Vol 2

Chương 07: Buổi trốn học hẹn hò

Chương 07: Buổi trốn học hẹn hò

Mị có rất nhiều điều muốn nói ở chương này...

----------

Tại một công viên giải trí vào đêm nọ.

Lâu đài sáng rực, đài phun nước lấp lánh, và pháo hoa nở rộ trời đêm.

Màn đêm và những ánh đèn xen lẫn nhau, tạo ra khung cảnh mơ hồ kỳ bí.

Ngày và đêm.

Ánh sáng và bóng tối.

Sự sống và cái chết.

Vật chất và ý thức.

Thực tại và kỳ ảo.

Đây là nơi mà người ta gọi là ranh giới giữa những thế giới.

Một “giấc mơ”

Chúng tôi đang ở trong một “thế giới mơ” đó.

“…Đẹp thật đấy.”

Cô gái với chất giọng ngọt ngào, cùng ngoại hình như tiên nữ ăn khớp với thế giới mộng mơ này, thì thầm với giọng mơ màng, rồi ngả đầu vào vai tôi.

“Phải rồi.”

Tôi gật đầu, giọng cũng mơ hồ như vậy.

Chẳng vì lí do gì hết, tôi vòng tay qua vai cô ấy.

Rồi khẽ kéo lại về phía tôi. Cô ấy không hề kháng cự, trái lại còn đưa tay ra ôm lấy cánh tay tôi.

Sau một thoáng im lặng, tôi mở lời.

“…Tớ nói chuyện này được chứ?”

“…Gì vậy?”

Dường như nhận ra gì đó, cô ấy nhìn tôi.

Tôi cũng nhìn vào gương mặt ấy…

-Có được không?

*

Ngược về một ngày trước.

“Chào buổi sáng! Ibuki-kun!!”

Vừa ra khỏi nhà, cô bạn thuở nhỏ Kamishiro Airi đã lớn giọng chào khiến tôi cau mày.

Xin lỗi nhé, mới sáng sớm đã hăng hái vậy thì chịu sao nổi.

“…Chào buổi sáng.”

Tôi nhỏ giọng đáp lại.

Airi nghiêng đầu thắc mắc.

“Huh? Ibuki-kun, trông cậu mệt mỏi thế. Đến ngày hay gì?”

“Có quái đâu…”

“Huh? Thế à?!”

“Ừ. Nhưng mà… lí do tớ thấy mệt thế này là do huyết áp thấp. Và còn vì mới sáng sớm đã phải nghe tiếng cậu oang oang bên tai rồi.”

“Eh, xấu tính ghê! Giọng tớ dễ thương thế cơ mà!”

Gương mặt cô ấy còn dễ thương hơn.

Airi đưa tay lên má, nở nụ cười tươi rói.

Cô ấy có chuyện gì vui à…?

“Làm ơn đừng có tăng động thế nữa… tớ không theo kịp đâu.”

“À thế à. Thế thì tớ sẽ từ từ tăng động lên thôi nhé.”

“Không cần mẹ từ từ đâu ạ…”

Cơ mà, có vẻ cuộc trò chuyện này cùng Airi khiến tôi tỉnh táo hơn đôi chút rồi.

“Sao tự dưng hào hứng thế? Có chuyện gì tốt à?”

“Chẳng có gì cả, nhưng sau này chắc chắn sẽ có.”

“Sau này?”

“Hôm nay không phải ngày trả bài thi thử sao?”

“À…”

Tôi buột miệng kêu lên.

Hôm nay là ngày trả kết quả bài thi thử ở trường luyện thi mà tôi và Airi cùng học.

“Phản ứng kiểu gì thế? Đang tỏ vẻ “kiểu gì đằng này cũng điểm tuyệt đối thôi” đấy à?”

“Tất nhiên là không phải tất cả các môn đều thế rồi…”

“Tất cả các môn luôn cơ đấy, ghê gớm nhỉ.”

Airi nhìn tôi khinh bỉ.

Có một số môn tôi đã từng đạt điểm tối đa vài lần, và nếu lần này tự chấm đúng thì chắc cũng sẽ được thôi.

Nhưng mà lỡ không được thì quê lắm nên tôi không nhận đâu.

“Vậy còn Airi có tự tin không?”

“Ừ thì, lâu lâu tớ cũng cố gắng học mà.”

“Đúng là cậu đã có cố gắng thật.”

Tôi không khỏi nhịn cười khi thấy Airi ra vẻ tự hào.

Quả thực lần này Airi đã học hành khá tử tế, cuối cùng cũng chịu đụng vào sách vở.

Ít nhất thì kết quả cũng sẽ không đến nỗi tệ.

“Cuối năm hai rồi, tớ cũng muốn ít nhất được điểm D mà.”

“Dù đến giữa năm ba vẫn có nhiều người điểm E mà…”

“Không nói đến nguyện vọng một, ít ra từ nguyện vọng hai trở xuống cũng phải đạt được chứ.”

“Đúng nhỉ.”

E và D ở đây là kết quả đánh giá khả năng đậu đại học.

Dù chỉ là thi thử nên cũng không phải chắc chắn… nhưng đây cũng là một kiểu định hướng, và đem lại cả sự tự tin nữa.

“…Vì tớ muốn phải có một thứ gì đó như là bảo hiểm.”

Airi nghiêm túc nói. Rồi như thể biến thành một người khác, nhỏ chùng vai.

“Aaa… l-làm sao giờ… t-tớ bắt đầu thấy lo rồi.”

“Cảm xúc của cậu bất ổn thật đấy…”

“Biết sao được… tớ lo mà…”

Bị kẹp giữa kỳ vọng và lo lắng… nhỏ đang cố dùng sự kỳ vọng ở bản thân để xua đi nỗi bất an.

Dù sao thì tâm trọng có vẻ không ổn lắm. Tôi cũng muốn động viên nhưng lại chẳng biết nói gì.

“Cùng lắm thì trượt rồi ôn thi lại năm sau cũng được mà.”

Không biết chỗ khác thì sao, chứ trường tôi có nhiều người học lại một năm lắm.

Hình như bố của Airi cũng từng như vậy thì phải. Có người từng trải ngay bên cạnh đó còn gì.

…Tôi cũng đang cân nhắc về chuyện đó.

“Tớ tuyệt đối không muốn thấy cảnh Ibuki-kun trở thành một tên sinh viên đại học xán lạn còn mình thi ru rú ở nhà ôn thi lại đâu.”

“Đã bảo là chắc gì tớ đã đậu mà…”

“Được hẳn điểm A cho nguyện vọng một đang nói cái gì thế? Mà có trượt thì kiểu gì chả đủ nguyện vọng hai hoặc ba. Hay cậu tính trượt để ở lại học cùng tớ?”

“Không, tớ không có định làm đến mức đó đâu…”

“Thấy chưa?”

Tôi gãi má, không cãi lại nổi.

Tuy nhiên, nếu không đạt được mục tiêu thì luôn có hai lựa chọn: một là thử lại vào năm sau, và hai là chấp nhận bỏ cuộc. Khi đó liệu cậu có chịu bỏ cuộc không?

…Tôi không thể hỏi như vậy được.

"Xin lỗi. Chuyện đó hơi sớm quá nhỉ."

Tôi đã chọn sai cách an ủi. Đây rõ ràng là lỗi của tôi.

Dù sao thì thi đại học cũng là chuyện của năm sau. Giờ bận tâm quá thì hơi sớm.

"Đúng thế. ......Vẫn còn hơn một năm nữa. Sẽ ổn thôi..."

Airi nói như để tự thuyết phục bản thân.

Thú thật, tôi thấy Airi đang lo lắng thái quá. Như nhỏ đã nói, vẫn còn hơn một năm nữa, và nếu muốn, nhỏ có thể kéo dài sang năm thứ hai hoặc thứ ba.

Nếu có nhiệt huyết muốn biến ước mơ thành hiện thực, thì luôn có thể chọn con đường đó.

Airi có vẻ nghĩ rằng mình không làm được...

Nhưng tôi thì không thấy thế. Tôi biết năng lực của Airi không hề thấp, và nhỏ là kiểu con gái sẽ làm được nếu thực sự quyết tâm.

