Review Hầm Mộ
Members

“Khi ta nhìn thẳng vào vực thẳm, vực thẳm cũng sẽ nhìn lại ta.”

“Biết đâu được, thứ nhấn chìm con người lại không phải màn đêm, mà là ánh sáng. Chúng ta chọn chạy về phía hi vọng, chọn đối đầu với số phận, chọn thay đổi con đường vận mệnh. Nhưng kết quả, liệu có thay đổi…

Nếu thành công, lỡ đâu đấy chỉ được định trước sẽ thành công. Nếu thất bại, đó liệu có phải bằng chứng cho sự bất lực của con người.

Liệu khi có quyền được lựa chọn, bước ra ánh dương hay nằm trong màn đêm mới là lựa chọn khôn ngoan?”






Okay, câu đầu tiên là của nhà triết học người Đức, Friedrich Nietzsche. Nghe hay đúng không?

Còn câu thứ 2 là do mình chế cháo ra, thấy vớ vẩn cũng đúng thôi. Nó chả có nghĩa gì đâu.

Vậy tại sao mình lại mở đầu bằng việc trích dẫn những câu triết lý như thế, có ý đồ gì à? Ờm thì…

Vì mình muốn đưa ra cái ví dụ 1:1 về việc trích dẫn những câu danh ngôn ngay từ lúc mở đầu. Đây là cách làm của tác M trong bộ Hầm Mộ Nơi Đại Dương Quên Lãng (từ giờ gọi tắt là hầm mộ). Chỉ thế thôi, tác dụng nó ra sao thì tùy mọi người cảm nhận.

 

RỒI, GIỜ THÌ BẮT ĐẦU BÀI REVIEW HẦM MỘ THÔI

 

À nhưng trước hết, bài review này không thuộc khuôn khổ sự kiện give away của tác giả, không phải recap hay kịch bản buổi talkshow ngày 24/8, không nhằm mục đích miệt thị hay công kích bất kỳ ai. Tất cả nội dung của thứ này đều là những đánh giá, nhận xét của riêng mình sau khi đọc hết 40k từ của bản remake, có thể có sai sót, thiếu chuyên môn và mang tính chủ quan. Mọi người hãy lưu ý trước khi xem.

 

K: Nhận xét về Hầm Mộ thì mình có thể tóm gọn lại là “chưa hay”.

Hỏi: Hả, tại sao nó lại chưa hay. Chẳng phải tác phẩm này đã vào đến tận vòng 3 kỳ vote banner vừa rồi à?

K: Mình đang nói về bản remake tính đến lúc mình viết bài review này, chứ không phải là phiên bản được đi tranh banner.

Hỏi: Vậy tệ là tệ ở?

K: Nói ngay đây…

 

TẢ

 

Tả, hay miêu tả, một thứ đã quá quen thuộc với bất kỳ ai đã từng học qua chương trình phổ thông.

Tả giúp cho người đọc có thể dễ hình dung, làm rõ bối cảnh, đối tượng được nhắc đến. Góp phần tạo ra sự sinh động, dễ liên tưởng, liên kết các yếu tố.

Trong nhịp văn, tả là cách kéo chậm nhịp độ, giúp người đọc có thời gian hiểu hơn, tiêu hóa được nội dung.

Tả đúng thật là một phương pháp tốt để show và dẫn dắt thông tin, nhưng tả nhiều, tả lầm tả lốn, tả mà không có mục đích tổng thể rõ ràng lại không hề tốt cho sức khỏe của độc giả một chút nào.

Tin mình đi, việc bị ném một đống hình ảnh quá đỗi chi tiết vào mặt, không rõ nó có quan trọng không, liên tục phải xử lý đống đồ họa chi li đó bằng bộ não không có card đồ họa của mình là cảm giác chẳng mấy thú vị đâu.

Cái này, không biết có nên gọi là tell and tell hay info dump trá hình không nữa.

Tác M của chúng ta đang mắc phải cái lỗi này. Anh gọi nó là “cực tả”, ok, vậy thì anh ấy “cực tả” liên tục, liên tù tì làm mình phải skip cả khối đoạn để giữ bản thân không buồn ngủ.

