Rebuild World
Nahuse Gin; Cell; Waisshu
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

[LN] Quyển 7 - Siêu nhân [ON GOING]

Chương 203: Thành phố Zegelt

14 Bình luận - Độ dài: 7,779 từ - Cập nhật:

Duck: Đến hẹn lại lên :D Một chút rom? :D 

Nhớ tim, cmt và vote 5 sao ủng hộ trans khoai to nhé :D 

Enjoy!!

--------------------------------------------------------

Vì tối qua đã đi ngủ sớm nên hôm nay Akira tỉnh dậy khi trời còn chưa hửng nắng. Nghĩ rằng đã mất công dậy sớm thế này rồi thì nên đi ngắm bình minh một chút, cậu liền trèo lên nóc của Gigantes III.

Ở trên đó, gió thổi ào ạt từng cơn với tiếng động rít qua cửa như tiếng ai đó đang gào thét, cộng thêm khu vực lối ra vào đang khá tối đã tạo nên một khung cảnh cực kỳ rùng rợn và nguy hiểm. Bình thường chẳng ai lại mạo hiểm đến mức này chỉ để đi ngắm bình minh. Thế nhưng đối với người đã từng có một trận chiến ác liệt tại đây như Akira, thì miễn không có địch thì chỗ đó chẳng khác gì một mặt đất bằng phẳng. Việc thưởng ngoạn bình minh trong hoàn cảnh này chẳng có vấn đề gì với cậu cả.

Nhưng với Hikaru thì đó lại là chuyện lớn.

“Akira! Đừng có buông tay ra đấy nhé!? Tuyệt đối không được buông tay ra đâu đấy!?”

“Biết rồi mà.”

Akira đang ôm chặt lấy Hikaru và Hikaru cũng đang bám chặt lấy Akira. Trông cả hai lúc này chẳng khác nào một cặp chim cu đang ôm ấp nhau đầy tình cảm. Nhưng nét mặt có chút bất đắc dĩ của Akira và biểu cảm cứng đờ vì sợ hãi của Hikaru lại cho thấy rõ rằng hai người không phải tình nhân hay gì cả.

“Nếu cô sợ thế thì hay chúng ta quay về nhé?”

“Không được! Tôi cũng muốn đi xem mà!”

Ban đầu Akira định đi một mình. Nhưng trong lúc chuẩn bị thì Hikaru đã tỉnh dậy và nằng nặc đòi theo cùng.

“Rõ ràng cô đã nói là xem bình minh qua màn hình trong phòng là đủ rồi còn gì.”

“Thì chính cậu đã nói xem như thế nhạt nhẽo lắm mà!? Nếu cậu nói chúng có sự khác biệt đến thế thì tôi cũng muốn trực tiếp nhìn tận mắt để kiểm chứng xem sao chứ!”

Giọng điệu hơi gắt gỏng của Hikaru là để che giấu nỗi sợ hãi trong cô. Akira cũng thừa hiểu điều đó.

“Rồi rồi, tôi biết rồi. Cô cứ bình tĩnh đi. Tôi đang ôm chặt rồi mà, không sao đâu.”

Để Hikaru yên tâm hơn, Akira ôm chặt cô hơn một chút. Nhờ thế mà Hikaru cũng im lặng nghe theo.

“...Ồ, sắp tới rồi này.”

Akira vui vẻ nhìn về phía đường chân trời. Để có cớ đứng tại đây, Hikaru cũng miễn cưỡng nhìn theo.

Nhưng thật ra Hikaru bám theo Akira không phải vì muốn ngắm bình mình, mà là bởi cô không thể để bản thân rời mắt khỏi cậu.

Tuy không có quái vật nhưng trên nóc xe vẫn có một vài Thợ săn đang canh gác. Để tránh những xung đột không cần thiết, cũng như ngăn ngừa các rắc rối có thể phát sinh thì Hikaru muốn theo sát Akira để trông chừng cậu.

Vì lý do đó nên cô mới liều mình leo lên nóc xe, nơi có gió mạnh đến mức như muốn thổi bay cả người và chịu đựng nỗi sợ hãi đến mức chẳng còn chỗ đâu để ngượng ngùng khi cô đang ôm chặt lấy Akira trong tuyệt vọng.

Hiện giờ xung quanh xe cũng không có con quái vật nào. Dù đã xác nhận điều đó xong mới lên đây, nhưng sợ vẫn là sợ. Hikaru thầm nghĩ khi nào Akira ngắm bình minh xong và cảm thấy hài lòng thì cô sẽ lập tức bảo cậu quay về phòng.

Nghĩ vậy, cô nhìn về phía đường chân trời khi trời còn chưa sáng hẳn.

Rồi đằng đó bắt đầu sang dần và mặt trời từ từ nhô lên. Ánh sáng lan toả phía sau đường chân trời rạch ngang qua bóng tối giữa những khe hở của tàn tích xa xăm và dần dần xua tan màn đêm.

Cảnh tượng mặt trời ló rạng giữa vùng đất hoang ấy, dù thứ mà ánh sáng kia phơi bày có là tàn tích của một thời đại huy hoàng đã mất, một nơi chẳng có gì đổi khác kể từ thời Cựu thế giới ấy, vẫn lay đọng và cuốn hút trái tim của bất kỳ ai chứng kiến.

Quả nhiên mất công leo lên đây thế này cũng đáng.

Akira vừa nghĩ vậy vừa ngắm bình minh thì nhận ra dáng vẻ của Hikaru.

Hikaru đã quên đi nỗi sợ hãi khi đứng ở đây và bị thu hút bởi vẻ đẹp của ánh bình minh. Akira thoáng ngạc nhiên nhưng cậu vẫn im lặng và tiếp tục ôm lấy Hikaru để không làm gián đoạn cảm xúc đó.

Chẳng bao lâu, mặt trời đã trồi lên hẳn khỏi đường chân trời và cảnh vật xung quanh dần chuyển sang lúc sáng sớm như mọi ngày.

Thật là một cảnh tượng tuyệt vời.

Hikaru đắm chìm trong dư âm của cảnh tượng ấy. Nhưng rồi cô bỗng thấy Akira đang nhìn mình với vẻ tự hào.

Cô lập tức cảm thấy xấu hổ. Như đang cố che giấu khuôn mặt hơi ửng đỏ, Hikaru lúng túng nói.

“C-Cũng... cũng không tệ. Đúng là đứng xem thế này tốt hơn nhiều so với ở trong phòng nhỉ.”

“Đúng chứ?”

“...Thôi, xem xong rồi thì về thôi! Akira, đi nào!”

“Rồi rồi, biết rồi mà.”

