...
Ở quốc gia tôi sinh sống và chập chững đi từng bước được đời dìu dắt, mùa Đông lạnh, đến nỗi khiến người ta xao xác hãi hồn khi rảo gót ngoài phố. Không may thay, ngay lúc này lại là mùa Đông, mùa cuối cùng tôi được trải nghiệm trong kiếp sống này, trong hành trình khốn khổ đầy hẩm hiu này.
Trời lãnh giá gửi gắm từng cơn gió hanh hao đến tra tấn mỗi con người không đủ sức kiếm chốn ở, mái ấp. Đáng tiếc nỗi, dù tôi khá chắc một phần trong những dòng chảy khí lưu đấy cài cắm nhiệm vụ lùng sục khắp nơi truy tung tôi, song chúng chưa từng đủ sức mạnh nhằm phá tan lớp màn bảo vệ đang ấp ủ tôi hiện tại đây.
“Mag! Chị đừng ngủ nghê nữa, không thì con ngươi ủ dưới lớp mí sẽ trương phình lên và chị sẽ nom như mấy đứa con gái yểu điệu chị chê ỏng, chê eo trước đây đấy.”
Tôi tên là Maglolia, một kiểu lái nhẹ đi của Magnolia vốn là hoa Mộc Lan. Thiết nghĩ mặc dầu mẹ tôi bất chấp đặt cái tên kì cục này, dẫu đọc không thuận mồm giống tên gốc, điều đó vẫn thể hiện phần nào tâm hồn thơ mộng hiện hữu trong bà ấy. Lẽ thường thức, vào hầu hết các quãng khác, em gái hoặc cha, mẹ đều gọi tôi là Lola, cách xướng tên cún cơm thân thuộc mà bất cứ ai chỉ cần quen tôi đủ lâu sẽ được tôi cho phép, hoặc bắt ép phải gọi như thế.
Tuy nhiên, cô gái kia vừa hét toáng lên ‘Mag!’ đầy tức tưởi, gần như mang ý tứ rằng: ‘Nếu chị không dậy thì đừng có thân thương gì nữa, tôi không quen biết chị’. Tất nhiên tôi chẳng thèm bận lòng quan tâm, lời lẽ phát ra từ cái cổ họng yếu ớt đấy thì có nghĩa lý gì cơ chứ?
Em ấy căn bản không hề biết hôm nay, chính hôm nay, là ngày cuối tôi còn được phép dùng bản thử nghiệm cuộc sống. Sớm thôi, tối nay nó sẽ hết hạn. Cho nên chẳng tồn tại bất kì lý do lý trấu gì, dù quan trọng thiết yếu tới cỡ nào để đủ tầm vóc kêu mời tôi rũ bỏ tấm màn bảo vệ nhỏ nhoi - chăn mềm bông dày ấm áp và rồi phơi bản thân ra giữa dòng đời hối hả mặc cho chúng tấn công cả. Theo đó, tôi sẽ đáp trả: ‘Không!’ thật mãnh liệt, nhằm cho con bé kia cứng họng, và khiến nó thức thời biết điều mà lui lại, chùn bước.
“Ừm, chị biết rồi. Nên hãy gọi chị là Lola nhé.” Không như những gì tâm trí xàm ngôn réo rắt trong đầu não, tôi chỉ nhẹ tiếng, khan miệng nói lại.
“Dĩ nhiên, nhưng khi và chỉ khi chị dám nhấc chân lên rồi ra khỏi ngưỡng cửa này.”
Con bé đứng trước lối vào duy nhất, cất cao giọng. Âm vọng non nớt ấy cứ lởn vởn mải miết trong gian buồng mọn này, va đập với gạch nền, vách tường xong dội lại, khiến chúng chui tọt vào hốc tai tôi tới mấy lần. Thậm chí chúng níu kéo rồi bấu cả vào lớp bóng tối, khuấy động hết mình mẩy lên và gây phiền hà đến tôi.
Thực sự, đã từ lâu tôi không còn nghe được thanh âm chói đến vậy từ con bé, chẳng khác nào một bà mẹ trẻ.