Các đoạn đó tả thừa, thừa theo nhiều kiểu. 1 số đoạn chỉ cần ít chữ để dựng vibe là đã có thể giúp đọc giả ổn định đọc, nhưng anh lại “cực tả”. Một số đoạn cũng thật sự không cần thiết, nó chẳng đóng góp gì cho bối cảnh và diễn biến hiện tại lắm, và anh vẫn “cực tả”. Một số ý đã được thể hiện ở trên rồi, hoặc đã được “cực tả” ở trên rồi. Nhưng anh vẫn “cực tả”.

Ngoài thừa ra thì còn cả thiếu.

Nghe có vẻ buồn cười, nhưng mình nghiêm túc đấy. Mình chê tả không phải vì mình có thành kiến, mà là vì tả trong Hầm Mộ được thể hiện và hoạt động thật sự non và kỳ cục. Để xem, cảnh tả dường như chỉ đứng im, thiếu tương tác, thiếu cảm xúc, không có tình tiết được lồng vào. Điều này làm cho việc tả của anh rất đều, lê thê, khó nhai với độc giả.

Nhờ đống tả đó mà truyện chậm, rất chậm, chậm ở kiểu tệ chứ ko phải chậm bình thường. Lê thê, dài dòng, nghẹn ở cổ khi đọc. Cái tả này, “cực” thật đó.

Hỏi: nhưng như vậy thì mọi thứ đã được setup ổn thỏa rồi đúng không?

K: thật ra là không…

Như đã nói, việc không lên kế hoạch cho việc tả khiến cho việc trùng thông tin, thiết lập bị bão hòa, 1 màu, đọc giả bỏ qua nhiều chi tiết. Thật sự thì từng ấy chữ đó anh ấy có thể thể hiện được rất nhiều, nhưng anh ấy lại chọn tả, làm dòng chảy thông tin bị loạn và thiếu.

Nhân vật bối cảnh dù được tả rất kỹ lưỡng, nhưng lại thiếu tương tác, sinh động, tình cảm, không có trọng tâm thì đương nhiên sẽ mờ nhạt. Chẳng thể nói là đã được thể hiện tốt.

Gửi anh M, hãy tả đúng trọng tâm, tả những tình tiết quan trọng đến nhân vật và bối cảnh(thứ mà anh đã bỏ qua) và hạn chế tả những thứ chi tiết thừa lại. Tin em đi, văn anh sẽ dễ đọc hơn.

 

KỂ

 

Đã tả rồi thì sẽ đến kể nhỉ?

Nói đúng hơn, thứ mình đang nói đến là cách dẫn dắt người đọc của tác giả.

Nó, cũng tệ.

Như đã nói ở trên, nhịp độ truyện rất chậm. Điều đó dẫn đến 1 chương chẳng có bao nhiêu nội dung. Bạn phải chờ rất lâu để câu chuyện có phát triển, nhưng cái phát triển đó lại có phần gượng gạo, thiếu liên kết.

1 lần nữa, tác M đã xoáy rất kỹ vào các khía cạnh, mọi người cứ tưởng tượng đó là những cái hố sâu, rồi các hố sâu đó chỉ được liên kết với nhau chỉ bằng 1 con hào nong. Tác không hề biết cách “dựng” và “chuyển” cảnh 1 cách hợp lý. Việc dành quá nhiều tài nguyên cho việc tả đã khiến cho liên kết cảnh chẳng hề mượt mà, khiến cho cách câu chuyện diễn ra thiếu thuyết phục và nhất quán. Trùng ý, lập ý, các cảnh vả bôm bốp nhau là chuyện bình thường khi đọc Hầm Ngục.

Tác rất thích việc payoff, rút ra rất nhiều thứ trong lúc viết. Nhưng đã setup được gì đâu?

Câu chuyện thì trì trệ, lề mề. Diễn biến thì kém cân đối, nhiều chỗ thiếu tự nhiên, hợp lý. Giá trị cốt lõi không được thể hiện rõ ràng. Điểm nhìn của ngôi kể không được kiểm soát tốt, nhảy lung tung, khó theo dõi.

Câu văn ngắn đẩy nhịp văn nhanh, nhưng cách kể thì lại đì nhịp độ xuống. Diễn đạt cố tạo vibe gấp gáp, bí ẩn nhưng bị phản tác dụng vì những lỗi mình đã nêu phía trước. Khá kỳ cục, loạn, khó vào cảm xúc….

