Một buổi đêm lạnh lẽo. Nền đất vốn đã nhão nhoẹt nay lại càng lầy lội, khó đi dưới cơn mưa rào nặng hạt át đi mọi âm thanh khác. Tiếng bước chân nặng nề của hai gã đàn ông, đang lầm lũi hướng về một chiếc boong-ke sâu trong khu rừng bạt ngàn cây cối và vắng lặng, dường như bị nuốt trọn.
Cả hai khoác lên mình tấm áo đen dài, khuôn mặt bị che khuất hoàn toàn dưới chiếc mũ trùm rộng. Ánh đèn đằng xa len lỏi qua tầng tầng lớp lớp lá dày, phản chiếu lại từng hạt mưa rơi lên tấm áo ướt, cho đến khi bóng dáng hai gã dần biến mất đằng sau cánh cửa boong-ke đó.
Ngay khi bước chân vào trong, con đường hầm tối tăm bỗng chốc bừng sáng. Những dải đèn trắng chạy dọc theo bậc thang bụi bặm đã mọc đầy rêu xanh, kéo dài sâu hun hút xuống phía dưới, dẫn đến một cách cửa thép. Tiếng lách tách của những giọt nước chảy xuống từ những khe nứt phía trên, cho tới cái mùi ẩm thấp đã lâu lại càng tô điểm nên sự xuống cấp của nơi này.
Đứng trước cảnh cửa, gã đàn ông thấp người rút từ túi áo ra một tấm thẻ nhuộm màu xanh thẫm. Trên bề mặt vương vết loang lổ đã khô cứng, tỏa ra mùi tanh ngai ngái còn sót lại. Gã đưa tay quét ngang khe phát ánh đỏ bên cạnh cánh cửa đó.
Bíp, thẻ bị từ chối.
Gã tặc lưỡi khó chịu, miệng lẩm bẩm nguyền rủa thứ công nghệ tồn tại từ tận thời tổ tông. Vội vàng lấy tay áo đã ướt sũng chà xát lên lớp màu đã bắm chặt lên bề mặt thẻ. Nhưng dẫu cho có thế nào, nó vẫn trơ lì. Gã thử lại.
Bíp, thẻ bị từ chối.
Âm thanh đó lại vang lên. Gã thở dài, lắc đầu ngao ngán, hai tay vỗ mạnh lên chiếc áo ướt đẫm nước mưa, tạo ra đôi tiếng lách tách khi nước mưa rơi xuống nền bê tông phía dưới.
“Để tôi.”
Người còn lại đưa thẻ lên quét.
Bíp, chào mừng tướng quân Heindewick!
Cánh cửa từ từ mở ra. Thứ chào đón họ là một khoang hẹp, ba mặt tường bọc gương đã mờ đục theo năm tháng. Những thanh tay vịn ngang hông lỏng lẻo, gỉ đỏ. Trên trần, bóng đèn chập chờn được đặt trong vòng sứ màu trắng ngà bị sứt mẻ nơi cạnh viền, tỏa ra ánh trắng nhợt nhạt.
Hai gã đàn ông bước vào. Tiếng cót két liền lập tức vang lên. Tên đàn ông cao lớn liền nhấn xuống nút “b” xỉn màu, chập chờn ánh đỏ phía sau. Ngay lập tức, cánh cửa đóng lại và khoang sắt rung bần bật. Từ trên cao, dây cáp rít lên một tiếng dài, chói tai, kéo cả thang máy trượt xuống với sự nặng nề của một khối kim loại già cỗi.
“Tại sao bọn họ không thay cái này cho rồi nhỉ?”
Gã đàn ông thấp người càu nhàu, giọng nặng trĩu đầy bất mãn. Tay kéo nhẹ chiếc mũ trùm xuống thấp hơn, đồng thời chỉnh lại tấm áo đen một cách qua loa trong khi khẽ liếc nhìn người còn lại. Hắn, cái tên cao hơn cả khúc, dường như chẳng mấy để tâm.
“Hoàng gia Centurion muốn đảm bảo độ bảo mật của nhiệm vụ này đến mức cao nhất có thể.”
