• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 01

2 Bình luận - Độ dài: 2,180 từ - Cập nhật:

Carpe diem.

 

 Tôi tồn tại giữa hai gia đình.

 

Mối quan hệ của tôi thực sự lạ lùng, nhưng chưa tới mức phải nói là kỳ quặc.

Tôi có một người mẹ chưa bao giờ xoa đầu tôi mỗi khi tôi được điểm cao, chưa bao giờ dắt tay tôi khi vào siêu thị, chẳng bao giờ gọi tên tôi dù chỉ một lần. Thậm chí tôi còn chẳng được bà mua cho một bộ quần áo mới, vài chiếc bánh quy nướng rẻ tiền, hay vài món đồ chơi nhỏ mọn.

Em gái tôi thì được.

Tôi có một người cha chưa bao giờ gặp mặt, chưa bao giờ nhìn thấy qua ảnh, chưa được ông cõng rong ruổi theo những cánh diều. Ông không cho tôi đi du lịch biển, ông không cho tôi học trường quốc tế, ông càng không cho tôi ngắm cảnh ngọn núi nhấp nhô qua ô cửa sổ tàu điện.

Em trai tôi thì được, ít nhất là theo lời kể của mẹ tôi. 

Và tôi, tồn tại giữa hai gia đình họ.

Tôi “mất” cha và sống với mẹ khi vừa tròn một tuần tuổi. Lý do nghe chính đáng nhất cho điều đó, chính là vì họ lo cho tôi.

Nghe điêu nhỉ?

Họ lo cho tôi mới không cắt chân tay tôi khi còn chưa hình thành nhân dạng.

Họ lo cho tôi mới tạo một cái vỏ bọc gia đình trên danh nghĩa hoàn hảo.

Họ lo cho tôi mới cho tôi quyền sống, được cảm nhận cái khổ cực của cuộc đời này.

Cảm ơn. Dù sao thì chúng thật ngắn ngủi, đủ để tôi hít một hơi rồi thở ra chút hận thù vô nghĩa.

Tôi hận họ, tôi hận gia đình mới của họ. Tôi ước gì em gái tôi cũng sẽ bị như tôi, ước gì người em trai chẳng biết tên cũng sẽ chết yểu. Tôi chưa bao giờ thấy nụ cười của mẹ tôi đẹp, hàm răng khấp kiểng ấy khiến bà trông như một con quỷ, tôi chưa bao giờ thấy những bài đăng trên mạng xã hội của cha tôi thú vị, nó chẳng khác nào những nhát dao đâm nhói vào đầu tôi qua lời kể của mẹ. Biến mất đi, biến mất đi biến mất đi biến mất đi biến mất đi… 

Và suy nghĩ này vẫn chưa bao giờ thoát khỏi lòng tôi suốt những năm tháng tôi sống cùng ông ngoại. Ông chết khi tôi vừa mới lên cấp hai, dẫu rằng chẳng phải điểm tựa tinh thần, nhưng cái chết của ông ngoại khiến tôi dần nhận ra rằng, mình đang lơ lửng giữa hai gia đình.

Họ hoàn toàn đã không tác động đến tôi. Em gái tôi vẫn sống hạnh phúc bên gia đình mới, em trai tôi có lẽ cũng vậy. Chẳng ai nhắc đến tôi, chẳng ai còn nhớ đến tôi. Tôi nghĩ rằng, nếu tôi chết ở một ngã ba nào đó, bó hoa được đặt ở đó là do một con mèo hoang tha tới chứ không phải của ai. 

Và rồi… sự hận thù trong tôi biến mất. Trong tim tôi thủng một lỗ lớn, nơi mà đáng lẽ cơn hận thù vẫn luôn lúc nhúc ăn mòn tâm trí tôi ở đó. Có lẽ thời gian là bài thuốc tây mạnh mẽ khiến tôi thoát khỏi những cơn ác mộng hằng đêm về việc bố mẹ bỏ tôi, nhưng lại cắt luôn phần người còn lại duy nhất trong tôi. 