Thôi thì không nói suông, nếu anh M có ở đây thì hãy trả lời mấy câu hỏi này của em nhé…

Anh định viết kiểu mỗi chương là một khía cạnh của Raizen à? Nếu không tại sao tâm lý, mối quan hệ và tương tác của Raizen từng chương lại biệt lập như vậy? Ở Chap1 em chẳng cảm nhận được Raizen nó chỉ như là 1 thằng rác rưởi, chỉ hơn đám cướp mỗi việc nó chỉ đấm mỗi cướp. Vậy mà sang chap 2 lại ném vào 1 mối quan hệ mà trước đó chẳng có gì báo trước, thằng nhóc tóc đỏ đó là ai, tại sao Raizen lại bứt rứt? Xin lỗi, em không hiểu, nó chưa được setup hay chuẩn bị bất kỳ cái gì, nó chỉ đơn giản là được nhét vào. Vậy tình cảm đó sâu nặng như nào vậy? Đấy là thứ cần show đấy anh, sao anh không show?

Ở cuối chương 1, đoạn kết rất hoành tráng, đột ngột, như thể biến cố đã đến nơi. Good. Mở đầu chương 2, Raizen từ từ, chill, đánh đổ cái vibe đoạn kết đột ngột của chương 1 Trong khi câu chuyện đang liền mạch với nhau đấy. Tại sao vậy? Tại sao có thêm cảnh thằng nhóc bấu víu vào chân Raizen? Kéo trì nhịp độ hay là cho thấy Raizen vẫn còn tính người vậy? Có cần phải sượng như thế không? Chap 1 Raizen đã siêu thiếu tương tác, bị xem là chán đời, thối nát rồi mà cho cái đoạn có vẻ nhân văn này rồi payoff “thằng này cũng giống mình”, bộ không còn thời điểm nào khác ngoài cái lúc gấp gáp ấy à?

Anh viết ngôi 3 hạn tri hay toàn tri vậy? Thằng thủy thủ vô danh anh theo lưng nó mà gạt phắt thằng Raizen khỏi bức tranh là ai vậy? Anh có thể điều hòa việc thay đổi điểm nhìn để giúp em dễ theo dõi hơn không? Anh có thể phối hợp kể tả được không?

Đám nhân vật quần chúng và bối cảnh sao thiếu nhất quán vậy? Vừa lúc nãy căng thẳng, thấy vàng nổi lòng tham, thấy người chết căng thẳng qua chap sau lại nổi lòng tham. Anh có thể thể hiện nhân vật quần chúng bớt như đám npc không? Anh có thể để ý đến tính thống nhất và tự nhiên của bối cảnh không?

Anh có biết cách quản lý nhịp đọc lẫn nhịp cảm xúc không?

Anh có viết dàn ý không?

(...)

Nhìn chung thì cách kể của Hầm Ngục với mình nó không nằm ở mức ổn, nó mắc quá nhiều lỗi, lúc đọc quá khó chịu, đây là phần cần chú ý nhất nếu tác M muốn sửa đổi.



HIỆN SINH

 

Không, hiện sinh không xấu. Đề tài về sự tồn tại, trách nhiệm, lựa chọn,... Là một chủ đề hay. Dù không tự tin rằng mình hiểu rõ hiện sinh, nhưng mình dám nói là mình đã đọc qua nhiều tác phẩm nói về chủ đề này. Có cái mình thích, có cái mình không hiểu nên không thích. <(“)

Vậy còn Hầm Ngục? Ừm, mình không thích, hay ít nhất là không thấy nó sâu sắc.

Như đã nói, tác payoff rất nhiều. Ngay vừa vào đã trích dẫn ngay 1 đoạn hiện sinh. Cứ một chút lại hồi tưởng rồi payoff hiện sinh. Sau đấy lại ngẫm nghĩ rồi payoff hiện sinh. Nhìn về hiện tại, rồi lại nhớ về quá khứ, suy nghĩ…

Quá trình đó lặp đi lặp lại, chiếm phần lớn thời lượng đọc truyện của mình. Mình thắc mắc tại sao Raizen có thể nghĩ nhiều đến thế. Đến cả thành phần tự nhục như mình hay đứa bạn thất tình cũng không đến mức này.

