"Cậu chẳng thể hôn được đ...
Sakuragi Sakura Chigusa Minori
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Chương mở đầu

11 Bình luận - Độ dài: 1,987 từ - Cập nhật:

Một ngày Chủ Nhật tháng Mười Hai, tại quán cà phê nọ.

“Con gái thì… thường lúc nào sẽ tỏ tình nhỉ?”

“…Hả?”

Hazuki nghiêng đầu bối rối trước câu hỏi của tôi. Dường như hỏi vậy hơi đột ngột quá.

“Tớ đang nghĩ là, hình như, Airi thích tớ thì phải.”

“Hả…? Giờ mới nhận ra ấy hả, rồi sao nữa?”

“Làm sao để cổ tỏ tình nhỉ?”

Tôi muốn làm người yêu của Airi.

Nhưng tôi không muốn là người tỏ tình, mà phải là Airi cơ.

Vấn đề là, tôi chẳng biết phải làm cách nào cả.

Trái tim của con gái, quá khó nắm bắt.

Thế nên tốt nhất là đi hỏi ý kiến chuyên gia.

Nếu muốn hiểu được con gái thì chỉ cần hỏi một cô gái là được.

“Nếu cậu đã chắc là cổ thích cậu rồi, thì cậu nên tỏ tình luôn đi chứ Kazami-kun.”

“Không, tớ không muốn phải là người chủ động.”

“Ugh… Phiền ghê đấy. Mà khoan đã…”

Hazuki tròn mắt ngạc nhiên.

“Cậu chịu thừa nhận là thích cô ấy rồi à?”

“…Ừ thì, có chút chút.”

“Bất ngờ ghê ha… Có chuyện gì đã xảy ra à?”

“Bí mật.”

Nếu kể ra nụ hôn kia thì kiểu gì cũng bị trêu đến chết mất. Tốt nhất là nên giữ im lặng.

“…Mà, ý kiến cá nhân thôi nhé, tớ thích là người được tỏ tình hơn ấy.”

Hazuki đỏ mặt, vừa nói vừa gãi má.

Bình thường thì hay trêu chọc bọn tôi, nhưng tự nhắc đến bản thân lại xấu hổ thế này.

“Vậy à?”

“Đương nhiên rồi, biết đối phương cũng cần mình thì ai chẳng vui.”

Nghe cũng… có lí.

Hay là mình nên bỏ cái tính sĩ diện này đi?

Nhưng mà…

“Nếu thực sự thích nhau thì sẽ chủ động thôi, nên chắc là… cũng không thích đến mức đó nhỉ?”

“…Ai cơ?”

“Cả hai cậu đấy.”

Hazuki khẽ cười.

“Không phải…”

Tôi định phản bác lại, nhưng chẳng nghĩ ra được lời nào, vì dù sao cô ấy cũng nói đúng.

“Ra là vậy sao…”

Đúng, tôi muốn ở bên Airi. Nhưng không nhất thiết phải là người yêu của nhau. Tôi cũng đã khá hài lòng với mối quan hệ hiện tại rồi, và có lẽ Airi cũng nghĩ vậy.

Vì dù là bạn bè mà bọn tôi vẫn còn có thể hôn nhau cơ mà.

“Nhưng theo tớ thấy thì hai người chẳng khác gì người yêu rồi á.”

“Tớ thì không nghĩ vậy đâu.”

“Thế thì, cậu có thể làm những việc đã làm với Airi-san với tớ được không?”

Chuyện đã làm với Airi, cùng Hazuki?

Việc tương tự… như là hôn.

Không thể được.

Dù sao Airi cũng là bạn thuở nhỏ, còn Hazuki chỉ là bạn bè bình thường.

“…Nói chung là, tớ không phải Airi-san nên cũng không thể biết được tại sao cậu ấy không chịu tỏ tình. Nếu thích thì cứ nói là được mà.”

“Đúng nhỉ?”

“Cậu cũng chẳng khác gì đâu.”

“…Đùa thôi mà.”

Lí do khiến Airi không chịu tỏ tình, có lẽ cũng như tôi.

Cả hai đều không muốn là người chủ động.

Và cả hai đều cảm thấy thỏa mãn với hiện tại.

“Thế Hazuki thì sao?”

“…Ý cậu nếu là tớ thì làm gì ấy hả?”

“Nếu có người cậu thích, thì trường hợp nào sẽ khiến cậu tỏ tình?”

“…Hỏi khó thật chứ.”

“Vậy chẳng phải cậu cũng sẽ chờ được tỏ tình sao?”

Hazuki đã nói là muốn là người được tỏ tình hơn. Vậy thì khi nào cô ấy sẽ chủ động? Giả định thôi nhưng tôi cũng muốn biết.

“…Chắc là lúc cảm thấy sắp bị cướp mất chăng? Và tin rằng mình còn cơ hội ấy.”

“Ra là vậy… nghĩa là…”

“Nhưng tớ ghét kiểu người nói dối rằng thích người khác rồi.”

“V-Vậy à…”

Tôi đã nghĩ đó là ý hay trong một khắc…

Nhưng quả thật, nếu Airi nói rằng “Tớ có người mình thích rồi” cũng sẽ khá đau đấy.

Tốt nhất là không nên làm những việc mà mình không muốn người khác làm với mình.

“Tớ thích kiểu người thành thật hơn kiểu giả dối hay cố đeo một lớp mặt nạ giả tạo.”

“Thế à…”

“Nếu muốn người kia thành thật thì mình cũng phải nên chân thành trước đã.”

“Ừm… Cũng phải nhỉ…”

Có lẽ, dù không trực tiếp tỏ tình đi nữa, tôi cũng nên cho Airi biết cảm xúc của mình. Có lẽ Airi chưa biết đâu.

“Cảm ơn nhé, cậu giúp tớ nhiều rồi.”

“Thế thì tốt… nhưng đừng có để tớ cáu lên vì cái sự thiếu quyết đoán của cậu đấy nhé.”

“À… ừ…”

Sao cô ấy lại cáu…?

Ở một quán ăn gia đình nào đó.

“Kuzuhara-kun này, với cậu thì… trong trường hợp nào sẽ tỏ tình?”

Tôi – Kamishiro Airi – vừa hỏi, Kuzuhara-kun lập tức tỏ vẻ chán nản.

“Ai biết, đi mà hỏi Kazami ấy.”

“Sao mà tớ hỏi thẳng chính chủ được chứ, cậu bị ngáo à?”

“Ngáo cái đầu cậu… Đó là thái độ khi nhờ vả người khác sao? Ơ mà khoan… chính chủ? Ý cậu là… là thế á?”

Phản ứng của cậu ta làm mặt tôi nóng lên. Tôi lườm lại cố dấu sự xấu hổ.

“…Thì sao nào?”

Tôi thích Ibuki-kun.

Tôi muốn làm người yêu của cậu ấy.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ là người chủ động mở lời đâu. Như thế khác nào thừa nhận tôi thích cậu ấy hơn chứ.

Rõ ràng Ibuki-kun thích tôi hơn nên phải là người tỏ tình chứ.

“À… tớ chỉ hơi ngạc nhiên vì cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận thôi.”

“…? Tớ mới chỉ thích Ibuki-kun gần đây thôi mà?”

“Nghe khó tin lắm cô nương ạ…”

“Ý là sao?”

“À, à không, không có gì đâu…”

Tôi thấp giọng lườm khiến Kuzuhara-kun xua tay.

Nhưng tôi nghe thấy tiếng cậu ta lẩm bẩm.

“Ghê thật… sao tên đó chịu được cái tính mạnh mẽ vậy nhỉ?”

“…Mạnh mẽ gì chứ… tớ bình thường thôi mà.”

Dù nói vậy nhưng tôi có hơi lo. Liệu tôi có quá dữ dằn không? Biết đâu Ibuki-kun lại thích kiểu người dịu dàng nữ tính hơn… như Hazuki chẳng hạn?

Mà kệ đi, thay đổi tính cách vì sở thích của cậu ta á, nghe khó chịu thật chứ.

“À, ừ… bình thường thôi mà. Quay lại câu hỏi ban nãy… là như nào ấy nhỉ?”

“Tớ đang muốn hỏi tình huống, hay bầu không khí thế nào, sẽ khiến con trai tỏ tình ấy.”

“…Tóm lại là cậu muốn cậu ta tỏ tình chứ gì?”

“Đương nhiên rồi, con trai là người nên chủ động mấy chuyện này phải chứ?”

Nếu tôi là người mở lời thì khó chịu lắm…

Hơn nữa, hầu hết các trường hợp đều là bên con trai chủ động trước mà. Kể cả cầu hôn chủ yếu cũng từ con trai mà.

“V-Vậy à, ra là cậu nghĩ vậy.”

“Ý kiến gì à?”

“K-Không dám. Vậy, tình huống à… tớ không biết gọi nó là tình huống có đúng không nữa…”

“Là?”

“Nếu thấy bên gái có ý với mình thì sẽ dễ rung động mà tỏ tình hơn.”

“…Ý cậu là sao?”

Là nếu tôi nói thẳng ra là thích Ibuki-kun, cậu ấy cũng sẽ nói vậy với tôi sao?

Chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi muốn cậu ấy là người nói trước cơ.

“Đàn ông con trai ấy, đơn giản lắm. Họ sẽ yêu người nào yêu họ, nên nếu cảm thấy ‘à, cô ấy thích mình’ thì sẽ dễ mở lời hơn. Miễn là có cơ hội. Còn nếu rủi ro bị từ chối cao thì kiểu gì cũng sẽ do dự.”

“…Cũng đúng.”

Nếu Ibuki-kun nói rằng cậu ấy thích tôi, tôi sẽ chấp nhận. Nhưng Ibuki-kun lại chẳng biết tôi nghĩ gì về cậu ấy cả, nên có khi cậu ấy sẽ do dự khi nghĩ rằng “lỡ bị từ chối thì sao?”

“Tớ cũng chưa làm gì nhiều thể hiện rằng mình thích Ibuki-kun cả, có lẽ vì thế nên cậu ấy chưa chịu tỏ tình chăng?”

“Chà, dù cậu phát tín hiệu rõ đến thế rồi cơ á… không có gì đâu.”

Tôi lườm Kuzuhara-kun, cậu ta chùng xuống.

Tôi đâu có phát tín hiệu hay gì đâu…

…Ừ thì, có hôn, rồi ôm nhau các kiểu, nhưng chỉ thế thôi mà.[note79143]

“Hừm… đúng là tớ không muốn tỏ tình, nhưng cũng cần phải khéo léo để lộ cảm xúc của mình nhỉ?

“Ừ, chắc vậy đấy…”

“Hình như cậu có gì muốn nói à?”

Kuzuhara-kun đảo mắt.

“K-Không có gì quan trọng đâu…”

“…Mà, cụ thể là phải làm sao nhỉ?”

“…Ừ ha.”

Bọn tôi đã hôn nhau rồi, còn phải làm hơn nữa á?

Hơn nữa thì chỉ có chuyện đó thôi…

“Đ-Để suy nghĩ đã!”

“…Tớ thì nghĩ cách nhanh nhất là cứ nói thẳng cậu thích cậu ấy đi.”

“Cậu mới nói gì à?”

“Không có gì đâu.”

Kuzuhara-kun lắc đầu nguầy nguậy.

Sau khi tiễn Hazuki về gần nhà, tôi cũng về luôn.

Đến trước cửa, tôi bỗng bắt gặp bóng dáng quen thuộc đi từ hướng ngược lại.

Mắt chúng tôi chạm nhau.

Có hơi khó xử, vì hồi nãy mới nói chuyện về cô ấy xong, nhưng mà… đành mở lời chào vậy.

“Yo, Airi.”

“À, ừm… Ibuki-kun.”

Nghe tôi gọi, Airi quay đi, trông hơi bối rối.

Tôi định vào nhà luôn, nhưng chẳng hiểu sao Airi cứ đứng đực ở đó, cũng chẳng chịu nói gì.

“…”

“…”

Chỉ có im lặng bao trùm.

…Sao thế này, đột nhiên khó nói thế?

“Cậu có việc gì à?”

Có vẻ không chịu nổi nữa, Airi hỏi, giọng nghe hơi lạnh lùng.

“Không có gì, tình cờ gặp nên chào thôi, còn cậu thì sao?”

“Cũng không có gì, tại thấy cậu cứ đứng ở cửa nên tưởng có gì muốn hỏi.”

Tôi cũng đang nghĩ thế đấy.

Nếu thật sự không có gì thì nên vào nhà thôi, ngoài này lạnh quá đi mất.

Đang định đi thì Airi hỏi…

“Cậu vừa đi đâu về à?”

Đời nào tôi dám nói là đi hỏi xin ý kiến chuyện tình cảm với Hazuki được.

“Tớ mới đi mua đồ thôi.”

“Nhưng cậu có cầm gì đâu?”

Câu nói dối lập tức bị lật tẩy.

“Tại chẳng tìm được gì muốn mua cả.”

Tôi ngắn gọn đáp, Airi có vẻ khó chịu vì nhận ra tôi đang giấu diếm gì đó.

“Cậu đi với ai sao? Con gái à?”

“Cậu nghĩ có ai đi với tớ được à?”

“Hina-chan chẳng hạn.”

Tôi giật mình, nhưng nghĩ lại thì hồi trước có đi với Hazuki thật.

Chẳng lạ nếu cô ấy nghĩ lần này cũng đi với Hazuki.

“Làm gì có, tớ đi một mình mà.”

Phải bảo Hazuki giữ bí mật mới được.

Airi hỏi liên hồi, nên tôi hỏi ngược lại.

“Thế còn cậu thì sao?”

“…Liên quan gì đến cậu?”

Airi quay ngoắt đi, như muốn đẩy tôi ra.

Phản ứng đó khiến tôi khó chịu… không ổn, nếu cứ thế này lại thành ra cãi nhau mất.

“À mà, sắp đến Giáng Sinh rồi nhỉ?”

“Ể? À, ừ, phải rồi.”

Airi đột ngột đổi chủ đề, nhưng tôi nhanh chóng bám vào.

“Đừng có quên quà đấy nhé?”

“Ừ… Lần này chắc chắn không quên đâu.”

Tôi cười gượng, còn Airi khẽ cười đáp lại.

“Vậy thì tớ sẽ chờ đấy.”

Nói rồi Airi vào nhà.

Còn lại một mình, tôi đứng thở dài.

“Quà Giáng Sinh à…”

Mấy buổi hẹn bào hết tiền của tôi rồi, làm sao giờ nhỉ?

----------

Khi nào có chương 1 á? Chịu :>

Ghi chú

[Lên trên]
???? :)))))
???? :)))))
Bình luận (11)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

11 Bình luận

mấy sếp cho tui hỏi là bọn này nhận ra nó thích đối phương ở chương nào á
Xem thêm
đọc lại th:))
Xem thêm
Trời ơi em chờ mọt gông
Xem thêm
TRANS
chắc phải đọc lại từ đầu chứ quên hết rồi
Xem thêm
Tfnc
quay lại rồi
Xem thêm
TRANS
Quên sạch nội dung r:)
Tfnc
Xem thêm
oi zòi oi 2 đứa tsun này nữa, à chết thật, quên hết nội dung r, ko nhớ tên ai nữa luôn
Xem thêm
Mãi ms có chương
Xem thêm
Chờ dài cổ rồi sếp🐧
Xem thêm
có chương mới r, siuuuuuu
Xem thêm