Nhưng rốt cuộc, suốt 2000 năm nay, em ấy chưa từng có dịp trở thành một người mẹ...
Đúng lúc đang chìm đắm trong suy tư, con bé lần nữa gầm gào: “Mag!”. Theo đó, tôi cũng thốt lên: “Biết rồi.”
Và tôi nhỏm dậy từ giường, gạt phăng chiếc chăn từng bảo vệ bản thân xuống đất. Cả người tỉ tê, lưng dù tựa vào thành gỗ cứng nhắc như một điểm tựa, vậy mà vẫn không cách nào ngăn xương sống ken két kêu than mỗi khi vươn vai dài.
Cố xoay dáng dấp, tôi hạ gót xuống nền gạch lãnh giá, gắng gượng đứng lên. Và khi đã thành công, tại đôi tròng hững hờ sâu thẳm gắn liền nơi hốc mắt xao xác, bỗng dưng tôi được diện kiến hình hài bản thân. Ở đó, nó hiển hiện, lồ lộ, phản chiếu nét rũ rượi giấu kín đáo nơi cái luộm thuộm phảng phất trên một mặt phẳng ngang phè bóng loáng, một chiếc gương nhẵn nhụi tươm tất.
Săm soi cái người in trên gương ấy, tôi không quá ngạc nhiên, giống như bất cứ ai nếu họ biết tôi đã nhốt mình chốn này với tần suất khủng khiếp cỡ nào sẽ không mấy ngỡ ngàng.
Dáng nom cao ráo, thế nhưng thật ra được tôn lên nhờ vẻ gầy guộc, hanh hao. Người ngợm chẳng kiếm nổi mảnh vải mong manh chắn, chỉ biết nương cậy ít ỏi bóng tối mỏng như cánh ve che chở. Và sớm muộn gì thì đám bóng tối ấy cũng bị ánh sáng thườn thượt trượt qua tấm thủy tinh kia xua tan.
Sau một lát, khi mà tôi thành công rảo chân chạy tới cửa sổ cận kề, tiện tay vén rèm lụa thướt tha ven vách tường qua một bên, tôi trở lại bên chiếc gương soi với một thân hình trần truồng, trơ trụi. Lần này thì được nhìn kĩ càng hơn rồi, tôi thỏa thuê ngắm nghía chính mình.
Tóc dài ngang hông xõa ra sõng soài, óng ả tựa ban mai, điệu bộ nôm na vẫn đủ mềm mại. Con ngươi màu gỗ mục ủ dưới lớp mi mở toang, sâu hoắm, song bọng mắt chẳng có chút nào là thâm cuồng. Cũng tại khi tự nhốt mình, tôi không chỉ ngủ đủ giấc, mà còn nhiều tới nỗi phì nhiêu con mắt, tới nỗi sự uể oải người ta hay than vãn rằng mất ngủ sẽ mắc phải, hiện tại đây tôi cũng cảm thấy thế.
Sau tất cả, nhan sắc tôi vẫn vậy, ngũ quan tôi vẫn tinh tế, thanh tao, nhã nhặn và thừa vốn liếng để làm xao xuyến cõi lòng, trộm đi, bắt mắt của biết bao chàng trai khác... Nhưng điều đó có còn quan trọng không?
“Haizz, chị Lola, xem như em chưa nói gì. Chị ra đây đi, còn ăn trưa nữa.” Đang đắm đuối, bỗng chốc tôi được nghe giọng con bé ủ rũ. Tiếng mềm nhão ra, gắng sức chui qua khe cửa mới đến đây nổi, dường như muốn bỏ cuộc. Nhưng con bé đã không từ dã tia hy vọng cuối cùng mà thêm thắt: “Bỏ bữa sáng xong rồi lại bỏ thêm bữa trưa nữa thì không tốt đâu. Thật đấy, với thân hình gầy trơ xương đó thì không đời nào chị lấy được chồng đâu! Đừng nghĩ dùng tiền là có thể đắp thêm mỡ vào.”
Tiền...
Tiền?
À đúng rồi, là tiền, dạo này não nề quá! Chẳng là tôi vừa nghĩ nó tương đương một loại chất gì đấy thay thế được mỡ. Ngộ quá nhỉ, không ngờ rằng tôi từng nhiều lần được mệnh danh Thiên Tài thế nhưng lại quên mất tiền là thứ gì, sau mới chỉ vỏn vẹn gần 8 năm trời rõng rã không còn rong ruổi, bôn ba trần thế bằng thứ ấy.
“Chờ một chút thôi, hôm nay không như các hôm khác đâu, chị nghĩ thông rồi. Tin chuẩn đó!” Tôi hắng giọng, nhìn về những bước chân của con bé ngoài khe hẹp kia đang dần rời xa, ruồng rẫy chốn này.
Hệt bắt trọn tin nóng hổi, chớp động cháy khét lẹt, con bé nghe vậy liền tức tốc hì hục chạy lại, đứng trước cửa ngờ vực: “Thật sao?”
“Ừm, cũng coi như không uổng công nhóc ngày ngày đứng đây thao thao bất tuyệt thuyết phục chị gái phải không nào? Chị em hôm nay thực sự đã giác ngộ rồi đấy.” Tôi vờ tươi tắn, rêu rao.
“Được, nhớ mồm. Em đi báo tin mừng cho mẹ. Chớ có thất hứa, không là coi chừng nhà này dùng tiền của chị mà gửi bác sĩ tâm lý đến coi sóc 24/7 đấy.” Con bé hí hửng, định hớn hở bỏ đi sau khi vứt cho tôi vài lời lẽ.
“Khoan đã Liliana. Chị có một món quà cho nhóc.”
“Lina!” Liliana nháo nhác hậm hực ngay khoảnh khắc thấy tôi thay vì gọi em bằng tên cún cơm, tôi reo to tên chính của con bé.
“Không phải trả thù đâu, chị nhắc tên đầy đủ tránh nhỡ em không nghe được thôi.”
“Hứ?!”
Liliana xả van cơn hờn giận bằng một cái giậm chân đanh thép, giáng đế giày xuống nền gạch yếu đuối, cữ ngỡ như sẽ khiến cả cái nhà vỡ ra. Thanh điệu ‘Hứ?!’ nhọn hoắt nhưng âm hưởng kéo dài, như du dương, như gợi hình dáng, gợi cử chỉ ngoắc cổ xoay đầu đi, không thèm ngó ngàng thế mà đầy vẻ thơ mộng, đậm chất thi vị mà đẫm sắc hồn nhiên, ngây ngô của ả thiếu nữ mơn mởn, chớm đào. Dù không nhìn thấy, tôi dám cá chắc rằng Liliana đang thổi phồng rộp cái má bánh bao mũm mĩm, vờ như giận dỗi, song thật ra em vẫn ở đấy, vẫn không cách nào thôi nỗi chờ mong, ngóng trông món quà tôi đặt ra, hệt miếng mồi béo bở...
Con bé có đoán được món quà là gì không nhỉ? Chắc không đâu, tại tôi nói vậy chứ thành thật thì cũng chưa biết tặng gì.
Nếu món quà là ‘tôi’ phải chăng nó sẽ hơi kinh điển quá? Rất bất ngờ nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, đúng không?
Ngẫm nghĩ một hồi, trầm ngâm chốc lát, tôi đã sở hữu một quyết định, thứ mà tôi cho rằng Liliana không thể ngờ tới, đây mới là một món quà thú vị.
Và rồi tôi đan chân, rải gót trên sàn, uyển chuyển tiến tới, phong cách tựa mẫu ảnh, thần thái thanh thoát, bước nhẹ tâng y như rằng không cẩn trọng có khả năng sẽ nâng nâng rồi bay lên tận đỉnh trời. Xong xuôi cuộc hành trình êm đềm, ở đó, tôi đứng trước cửa, trước Liliana, cả hai chỉ bị ngăn cách, tách biệt bởi một tấm gỗ thường xuyên kẽo kẹt, và tôi có thể đinh ninh rằng sau cái kẽo kẹt tiếp theo, Liliana sẽ phải che miệng, ồ lên trầm trồ.
Vặn tay nắm, tôi mạnh mẽ kéo cửa ra, bản lề rú tiếng cót két rồi chìm nghỉm bằng cái nhăn mặt của Liliana.
“Chị lõa thể làm gì? Định cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng à?”
“Món quà này chưa đủ bất ngờ sao?” Tôi vờ thơ thẩn, ngẩn người ra, tần ngần thắc mắc.
“Ồ.” Liliana giả bộ trầm trồ, miệng lưỡi nhấc lên câu thán phục: “Đúng là không ngờ thật! Cứ ngỡ chị sẽ ốm nhom, khô quắt quéo vì thiếu ăn, thiếu ngủ chớ.”
Một tay chống nạnh, tay còn lại đưa lên xoa cằm, như vuốt râu ria tỏ vẻ săm soi, xem xét, Liliana tiếp lời bình phẩm dang dở: “Xem ra rất thân hình rất ổn áp, không đầy đặn nhưng cũng không gầy trơ xương như em tưởng. Khá mảnh dẻ, không đến nỗi nào đâu nha. Vẫn còn hy vọng lấy chồng ấy chứ, tuyệt quá còn gì! Món quà này tuyệt lắm, chí ít với em nó là vậy haha...”
Tôi diện kiến, chăm chăm vào con nhóc thấp hơn mình tận một cái đầu, lùn tịt mà dám đăm đăm cho hay tôi không lấy được chồng, hả hê cười cợt. Chẳng nể nang điều hiển nhiên rằng việc để Liliana hiên ngang mặt mày không đủ làm tôi dậy sóng, dấy lên nổi chút ít ỏi cảm xúc nào, song tôi không muốn chuyện ấy tiếp diễn. Có lẽ tôi nên cho con bé một bài học nhỏ.
“Chị vẫn còn một món quà nữa đấy. Có muốn nhận không?” Tôi nhếch mép, nghiêng đầu, lộ ra nụ cười đằm thắm, duyên dáng như hoa tươi, rực mà thanh, mà tao nhã, trong veo vắt tựa sương sớm, tựa ban mai.
“Oa, cười duyên thế chứ nị. Chi bằng dạy em cách cười như chị đi, để em khiến mấy gã tuấn tú, đẹp trai đẹp mã xiêu lòng, và kiếm chồng trước cho!” Liliana cười khẩy.
Không để câu bỡn cợt của Liliana vào mắt, điệu cười của tôi tiếp diễn, càng lúc càng đẹp, càng duyên nhưng cũng càng gợn sóng, càng ẩn khuất một báo hiệu lạ lùng khiến con bé phải run sợ, hãi hồn. Cứ vậy, đương khi mải miết cười riết và lần nữa nhìn thấy tôi, giật nảy mình, bỗng chốc con bé sặc ho khan một tiếng, nghẹn họng. Và sau đấy hơi rợn người mà khúm núm khép nép, chùn bước rồi gật đầu lia lịa.
“Đồng ý đúng không?”
“Ừm, em xin lỗi. Nhưng miễn món quà này đừng làm hại tâm hồn thơ mộng của em là được.” Liliana e ấp.
“Sẽ không đâu.”
Nói rồi tôi tiến lại gần, từ từ áp sát. Một bước rồi hai bước, Liliana chùn chân theo dòng chảy tiến tới của tôi. Thong dong đẩy đưa, tôi đi bằng nào bước, con bé lùi lại đúng bằng ấy.
Khổ nỗi trẻ ranh mới nhú thì làm sao có thể sở hữu một sải chân dài như một thiếu nữ sừng sỏi cao khều chứ? Cứ vậy, dần dà tôi ngày càng gần Liliana hơn, một khoảnh khắc qua đi, thân hình của tôi đã lượn lờ ngay trước mặt con bé, tách biệt khoảng cách không quá một bước chân.
Và tôi trao cho nàng thơ bé bỏng ấy một cái ôm đong đầy tình cảm, thấm đẫm ấm áp.
“Mới từ trong chăn chui ra, người chị còn ấm lắm đấy.”
Tay phải miết ngang lớp vải lưng áo mong manh, bàn tay còn lại vơ lấy chỏm tóc lêu khêu bung xõa của Liliana rồi chụm cả đôi bàn vào. Hai tay tôi tạo thành một mối liên kết, vòng qua vóc dáng thấp thỏm trong lòng, siết chặt, không cho thoát ra. Và nó không chỉ là sự tương tác giữa hai chi trước, mà còn là sự gắn liền theo cả nghĩa đen lẫn bóng của tôi với con bé.
Tim đập thình thịch, tựa tiếng trống rền vang - tôi có thể cảm nhận được, chỉ qua một lớp áo và hai cặp ngực.
Hơi thở trĩu nặng, hồng hộc hà hơi mà quánh lại trong bầu không khí ngột ngạt, ngập ngụa. Nhưng chóng vánh thôi, chúng đã ổn định trở lại, Liliana đang dần bình tâm. Tay con bé quơ quào phút chốc, xong cũng vòng qua người tôi, cũng siết chặt mà ôm thắm thiết, ôm không buông thả, ôm như chưa từng được ôm. Và con bé dụi khuôn trăng, thứ gương mặt lạnh tanh hệt như vừa chống chịu một cơn bão tuyết phả tấp nập, vào ngực tôi rồi bất chấp mọi thứ mà xoa đi xoa lại, lắc đầu ngoe nguẩy túi bụi, ma sát tạo cảm giác, hít lấy hít để mùi cơ thể.
Xong, Liliana coi ngực tôi như một điểm tựa tinh thần, áp sát mặt vào đấy, không chịu ra.
Tôi nhìn xuống trông nom. ‘Không tệ’ tôi ngẫm nghĩ. Nhưng rốt cuộc, mặc cho việc tôi cũng khá tận hưởng chuyện này, song vẫn tồn tại ở đấy, hiện hữu ở đấy một thứ mà tôi chưa kịp làm, có lẽ tôi cần nhấc con bé ra khỏi cái nôi ấm cúng đó.
“Lina, ngẩng đầu lên coi.” Nới lỏng vòng ấp ủ, với một tay vẫn ôm trọn Liliana, cánh đòn bên còn lại thì vuốt ve đỉnh đầu, tôi thuận mồm nói đương lúc xoa dịu đi nỗi niềm con bé.
“Ấm... Ấm quá... Đỡ lạnh hơn vùng trời ngoài kia nhiều, không chịu ra đâu!” Bỏ ngỏ lời tôi nói, Liliana tiếp tục nấn ná, dí mặt nơi ngực tôi, rồi con bé cất tiếng giống thì thào hơn là một câu đáp trả hẳn hoi.
“Không thấy ngộp sao?”
“Cũng đâu to tới mức đấy.”
“Vậy ư? Nhưng thực ra ấy nhé, cái ôm này không phải món quà chị định nói đâu.”
“Hửm?” Liliana ngoi dậy, ngước đầu lên nhìn tôi, mặt đối mặt, giọng đối chất: “Nói nè, nếu chị không bảo, em không có đòi đâu. Với cả định cho em cái gì thì đừng ngần ngại mà tặng luôn đi, cứ ấp ủ ngập ngừng mãi thôi!”
“Ừm, sẽ nhanh thôi.”
Nói rồi tôi vén tóc qua tai, xong đưa một tay xuống eo dưới Liliana, đẩy gần cặp hông ấy lại bên mình. Một tay xuyên qua đuôi tóc kia, vòng qua gáy nõn và bá lấy bả vai con bé.
“Nhớ nhé: Đừng cắn, không thì chị sẽ đau chết mất.”
“Hả?”
Chúng tôi chăm chăm nhìn nhau. Rồi trong cái thất thần chưa kịp định hình lên thực tại, lên rằng nơi đây là đâu, chuyện gì đang xảy ra, Liliana kêu ‘Hả?’ và cũng vì thế mà há hốc mồm ra. Đó chính là tiền đề cho việc không may thay để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp đứng cản trở ngay trước chiếc lưỡi ướt át, từng chao đảo nhấc lên những câu trêu đùa, giễu cợt tôi.
Dòm thấy được nó, ngắm chuẩn mục tiêu, tôi lao tới như mãnh thú vồ vập con mồi. Chen giữa sự ngỡ ngàng chẳng thể nào kịp bật ngửa né tránh, đó là một nụ hôn đã được tôi nhân cơ hội gửi đi. Một nụ hôn sâu đầy nồng cháy.
Bỗng chốc, Liliana giật bắn mình, tôi cảm tưởng rằng con bé suýt soát chút nữa thôi đã dùng răng ngoạm phải lưỡi tôi rồi, thế nhưng không phải. Dường như từng có chủ ý đấy, nhưng từ chối thực thi.
Qua xúc giác cũng như cử chỉ, điệu bộ, tôi nhận thấy Liliana hơi run, dẫu sao cũng là lần đầu. Rồi bỗng chốc con bé buông đôi tay đang ôm tôi và gắng gượng đẩy tôi ra. Song nào đủ sức. Than ôi yếu ớt làm sao, bé bỏng làm sao?
Chẳng màng đến điều đấy, cố vậy, cố nữa chỉ nhằm khiến lực lượng dần bị bào mòn, rũ rượi khánh kiệt đi, đến một khi mà không cách nào là đủ để đủn tôi ra nổi. Cứ vậy, cứ vậy, tôi thỏa thuê, khuây khỏa giải tỏa nỗi niềm cuộn trào. Cậy mình già dặn hơn, có kinh nghiệm hơn mà thị oai với Liliana.
Môi mỏng tang chà sát, lưỡi cuốn cuộn nhau trao đổi hơi ấm...
Sau giây phút hăng nồng, khi môi tôi rời ra, thế giới vẫn nguyên vẹn, duy chỉ có cái đay nghiến mí mắt, nhắm nghiền ngẫm của Liliana là đổi thay. Còn trong vòng tay tôi, con bé mở bừng mi, đưa tay lên gạt qua khóe môi, tức tối: “Chị làm cái quái gì vậy?”
“Đó là món quà mà chị nhắc tới.”
“Quái gở, chị còn chưa đánh răng. Nụ hôn đầu của em đấy. Và em nhắc lại: chị làm cái quái gì vậy?”
“Khá ngọt.” Tôi bỏ qua lời lẽ của Liliana, nhận xét: “Vừa uống sữa vị dâu à?”
“Trả lời em!” Thấy vậy, Liliana chau mày, gằn giọng.
“Được thôi, đây là một món quà, một món quà mà hãy nên coi như một buổi luyện tập. Vì là nụ hôn đầu nên chưa từng thử tiến xa với cậu nhóc bạn trai - Daniel đúng không?”
“Ơ...” Vứt xó cái tức tối giàn giụa, Liliana ngạc nhiên: “Sao chị biết?”
“Không chỉ biết không thôi đâu, chị còn rất tường tận về cuộc tình học trò đương khi mới tuổi chớm đào trăng tròn của em.”
“Vậy sao?”
“Yên tâm, chị chưa và sẽ không nói cho cha mẹ.”
“...” Liliana ngập ngừng, thôi nói. Một quãng lặng qua đi, con bé lại lần nữa vùi mặt vào bờ ngực tôi.
“Vẫn còn một món quà nữa, có muốn nhận không?” Thấy vậy, tôi thánh thót ngỏ ý.
“Không.”
“Chưa biết đã không nhận rồi sao?” Tôi xoa đầu Liliana, nỉ non: “Chị xin lỗi. Nhưng món quà là tối nay chị đưa Lina đi phượt.”
“Bố lái ô tô đi làm xa rồi, còn đâu nữa mà đi? Chưa kể chị biết lái ô tô à?”
“Không, đi mô tô. Chị biết lái... Mượn của bạn chị.”
“Okay!”
0 Bình luận