Đùa thế thôi nhưng việc có quá nhiều hồi tưởng, xoáy sâu vào các khía cạnh của liên tục như thế này nó mang hệ quả giống như vụ “tả” ở trên vậy.

Xin hãy học cách kiểm soát, vận dụng, triển khai đúng chỗ và hợp lý nhé. Chứ không thì nó lại lê thê, khó hiểu, buồn ngủ như bây giờ đấy.

 

THOẠI

 

Rất kịch, giả và sượng.

Đây là thứ làm mình bất ngờ nhất bởi nó là cái thấy tệ rõ ràng nhất. Giờ bạn chỉ cần vào 1 chương bất kỳ, chọn một cái thoại bất kỳ là sẽ nhận ra ngay. Tại sao nó lại trông như thế này?

Đáng ra tác phải làm tốt hơn, chăm chút hơn ở phần này mới phải. Nhưng không…

 

NHÂN VẬT

 

Ờm, cái này mình cũng có nói ở trên rồi. Raizen được thể hiện rất kỳ cục, thiếu rõ ràng nhất quán, thiếu tương tác, thiếu điểm tựa tâm lý rõ ràng. Nhân vật phụ cũng thế, nhân vật quần chúng cũng thế.

Thật sự thì với những nguyên liệu đã được chuẩn bị, tác M đã có thể xây dựng ra những nhân vật đầy chiều sâu, có đủ thứ để khai thác và làm đọc giả phải nghĩ và hứng thú. Nhưng không, anh lại chỉ kể, chỉ cố show ra cái mình nghĩ là hay thay vì xây dựng từ móng hay khai thác dần dần. Điều này dẫn đến việc nhân vật thay vì có chiều sâu, đặc sắc thì thì lại trở nên nhạt nhòa, bất hợp lý.

Xin hãy từ từ, dùng tài nguyên vào đúng chỗ anh ạ.

 

Nhìn chung, cái truyện Hầm Mộ Nơi Đại Dương Quên Lãng này có nhiều cái để nói lắm. Truyện quá nhiều vấn đề nếu so với mặt bằng chung của Hako oln chứ chưa nói đến banner oln. Nghe có vẻ đáng buồn và mất lòng nhưng mình thật sự phải nói vậy. 40k từ là đủ nhiều rồi, nhưng anh M vẫn chưa thể hiện được cái gì cả. Mình không biết bản remake này liệu có hay hơn bản trước đó hay không, nhưng chắc rằng với chất lượng này thì tác sẽ có nhiều chuyện để làm nếu muốn đưa câu truyện lên mức ổn đấy.


I out

12 Bình luận

CHỦ THỚT
Thứ này nên nằm ở đây vào ngày hôm kia, nhưng thôi...
Xem thêm
CHỦ THỚT
Wel...
Thôi coi như đây là điếu văn tiễn táng
Rip
Xem thêm
AUTHOR
@THEFT: ủa. Thấy bình thường ông M cũng chịu nghe chê lắm mà ta. Có khi xóa làm lại từ đầu thôi.
Xem thêm
BgK
AUTHOR
TRANS
Giá mà bài này là một quả hưởng ứng trước buổi live thì dzách nhờ. 🐸☕
Xem thêm
AUTHOR
TRANS
AI MASTER
có khi sau live mới biết để mà đọc 1334887482163986493.webp?size=128
Xem thêm
CHỦ THỚT
@Perucia Shunya: nói thế lại oan😓
Dự định đọc từ trc cơ, nhân có buổi GA mới đè cả buổi chiều ra đấy chứ
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
Sao cảm giác bài rv vẫn có phần chưa rõ ràng ấy nhỉ...
Xem thêm
chỗ nào chưa rõ thì chỉ ra luôn để tgia giải đáp chứ bạn
Xem thêm
TRANS
AI MASTER
@Sen Chăm Chỉ: Thiêú dẫn chứng với phần rv thoại viết hơi sơ sài.
Xem thêm
Xem thêm 2 trả lời
Mình cảm ơn bạn nhiều. Có lẽ lần remake này của mình thất bại hoàn toàn rùi, mình sẽ sớm convert lại.
Xem thêm