc giác gắn kết hai con người.

Nhớ lại giọng thất thanh của cậu bạn khi nãy, cô không khỏi liên tưởng tới giọng “onii-san,” thậm chí suýt chút nữa mất khả năng phân biệt. 

Thế nhưng, nếu có một điều nào dám khẳng định chắc chắn, thì đó ắt phải là trái tim đang thổn thức bên trong lồng ngực cô, phát ra những rung động nhiệt huyết đầy cháy bỏng.

Nhờ bắt đầu thích ứng được với căn nhà ma, đoạn hành trình còn lại diễn ra khá suôn sẻ. Vừa bước qua lối ra, hai người đã gặp lại Kazemiya với Yuna đang đứng chờ. 

“Kohinata-san, nhà ma vui lắm sao mà trông hớn hở thế?”

Kazemiya cất tiếng hỏi, khuôn mặt trông tàn tạ như mới bị dạy cho một bài học nhớ đời. Cũng tận mắt tận tay trải nghiệm nỗi kinh hoàng, Haruya hoàn toàn đồng cảm với cậu ta. Tuy nhiên, riêng chỉ có biểu cảm hiện hữu trên mặt Rin… cậu có nghĩ cách mấy vẫn không hiểu thấu nổi.

Người bình thường dù là đã quen đi chăng nữa… thì cũng đâu tự nhiên lại cười phớ lớ được.

Đối chiếu với thái độ cô bạn ở hàng chờ, nghi vấn dần hình thành trong lòng Haruya.

-----

Thử thách lòng can đảm với căn nhà ma xong, cả nhóm Haruya mới nhận ra hoàng hôn đã nhuộm đỏ bầu trời. 

Phố mua sắm đến giờ vẫn tấp nập sung mãn, chẳng có dấu hiệu gì vãn bớt khách tham quan. Giữa dòng người hối hả, loáng thoáng một vài chiếc yukata lướt qua, đi kèm chiếc quạt tròn phe phẩy một bên tay, chiếc trâm cài tóc với đôi guốc mộc lộc cộc. Nép bên ánh chiều tà cùng mặt biển lấp lánh, quang cảnh bắt trọn hết tinh tuý của mùa hạ.

Khi ánh dương tắt hẳn, sự kiện được toàn thể phố mua sắm hưởng ứng, tức lễ hội pháo hoa sẽ chính thức diễn ra. Đã cất công đến đây từ sáng cho đến giờ, bất chấp chỉ có đúng một chuyến tàu trở về nhà ông nội Sara, kì vọng của hội bạn là không nhỏ chút nào.

“Sao mà hồi hộp ghê…. Y như hồi được xem áo tắm ngoài biển ấy, nhỉ Akasaki?”

“Ừ, chắc vậy.”

Năm người dừng chân tại một tiệm may cổ truyền, liên doanh với cửa hàng cho thuê yukata toạ lạc ngay kế bên. Nhìn một lượt xung quanh với lại phía bên trong, mô hình này xem ra làm ăn khá hiệu quả. Giá cho thuê trang phục phải nói là cắt cổ, nhưng may thay Sara đã đặt hẹn trước đó, và toàn bộ chi phí sẽ là do ông nội của cô bạn chi trả. 

Tuy nhiên, cần phải nhấn mạnh rằng, đặc quyền chỉ áp dụng đối với hội con gái, do ban đầu Sara không định mời ai khác ngoài Rin và Yuna tham gia chuyến du lịch. Trên cương vị khách mời phát sinh ngoài dự kiến, hội con trai sẽ phải tự móc hầu bao ra, nếu cũng muốn xúng xính yukata ra đường. Sau một hồi suy nghĩ, cả hai đành ngậm ngùi bỏ cuộc rồi di chuyển sang phòng chờ tiệm may, ngồi xuống đợi ba nàng mỹ nhân thay xong đồ.

“Này, Akasaki. Thế… cậu đã chọn ai chưa?”

Bỗng Kazemiya nghiêm mặt quay sang hỏi.

“Không có chuyện thời gian vô tư hạnh phúc này kéo dài mãi mãi đâu. Nhân chuyến du lịch này, mình khuyên cậu bắt đầu nên suy nghĩ một chút về tương lai dần đi.”

Bị ép đụng đến chuyện không muốn phải đối phó, đã thế còn thót tim vì giọng điệu không chút bông đùa của cậu ta, Haruya ngoảnh đi như trốn tránh sự thật.

“L-Liên quan gì lại đi chọn ai với ai chứ…?”

Kazemiya nghe xong chỉ biết khẽ thở dài.

“Vậy à. Mà coi bộ tầm này… chưa phải lúc thích hợp để cậu nhận ra chăng…”

Cậu ta dừng một nhịp trước khi nói hết lời.

“Lúc hai đứa cùng nhau ngâm mình suối nước nóng, mình nhớ là hình như có nhắc một lần rồi. Nhưng mà, lễ hội pháo hoa này… mong cậu hãy quan tâm Himekawa-san chu đáo giùm mình nhé.”

“Nói vậy… là sao cơ?”

Không để Haruya có cơ hội làm rõ, cậu ta loáng cái đã cười ngoác mang tai, hô biến vẻ nghiêm túc thành một tấn trò đùa.

“Ây da~ Không biết là gái xinh khoác lên yukata trông như thế nào nhỉ? Háo hức xem quá đi.”

Đắm chìm trong mộng tưởng, Kazemiya nom phấn khích như trẻ con. Tuy nhiên, chừng đó chưa đủ để khiến cậu thôi nghi hoặc.

Có khi nào thằng này… biết đến mình từ mấy năm trước rồi hay chăng?

-----

Trong lúc hội con trai trò chuyện nơi phòng chờ, hội con gái cũng đã ăn diện chỉnh tề mà phô diễn cho nhau xem. Theo thoả thuận đã hứa với ông nội Sara, ba người có nhiệm vụ mặc bộ đồ đã thuê, rồi chụp lại bản thân thường xuyên nhất có thể, nhằm không để uổng phí số tiền đã bỏ ra. Hứa là làm, cả bọn liền nghĩ đến một tấm ảnh chụp chung, dẫn đến việc hoạ tiết ba bộ yukata gần như là tương đồng.

“Sara-chin như này trông dễ thương lắm đó.”

“Rin-san búi cao tóc nhìn cũng kém gì đâu.”

Rin trầm trồ ngợi khen, xong khi được khen lại liền rạng rỡ mỉm cười. Cô trang điểm nhẹ nhàng, với một chút son bóng tôn sắc hồng cặp môi.

“Hai cậu đẹp thật đấy. Mặc cái gì cũng đẹp.”

Bước trên đôi guốc mộc rời khỏi buồng thay đồ, Yuna nhận xét rồi tiện hỏi ý kiến luôn. Chưa bàn đến y phục cô bạn khoác trên người, mà chỉ cần cô bạn thỏ thẻ “Thế nào?” thôi… là đã đủ chứng minh cô dễ thương vô đối trên thế gian này rồi.

“Yuna-rin nhìn trông quyến rũ ra phết đấy.”

“Mình đồng ý. Không ngờ được cậu lại kiêu sa tới mức này.”

Thay vì dùng “xinh xắn,” phải dùng đến “diễm lệ” mới lột tả đầy đủ được nhan sắc Yuna. 

“Sara với lại Rin phối đồ nhìn cũng hợp phong cách riêng lắm đó.”

Ngỏ lời cảm ơn xong, Yuna khép lại bằng một đánh giá chân thành. Gác những lời có cánh cho nhau sang một bên, cô bạn nhìn phía Rin, rồi cả hai gật đầu.

“?”

Cử chỉ lạ lùng khiến Sara hơi khó xử, nhưng cô vẫn cất lời, không định đào sâu thêm.

“Hội con trai ngoài kia chắc đợi cũng lâu rồi. Chúng mình mau đi thôi.”

“… Khoan đã!”

Rin bỗng dưng hô to, buộc Sara đang định bước đi phải dừng lại.

“À thì, chắc cậu cũng biết là sau lễ hội pháo hoa, chuyến du lịch qua đêm lần này của chúng mình… coi như không còn gì đáng kể nữa đúng không?”

Không hề nghĩ sâu xa, cô liền xác nhận lại.

“Đúng rồi đó. Xong lễ hội pháo hoa coi như là hết rồi.”

Sara nhoẻn miệng cười, phảng phất chút nuối tiếc.

“Vốn dĩ cậu vì muốn đền ơn giúp đỡ của Akasaki-kun, nên mới rủ cậu ấy tham gia chuyến du lịch cùng bọn mình đúng không?”

“... Đúng là thế.”

Sara gật đầu trước câu hỏi của Yuna, nhớ lại hôm tổng kết học kì một ở trường.

“Nhưng cậu chưa khi nào trực tiếp đối diện với Akasaki-kun… rồi cảm ơn đàng hoàng tử tế có đúng không?”

Rin rướn người lại gần, chen ngang vào mà nói. Đúng là suốt từ khi khởi hành đến bây giờ, chẳng mấy khi Sara được ở riêng một mình với lại Haruya, và mục đích của cô cũng chưa hoàn thành nốt.

“Vậy nên mình với Rin có bàn bạc với nhau, rằng để cậu có dịp được nói lời cảm ơn, chúng mình sẽ chia ra, cho phép mỗi người được riêng tư một lúc với Akasaki-kun. Sara thấy thế nào?”

“………”

Hít thật sâu một hơi, Sara mới lên tiếng.

“Mình nghĩ là… như vậy hợp lí đấy.”

Cô quyết định gật đầu, không cớ gì từ chối cơ hội được ban cho. Nhưng dù thế đi nữa, thâm tâm của Sara… dường như vẫn chẳng dám mơ mộng gì tốt đẹp.

“Được rồi. Mỗi người nhắn riêng cho Akasaki-kun thông báo trước đi nhé.”

Làm theo lời Yuna, hai cô nàng còn lại rút ra chiếc điện thoại.

Hi vọng cậu ây sẽ hiểu cho nỗi lòng này…

Lòng khắc khoải cầu mong, ba cô gái lần lượt đưa tay nhấn nút gửi.

-----

Mang trên mình những bộ yukata sặc sỡ, hội con gái đứng yên cũng khiến Haruya không sao rời mắt nổi. Quả nhiên không uổng công cậu kiên nhẫn chờ đợi mấy chục phút vừa qua. Không dừng lại ở việc tôn lên cá tính riêng, bộ đồ còn đón lấy ánh chiều tà dần buông, đánh thức một sắc đẹp sánh ngang với thánh thần.

“Cả ba cậu đẹp lắm. Không biết chê chỗ nào.”

Haruya gật đầu, hùa theo lời khen ngợi từ Kazemiya. Tuy nhiên, bất chấp bộ y phục hoàn mỹ đến như thế, cậu vẫn chẳng nhìn thẳng ba cô nàng cho được. Nguyên do chính là bởi… ba tin nhắn lần lượt được ba người gửi cho.

Rốt cuộc các cậu đang muốn gì ở mình chứ…?

Nội dung mỗi tin nhắn về căn bản giống nhau, đều là mời tham quan lễ hội pháo hoa cùng. Chỉ dừng lại ở đó thì không gì đáng lo, nhưng vấn đề ở đây… là cả ba đều muốn mời cậu đến một mình. Cậu càng cố lờ đi, thì vấn đề lại càng hiện rõ trong tâm trí. 

Liếc sơ qua tình hình, cậu thấy ba cô nàng đều khoá chặt ánh mắt vào vị trí bản thân… nhưng riêng có Sara là trông chẳng phấn chấn hay hào hứng gì cả.

Bên cạnh đó, lễ hội pháo hoa còn chưa thật sự bắt đầu. Cậu còn phải đồng hành cùng với hội con gái, đã sẵn sàng lâm trận trong bộ yukata, la cà thêm một hồi quanh phố mua sắm nữa, rồi mới đến công chuyện với lại riêng từng người. 

Cứ đà này khéo khi… vừa đến lễ hội là tim mình ngừng đập mất.

Mòn mỏi chờ khoảnh khắc sinh tử đã định sẵn, cậu cảm thấy trái tim có đôi chút trật nhịp.

Bình luận (12)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

12 Bình luận

Sara first girl mà khổ sở thế nhỉ
Xem thêm
Cái thế này là cái thế lật kèo của Sara này ae thuyền Sara phải có niềm tin lên 🙏🙏
Xem thêm
tôi tin vào sara, cái thế lật kèo:))
Xem thêm
Hm ko lẽ sara thua
Xem thêm
Nooooo, hy vọng sara đừng về với bạn main mà =((((((
Xem thêm
mong yuna x main chứ sara thì anh bạn của main lo đc
Xem thêm
Ozu
Tksss, đọc đến đây mong tác chia route quá
Xem thêm
Dự cảm là sara về với thg bạn lắm
Xem thêm
thuyền sara lép vế quá
Xem thêm
3 gái làm trò này đau tim đấy :3
Xem thêm