Heindewick đáp. Giọng hắn khàn đặc, rắn rỏi, mỗi tiếng phát ra chậm rãi, hòa lẫn với tiếng sắt thép rên rỉ bên ngoài khe cửa đối diện, nơi ánh đèn mờ nhòe len lỏi vào.
Gã thấp người khẽ lắc đầu. Trong mắt gã một khi tính bảo mật bị phá vỡ và quyền kiểm soát bị đánh mất. Đó chính là dấu hiệu Vương quốc cần phải ra tay xử lý, thay vì né tránh và chọn một loại phương tiện di chuyển từ thời xa xưa như thế này.
Gã thấp người vừa định mở lời thì tiếng ting cắt ngang, báo hiệu điểm đến của họ đã tới. Cánh cửa bật mở, thổi vào trong là một luồng khí ấm lạ. Nó xua dần hơi lạnh ẩm mốc còn sót lại trong khoang. Hai gã đàn ông trao nhau một cái nhìn, rồi sải bước ra ngoài.
Đập vào mắt họ là một đường hầm dài cùng với ánh sáng trắng tỏa ra từ các dải đèn bụi bặm được gắn trên những bức tường xám nứt vỡ. Tất cả như chứng tích im lìm của một cuộc chiến chẳng còn ai nhớ đến. Điều đó khiến gã thấp người ngập ngừng, trái ngược gã với dáng vẻ điềm nhiên của Heindewick.
Trong khi rải bước theo đường hầm, gã bắt gặp những khối cầu đen đục nhô ra khỏi tường. Giữa khe hở nhỏ bé giữa chúng, nòng súng kép lóe lên ánh kim, dõi theo nhất cử nhất động. Ngực gã thấp bé thắt lại. Hơi thở dần mất đi nhịp của nó. Gã đan hai bàn tay ẩm lạnh với nhau.
“Bình tĩnh đi.” – Tiếng của Heindewick đanh thép như thể ra lệnh.
Thôi thì, nếu xong được nhiệm vụ tối mật này, có lẽ con đường thăng tiến sẽ hé ra thật. Cấp trên từng hứa như vậy. Gã thấp người khẽ bặm môi, hình dung cảnh mình không còn phải lúc nào cũng phải chờ lệnh như một con chó làm theo những gì chủ nhân yêu cầu, không còn cúi đầu lấy lòng mấy kẻ ở trên như những tên ăn xin hèn hạ ngoài đường phố. Gã nghĩ vậy rồi tự mình chỉnh đốn lại bản thân.
“Ta đến rồi.”
Tiếng khàn đặc của Heindewick vang vọng khắp con đường hầm, dội lại thành một chuỗi ngân dài. Hắn lấy tấm thẻ của mình quét qua máy. Cánh cửa bật mở, rồi lại đóng. Rồi lại mở. Cứ thế lặp lại năm lần, từng cánh cửa nối tiếp nhau, cơ sở vật chất cũng mới hơn đằng sau mỗi cánh cửa.
Hóa ra là phía trên người ta chỉ bảo trì đến mức đó để tránh nghi ngờ sao? – Gã thấp người nghĩ.
Cuối cùng, họ đứng trước cánh cửa gỗ sau cùng. Hơi ấm từ trong phả ra, xoa dịu dần sự mệt mỏi, căng cứng trong lồng ngực. Cơ thể của cả hai gã đột nhiên cảm thấy nhẹ bẫng, phấn chấn đến mức họ phải lặng đi.
Heindewick hít sâu, ngửa đầu, khẽ xoay cổ. Từng tiếng “rắc, rắc” vang lên giữa khoảng không tĩnh lặng. Gã thấp bé không nhìn rõ được khuôn mặt của ông ta. Nhưng bằng đôi tai của mình, gã khẽ nghe được những lời lẩm bẩm tự trấn an phát ra từ bên trong chiếc mũ ấy.
May quá. Cứ tưởng chỉ mình là lo lắng thôi. Gã nghĩ.
Heindewick thở mạnh một hơi cuối cùng. Hắn đưa bàn tay đầy sẹo, nay chỉ còn bốn ngón, gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ, rồi lên tiếng:
“Thưa Thánh nữ, chúng tôi đã có mặt.”
Thánh nữ?! Gã thấp người chết sững. Tim gã nện thình thịch như muốn bật ra khỏi lồng ngực, còn cổ họng thì khô khốc. Gã chỉ được dặn phải theo Heindewick gặp một nhân vật quan trọng, nào ngờ lại là Thánh nữ, người mà ngay cả trong mơ gã cũng chẳng dám nghĩ đến việc được chiêm ngưỡng từ xa, huống chi là được diện kiến thế này.
“Mời ngài vào.” Một chất giọng trong trẻo vọng ra.
Ngay khi cánh cửa hé mở, hơi ấm phả ra, xua đi cái rét còn vương lại trong cơ thể và mùi mưa còn trên áo. Gã thấp người khẽ rùng mình; cơ thể tràn đầy năng lượng.
Hai gã đàn ông tiến vào, lặng lẽ treo tấm áo choàng đen ướt đẫm lên ghế rồi hành lễ nghiêm trang trước người đang ngồi đối diện cánh cửa họ vừa mở ra.
“Thưa Thánh nữ, tôi là Heindewick, Tướng quân quân khu 1.” Ông nói. “Còn đây là Steiffenstein, Trưởng bộ phận hậu cần.”
Steiffenstein dậm chân theo nghi thức, bàn tay phải nắm chặt huy hiệu Vương quốc được ghim trên vạt áo đồng phục màu xanh lục, môi bặm lại, làn da trắng bệch như thể cái xác khô, mắt dán xuống nền gạch. Trái ngược với một Steiffenstein như vậy, Heindewick đứng vững chãi, từng cử chỉ vô cùng dứt khoát, đôi mắt nâu đỏ nghiêm nghị, không chút dao động.
Thánh nữ, người ngồi đối diện, cũng đứng dậy. Đôi bàn tay đan trước ngực, ngài khẽ cúi người.
“Mời hai người ngồi.”
Giọng ngài êm, ánh mắt vàng kim lướt qua khiến căn phòng trắng nhạt bớt đi sự heo quạnh sau bao năm không được sử dụng đến. Heindewick khẽ gật, tay khẽ ra hiệu cho người đồng hành của mình. Steiffenstein lúng túng chỉnh lại ve áo, suýt vấp khi ngồi xuống, mồ hôi thấm ướt cả vạt áo sau gáy.
Lại nói về áp lực, tuy rằng Steiffenstein có được chức vị cao như vậy là nhờ có sự giúp đỡ của gia tộc và tài nịnh nọt của mình, nhưng cũng không phải là một kẻ thiếu năng lực như những tên ẻo lả ngậm thìa vàng khác. Gã từng đón tiếp và cũng chịu áp lực từ các nhân vật có quyền thế khi công tác ở thung lũng Blaenau phía Tây thủ đô. Có thể nói, gã cũng có kinh nghiệm, không nhiều nhưng cũng chẳng quá ít.
Nhưng được gặp trực tiếp Thánh nữ ư? Nó lại là một câu chuyện khác.
Ở vương quốc này, số người có được ân phước diện kiến trước con người mà được mọi người kính nể ít ỏi như đãi cát tìm vàng. Mọi kinh nghiệm trước đó của Steiffenstein dường như bị xé toạc khi đặt trước Thánh nữ.
Tuy nhiên, như bao người khác, gã cũng có một sự hiếu kỳ to lớn về Thánh nữ. Dù chỉ trong thoáng chốc, Steiffenstein ngẩng lên một thoáng. Chỉ thoáng thôi, nhưng cũng đủ để gã thấy được dáng ngồi đoan trang, tà váy long lanh bó sát bầu ngực đầy đặn, đôi mắt vàng kim dịu dàng. Gã vội cúi xuống, tim vẫn đập loạn như một đứa trẻ vừa làm một điều cấm kỵ.
“Thật đáng khâm phục!” – Thánh nữ cất lời, giọng dịu dàng như tiếng hát thánh ca tại Đền thần mỗi buổi sớm. ”Thứ lỗi khi ta nói điều này, nhưng còn trẻ vậy mà anh Steiffenstein đây đã đạt được chức cao như vậy… thật khiến ta thấy hổ thẹn. Sau hôm nay e rằng ta còn phải cố gắng thêm nữa.”
Steiffenstein lúng túng gật đầu, miệng cảm ơn liên hồi. Quả không hổ danh Thánh nữ, gã thầm nghĩ. Bao năm nay, bên cạnh những nỗ lực thông thường, hắn còn phải cúi mình nịnh nọt mới leo được vị trí như ngày hôm nay, hy sinh biết bao lòng tự tôn của một kẻ thuộc dòng dõi quý tộc đầy kiêu hãnh xứ Rie Tavas trù phú.
Nhưng được đích thân bậc vĩ nhân của vương quốc khen ngợi, dù chỉ là xã giao đi nữa… thì cũng thật cảm thấy hãnh diện đến tận chín tầng mây.
“Ngài quá khen. So với những công lao và những gì ngài đã hy sinh, kẻ bề tôi này vẫn còn phải phấn đấu thêm.”
Steiffenstein đáp lại.
Thánh nữ khẽ lắc đầu, thể hiện lòng biết ơn chân thành. “Anh đừng quá khiêm nhường. Ta chỉ là kẻ đứng nơi hậu phương, chỉ biết khoanh tay dõi theo chiến cuộc. So với những người không ngại đem thân lao vào biển lửa ngoài kia, ta chẳng có gì đáng kể. Thứ duy nhất ta có thể làm, là cầu nguyện, gửi lời động viên, và dốc trọn sức lực bé nhỏ góp phần trong công cuộc giành lấy vinh quang.”
Heindewick gật gù. Ánh mắt hắn vô thức dán chặt vào người phụ nữ đang ngồi trước mặt. Người đời vẫn truyền nhau rằng Thánh nữ mang uy thế khiến bất kỳ ai cũng thấy nghẹt thở. Nhưng lúc này, hắn chỉ thấy ở ngài một phong thái dịu dàng, yên tĩnh như ánh nến sau màn che, một vẻ nết na hiếm có giữa thời loạn. Làn da ngài trắng mịn, mong manh như thể chưa từng chạm khói lửa chiến trường, giống những tiểu thư nơi kinh đô vẫn e ấp sau tấm vải mỏng đầy bí hiểm. Khuôn mặt trái xoan nhuốm chút tàn nhang, đôi bàn tay tím tái. Tất cả khiến ngài trông thật gần gũi, thật “người”.
Trong mắt hắn, vẻ đẹp ấy… không phải là thứ khiến người đời sững sờ ngay trong khoảnh khắc đầu. Nó khác hẳn với những câu chuyện thêu dệt, rằng chỉ một ánh nhìn của ngài thôi cũng đủ làm nam nhân quỳ gối. Có lẽ chính vì thế, ngài thường ẩn đi gương mặt sau tấm vải mỏng mỗi lần xuất hiện trước dân chúng, nhằm duy trì hình tượng Thánh nữ mà người đời kỳ vọng.
Nhưng Heindewick không để những dòng suy nghĩ lan man kéo dài lâu, tâm trí hắn trở về thực tại.
“Đúng vậy, vinh quang. Đó cũng chính là lý do chúng tôi tới đây theo lệnh của Lãnh chúa Wadyn. Ông ấy nói rằng có một thứ ngài cần phải xem.”
“Bá tước Darrow cũng nhắn với ta điều tương tự,” Thánh nữ cất tiếng, đôi mắt khẽ nhíu lại, thoáng lộ ra sự lo lắng. “Rằng nó có thể định đoạt không chỉ cuộc chiến tàn khốc này, mà còn là vận mệnh của cả Vương quốc Centurion. Thân là Tướng quân, ngài có thể cho ta biết thêm không?”
Heindewick chậm rãi lắc đầu.
“Tiếc là không. Cuộc gặp này, cũng như việc trao cho ngài vật kia, đều được bảo mật ở mức độ cao nhất...”
“Bảo mật cao nhất sao?” Giọng Thánh nữ chứa vẻ hoài nghi, đôi mắt lia nhanh lên góc phòng, nơi các chiếc ống kính phủ bụi nằm im lìm. “Vậy những con mắt kia… có can dự gì không?”
Steiffenstein liền xen vào, hai tay khẽ giơ về phía Thánh nữ như muốn trấn an nỗi lo ngại của ngài. “Tôi tin là không. Bộ tham mưu hẳn đã tính đến. Ngay cả cái boong-ke hơn ngàn năm tuổi này, vương quốc cũng chỉ có thể bảo trì huống chi là những công nghệ cổ ấy.”
Thánh nữ khẽ gật đầu, rồi mỉm một nụ cười dịu nhẹ để xua đi không khí căng thẳng. “Được rồi, xin lỗi ngài Heindewick. Mời ngài tiếp tục.”.
Heindewick gật đầu.
“Anh Steiffenstein đây được chọn không phải ngẫu nhiên. Y là người có thể sắp xếp phương tiện di chuyển và lập hồ sơ giả để tránh bị phát hiện. Ngoài những việc đó, tôi không được phép biết thêm gì.”
Dứt lời, hắn đặt lên bàn một khối cầu màu bạc. Đầu ngón tay ấn nhẹ vào chiếc nút đỏ.
Một tiếng tách vang lên. Lớp vỏ bạc bắt đầu méo mó như thể có sinh vật bên trong muốn phá kén thoát ra ngoài. Chúng co giãn, rồi tan chày dòng kim loại mỏng, để rồi hóa thành một loại thiết bị có bàn phím và màn hình lạ lẫm, khác xa với những loại thiết bị ở thời đại này.
“Đây… là gì?” Thánh nữ bối rối hỏi. “Rồi ta phải làm gì nữa?”
Heindewick không đáp ngay mà lấy từ áo choàng ra một phong thư gập đôi, niêm phong bằng huy hiệu Vương quốc Centurion.
“Hãy làm theo chỉ dẫn được viết trong lá thư này. Đây là thông tin mật nên chúng tôi xin phép ra ngoài. Hãy gọi chúng tôi khi ngài xong việc.”
“Ơ…”
Thánh nữ chưa kịp hỏi thêm thì Steiffenstein và Heindewick đã đóng sầm cánh cửa. Bỏ lại mình ngài cùng thứ thiết bị cổ xưa.
Ngài cẩn thận mở lá thư, mắt lướt qua những chỉ dẫn khó hiểu, rồi cẩn thận nhìn lên từng phím đã xước mòn nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Ngài lẩm bẩm, nửa thở dài:
“Nhấn nút nguồn… là sao trời?”
Một tiếng cạch nhẹ vang lên. Tiếng quạt gió khởi động khe khẽ, hơi ấm phả ra từ phía dưới thân máy, lan vào đầu ngón tay. Ngài giật mình co rụt lại như chạm phải thứ gì sống động. Nhưng ngoài tiếng gió đều đặn, màn hình vẫn tối om.
“Chẳng lẽ… hỏng rồi sao?”
Đúng lúc ấy, một vòng tròn xoay xuất hiện trên nền đen của màn hình bụi bặm.
Loading…
Rồi màn hình bừng sáng, phô bày một bức ảnh biển cát trắng, tươi đẹp đến mức ngỡ như ảo ảnh. Một dòng chữ chồng lên:
Xin hãy nhập mật khẩu.
Ngài cắn môi, miệng chẹp một tiếng, rồi chậm rãi gõ từng ký tự trong thư. Tiếng phím gõ khô khốc vang lên trong tĩnh lặng.
Màn hình khẽ giật, bãi biển biến mất, thay bằng khung cảnh rừng cây xanh rì. Ở góc dưới hiện ra dòng chữ nhòe mờ.
Hãy kích hoạt Windows.
