Tensei Oujo To Tensai Rei...
Kurasu Piero Kisaragi Yuri
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web Novel Tập 01

Chương 11: Tiểu thư nhà Công tước bị trầm cảm

0 Bình luận - Độ dài: 3,382 từ - Cập nhật:

Cả stampede lẫn con orge “hữu danh” đều bị dẹp yên mà không để lại bất cứ hậu quả nào. Mà dù có nói là orge hữu danh, thực tình là tôi đã đánh bại con orge trước khi nó được chính thức đặt tên rồi.

Vấn đề phân chia ma thạch và nguyên liệu cũng đã được các mạo hiểm giả và đại diện phía hiệp sĩ cùng bàn bạc và thống nhất. Mà vốn vì tôi là người đóng góp nhiều nhất, chỉ sau khi tôi lấy phần của mình xong thì mọi người mới phân chia phần còn lại dựa trên thành tích. Tính tới hiện tại thì mọi việc vẫn diễn ra bình thường.

Mà mặc dù đúng là nguồn nguyên liệu siêu hời thật, tôi cũng không vơ vét đến mức triệt sạch miếng ăn của các mạo hiểm giả. Ngoài phần cần thiết sử dụng làm nguyên liệu và một phần khác để bán cho hội ra, còn đâu tôi đều nhường lại cho những người khác. Trước giờ tôi vẫn luôn làm như vậy.

Họp bàn kết thúc, tôi định cưỡi Eadra-chan để tức tốc quay về Hoàng cung, chỉ là Euphie lại kiên quyết từ chối. Em ấy bảo rằng sẽ nhất quyết không di chuyển trên phương tiện mà còn không có cách nào để dừng lại được.

Dù tôi cũng cố trấn an em ấy rằng, chỉ là hơi khó thôi chứ vẫn có thể dừng được mà, Euphie vẫn không chịu. Vậy là cuối cùng tôi đành phải mượn nhờ một cỗ xe ngựa chở đồ của đội hiệp sĩ.

Cũng có hẳn là phải về gấp đâu ha! Và như vậy, chúng tôi cùng lên đường quay về Hoàng cung với Eadra-chan và đống nguyên liệu của tôi. Mặc dù ban đầu tôi còn định tự đánh xe về cơ, nhưng những Hiệp sĩ không chấp nhận để cho công chúa lẫn tiểu thư nhà Công tước phải tự đi về được, nên họ đã cử một đội đi theo hộ tống.

Do đó, tôi tận hưởng chút thời gian thư giãn trên cỗ xe ngựa. Mà dù sao thì cũng có Euphie cạnh bên nên không thấy cô đơn chút nào hết. Euphie hiện đang hướng mắt vô định ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài với tâm trạng có phần bờ phờ.

「Euphie, em mệt rồi sao?」

「Dạ không, em không sao đâu ạ」

Tôi thử cất tiếng hỏi Euphie, nhưng em ấy chỉ đáp lại là không sao đâu. Chỉ là tôi có cảm giác như tâm trí Euphie như đang thả trôi tận đâu thôi, nhưng đến khi cất tiếng gọi em ấy rồi thì tôi càng khẳng định chắc chắn.

Những chuyện vừa trải qua đều là những chuyện mà thường sẽ không xảy ra đối với bất kỳ tiểu thư nào, vậy nên hẳn là em ấy sẽ bị thấm mệt thôi. Ngoài miệng thì chắc chắn rằng Euphie sẽ bảo là không sao rồi, nhưng có lẽ là tôi nên tích cực để ý em ấy hơn ha.

「...... Anis-sama」

「N?」

「Anis-sama có, ước mơ gì không ạ?」

「Ước mơ á?」

Lại bất chợt nữa rồi, tôi thầm nghĩ. Khi tôi quay mặt hướng về phía Euphie, tôi chợt bắt gặp ánh mắt em ấy cũng đang nhìn thằng về phía mình..

「Nếu là ước mơ thì chị có nhiều lắm. Chị ước rằng có thể sử dụng ma học để làm ra mọi thứ đó」

「Ma học nghĩa là nghiên cứu nhằm giúp những người từ không thể sử dụng ma pháp như Anis-sama thành có thể, phải không ạ?」

「Um~, đúng rồi đó. Ma~, thực ra đó vẫn chưa phải tất cả đâu」

「Ý chị là còn gì nữa ạ?」

「Em thấy ma học tiện lợi lắm đúng không nào?」

Tôi thử hỏi Euphie. Khi mà bản thân Euphie giờ đây đã được tiếp xúc với ma học và cũng như là chứng kiến một phần của nó, tự hỏi rằng em ấy sẽ có góc nhìn ra sao về ma học.