Tôi nghĩ nhỏ nên tích cực hơn một chút...

"......Tiện thể, nguyện vọng một của cậu là trường nào thế?"

"Hả......?"

Đột nhiên tò mò, tôi hỏi Airi. Tôi biết khoa cô ấy muốn học vào lần bỏ nhà đi lúc trước, nhưng tôi chưa nghe nói về trường đại học cụ thể.

Trước câu hỏi của tôi, Airi gãi má.

"......Bí mật."

Cô ấy đặt ngón tay lên môi và cười tinh nghịch... rồi lảng tránh.

***

"Haizz..."

Trên đường đi học về từ lò luyện thi.

Tôi nghe thấy tiếng thở dài thườn thượt từ phía sau. Đó là giọng của Airi.

Tôi dừng bước và quay lại nhìn Airi, người nãy giờ vẫn lê bước nặng nề theo sau tôi.

"......Airi."

"Cậu cứ đi trước đi..."

Airi nói với vẻ mặt u ám. Cảm giác như cô ấy đang cầu xin được ở một mình.

"Không được."

Tôi lắc đầu mạnh, từ chối đề nghị của Airi.

Tôi không thể để cô bạn thuở nhỏ quý giá của mình đi bộ một mình trên đường vào ban đêm được. Nhất là khi cô ấy đang suy sụp thế này.

"Vậy à..."

Trong khi đó, Airi gục đầu xuống yếu ớt.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc nhỏ sẽ nổi đóa lên và hét "Tớ bảo cậu đi trước đi mà!", nên phản ứng này làm tôi chưng hửng.

"......Tớ biết ngay mà."

Airi nói lí nhí. Rồi cô ấy từ từ ngẩng mặt lên, đôi mắt xanh hơi ươn ướt.

"Chỉ là tớ cảm thấy làm tốt hơn bình thường một chút, nhưng cũng chẳng tăng điểm lên được bao nhiêu. Với mức độ nỗ lực này, tớ chẳng thấy mình tiến bộ được gì cả."

Kết quả thi thử lần này của Airi không hề tệ. Nhưng cũng không tốt. Nói chung là không đạt được mục tiêu của Airi.

"Dù tớ nói là đã cố gắng... nhưng tớ vẫn chưa nỗ lực đủ. Tớ có tiến bộ một chút, coi như là thành quả đi. Ừ... tớ biết chứ. Tớ chưa bỏ nhiều công sức, tớ chỉ toàn chơi bời thôi. Tớ chưa làm gì đủ cả... nên kết quả thế này là đương nhiên."

"Airi, tớ..."

"Tớ không giống Ibuki-kun. Tớ không có cái đầu thông minh như cậu. Tớ biết thừa là không đời nào tớ đuổi kịp một người đã nỗ lực cần mẫn mỗi ngày chỉ với vài tháng cố gắng..."

"Airi!!"

Tôi ôm chặt lấy Airi. Cơ thể Airi run lên bần bật.

"Tớ biết. ......Cậu đã rất cố gắng mà."

Tôi thì thầm vào tai Airi.

Rồi Airi vùi mặt vào ngực tôi. Cô ấy bắt đầu nấc lên từng tiếng nhỏ.

"Xin lỗi, xin lỗi nhé... Tớ lại trút giận lên cậu rồi..."

"Được rồi, không sao đâu. Đừng bận tâm."

Tôi lặp lại điều đó trong khi xoa đầu Airi. Tiếng nấc dần lắng xuống.

"Ibuki-kun... Tớ ấy..."

Airi từ từ ngẩng mặt lên. Khuôn mặt cô ấy ướt đẫm nước mắt.

"...Tớ muốn cùng bước đi vào cùng một thời điểm, ở cùng một nơi với cậu...Tớ có đang tự phụ quá không?"

...Tôi cũng lờ mờ đoán được.

Rằng cô ấy vẫn muốn ở bên tôi, ngay cả sau khi tôi vào đại học.

Vì tôi cũng đang nghĩ y hệt như vậy.

"Không đâu."

Tôi mạnh mẽ phủ nhận lời của Airi.

"Cậu tuyệt vời hơn cậu nghĩ nhiều. Nên sẽ ổn thôi."

"Không thể đâu."

"Vẫn còn thời gian mà..."

"Vô ích thôi."

Airi cao giọng phủ nhận lời tôi. Rồi cô ấy lắc đầu yếu ớt.

"Tớ nghĩ là không thể. Tớ gục ngã rồi..."

"...Vậy sao."

Cố lên.

Nói câu đó thì dễ lắm.

Tuy nhiên, tôi không thể chỉ buông những lời động viên sáo rỗng cho cô bạn thuở nhỏ đang nói rằng mình không thể cố gắng thêm được nữa.

"Xin lỗi nhé, Ibuki-kun... Tự dưng nói chuyện nặng nề quá."

"...Có gì to tát đâu."

"...Đi trước đi. Giờ cậu bỏ mặc tớ được rồi."

Ngược với lời nói, Airi nắm chặt lấy tay áo tôi.

Tôi tiếp tục ôm Airi cho đến khi cô ấy bình tĩnh lại.

***

"Chào buổi sáng, Airi."

Sáng hôm sau, tôi gọi Airi khi thấy cô ấy bước ra khỏi nhà.

Bình thường Airi mới là người đợi tôi trước, nhưng hôm nay thì ngược lại.

...Chắc là nhỏ không muốn đến trường.

"...Chào."

Airi làm mặt hờn dỗi. Trông cực kỳ khó ở.

"...Cậu cứ đi trước đi."

"Tớ mà đi trước là cậu sẽ dỗi và nổi giận cho xem."

"...Sẽ muộn học đấy?"

"Tâm trạng của cậu quan trọng hơn."

"Vậy sao..."

Nghe tôi nói vậy, Airi bắt đầu bước đi với vẻ mặt không vui. Tôi vội vã đuổi theo.

"Chờ đã, Airi."

"...Không chờ. Muộn học rồi kìa?"

"Đằng nào cũng muộn rồi. Cứ thong thả đi."

Khi tôi gọi, Airi dừng bước. Rồi cô ấy thở dài thườn thượt.

"Ừm... đúng nhỉ."

"...Nếu thấy không khỏe thì cứ nghỉ đi."

Tôi nói khi bắt kịp Airi. Tuy nhiên, Airi lắc đầu yếu ớt.

"Hôm nay không tệ đến mức đó..."

"Thế à..."

Hai đứa bắt đầu đi bộ chậm rãi. Bước chân của Airi chậm đến mức chuyện cô ấy vừa đi bang bang trên đường lúc nãy cứ như là nói dối.

Chắc là nhỏ thực sự không muốn đến trường.

Giờ thì, làm sao để nhỏ vui lên đây?

Bất chấp cảm xúc của Airi.

Thú thật, tôi nghĩ nếu Airi thực sự muốn, cô ấy chắc chắn có thể cải thiện điểm số nếu có một năm để chuẩn bị.

Trong thâm tâm tôi, Airi là người có tư duy nhạy bén.

Hồi cấp 1, cấp 2, cô ấy học cũng ngang ngửa tôi, thậm chí còn giỏi hơn...

Đó là lý do tôi muốn bằng cách nào đó khơi dậy động lực cho Airi. Tôi hy vọng cô ấy sẽ phấn chấn trở lại.

Bộ dạng ủ rũ không hợp với Airi chút nào.

Tuy nhiên, tôi chẳng biết phải nói gì để tạo động lực cho nhỏ.

Đang mải suy nghĩ xem nên làm gì, tôi chợt nhận ra mình đã đến ga tàu.

Chuyến tàu bọn tôi cần lên sắp đến.

Vẫn là con tàu chật cứng người như mọi khi.

"Tệ thật..."

Airi lẩm bẩm với vẻ mặt chán nản.

Không gì chán nản hơn việc phải chen chúc trên tàu khi đang cảm thấy không khỏe.

"...Phải rồi."

Tôi gật đầu đồng tình và nhìn ra phía sau.

Cùng lúc đó, một chuyến tàu đi xuống cũng đến. Bên đó thì trống trơn.

...Được rồi, quyết định vậy đi!