Thánh nữ ngập ngừng, mắt liếc xuống lá thư thêm lần nữa, đôi tay run rẩy đặt lên tấm bảng phẳng lạ lẫm kia, ngón tay khẽ lướt qua bề mặt nhẵn mịn rồi di chuyển liên hồi. Rồi ngài đọc lại lá thư, đôi tay di và ấn đúp vào một biểu tượng hình tam giác trắng. Ánh sáng lóe lên, và biểu tượng ấy lập tức hóa thành một đoạn hoạt ảnh mờ nhạt.
Ánh sáng xanh hắt lên gương mặt Thánh nữ trong khi đôi mắt dán chặt vào thứ thiết bị đó.
Ban đầu, đôi mắt vàng kim còn giữ vẻ điềm đạm, nhưng chỉ thoáng chốc sau, ánh nhìn ấy bị hút sâu vào những hình ảnh đang cuộn trôi. Hơi thở gấp dần. Đôi đồng tử mở lớn, phản chiếu một nỗi nghi hoặc.
Ngón tay run run, bấm loạn xạ trong vô thức. Gương mặt tiến sát hơn vào màn hình, chân mày khẽ nhíu lại. Rồi bỗng chốc, cơ mặt co giật, đôi mắt rực lên sự kinh hoàng.
Một giọt lệ lăn xuống. Đầu lắc liên tục. Đôi tay ôm lấy miệng, cố nén lại những lời thoát ra bờ môi đỏ mọng:
“Không thể nào… không thể là… anh ấy…”
Lời phủ nhận ấy lặp đi lặp lại, yếu ớt rồi vỡ òa.
Khắp gian phòng, không khí như rút chặt lại. Một luồng khí vô hình bốc lên, xoáy quanh thân thể ngài. Mái tóc, tà váy cũng vì thế mà cuốn theo chiều gió.
Và rồi…
Bùm. Ánh sáng chói lòa nuốt trọn tất cả.
Chỉ còn lại một màn hình trắng xóa, xen kẽ là nhưng vệt đen ẩn hiện liên tục. Ánh sáng mập mờ của nó chẳng thể chiếu sáng nổi bóng tối của căn phòng kín.
Xè… xè… xè…
“Tín hiệu sao thế? Có trục trặc gì à?”
Trong căn phòng tối om, giọng một lão già khàn đặc vang lên.
“Thưa ngài…” – giọng trẻ hơn, gấp gáp – “Nó… đã bị phá hủy rồi.”
Lão già trầm ngâm giây lát, rồi gằn từng chữ:
“Được. Kết nối cho ta tới Căn cứ.”
“Rõ!”
Người thanh niên rút ra một chiếc tai nghe phát sáng xanh lam. Vài thao tác nhanh gọn, một danh sách tên hiện lên trước mặt. Anh ta chọn dòng chữ: “Trụ sở Tân Thế giới.”
“Của ngài đây.”
Lão già đón lấy, lắp lên tai.
“Thưa chỉ huy, A1 báo cáo. Bước một đã hoàn tất. Toàn bộ công nghệ cũ… đã bị xóa sạch. Không thể phục hồi. Xin chờ chỉ thị. Hết”
Ở đầu dây, giọng trầm vang lên, lạnh lẽo qua tạp âm:
“Nghe rõ. Đáng tiếc… bao nhiêu tài lực đổ vào phục dựng, mà chỉ dùng được chốc lát. Tiến hành giai đoạn hai. Hết.”
“Nghe rõ.”
Lão già tháo thiết bị, ném xuống nền đá. Tiếng dẫm nát vang lên.
Ngày hôm sau, tin tức tràn ngập về vụ nổ ấy.
Nhật báo Centurion.
Ngày 2, tháng 6, năm XXX của Thiên niên kỷ thứ 4.
Báo đài đưa tin: “Một vụ nổ lớn vừa xảy ra tại phía Nam thung lũng Barrel. Nguyên nhân ban đầu được cho là công nhân vô tình đào trúng hố ga. Hiện chưa xác định được thương vong. Vụ nổ gây mất năng lượng cục bộ trong bán kinh 1 cây số. Các nhà chức trách im lặng trước sự cố này trong tình hình chiến sự đang ngày một thảm khốc.”


3 Bình luận