Nhỏ Gyaru lẽ ra tỏ tình v...
Nyouro Yuishi Kaga Chisaku
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 3

Giao đoạn: Biểu cảm lo lắng của cậu ấy

6 Bình luận - Độ dài: 1,960 từ - Cập nhật:

Ngồi cạnh Yoshin, được ánh sáng từ cửa sổ chiếu rọi, tôi đang trò chuyện với cậu ấy. Đôi mắt tôi hoàn toàn dán chặt vào cậu.

Chúng tôi nói về tất cả những gì đã tận hưởng trong buổi hẹn hò hôm đó, về chuyện tắm suối nước nóng, về những gì sẽ làm vào ngày mai. Đủ thứ chuyện vặt vãnh, nhưng chuyện nào tôi cũng cảm thấy rất quan trọng. Khi ở bên cậu ấy, tôi luôn có những khoảng thời gian tuyệt vời—dù ở bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu. Điều đó khiến tôi hạnh phúc hơn tất thảy.

Nhưng buổi "hẹn hò" này thực sự đã khiến tôi bất ngờ. Việc đó là một ý tưởng đáng yêu và việc nó khiến tôi bất ngờ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Ý tôi là, Shinobu-san, mẹ của Yoshin, là người đã sắp xếp chuyến đi này cho chúng tôi. Tôi đã nghĩ rằng việc đi du lịch với bố mẹ bạn trai sẽ làm tôi lo lắng hơn, nhưng tôi thực sự không cảm thấy lo lắng chút nào.

Tôi cảm thấy hơi chán nản một chút trên đường đi, nhưng nhờ có Yoshin, tôi mới có thể nhanh chóng vượt qua cảm giác đó. Tất nhiên, đó là lỗi của tôi. Và một khi chuyến đi này kết thúc, chúng tôi sẽ có một tuần cuối cùng ở bên nhau. Thời gian trôi nhanh thật đấy nhỉ.

Không biết mình đã làm đủ để đảm bảo tuần này không phải là tuần cuối cùng của hai đứa chưa nhỉ? Tôi tự hỏi, tay đặt lên cằm khi nhìn vào gương mặt Yoshin. Không biết cậu ấy đang nghĩ gì nhỉ? Cậu ấy có vui khi ở bên mình không, hay thực ra muốn quay lại chơi game hơn? Hàng loạt suy nghĩ lướt qua tâm trí tôi.

Yoshin dường như đã nhận ra tôi đang nhìn chằm chằm, cậu ấy đứng dậy khỏi ghế.

"Cậu khát không, Nanami-san? Tớ đang định đi lấy đồ uống. Cậu muốn uống gì không?"

Dù vừa nãy mới uống sữa, nhưng tôi vẫn hơi khát. Cậu ấy luôn chu đáo như vậy.

"À, cho tớ trà ô long nhé. Nếu họ không có, thì bất kỳ loại trà nào cũng được."

"Hiểu rồi. Vậy có lẽ tớ sẽ gọi một ly soda."

"Soda nghe được đấy. Cậu muốn đổi ngụm không?"

Dù là người thả thính, tôi cảm thấy má mình nóng bừng khi nhớ lại nụ hôn gián tiếp trước đó. Có vẻ như Yoshin cũng suy nghĩ như vậy.

Một trong nhiều điểm quyến rũ của Yoshin là khi cậu ấy đỏ mặt lúc tôi nói những điều như thế này. Dĩ nhiên, tôi cũng phải kìm nén sự xấu hổ bên trong mình. Đôi khi, cậu ấy thậm chí còn đáp trả, nhưng điều đó cũng rất thú vị theo cách riêng. Ôi trời, tôi thực sự đã bị cuốn vào mất rồi.

Không lâu trước đây, Hatsumi và Ayumi đã hỏi tôi có hơi máu M đúng không, nhưng hoàn toàn không phải vậy. Tôi chỉ thực sự thích những phản ứng qua lại của hai đứa. Dù có tưởng tượng theo cách nào thì tôi cũng không phải là đứa máu M đâu.

Ơ, nhưng Yoshin hơi mạnh tay với mình thì… Không, đang nghĩ gì vậy hả tôi ơi?!’Mặt tôi nóng bừng, và tôi tự hỏi liệu Yoshin có nhận ra không, nhưng cậu ấy đã rời đi rồi. Nhìn từ phía sau khi cậu ấy đi mua đồ uống cho hai đứa, tôi nhớ lại những gì cậu ấy đã nói trước đó.

"À, tớ hiểu rồi."