"Đi nào."

Tôi nắm lấy tay Airi.

"Ừm... hả?"

Đột ngột bị nắm tay, Airi ngước nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.

Tôi mỉm cười với Airi và tuyên bố lại lần nữa.

"Đi thôi."

Rồi tôi kéo tay Airi chạy đi.

"Khoan... ể, ể!?"

Tôi bước lên chuyến tàu đi xuống.

Cùng lúc đó, cửa đóng lại và chúng tôi đi về hướng ngược lại với trường học.

"...Là sao đây?"

"Bọn mình trốn học một bữa đi."

Tôi nói với Airi đang bối rối.

"Trốn học á...?"

"Ừ."

Tôi nghĩ hành động quan trọng hơn lời nói.

"Đi chơi thôi."

Tôi nghĩ đó là một ý tưởng tuyệt vời.

***

"Thế, cậu muốn đi đâu?"

"Tớ chả hiểu cậu đang nói gì cả."

Tôi, Kamishiro Airi, không khỏi nhíu mày trước lời đề nghị đột ngột của cậu bạn thuở nhỏ.

Giờ phải đi học chứ... Không nhanh là muộn mất.

Mà thôi, chắc chắn là muộn rồi... tôi đã lên chuyến tàu đi ngược chiều rồi còn đâu.

"Thì, đi chơi thôi."

Kazuma lặp lại y nguyên câu nói đó.

Có vẻ cậu ấy nghiêm túc đề nghị chúng tôi cúp học đi chơi.

Lý do cho sự tùy hứng này quá rõ ràng.

"...Cái gì vậy? Cậu đang cố an ủi tớ đấy à?"

Tôi biết Kazuma có ý tốt muốn an ủi vì thấy tôi suy sụp.

Nhưng kết quả thi kém hoàn toàn là lỗi của tôi. Được an ủi bằng sự thương hại rẻ tiền làm tôi phát bực.

...Hơn hết, giờ tôi chẳng có tâm trạng nào để chơi bời cả.

"Tớ chỉ muốn đi chơi thôi. Đằng nào cũng muộn rồi, cúp luôn đi."

Nói dối tệ thật.

Đầu tiên, cậu có biết tại ai mà muộn học không hả? Cách làm của cậu ta lúc nào cũng cưỡng ép.

"...Cậu nghiêm túc đấy à?"

"Nghiêm túc."

"...Hàaa."

Cậu thực sự nghĩ làm thế này sẽ khiến tớ vui hơn sao... tôi cạn lời.

Nhưng mà, ừ, cũng đúng.

"Vậy thì, công viên giải trí."

"Ok, công viên giải trí. Để xem nào, cái gần nhất từ đây là..."

Ibuki-kun nói bằng giọng vui vẻ.

Thấy cậu ấy lập tức bắt đầu lên kế hoạch, tôi cảm thấy có gì đó đen tối dâng lên từ sâu thẳm trái tim mình.

"Không phải công viên giải trí bình thường đâu."

Tôi muốn gây rắc rối. Tôi muốn làm cậu ta khó chịu.

Tôi muốn vấy bẩn thiện ý trong sáng của cậu bạn thuở nhỏ này.

"Công viên giải trí ở Tokyo ấy."

"Tokyo?"

"Dù chính xác thì không phải ở Tokyo."

Nói cách khác, đó là công viên giải trí nổi tiếng nhất Nhật Bản.

Vé vào cửa đắt, chi phí đi lại cũng cao. Đó không phải là nơi có thể tùy tiện ghé qua.

"Ra thế, là chỗ đó à..."

"Thôi, rõ ràng là không thể rồi."

Tùy tiện nói "trốn học" là sai lầm rồi nhé.

"Được rồi, đi thôi."

"Vậy thì, nhanh đến trường... hả?"

Tôi không tin vào tai mình khi nghe Ibuki-kun nói vậy.

"...Đừng có đùa."

"Tớ không đùa nhạt thế đâu."

"Nhưng nó xa và đắt lắm."

"Nhưng cậu muốn đi mà, đúng không?"

"Cái đó... đúng là tớ đã nói thế..."

Nếu hỏi tôi có muốn đi không, thì tôi muốn đi.

Đi với Ibuki-kun thì chắc chắn sẽ rất vui.

Nhưng đi xa thế thì...

"Đến game center là được rồi. Cũng vui lắm mà... với lại, cũng không cần phải nghỉ học..."

"Đằng nào cũng đi thì phải đến nơi vui nhất chứ?"

Ôi trời, cậu ấy nghiêm túc kìa.

Cậu ấy thực sự định đưa tôi đến công viên giải trí...

"Nếu cậu không thích công viên giải trí, chúng ta có thể đi chỗ khác. Hãy đi đến nơi cậu muốn đi nhất. Tớ sẽ thực hiện mong muốn của cậu nhiều nhất có thể."

Tôi hạnh phúc quá.

Mới lúc nãy còn cáu kỉnh và cố tình làm tổn thương Ibuki-kun.

Thật là thực dụng.

Đó là lý do cảm giác hối hận dâng lên từ đáy lòng tôi.

"Tiền nong thì sao? Tớ chỉ có một ít thôi."

"Tớ bao. Tớ có thẻ mà."

"...Bao nhiêu thế? Tớ nghĩ nó đắt hơn cậu tưởng đấy."

"Hơn 10 man. Chắc là đủ chứ?"

...Tiền tiêu vặt cậu ấy nhận được chắc cũng ngang ngửa tôi thôi mà.

Quả là người tiết kiệm. Đáng tin cậy thật.

"Chà, tớ không biết có mua được vé không... nhưng nếu không thì đi chỗ khác. Chúng ta có thể đi về phía Tây."

"..."

"Thế nào, đi không?"

Kazuma hỏi lại tôi lần nữa.

Tôi lau đôi mắt đang bắt đầu ầng ậc nước. Rồi mỉm cười.

"Thật là, chịu cậu rồi. Tớ sẽ đi cùng cậu vậy."

Hôm nay tôi sẽ lợi dụng lòng tốt của Ibuki-kun.

Sẽ không hay chút nào nếu cứ lờ đi sau khi cậu ấy đã thể hiện sự nam tính như vậy, đúng không?

"Được rồi, đi nào!"

"Ừ!"

Được, đi thôi!

Vừa nghĩ thế thì Ibuki-kun lộ vẻ mặt bối rối.

"A, nhưng nếu đi về hướng Tokyo thì là tàu đi lên. Phải xuống tàu rồi bắt chuyến ngược lại."

“Tự dung tụt mood ghê..."

***

"Đến thật này..."

Airi lẩm bẩm trước cổng vào công viên giải trí.

Đứng cạnh Airi đang ngẩn người ra, tôi kiểm tra giờ trên điện thoại.

Bây giờ là hơn mười giờ một chút.

Chúng tôi quyết định đi công viên giải trí lúc khoảng tám giờ, nên chỉ mất khoảng hai tiếng.

Đúng như kế hoạch.

"Tớ cứ tưởng chắc chắn mình sẽ đi tàu thường chứ... Không ngờ lại đi Shinkansen."

"Đằng nào cũng đi thì phải đến sớm để chơi cho lâu chứ?"

Tôi trả lời Airi, người trông có vẻ hối lỗi.

Sẽ thật phí phạm nếu lặn lội đến tận công viên giải trí mà chỉ chơi được một lúc.

Về cơ bản, nếu tiếc tiền thì cứ ra game center gần nhà là xong.

"Tiền lần này... tớ nhất định sẽ trả lại."

Airi nói như chắc đinh đóng cột.

"Đừng bận tâm. Tớ là người lôi cậu đi mà."

"Tớ bận tâm chứ!"

Bình thường nhỏ là kiểu mặt dày luôn đòi tôi mua nước hay cho ăn kem (dù trong hộp chỉ còn hai cái!).

Hôm nay có vẻ bình đẳng ghê. Chắc là đang yếu lòng thật rồi.

Hoặc có lẽ là do số tiền lớn quá.

Tuy nhiên, nếu Airi nói không thể vui vẻ trừ khi chia đôi tiền, thì tôi sẽ để cô ấy trả. Như vậy cũng đỡ tốn kém hơn.

Nhưng có một điều làm tôi băn khoăn.

"Mà, được thôi... Nhưng cậu có tiền trả không đấy?"

Tôi hỏi Airi với nụ cười gượng gạo.

Airi vốn là kiểu người không tiết kiệm tiền mà luôn tiêu sạch ngay lập tức mà.

"Th-thì... đến tháng Một năm sau..."

"Tớ sẽ kiên nhẫn chờ."

Đến lúc đó cậu có nhớ không đấy?

Mà thôi, tôi định bao trọn gói ngay từ đầu rồi, nên không trả lại cũng chẳng sao.

"Nào, đừng nói chuyện tiền nong nữa. Tớ không nghĩ đến nó, nên cậu cũng đừng nghĩ."

"...Ừm. Đã rõ!"

Khi tôi nắm chặt tay Airi, cô ấy gật đầu và nắm lại tay tôi.

Chúng tôi cùng nhau bước vào.

Vừa vào trong, khung cảnh như xứ sở thần tiên hiện ra.

"Vắng hơn lần trước nhỉ. Chắc do là ngày thường chăng?"

“Có lẽ vậy. Mà thế này thì tớ nghĩ mình sẽ chơi được nhiều trò hơn dự kiến đấy."

Để di chuyển hiệu quả nhất có thể, tôi đã lập một kế hoạch sơ bộ ngay trên tàu Shinkansen.

Tuy nhiên, kế hoạch chỉ là kế hoạch.

"A! Họ bán bờm cài tóc kìa!! Mua đi."

"Rồi rồi."

Những chuyện ngoài kế hoạch cũng xảy ra.

Thầm gạt đi cái kế hoạch kia, tôi đi theo Airi.

"Sao nào, dễ thương không?"

Đeo chiếc bờm lên, Airi đặt ngón tay lên má, nghiêng đầu và hỏi tôi với vẻ mặt e thẹn.

Đây là tư thế "tỏ ra dễ thương" thường ngày của Airi.

Khen dễ thương thì hơi khó chịu, nhưng hôm nay tôi sẽ tâng bốc cô ấy một chút.

"Ừ, dễ thương lắm."

Nghe tôi trả lời, Airi có vẻ hài lòng tuyên bố "Vậy tớ sẽ mua cái này!".

Rồi cô ấy nhặt một chiếc bờm khác và đưa cho tôi.

"Cái này là của Ibuki-kun."

"Hả, không, tớ không thích mấy thứ này..."

Đàn ông con trai đeo cái này trông chẳng ra sao cả.

Hơn nữa, đeo đồ đôi với Airi trông cứ như cặp đôi ngốc nghếch ấy, tôi không thích thế.

"Chán cậu thật đấy, Ibuki-kun."

Airi phồng má nói.

...Thú thật là tôi không thích, nhưng chẳng còn cách nào khác.

Hôm nay là ngày "Công chúa" của Airi. Phải nghe lời "Công chúa" thôi.

Tôi miễn cưỡng đeo chiếc bờm lên đầu và hỏi Airi.

"...Thế này được chưa?"

"Ừ, dễ thương... fufu."

"...Cậu vừa cười đấy à."

"Cười đâu mà cười."

Airi vừa cười vừa đáp.

"Cậu bảo tớ đeo mà..." câu phàn nàn suýt tuôn ra khỏi miệng tôi.

"Haizz...Mà thôi, được rồi."

Tạm thời thì tâm trạng Airi có vẻ đã tốt lên. Tôi sẽ nhẫn nhịn ở đây.

"Vậy thì, đi chơi  thôi."

"Ừ."

Cuối cùng cũng được đi thử mấy trò chơi theo kế hoạch.

Vừa nghĩ thế thì Airi chỉ tay vào một con linh vật ở quảng trường.

"A, nhìn kìa!! Ra chụp ảnh thôi!!"

"Này, đừng có tự dưng chạy đi thế chứ!"

Tôi chẳng hiểu bộ đồ hóa trang đó có gì hay ho nữa.

***

Sau khi chụp ảnh, cuối cùng chúng tôi cũng xếp hàng chờ chơi trò chơi.

Vì hôm nay Airi là nhân vật chính, chúng tôi sẽ ưu tiên chơi những trò hợp ý của Airi.

Dọc đường cũng có tạt ngang tạt ngửa cỗ này chỗ kia (vì Airi muốn chụp ảnh với linh vật, ăn bỏng ngô và bánh churros), nhưng chúng tôi cũng đã chơi được khoảng ba trò.

Sau khi chơi xong trò thứ ba, chúng tôi đang trên đường đến trò thứ tư.

"A, cái này hồi xưa tớ chơi rồi này."

Đột nhiên, tôi dừng bước.

Đó là loại trò chơi cảm giác mạnh, kiểu tàu lượn siêu tốc.

"...Là cái trò rơi xuống nước ấy à."

"Hồi xưa cậu khóc nhè khi chơi cái này đúng không?"

Nhớ lại chuyện hồi nhỏ, tôi cười nói.

Thấy Airi có vẻ không muốn lên, tôi đã khích tướng: "A-chan sợ à?", và nhỏ khăng khăng "Tớ không sợ!", thế là chúng tôi leo lên... tôi nhớ là như vậy.

"K-Không có khóc nhé...!"

Airi lắc đầu quầy quậy. Rồi cô ấy ngước lên nhìn tôi.

"Sao thế?"

"Không... Tớ nghĩ có lẽ cậu muốn chơi. Ibuki-kun thích mấy trò này mà..."

Khác với Airi, tôi thực sự khá thích mấy trò cảm giác mạnh này.

Tất nhiên, tôi biết Airi sợ nên đã loại nó ra khỏi kế hoạch...

"Tớ thích, nhưng... cậu không chơi được mấy trò này đúng không?"

"Không phủ nhận, nhưng... tớ cũng phải chơi trò cậu thích... thế mới công bằng, đúng không?"

Ý là sẽ không công bằng nếu chỉ chơi những trò nhỏ thích. Đại loại là muốn nói như vậy.

"Cậu không cần phải khách sáo đâu."

"Không, cậu thấy đấy... Tớ cũng lớn rồi mà? Biết đâu lại thấy vui."

Có vẻ không chỉ là quan tâm, Airi cũng có chút hứng thú.

Nếu vậy thì không cần khách sáo nữa.

"Được rồi, lên thôi...Đừng có khóc đấy nhé?"

"Đã bảo là không có khóc mà!"

Cảm giác như deja vu vậy... nhưng ổn thôi.

Chúng tôi quyết định chơi trò này.

Sau một hồi chờ đợi lâu lắc, chúng tôi ngồi vào hàng ghế đầu của cỗ máy.

"Sẽ bị ướt một chút đấy."

"Chà, cũng được mà? Không tệ lắm đâu."

Chiếc xe bắt đầu di chuyển trong dòng sông nhân tạo.

Và ngay sau đó là cú rơi đầu tiên.

"Hii..."

Một tiếng hét nhỏ phát ra từ bên cạnh.

"Cậu ổn không?"

Tôi hỏi khi cú rơi kết thúc...

"V-Vẫn ổn chán."

Airi trả lời với khuôn mặt hơi méo xệch.

Tay cô ấy nắm chặt thanh an toàn, người cứng đờ... nhưng tạm thời có vẻ vẫn ổn.

Ngay sau đó, tiếng nhạc sôi động và khung cảnh rực rỡ bắt đầu trải ra trước mắt.

"~♪"

Airi có vẻ vui vẻ, cười tươi rói trong bầu không khí cổ tích. Có vẻ cô ấy đang tận hưởng nó.

So với hồi xưa cứ khóc thét lên "Tối quá! Sợ quá!" ngay cả trong bầu không khí vui vẻ thế này, thì nhỏ đã trưởng thành hơn nhiều rồi.

"Tớ thắc mắc nhé."

"Gì cơ?"

Đột nhiên, Airi bắt chuyện với tôi.

"Trò này có cần thiết phải rơi xuống không?"

"Rơi xuống là điểm chính của trò này mà."

"Ể~"

Có vẻ cảm nhận của tôi và Airi hơi khác nhau.