Sự sợ hãi khi đứng ở đây dường như đã không còn trong Hikaru nữa. Tuy trời đã sáng nhưng những cơn gió vẫn đang gầm rú khắp nơi. Akira cứ thế ôm chặt Hikaru rồi cả hai cùng nhau quay trở lại bên trong xe.

Hikaru đã cố dùng hết khí thế của mình để lấn át đi bầu không khí ngượng ngùng. Nỗi sợ hãi khi đứng trên nóc xe giờ đã dịu lại nhờ vào vòng tay vững chãi của Akira. Cảm xúc mãnh liệt trước cảnh bình minh cũng đã lắng xuống. Những gì còn lại trong lòng Hikaru lúc này chỉ là sự xấu hổ khi bị một cậu trai cùng tuổi ôm chặt.

Dù có là Hikaru đi chăng nữa thì cảm giác ngượng ngùng ấy cũng không thể biến mất ngay được, và kể cả khi đã về phòng thì mặt cô vẫn còn đỏ ửng thêm một lúc lâu nữa.

_*_*_*_

Akira tiếp tục làm yêu cầu hộ tống trên nóc xe. Dù hôm qua đã dùng gần hết lượng đạn mang theo, nhưng vì đã thay ba lô trước khi dùng cạn hoàn toàn nên giờ cậu vẫn còn đủ đạn để tiếp tục tham gia yêu cầu.

Khi đang quan sát vùng đất hoang từ trên cao thì phản ứng kẻ địch bất ngờ xuất hiện. Một con quái vật có hình thù quái dị, trông giống như một khẩu đại pháo khổng lồ với phần thân là nòng súng to, ngắn và méo mó. Từ đó mọc ra tay chân như một con châu chấu. Nó vừa mang dáng dấp máy móc, lại vừa giống một sinh vật sống.

Con quái vật hình châu chấu đó bắn khẩu pháo lớn có đường kính hơn ba mét. Quả đạn pháo khổng lồ bắn ra với lực cực mạnh, va chạm vào thành xe của Gigantes III, tạo ra một vụ nổ dữ dội trên lớp giáp trường lực. Tuy vậy, thân xe được bảo vệ bởi lớp giáp tối tân nên hoàn toàn không hề hấn gì trước đòn tấn công đó.

Tiếp đến, con quái lấy đà bằng những chiếc chân mọc ra từ thân, nhảy lên và toan đáp xuống nóc toa xe.

Tuy nhiên Akira lập tức xả đạn tiêu diệt nó ngay giữa không trung. Con quái nổ tung thành từng mảnh và rơi vãi khắp nơi.

Akira lẩm bẩm với vẻ nghi hoặc.

“Hừm… Nếu chỉ thế này thôi thì lũ côn trùng hôm qua còn mạnh hơn nhiều.”

Thường thì càng đi xa về phía Đông thì quái vật càng mạnh. Chiếc xe vẫn tiếp tục tiến về khu vực đó kể cả trong lúc Akira ngủ. Nếu lấy sức mạnh của lũ quái hôm qua làm tiêu chuẩn thì đáng lẽ hôm nay cậu sẽ gặp phải những thứ còn khủng khiếp hơn thế. Vậy mà kẻ địch lần này lại yếu đến kỳ lạ. Sự trái ngược ấy khiến Akira hơi bối rối.

Alpha bình thản giải thích.

[Chỗ này nằm gần vùng ngoại ô của Thành phố nên chắc những con quái vật nào bị xem là mối đe dọa đến khu vực đó đã bị tiêu diệt cả rồi.]

“Ra là thế....”

Akira gật đầu, đồng thời cảm thấy ngạc nhiên trước sức mạnh của con quái vừa rồi, thứ vốn bị xem là “thứ yếu” ở khu vực phía Đông.

Trước khi trở thành một Thợ săn thì Akira đã từng phải vật lộn để tiêu diệt một con quái vật tấn công ở khu ổ chuột chỉ bằng một khẩu súng lục cũ. Con quái đó không đủ mạnh để bị xem là mối nguy hiểm với Thành phố nên chúng được phép tồn tại ở khu vực ngoại ô xung quanh, tức đám quái ấy là chỉ là loại tép riu.

Vậy mà bây giờ một con quái “tép riu” như thế lại mạnh đến vậy ở khu vực này. Nếu đó đã là “tép riu” thì những con “không phải tép riu” sẽ còn mạnh đến mức nàp? Những con bị xem là mối đe dọa cần phải tiêu diệt, những “con quái vật thật sự” ấy, liệu chúng sẽ mạnh đến đâu?

Nhận ra bản thân đang thấy thất vọng chỉ vì đánh bại được một con quái thuộc hàng “tép riu”, Akira đã có chút chủ quan và tự mãn. Cậu lấy lại tinh thần.

“…Tôi đã đi khá xa về phía Đông rồi nhỉ. Cơ mà đây vẫn chưa phải tiền tuyến đâu đúng không? Thế giới quả là rộng lớn thật.”

[Ừ. Thế nên cậu nhớ đừng để bị lừa chỉ vì vừa hạ được một con tép riu thôi đấy nhé.]

“…Ừ.”

Akira mỉm cười khổ sở trước nụ cười đầy ẩn ý của Alpha.

Một lúc sau, Hikaru gọi đến.

[Akira, yêu cầu hộ tống kết thúc rồi. Mau quay về đi. Nếu không về trước khi xe vào Thành phố Zegelt thì sẽ rất phiền phức đấy, nhanh lên nhé.]

“Hiểu rồi. Tôi về ngay đây.”

Vừa trả lời, Akira vừa hướng về lối vào trên nóc xe, đồng thời nhìn ra phía trước. Trong tầm mắt cậu, ở đằng xa, hiện lên hình bóng một Thành phố khổng lồ được bao phủ bởi mái vòm, đó chính là đích đến của Gigantes III.

_*_*_*_

Thành phố Zegelt là khu đô thị được bao phủ hoàn toàn bởi một mái vòm khổng lồ. Phần mái vòm nhô lên khỏi mặt đất bên dưới được xây dựng với cấu trúc là một bức tường phòng thủ giống như Thành phố Kugamayama. Đắp lên phía trên đó là một phần mái hình bán cầu được tạo thành từ một khung kim loại có kết cấu kiểu giàn thép đan xen cùng với các tấm kính trong suốt hình đa diện đều – thứ không hề tồn tại ở khu vực bên ngoài bức tường phòng thủ như khu vực quận dưới của Thành phố Kugamayama. Mọi thứ đều nằm gọn bên trong mái vòm, một Thành phố khép kín hoàn toàn.