Đó chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng khoảnh khắc nghe thấy cậu ấy nói ra, tôi cảm thấy tim mình như ngừng đập. Tôi đã nói trước chuyến đi rằng được thấy một khía cạnh khác của cậu ấy rất thú vị, nhưng lần này tôi không thể cảm thấy như vậy. Những gì cậu ấy nói và cách cậu ấy nói không hề thú vị chút nào.

Tôi chưa bao giờ nghe thấy giọng nói lạnh lùng, tối tăm, trầm lắng đến vậy—như thứ gì đó đến từ đáy đại dương. Tôi biết chúng tôi chỉ mới hẹn hò được khoảng ba tuần, nhưng lời nói của cậu ấy thiếu đi sự ấm áp thường thấy. Giọng điệu ấy nghe như có chút buồn bã.

Khi nghĩ lại câu trả lời ấy, tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo và đau đớn, như thể có ai đó đã nhét đá vào ngực tôi. Đó là cách duy nhất tôi có thể giải thích cảm giác của mình.

Tuy nhiên, ngay sau đó, Yoshin đã xin lỗi tôi và trở lại bình thường. Ngay bây giờ, tôi cũng không cảm nhận được một chút lạnh lùng nào mà cậu ấy đã tỏa ra. Nếu có thì tôi chỉ cảm thấy mình mới là người nên xin lỗi cậu ấy. Những gì tôi đã nói chắc hẳn đã chạm vào một phần nào đó bên trong mà cậu ấy không muốn ai chạm vào.

Tôi không biết cái phần đó là gì... Thực ra, tôi có biết một chút vì đã được nghe kể chuyện về cậu ấy hồi tiểu học. Tôi chỉ cảm thấy có lỗi vì đã nghe mà không xin phép cậu ấy, nên tôi đã nói cho cậu ấy biết những gì mình nghe được. Có lẽ tôi không nên làm vậy. Đó chỉ là lỡ lời, nhưng giờ đây tôi có chuyện khác để lo lắng.

"Không biết chuyện gì đã xảy ra nhỉ" tôi nói thành tiếng.

Yoshin không nói về quá khứ của cậu ấy. Có vẻ như cậu ấy không muốn nói về nó; nếu có thì có vẻ như cậu ấy thậm chí còn không nhớ. Điều đó làm tôi nhớ đến—

"Hyaa!" tôi hét lên.

Khoảnh khắc tâm trí tôi sắp nắm bắt được suy nghĩ đó, một thứ gì đó lạnh lẽo áp vào cổ tôi.

“Woa, cậu làm tớ sợ đó!"

Cái gì vậy?! Khi tôi quay người lại, tôi thấy Yoshin đang đứng sau lưng tôi với hai chai nhựa trên tay. Cậu ấy dường như cũng ngạc nhiên giống tôi. Tôi đã quá mải tập trung suy nghĩ, nên lỡ phát ra tiếng kêu kỳ lạ mất rồi! Sửa lại bộ yukata của mình, tôi ngước lên nhìn Yoshin, trừng mắt.

"Ừm, tớ chỉ định trả đũa cậu chuyện lúc nãy," cậu ấy lẩm bẩm xin lỗi, ngượng ngùng gãi má. Cậu ấy nói đúng—tôi đã làm điều tương tự với cậu ấy bằng chai sữa. Bực thật chứ! Tất cả những suy nghĩ ban nãy của tôi đã tan biến. Nhưng mà, Yoshin ngồi xuống bên cạnh tôi, rồi đưa cho tôi chai trà.

Khi cậu ấy mở chai, nắp chai phát ra một tiếng tách nhẹ. Nếu tôi hỏi xin cậu ấy một ngụm lúc này, những gì tôi đã làm ban nãy sẽ lặp lại mất. Khi tôi nhìn cậu ấy, má tựa vào nắm tay, Yoshin đặt đồ uống của mình lên một cái bàn gần đó và vươn tay qua đầu. Bộ yukata của cậu ấy hơi mở ra, để lộ ngực—ánh mắt tôi ngay lập tức bị hút vào đó.

Hả? mình đang làm gì vậy chứ? Ngạc nhiên về bản thân, tôi hoảng sợ và nhanh chóng chuyển ánh mắt trở lại khuôn mặt của cậu ấy. Khi mắt chúng tôi chạm nhau, cậu ấy mỉm cười. Cảm thấy tội lỗi về những suy nghĩ không phù hợp của mình, tôi đỏ mặt vì xấu hổ. Nghiêm túc mà nói, tôi đang làm gì vậy?!

