Chào mọi người, hôm nay tui rảnh rỗi nên sẽ viết bài review thứ hai trong khuôn khổ các truyện tham gia giải Hako's Banner này. Qua cú sốc tâm lý sau khi review bộ truyện trước (dù bộ đó bay màu rồi), tui đã phải mất một thời gian dài để định hình cảm xúc lại, tránh bị thổ huyết lúc đọc giữa chừng hoặc không buông lời chửi thề. Và bây giờ, qua một hồi ngắm nhìn từng ứng cử viên của các bảng đấu, tui quyết định pick ngay bộ "Hành trình cây thế giới" này để "bón phân" cho nó, để tác giả có những định hướng rõ ràng hơn cho bộ truyện.
1. Tổng quan về truyện
Qua 3 chương đầu bản remake và 4 chương của bản gốc (với lượng nội dung tương ứng nhau để đánh giá) thì câu chuyện bắt đầu bằng việc một cái cây biến dị trong bối cảnh Trái Đất hậu tận thế, bị bỏ hoang đang ngắm nhìn bầu trời và nhìn thấy một con tàu bay xuống từ bầu trời. Sau đó cái cây tên Mộc Hồng Mị đó đã "bay" đến nơi còn tàu rơi và gặp gỡ hai con người gồm một người đàn ông đang bị thương và một người phụ nữ gốc quân đội tên Linh Lung. Hồng Mị và Linh Lung đã có vài cuộc trò chuyện với nhau về tình hình của Trái Đất, về tình hình của người đàn ông kia và vài thứ về khu an toàn trên Trái Đất này. Sau đó là cái cây đi đánh quái sói rồi thêm quái sói từ đâu xuất hiện vây quanh Hồng Mị và Lung Linh để rồi dẫn đến màn tẩu thoát của cả hai thông qua tàu vũ trụ.
Nội dung để đánh giá thì hiện tại chỉ có vậy thôi vì dù gì ngày mai cũng là lúc bắt đầu vote cho bảng B nơi truyện này được xếp vào rồi, nên mình sẽ chỉ nói những gì tác đã và chưa làm được thôi nhé.
II. Những cái hay của truyện
Qua trao đổi thì mình được biết tác chỉ mới viết truyện được khoảng 2 tháng - một khoảng thời gian rất ngắn nhưng mức độ mượt mà của câu văn đã được làm khá tốt. Dù mình đọc thầm hay đọc thành lời cũng không bị hụt hơi, dài dòng, hay khó hiểu nghĩa. Cùng với đó là khả năng miêu tả ở mức chấp nhận được khi có thể giúp người đọc phần nào vẽ ra được bức tranh của khung cảnh trong trí tưởng tượng.
Hồng Mị là điểm sáng nổi bật của truyện, được xây dựng với sự tương phản độc đáo giữa vẻ ngoài ngây thơ (một cô bé 5 tuổi, khao khát hòa nhập với con người) và bản chất biến dị nguy hiểm (giọng nói nội tâm thúc đẩy bản năng săn mồi). Mâu thuẫn này, được thể hiện qua các khoảnh khắc như câu độc thoại này:
‘Tại sao… Tại ta lại muốn làm một kẻ vô hồn chỉ biết ăn và tìm kiếm sức mạnh cơ chứ. Ta không muốn, ta muốn làm một kẻ có cảm xúc. Cút ra khỏi đầu ta ngay.’
Ngoài ra, cùng nhiều easter egg được cài cắm qua mấy câu nói nội tâm của Hồng Mị ở chương mở đầu đã tạo nền tảng vững chắc để phát triển nhân vật chính thành một hình tượng phức tạp và cuốn hút.
Cảnh hành động thì dù chưa có nhiều, nhưng qua màn combat với sói biến dị ở chương 2 remake thì thấy tác cũng làm tương đối ổn, tạo được nhịp điều nhanh cần thiết cho bối cảnh truyện.
III. Những cái dở
Bộ truyện này, theo tui thì nó mắc phải bao cái dở như các bộ newbie khác hay gặp. Nhưng có lẽ là đỡ hơn phần nào.
Đầu tiên, Setup cảnh sơ sài, thiếu chiều sâu và tính độc đáo:
Các bối cảnh trong truyện, như khu an toàn hoang phế hay khu rừng nơi diễn ra trận chiến, được miêu tả ở mức cơ bản, chỉ dừng lại ở những hình ảnh quen thuộc như bóng tối, ánh trăng, hay nền đất lạnh lẽo. Thiếu các chi tiết cụ thể, độc đáo để tạo dấu ấn riêng cho thế giới hậu tận thế, khiến bối cảnh trở nên chung chung, không đủ sức khơi gợi trí tưởng tượng hoặc cảm giác nguy hiểm đặc trưng của thể loại. Những mô tả về môi trường không gắn kết với cảm xúc nhân vật hay cốt truyện, làm giảm khả năng truyền tải không khí u ám cần thiết.
Thứ hai, nội tâm Hồng Mị và Linh Lung khắc họa hời hợt, thiếu chiều sâu:
Với một truyện gắn tác Psychological, nội tâm của Hồng Mị, dù có tiềm năng với mâu thuẫn giữa nhân tính và bản năng biến dị, chỉ được thể hiện qua những cảm xúc chung chung như sợ hãi, tủi thân, hoặc tính toán ngắn ngủi. Những khoảnh khắc nội tâm này thiếu sự phát triển rõ ràng, không cho thấy quá trình chuyển đổi hay đấu tranh sâu sắc, khiến nhân vật chính chưa thực sự tạo được sự đồng cảm hay hấp dẫn với độc giả. Linh Lung, với vai trò một quân nhân dày dạn, có nội tâm xoay quanh sự nghi ngờ và lòng trắc ẩn, nhưng các cảm xúc này được diễn đạt lặp đi lặp lại (như ân hận, thương hại) mà không đi kèm chi tiết cụ thể để làm nổi bật cá tính hay quá khứ của cô. Kết quả là cả hai nhân vật đều thiếu sự phức tạp cần thiết
Ngoài ra, mối quan hệ giữa Hồng Mị và Linh Lung, dù là trọng tâm của truyện (ít nhất trong những chương được xem xét), chưa tạo được sự gắn kết mạnh mẽ hoặc xung đột đáng kể. Các tương tác giữa hai nhân vật chủ yếu là đối thoại một chiều (Hồng Mị đóng vai nạn nhân, Linh Lung nghi ngờ hoặc thương hại) mà không có những khoảnh khắc tương tác để tạo điểm "gãy" trong sự cân bằng giữa thế giới quan của hai người.
Thứ ba, chuyển cảnh và chuyển góc nhìn không mượt, gây gián đoạn:
Đây là thứ có thể thấy rõ nhất ở chương 2 remake, lúc Hồng Mị tự nhiên bay đi kiếm con sói. Tui đã phải đọc đi đọc lại hai, ba lần để kịp rõ được tình tiết. Dù nó không đột ngột, nhưng việc nhân vật chuyển từ hành động này sang hành động khác nó quá nhanh, không kịp để lại mốt dấu ấn gì. Ta có thể thấy rõ điểm yếu của tác khi chuyển từ một đoạn miêu tả bối cảnh sang hành động của nhân vật, không có sự kết nối rõ ràng, khiến độc giả khó theo kịp dòng chảy câu chuyện. Tương tự, chuyển đổi góc nhìn giữa Hồng Mị, Linh Lung, và đôi khi là nhân vật phụ (như con sói) không được xử lý khéo léo, gây cảm giác lộn xộn và làm mất đi sự tập trung vào nhân vật chính.
Thứ tư, câu từ lặp lại nhiều, thiếu sự đa dạng, còn sai chính tả và trình bày:
Đây là lỗi ai cũng gặp, nên cũng chẳng có gì nhiều để nói, chỉ cần tác giả đọc lại những gì mình đã viết vài lần là sẽ tự khắc fix được ngay.
Cuối cùng, Nhân vật phụ (người đàn ông) gần như vô dụng, làm mất cân bằng dàn nhân vật (không khác gì NPC):
Nhân vật phụ, cụ thể là người đàn ông bị thương, là một điểm yếu lớn, gần như không có vai trò ngoài việc làm bối cảnh cho hành động của Hồng Mị và Linh Lung. Anh ta thiếu nội tâm, tính cách, hay bất kỳ tương tác nào đáng kể (Dù có hành động nhưng đọc không khác gì những con npc trong mấy game fps đang act hết), khiến sự hiện diện của anh ta trở nên thừa thãi và không đóng góp vào sự phát triển của cốt truyện. Điều này tạo ra sự mất cân bằng nghiêm trọng trong dàn nhân vật, khiến truyện phụ thuộc quá nhiều vào hai nhân vật chính và thiếu đi sự phong phú cần thiết.
Còn về setup cốt truyện thì chưa nói được gì nhiều vì có lẽ đây là một tác phẩm đi theo style show dần dần về sau nên tui không ý kiến. Và những cái trên cũng là những điểm dở mà mình thấy ở 3 chương đầu bản remake.
IV. Những mẹo cải thiện:
1. Tăng cường tả cảnh, làm rõ bối cảnh hậu tận thế chi tiết tới từng điểm nhỏ
Vấn đề hiện tại: Các bối cảnh trong truyện, như khu an toàn hoang phế hay khu rừng, được miêu tả ở mức cơ bản với các hình ảnh quen thuộc (bóng tối, ánh trăng, nền đất lạnh). Chúng thiếu chi tiết cụ thể, độc đáo để làm nổi bật thế giới hậu tận thế, khiến bối cảnh chưa thực sự sống động hoặc gắn kết với cốt truyện và cảm xúc nhân vật.
Tại sao cần cải thiện: Một bối cảnh hậu tận thế chi tiết, giàu hình ảnh không chỉ giúp độc giả đắm mình vào thế giới truyện mà còn phản ánh trạng thái tâm lý của nhân vật, gợi mở lịch sử của thế giới, và tăng tính kịch tính. Trong thể loại này, bối cảnh thường đóng vai trò như một “nhân vật” phụ, góp phần tạo không khí nguy hiểm và u ám.
Kỹ năng và thủ pháp nghệ thuật để cải thiện:
Miêu tả chọn lọc (Selective Description): Thay vì mô tả mọi thứ, tập trung vào các chi tiết nhỏ nhưng gợi hình, mang ý nghĩa. Ví dụ, thay vì chỉ nói “bóng tối bao trùm,” hãy tả một vật cụ thể như “một chiếc xe đạp gỉ sét nằm nghiêng, bánh xe vẫn quay chậm trong gió.” Thủ pháp này giúp bối cảnh trở nên sống động mà không dài dòng.
Tương phản (Contrast): Sử dụng sự tương phản để làm nổi bật sự tàn phá của thế giới hậu tận thế, như mô tả một bông hoa mọc giữa đống đổ nát hoặc ánh sáng yếu ớt từ một bóng đèn hỏng trong khu an toàn. Điều này tạo chiều sâu và gợi lên cảm giác vừa đẹp vừa bi kịch.
Liên kết bối cảnh với cảm xúc (Environmental Reflection): Dùng bối cảnh để phản ánh nội tâm nhân vật. Ví dụ, khi Hồng Mị cảm thấy cô đơn, mô tả “những bức tường nứt nẻ như đang thì thầm về những ngày đã mất” để gợi lên nỗi buồn của cô.
Gợi mở lịch sử (Implied Backstory): Thêm các chi tiết nhỏ để kể câu chuyện về thế giới trước tận thế, như một tấm biển quảng cáo phai màu hoặc một món đồ chơi trẻ em vỡ vụn, giúp độc giả hình dung sự sụp đổ mà không cần giải thích dài dòng.
2. Sử dụng ngôi thứ ba hạn chế để bộc lộ tối đa cảm nhận của nhân vật
Vấn đề hiện tại: Truyện hiện sử dụng ngôi thứ ba toàn tri, chuyển đổi góc nhìn giữa Hồng Mị, Linh Lung, và đôi khi nhân vật phụ (như con sói) một cách khá tự do, khiến cảm nhận của từng nhân vật chưa được đào sâu. Điều này làm nội tâm của Hồng Mị và Linh Lung đôi lúc chỉ dừng ở mức bề mặt, như cảm giác tủi thân hay nghi ngờ, thiếu chiều sâu để tạo đồng cảm.
Tại sao cần cải thiện: Ngôi thứ ba hạn chế (giới hạn góc nhìn vào một nhân vật chính trong mỗi cảnh) cho phép độc giả đi sâu vào suy nghĩ, cảm xúc, và nhận thức của nhân vật, tạo sự gắn kết mạnh mẽ hơn. Trong truyện của bạn, điều này sẽ giúp làm rõ mâu thuẫn nội tâm của Hồng Mị (nhân tính vs. bản năng) và sự đấu tranh của Linh Lung (nghi ngờ vs. trắc ẩn).
Kỹ năng và thủ pháp nghệ thuật để cải thiện:
Góc nhìn chủ quan (Subjective Point of View): Miêu tả thế giới qua lăng kính của nhân vật, chỉ cho thấy những gì họ nhận thức được, để độc giả cảm nhận rõ cảm xúc và suy nghĩ. Ví dụ, khi Hồng Mị nhìn khu an toàn, chỉ tả những chi tiết cô chú ý (như bóng tối gợi nỗi sợ) thay vì mô tả toàn cảnh.
Luồng ý thức (Stream of Consciousness): Lồng ghép suy nghĩ trực tiếp của nhân vật vào văn bản để bộc lộ nội tâm chân thật. Ví dụ, khi Linh Lung đối diện Hồng Mị, xen kẽ suy nghĩ của cô như “Cô bé này thật sự vô hại, hay chỉ là một cái bẫy?”
Ẩn dụ nội tâm (Internal Metaphor): Dùng hình ảnh ẩn dụ để thể hiện cảm xúc, như mô tả nỗi sợ của Hồng Mị là “một con thú gầm gừ trong lồng ngực” thay vì chỉ nói “cô sợ hãi.”
Đối thoại nội tâm (Internal Dialogue): Cho nhân vật tự tranh luận trong đầu để làm rõ mâu thuẫn, như Hồng Mị nghĩ “Mình muốn ở lại với họ, nhưng nếu mình lộ ra sức mạnh thì sao?”
3. Làm tương tác giữa các nhân vật thoát ra khỏi vùng an toàn
Vấn đề hiện tại: Tương tác giữa Hồng Mị và Linh Lung chủ yếu là hỏi đáp đơn giản hoặc một chiều, như Hồng Mị đóng vai nạn nhân và Linh Lung phản ứng bằng nghi ngờ hoặc thương hại. Các cuộc đối thoại này thiếu sự bất ngờ, xung đột gay gắt, hay chia sẻ cảm xúc chân thật, khiến mối quan hệ chưa thực sự lôi cuốn.
Tại sao cần cải thiện: Trong thể loại hậu tận thế, tương tác nhân vật là yếu tố cốt lõi để xây dựng cảm xúc và xung đột, đặc biệt khi thế giới đầy nguy hiểm buộc các nhân vật phải đối mặt với những lựa chọn khó khăn. Tương tác thoát khỏi vùng an toàn (như tranh cãi, tiết lộ bí mật, hoặc hành động liều lĩnh) sẽ làm mối quan hệ giữa Hồng Mị và Linh Lung trở nên sống động và đáng nhớ.
Kỹ năng và thủ pháp nghệ thuật để cải thiện:
Xung đột trong đối thoại (Dialogue Conflict): Tạo mâu thuẫn trong lời nói để làm nổi bật tính cách và cảm xúc, như một câu hỏi sắc bén hoặc một lời buộc tội khiến đối phương phải phản ứng mạnh.
Hành động thay lời nói (Action as Dialogue): Dùng hành động để thể hiện cảm xúc hoặc mâu thuẫn, như một cử chỉ bất ngờ (Hồng Mị nắm tay Linh Lung) hoặc một hành động liều lĩnh (Linh Lung chĩa súng vào Hồng Mị).
Tiết lộ dần (Gradual Revelation): Để nhân vật hé lộ bí mật hoặc cảm xúc qua đối thoại hoặc hành động, tạo sự bất ngờ và làm sâu sắc mối quan hệ. Ví dụ, Linh Lung có thể vô tình tiết lộ một ký ức đau buồn, khiến Hồng Mị đồng cảm.
Tương phản tính cách (Character Contrast): Nhấn mạnh sự khác biệt giữa Hồng Mị (ngây thơ nhưng nguy hiểm) và Linh Lung (thực tế, nghi ngờ) qua cách họ phản ứng trong đối thoại, tạo sự căng thẳng và thú vị.
4. Làm nhân vật phụ “sống” và có chiều sâu
Vấn đề hiện tại: Nhân vật phụ, như người đàn ông bị thương, hiện chỉ đóng vai trò phông nền, thiếu nội tâm, tính cách, hoặc động cơ rõ ràng. Anh ta gần như không tương tác đáng kể với Hồng Mị hay Linh Lung, khiến dàn nhân vật mất cân bằng và thiếu sự phong phú.
Tại sao cần cải thiện: Nhân vật phụ sống động, dù chỉ xuất hiện ngắn, có thể làm giàu câu chuyện bằng cách hỗ trợ cốt truyện, làm nổi bật nhân vật chính, hoặc tạo thêm xung đột. Trong thể loại hậu tận thế, nhân vật phụ thường đại diện cho các khía cạnh khác nhau của thế giới (như hy vọng, tuyệt vọng, phản bội), giúp truyện trở nên đa chiều hơn.
Kỹ năng và thủ pháp nghệ thuật để cải thiện:
Đặc điểm độc đáo (Distinctive Trait): Tạo cho nhân vật phụ một đặc điểm riêng (như thói quen, giọng nói, hoặc hành động) để họ dễ được nhớ đến. Ví dụ, người đàn ông có thể hay lẩm bẩm một câu châm ngôn quân đội.
Động cơ rõ ràng (Clear Motivation): Dù ngắn, nhân vật phụ cần có lý do hành động, như người đàn ông muốn sống để báo cáo về ma vật, làm hành động của anh ta logic hơn.
Tương tác tạo xung đột (Conflict-Driven Interaction): Để nhân vật phụ tương tác với nhân vật chính theo cách gây mâu thuẫn hoặc bất ngờ, như người đàn ông nghi ngờ Hồng Mị, làm nổi bật sự bí ẩn của cô.
Hồi tưởng ngắn (Micro-Backstory): Dùng một chi tiết nhỏ về quá khứ của nhân vật phụ để tạo chiều sâu, như người đàn ông nhớ về một đồng đội đã mất, giải thích sự cẩn trọng của anh.
V. Tổng kết
Đánh giá vậy cũng dài rồi, tóm lại, tui thấy đây là một bộ truyện của một tác giả hiểu văn chương thật sự là thế nào nhưng kĩ năng còn non. Nếu luyện tập nhiều hơn, chăm chút lại từng câu chữ thì có thể vùng lên rất mạnh như cây đột biến. Cảm ơn các bạn đã đọc đến đây nhé, và theo tui dự đoán, bộ truyện này có thể sẽ thành một trong hai runner up của đợt vòng bảng này nếu tác fix kịp. (À mà, bên cạnh đó, tui vẫn thấy bản gốc nếu lấy để làm cải fix lên sẽ hay hơn bản remake vì những chương sau của bản gốc làm tương đối ổn)
28 Bình luận
sơ🐧Lần nữa cảm ơn anh rất nhiều vì bài viết vừa rồi. Nhờ nó mà em được “đại ca” nhà mình chỉ điểm cho hai điểm yếu nghiêm trọng mà trước đó em chỉ lờ mờ cảm nhận được, chứ chưa thực sự gọi tên được nó ra.
Thứ nhất là ở chương mở đầu — em dùng ngôi thứ nhất nhưng lại chưa kiểm soát tốt góc nhìn. Cái “tôi” chưa thực sự giới hạn trong trải nghiệm cá nhân, mà vẫn để lọt quá nhiều thông tin kiểu toàn cảnh, khiến cho cảm xúc bị loãng, thiếu chiều sâu.
Thứ hai là ở chương sau bản remake — em có miêu tả hành động ổn, nhưng lại thiếu lớp dẫn dắt hoặc gợi ý để người đọc hiểu tại sao nhân vật lại hành động như vậy. Em đã quá tiết chế, cứ nghĩ “vậy là đủ rồi”, nên cuối cùng lại khiến hành động trôi đi mà không gợi ra được cảm xúc nào phía sau. Thành ra đôi khi khó hiểu.
Điều đáng mừng là sau khi ngẫm lại, em thấy vui thực sự vì cuối cùng cũng ngộ ra được hai điểm này. Cảm giác như mở được một con đường mới vậy á! Hy vọng ở bản tới, em sẽ bung nốt những gì cần bung và không còn mắc lại lỗi cắt xén “quá đà” nữa. Mong sẽ mang tới một bản tốt hơn đáng kể!
(tôi ko biết có sống động thêm ko) 🐧Cảm ơn anh một lần nữa. Những gì anh chia sẻ cuối bài thật sự rất quý, em sẽ mang theo để rèn thêm và hoàn thiện truyện từng chút một. 🙏
Và tiếp theo… chắc đến phần tâm sự đôi ta rồi nhỉ.
Setup cảnh sơ sài, thiếu chiều sâu và tính độc đáo: Em nghĩ anh nói đúng. Nhưng thú thật, lúc viết em thấy mình đã tả đủ hoặc ít nhất là vừa đủ với mục tiêu lúc đó. Em cũng không muốn sa vào kiểu miêu tả lê thê, mà muốn đẩy sự chú ý vào mạch diễn biến. Tuy nhiên, bản remake em đang thêm một chút chi tiết, nhất là những đoạn thoại đan cài hành động và biểu cảm ngầm, để người đọc có thể đoán ra cảm xúc nhân vật mà không cần nói thẳng ra.
Nội tâm Hồng Mị và Linh Lung khắc họa hời hợt, thiếu chiều sâu: Thật ra em rất thích tự đặt mình vào cái cảnh ấy. Với em, khi hai người lần đầu gặp nhau, vẫn còn đang trong trạng thái nghi ngờ lẫn nhau, thì việc khui được nội tâm sâu sắc của đối phương là điều… hơi bất khả thi. Như kiểu người kia phải đi dép trong bụng mình ấy. Vì thế, em chọn cách giữ lại khoảng cách, chỉ thể hiện đúng mức mà họ có thể bộc lộ trong hoàn cảnh đó. Có thể em vẫn chưa đủ kỹ năng để làm nó hiệu quả hơn, nên chắc chắn sẽ còn phải học nhiều.
Chuyển cảnh và chuyển góc nhìn không mượt, gây gián đoạn: Đoạn này hình như anh đang nói tới phần đầu chương 2 bản remake, đúng không ạ? Em thì không nghĩ nó bị “bất ngờ” như vậy. Em đã dành gần 500 chữ để mô tả quá trình Hồng Mị rời đi, và cả hành động của cô ấy sau đó, để người đọc có thể theo kịp chuyển biến. Ngay từ đầu chương, Hồng Mị cũng đã có một câu nội tâm: “Vẫn chưa đủ. Cần một điều gì đó khiến cô ấy hoàn toàn tin tưởng.”
Em nghĩ đó là một cách ẩn ý rằng nhân vật đang toan tính điều gì đó dài hơi, mở ra một arc tiếp theo. Có lẽ do em hơi tự tin quá chăng… Nhưng thật sự, em không muốn viết kiểu “nói toạc” lý do nhân vật rời đi, vì nếu thế thì dễ thành kể lể. Em đang thử dẫn bằng hành động, để người đọc tự lần ra ý đồ của nhân vật, và dần bước vào diễn biến mới.
Câu từ lặp lại nhiều, thiếu sự đa dạng, còn sai chính tả và trình bày: Vâng, đây là điểm em hoàn toàn đồng ý. Một cú tát dễ thương. Em đang cố gắng sửa từng chút một trong bản remake, cũng đã chăm chút hơn rất nhiều. Nhưng vẫn dính một lỗi mà anh đã chỉ ra, đau lòng thật sự. Huhu.
Về nhân vật phụ người đàn ông bị cho là “gần như vô dụng”: Thật ra có đắn đo về chuyện có nên cho người này xuất hiện nhiều hơn trong đoạn cao trào không. Nhưng ở thời điểm đó, anh ta đang sốt cao, nằm mê man, chỉ kịp lết dậy để khởi động tàu trong đau đớn rồi lẩm bẩm tự trấn an “ráng chút nữa… sắp rồi…" Đúng nghĩa là tạm tắt vai trong cảnh gay cấn. Em nghĩ nếu cho anh ta chen ngang vào mạch đối thoại giữa Hồng Mị và Linh Lung thì sẽ gây loãng. Với lại, nếu chỉ vì một hai lời thoại mà em xoáy sâu vào nội tâm anh ta thì... e là sẽ thành “lộ hàng” mất. Em muốn giữ nhịp độ tự nhiên và tiết chế, không cần thiết phải đào sâu mọi nhân vật cùng lúc.
Cuối cùng: Một bộ truyện anh đọc khoảng 11.000 chữ đã bao gồm cả chương mở đầu, mà em cần phải giới thiệu đến 4 nhân vật – Hồng Mị, Linh Lung, người đàn ông, và con sói biến dị. Đồng thời còn phải cài cắm bối cảnh tận thế, khu an toàn, khu rừng nhỏ, sức mạnh thần bí. Bên cạnh đó, còn phải cố tạo dựng mối liên kết giữa Linh Lung và Hồng Mị – hai người vốn nghi kỵ, xa lạ – để đến được khoảnh khắc họ thật sự có thể ngồi lại với nhau. Và rồi còn cả diễn biến chiến đấu, lồng ghép nội tâm, đẩy cá tính từng nhân vật lên rõ nét… Đôi khi thậm chí còn cần quay ngược dòng ký ức.
Với ngần ấy thứ cần xử lý, em thành thật nghĩ khoảng 11.000 chữ là không thể đủ. Em cũng không nghĩ cảm xúc giữa các nhân vật nên “nảy” ngay từ đầu. Em nghĩ nên bồi dưỡng dần – từ nghi ngờ, đến tin tưởng, rồi mới đến lúc họ bắt đầu thể hiện. Cá tính nhân vật cũng thế – không cần vừa xuất hiện đã “soi” vào nội tâm, đôi khi để họ sống trước đã, để người đọc quan sát họ qua hành động.