• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Volumes 1

Chương 14: Trỗi Dậy Đi, Hỡi Những Thanh Kiếm Rỉ Sét (2)

5 Bình luận - Độ dài: 3,528 từ - Cập nhật:

Thay vì trả lời, Cassion chỉ vào những cái giỏ trên tay anh ta.

“Ganien - nim, xách cái này giùm tôi.”

Trong mắt Ganien, Cassion như nói rằng, ‘Anh không thể để Ruel - nim sách giỏ, đúng chứ?’, và bị anh ta giao hết giỏ một cách thản nhiên.

“Tạm thời thì chúng ta tách nhau, rồi người tìm ta sau được không?”

Ruel hỏi trước khi quay người lại.

“Đừng lo, tôi có thể tìm thấy ngài, cho dù ngài có bị rơi vào sa mạc đi chăng nữa.”

Nói xong, Cassion lặng lẽ biến mất.

Ruel nhìn anh ta rời đi, sau đó hắn đi theo mấy đứa trẻ.

Hắn đã đi bao lâu rồi nhỉ?

Đột nhiên, bọn trẻ dừng lại và đi tới một nơi đầy ắp nhà mạo hiểm giả và những người lính.

Trước mặt họ là một tòa nhà lớn như được gộp lại từ ba hay bốn tòa nhà.

“Nhà kho này lớn ghê!”

“Hự… Tư dung ta cảm thấy hơi buồn nôn.’

“Ngài Ruel”, Ganien khẽ nói.

Thay vì đáp lại, Ruel chỉ nhìn anh ta.

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt xanh của Ganien, anh ta nâng niu đôi tay cầm của thanh kiếm bên cạnh hông.

“Tôi không nghĩ đó là một tên trộm bình thường đâu.”

“Vậy kẻ đó là gì?”

“Ông ta không mạnh như tôi, nhưng ông ta chắc chắn có thực lực. Nếu trên thang điểm 10 thì người mạng nhất là 10, còn ông ta là 4.”

“Còn ngươi?”

“Tôi là 6”, anh ta khiêm tốn trả lời.

Ganien đã mạnh bằng một con quái vật rồi, Ruel không thể tưởng tượng được người 10 điểm sẽ ra sao nữa.

“Dựa theo thông tin của Ngài, Cassion sẽ nằm giữa 5 và 6. Có lẽ chúng ta sẽ đạt được 7 điểm sức mạnh. Tôi vẫn còn chưa thể hiện những kỹ năng của mình mà.”

Ganien tiếp tục luyên thuyên như thể anh ta tin vào thông tin của hắn.

Ruel đứng hình một khoảng thời gian, ‘Cassion có mạnh đến mức đó không?’

Ruel chỉ muốn Cassion phục vụ mình vì anh ta khá hữu dụng, nhưng hóa ra anh ta khá mạnh.

‘Đúng là một tình huống bất ngờ vui vẻ mà!’

Ruel nhếch mép.

“Anh trai ốm yếu ơi, anh tới đây nhanh nào!”

“Hai anh nhanh lên nào! Em đói rồi.”

Ruel và Ganien tăng tốc một chút khi nghe thấy giọng điệu của mấy đứa nhỏ.

Khi họ di chuyển, Ruel nhìn lại nhà kho lớn một lần nữa.

‘Việc một người có địa vị cao lại can thiệp vào chuyện này có nghĩa rằng, đây không phải chuyện bình thường.’

Cho dù có dính dáng đến quý tộc hay không, cướp nhà kho vốn được tính là phạm tội rồi.

Rõ ràng, những người dám thách thức quyền lực hoặc địa vị của quý tộc (mặc kệ mục đính ban đầu là gì) trộm cướp được là nhờ dân thường.

Khi đám nam tước nâng thuế, khiến sự bực bội của người dân bùng nổ. Đó là thời gian chín muồi để tên cướp hoành hành

‘Điều này không tốt tẹo nào. Mình có linh cảm xấu về chuyện này.’

Một khi ngọn lửa nổi loạn được châm ngòi, không dễ gì để dập nó. Điều này cần được giải quyết trước khi nó bùng nổ.

Ruel cảm thấy thật khôi hài vì chỉ mới điều tra một chút, vậy mà hắn đã phải đối mặt với một biến cố lớn.

