Trang này, tôi tạo nên là để hỏi. Tôi không hiểu tâm lí hay cảm xúc nhân vật trong bài thơ hay truyện.
Ngoại lệ ở đây...
Được rồi, đó là vấn đề tôi gặp phải. Khi được giao bài tập về môn văn, tôi cảm thấy đầu mình nó mông lung, hay bay bổng không có đá. Tôi không hiểu bất cứ thứ gì, câu hỏi kêu miêu tả cảm xúc nhân vật. Tôi trả lời và sai hết. Không đúng 1 cái nào cả. Có đúng thì nó cũng chỉ là 1 thành tựu nhỏ bé. Mọi thứ mất dần khi tôi chơi không lo học. AI... đó là thứ tôi hay hỏi. Tốt? Có. Xấu? Có.
Đúng vậy, tốt xấu đều có nhưng tâm lí của tôi đang dần bị hao mòn từ sâu bên trong. Như thể tôi bị cái gì gặm mất vậy. Thối não? Có lẽ vậy.
Tôi cảm thấy chán nản về bản thân.
Lảm nhảm đủ rồi... giúp tôi đi, còn 2 tuần cuối cùng trước khi tôi thi 10. Mà văn của tôi chả ra vào đâu.
49 Bình luận
Cách thì cũng giống như mấy bác kia nói: đọc nhiều vào, phân tích rồi so sánh thử. Dựa vào những phân tích sai của mình để sửa lại tư duy phân tích kiểu: tại sao chỗ này mình thấy nhân vật buồn mà đáp án lại là vui. Sửa được thì tốt, không thì ... học thuộc.
Thực tế thì t thấy đa phần không bị phân tích sai, chỉ bị phân tích trật khỏi barem. Phân tích trật thì cũng có điểm của phân tích trật nên cứ tự tin mà viết hết vào.
Còn 2 tuần thì bác cứ đọc, luyện đề gì đó nhiều vào. Ngoài việc thu được kiến thức thì còn lấy về được rất nhiều tự tin. Thay vì sợ có thể sẽ sai mà không dám viết thì tốt hơn hết là viết hết vào mà không quan tâm đúng sai. Ít ra khi cô nhìn vào bài làm thì có thể thấy được chữ "em đã cố gắng hết sức" để tìm chỗ nâng điểm lên :))
Hả? gì cơ? ý kiến cá nhân của hs á? Ở đây chả có hs nào cả chỉ có cô là chấm bài theo mood thôi :)))
Tất cả những phân tích mà bạn được học không hề bắt nguồn từ cái mood nào của giáo viên cả mà đến từ các bậc giáo sư, tiến sĩ trong ngành văn học. Họ dựa vào nhiều thứ từ ngôn ngữ học để mổ xẻ từng chữ từng câu, tìm hiểu vì sao tác giả họ lại dùng con chữ đấy hoặc cách sắp câu có ý nghĩa gì. Họ xét đến cả bối cảnh mà tác giả sáng tác, tư tưởng triết học của họ và nhiều thứ nữa. Vì sao bạn phải học theo đấy? Để tiết kiệm cho học sinh những điều lằng nhằng phía trên và cho họ một cái nhìn tổng thể của tác phẩm. Nếu không có nó, các bạn có thể xuyên tạc các phẩm theo cách nào bạn thích, áp dụng bất kì tư tưởng thời đại nào mà bạn muốn. Khi đó giá trị của tác giả chỉ còn là cái hình in trong cuốn sách của bạn.
Văn không khô khan, khó hiểu. Bạn chỉ chưa thực sự học nó thôi.
1. Nếu bạn học để lấy thành tích: để hiểu cảm xúc của nhân vật thì phải nghiền ngẫm từng con chữ một, hoá thân và tưởng tượng là nhân vật đó, nghĩ ra những thứ mà có khi chính ông tác giả chẳng có ý đồ gì trong đó cả. Tất nhiên, theo cách này bạn chẳng thể nào học kịp đâu, vì mỗi người có 1 trí thông minh riêng, sở trường của bạn không phải là sự đồng cảm, vậy nên bắt con cá phải giỏi leo cây thì phải đợi nó tiến hoá thành khỉ cái đã. Vậy nên... thay vì tự tìm đáp án thì hãy "học vẹt" đi, học thuộc lòng cảm xúc của "sách giải" đưa ra (ko biết thời này gọi là sách gì). Hãy biến thứ cảm xúc có sẵn ấy thành của mình, rồi đọc lại mẫu truyện ấy một lần nữa, chứng thực xem nhân vật ấy có thực như vậy không, sau đó tự cho mình một cái kết luận. (Đây cũng là 1 cách học văn)
2. Nếu bạn chú trọng cái tôi của mình (trân trọng cảm xúc thật): thì cứ mạnh dạn viết theo những gì bạn cảm nhận thôi, đây mới là góc nhìn thật khi đọc một mẫu truyện, họ viết ko "chạm" được bạn chứng tỏ bạn không phải "tệp khách hàng" của tác giả đó, vậy mắc mớ gì phải ép buộc mình phải gồng gánh và nhồi nhét những gì mình không cảm nhận được. Tuy nhiên, bù lại điểm số của bạn sẽ ko cao. Mình cũng chẳng thích cách chấm điểm văn theo kiểu có đáp án như toán. (Ngày xưa mình chỉ chọn cách này thôi)
Mình hay bốc phét nên lưu ý động não sau khi đọcChúc bạn có kỳ thi may mắn!
Theo ý kiến cái nhân của tôi
Do tôi vừa thi thử vào thi 10 nên cũng không tự tin lắm.
Tôi lại không biết cách để miêu tả nó ra hay không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả nó...
Nhưng mà, cái này hơi bị tốn công sức á! Không phải ngày một ngày hai là cái đoạn bạn viết hay lên liền đâu.