「Thậm chí còn đơn giản hơn cả thế này nữa, chị muốn trông thấy một thế giới mà tất cả mọi người đều có thể tiếp cận được ma thuật. Không chỉ mình chị, mà nếu như mọi người trên thế giới này đều có thể vận dụng ma học và làm nên những điều mà chính bản thân chị còn không thể tưởng tượng nổi. Chỉ cần được chứng kiến cảnh tượng đó, có lẽ chị sẽ hiểu được ý nghĩa của việc mình được sinh ra trong thế giới này」

「Ý nghĩa của việc được sinh ra, sao ạ?」

「Trông chị kỳ quặc lắm phải không? Hoàng tộc thì chả giống Hoàng tộc mà chỉ giống như một kẻ khác thường với lối suy nghĩ dị hợm thôi. Mặc dù chính bản thân chị can tâm trở thành một kẻ lập dị, nhưng chị cảm giác đó âu như một điều tất yếu sẽ phải xảy ra thôi」

Ban đầu thì còn cố để kiềm chế đấy, bởi vì bản thân tôi là Hoàng tộc mà. Nhưng rồi kết quả thì cũng chẳng kéo dài được lâu.

Tôi muốn được tự do. Thế nhưng tôi lại không thể tùy ý làm mọi chuyện theo ý mình được. Cái mác “Hoàng tộc” cuối cùng cũng chẳng hơn gì là sợi dây trói buộc tôi lại. Chỉ là tôi tự nguyện nhốt mình lại trong chiếc lồng mang tên Vương quốc thôi.

Tôi cũng chưa từng coi điều đó là bất hạnh. Chỉ là có đôi phần bí bách mà thôi. Bản thân tôi cũng thừa hiểu rằng mình vẫn luôn được chính chiếc lồng chim đó bảo vệ.

「Nếu như chị khác biệt với mọi người, tới mức mà chẳng ai có thể bắt chước nổi, chị muốn tin rằng điều ấy có ẩn chứa một ý nghĩa nào đó. Vậy nên chị mới muốn có thể là chính mình. Chị muốn theo đuổi ma học. Vươn xa hơn, tiện lợi hơn và ngày càng trở nên tuyệt vời hơn nữa!」

「Những điều đó, chính là những gì mà Anis-sama mơ ước sao ạ?」

「Phải! Chị muốn chứng kiện lại cảnh tượng từng thoáng vụt qua tâm trí đó, ngay tại thế giới này, chị muốn chứng kiến khoảnh khắc ra đời của những điều trước nay chưa từng xuất hiện!」

Thế giới bất biến hiện tại thực sự quá vô vị. Cái cách sống an phận rõ ràng là không phù hợp với một người như tôi mà về bản chất là còn chẳng thuộc về thế giới này. Nếu đã không thể quay về thế giới như trước kia, vậy thì cách duy nhất phải là thay đổi chính thế giới hiện tại. Còn nếu không chính bản thân tôi sẽ cảm thấy ngột ngạt đến chết mất.

Nghe thì có vẻ phũ phàng, nhưng ba cái địa vị thì cứ quẳng lại hết cho ai cần ấy. Tôi khỏi cần mấy cái tư cách kế vị. Trở thành Vua thì lại càng không. Ma~, đời nào có chuyện một người không xứng đáng lại được ngồi lên ngai vua chứ. Ít nhất là tôi vẫn giữ được tình yêu tổ quốc.

「Thử ví dụ nè, em nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngay cả thường dân cũng có thể sờ tay vào Eadra-chan?」

「Ý chị là ma cụ này, sao ạ……?」

「Sử dụng thứ này làm phương tiện di chuyển sẽ nhanh hơn xe ngựa nhiều đó. Vấn đề lưu thông hàng hóa không chỉ cải thiện về mặt tốc độ mà thậm chí còn mở rộng cả về quy mô nữa. Thậm chí những món ăn mà trước nay phải đến tận nơi mới được thưởng thức, thì tương lai sẽ còn có tiềm năng có thể phân phối đi khắp nơi nữa! Em không nghĩ rằng chỉ cần có vậy thôi là sẽ có thể mở ra cả một bầu trời mơ ước sao?」

