Hãy tìm Cheol Soo
가짜과학자, Nhà khoa học rởm
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Toàn truyện

Chương 08

0 Bình luận - Độ dài: 2,941 từ - Cập nhật:

Cheol Soo lật chăn ra và ngồi dậy. Anh trợn trừng mắt, khuôn mặt đanh cứng lại. Sau một hồi nhìn chằm chằm về khoảng không trước mặt, mắt anh dần thả lỏng. Lúc này, đôi mắt ấy thay vì run lên vì bồn chồn thì lại đang liếc ngang liếc dọc với vẻ ngờ vực. Cheol Soo thử quay đầu ra hai bên. Chuyển động cổ tuy cũng đơ cứng và trúc trắc giống như đồ chơi lên dây cót nhưng vẫn cho phép anh nhìn rõ những thứ bên cạnh mình.

Vẫn là bức tường quen thuộc, bàn học quen thuộc và tủ sách quen thuộc.

Cheol Soo lần lượt nhìn từng đồ vật trong phòng. Phải đến lúc này, anh mới nhớ ra đúng là anh đã ngủ thiếp đi trong căn phòng này tối hôm qua. Sự thật ấy khiến cơ thể của anh trùng xuống như một quá bóng xì hơi. 

“Chẳng lẽ… chỉ là mơ thôi sao?”

Một cơn ác mộng? Hay là ảo giác do bộ não của anh tự tái tạo lại từ ký ức về ngày tận thế?

Không phải. Không thể nào.

Cheol Soo ngay lập tức phủ định lời mình nói. Đó không thể nào chỉ là mơ, mà là một hiện thực khác.

Phải công nhận những gì còn lại trong ký ức của anh vẫn tồn tại vài lỗ hổng hay những đoạn mơ hồ như một giấc mơ. Nhưng ngoài phần ký ức như bị che phủ đằng sau màn sương mù thì anh biết rõ tất cả đều có thật. 

Cũng giống như thời điểm anh đối mặt với tận thế rồi quay về quá khứ vào một tháng trước.

Cheol Soo cảm nhận được rằng mình lại trải qua khoảnh khắc diệt vong một lần nữa. Đã có một lần thì sao lại không thể có lần hai?

Với vẻ mặt nghiêm túc, Cheol Soo lần lượt nhớ lại từng cảnh tượng trong ký ức và biết lúc này mình phải xác nhận một thứ: ngày tháng. Hôm nay là ngày nào?

Điện thoại. Điện thoại của anh đâu mất rồi?

Chẳng biết vì đột nhiên có quá nhiều ký ức ùa về hay do tâm trạng bồn chồn mà Cheol Soo không thể nhớ nổi mình để điện thoại ở đâu. Anh phải lật tung cả phòng lên mới tìm thấy chiếc điện thoại nằm ở dưới đất bên cạnh giường, có lẽ đã rơi xuống khi anh đang ngủ. Anh đoán là lúc ngủ mình vung tay vung chân ghê lắm.

Cheol Soo hít thở thật sâu và nhấn vào nút nguồn của điện thoại. Thông tin ngày tháng ngay lập tức hiện lên màn hình.

Ngày 2 tháng 3. Đã gần một tháng kể từ khi anh quay trở về quá khứ.

Cheol Soo khẽ than thở:

“Thì ra mình không quay về hẳn mốc thời gian đầu…”

Thật đáng tiếc. Nếu được quay về hồi nhỏ giống lần đầu tiên thì anh sẽ không cần phải ngay lập tức quan tâm đến cái kết diệt vong của địa cầu. Và nếu cuộc đời này không phải cơ hội cuối cùng và anh sẽ có thể thử lại lần nữa cho dù thất bại thì sớm muộn anh cũng sẽ thành công thôi. Những ý nghĩ ấy quanh quẩn trong đầu Cheol Soo mãi.

Nhưng Cheol Soo cũng chỉ tiếc nuối một lúc rồi thôi, vì anh nhận ra mình đang quá tham lam. Có thêm một cơ hội nữa đã may mắn lắm rồi, anh nên tập trung suy nghĩ xem nên tận dụng cơ hội bằng cách nào thì hơn. Cheol Soo chẳng việc gì phải tiếc nuối khi cuộc đời không cho anh cơ hội vô hạn, và nếu cứ bận tâm những cơ hội chưa chắc đã tồn tại thì anh sẽ chẳng làm gì ra hồn cả.

Hơn nữa, bây giờ đã có quá nhiều chuyện khiến anh bận lòng. Anh cần phải nhớ lại ký ức về một thế giới khác hiện lên trong đầu anh như báo mộng, suy luận xem mình đã phạm sai lầm ở điểm nào và từ đó ngăn chặn thảm kịch sẽ lại ập đến một lần nữa.

Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, Cheol Soo đưa ra kết luận:

“Không thể đi theo con đường thiên văn học nữa…”

Thế giới thứ hai cho Cheol Soo biết rằng nếu lại trở thành nhà thiên văn học thì anh sẽ chỉ tiến thẳng một đường đến cái kết hủy diệt.

Trong thế giới thứ hai, rõ ràng Cheol Soo đã cảnh báo về mối nguy X1I/RAMA sớm hơn hẳn, nhanh hơn ba năm so với lời cảnh báo ở thế giới thứ nhất. Thế nên anh mới yên tâm rằng loài người chắc hẳn đã có đủ thời gian phòng bị. Và thực tế cũng cho anh thấy rằng họ thực sự đang từng bước chuẩn bị cho thảm kịch. 

Đó là những gì anh nghĩ trước khi nghe lời than vãn của Taek Hoo.

“Lũ chó đẻ đấy…”

Cheol Soo nghiến răng nghiến lợi mà khẽ gầm lên. Nếu có thể, anh chỉ muốn chửi thẳng mặt những kẻ đã đưa ra quyết định ngu ngốc ấy và bắt họ trả giá đắt cho những gì mình đã gây ra.

Nhưng đó vừa là chuyện xảy ra ở tương lai vừa là chuyện đã qua. Hiện tại, ngoài Cheol Soo ra thì không ai biết đến sai lầm của họ cả. Anh cũng không thể bắt bọn chịu trách nhiệm cho tội lỗi mà họ còn chưa gây ra.

Hơn nữa, những chuyện này chẳng có ích gì trong việc ngăn chặn tận thế…

Cheol Soo hít một hơi thật sâu để xoa dịu cơn lửa giận đang sôi sục trong lòng. Bình tĩnh lại nào. Thay vì phí sức để tức giận vì những việc đã qua thì anh nên tập trung tấm trí để tìm cách ngăn chặn cái kết diệt vong của thế giới thì hơn.

Khi tâm trạng đã bình ổn trở lại, Cheol Soo chậm rãi nhớ lại từng sự việc đã xảy ra ở thế giới thứ hai.

Tại sao anh lại thất bại?

Đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là do bị cơ quan đầu não của Cục Viễn thám Vũ trụ Quốc tế cản trở. Nhưng nếu không có bọn họ phá đám thì liệu loài người có thể thành công ngăn cản tiểu hành tinh va vào trái đất hay không? Nghĩ một hồi, Cheol Soo lắc đầu. Không thể nào. Chắc hẳn họ vẫn sẽ thất bại. Cheol Soo nhớ đến lời bộc bạch của Taek Hoo, khi thằng bạn anh thừa nhận rằng phương pháp của họ tuy khả thi về mặt kỹ thuật nhưng để đưa ra thực tiễn thì cần phải có thêm thời gian.

Tuy anh đã cảnh báo rất sớm về sự tồn tại của tiểu hành tinh, sau đó tổ kỹ thuật vẫn thiếu thời gian trầm trọng. Cục Viễn thám Vũ trụ Quốc tế chính thức bắt tay vào phát triển động cơ nhiệt hạch lõi lỏng ngay sau lời cảnh báo của Cheol Soo. Nếu họ bắt đầu nghiên cứu sớm hơn chút nữa thì sẽ thành công chăng? Tuy nhiên…

“Có thêm thời gian tiến hành dự án mà thiếu hụt ngân sách thì cũng chẳng được tích sự gì…”

Anh nghĩ chỉ cần báo sớm hơn ba năm là đủ, nhưng không hề. Cheol Soo nằm dài trên giường, vừa nhìn lên trần nhà tối om vừa lẩm bẩm:

“Để phát hiện ra tiểu hành tinh còn sớm hơn thế…”

Là chuyện bất khả thi. Ba năm đã là khoảng thời gian đạt đến giới hạn của trình độ công nghệ - kỹ thuật hiện có của loài người. Phát hiện của Cheol Soo là thành quả đến từ việc anh tận dụng toàn bộ những kỹ thuật dò tìm thiên thể mà nhân loại phát triển được. Kỹ thuật quan trắc không thể được cải tiến thêm nữa. Cho dù có phát triển trang thiết bị hiện đại thì cũng chỉ đến một mức nào đó mà thôi. Có một cách khả quan hơn là phát triển kính viễn vọng không gian khổng lồ có tính năng tốt hơn hoặc liên kết song song nhiều kính viễn vọng không gian loại nhỏ. Nhưng liệu anh có kêu gọi được ngân sách lớn đủ cho phương án này không? 