Một phần của bức tường phòng thủ khổng lồ ấy đang mở ra để tiếp đón đoàn xe vận chuyển liên Thành phố. Chiếc Gigantes III mà đội Akira đang đi cũng vào bên trong và dừng lại ở một bến xe cực lớn trông như dành riêng cho người khổng lồ vậy.

Trong xe, Hikaru nở nụ cười và quay sang nói với Akira.

“Tới Thành phố Zegelt rồi. Vậy là ta đã đi được nửa chặng đường của yêu cầu hộ tống lần này rồi đấy Akira. Trước hết thì cảm ơn cậu vì đã vất vả nhé.”

“Không có gì. Mới chỉ được nửa đường thôi à. Nhưng nếu mọi chuyện vẫn thuận lợi thế này thì chắc không vấn đề gì đâu. Miễn là còn đủ đạn.”

“Cứ yên tâm đi. Tôi sẽ bổ sung đầy đủ cho cậu. Tôi vẫn cần cậu tiếp tục phát huy trên đường về nữa cơ mà.”

Akira đã dùng hết sạch lượng đạn mang theo chỉ trong chiều đi. Để tránh việc để Akira trở thành hành khách “ngồi chơi xơi nước” trên chiều về, và quan trọng hơn là để bản thân không phải làm người tiếp tế đạn thêm một lần nào nữa, Hikaru quyết tâm sẽ chuẩn bị đầy đủ mọi thứ từ trước.

“Xe sẽ khởi hành vào tối mai. Cho đến lúc đó thì cậu được tự do, nhưng mà xin lỗi nhé Akira, cậu hãy ở yên trong phòng giúp tôi ha. Thật ra hiện giờ đang có một chút rắc rối nếu để cậu vào nội thành. Nếu chỉ ở trong xe thôi thì không sao cả.”

Về cơ bản thì giấy phép vào bên trong bức tường phòng thủ nếu đã được cấp tại một Thành phố thì nó thường cũng có hiệu lực ở các Thành phố khác, miễn nơi ấy hoàn toàn không phải khu vực có liên hệ hay quan hệ thù địch nào với Thành phố cấp phép.

Tuy nhiên, giấy phép mà Akira có được ở Thành phố Kugamayama chỉ là tạm thời. Nếu Kugamayama tự tiện cho rằng giấy phép tạm thời ấy cũng mang đầy đủ quyền hạn ở Thành phố Zegelt thì đó sẽ bị xem là hành động lạm quyền và rất dễ gây ra mâu thuẫn giữa hai Thành phố.

“Để tránh gây ra hiểu lầm kiểu đó thì dù biết là hơi quá đáng, nhưng cậu chịu khó không ra bên ngoài xe giúp tôi nhé.”

Hikaru vừa nói vừa cố gắng thuyết phục Akira. Đáp lại, Akira nhăn mặt khó xử.

“Ừm.... Vậy à.... Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?”

“Cũng không phải là hoàn toàn không thể. Nhưng nếu vì chỉ muốn đi tham quan thôi thì tôi mong cậu hãy từ bỏ ý định đó.”

Trên thực tế, việc để Akira vào Thành phố Zegelt không khó như Hikaru nói.

Ở Thành phố Kugamayama có một khu dân cư bên ngoài bức tường phòng thủ được gọi là khu vực quận dưới. Vì thế nên nếu không được cấp phép vào trong thì người ta vẫn có thể ngủ lại ngoài đó, tất nhiên là trong trường hợp quy định ở khu vực nội thành khắt khe hơn so với những Thành phố khác.

Ngược lại, Thành phố Zegelt lại không có khu dân cư nào như vậy bên ngoài bức tường. Nếu từ chối cho Thợ săn vào bên trong thì chẳng khác nào bắt họ phải cắm trại giữa một khu vực đầy rẫy quái vật ngoài kia. Thành ra, trừ khi đối tượng xét đến có tiền án nghiêm trọng thì việc cấp phép vào bên trong thường rất dễ dàng và chỉ cần một vài thủ tục đơn giản.

Hikaru cũng hiểu rõ điều đó. Tuy nhiên cô đã cố tình không đề cập tới quy định này và cũng không làm trước thủ tục, tất cả là để bắt Akira chịu khó ở lại trong xe.

Ban đầu lý do chính là để ngăn Akira đi tham quan rồi bị trễ giờ lên xe. Nhưng giờ mục đích của cô còn rõ ràng hơn, đó là ngăn cản cậu tiếp xúc với người ngoài để tránh phát sinh rắc rối. Chính vì thế nên nếu lý do chỉ là “tham quan” thì Hikaru tuyệt đối không định để Akira bước chân ra khỏi xe.

Nhưng Akira lại chẳng hề có ý ra ngoài để dạo chơi như Hikaru đã nghĩ.

“Không, tôi đâu có định đi tham quan. Tôi muốn ra ngoài để mua một chiếc xe máy thôi.”

“...Xe máy hả?”

“Ừ. Vì đây là một Thành phố phía Đông nên tôi nghĩ ở đây chắc chắn sẽ bán mấy con có hiệu suất ngon hơn nhiều.”

Việc mua sắm các trang bị như bộ đồ gia cường thường bị ràng buộc bởi hợp đồng với các công ty hay khu vực quản lý Thợ săn đó, nhưng ô tô và xe máy lại không nằm trong diện đó. Mặt khác, Akira cũng đã mất chiếc xe máy trong cuộc chiến tiêu diệt phe chủ nghĩ Kiến Quốc từ trước đó.

Cậu biết cơ hội trở lại một Thành phố ở khu vực phía Đông này là rất khó. Vì vậy Akira muốn nhân dịp này để tăng cường hoả lực cho bản thân, đồng thời mua một chiếc xe máy cao cấp, loại thường được các Thợ săn mạnh mẽ hoạt động ở khu vực này sử dụng.

Nhờ Hikaru mà Akira đã nhận được các trang bị gia cường gần như miễn phí, vì thế nên hiện giờ tài chính của cậu đang khá dư dả. Đồ dùng cho Thợ săn ở Thành phố này chắc chắn sẽ rất đắt đỏ, nhưng nếu chỉ mua một chiếc xe máy thôi thì chắc vẫn nằm trong khả năng. Akira giải thích rõ ràng như vậy.

“À... ra là thế.”

Nghe xong, Hikaru cũng bắt đầu lưỡng lự. Nếu chỉ là đi chơi thì cô còn có thể lấy cớ để ngăn cản. Nhưng nếu hành động ấy bị xem là cản trở Akira chuẩn bị các trang bị cần thiết thì lại là chuyện lớn. Không cẩn thận thì thậm chí cô còn có thể bị Inabe khiển trách.

“À đúng rồi. Tôi thì không nói làm gì nhưng Hikaru thì được mà, đúng không? Dù sao cô cũng là người phụ trách của tôi, thế... cô mua hộ tôi nhé?”

Hikaru càng thêm đắn đo. Đây là một đề xuất rất hợp lý và cô cũng không tìm ra được lý do để từ chối. Nhưng nếu giờ ra ngoài thay Akira thì trong khoảng thời gian đó cô sẽ không thể ở cạnh cậu.

Hikaru không muốn rời mắt khỏi Akira dù chỉ một chút. Vụ việc Melshia đột ngột đến nói chuyện với Akira cũng đã đủ khiến cô cảm thấy nguy hiểm.

Chuyện liên quan đến Udajima cũng chưa thể khẳng định là lo lắng vô cớ. Trừ những tình huống bất khả kháng như đang chiến đấu thì nếu có thể, cô muốn luôn ở bên cạnh để trực tiếp giám sát Akira.

“...Không sao, nếu là vì lý do đó thì tốt hơn hết Akira cứ đi cùng tôi. Chúng ta cũng nên lái xe thử một vòng cho chắc. Tôi sẽ cố điều chỉnh thủ tục để cậu được phép vào Thành phố Zegelt.

“Ồ? Vậy sao? Thật ngại quá. Nếu được vậy thì tốt rồi. Cảm ơn cô nhé.”

“Không sao đâu. Tôi là người phụ trách của cậu cơ mà. Đó là chuyện đương nhiên.”

Trước nụ cười rạng rỡ của Akira, Hikaru cũng mỉm cười nhẹ đáp lại.

Sau đó Hikaru đã hoàn tất việc điều chỉnh với chính quyền Thành phố Zegelt. Tiện thể thì cô cũng đã đặt lịch hẹn với cửa hàng bán xe và quyết định rằng ngày mai cả hai sẽ cùng nhau đến đó.

------

Ngày hôm sau, Akira đã lập tức cùng Hikaru ra ngoài để mua xe máy. Cả hai ngồi bên trong chiếc xe ô tô tự hành với ghế ngồi đối diện nhau, chầm chậm lướt qua Thành phố Zegelt.

Dọc đường, Akira không giấu được sự ngạc nhiên trước quang cảnh bên ngoài và thốt lên.

“Ồ, trông tuyệt thật đấy!”

Ngược lại, Hikaru lại có vẻ không hài lòng.

“Thế à? Với mức này thì cậu cũng thấy ở Kugamayama rồi còn gì?”

“Vậy sao? Nhưng mà ở Kugamayama đâu có mấy thứ bay lượn như thế kia đâu?”

Bên trong mái vòm khổng lồ, xe ô tô bay qua bay lại trên không trung mà chẳng cần cánh. Chúng không di chuyển trên đường vô hình mà là thực sự đang bay. Những máy bay vận chuyển tự động giống với loại Akira từng thấy ở tàn tích Mihazono cũng đang bay lượn trên trời.

“Cơ mà cô nhìn thử xem, mái vòm khổng lồ kia còn thấy được cả bầu trời luôn, tôi nghe nói nó được bảo vệ bằng giáp trường lực siêu mạnh đúng không? Ở chỗ đám côn trùng to đùng bay khắp nơi như này thì mấy thứ đó đúng là cần thiết nhỉ!”

Mái vòm bao trùm toàn bộ Thành phố cao đến mức đứng trên cả nóc của những toà nhà chọc trời bên trong mà ngước nhìn lên cũng chẳng thấy đỉnh. Chính vì không gian bên dưới rộng lớn như vậy mà con người sinh sống ở đây hoàn toàn không có cảm giác tù túng.

Một Thành phố của tương lai. Một Thành phố của Cựu thế giới. Mọi thứ nằm bên trong bức tường khổng lồ. Xe bay trên không trung, những toà nhà ngầu không thể tả và mái vòm khổng lồ.

Hồi còn ở mấy con hẻm chật hẹp của khu ổ chuột, hiểu biết của Akira rất hạn chế, một Thành phố tuyệt vời như vậy cậu chỉ có thể hình dung mơ hồ trong trí tưởng tượng của bản thân.

Nhưng giờ đây, khung cảnh bên trong Thành phố Zegelt rất giống những thứ mà cậu đã từng tưởng tượng. Điều đó khiến Akira không khỏi phấn khích.

Trong khi đó, Hikaru ngày càng khó chịu hơn. Dù vậy, với tư cách là nhân viên của Thành phố Kugamayama và là người phụ trách Akira, cô không thể thể hiện điều đó ra bên ngoài.

Hikaru cố giữ vẻ bình thản, nhưng nội tâm cô vẫn vô tình để lộ ra một chút cảm xúc qua nụ cười có phần gượng gạo. Và Akira nhận ra điều đó.

[...Alpha, Hikaru trông có vẻ không vui, tôi đã nói gì kỳ lạ sao?]

[Chắc là vì cô ấy muốn cậu cũng phản ứng như thế khi thấy Trung khu của Thành phố Kugamayama đó mà.]

[À, ra là vậy.... Nhưng chuyện đó thì....]

[Dù sao thì hôm nay chúng ta đâu có đi tham quan đâu, nên Akira đừng có phấn khích quá như thế nữa.]

[Ừ, cũng phải.]

Akira, người nãy giờ đang dán mặt vào cửa sổ đề ngắm cảnh, liền chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn. Cậu chạm ánh mắt với Hikaru, người đang ngồi phía đối diện.

“À.... Nghĩ lại thì, Trung khu của Thành phố Kugamayama cũng hoành tráng chẳng kém gì chỗ này đâu nhỉ?”

“Cảm ơn cậu nhé. Tôi rất vui.”

Hikaru biết rõ đó chỉ là một lời nịnh nọt trắng trợn. Tuy nghĩ vậy nhưng cô cũng không thấy khó chịu gì, bởi nếu Akira đang cố gắng làm cô vui thì cũng không tệ. Dẫu thế, cô cố gắng nở một nụ cười thân thiện, dù trông nó có hơi gượng gạo.

Thấy vậy Akira im bặt rồi quay mặt nhìn ra bên ngoài. Nhưng giờ cậu chẳng ngắm nghía gì nữa mà chỉ là để tránh ánh mắt của Hikaru.

------

Khi đã tới nơi, Akira và Hikaru lập tức được nhân viên cửa hàng chào đón. Việc họ đến để mua xe máy đã được thông báo trước từ lúc đặt lịch hẹn, nên hiện giờ cả hai đã được dẫn thẳng vào khu trưng bày xe trong cửa hàng.

Đây là một cửa hàng chuyên cung cấp xe cho Thợ săn với cấu trúc như một khu triển lãm lớn trong nhà. Không chỉ có xe máy và ô tô, ở đây còn trưng bày cả xe tăng và vũ khí hình người – các cỗ máy chiến đấu cỡ lớn.

Điều đó có nghĩa là đối với những Thợ săn hoạt động quanh khu vực Thành phố Zegelt, việc những thứ này được đặt cạnh nhau là điều hết sức bình thường. Dù không tới mức xem lái xe tăng cũng không khác gì cầm súng bắn, nhưng cả hai cảm giác ấy cũng đã gần giống nhau rồi.

Với Akira, nếu xe máy được đặt ở một nơi như vậy thì hẳn là hiệu năng của nó rất đáng mong đợi. Nghĩ vậy, Akira đi theo sự hướng dẫn của nhân viên để tới nơi những chiếc xe được đề xuất cho cậu đang xếp hàng chờ sẵn.

“Theo như chúng tôi được biết thì ngân sách của ngài Akira là từ khoảng 3 đến 4 tỷ Aurum. Những mẫu xe này là các sản phẩm mà cửa hàng chúng tôi đặc biệt khuyên dùng trong mức giá đó ạ. Vậy tôi xin phép được lần lượt giới thiệu. Đầu tiên là chiếc này....”

Akira lắng nghe phần giới thiệu của nhân viên với vẻ đầy hứng thú, trong khi đứng bên cạnh, Hikaru vừa nhìn tám chiếc xe máy đang xếp hàng trước mặt, vừa thầm nghĩ.

(Một cái xe máy thôi mà giá thấp nhất cũng là 3 tỷ Aurum đổ lên rồi sao.... Nghĩ lại thì đúng điên rồ thật. Đẳng cấp của Thợ săn hạng cao là đây ư....)

Đó là số tiền đủ để sống như giới tài phiệt. Là con số khiến người ta có thể sống sung túc cả đời mà chẳng còn phải chạy theo đồng tiền nữa. 3 tỷ Aurum đối với người bình thường mà, là một con số vượt quá cả số tiền mà họ có thể kiếm được cả đời.

Thế nhưng với Thợ săn hạng cao, nó chỉ là khoản chi tiêu cho một trang bị duy nhất. Vẫn là số tiền khổng lồ ấy, nhưng giá trị lại hoàn toàn khác biệt.

Nếu một người chọn con đường làm công ăn lương hoặc tự khởi nghiệp để kiếm được chừng đó tiền, thì họ sẽ cần tài năng và may mắn đến mức nào?

Nếu bỏ qua câu chuyện phải đánh đổi bằng cả tính mạng thì có khi con đường trở thành Thợ săn lại là lựa chọn dễ dàng hơn để kiếm được một khoản tiền như thế. Hikaru mơ hồ nghĩ.

(Bảo sao dù năm nào cũng có nhiều người chết, nhưng số kẻ muốn trở thành Thợ săn vẫn chẳng hề giảm....)

Dù nghĩ vậy, nhưng Hikaru vẫn biết một sự thật khác. Người kiếm được nhiều nhất trong “mỏ vàng” mang tên Thợ săn ấy không phải là những kẻ trực tiếp đi săn quái hay thu thập di vật. Mà đó chính là những người bán công cụ làm điều đó cho họ, chẳng hạn như chính nhân viên cửa hàng đang đứng trước mặt cô đây.

Bán chiếc xe máy có giá vượt xa cả mức thu nhập cả đời của một người bình thường cho một Thợ săn đã kiếm đủ tiền để mua nó. Đấy chính là cách mà các công ty vẫn đang kiếm tiền mỗi ngày.

------

Akira đã nghe xong phần giới thiệu về cả tám chiếc xe từ nhân viên cửa hàng.

“Ngài thấy thế nào ạ? Tất cả đều là những mẫu xe mà chúng tôi rất tự tin để giới thiệu cho ngài ạ.”

“...À, xin lỗi nếu câu hỏi này của tôi có hơi kỳ lạ....”

“Không sao ạ. Nếu có bất kỳ thắc mắc nào, xin ngài cứ thoải mái đặt câu hỏi ạ.”

“...Tất cả mấy cái này, đều là... xe máy đúng không?”

“Vâng, đúng vậy ạ. Tất cả đều là xe máy thưa ngài.”

“Chứ nó không phải là mấy kiểu... máy bay cỡ nhỏ hình xe máy à?”

Trong số tám chiếc xe được giới thiệu thì có tới bốn chiếc không hề có lốp. Nhân viên cũng lập tức hiểu ý mà Akira đang đề cập tới.

“Về mặt kỹ thuật thì chúng là xe máy bay thưa ngài. Tuy nhiên tại cửa hàng của chúng tôi, chúng vẫn được phân loại là xe máy ạ. Ngoài ra ở phân khúc này, dù có thiết kế hai bánh đi chăng nữa thì phần lớn những chiếc xe này đều được trang bị khả năng bay và ngược lại, nhiều mẫu thậm chí còn lấy đó làm tính năng chính, còn việc chạy trên đường chỉ là phụ thôi ạ. Vì thế nên theo suy nghĩ của tôi thì bánh xe không nên là yếu tố chính để phân loại cũng như đánh giá ạ.”

“À, thì ra là vậy....”

Akira cũng đã tạm hiểu, nhưng cậu vẫn lẩm bẩm với vẻ khó xử.

[Alpha, cô thấy sao?]

[Tôi thấy lời giải thích không có vấn đề gì cả.]

[V-Vậy à....]

[Còn Akira thì sao, cậu không thích mấy chiếc xe được giới thiệu kia à?]

[Cũng không hẳn là không thích, chỉ là... tôi tới để mua xe máy mà, nhưng họ lại giới thiệu mấy cái trông giống như máy bay dạng xe máy ấy, nên tôi có hơi... lấn cấn.]

Cả những mẫu có gắn bánh xe đối với Akira cũng chẳng khác gì một loại máy bay cỡ nhỏ có thể chạy dưới đất. Thậm chí có chiếc còn gắn thêm cả cánh phụ.

[Nhưng nếu bỏ qua cơ hội mua một chiếc xe hiệu suất cao như thế này thì không đáng đâu. Việc có thể di chuyển linh hoạt theo cả ba chiều không gian nhờ khả năng bay sẽ là một lợi thế rất lớn trong chiến đấu đấy.]

Nếu chỉ đơn thuần là chạy dưới mặt đất thì bánh xe vẫn là lựa chọn tiết kiệm năng lượng. Nhưng nếu phải đi xa đến mức khiến bánh xe trở thành vấn đề thì thà dùng ô tô còn hơn.