Trong khi cuộc đối thoại này diễn ra, cỗ máy đã thực hiện vài cú rơi nhẹ... và trò chơi đang đi đến cao trào.

Từ từ, nó leo lên cao hơn, cao hơn nữa.

"Sắp đến rồi đấy."

"......Ừ."

"Ổn chứ?"

"Chả có gì, mức này thì..."

Càng lên cao, Airi càng ít nói.

"Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!"

"Oái, oái!?"

Lúc rơi xuống, Airi hét lên một tiếng chói tai.

Và tôi cảm thấy một cảm giác mềm mại trên cánh tay mình.

"Ph-Phù... Ch-Chà, dễ ợt."

Airi nói vậy một lúc sau khi đã tiếp đất.

Tôi không nhịn được cười khổ trước sự cứng đầu của cô ấy.

"Cậu là người đã ôm chặt lấy tớ đấy, mạnh miệng gớm."

"Ch-Chỉ đoạn cuối thôi! Với lại nó cao hơn tớ tưởng... Tớ chỉ bất ngờ thôi. Lần sau sẽ ổn."

"Vậy lần sau đi tàu lượn siêu tốc xịn hơn nhé? Có một cái tớ muốn thử."

"Hả? A, cái đó thì..."

Airi trông có vẻ hoảng sợ trước câu hỏi của tôi. Cô ấy đảo mắt liên hồi.

Rồi như thể nghĩ ra một cái cớ hay ho, cô ấy cười đắc ý.

"Cứ như thế! Thật ra cậu muốn tớ ôm cậu lắm chứ gì?"

"Cái...! L-Làm gì có chuyện đó!?"

Cảm giác vừa cảm nhận trên cánh tay lúc nãy sống động trở lại. Tôi không kìm được mà đỏ mặt.

"Nói thế chứ cậu nghĩ đó là đặc quyền của bạn trai mà đúng không?"

"...Không phải thế."

Dù cô ấy có xinh đẹp đến đâu, không đời nào tôi lại có cảm xúc đó với cô bạn thuở nhỏ lớn lên cùng nhau như chị em ruột thịt được.

...Tim tôi đập nhanh chắc chắn là do trò chơi cảm giác mạnh thôi.

"Hử? Vừa có một khoảng lặng kìa?"

"......"

"Lêu lêu, đồ dê xồm!"

Tôi quyết định lát nữa sẽ lừa cô ấy lên cái trò đáng sợ nhất.

***

Sau đó, chúng tôi chơi đủ trò, ăn uống no nê và xem diễu hành...

Chẳng mấy chốc trời đã tối.

Quyết định đây là trò cuối cùng, sau khi chơi xong, Airi...

"Đ-Đồ lừa đảo...!!"

Cô ấy phẫn nộ nói.

Dù đang giận, cô ấy có vẻ bủn rủn chân tay và đang bám chặt lấy tay tôi.

"Không, nhưng cảnh đêm đẹp mà, đúng không?"

"Nhưng mà, tớ chưa từng nghe nói phải rơi từ độ cao đó xuống cả!"

Trò chơi này có cảnh đêm tuyệt đẹp. Tôi đã dụ dỗ Airi chơi trò cảm giác mạnh này như thế.

Về cơ bản, đây là trò chơi đưa bạn lên đỉnh tháp rồi thả rơi tự do một mạch, nên không ngoa khi nói rằng cảnh đêm nhìn thấy trên đường lên rất đẹp.

"L-Lại còn kinh dị nữa chứ..."

"Cậu sợ mấy cái nhà ma trong công viên giải trí thế này à?"

"Kh-Không sợ nhé!"

Vừa nói chuyện, chúng tôi vừa đi lấy ảnh.

Một số trò chơi cho phép chụp ảnh khoảnh khắc. Ví dụ như trò tàu lượn dưới nước lúc trưa, chúng tôi cũng đã mua một tấm.

"Ư, hừm... Lên hình xấu quá..."

Nhìn vào bức ảnh, Airi nhăn mặt.

Trong ảnh là cảnh Airi với khuôn mặt méo xệch vì sợ hãi đang bám chặt lấy tôi.

"Vậy, chụp lại tấm khác nhé?"

"Th-Thôi được rồi..."

Airi lắc đầu.

Tạm thời, chúng tôi mua hai tấm - mỗi người một tấm - và cùng rời khỏi tòa nhà.

Bên ngoài trời đã tối hẳn. Tuy nhiên, nhờ ánh đèn đường và các tòa nhà nên chỉ hơi mờ ảo.

"Đến giờ thì... mẹ và bố chưa liên lạc gì. Còn cậu?"

"Tớ cũng không thấy gì. Chắc chưa bị lộ đâu... tớ nghĩ thế."

Tôi đã báo với trường là nghỉ học vì bị cảm. Và nhắn với bố mẹ là sẽ tự học ở lò luyện thi trước khi về.

Vẫn là chiêu cũ, nhưng có vẻ đến giờ vẫn chưa bị phát hiện.

"Vậy, ở lại thêm chút nữa được không?"

"Được. Nếu có diễu hành hay sự kiện gì thì mình đi xem."

Tuy nhiên, tôi quyết định đi về phía cổng để có thể về nhà nhanh chóng.

Trên đường đi, chúng tôi mua vài cái bánh churros thay cho bữa tối.

“Ibuki-kun, a~ nào...Sao? Ngon không?"

"Ngon, ngon lắm...Cậu có muốn ăn thử không?"

"Có!"

Chúng tôi đút cho nhau ăn những vị churros khác nhau.

Và ngay khi vừa ăn xong...

"Ồ...!"

"Oa...!"

Pháo hoa bắt đầu nổ trên bầu trời.

Chúng tôi di chuyển đến một nơi dễ quan sát nhất có thể.

Mỗi khi pháo hoa nổ, bóng tối lại được thắp sáng rực rỡ hơn một chút.

"...Kazuma-kun."

"Hử?"

"Hôm nay... cảm ơn cậu. Vui lắm."

Airi nói với một nụ cười.

Nụ cười của Airi dưới ánh pháo hoa quả nhiên còn đẹp hơn cả những bông pháo hoa kia.

"Không có gì."

Tôi cười nhẹ và đáp lại.

Tôi thích nụ cười của Airi.

Từ rất lâu, từ ngày xưa rồi.

Nên tôi thực sự không muốn nhìn thấy khuôn mặt thiếu vắng nụ cười của Airi. Chỉ đơn giản vậy thôi.

Đây cũng là một cách trả ơn.

"...Ngày xưa ấy."

"Ngày xưa?"

"Hồi tiểu học, tớ có hơi tự kỷ một chút, đúng không?"

"Tự kỷ á...? À... cái vụ giả ốm ba ngày liền ấy hả?"

Hồi tiểu học, tôi từng từ chối đến trường.

Nói vậy chứ không phải vì tôi bị bắt nạt hay gì cả. Chỉ là... tôi thấy không vui.

Tôi thấy phiền phức khi phải nghe giảng những thứ mình đã hiểu, phải giả vờ không biết khi mình biết thừa, và phải hòa đồng với những đứa bạn cùng lớp mà mình không thể nào hợp được.

Tôi ghét việc lãng phí thời gian ít ỏi của mình vào những việc vô nghĩa.

Chỉ có thế thôi.

"Hồi đó, cậu đã bảo tớ là nếu không muốn đi thì không cần đi... và cậu đã cúp học cùng tớ, nhớ không?"

"..."

"Tớ đã rất vui vì điều đó."

Giờ nhìn lại, tôi nhận ra hồi đó mình là một "đứa trẻ ngoan" theo một cách nào đó; nói tích cực thì là nghiêm túc, đứng đắn; nhưng nói tiêu cực thì là vụng về và kém cỏi.

Tôi từng nghĩ mình phải tuân theo các quy tắc, và phải hòa đồng với mọi người trong lớp.

Tất nhiên, có lẽ có những người làm được điều đó dễ dàng, nhưng tôi không nằm trong số đó.

Tôi không muốn làm việc vô nghĩa hay kém hiệu quả, và tôi ghét phải nói chuyện với những người tôi không thấy có giá trị khi ở bên cạnh.

Giờ đây, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều khi sống thật với cảm xúc đó.

Tất nhiên, suy nghĩ của tôi đã thay đổi theo nhiều cách, nhưng ngòi nổ chính là lời nói của Airi.

Nếu không muốn đi, thì không cần phải đi.

Đó là lý do tôi rủ Airi đi hẹn hò hôm nay.

"...?"

Tuy nhiên, Airi nghiêng đầu khó hiểu trước lời thú nhận của tôi.

"Tớ có nói thế à?"

"...Cứ nghĩ là vậy đi."

Tôi nhún vai.

Điều quan trọng với tôi có thể chẳng là gì với Airi.

Dù là bạn thuở nhỏ, chúng tôi vẫn là người dưng, nên đành chịu thôi.

"Chà, nghĩa là tớ nợ cậu nhiều lắm."

"Hể~... Tớ cứ nghĩ Kazuma mới luôn là người giúp đỡ tớ chứ..."

Airi gãi má với vẻ mặt hơi bối rối.

Cô ấy có vẻ khá ngượng khi được cảm ơn vì điều mình thậm chí còn chẳng nhớ.

Rồi chúng tôi cứ thế ngước nhìn pháo hoa.

Mỗi khi pháo hoa nổ, tiếng reo hò lại vang lên từ xung quanh... nhưng dần dần tiếng reo hò lắng xuống.

Khi tôi nhận ra, xung quanh đã trở nên rất yên tĩnh.

Chỉ còn nghe thấy tiếng pháo hoa nổ đằng xa.

"...Đẹp thật."

"Ừ."

Khi tôi nhận ra, Airi đang tựa đầu vào vai tôi.

Khi tôi nhận ra, tôi đang ôm lấy vai Airi.

Chúng tôi dựa vào nhau, cảm nhận hơi ấm của đối phương.

"Nè."

"Này."

Cả hai cùng lên tiếng.

Một thoáng im lặng.

E6BCLXAG_o.jpg

Rồi chúng tôi nhìn nhau.

Khi tôi cười để che giấu sự bối rối, Airi cũng thẹn thùng.

Không cần nói ra, cả hai đều biết đối phương định nói gì.

Chúng tôi từ từ sát lại gần nhau.

Và...

Môi chạm môi.

***

"Muốn mua quà lưu niệm quá đi."

Trên tàu Shinkansen lúc về, Airi than thở.

Tôi hiểu cảm giác đó, nhưng...

"Mua về là lộ đấy."

Tôi cười khổ nói với Airi, như để tự thuyết phục mình.

Lần này tôi đi chơi mà không báo bố mẹ. Nên tôi cực lực không muốn để lại bằng chứng vật lý.

...Tiện thể thì ví tôi cũng đang "hấp hối" rồi.

Airi không mang tiền, nên dù sau này cô ấy có trả lại, thì tôi vẫn phải ứng trước.

Tiền tiết kiệm của tôi sạch bách rồi. Không đủ tiền mua quà lưu niệm đâu.

Tuy nhiên, vì sĩ diện đàn ông và không muốn Airi cảm thấy áy náy nên tôi giữ kín chuyện đó trong lòng.

"Cũng đừng để bị phát hiện mấy tấm ảnh đấy."

"Biết rồi mà."

Tất nhiên, không thể chối cãi việc mặc đồng phục trong ảnh được.

Buổi hẹn hò này là bí mật chỉ riêng hai đứa.

"...Này."

"Gì cơ?"

"Chuyện... lúc nãy ấy..."

Airi nói trong khi chạm ngón tay lên môi.

Tôi cảm thấy người mình nóng bừng. Cảm giác lúc đó vẫn còn vương vấn trên môi.

Mặt Airi cũng hơi ửng đỏ.

"Bầu không khí... đáng sợ thật nhỉ."

"Đúng, thế..."

Lúc đó, tôi thực sự chẳng suy nghĩ gì cả.

Chỉ là... tôi cảm thấy muốn làm điều đó.

Và tôi nghĩ Airi cũng có cùng cảm giác.

Nên tôi đã làm.

Đó chỉ là sự bốc đồng của khoảnh khắc.

"Cảm giác như đang mơ vậy."

"Miêu tả chuẩn đấy."

"Ừ, thế nên là..."

"Ừ."

"Coi như đó là một giấc mơ đi..."

Airi nói với vẻ hơi ngượng ngùng và lúng túng.

Tôi gật đầu.

"Thế thì tốt hơn."

Tôi cũng chưa sắp xếp được cảm xúc của mình.

Có phải chỉ là bị cuốn theo tình huống không?

Ham muốn thể xác?

Hay là, có lẽ...

"Nhưng mà."

"Sao?"

"Nếu tớ lại muốn làm chuyện đó nữa thì có được không?"

"Hả?"

Airi thốt lên đầy bối rối trước câu hỏi của tôi.

Rồi cô ấy cúi xuống, bồn chồn, rồi ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh.

"Th-Thì... nếu cậu xin phép tớ."

Khuôn mặt đó dễ thương không chịu nổi.

"Ra vậy. Thế thì..."

──Tớ hôn cậu, được không?──

Tôi nói.

Mắt Airi mở to.

"Hả, ể!?"

"Có vẻ cậu vẫn còn ngái ngủ nhỉ."

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên trán và nói với giọng trêu chọc.

Thấy vậy, Airi khẽ mỉm cười.

"Mồ, bó tay với cậu thật..."

Airi khúc khích cười và đặt tay lên tay tôi.

Rồi cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt đỏ bừng vì phấn khích.

"Chắc tớ cũng vẫn còn ngái ngủ quá?"

"Vậy thì phải đánh thức nhau dậy thôi."

"Đúng thế. Vậy thì... nhờ cậu."

Airi khẽ nhắm mắt lại.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy vai Airi.

Và rồi tôi hôn cô ấy.[note84564]

Sau đó, bức ảnh vô tình bị Airi sơ ý để lộ...

Và chúng tôi bị mắng một trận tơi bời.

c29pCyFi_o.jpg

***

"Aaa!! Cái gì mà 'Chắc tớ cũng vẫn còn ngái ngủ quá' chứ!!"

Tôi, Kamishiro Airi, gào lên đau khổ trên giường.

Chuyện mới xảy ra hôm kia thôi.

Tôi được Kazuma rủ đi hẹn hò, và trên đường về tôi đã bị cướp mất nụ hôn.

"Th-Thế chẳng phải là mình thích Ibuki-kun sao..."

Sẽ bị hiểu lầm mất.

Tôi định nói thế nhưng rồi im bặt và chạm tay lên môi.

Cảm giác lúc đó ùa về, và cơ thể tôi nóng ran.

"Lộ mất rồi."

Giờ đã quá muộn để coi Ibuki-kun "chỉ là bạn thuở nhỏ".

Vì bạn không thể hôn một "đứa bạn thuở nhỏ đơn thuần" tới bốn lần.

Vì tôi không muốn hôn một "đứa bạn thuở nhỏ đơn thuần".

Nếu bị đòi hôn, tôi sẽ không dễ dàng đồng ý đâu.

Nên chắc chắn là tôi thích Ibuki-kun.

Tôi không muốn làm chuyện này với người mình không thích, và trên hết, tôi không muốn làm chuyện đó với bất kỳ chàng trai nào khác ngoài cậu ấy.

Suy nghĩ một cách logic thì đúng là tôi thích Ibuki-kun.

"...Sao không giống tưởng tượng lắm nhỉ."

Tôi đã hy vọng mọi thứ sẽ thay đổi đáng kể nếu mình yêu ai đó, nhưng...

Nếu hỏi ấn tượng của tôi về cậu ấy có thay đổi gì không, thì câu trả lời là không.

Ibuki-kun vẫn là Ibuki-kun thôi.

Cậu ấy luôn đẹp trai, thông minh, giỏi thể thao, và dù thế nào đi nữa, cậu ấy luôn chiều theo mọi ý thích bất chợt của tôi, quan tâm tôi hơn bất cứ ai, và ở bên cậu ấy lúc nào cũng vui.

Thấy chưa, rốt cuộc chẳng có gì thay đổi cả.

..................

............

......

"......Kh-Không ổn rồi."

Tôi vùi khuôn mặt nóng bừng vào gối.

Chỉ nghĩ về Ibuki-kun thôi cũng làm tim tôi đập loạn nhịp.

Tôi muốn nắm tay cậu ấy.

Tôi muốn cậu ấy xoa đầu tôi.

Tôi muốn cậu ấy ôm tôi.

Tôi muốn hôn cậu ấy.

"...Mình muốn làm chuyện dâm dục với cậu ấy."

Ham muốn sục sôi dâng lên từ dưới bụng và nỗi buồn bã không thể chịu đựng được khiến tôi cọ hai đùi vào nhau.

Không được, tôi không thể sắp xếp suy nghĩ được.

"...Được rồi."

Tôi bật dậy khỏi giường và đi ra cửa phòng.

Sau khi khóa trái cửa, tôi quay lại giường và trùm chăn kín mít.

Rồi mở thư mục ảnh trên điện thoại.

Trong đó có ảnh của Ibuki-kun, lẫn lộn với ảnh mấy món đồ ngọt tôi mới ăn gần đây.

Có ảnh hai đứa chụp chung, ảnh tôi ép Ibuki-kun chụp dù cậu ấy không muốn, và cả ảnh tôi chụp trộm.

"Cái này có vẻ được..."

Đây là bức ảnh từ hội thao gần đây khi chúng tôi thi chạy ba chân.

Bức ảnh chụp hai đứa bị buộc chân vào nhau bằng dây, tay khoác vai nhau và giơ tay hình chữ V.

Hơi ấm lúc đó.

Cơ bắp săn chắc của Kazuma hiện rõ qua bộ đồ thể dục.

Và mùi mồ hôi.

Vừa nhớ lại điều đó, tôi vừa đưa tay xuống dưới.[note84565]

***

"Phù..."

Một tiếng sau, tôi chui ra khỏi chăn.

“…Thoải mái thật."

Tôi chìm trong cảm giác mệt mỏi dễ chịu chưa từng thấy.

Trong lòng dấy lên chút cảm giác tội lỗi...

Nhưng nghĩ kỹ lại thì, Ibuki-kun là tên mặt dày không biết xấu hổ, kẻ đã làm cứng một bộ phận cơ thể ngay trong buổi hẹn hò.

Tôi "tiêu thụ" hình ảnh cậu ta một chút cũng chẳng sao.

Được rồi, giờ đến lúc lục lọi album ảnh. Đặc quyền của bạn thuở nhỏ mà.

"Nhưng nóng quá."

Tôi dùng ngón tay nhấc chiếc áo hai dây đẫm mồ hôi lên.

Lúc nãy nóng quá tôi đã cởi áo khoác ngoài ra và chỉ còn mặc mỗi áo hai dây, nhưng vẫn nóng.

Trước tiên, tắt máy sưởi đã.

Nhưng vẫn nóng, và không khí cảm giác tù túng. Lại còn hơi có mùi nữa.

"Thay đổi không khí chút nào..."

Tôi mở cửa phòng, rồi mở cửa sổ và kéo cửa chớp lên.

Ngay lập tức, một làn gió mát ùa vào phòng.

"Phù... dễ chịu quá...?"

Và rồi tôi chạm mắt với Ibuki-kun.

""Oái!!""

Giật cả mình!!

Tôi theo phản xạ nhảy lùi lại.

Phòng tôi và Ibuki-kun đối diện nhau, nên mở cửa sổ ra nhìn thấy nhau cũng không lạ, nhưng...

Thời điểm tệ quá!

"S-Sao cậu lại mở cửa sổ?"

Mùa hè thì không nói, chứ ngày lạnh thế này cơ mà!

Trước câu hỏi của tôi, Ibuki-kun lảng tránh ánh mắt đầy ngượng ngùng.

"Th-Thì là..."

Chẳng lẽ, cậu ta nghe trộm...

Kh-Không, tôi chắc chắn mình đã kìm nén âm thanh rồi mà! Hơn nữa cửa sổ cách âm và có cửa chớp, nên không thể nào lọt tiếng ra ngoài được...

"Th-Thông gió thôi. Thông gió..."

Vì lý do nào đó, Ibuki-kun không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.

Có lý do mờ ám gì à?

"H-Hừm."

"Còn cậu?"

"Tớ cũng thông gió."

Trả lời xong, tôi chợt nghĩ.

Thế này mùi phòng tôi sẽ bay sang bên đó...

"Đ-Đúng rồi! Ibuki-kun!!"

Sẽ rất kỳ nếu đóng cửa sổ ngay khi chưa "thông gió" xong, nên tôi quyết định cưỡng ép đưa ra một chủ đề để đánh lạc hướng cậu ấy.

"G-Gì đấy?"

"Về chuyện học hành."

Khi tôi nhắc đến chuyện đó, mặt cậu ấy trở nên nghiêm túc.

Bị nhìn như thế, tôi lại thấy áy náy vì đã lôi chuyện này ra chỉ để bắt chuyện.

"Tớ đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng tớ quyết định chuyển sang khối Xã hội."

"...Chuyển sang khối Xã hội?"

Ibuki-kun trông có vẻ ngạc nhiên trước lời nói của tôi.

Với cậu ấy thì có vẻ đột ngột. Nhưng tôi đã suy nghĩ từ trước rồi.

"Tớ giỏi các môn xã hội hơn.

Và tớ không giỏi các môn tự nhiên lắm.

Tớ đã ép bản thân cố gắng cho đến tận bây giờ, nhưng sự việc lần này đã làm tớ nhận ra rõ ràng.

Tớ không hợp với khối Tự nhiên.”

"Có ổn không? Còn, bố cậu..."

"Đó chỉ là vì sĩ diện và cảm giác nghĩa vụ thôi."

Tôi không đặc biệt muốn làm bác sĩ, và tôi cũng chẳng khao khát nghề đó đến mức ấy.

Chỉ vì bố mẹ làm nghề đó nên tôi có cảm giác mơ hồ muốn nối nghiệp, và tôi cũng nhắm đến nó vì muốn cạnh tranh với Ibuki-kun.

Đó không phải là động lực giúp tôi tiếp tục cố gắng từ giờ trở đi.

"Hơn nữa nếu học khối Xã hội, biết đâu tớ có thể vào cùng trường đại học với Ibuki-kun."

Vì tớ muốn ở bên cậu mãi mãi.

Vì tớ yêu Ibuki-kun.

Làm những gì mình thích và ở bên người mình yêu.

Đó là cảm xúc chân thật của tôi.

"Ra vậy. Vậy, sao..."

Mắt Ibuki-kun mở to trước lời tôi nói.

Và dù có vẻ mặt phức tạp, cậu ấy vẫn gật đầu.

"Vậy thì cả hai cùng cố gắng nhé."

"Ừ!"

Tôi mỉm cười gật đầu.

Tuy nhiên, cậu ấy có vẻ như vẫn còn muốn nói điều gì đó.

...Gì thế nhỉ?

"T-Tiện thể thì, Airi."

"...Gì!?"

"Cậu thường... ăn mặc như thế khi ở một mình à?"

Kazuma nói trong khi nhìn đi chỗ khác.

Ăn mặc như thế...?

Bị Kazuma chỉ điểm, tôi cúi xuống nhìn bộ dạng của mình.

Áo hai dây và quần lót. Chỉ có thế.

"Kyaa!"

Tôi theo phản xạ lấy hai tay che người.

Rồi ngồi thụp xuống và vội vàng thoát khỏi tầm nhìn của ibuki-kun.

"Nh-Nhìn thấy chưa!?"

"C-Cái gì?"

"Ở, ở dưới..."

Tôi hỏi.

Nếu cậu ta nhìn thấy quần lót của tôi, cái quần đang ở trong tình trạng thảm hại...

Chắc tôi chỉ còn nước giết cậu ấy rồi tự sát luôn quá.

"Ở dưới? Ơ, cậu... cậu không mặc quần à!?"

"C-Có mặc nhé!!"

Tôi đâu có lẳng lơ đến mức đó.

"Vậy thì, ở dưới là..."

"Thôi được rồi! Miễn là cậu chưa nhìn thấy!!"

Xem chừng, có vẻ cậu ấy chưa nhận ra tôi không mặc váy (hay quần dài).

Có thể nói là đã thoát chết trong gang tấc.

"T-Tạm thời tớ đóng cửa đây! Mai gặp ở trường!"

"Ờ, ờ!!"

Tôi cưỡng ép kết thúc cuộc trò chuyện và kéo cửa chớp xuống.

Rồi đóng cửa sổ lại.

"Hết cả hồn."

Lại đổ mồ hôi đầm đìa.

Tôi hít thở sâu cho đến khi tim bình tĩnh lại.

"...Lẽ ra mình nên cho xem nhiều hơn."

Có lẽ vì đã bình tĩnh lại, ham muốn đó lại bắt đầu trỗi dậy.

Tôi muốn Ibuki-kun chú ý đến tôi nhiều hơn.

Tôi muốn làm cậu bạn thuở nhỏ lạnh lùng đó bối rối.

Tôi muốn làm cậu ta phát điên.

"Ibuki-kun, chắc chắn cậu yêu tớ, đúng không?"

Đương nhiên rồi.

Vì tôi thích cậu ấy, nên chắc chắn cậu ấy cũng thích tôi.

Ngay từ đầu, chính Ibuki-kun là người nói "Tớ muốn hôn cậu" cơ mà. Chẳng ai lại muốn hôn một cô gái mình không thích cả.

Chín phần mười là cậu ấy thích tôi rồi.

"Nghĩa là tình cảm song phương. Là người yêu..."

Không thể nói thế được.

Vì chúng tôi chưa nói thích nhau.

Cũng chưa nói muốn hẹn hò.

Đó là một mối quan hệ lấp lửng.

Nhưng biết đâu Ibuki-kun đã coi tôi là bạn gái thì sao...

"Chúng ta là người yêu rồi đúng không? ......Không, không thể hỏi thế được."

Chẳng có đầu đuôi gì cả.

Và nhỡ đâu...

Bị từ chối thì sao.

Tôi hoảng hốt lắc đầu.

"Không đâu. Chắc chắn Ibuki-kun thích mình. Nên là..."

Nếu mình tỏ tình...

"Tớ thích cậu. Cậu hẹn hò với tớ nhé?" "Hả? Cậu thích tớ à? Chà, đành chịu thôi, tớ sẽ hẹn hò với cậu vậy."

...Khó chịu thật.

"Tại sao tôi phải là người xuống nước chứ!?"

Thế thì tôi trông như đang mê mệt Ibuki-kun vậy.

Nếu tôi mà là người ngỏ lời, chắc chắn cậu ta sẽ lải nhải cả đời rằng "Là cậu đòi hẹn hò với tớ đấy nhé?".

Vì đó chính là điều tôi sẽ làm.

"Phải khiến cậu ấy tỏ tình với mình."

Và một lần thôi là chưa đủ.

Tốt nhất là từ chối hai lần và chấp nhận vào lần thứ ba.

Như trong Tam Quốc Chí ấy.

Tam cố thảo lư.[note84566]

"Được rồi, lên kế hoạch tác chiến thôi."

Nhưng trước đó...

Mình "làm" thêm nháy nữa cho tỉnh táo được không nhỉ?[note84567]

***

"Aaa, hết hồn."

Tôi, Kazami Ibuki, vuốt ngực thở phào.

Vừa mở cửa sổ để "thông gió" thì cô bạn thuở nhỏ xuất hiện với độc mỗi chiếc áo hai dây.

Tổn thọ mất thôi.

"Tớ nghĩ cũng chẳng cần phải từ bỏ đâu."

Vừa nghĩ cô ấy đang suy sụp vì thi kém, thì đùng một cái đòi chuyển khối.

Thú thật, tôi rất ngạc nhiên.

Nhưng Airi đã nói, "Tớ quyết định rồi."

Vì đây là "báo cáo" chứ không phải "hỏi ý kiến", nên tôi chẳng thể nói gì được.

...Hơi tiếc vì với tư cách là đối thủ, sự kịch tính sẽ giảm đi đôi chút.

"Nhưng mà... gợi cảm thật."

Hình ảnh Airi lúc nãy hiện lên trong đầu.

Khác với mọi khi, cảm giác đời thường hơn... và có chút hư hỏng.

"Thiệt tình, phơi bày bộ dạng không phòng vệ đó ra..."

Nhờ thế mà cơn nóng trong người vừa dịu xuống lại bắt đầu dâng lên.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy nếu "ăn" thêm nữa sẽ hại sức khỏe, nên tôi sẽ kiềm chế...

"Từ bao giờ cậu ấy lại dễ thương thế nhỉ?"

Lúc cười thì dễ thương.

Lúc giận cũng dễ thương.

Lúc dỗi cũng dễ thương.

Lúc hơi sợ hãi cũng dễ thương.

Khía cạnh không phòng vệ cũng dễ thương.

Khía cạnh xấc xược cũng dễ thương.

Lúc hôn thì cực kỳ dễ thương.

Tất cả đều dễ thương.

Tôi thích... một Airi như thế.

"...Nhưng cậu ấy cũng thích mình, đúng không?"

Chính Airi là người đầu tiên đề nghị hôn.

Lần thứ hai là Airi chủ động hôn.

Lần thứ ba cả hai làm vì cùng muốn thế.

Lần thứ tư tôi yêu cầu, nhưng Airi là người chấp nhận.

Sẽ không ai hôn một người đàn ông mình không thích đâu.

"Muốn hôn nhiều hơn nữa..."

Tôi muốn nắm tay, xoa đầu và ôm cô ấy.

Tôi muốn chạm vào làn da trắng mịn đó nhiều hơn.

Tôi muốn cảm nhận cơ thể mềm mại đó bằng cả cơ thể mình.

Và tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt tan chảy của Airi nhiều hơn nữa.

Tôi muốn làm khuôn mặt xấc xược đó tan chảy.

"...Giờ chúng ta như người yêu rồi. Chắc là được phép nhỉ?"

Hôn tới bốn lần rồi.

Giờ không thể nói không phải người yêu được.

Tất nhiên, chưa ai nói "Tớ thích cậu" với đối phương, nên mọi thứ vẫn còn lơ lửng.

"Chúng ta là người yêu rồi đúng không?...Không, hỏi thế không ổn."

Chắc chắn nhỏ sẽ không thừa nhận.

Không những không thừa nhận, nhỏ sẽ mặt dày bắt tôi phải cúi đầu.

"Hả? Ibuki-kun này, cậu tưởng tớ là bạn gái cậu á? Xin lỗi vì làm cậu hiểu lầm nhé. Tớ không cố ý đâu. A, nhưng mà? Nếu cậu cứ nằng nặc đòi hỏi... thì tớ đồng ý làm người yêu cậu cũng được?"

Kiểu như thế.

"Quả nhiên cái tính xấc xược đó vẫn khó chịu thật."

Không được để cô ấy quá đắc ý.

Đặc biệt giai đoạn đầu rất quan trọng.

Phải cho cô ấy hiểu ai là người ở "cửa trên" trước đã.

Phải xác nhận trong một tình huống mà Airi không thể chối cãi được.

"Nhưng mà, nhỏ cứng đầu lắm..."

Làm sao để khiến Airi thừa nhận tôi là bạn trai đây?

Tôi bắt đầu lên kế hoạch tác chiến.

-----------

Vừa xong NNN nên cho hai khứa này làm tí lọ nhỉ...

Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!

Ghi chú

[Lên trên]
Trên tàu?
Trên tàu?
[Lên trên]
Ba lần đến lều tranh (Tam cố thảo lư) là điển tích kể về sự kiện diễn ra vào cuối thời Đông Hán khi Lưu Bị đã ba lần đến thăm ngôi nhà tranh của Gia Cát Lượng (Khổng Minh) để cầu hiền
Ba lần đến lều tranh (Tam cố thảo lư) là điển tích kể về sự kiện diễn ra vào cuối thời Đông Hán khi Lưu Bị đã ba lần đến thăm ngôi nhà tranh của Gia Cát Lượng (Khổng Minh) để cầu hiền