Mà dù có ngân sách thì vẫn nảy sinh vấn đề khác. Không phải chỉ cần đưa kính viễn vọng đã cải tiến kỹ năng vào vũ trụ là xong, anh còn phải thuyết phục công chúng để họ dè chừng mối nguy trước mắt nữa. Khi còn trôi nổi ở xa, tiểu hành tinh Rama vẫn chỉ di chuyển không khác gì các tiểu hành tinh bình thường khác, như thể nó chẳng thể gây hại gì cho trái đất. Nhưng một khi đã đến gần mặt trời, nó bắt đầu cởi bỏ lớp ngụy trang và bắt đầu tăng tốc bay thẳng đến trái đất như một con rắn độc nhe nanh vồ con mồi. Phải làm thế nào mới có thể giải thích cho công chúng về đặc tính ấy của Rama đây? Đến cả các chuyên gia trong lĩnh vực đó là nghiên cứu viên của Cục Viễn thám Vũ trụ Quốc tế còn không tin nổi nữa mà.

Cheol Soo ngẫm nghĩ mãi, nhưng chỉ có thể đưa ra kết luận rằng anh hoàn toàn không có cách nào thuyết phục công chúng về mối nguy của tiểu hành tinh cho đến khi nó đã ập đến ngay trước mắt.

Có lẽ nếu anh kích thích lòng tham của đám người trong Cục Viễn thám Vũ trụ Quốc tế thì họ sẽ tiến hành dự án nhanh hơn một chút chăng? Nhưng chắc hẳn cách này cũng sẽ không giúp nhân loại đạt được mục đích cuối cùng, giống như ở thế giới thứ hai vậy.

Cheol Soo đã làm trọn tất cả những gì có thể trong bổn phận của mình. Anh thậm chí còn dò được tiểu hành tinh vào thời kỳ đầu khi còn chưa biết nó sẽ xuất hiện từ hướng nào và cảnh báo về độ nguy hiểm của nó. Để kết quả quan trắc không bị người ta gạt sang một bên, anh còn chăm chỉ làm việc để đạt được nhiều thành tích đáng chú ý và gầy dựng danh tiếng trong giới khoa học. Lời tuyên bố của anh có thể lay động đến cả một tổ chức lớn như Cục Viễn thám Vũ trụ Quốc tế, tuy rằng rốt cuộc anh lại bị chúng lợi dụng.

Nhưng một nhà thiên văn học chỉ có thể làm được đến thế. Sau khi Cục Viễn thám Vũ trụ Quốc tế khởi động dự án ngăn chặn Rama, Cheol Soo không còn nhiều tác dụng nữa, cùng lắm anh chỉ thỉnh thoảng được mời đến để làm người tư vấn chính thức. Bây giờ nghĩ lại, anh nhận ra ngay cả những dịp ấy chẳng qua cũng chỉ là cách chúng làm chút gì đó để đền bù cho việc lợi dụng anh mà thôi. 

Thế nên lần này không thể đi theo con đường thiên văn học nữa. Anh phải tìm kiếm câu trả lời ở lĩnh vực khác thôi. Nhưng phải làm thế nào? Anh phải làm sao mới có thể ngăn chặn tiểu hành tinh đâm vào trái đất?

Có một câu trả lời khá đơn giản, điều đầu tiên hiện lên trong tâm trí Cheol Soo là “tham nhũng”. Chỉ cần trong Cục Viễn thám Vũ trụ Quốc tế vẫn còn đám sâu mọt tham tiền thì thời gian có dài đến mấy cũng không đủ, ngân sách có nhiều đến mấy cũng sẽ cạn kiệt. Tất cả tài nguyên đều sẽ bị bỏ phí, bị sử dụng sai mục đích rồi cứ thế biến mất.

Vậy nếu loại bỏ được hết sâu mọt thì tất cả đều sẽ suôn sẻ sao?

Cheol Soo nghĩ ngợi rồi lắc đầu. Nực cười thay, dự án ngăn chặn tiểu hành tinh được tiến hành lại nhờ vào cơ quan thượng tầng mục ruỗng của Cục Viễn thám Vũ trụ Quốc tế. Nếu bọn họ liêm khiết thì liệu có chịu lắng nghe lời cảnh báo của Cheol Soo không? Chắc chắn không, họ sẽ bỏ ngoài tai cho đến khi mối nguy đã đến gần trước mặt, còn trước đó, họ chỉ nghĩ đây là lời nói nhảm của một nhà khoa học quèn mà thôi.