Hắn bắt đầu cảm thấy được sức mạnh vĩ đại của hào quang nhân vật chính rồi đấy.

“Ganien, ta không biết nhiều về kiếm, nhưng ta nghe được rằng mỗi người có một lượng khí năng khác nhau. Đúng không?”

“Đúng đó, khí năng như thế nào là dựa bản thân vào người đó.”

Ganien cười nhẹ và thể hiện hết những gì anh ta nghĩ lên mặt.

“Chỉ nhìn là Ngài có thể phân biệt được rồi. Tôi vẫn đang cố tìm cái của bản thân đây.”

“Cảm ơn vì đã giải thích.”

“Vậy chúng ta hãy xem sau nhá. Xong vụ này, tôi muốn nhìn thấy thanh kiếm đã chém một anh hùng sa ngã ra sao.”

“Được thôi.”

Ruel sẽ cho Ganien mượn kiếm. Chuyện này không có gì khó khi hắn vẫn chưa đưa hết bảo gia truyền cho Cassion.

“Bảo vật truyền thừa của Setiria rất nổi tiếng à?”

“Tất nhiên rồi, nó là một trong những lí do tôi muốn đến đây đó”, ánh mắt của Ganien lấp lánh như là một đứa trẻ tìm thấy đồ chơi.

‘Hmm… Nếu nó nổi tiếng như vậy, mình sẽ phải tạo ra một bản sao trước khi tặng cho Cassion thôi', Ruel bận bịu suy nghĩ.

***

“Ông ơi!”

Những đứa trẻ chạy về phía một người đàn ông với những bước đi yếu ớt.

Hừm, đúng là mái tóc ông ta đang biến thành màu trắng, nhưng ông ta vẫn còn quá trẻ để được gọi là ông.

Ruel ngừng nhìn người đàn ông và kiểm tra ngôi làng len lỏi qua những cái cây.

Người mà những đứa trẻ muốn giới thiệu thực sự sống ở khu rừng bên ngoài Làng Sisel.

‘Và nhờ vào họ, mình đã phải dùng Hoheub không biết bao lần trên đường đi.’

‘May là mình chỉ đến để thăm dò thôi đấy.’

Nơi xa dinh thự nhất là nơi tốt nhất để biết được tình hình hiện tại của Siteria.

Tuy nhiên, tại sao một ai đó lại xây dựng một nơi cư trú ở đây, một nơi thậm chí còn không thể coi là một ngôi làng chứ?

“Mấy đứa trở lại rồi à, nhưng những người đó là ai vậy?”

Người đàn ông chào mừng những đứa trẻ lại nhìn chằm chằm vào họ, ông ta thể hiện rõ ràng sự chán nản với người lạ.

Tính giới thiệu về bản thân mình, Ruel suýt vấp té.

Ganien thì vội vàng kéo Ruel và để hắn dựa vào lưng mình.

“...phù.”

Mãi cho đến khi Ganien xác nhận rằng mình đã nghe được tiếng than nhỏ rằng ai đó đang mệt chếtmẹ, anh mới bình tĩnh lại.

“Cháu mang một anh trai ốm yếu theo nè!”

“Anh ấy mua hết Akal của chúng cháu luôn. Anh ấy tốt bụng lắm!”

“Anh ấy ho suốt trên đường đến đây đấy. Cháu sợ lắm.”

Những đứa trẻ giải thích Ruel đã yếu ớt như thế nào trên đường đi mà không biết chuyện gì đã xảy ra.

Ruel không khỏi cảm thất xấu hổ khi nghe người ta kể về mình.

‘Anh không ho nhiều vậy đâu’, Ruel mệt mỏi suy nghĩ.

“Xin lỗi.”

Người đàn ông đi lại gần họ và cúi đầu.

Nó dường như là một lời xin lỗi và lời cảm kích vì sự giúp đỡ của họ, hoặc cũng vì những đứa trẻ đã mang họ về đây.

Sau đó ông ta nhìn lên và soi kỹ Ruel, dường như ông ta nhận ra rằng tình trạng của hắn thực sự không ổn.

“Tôi xin lỗi vì cậu đã tới tận đây, cậu hãy cho phép tôi chiêu đãi cậu như một vị khách nhé.”

Người đàn ông quay lại cùng với những đứa trẻ.

Ganien nhìn chằm chằm vào ông ta, rồi nói với một giọng trầm, “Tôi tìm thấy ông ta rồi.”

Ruel đang lau đi mồ hôi lạnh chợt cười khẽ.

‘Anh ta may mắn đấy.’

***

Ruel ngạc nhiên khi thức dậy với một cái trần nhà lạ hoắc.

“Ngài cuối cùng cũng dậy rồi hả?”

Anh hướng mặt về phía giọng của Cassion và thấy rằng, mình đang nằm trong một căn nhà làm từ gỗ và bùn.

“Tôi biết ngay mà. Ngài kiểu gì cũng bị ngất trên đường đi.”

Khóe miệng anh ta cứ nhếch lên, khiến anh ta trông như đang nén cười.

Ruel nằm ở bên cạnh ôm đầu và lục lại những ký ức cuối cùng. Hắn thậm chí còn nhớ được rằng mình từng thấy một bức tường gỗ.

“Ngươi trở lại khi nào vậy?”, Ruel cau mày hỏi.

“Tầm hai giờ trước. Mấy đứa trẻ đã rất lo lắng đấy. Lúc tôi vừa đến đây, tôi còn nghĩ rằng có ai đó chết cơ.”

“Ngươi tìm được cái gì vậy?”

“Suỵt, có nhiều người tai thính ở đây lắm.”

Khi tôi sắp hỏi về thứ mà anh ta đang muốn nói thì có một tiếng gõ cửa.

“Vào đi.”

Khi cánh cửa mở ra, người đàn ông được cho là trộm nhà kho lớn (người mà những đứa trẻ gọi là ông) đi vào.

“Cậu cảm thấy thế nào rồi?”

“Tôi ổn. Tôi luôn bị như vậy vì sức khỏe kém mà.”

Ruel cố nhấc mình lên và đứng dậy nhưng hắn bị ngăn lại.

“Đừng, cậu cứ nằm đó đi.”

Người đàn ông nhìn thoáng qua Cassion sau đó là Ruel.

Anh ta đứng đây, gãi đầu mình trong sự do dự.

“Chú cứ tự nhiên nói đi.”

“Tôi đã bị mắc kẹt ở đây hơn bốn năm rồi. Tôi phải làm việc cật lực để kiếm ăn, nên tôi học được một ít về thảo dược và nghiên cứu thuốc.”

Khi nhìn thấy sự do dự trên mặt ông ta một lần nữa, Ruel có thể đoán trước những gì sắp xảy ra.

“Tôi không thể chữa bệnh của cậu được vì tôi chỉ mới nghiên cứu trong một khoảng thời gian ngắn. Tôi không thể giữ lời hứa với những đứa trẻ rồi.”

“Không có gì đâu, tôi biết rồi.”

“Vậy được chứ? Dù sao tôi xin lỗi vì không giúp được gì.”

Người đàn ông thở dài. Ruel đưa tay ra.

“Ruel.”

“Tôi là Cheynol.”

Sau khi vẫy tay, mặt Cheynol sáng sủa hơn một chút.

Ruel cố gắng moi thông tin dựa trên sự nuối tiếc của Cheynol.

“Nếu chú không phiền, tôi muốn hỏi chú một câu.”

“Tôi không thể giúp cậu, nên cậu cứ thoải mái hỏi đi.”

“Tại sao lại có một ngôi làng trong rừng vậy, đặc biệt là khi Làng Sisel ở gần đây?”

Vào thời điểm đó, Cassion tiếp cận Cheynol.

“Tôi tên Cassion. Em trai tôi khá yếu, nên tôi hy vọng chú có thể hiểu rằng đây là lần đầu tiên đi chơi xa của em ấy trong gần năm năm qua.”

Ruel nắm chặt tay lại.

‘Tự dưng mình lấy đâu ra thằng anh thế?’

Tuy họ chẳng giống gì nhau, nhưng để có câu trả lời từ Cheynol… hắn vẫn chịu đựng nó.

“...A.”

Trong một khoảnh khắc, lòng trắc ẩn hiện lên trên mặt của Cheynol. Ông ta bắt đầu nói nhỏ.

Ruel còn bổ sung, “... đừng nói vậy, anh lấy lý do đó kỳ lắm, anh hai.” 

“Sẽ ổn thôi, nếu sự tò mò của em cậu được thỏa mãn.”

Cassion cười toe toét với Ruel. Hắn khá chắc, anh ta thích cách gọi đó.

“Vào bốn năm trước, các nam tước trục xuất những người không có khả năng đóng thuế với lý do dọn 'rác'. Khi tôi cưu mang những người không còn nơi để đi, những người họ hợp thành một ngôi làng. Vậy thôi.”

Trong giọng nói của Cheynol, sự căm thù của ông ta đối với các nam tước được thể hiện rõ.

Ruel còn bổ sung như hắn đang đọc suy nghĩ của Cheynol, “Đúng là một đống rác. Nếu những nam tước ấy làm việc sai trái, người đứng đầu Setiria phải can thiệp rồi. Lãnh chúa thật phế khi không làm gì cả… .”

“Không!”

“.....?”

“Một vị vua sẽ trở thành bù nhìn khi ông ấy không có sức mạnh, một lãnh chúa cũng vậy..”, nói rồi, Cheynol đứng dậy.

“Tôi sẽ gọi các cậu khi đến bữa tối. Mọi người cứ thoải mái giải trí cho đến lúc đó nhé.”

“Cái gì vậy?”, Ruel thắc mắc khi nhìn thấy phản ứng của Cheynol.

Cuối cùng thì ông ta đang giận giữ với kẻ nào?

‘Chẳng phải ông ta giận dữ lắm sao? Vậy rốt cuộc, ông ta cảm thấy như thế nào về quý tộc thế?’

Nhiệm vụ của người đứng đầu là ngăn chặn những nam tước khi họ mắc sai lầm. Nên ông ta phải giận lãnh chúa mới đúng chứ?

Trong khi Ruel băn khoăn, Cassion lên tiếng và kéo Ruel trở về thực tế.

“Về việc ai đứng sau nhiệm vụ hiện tại... không liên quan đến các Nam tước tiền nhiệm đâu ạ.”

“Không liên quan sao?”

“Người ta nói rằng, khi một nhiệm vụ được nhận, các 'khách hàng' không còn là Nam tước mà là mạo hiểm giả. Các nhà mạo hiểm muốn khôi phục niềm tin của mọi người sau cái lần kho hàng bị cướp.”

“Ồ…”

Trong khi nói chuyện, Ruel đột nhiên nhớ lại thân phận tào lao mà Cassion cố ý tạo ra.

“Ngươi thích màn kịch của mình không?”

“Vậy tôi có nên gọi Ngài là Lãnh chúa không? Ngài có phần ngây thơ hơn tôi nghĩ đó.”

Ruel đành đổi chủ đề vì hắn biết rằng, Cassion sẽ trở nên sẽ xấu tính nếu tức giận.

“Lý do nhiệm vụ tìm hung thủ vẫn tiếp tục là gì?”

“Người ta nói rằng, do tên trộm hạ thấp giá trị của các mạo hiểm giả. Thành ra, các khách hàng (mạo hiểm giả) cứ liên tục bị thay đổi, nhưng nhiệm vụ vẫn chỉ có một.”

Ruel mắng vào mặt Cassion.

“Cassion, ngươi chểnh mảng công việc đúng không?”

“...Hả?”

“Tên trộm là Cheynol. Tại sao hắn lại gây sự với đám mạo hiểm giả, trong khi kẻ hắn căm ghét là bọn cầm quyền? Rõ ràng, nếu nhiệm vụ biến mất, thì vụ này sẽ tự động lắng xuống..”

‘Làm thế đếch nào mà cậu ta tìm ra được thủ phạm vậy?’, Cassion ngạc nhiên khi nghe được tin tức ấy.

“Hôm nay ta sẽ giải quyết hai chuyện luôn. Gọi Ganien đến đây.”

“Anh ta đang ở giữa cuộc chiến. Nếu chúng ta làm phiền thì anh ta sẽ giận đó.”

‘Có con quỷ nào chết vì nó không thể chiến đấu không? Uả không, bỏ qua Ganien đi, hai người đó vẫn đang chiến đấu có nghĩa là Cheynol khá tài năng để đánh với Ganien.’

Ruel hỏi trong khi nhớ lại điều mà Cassion nói. “Ngươi nói rằng có nhiều mạo hiểm giả, đúng chứ?”

“Đúng vậy. Một nửa người trong thị trấn này biết sử dụng kiếm.”

“Về mặt sức mạnh thì sao?”

“Ngài có thể coi họ là những hiệp sĩ ạ.”

“Các hiệp sĩ…?”

Một trong những kịch bản của bộ tiểu thuyết thoáng qua đầu Ruel trong tích tắc.

‘Hóa ra, Ganien nhận được chức vụ hiệp sĩ của mình khi rời vương quốc Leponia và đến vương quốc Cyronian.’

Sau khi giải quyết được khủng hoảng ở Setirian theo yêu cầu của Ruel, ngay trước khi Ruel chết, những người tự xưng mình là những hiệp sĩ của Setiria xuất hiện.

Nhờ sự sắp xếp tình hình của Ganien ở Setiria. Khi họ nghe rằng đó là yêu cầu cuối cùng của Ruel, họ quyết định đi theo Ganien.

‘Đợi chút, đợi chút.’

Ruel cười lớn khi nhìn cái cửa lớn.

“Ngài Ruel…?”

Cheynol hận những người cầm quyền, nhưng lại bảo vệ khu vực ấy.

   "Một vị vua sẽ trở thành bù nhìn khi ông ta không có sức mạnh, một lãnh chúa cũng vậy."

Những người ý thức được tình huống ở trong gia đình quý tộc mà dân thường hiếm khi để ý.

Những hiệp sĩ quyết định đi theo Ganien theo lời của yêu cầu cuối cùng của Ruel.

Mọi thứ vào đúng vị trí rồi.

‘...Trúng mánh lớn rồi. Đừng nói với mình là họ ở đây nha?’

“Ngài ổn chứ?”

“Gọi Ganien đến đây đi.”

Ruel cười sung sướng như đào được vàng.

“Được rồi.”

Nghĩ rằng chắc hẳn Ruel đã tìm được một manh mối, Cassion đi ra ngoài để gọi Ganien.

Ngay khi Ganien đi vào, mùi mồ hôi tỏa ra khắp căn phòng. Không chắc anh ta đã chiến đấu bao nhiêu lần, nhưng Ganien trưng ra khuôn mặt vui vẻ, sảng khoái.

“Ruel - nim, Ngài biết tôi thích việc đấu tập như thế nào không?”

“Đương nhiên rồi.”

“Vậy, điều gì khiến Ngài ngăn tôi chiến đấu chứ?”

“Hãy tạo ra một mớ hỗn độn dưới danh nghĩa Bích hiệp sĩ đi.”

“Một mớ hỗn độn á…?”

Đó là một từ không hợp với hiệp sĩ.

Tuy nhiên, Ruel không thay đổi lời nói của mình. Thay vào đó, hắn hít sâu vào và ném ra miếng mồi nhử của mình.

“Có lẽ chúng ta nên chiến đấu với những mạo hiểm giả. Ngươi thích đánh nhau mà, đúng không?”

“Tôi thích chứ. Càng có lý do chiến đấu, càng tốt.”

“Thứ nhất, không có mạo hiểm giả nào là mục tiêu mà tên trộm nhắm đến. Thứ hai, ai sẽ là người có lợi khi yêu cầu đó được tiếp tục?”

“Sao ngài chắc là không có mạo hiểm giả nào?”

“Mạo hiểm giả là những người cuồng tiền. Họ thà có tiền và làm đồng minh còn hơn nghèo. Ví dụ, nếu như nếu một kẻ trộm đồi thuê ai đó thì ngươi nghĩ các mạo hiểm giả có xuất hiện không?”

“Đúng là mạo hiểm giả dễ bị dao động thật, họ sẽ không thù dai với tên trộm mà lo đi kiếm tiền”, Ganien gật đầu như bị thuyết phục.

“Vậy Ngài nghĩ tên thủ phạm là ai?”

“Thủ phạm chính là bên trung gian, lí do là vì tiền hoa hồng [note76360]. Những người ở phía trung gian (bên phân phối nhiệm vụ) sẽ hưởng lợi khi mạo hiểm giả hoàn thành nhiệm vụ cấp cao. Cassion, những Nam tước này đưa ra phí hoa hồng bao nhiêu?”

“25%. Thậm chí khi khách hàng có ý thay đổi thì cũng là 25%.”

“Thấy không? 25% là rất lớn đấy. Ta cá là sẽ có đống đồng tiền liên quan, nên là đám Nam tước sẽ thất vọng nhường nào khi yêu cầu đó bị hủy cơ chứ?”

Số tiền hoa hồng là một cây cầu nối giữa khách hàng và những mạo hiểm giả. Nói cách khác, việc nhiệm vụ được hoàn thành hay không là nhờ các mạo hiểm giả tìm kiếm may mắn hết.

Ganien cười lớn. Gương mặt anh ta biến sắc khi nhận ra các yêu cầu được ủy thác bởi một con bò đi theo lợi nhuận.

“Tóm lại, anh đã đi sai đường rồi, đúng chứ?”

“Tất nhiên, tôi sẽ nhân cơ hội này để loại bỏ hết những thói hư, tật xấu của những kẻ bất tài đó.”

-----------------------------------------------

Beta: Chương này khá nhiều chỗ khó hiểu, “Khách hàng” theo ý hiểu của beta là ý nói “Các Nam tước” á;-;

Editor gần đây - Hành sẽ tiếp nối và giải thích vấn đề:

Diễn biến: Khi nam tước tăng thuế và người dân không trả nổi thuế, Cheynol (1 hiệp sĩ về hưu) đã cướp kho hàng và phân phát lương thực.

Phe nam tước điên đầu và thuê mạo hiểm giả, nhưng mạo hiểm giả lại bắt không được Cheynol và bị hạ quy tính.

Câu hỏi chính: Tại sao nhiệm vụ tìm kẻ trộm vẫn còn tiếp tục?

Khi Ruel hỏi nguyên dân có phải là nam tước k, vì họ liên tục giao nhiệm vụ tìm tên trộm (Cheynol), thì Cassion bảo là k liên quan, vì phe điên đầu với tên trộm kho nhất là mạo hiểm giả. Họ đang mất uy tính nên cần phải bắt Cheynol và lấy lại uy tính -> họ trở thành 'khách hàng' của nhiệm vụ này.

Lúc Ruel đặt câu hỏi: Tại sao nhiệm vụ vẫn tiếp tục?, Cassion đáp lại lí do trên -> nguyên nhân là do mạo hiểm giả.

Tuy nhiên, Ruel phản đối. Vì thủ phạm (Cheynol) k ghét mạo hiểm giả, nên tại sao bên mạo hiểm giả bị thiệt hại nặng và biến thành nguyên nhân? Và cái nguyên nhân mới này quá dễ giải quyết (gở bỏ nhiệm vụ là xong) -> Có 1 nguyên nhân khác. 

Đó chính là bên trung gian giữa nam nước và nhà mạo hiểm (bên ủy thác nhiệm vụ). Do nhận được tiền lãi từ 25% phí hoa hồng, nên họ giữ nhiệm vụ này riết. 

Phải nói là bên eng chuyển ý quá gắt nên khá khó hiểu, Hành thêm vào câu hỏi 'vì sao nhiệm vụ vẫn tiếp tục', nếu k thì Cassion sẽ như ông nói gà bà nói vịt, khi Ruel bân khuân về cơn giận của Cheynol và tự nhiên Cassion trả lời vụ khác. Ngoài ra, cái khúc Ruel phản đối nguyên là mạo hiểm giả cũng được giải thích hơi đứt khúc :vv

Ghi chú

[Lên trên]
Phí hoa hồng là khi 1 nhiệm vụ được giao, ngoại trừ người làm nhiệm vụ, bên trung gian cũng nhận đc 1 khoản tiền - Đó là phí hoa hồng.
Phí hoa hồng là khi 1 nhiệm vụ được giao, ngoại trừ người làm nhiệm vụ, bên trung gian cũng nhận đc 1 khoản tiền - Đó là phí hoa hồng.
Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Đoạn 189, mình nghĩ thay "Hãy tạo ra một mớ hỗn độn..." thành "Hãy tạo ra một trận/đợt náo loạn..." thì sẽ rõ nghĩa hơn ấy
Btw, TFNC!
Xem thêm
cảm ơn bạn đã góp ý cho nhóm nè:3
Xem thêm
Thích truyện này thật sự ????
P/s: TFNC!
Xem thêm
ọ yêu trans
Xem thêm
thank trans
Xem thêm