Tôi lơ lửng giữa hai gia đình, đơn giản vì tôi chẳng còn là người. Họ quên tôi, vì tôi đâu còn là con họ.

Kỳ lạ…

2 

Làn nước lạnh buốt tạt vào mặt khiến tôi hụt mất một hơi thở, tôi đủ nhận thức để biết nó nhưng chẳng đủ tỉnh táo để tránh. Nó đến từ ông chủ quán rượu đêm, miệng lão quát tháo những thú ù ù như máy bay tiêm kích vậy, hoặc là do tai tôi đã hỏng.

Tôi ngã khuỵu xuống đất khi uống cạn ly thứ ba mươi, hoặc hơn thế nữa. Chẳng mấy khi được uống cho thảnh thơi sau tuần làm việc ở nhà máy lao lực, thế mà những kí ức xám xịt nhất trong quá khứ của tôi lại ùa về.

Tức giận, tôi đập nát chiếc cốc còn lưng chừng rượu, điều đó dẫn đến cái tạt nước thứ hai của lão chủ quán. Bất giác, tôi tỉnh táo.

Khoảnh khắc ấy tôi ngước nhìn lên bầu trời đêm, vẫn hè, nhưng ướm chút thu, sao trời đang thưa dần và lấp vào đó là những ngọn gió hiện hình qua lọn mây xám xịt. Ở góc phố gần ngoại ô thật yên tĩnh, còn mỗi quán rượu tôi ngồi sáng đèn, thậm chí ngoài kia còn chẳng có nổi một tiếng động cơ xe máy. Đã quá nửa đêm.

Tôi định bụng uống thêm ly nữa nhưng ông chủ đã thực sự đuổi tôi khỏi đó. Tai tôi đã hoàn toàn tê liệt từ lâu, mũi tôi cũng vậy. Tưởng rằng cồn đã khiến vị giác tôi chết cứng, thế mà từ đâu đến cái vị đắng ngắt loang lổ trong lưỡi tôi chẳng biết. Tôi nôn, nôn thốc nôn tháo những gì nạp vào bụng tối nay, nôn ra tất cả muộn phiền nhỏ nhất trong lòng tôi trước giờ. ‘Đắng, và kinh tởm’ tôi nghĩ.

Đường vắng nhưng cũng rất tối, tôi mò mẫm vài phút thì kiếm được chỗ nhô cao phù hợp để ngồi bệt xuống đó. Tôi nở một nụ cười trong vô thức. Ngớ ngẩn! Nhưng nó khiến dạ dày tôi dịu đi bao nhiêu. Tôi một lần nữa định rà lại những gì mình đã nghĩ trong tối nay, nhưng có lẽ cơ chế nào đó khiến tôi dừng lại và thay thế bằng một cơn buồn nôn khác.

Kìm lòng tôi rút từ trong túi quần một điếu thuốc rẻ tiền đã nhăn nhúm, châm lửa và rít hơi đầu tiên rất dài. Có thể nói cơ thể tôi được cấu tạo từ khói không sai, nhưng tôi chưa bao giờ tự hào về việc mình có thể uống nhiều rượu. 

Tôi ghét nó, vì nó mang tính chất may rủi.

Nếu may mắn, những kí ức hạnh phúc bên những người bạn cũ của tôi sẽ trở về, đó là khoảng thời gian tôi “người” nhất và vui vẻ nhất, hoặc vài điều tôi tạm thời chẳng nhớ nổi. Nhưng nếu đen đủi, thì như bạn thấy tôi lại rơi vào khoảng trống vốn chẳng tồn tại đó.

Nhưng chẳng con bạc nào dừng lại khi thua cả, tôi cũng vậy. Có lẽ đó là lý do đơn giản nhất cho câu hỏi: “sao mày uống nhiều rượu như vậy?”

Điếu thuốc của tôi dần tàn sau ba phút, tôi thở dài định lấy thêm điếu nữa mà chẳng còn. Túi quần tôi hoàn toàn trống rỗng, theo cả nghĩa bóng. Tôi hết tiền rồi. Tôi đã đốt sạch số tiền sẽ tiêu trong mười ngày nữa vào “canh bạc kí ức” này, đen đủi thay tôi chẳng nhận được gì ngoài buồn khổ.

Tôi nằm bệt ra đất mặc kệ có vài con kiến nhỏ lạc đường chui vào nách tôi, thở dài vô số lần. Não tôi không hoàn toàn trống rỗng nữa nhưng cũng chẳng nghĩ ngợi được quá sâu xa. Từng thớ cơ bắp trên cơ thể tôi cứ co giật liên hồi, thỉnh thoảng có phản xạ kì lạ. Giày tôi ướt, tóc tai tôi xoã xượi, nhưng tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài chịu đựng cái cảm giác khó chịu đó.

Khi tỉnh táo hơn một đơn vị, tôi bắt đầu viển vông:

“ước chi mình có thể làm lại cuộc đời, mình sẽ rời đi cùng lúc với khi cha mẹ rời đi, mình sẽ kiếm những người bạn tốt nhất. Được không nhỉ? Không, thật kinh tởm. Chi bằng mình quên đi tất cả mọi thứ, mình chẳng cần chúng, vốn dĩ chúng chẳng nên tồn tại. Đúng vậy, mình đừng nhớ đến chúng nữa, quên nó đi!” Bất giác tôi cười.

Bầu trời đầy sao đã gần như biến mất, tháng mười sắp đến, tôi mong rằng những cơn gió trên cao kia chẳng có cơn nào se lạnh. Ánh trăng vẫn còn nhưng đục hẳn, đèn đường thì xuống cấp chẳng hiện rõ, nhưng tôi lại thầm cảm ơn bóng tối vì giúp tôi tránh được ai nhìn thấy bộ dạng thảm hại của người thanh niên 23 tuổi này.

Điều đó khiến tôi dễ chịu mà thả lỏng được cơ thể. Phổi tôi mát rười rượi sau hàng tiếng hừng hực cồn, dạ dày tôi lại bắt đầu kêu lên eo ót. Chà…

Gần ba giờ sáng,... Hình như tôi đã quên đi điều gì đó.

Tôi nhận ra rằng, tai tôi dần lấy lại được thính giác, và đâu đó văng vẳng lên rằng:

“Định giá ký ức đây.”

Ba ngày sau, tôi bán toàn bộ kí ức của mình với giá 74 triệu.

3. 

“Cầm gửi ký ức” vốn đã chẳng xa lạ gì ở thành phố này, nó không bị cấm nhưng cũng chẳng được hoan nghênh.

Sở dĩ nó ít được mọi người ủng hộ bởi tính chất một chiều của nó, bạn chẳng thể nào chuộc được những kí ức một khi đã gửi vào tiệm. Và hơn thế nữa, những tiệm cầm gửi ký ức sẽ bán lại kí ức của bạn dưới dạng mã hoá cho các công ty AI, nó tạo lên những giá trị ngẫu nhiên mà  đáng lẽ những thứ lập trình không có được.

Nên cân nhắc trước khi “bán” kí ức của mình, biết đâu vài kí ức xấu hổ của bạn lại được nhắc đến trong câu trả lời của con AI nào đó. Hoặc vài tiệm cầm gửi ký ức không chân chính sẽ lấy nhiều hơn kí ức bạn định bán, nhưng bạn sẽ chẳng nhớ đó là ký ức nào.