Đó là lý do cơ quan thượng tầng của Cục Viễn thám Vũ trụ Quốc tế cần phải có những kẻ tham lam như thế. Đương nhiên, nếu cứ để mặc họ muốn làm gì thì làm mãi thì sẽ có lúc họ trở thành chướng ngại vật nên khi nào cần anh phải đuổi họ đi, nhưng không được sớm quá. Nội dung kế hoạch này rất có thể sẽ bị người phụ trách tiếp theo lật lại từ đầu, đặt ra nghi vấn tại sao những người đì trước lại tin vào tuyên bố vô lý (hay ít nhất là có vẻ vô lý vào thời điểm đó) của một nhà khoa học để tiêu tốn tài nguyên vào dự án này. Nếu phát giác hành vi bất chính của nhóm người đi trước, rất có thể dự án sẽ đổ bể ngay tại đây. Vì không muốn cho người ngoài biết nên quan chức cấp cao của Cục sẽ không tuyên bố ngừng dự án ngay lập tức mà chỉ dần phó mặc cho dự án tự sinh tự diệt, bằng cách cắt giảm ngân sách từng chút một và soi mói các chi tiết nhỏ nhất trong kế hoạch của dự án… Một thời gian sau, dự án sẽ tự khắc bị hủy bỏ. Người tiếp nhận sau sẽ luôn tìm điểm yếu của người đi trước để lập công và khẳng định vị thế của bản thân, vì vậy trường hợp trên khả năng cao sẽ xảy ra. 

“Phải trèo cao thôi…”

Chuyện này không hề dễ. Nếu Cheol Soo nắm được toàn bộ tổ chức ấy trong tay thì sẽ chẳng có gì làm khó được anh nữa, nhưng chức vị Cục trưởng Cục Viễn thám Vũ trụ Quốc tế không dễ ngồi đến thế. Thành tựu, kinh nghiệm, hậu thuẫn, và tuổi tác. Muốn ngồi lên ghế Cục trưởng thì anh phải có đủ những điều kiện ấy. Có thể nói Cheol Soo hoàn toàn không có cửa trèo lên vị trí này. Muốn đưa ai đó có thể trở thành con rối trong tay anh lên vị trí ấy thì càng khó. Còn có cách khác là nắm được điểm yếu của một quan chức tham nhũng để bắt ép họ làm theo ý mình, nhưng phương pháp này chưa chắc đã hiệu quả. Chỉ cần một chuyện đi lệch khỏi kế hoạch thôi thì anh sẽ mất mạng khi tiểu hành tinh còn chưa va chạm với trái đất ấy chứ.

Đương nhiên, anh không nhất định phải tham gia tranh đấu chính trị. Nếu anh liên tục đưa ra những thành quả nghiên cứu thực tiễn và dùng chúng làm mồi nhử để gây chú ý với quan chức cấp cao, rất có thể anh sẽ nhận được quyền lực đáng kể và kế hoạch phát triển sẽ không bị cản trở nữa. Anh nên nhắm đến hướng đi này thôi.

Lúc này, Cheol Soo đã thầm quyết tâm rằng anh sẽ từ bỏ con đường thiên văn học, thay vào đó tập trung phát triển động cơ nhiệt hạch lõi lỏng. Lần này, anh đặt cược mạng sống vào chất phóng.

Một mình Taek Hoo chật vật trong quá trình nghiên cứu, nhưng nếu có thêm cả Cheol Soo thì sao? Anh có dự cảm rằng hai người họ sẽ thành công, mà không, không thành công cũng phải thành công.

Ký ức về cuộc đời của một nhà thiên văn học lỗi lạc tiếp thêm sự tự tin cho Cheol Soo. Tuy không nhớ nhiều chi tiết cụ thể, Cheol Soo chỉ cần biết cuộc đời ấy thành công là đủ rồi. Có thêm ký ức cũng chẳng để làm gì cả, dù gì nếu chọn con đường làm kỹ sư cơ khí thì anh sẽ thu thập được kiến thức về một lĩnh vực hoàn toàn khác so với thiên văn học mà thôi.

Nghĩ lại, Cheol Soo nhận ra bản thân khi còn là nhà thiên văn học quá vô trách nhiệm. Đương nhiên là việc phát hiện tiểu hành tinh vào thời kỳ đầu rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất vẫn là bản thân tiểu hành tinh ấy. Đáng lẽ ra anh không nên giao hết mọi việc cho người khác. Lý do “vì khác ngành chuyên môn nên không giúp ích được gì” chỉ là ngụy biện mà thôi. Cheol Soo không nên khoanh tay đứng nhìn và phó mặc mọi chuyện cho ai khác. Là người đã từng trải qua ngày tận thế một lần, đáng lẽ ra anh phải gánh vác trách nhiệm đến cùng.

“Mình phải đích thân gánh vác đến cùng thôi.”

Sự cương quyết bùng lên trong đôi mắt Cheol Soo. Anh quyết tâm sẽ không ngơi nghỉ một giây nào cho đến giây phút cuối cùng. Lần này, anh sẽ không bỏ phí cơ hội nữa đâu.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận