Nhà ăn nằm ở tầng 1 của kí túc xá giờ đây đã đầy các ứng viên phi hành gia mới ăn tối xong đang ngồi tán gẫu. Và chủ đề chính của họ không gì khác chính là về đối tượng thử nghiệm mới đến.
“Chắc là nó sẽ không, kiểu, hiện ra từ hư không rồi cắn cổ chúng ta đâu nhỉ?”
“Có ai muốn cược Lev đã biến thành ma cà rồng rồi không?”
Các ứng viên rôm rả kể cho nhau nghe những câu chuyện và tin đồn về ma cà rồng mà họ nghe từ thuở tấm bé. Một số thậm chí thủ sẵn cả tỏi lấy từ nhà bếp trong người.
Ở trung tâm của cuộc bàn tán là hai cá nhân xuất sắc nhất trong số các ứng viên. Người đầu tiên là Mikhail Yashin, một gã bảnh trai lịch thiệp xuất thân từ gia đình có điều kiện, và là người đứng đầu lớp. Người còn lại là Roza Plevitskaya, một phi công xuất chúng với biệt danh ‘Bông hồng trắng của Sangrad’ bởi vẻ yêu kiều tựa hoa hồng của mình. Sở hữu ngoại hình xuất chúng, cô chắc hẳn có thể trở thành một diễn viên hoặc người mẫu nếu không làm ứng viên phi hành gia. Cả Mikhail lần Roza đều rất được tôn trọng, và các ứng viên khác tụ tập quanh họ như một lẽ tự nhiên.
“Cậu nghĩ sao, Mikhail?” - một người lên tiếng hỏi
“Tha cho tôi đi. Chúng ta cũng có thay đổi được gì đâu, đúng không?” - Mikhail nhanh chóng lảng tránh câu hỏi.
Roza cũng né tránh tham gia tham gia vào cuộc bàn luận theo cách tương tự. Cả cô và Mikhail chỉ ngồi một bên và lắng nghe, dù cho hai người cũng có những suy nghĩ của riêng mình.
“Và đây là nhà ăn.” - Lev mở cửa, rồi tiến vào cùng Irina.
Sự xuất hiện của hai người họ đã thu hút sự chú ý của các ứng viên đang có mặt trong phòng. Cuộc bàn luận cũng theo đó mà dừng lại, khiến bầu không khí chìm trong im lặng. Nhanh như cái cách sự im lặng xuất hiện, các ứng viên bắt đầu cảm thấy bối rối vì có gì đó sai sai ở đây.
“Này Lev,” - một người lên tiếng hỏi - “đối tượng thử nghiệm đâu rồi?”
Lev chỉ vào Irina, người đang trưng ra bộ mặt vô cảm bên cạnh anh
“Cô ấy đây.”
“Hả?”
“Là cô ấy đây,” - anh lặp lại.
Tất cả mọi người đều cảm thấy bối rối. Họ đã tưởng Irina sẽ là một ma cà rồng đáng sợ cơ, nhưng cô chẳng hề giống với những gì họ nghĩ, một chút cũng không.
“Cô ấy trông giống hệt con người luôn!”
“Ý là… làn da và màu mắt của cổ trông cũng ‘ma cà rồng’ đấy chứ.”
“Cô ấy có răng nanh không?:
Kể cả khi bị các ứng viên khác chú ý đến, biểu cảm của Irina cũng chẳng hề thay đổi. Cô chỉ đơn giản là quan sát cách mọi người đang chăm chú nhìn cô. Vài người tò mò, vài người bị vẻ ngoài của Irina thu hút, số khác tỏ ra sợ hãi khi chạm mắt với cô. Giữa đủ kiểu phản ứng khác nhau, chỉ có Mikhail không hề lảng tránh mà nhìn thẳng vào mắt cô, trong khi Roza cắn môi tỏ vẻ chán ghét.
“Được rồi Irina” - Lev nói tiếp - “Giới thiệu bản thân với mọi người đi nào.”
“Thật luôn đấy hả?” Cô hỏi lại với vẻ bối rối.
“Ừ. Với cả cô cởi mũ ra đi, cô không cần che giấu thân phận ở đây đâu.”
Irina miễn cưỡng bỏ mũ ra theo lời Lev, đôi tai nhọn bên dưới mái tóc đen dài của cô theo đó mà lộ ra.
“Tôi là Irina Luminesk.”
Khi nói, cô thậm chí còn chẳng buồn giấu đi mấy chiếc răng nanh đang lộ ra của mình. Giọng điệu lạnh lùng của cô vang khắp nhà ăn, tiếng bàn tán xôn xao của mọi người cũng theo đó mà dừng lại.
“Tôi ghét con người. Đừng có bắt chuyện với tôi. Thế thôi.”
Nhà ăn chìm trong sự im lặng gượng gạo. Lev cố gắng làm dịu bầu không khí bằng một câu đùa gượng không kém.
“Ha ha… Cô nàng có hơi chút khó gần ấy mà. Nên là, ờm,... Mong mọi người chiếu cố cho cổ nhé, được chứ? Đi nào Irina, lối này.”
Khi hai người đang định đến chỗ quầy lấy đồ thì bất chợt Roza lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng.
“Có phải cô ta đến đây để uống máu không?”
“Cô vừa nói cái gì cơ.” Irina quay phắt lại nhìn Roza.
Lev vội chạy đến đứng chắn giữa hai người, hai tay vẫy liên tục ra hiệu không phải về phía Roza.
“Nào nào! Irina sẽ dùng bữa giống chúng ta, không có máu me gì ở đây cả. Thượng tướng Viktor không nói gì với mọi người sao?”
Đáp lại anh là cái nhún vai từ phía Roza.
“Ngài ấy chỉ nói là có một ma cà rồng sắp đến đây thôi. Ngoài ra còn bảo chúng tôi không cần biết nhiều hơn cần thiết.”
Quả thực là các ứng viên phi hành gia không được biết toàn bộ thông tin. Họ chỉ được thông báo rằng Irina là đối tượng thử nghiệm dùng để thu thập dữ liệu, không khác những cá thể chó tiền nhiệm là mấy. Tuy nhiên nếu không được giải thích tử tế, các ứng viên vẫn sẽ tin những hiểu biết sai lầm của bản thân. Rồi lúc nào cũng thấy bất an khi nghĩ tới việc có một con quái vật đang lảng vảng trong ký túc xá. Cứ phải giải thích hết lần này đến lần khác thì cũng không ổn, nên Lev quyết định tốt nhất là nên giải thích rõ với tất cả mọi người. Nghĩ là làm, anh cất giọng gọi.
“Mọi người à, tập trung về phía tôi một chút được không?”
Rồi Lev bắt đầu giải thích rằng ma cà rồng hoàn toàn ổn với ánh nắng, thánh giá, bạc,... cùng tất cả những điều mà anh vừa được biết. Các ứng viên nhìn nhau bằng ánh mắt thích thú, đôi khi thở hắt ra vì bất ngờ, khi Lev đảo lộn hoàn toàn những hiểu biết của họ về ma cà rồng.
“Nói đơn giản thì,” Lev tổng kết lại “Irina không khác biệt quá nhiều so với tất cả chúng ta. Ngoài ra mọi người có thể gây nghi ngờ nếu tỏ ra quá cẩn trọng với khi gặp cô ấy trong thị trấn. Nên hãy đối xử với cổ như những người khác nhé.”
Đa số các ứng viên đều gật đầu tán thành với Lev. Tuy vậy có vẻ Roza vẫn chưa thấy thỏa mãn, cô chỉ tay vào hàm răng của bản thân trong khi tiếp tục gặng hỏi.
“Cậu bảo là ‘đối xử với cổ như những người khác’, nhưng cô ta đâu -”
Trước khi Roza kịp nói hết câu, Mikhail bất chợt đứng lên vỗ tay cắt ngang lời cô.
“Chào mừng đến với tiền tuyến khai phá vũ trụ.” Mikhail cất cao giọng.
“Hả, cái quái…?” Màn chào hỏi bất ngờ khiến Irina có phần bối rối.
Lev đã quen biết cái gã to mồm này đủ lâu để hiểu rằng đây mới chính là phong cách của cậu ta. Mikhail luôn biết cách làm sao để thu hút sự chú ý của mọi người, cùng sự tự tin cho phép cậu ta có thể thoải mái làm mấy hành động như vừa rồi. Thật sự thì cậu ta rất giỏi mấy chuyện này.
Không đợi Irina nói hết câu, Mikhail đã mỉm cười quay sang các ứng viên khác.
“Quý cô đây đang hi sinh chính bản thân để góp phần vào thắng lợi của chúng ta! Vậy nên cô ấy xứng đáng được chào đón thật nồng nhiệt! Cạn ly nào!”
Dù biết rằng Mikhail không cố ý nhưng những lời vừa rồi vẫn khiến Lev thấy khó chịu. Quả thực tất cả các đối tượng thử nghiệm đều phải hi sinh thứ gì đó cho chương trình khai phá vũ trụ, và màn chào mừng vừa nãy của Mikhail nói chính là thái độ mà cấp lãnh đạo muốn các ứng viên dành cho Irina. Mỗi khi nhìn Irina, Lev biết rằng bản thân không thể trở nên máu lạnh như vậy được. Dẫu vậy, miễn là anh - với tư cách ứng viên, giữ khoảng cách với cô - đối tượng thử nghiệm, và không làm lộ bí mật nào thì chắc vẫn ổn.
Mikhail gãi đầu trong khi chỉ tay ra hiệu về phía quầy ăn.
“Cậu tự lo nốt nhé.”
“À ừ. Được thôi.”
Khi cùng Irina ra chỗ quầy ăn, Lev nhận ra Roza nãy giờ vẫn đang nhìn cô nàng ma cà rồng bằng ánh mắt thù hằn. Roza đang ghen tị với vẻ đẹp của Irina sao? Hay là do cổ ghét ma cà rồng? Hoặc có thể là cả hai chăng? Lev cũng chẳng biết nữa.
Khi tới quầy ăn, Irina được quản lý ký túc xá Natalia chào đón bằng một nụ cười ấm áp. Bất chấp màn tự giới thiệu thảm họa ban nãy, cô vẫn quyết định chào đón cô nàng ma cà rồng trẻ tuổi bằng sự tử tế.
“Chào buổi tối. Chị là Natalia, và là người phụ trách chăm sóc mọi người ở ký túc xá này.”
Natalia mang vẻ ngoài hết sức đặc trưng của một cô gái nhà nông với chiếc khăn đơn giản và cặp kính tròn.
“Ôi trời, em dễ thương thật đấy! Cứ nói với chị nếu Lev có làm gì em nhé, nhớ chưa!” cô nói thêm.
“Tôi sẽ không làm mấy việc như vậy đâu!” Lev phản bác.
“Anh mà chạm vào tôi là tôi cắn đấy” Irina cũng lên tiếng cảnh báo.
“Tôi đã bảo là sẽ không làm mà!”

Natalia đặt bữa tối của Irina lên khay rồi đẩy về phía cô nàng.
“Bữa tối của em đây, mặc dù chị không chắc đây có phải những món trước đây em hay dùng không.”
Bữa chính gồm một bát đầy bắp cải muối, bánh mì đen với trứng cá hồi, và một viên thịt cốt lết chiên. Thực đơn được phụ trách bởi các nhà dinh dưỡng, nhằm đảm bảo đủ chất và giúp các ứng viên duy trì thể trạng tốt nhất.
“Em thiếu cân quá đấy Irina, vậy nên bữa tối nay của em sẽ có thêm một phần socola nữa”
Irina nghiêng đầu nhìn thanh socola trên khay với vẻ tỏ mò.
“Soco…la?”
Bởi vì socola không xuất hiện bên ngoài các thành phố, vậy nên cô nàng chưa từng thấy món này.
“Nó có vị ngọt và ngon,” Natalia lên tiếng giải thích, “và khá khó tìm ở đa số các thị trấn nhỏ.”
Irina chăm chú nhìn thanh socola như nhìn một thứ đồ hiếm lạ.
“À chị cũng được thông báo rằng em có uống sữa nữa.”
“Đúng vậy”
Việc ma cà rồng uống sữa thật kì lạ đối với Lev, khiến anh không khỏi quay sang hỏi Irina.
“Cô thích uống sữa á?”
“Sữa bò và sữa dê là nguồn dinh dưỡng chính của ma cà rồng bọn tôi.”
“Chuyện này…bất ngờ thật.”
“Sữa động vật có nguồn gốc từ máu đấy.”
“Hả?”
“Anh có thể coi nó như nguồn thực phẩm thay thế cho máu.”
“Ra là vậy, tôi hiểu rồi.”
Lev ước gì anh không hỏi chuyện Irina. Giờ thì anh không thể nhìn sữa với kem một cách bình thường được nữa.
Lev với Irina mang theo khay đồ ăn về chỗ của mình, rồi mỗi người được rót cho một ly zhizni. Ở Liên bang, zhizni là đồ uống rất được ưa chuộng, và là lựa chọn hàng đầu mỗi khi uống mừng chuyện gì đó - kể cả là uống mừng một ma cà rồng.
Mikhail đứng ra hô hào đầy thuần thục.
“Vì Irina, cạn ly!”
“Cạn ly”
Các ứng viên, bao gồm cả Lev, nhất loạt nâng ly rồi uống cạn trong một hơi. Nhưng Irina thì khác, ly của cô vẫn còn nguyên. Nhận ra ánh nhìn nghi hoặc của mọi người xung quanh, Lev huých nhẹ ra hiệu cho Irina.
“Nhấm môi một chút thôi cũng được.”
“Tôi không cần mấy thứ này.”
Cô nàng đáp lại cụt lủn, rồi chẳng hề quan tâm đến màn chào mừng đang diễn ra mà bắt đầu múc súp ăn.
“Cô không uống được rượu sao?”
Irina cầm ly zhizni của mình lên, chẳng nói chẳng rằng đổ hết vào chiếc ly trống không của Lev.
“Ơ…”
“Tôi không rõ luật lệ của con người các anh như nào, nhưng ở quê nhà của tôi, người dưới 20 tuổi không được phép uống rượu.”
“Hả?”
“Tôi 17 tuổi.”
“Cái g…? 17 á? Nhưng rõ ràng ID của cô ghi là 21 mà?”
“Tôi có nói sẽ thuận tiện hơn nếu tôi được coi như người lớn rồi mà.”
Khi gặp nhau lần đầu Lev đã nghĩ thầm sao Irina lại trông trẻ như vậy, nhưng sự thật rằng cô còn nhỏ tuổi hơn Anya vẫn khiến anh sốc. Anh cười gượng, cố tỏ ra bình tĩnh trước phát hiện bất ngờ vừa rồi.
“À thì, ha, vậy tôi đoán chúng ta nên. ờm… Tôn trọng luật lệ, nhỉ?”
Sau màn chào mừng, các ứng viên lần lượt rời khỏi nhà ăn. Giờ nơi đây chỉ còn lại mỗi Lev và Irina. Cô nàng ma cà rồng chỉ im lặng dùng bữa, không có vẻ gì là muốn nói chuyện. Tiếng thìa nĩa va vào nhau vang vọng trong nhà ăn trống không.
Lev vừa dùng bữa vừa khẽ nhìn Irina. Cô nàng đang chăm chú nhìn chỗ trứng cá trên bánh mì bằng ánh mắt tò mò, rồi nhẹ nhàng bỏ từng quả trứng bé xíu ấy vào miệng. Mỗi khi cô cắn xuống, quả trứng cá nhỏ bé vỡ tan, phát ra tiếng póc khe khẽ rồi biến mất. Lev như bị hút hồn bởi khung cảnh ấy. Anh thậm chí còn không cảm nhận được hương vị của miếng thịt cốt lết, thứ đáng lẽ phải là điểm nhấn của bữa ăn.
Im lặng. Póc. Im lặng. Póc. Póc. Im lặng.
Sau khi dành thời gian chậm rãi thưởng thức từng chút chỗ trứng cá, Irina chuyển hướng sự chú ý sang chỗ socola. Cô nàng cắn từng chút trong sự lo lắng, rồi sau đó nhai thật cẩn thận, cố gắng tìm hiểu xem thứ mình đang nhai trong miệng là gì.
Lev hiểu rằng bản thân đã quyết định sẽ không nói chuyện với Irina nhiều hơn cần thiết. Nhưng anh cũng muốn nói chuyện với cô, dù việc này mâu thuẫn nghiêm trọng với yêu cầu phải giữ khoảng cách giữa cả hai. Sự tò mò của anh đơn giản là quá lớn.
Lev uống cạn chỗ zhizni trong ly của mình. Anh có cảm giác hai tháng tới sẽ khó khăn lắm đây.
Màu mắt đỏ thẫm
Vậy ra đây là người sẽ làm việc với cô trong hai tháng tới. Irina thầm nghĩ khi vừa liếc nhìn người ngồi đối diện vừa đảo qua đảo lại miếng socola trong miệng. Lev. Ít nhất cô thấy nhẹ nhõm vì giám sát viên của mình không phải kiểu người hách dịch.
Mỗi khi nhớ lại những bài kiểm tra và đánh giá thể chất cô đã phải chịu đựng ở Sangrad, tâm trí cô lại tràn đầy phẫn nộ và căm ghét. Những người ở đó ai cũng đều mang găng tay dày và mặt nạ phòng độc, và đều nhìn cô với vẻ khinh thường. Bọn họ cứ hỏi cô hết câu này đến câu khác liên tục như súng máy, phải trả lời hết đống câu hỏi đấy khiến cô phát ốm. Không ai nói thẳng ra, nhưng từ hành động có thể thấy rõ thái độ của họ với “giống loài bị nguyền rủa” của Irina.
Tuy vậy Lev lại hoàn toàn khác. Anh thậm chí còn đề nghị bắt tay khi cả 2 lần đầu gặp gỡ - bằng tay trần. Đó thật sự là khoảnh khắc kì lạ đối với Irina, bởi vì Lev là con người đầu tiên tỏ ra thân thiện với cô như vậy. Chẳng phải anh ta từng sợ cô sao? Anh ta đang suy nghĩ gì trong đầu vậy? Có khi nào anh ta chỉ đang nghe theo lệnh của một cấp trên kiêu ngạo nào đấy không?
Trong khi Irina còn đang mải quan sát Lev, anh nhận ra ánh nhìn của cô. Mặt anh hơi ửng đỏ lên đôi chút. Anh hỏi bằng giọng ngà ngà say.
“Có chuyện gì sao?”
“Không có gì.”
Không đời nào Irina thừa nhận rằng mình đang nghĩ về Lev, nên cô vội cầm cốc sữa lên uống, đánh ánh mắt đi chỗ khác. Cô tự nhắc nhở bản thân phải luôn đề phòng và không được phép lộ ra dấu hiệu yếu đuối nào. Lev trông có vẻ thân thiện, nhưng cô không định buông lỏng cảnh giác với anh. Cả Anya và Natalia cũng vậy. Tất cả có thể đều chỉ là mệnh lệnh của cấp trên, và ai cũng có thể thay đổi trong chớp mắt.
Ma cà rồng chẳng là gì trong mắt đám người đó, chỉ như những con chó đã chết trong mấy thử nghiệm trước mà thôi, Irina thầm nghĩ. Nếu cô không nghe lời, họ sẽ chẳng ngần ngại mà dùng tới vũ lực, thậm chí hành hình bằng cách đóng cọc vào tim rồi chặt đầu cô.
Dù vậy Irina vẫn phải chịu đựng trong 2 tháng tới. Đặt chiếc cốc trong tay lên bàn, cô đưa tay quẹt đi chỗ sữa dính trên môi.
Chỉ 2 tháng thôi, rồi sau đó mình sẽ được tự do.
0 Bình luận