Dĩ nhiên, bù lại bạn sẽ được tiền, rất nhiều tiền. Ký ức càng “đẹp” thì càng giá trị, ngược lại ký ức buồn có thể có giá 50 nghìn. Kỷ lục đã từng ghi nhận một ký ức về việc làm tình với thần tượng của người bán trị giá hơn 200 triệu. Có lẽ càng tiến tới ước mơ của nhiều người thì càng được nhiều tiền… Cơ mà ký ức đẹp đối với người bán giá trị cũng rất cao (theo một cách khó hiểu). Ví dụ kỉ niệm được cho một chiếc bánh từ người qua đường của cậu bé vô gia cư cũng có thể đáng giá vài triệu. Cơ chế định giá ký ức này hoàn toàn được giữ kín, nhưng mọi người vẫn kháo tai nhau về một chiếc máy đến từ ngoài hành tinh vớ vẩn nào đó,vài người thì bảo nó dựa vào lượng dopamine tiết ra ở mỗi kí ức. Bởi khi bạn đã bán kí ức, bạn sẽ mất luôn ký ức về chuyện họ lấy ký ức của bạn như nào.

Thế nên rất ít người tự tin bán tất cả kí ức vốn có của mình. Thực ra điều này bị cấm nhưng vẫn có vài tiệm luồn chui qua luật lệ. Những người bị “tẩy” hết kí ức đó bị gọi là Trắng. Thật vô nghĩa, họ lấy số tiền đó chỉ để hưởng vui một cách đơn độc. 

Đó quả thực là một ngành dịch vụ bí ẩn và nguy hiểm. Trước khi ra khỏi tiệm, bạn phải có một bản cam kết về việc bán ký ức sẽ không gây ảnh hưởng đến cuộc sống tiếp theo.

“Bản cam kết.

Tôi tên là: Nguyễn Văn Đăng.

Tôi cam kết việc bán ký ức sẽ không ảnh hưởng đến tương lai của mình.

…”

Và đó là cái tên mới nảy ra trong đầu tôi ngay khi tôi ký vào bản cam kết. Tôi đã hoàn toàn quên tên của mình, quên cha mẹ mình như nào, nơi mình sinh ra hay những kí ức vốn đã được tôi coi là đẹp nhất. Tôi vô thức hụt hẫng, nhưng cũng nhẹ lòng bao nhiêu. 

Hiện tại tôi cảm giác hoàn toàn trống rỗng.

“74 triệu thôi sao, rẻ mạt thật.”

Tôi nhận được từ tiệm cầm gửi một lọ thuốc không nhãn và được dặn uống đều đặn hằng sáng. Tôi vô thức nghe lời.

“trước đây mình là một người vô giá trị à, thậm chí chẳng có kí ức nào đẹp hả?” Tôi thoáng nghĩ. 

“Được rồi, tao - Đăng sẽ thay thế mày, tên phế phẩm!”

Nhận tiền vào tài khoản tôi, ra khỏi tiệm cầm gửi.

Và… Việc đầu tiên tôi sẽ làm Sau khi quên sạch ức, đó là kiếm một cô bạn gái.

 

 

Ngày hôm đó, tôi đã gặp được em.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

AUTHOR
Qua chương đầu mình thấy cách hành văn khá tốt.
Nhưng độc thoại nội tâm có vẻ còn khá nhiều, chiếm gần như toàn bộ chương. Có thể do cốt truyện, mình không nói nhiều về phần độc thoại đâu. Diễn biến cốt truyện có vẻ nhanh quá, nên chậm lại một chút.
Mong bạn tiếp tục và không từ bỏ.
Mình sẽ để "tim" với hy vọng sẽ được đọc từng chương sắp tới.
Cảm ơn .-.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
hellu cám ơn bạn đã đọc nha, thật ra tui cũng thấy nhịp độ truyện nhanh thật, nma tui sẽ viết tiếp vài chương tiếp để định hình cái nhịp truyện chứ giờ tui vẫn chưa biết sửa như nào á
Xem thêm