Nhưng Akira không định đến đây để mua ô tô nên nên những lo lắng đó cũng không còn cần thiết. Alpha nói thêm.

[Ừm.... Hiểu rồi. Thế để tôi chọn một trong mấy chiếc này vậy. Hừm....]

Dù hơi miễn cưỡng nhưng cậu đành phải chấp nhận điều đó. Với tâm thế như vậy, Akira quay lại nhìn dãy xe trước mặt mình.

Tất nhiên, người nhân viên kia chẳng thể nào biết được nội dung cuộc trò chuyện bằng thần giao cách cảm giữa Akira và Alpha. Nhưng với kinh nghiêm phục vụ Thợ săn lâu năm thì chỉ cần nhìn vẻ mặt của Akira, người nhân viên đó đã dễ dàng đoán ra được nguyên nhân khiến cậu chần chừ. Anh liền đưa ra giải pháp mà trước đấy anh đã áp dụng không biết bao nhiêu lần.

“Thực ra thì phía chúng tôi vẫn còn một mẫu đặc biệt chuyên dụng về khả năng chạy dưới đất chứ không phải bay. Nhưng mẫu xe ấy vẫn có thể di chuyển trong không gian ba chiều ạ. Ngài có muốn thử qua không?”

“Ủa, có loại đấy luôn sao?”

“Dạ vâng. Nhưng nó thuộc kiểu... khá dị biệt và không phải loại thông dụng ạ. Thành thực mà nói thì chúng tôi không khuyến khích khách hàng chọn mẫu này, nhưng nếu ngài muốn trải nghiệm một chiếc xe thực sự tập trung vào khả năng chạy bằng bánh thì nó cũng đáng để thử đấy ạ.”

“À, vậy cho tôi thử nhé.”

“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay ạ.”

Nói xong, nhân viên đó cúi đầu đầy nhã nhặn rồi lập tức bắt tay vào việc chuẩn bị.

------

Trường thử lái trong nhà của cửa hàng rộng đến mức có thể thử cả những vũ khí hình người. Tuy nhiên, để kiểm tra toàn diện hiệu suất của một chiếc xe máy giá hơn 3 tỷ Aurum thì vẫn còn quá chật chội. Nhưng nếu chỉ để chạy thử qua thôi thì hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tại khu vực này, Akira được hướng dẫn đến để thử nghiệm cảm giác lái. Đầu tiên, cậu bắt đầu với chiếc xe bay không bánh để xem sự khác biệt khi điều khiển so với xe máy thông thường.

Khi đã ngồi lên xe và khởi động, thân xe dần trở nên nhẹ hơn và lơ lửng trên không. Tuy nhiên không hề có cảm giác rung lắc hay mất ổn định. Thậm chí Akira còn có tưởng như chiếc xe đang tiếp đất rất chắc chắn, đủ để cậu vừa ngồi vừa bắn súng.

Sau đó, cậu thử nâng độ cao của xe. Việc di chuyển thẳng đứng, việc mà xe hai bánh truyền thống vốn không thể, khiến cậu buột miệng tỏ vẻ thích thú. Tiếp sau đó, cậu bay vòng quanh trường thử. Lên xuống, trái phải, trước sau một cách tự do.

Với dòng xe bay thuộc phân khúc giá này thì hệ thống trợ lái cũng rất xuất sắc. Dù đây là lần đầu tiên trong đời Akira điều khiển một chiếc xe bay, nhưng cậu hoàn toàn không gặp chút trở ngại nào.

Sau khoảng 10 phút thử nghiệm, Akira quay trở lại chỗ người nhân viên và Hikaru.

“Ngài thấy thế nào ạ? Đây là một mẫu xe bay có thiết kế khá tiêu chuẩn. Dù không có điểm gì quá nổi bật, nhưng cũng chính vì thế nên nó đã tránh được những thất bại thường thấy ở các thiết kế có xu hướng mạo hiểm hơn. Tổng thể không có gì quá đặc biệt, nhưng hiệu năng tổng đều đạt chuẩn. Vì thế nên cá nhân tôi cho rằng nó còn đáng tin cậy hơn nhiều so với những mẫu xe “lạ mắt”. Còn chưa kể là nó rất dễ điều khiển nữa đấy ạ.”

“Đúng là dễ điều khiển thật. Cơ mà... tôi vẫn thấy nó không có cảm giác lái của một chiếc xe máy cho lắm. Chắc tôi cần nhiều thời gian hơn để làm quen.”  

“Vâng, đó là điều đương nhiên rồi ạ. Vì đây là xe bay mà. Cảm giác khi lái nó chắc chắn sẽ khác hoàn toàn so với việc điều khiển một chiếc xe hai bánh truyền thống. Vậy thì tiếp theo, xin mời ngài thử chiếc này ạ.”

Vừa nói, nhân viên đó vừa chỉ tay về một chiếc xe máy màu trắng cỡ lớn.

“Sylpheed A3. Sản phẩm này có thể tạo ra bệ đỡ bằng giáp trường lực từ cả hai bánh xe, từ đó giúp người lái di chuyển trên không, nhưng là theo dạng chạy chứ không phải bay đâu ạ. Như tôi đã nói trước đó, đây là một sản phẩm rất “dị biệt”. Nhưng tôi có thể đảm bảo với ngài rằng nó là một chiếc xe máy thực thụ, chứ không phải xe bay đâu ạ.”

Ngay cả Akira khi nhìn vào cũng không thể phủ nhận rằng đó thực sự là một chiếc xe máy. Bộ lốp khổng lồ được gắn trên thân xe màu trắng rõ ràng không phải để làm cảnh hay hỗ trợ cho tính năng bay như các mẫu trước đó. Chiếc xe toát lên một thông điệp rất rõ ràng rằng đây là một cỗ máy được tạo ra để di chuyển bằng bánh.

Akira ngồi lên chiếc Sylpheed A3 và bắt đầu lái thử bằng cách cho xe chạy trên mặt đất như bình thường.

Không có vấn đề gì xảy ra. Mặc dù là một chiếc xe máy cỡ lớn nhưng nó vẫn cho thấy sự nhanh nhẹn và khả năng điều khiển chính xác. Tuy nhiên với Akira, chừng đó vẫn chưa đủ để khiến cậu ngạc nhiên, bởi vì chiếc xe trước của cậu cũng làm được điều tương tự.

Sau đó Akira chuyển sang thử tính năng chạy trên không của xe, và chính điều này đã khiến cậu giật mình kinh ngạc, hay nói đúng hơn là bối rối tới mức hoảng hốt.

“Oái!?”

Lốp xe bắt đầu tạo ra các bệ đỡ bằng giáp trường lực, từ đó một con dốc dẫn lên trời đã được sinh ra. Chiếc xe cứ thế lao lên đoạn đường ấy, nâng thân xe lên cao rồi tiếp tục di chuyển giữa không trung, như thể cậu đang chạy trên một con đường vô hình do chính chiếc xe tạo ra.

Đây không phải là bay.

Mà là sự cưỡng ép khả năng chạy bằng bánh xe, thứ vốn dĩ chỉ áp dụng cho mặt đất, lên không trung bằng cách liên tục tạo ra các mặt phẳng di chuyển từ giáp trường lực. Và đó thực sự là chạy chứ không phải bay.

Akira từng có kinh nghiệm lái xe leo lên một bức tường thẳng đứng, nhưng đó vẫn là chạy trên một mặt phẳng có góc nghiêng khác thường. Lần này thì lại khác hoàn toàn, chuyển động trong không gian vẫn được giữ nguyên cùng với cảm giác lái không khác gì xe máy bình thường.

Cách điều khiển là điều chỉnh việc tạo ra mặt đường ở dưới bánh xe, chứ không phải là đổi hướng giống như xe bay.

Nói cách khác, cách lái này hoàn toàn khác biệt.

Dù hơi bối rối nhưng Akira vẫn có thể xoay sở để không bị ngã rồi đưa xe quay trở lại mặt đất. Cậu nhẹ nhõm thở dài.

“...Thảo nào bị gọi là hàng “dị biệt”.”

Xe bay có khi lại tốt hơn.

Vừa nghĩ vậy và định kết thúc buổi lái thử ở đây thì Akira chợt nghe thấy giọng Alpha vang lên nhẹ nhàng trong đầu.

[Akira. Để tôi lái cho.]

[Hả? À ừ.]

[Trước hết thì tôi sẽ đi thẳng lên nhé.]

Nghe vậy, Akira tưởng tượng đến cảnh xe sẽ chạy dọc theo một bức tường thẳng đứng, giống với lần cậu leo lên toà nhà đó.

Nhưng chiếc xe lại giữ nguyên tư thế theo phương nằm ngang của thân xe và di chuyển thẳng đứng lên trời.

Bánh trước và bánh sau như đang leo lên một chiếc cầu thang hình xoắc ốc vô hình và thân xe đang từ từ xoay tròn quanh trục đó khi đi lên.

“Oáiiiiii!?”

[Ta sắp quay một vòng khá lớn đấy. Đừng để bị rơi khỏi xe nhé Akira.]

Tôi đang quay đây rồi còn gì. Khi Akira chưa kịp nghĩ xong thì chiếc xe bắt đầu quay theo chiều dọc quanh bánh trước như một trục quay. Giáp trường lực được tạo thành một vòng tròn hoàn chỉnh bên dưới và cố định bánh trước lại, khiến xe quay vòng tại chỗ liên tục 20 lần.

Ngay sau đó, bánh sau lại trở thành trục quay và tiếp tục quay vòng như vậy.

Khi Akira chưa kịp hoàn hồn thì chiếc xe tiếp tục thay đổi chuyển động. Lần này nó chạy như thể đang đi vòng vòng bên trong một quả cầu trong suốt. Cả chiều dọc lẫn chiều ngang, quay không ngừng nghỉ.

[Alpha!? Cô đang làm cái quái gì vậy hả!?]

[Thì tôi đang lái thử xe mà.]

[Thế này mà gọi là thử á!?]

Trong lúc Akira đang hét lên đầy bất mãn thì chiếc xe bắt đầu chạy vòng quanh bên ngoài quả cầu trong suốt ấy. Và rồi khi lên tới đỉnh quả cầu, nó lại lao thẳng xuống dưới. Alpha đã xoá toàn bộ mặt phẳng trường lực đang nâng đỡ chiếc xe.

Cậu sẽ rơi xuống đất ư, nhưng chuyện đó đã không xảy ra. Chiếc xe lập tức giảm tốc ngay trước khi kịp chạm đất và hạ cánh an toàn. Hệ thống điều khiển của xe đã tạo ra một lớp giáp trường lực yếu từ bánh xe và dùng lực ma sát để làm chậm quá trình rơi.

Akira thở phào một hơi dài đầy mệt mỏi.

[...Alpha. Tôi không biết cô định làm trò gì, nhưng giờ cô hài lòng chưa hả?]

[Ừ, Tôi hài lòng rồi. Akira, chúng ta mua chiếc này đi.]

[...Hả!?]

Akira nhăn mặt phản đối, nhưng Alpha chỉ mỉm cười nhẹ như đang nói rằng “Cậu không có quyền từ chối đâu”. Akira đành thở dài chán nản và chấp nhận số phận.

Đúng lúc đó, nhân viên bán hàng bước lại gần chỗ cậu. Tất nhiên là anh không hề nghĩ rằng Akira vừa lái chiếc xe này một cách điêu luyện. Ngược lại, anh còn cho rằng Akira đã không thể điều khiển được tính năng phức tạp của Sylpheed A3 và khiến hệ thống kiểm soát của xe bị rối loạn, từ đó dẫn tới kiểu lái xe kỳ lạ vừa rồi.

“Ngài thấy thế nào ạ? Như ngài vừa mới trải nghiệm thì đây là một mẫu xe có tính năng chạy trên không có chút hơi... dị biệt ạ. Hiệu năng tuy cực kỳ nổi trội nhưng tôi vẫn không khuyến khích ngài chọn nó ạ. Nếu chỉ dùng xe để chạy dưới mặt đấy thôi thì giá cả sẽ không tương xứng nên cá nhân tôi vẫn muốn đề xuất ngài nên dùng xe bay hơn ạ.”

Từ trước đến nay chưa từng có ai thử chiếc xe này xong mà lại không đổi sang xe bay. Đây là mẫu xe bán ế, nhưng cửa hàng vẫn giữ lại không bán vì nó rất hữu ích trong việc khiến khách hàng chuyển hướng sang các mẫu dễ bán hơn.

Chắc lần này cũng thế rồi. Nhân viên bán hàng ấy cười thầm trong bụng.

Nhưng rồi Akira đáp lại.

“Không, tôi sẽ mua chiếc này.”

“...Hả!?”

Nhân viên kia vô thức buột miệng phản ứng như thể quên luôn bản thân anh chỉ là người bán. Kể cả Hikaru cũng tròn mắt kinh ngạc.

Akira hiểu rõ cảm xúc của họ nên cậu chỉ cười gượng để cố gắng che đậy và lảng sang chuyện khác.

“Ờ thì... tôi là kiểu người rất thích mấy đồ lập dị thế này.”

Chắc chắn là nói dối. Nhưng Akira không thể nói bản thân làm vậy là vì Alpha bảo được nên cậu chỉ còn cách giả vờ đáp thế cho qua chuyện.

“V-Vâng ạ.... Vậy thì xin cho phép tôi được giới thiệu các phụ kiện tuỳ chọn và nâng cấp thêm cho xe ạ. Đầu tiên là....”

Người nhân viên đó lấy lại tinh thần và tiếp tục phần bán hàng của mình.

Dù có là “hàng dị” đến đâu đi nữa, nếu khách hàng đã trải nghiệm thử và quyết định mua thì không thể không bán được.

_*_*_*_

Trên đường trở về Gigantes III sau khi mua xe xong, bầu trời lúc này đã nhuốm màu hoàng hôn. Việc lắp đặt các thiết bị tuỳ chọn cho xe cùng mất kha khá thời gian và khiến thời gian trôi nhanh hơn dự kiến. Chiếc xe máy mà Akira vừa mua đang chạy theo sau ô tô mà cả hai đang ngồi bằng chế độ lái tự động.

Hikaru nhìn chiếc xe đang chạy đằng sau ấy và nói.

“Akira, cậu thật sự thích mấy thứ kỳ quặc như thế à?”

“...Ừ, chắc vậy.”

Dù không phải như thế nhưng Akira cũng không thể phủ nhận. Cậu chỉ đáp lại cụt lủn.

“Thế từ bây giờ, khi nào chuẩn bị trang bị cho cậu thì tôi có nên cân nhắc tới những món đồ kiểu này không?”

“Không, xin cô đừng làm thế.”

“Vậy hả?”

“Ừ. Cô không cần phải quan tâm đâu. Tôi thích mấy đồ kỳ quặc kiểu đó, nhưng cũng có những món nếu không phải kiểu kỳ quặc đó thì tôi lại không thích.”

“...Hừm, tôi hiểu rồi. Dù không rõ lắm, nhưng chắc cậu cũng có những nguyên tắc riêng.”

“Đúng, đúng rồi đấy. Kiểu như thế.”

Ngay cả bản thân Akira cũng không biết nguyên tắc ấy là gì. Người duy nhất biết rõ là Alpha.

[Alpha. Cô có chắc là cái đó ổn thật không vậy?]

Alpha mỉm cười đầy tự tin.

[Ổn chứ. Từ trước đến giờ vẫn thế mà, đúng không?]

[...Ừ, cũng đúng nhỉ.]

Vì Alpha đã nói như vậy. Như mọi khi. Vẫn như bao lần trước đó. Akira dựa vào niềm tin ấy và tạm thời chấp nhận quyết định của mình.

------

Nhân viên cửa hàng đã bán xe máy cho Akira bất giác nhớ lại cậu.

Hầu hết các trang bị tuỳ chọn mà Akira lắp thêm vào xe đều không khỏi khiến anh cảm thấy lạ.

Những món kiểu như cánh tay phụ để lắp vũ khí như súng hay giá đỡ để chở hàng hoá, hay việc thay thế bình năng lượng cỡ lớn có dung lượng cao hơn đủ để cấp phát cho súng lẫn giáp trường lực. Thêm vào đó là hộp tiếp đạn đa năng cỡ lớn được gắn thêm trên xe. Tất cả đều là những thứ mà có rất nhiều Thợ săn yêu cầu.

Tuy nhiên, chỉ có một món duy nhất được trang bị thêm cho chiếc xe khiến anh băn khoăn.

Đó là vũ khí mà anh đã giới thiệu với vẻ nửa đùa nửa thật khi nghĩ rằng “nếu đã chọn cái xe kỳ quặc này rồi thì chắc sẽ hợp với nó đấy”.

“Xe kỳ quặc thì gắn thêm vũ khí kỳ quặc. Xem ra chính bản thân cậu ta cũng là một kẻ kỳ quặc chính hiệu rồi.”

Dù ở khu vực phía Đông có rất nhiều loại súng dùng để tiêu diệt quái vật, nhưng vẫn tồn tại những người cố tình chọn cách chiến đấu bằng kiếm hoặc tay không. Trông số những kẻ dị biệt như thế, vẫn có một số ít đủ mạnh để sống sót và không chết vì sự lựa chọn của mình.

Những kẻ dám quay lưng với các lựa chọn an toàn, chính họ là những kẻ sắc bén hơn bất kỳ ai. Sắc bén tới mức có thể xuyên thủng mọi thứ. Tuy có thể gãy. Nhưng cũng có thể mài sắc hơn nữa.

Không biết cậu thiếu niên ấy sẽ sắc bén tới mức nào? Người nhân viên cửa hàng ấy không hiểu sao bản thân lại nghĩ về điều đó.

Bình luận (14)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

14 Bình luận

Không ngầu cho lắm:)))) xe máy không có bánh mà bay bằng động cơ phản lực nhìn ngầu hơn và tối ưu hơn. Riêng việc dùng năng lượng để tạo ra lớp trường lực thôi cũng ngốn kha khá năng lượng khi đang bật chế độ đó rồi. Chả hiểu Alpha nghĩ gì mà cho Akira lấy chiếc đó😂
Xem thêm
Đấy là ông nghĩ thế thôi chứ t thấy con xe Alpha chọn vừa ngầu vừa đa dụng. Cái xe bay thì nhìn khác gì các xe của con Corki trong LOL đâu.
Xem thêm
xe kiểu này có khả năng tạo điểm tựa cho phép tạo ra các điểm bật nhảy mà , nên tuy không linh hoạt và nhanh bằng nhưng xét về khoản cua gấp thì tốt hơn
xe bay tuy nghe hay thật nhưng bay sát mặt đất mà nói thì không hữu dụng lắm do dễ va chạm với địa hình , nhất là các thợ săn ra tàn tích địa hình hiểm trở , nên với người thường thì xe này tuy không hữu dụng nhưng nếu có alpha thì xe này là tốt nhất
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời
Đi mua sắm. Ko có cảm giác như hẹn hò gì cả.
Hikaru said. :))
Xem thêm
Thực sự tôi cx chả thấy j cả đúng là akira rồi :))
Xem thêm
Kc8
Xe này mua ở đâu thế bán tao con
Xem thêm
Kiểu này là lắp lưỡi đao vào xe để đánh cận chiến rồi
Xem thêm
Màn thử xe đọc đã thấy thốn rồi. Như kiểu đi tàu lượn siêu tốc nhưng hardcore hơn.
Xem thêm
Cảm ơn 👍🦆
Xem thêm
Tks trans
Xem thêm