Lúc đó tôi bắt đầu tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác của mấy tên con trai khác khi nhìn vào ngực tôi không. Tôi bây giờ mới có thể hiểu được khái niệm ánh mắt con người bị cuốn hút vào bất cứ thứ gì chuyển động. Đúng vậy, tôi nhận ra bây giờ không ai có thể không nhìn chằm chằm khi người khác ăn mặc như thế này.

Mình nên suy nghĩ kỹ hơn về những chuyện như thế này, tôi nghĩ. Có lẽ mình nên che đậy nhiều hơn một chút khi ở trường nhỉ. Không thể đi chỉ trích người khác khi mình cũng hành động như vậy được. Nhưng nhìn bộ đồng phục của mình bây giờ đi—dễ thương chết đi được! Á, rối quá đi. Ồ, hay là hỏi xem Yoshin thích gì, rồi quyết định sau nhỉ.

Nghĩ lại cách mặc đồng phục của mình, tôi quyết định hỏi Yoshin—và đột nhiên đông cứng lại. Một nhóm người quen thuộc lọt vào tầm mắt tôi. Thực sự, tôi cũng chả hiểu vì sao trước đó không phát hiện ra họ nữa. Chắc hẳn là vì tôi chỉ nhìn vào Yoshin. Tôi chắc là cậu ấy cũng chẳng tinh ý hơn tôi, đó có lẽ là lý do tại sao cả hai đều không nhận ra.

Yoshin dường như nhận ra điều gì đó từ biểu cảm trên khuôn mặt tôi, hoặc có lẽ cậu ấy tò mò xem tôi đang nhìn chằm chằm cái gì. Cậu ấy từ từ quay lại, và rồi sững người giống như tôi.

"Tại sao mọi người lại ở đây?" Yoshin hỏi bằng giọng trầm, run rẩy gần như một tiếng rên rỉ. Dù vẫn là trông giọng trầm, nhưng nó không có cảm giác đáng sợ như trước đó. Nghe vậy, tôi mỉm cười gượng gạo với sự nhẹ nhõm.

Khi những người đó nhận ra chúng tôi đã thấy họ, họ vẫy tay chào chúng tôi và mỉm cười. Nụ cười hạnh phúc, rạng rỡ của họ hoàn toàn đối lập với nụ cười cay đắng của chúng tôi. Đúng vậy, có lẽ không cần phải nói đó là ai nhỉ — là bố mẹ chúng tôi.

"Không phải họ đang uống rượu trong phòng riêng sao?" tôi muốn hỏi như vậy. Không chỉ có bố mẹ chúng tôi—ngay cả Saya cũng ở đó. Saya, nụ cười đó là sao vậy? Em không ngủ sao?

Lẽ nào Saya có thể đã nói với bố mẹ chúng tôi rằng Yoshin và tôi đã lẻn ra ngoài rồi không? Tôi thở một hơi thật dài trước kịch bản rất có thể xảy ra đó.

Vì chuyện đã bại lộ, mẹ tôi và mọi người đều đi cùng chúng tôi. Mọi người trừ Saya đều có khuôn mặt đỏ bừng, họ có lẽ đã uống khá nhiều. Mọi người dường như hào hứng hơn bình thường, nghĩa là tôi ngay lập tức biết rằng họ sẽ gây rắc rối.

"Chúng ta có phải đối phó với một đám say xỉn bây giờ ha?"

Nghe vậy, Yoshin bật cười phá lên. Mình vừa nói gì buồn cười lắm sao? Nhận thấy ánh mắt của tôi, Yoshin xin lỗi. "À không, so với lúc cậu say, họ không tệ đến thế đâu."

Nói thế chẳng phải thật kinh khủng sao?! Thì, đúng là mình không nhớ nổi lúc đó mình như thế nào, nhưng mà! Mình phiền phức đến vậy sao? Mình thực sự đã gây khó chịu đến mức đó sao?!

Tôi nhẹ nhõm khi Yoshin đã trở lại bình thường, nhưng tôi cũng hơi khó chịu. Cuối cùng tôi không biết phải phản ứng thế nào và thay vào đó đã đấm cậu ấy bằng cả hai nắm đấm. Tôi có thể cảm nhận được mọi người đang cười chúng tôi khi họ đến gần.

Yoshin, trong lúc bị đấm, liên tục xin lỗi với nụ cười trên môi.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Êk sao hnhu chap này từng có r mà nhỉ, hay là t nhầm. Chứ t là t bt trc nội dung trc khi đọc xog chap á. 🤡
Xem thêm
TRANS
Tfnc
Xem thêm
TRANS
Chậm 4p. Cay thật🐧
Xem thêm