「...... Có lẽ điều đó sẽ có tác động đáng kể đến hoạt động của Hiệp sĩ đoàn đấy ạ」

「Đúng đó! Thực tế là có cầu thì ắt có công thôi mà! Trong khi ma học chỉ yêu cầu mỗi ma lực, và đến ngay cả những người dân thường cũng có thể chế tạo ra ma cụ nữa. Cũng nhờ có đó mà sẽ tạo ra công ăn việc làm đấy. Mọi người càng tích cực lao động, Vương quốc sẽ càng trở nên thịnh vượng hơn. Và khi Vương quốc ngày càng thịnh vượng, của cải chảy về tay người dân cũng sẽ càng nhiều hơn nữa. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Vương quốc này sẽ trở nên ngày càng hùng cường hơn trước! Để rồi một ngày không xa, người ta sẽ phải nhắc đến Vương quốc Palletia như là “Quốc gia của những phát minh”!」

Nếu chỉ là về giấc mơ, thì tôi thực sự mong rằng sẽ có ngày khung cảnh đó trở thành sự thật. Có vô số thách thức cần phải giải quyết để đạt được tương lai phía trước, và cũng không ai dám chắc rằng mọi chuyện liệu có thuận buồm xuôi gió theo đúng ý bản thân mình không. Dẫu vậy thì cứ tiến từng bước là tốt rồi. Còn lý tưởng đó vẫn sẽ là điều mà tôi luôn khao khát hướng tới.

Và vì vậy, cái mác Hoàng tộc này. Cho dù chị sẽ không trở thành Vua đi chăng nữa, thứ chị muốn chính là tư cách thành viên Hoàng tộc. Chỉ có như vậy, chị mới dễ dàng đưa ra ý kiến của mình với cả Vương quốc hơn. Xét theo cách đó, không ai có thể làm một cấp trên lý tưởng hơn là Phụ vương cả. Ông vừa biết cách kiểm soát có chừng mực, vừa truyền bá thành quả đến mọi người dân như là của chính tôi làm nên. Chỉ, là, tôi thì luôn đổ hàng tấn rắc rối lên đầu ông ấy.

Tôi cũng thừa hiểu rằng bản thân mình luôn là nguồn cơn rắc rối. Và để mà nói thật thì, tôi cũng không thực sự coi ông ấy như một người “cha”. Cảm giác giống như ông ấy là sếp của tôi hơn vậy. Cái ranh rới mang tên “Hoàng tộc” vốn không thực sự mang lại hơi ấm gia đình như mong muốn của tôi.

Mặc dù vậy, điều đó có lẽ cũng ổn thôi. Cùng lắm thì kiểu như phải có điều gì đó đủ nghiêm trọng để gây rạn nứt mối quan hệ này ư? Bằng không thì tôi muốn mối quan hệ với Phụ vương có thể giữ nguyên như hiện tại.

Bất chợt, tôi trông thấy nét mặt Euphie thoáng vẻ đượm buồn. Và rồi Euphie khẽ lẩm bẩm.

「...... Bản thân em, từ nhỏ tới lớn luôn được nuôi dạy để trở thành Hoàng hậu và phò tá Quốc vương tương lai. Em đã luôn cố gắng để đạt được hình mẫu đó. Em chẳng thể so sánh với chị được」

「Euphie là một cô gái gương mẫu mà. Em đâu không làm những chuyện dị thường như chị chứ. Chị cũng chẳng thấy rằng Euphie nên làm giống chị đâu」

「So với em, chị ở quá xa. Chỉ khi nhìn chị hôm nay, em mới nhận ra điều đó. Dù là năng lực, tư duy, hay là mục tiêu của chị. So với em thì đều quá khác biệt……」

Euphie cố đưa ánh mắt đượm buồn đi tránh khỏi mặt tôi. Hừm, cảm giác có vẻ không ổn chút nào cả. Có lẽ khi nhìn vào tôi, Euphie tự cho rằng bản thân em ấy kém cỏi ư.

Thường thì có lẽ tôi đã khen Euphie rằng em ấy có tài năng ma thuật tuyệt vời, là một quý tộc được nuôi dạy tử tế với đủ phẩm hạnh để trở thành Hoàng hậu kế tiếp! Dẫu vậy, nói ra những điều đó không có vẻ gì là sẽ giúp Euphie hiện tại trở nên tự tin hơn cả.

Chính hành động đó đã bẻ gãy ý chí của Al-kun và khiến em ấy phải chịu tổn thương như hiện tại. Một khi phần cốt lõi của con người trở nên đổ nát, họ sẽ không bao giờ có thể đứng vững được nữa. Đặc biệt khi, chính điều đó là lẽ sống duy nhất của họ, để rồi họ sẽ biết phải dựa vào đâu để khiến bản thân đứng vững trở lại?

Hoàng hậu là người tận trung với Vương quốc, là “Mẫu nghi thiên hạ”. Chính vì vậy, cá tính hóa quá mức là không hề cần thiết. Chỉ cần trở thành một bánh răng trong guồng xoay Vương quốc đã là quá đủ. Bất kể vậy, hoàng hậu âu cũng là con người, tuy nhiên điều đó thường lại mẫu thuẫn với hình mẫu của một người trị vì đất nước. Cái tính huống mang đầy éo le đó có lẽ chính là trách nhiệm và bổn phận mà Hoàng tộc luôn phải gánh trên vai.

Bản thân Euphie giờ đây cũng có lẽ đã chẳng còn giá trị cốt lõi nào để bấu víu lại nữa. Thời gian cũng không cho phép em ấy kịp tìm ra một “lõi” nào khác cho riêng mình nữa. Hoặc thậm chí chính bản thân Euphie không muốn cố gắng để đạt được điều ấy. Dường như những gì tôi làm đã vô tình sát muối vào vết thương của em ấy mất rồi.

Chỉ là tôi, muốn cho Euphie thấy ước mơ của mình, chỉ muốn cho em ấy biết rằng vẫn còn rất nhiều khả năng để tiến bước. Mặc dù chính Euphie lại không cảm thấy như vậy.

Hmm~. Do dự mất một hồi, tôi nghiêng người tới áp sát vào Euphie.

Euphie nãy giờ vẫn đang đánh mắt láng tránh giờ đây phải nhìn thằng vào mắt tôi. Tôi đưa hai tay áp lên đôi má Euphie và rồi hôn lên trán em ấy.

「......Ế?」

Euphie kêu lên một tiếng sững sờ khi tôi kéo em ấy tới ôm vào ngực mình. Tôi nhẹ nhàng và khẽ nâng niu, vuốt 

「Ngoan, ngoan」

Tôi liên tục lặp lại lời thì thầm bên tai Euphie và khẽ xoa đầu em ấy. Euphie dường như vẫn còn sững sờ tới mức chẳng hề nhúc nhích.

「Em đã luôn cố gắng hết mình rồi mà」

Thật lòng tôi luôn nghĩ rằng Euphie đã rất cố gắng rồi. Em ấy trẻ hơn tôi và cũng chẳng mang một linh hồn tới từ dị giới giống như tôi. Mọi thứ mà em ấy đạt được đều là nhờ nỗ lực và tài năng thuần túy. Euphie hoàn toàn có đủ tư cách để tiếp tục sống và nỗ lực cố gắng cho hình mẫu mà em ấy coi như thể là điều tất yếu đó.

Chẳng tài nào tôi có thể cười nhạo nỗ lực đó được. Giá trị mà những điều đó mang lại chẳng kém cạnh gì niềm đam mê mà tôi dành cho ma học cả. Dẫu rằng có thể bản thân tôi khó mà đồng cảm được, nhưng tôi lại hoàn toàn công nhận những giá trị đó.

「Bởi vì Sophie của chị là một cô bé ngoan đó, mà đã ngoan rồi thì phải được khen thưởng chứ. Hãy cứ ước mong đi, vì điều đó chẳng có gì lạ đâu」

Euphie đã quá cố gắng rồi. Tuy nhiên những nỗ lực đó lại không thể giúp em ấy trở thành con người mà bản thân hằng mong ước được. Dẫu vậy, toàn bộ nỗ lực không phải đều chỉ là vô nghĩa.

Vậy nên, tôi mới dang tay mình ra. Không thể để tài năng của Euphie trở nên uổng phí được. Sẽ chỉ có tiếc nuối nếu phải chứng kiến cảnh em ấy vẫn cứ tiếp tục sụp đổ trong tương lai mà thôi. Chỉ cần Euphie nhìn ra được giấc mơ của tôi, tôi tin rằng Euphie trong tương lai sẽ còn tiến tới những đỉnh cao hơn nữa.

Vậy nên một cô gái đã luôn nỗ lực hết mình thì phải được thưởng chứ. Có lẽ đây chính là điều mà tôi giúp Euphie vẫn có thể được tiếp tục nỗ lực hơn nữa trong tương lai.

「Mọi người ngoài kia đều công nhận cố gắng của em đó. Tất nhiên là vẫn sẽ có người không công nhận Euphie, hoặc cũng có thể chính vì em được công nhận nên họ mới ganh ghét em. Nhưng Euphie à, em không đơn độc đâu. Ít nhất thì chị sẽ luôn ở bên em. Chị sẽ bảo vệ em. Em thấy chị mạnh mẽ lắm mà, đúng không nào?」

「Anis-sama……」

「Fufu, cứ cho là hôn ước đã bị hủy rồi đi, nhưng chẳng phải đáng lẽ Euphie sẽ phải trở thành em gái chị sao. Nếu đã như vậy rồi thì chị sẽ coi Euphie như là em gái mình nhé? Tất nhiên là chị tôn trọng quyết định của em」

Trước nay, đứa trẻ này đã luôn là người phải gánh trọng trách bảo vệ. Danh dự, gia tộc và cả tổ quốc. Dẫu vậy mà những người Euphie bảo vệ, giờ đây quay lưng lại với chính em ấy. Vậy thì kẻ nào lại dám đứng ra phàn nàn khi đứa trẻ này được bảo vệ cơ chứ. Đừng mong tôi cho phép bất cứ kẻ nào được làm điều đó.

Chính tôi là người sẽ bảo vệ đứa trẻ này. Euphie không chỉ là pháp sư mà tôi luôn ngưỡng mộ, là người mà tôi luôn hằng tin sẽ đứng trên đỉnh cao của Vương quốc, em ấy còn chính là người mà đáng lẽ phải trở thành em gái tôi.

「Đừng lo lắng nữa. Chị sẽ là người bảo vệ em. Cho đến một ngày Euphie có thể tìm ra được con đường sống cho chính bản thân mình. Chính vì vậy mà ma học mới tồn tại đó. Ma học chính là giấc mộng của chị, chính là công cụ để biến mọi mơ ước có thể trở thành hiện thực đó」

Mong rằng Euphie sẽ hiểu được. Rằng không chỉ có một con đường có thể tới được hạnh phúc. Thậm chí dù là con đường do chính bản thân mình tự quyết cũng được. Bất kể dù hạnh phúc đó mang hình hài thế nào, miễn rằng Euphie lại có thể tiến bước cho con đường hạnh phúc của riêng mình đó.

Tôi phải, bảo vệ đứa trẻ này. Tôi coi điều đó như là lẽ đương nhiên. Bảo vệ em ấy cũng đồng nghĩa với việc bảo vệ giấc mơ mà trước nay tôi vẫn chưa thể vươn tới. Một pháp sư được tất cả mọi người công nhận, một pháp sư tuyệt vời có thể khiến ai ai cũng được mỉm cười.

「Hứa rồi đấy nhé. Chắc chắn chị sẽ khiến em hạnh phúc」

Vậy nên, chị sẽ bảo vệ em. Cho đến một ngày chính bản thân em có thể rời xa vòng tay này. Để rồi khi ngày đó trở thành hiện thực, mong rằng hai ta, vẫn có thể cùng nhau sánh bước.

Tôi muốn được chứng kiến tương lai của đứa trẻ này. Chỉ cần nhiêu đấy lý do cũng đã là quá đủ rồi. Chỉ một chút thôi, tôi khẽ siết chặt vòng tay đang ôm lấy Euphie.

Euphie vẫn cứ lặng thinh. Không nói một lời, em ấy cũng vòng tay ra sau lưng và ôm lấy tôi. Để rồi đến khi nhận ra, Euphie đã chìm vào giấc ngủ. Vậy nên, chúng tôi vẫn cứ tiếp tục ôm chặt nhau, không rời.

* * *

「Cái con――」

Một cú nhảy cực mạnh.

「――ĐẦN NÀYーーーー!!!」

Kéo theo đó là cú xông phi với pha xoay người tuyệt đẹp.

Phụ vương tung cú xông phi hoàn hảo vào vị trí ngay chính giữa mặt tôi, khiến cho tôi xoay một vòng giữa không trung, trước khi cả người đập mạnh xuống sàn nhà.

#####

tiến độ: 5/10

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận