Thiên địa hữu tình, vạn vật hữu linh. Ở Trung Châu Thần Thổ, ngọn Thiên Huyền Sơn sừng sững, mây phủ quanh năm, lúc đặc quánh như khói, lúc mỏng tang như sương. Người ta bảo, ở đó có tiên khí, có phép màu, ngay cả viên gạch dưới chân núi cũng thấm linh khí hơn cả linh thạch thượng phẩm nơi khác. Nghe thì hơi quá, nhưng ngẫm lại cũng thấy hợp lý: đệ tử Thiên Huyền Tông dù chỉ là một tên tạp dich hạ sơn, cũng đủ để môn phái nhỏ phải cúi đầu. Tựa như kẻ hầu, tên sai vặt của nhà quan cũng làm dân thường phải kính trọng.
Thế nhưng, ngay dưới chân núi ấy, lại có một chốn nghèo xác xơ: thôn Vong Trần. Cái tên nghe thì thanh tao“quên bụi trần” nhưng thực tế lại mỉa mai. Nơi đây linh khí mỏng như tơ, gió thổi nhẹ cũng tan biến không còn gì. Người sống ở đó, ngày qua ngày chỉ quẩn quanh với đất đá và cái bụng đói meo. Họ gần núi thiêng mà chẳng được chạm vào thứ gọi là “cơ duyên”. Giống như hoa trong gương, trăng dưới nước muốn bắt lấy mà mãi không với tới.
Con đường đất dẫn vào thôn mùa mưa thì nhão nhoét, mùa nắng bụi đỏ bám đầy ao quần. Mái nhà thấp lè tè, tường đất bong từng mảng. Sớm sớm chiều chiều, khói bếp vẫn bay lên, nhưng mùi cháo loãng nhiều hơn là cơm no.
---
Nam thôn Vong Trần nằm khuất sau rặng tre già, quanh năm sương phủ. Ban ngày còn đỡ, chứ ban đêm, nhìn từ xa chỉ thấy mờ mờ ảo ảo như một đốm khói. Đường đất gập ghềnh, trời mưa thì trơn nhớt, trời nắng lại nứt nẻ, bụi bay mù cả mắt.
Căn nhà của Lâm Phong dựng tạm bằng gỗ tạp. Mái lá chỗ thủng chỗ vá, gió lùa một trận là kêu lạch cạch như tiếng giã gạo. Trong nhà chẳng có gì đáng giá, ngoài chiếc giường tre xiêu xiêu vẹo vẹo mỗi lần ngồi lên lại kêu ọp ẹp, mấy cái nồi cũ mẻ miệng, và một cây rìu cùn treo nơi vách. Cây rìu ấy đi theo hắn suốt mười năm nay.
Mười bảy tuổi, hắn cao gầy nhưng chắc nịch. Da sạm màu đồng hun, bàn tay chai cứng, cầm cái gì mềm một chút cũng thấy lạ lẫm. Mỗi sớm, khi sương còn đọng thành giọt nặng trĩu trên lá tre, hắn đã lẳng lặng vác rìu vào rừng. Mùi nhựa thông, mùi đất ẩm, mùi lá mục bám chặt trên áo quần. Có hôm về muộn, tay bị gai cào rách, máu loang lỗ cả cái khăn vải cũ mẹ để lại giặt bao nhiêu lần cũng còn nham nhở, vết mờ mờ. Hắn cứ giữ khư khư, không nỡ bỏ.
Trong thôn, người ta gọi hắn là lập dị - “kẻ lạ lùng”. Không tụ tập, không chè chén, cũng không tham gia chuyện phiếm nơi đầu đình. Người ta cười nói, tụm năm tụm ba trò chuyện phím, hắn lủi thủi đi chỗ khác, ngồi một mình. Chiều xuống, thường thấy hắn trèo lên mỏm đá cao nhất đầu làng. Lưng thẳng, im phăng phắc, mắt dán chặt lên Thiên Huyền Sơn xa xa. Có người đùa: “Coi chừng ngồi riết hóa đá.” Nhưng mà… ai nhìn kỹ mới thấy, đôi mắt đó không hề yên. Có khi tối như giếng sâu, có lúc sáng rực, hừng hực như than đỏ bị vùi dưới tro.
Đêm, hắn khó ngủ. Cứ lăn qua lộn lại, “gâu gâu”- tiếng chó sủa vọng từ đầu làng, rồi lại im bặt, chỉ còn tiếng côn trùng rỉ rả. Có lúc mơ thấy lửa, mơ thấy cha gọi tên mình, hắn bật dậy, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Hắn hay ngồi bó gối, chống cằm, nhìn khoảng tối ngoài cửa sổ thủng, cố quên mà càng nhớ. Những ký ức ấy, đối với người ngoài có lẽ đã chìm vào quá khứ, nhưng với hắn… chẳng khác nào dầm trong xương, cái gai mọc trong thịt cứ cựa là đau.
---
Hôm nay không giống mọi ngày. Ba năm mới có một lần, Thiên Huyền Tông mở “Khai Sơn Môn”, chiêu tân đệ tử. Ánh sáng từ trên cao rọi xuống, mỏng như sương, nhưng lại khiến cả đất trời dưới chân núi sáng rực, tựa như có ai vừa trải một lớp vàng mờ mờ.
Người kéo đến từ khắp nơi. Đường vào thôn đông nghịt: xe ngựa lăn kèn kẹt, vó ngựa dồn dập, tiếng gọi nhau í ới. Có đám thiếu niên mặc áo gấm, tay đeo ngọc bội sáng loáng; cũng có những cô gái xinh như tranh, đi giữa tiếng bàn tán trầm trồ. Xen lẫn trong đó là những người ăn mặc xuề xòa hơn, con cháu các gia đình nhỏ, mặt thì đầy mong chờ. Ai cũng ôm trong lòng một giấc mơ: được chọn, bước vào con đường tu tiên, thoát khỏi cảnh phàm tục, mang vinh hoa về cho gia tộc.
Thôn Vong Trần vốn lặng lẽ, nay rộn ràng như chợ phiên. Khói bụi bay lên, tiếng người chen lấn, tiếng trẻ con khóc ré khi bị kéo đi. Có cụ già lom khom chống gậy, cũng theo con cháu đến xem náo nhiệt. Ánh sáng từ gươm, từ pháp khí lóe lên lấp lóa, cứ như nơi này bỗng biến thành một cái hội lớn trước nay chưa từng có.
Lâm Phong ngồi dựa lưng vào gốc cây già cảm nhận sự thô ráp từ vỏ cây, nhìn dòng người rộn ràng đi qua. Hắn lặng thinh. Trong mắt hắn, từng khuôn mặt đều sáng bừng hi vọng, một thứ hắn không dám nghĩ mình có. Người ta có tư chất, có gia thế còn hắn chỉ có hai bàn tay chai sần, và một trái tim đầy những vết sẹo không ai thấy được.
Tiếng hò hét đột ngột lắng xuống. Đám đông ngẩng đầu, chỉ tay lên trời. Từ đỉnh Thiên Huyền Sơn, một con hạc trắng khổng lồ sà xuống. Cánh nó rộng đến mức che cả một khoảng mây, mỗi nhịp vỗ lại mang theo gió mát thoang thoảng mùi cỏ núi. Trên lưng hạc, một bóng áo trắng đứng thẳng, như thể bước ra từ một bức họa tiên nữ đồ.
Dù đứng xa, Lâm Phong vẫn cảm thấy khí tức kia lạnh lẽo, trong suốt, tựa băng giữ hàng ngàn năm trong lòng đất. Áo trắng hơn tuyết, tóc dài đen mượt. Nàng đứng yên, không cần cử động, nhưng đã làm cả cảnh vật xung quanh lu mờ. Khi hạc hạ dần, gương mặt nàng dần dần hiện ra ngày một rõ hơn.
Là một nữ tử. Khuôn mặt mịn màng như cách đào đầu xuân, sáng mà không gắt. Đôi mắt trong, long lanh nhưng cũng lạnh như tiền, kiểu lạnh khiến người ta không dám lại gần. Sau lưng nàng là thanh kiếm xanh, khí thế của người và kiếm hòa làm một. Nhìn thôi đã thấy xa cách, như có một bức tường vô hình ngăn cách không thể tới gần.
Đám đông xôn xao:
“Là Tô Thanh Sương tiên tử!”
“Đệ tử thân truyền của chưởng môn đó, nghe nói đã Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ thiếu một bước lên Kim Đan!”
“Được thấy nàng một lần có chết… cũng đáng kiếp này rồi.”
Tiếng trầm trồ, ngưỡng mộ, ước ao lan khắp quảng trường. Nhưng Tô Thanh Sương không hề để tâm. Nàng đáp xuống đài khảo thí, ánh mắt lướt qua, bình thản, như chẳng thấy bất cứ ai.
Lâm Phong nắm chặt hai bàn tay. Móng tay đâm vào da bật máu, hắn cũng không hay. Hắn nhìn chằm chằm bóng trắng kia, trong mắt không có sự tôn thờ như đám đông. Chỉ có căm hận. Một ngọn lửa bị dồn nén, bị trói chặt bởi bất lực, nhưng vẫn cháy.
---
Hắn vẫn còn nhớ như in cái đêm mười năm trước. Một đêm mưa bão. Trời đen đặc, sấm chớp như ai xé rách cả bầu trời. Cha hắn, lão thợ rèn quanh năm bên búa, bên lửa, ôm chặt hắn vào lòng. Bàn tay cha chai sạn, run rẩy, nhưng giọng thì cứng như sắt nung đỏ:
“Phong nhi… nhớ kỹ! Lâm gia không có tội! Có tội là cái ‘chính đạo’ kia! Là Thiên Huyền Tông! Con phải sống… dù thế nào cũng phải sống!”
Sau đó… chỉ còn lửa.
Ngọn lửa cuồn cuộn, thiu đốt nuốt chửng cả ngôi làng. Mùi khói khét trộn với mùi máu tanh, nồng đến mức hắn tưởng phổi mình cũng cháy theo. Tiếng kêu khóc, tiếng gào thét của trẻ con, tiếng mái nhà gãy đổ ầm ầm. Trong biển lửa ấy, từng bóng áo trắng bước đi, lạnh lẽo như âm sai địa phủ, tay cầm pháp bảo, chém giết không chút chần chừ.
Cha mẹ hắn, họ hàng, xóm giềng tất cả bị vùi trong biển lửa. Chỉ có hắn, được nhét vội xuống cái hầm đất chật hẹp. Cha đóng nắp hầm lại, tối om, ngột ngạt, hắn chỉ còn nghe tiếng tim mình đập thình thịch. Khi bò ra… cả thế giới đã hoá thành tro bụi.
Hắn chạy. Chạy điên cuồng, trong lòng dầy oán hận như con thú bị thương, chân rách toạc, máu loang đỏ cả đất. Chạy cho đến khi chẳng còn biết mình đi đâu. Và rồi lạc đến Vong Trần, khi ấy hắn chỉ còn lại chút hơi thở thoi thóp. Hắn sống sót.
…
Đêm nay, sau khi đại điển kết thúc, hắn trở về căn nhà gỗ cũ nát. Trên bàn chỉ có chiếc bánh bao nguội lạnh. Hắn cắn một miếng, nhai mãi chẳng trôi, cuối cùng bỏ dở. Không phải vì ăn no, mà vì cái đói bụng làm sao sánh được với ngọn lửa đang thiêu cháy hừng hực trong ngực.
“Cha… mẹ… con phải làm sao đây?” – hắn gục đầu xuống bàn, giọng khản đặc, đấm tay lên ngực thầm tự trách bản thân vô vụng.
“Thiên hạ thì rộng, Thiên Huyền Tông thì cao như trời. Con chỉ là phàm nhân… lấy gì báo thù? Lấy gì đòi công bằng cho Lâm gia?”
Đêm ấy, hắn không ngủ. Trong đầu, gương mặt Tô Thanh Sương tiên tử lạnh lẽo hòa vào ký ức áo trắng vấy máu. Một bên như thần thánh, một bên như ác quỷ nhưng đều cùng một màu áo. Chính đạo là gì? Ma đạo là gì? Hắn không rõ nữa.
Trong tuyệt vọng, hắn nhớ đến di vật cuối cùng cha để lại: cây sáo trúc đen cũ kĩ. Cha dặn đi dặn lại: dù chết đói cũng không được bán, càng không để đệ tử Thiên Huyền Tông thấy.
Hắn run run lấy nó từ hốc tường bí mật. Mười năm qua, hắn chỉ dám nhìn, chưa dám thổi. Sáo lạnh ngắt, nặng tay, trên thân khắc hoa văn lạ lẫm. Không hiểu sao, đêm nay hắn đưa nó lên môi. Hắn chẳng biết khúc nhạc gì, cũng chẳng muốn thổi gì hay chỉ muốn xả cái tức trong ngực.
Luồng hơi đầu tiên vừa ra, cây sáo rung bần bật. Không một âm thanh. Chỉ có hoa văn chợt sáng, tỏa hắc quang mỏng như khói. Làn khí ấy chui vào cơ thể hắn, lạnh đến tận tủy, hoang dại, cổ xưa như từ thuở chưa có trời đất.
“A…!”
Tiếng hét bật ra, hắn ngã vật xuống nền đất. Toàn thân run bần bật, đau đớn như có ngàn mũi kim đâm chi chít trong ngực, toàn thân. Kinh mạch rít gào, tưởng như sắp nổ tung. Trong cơn giãy giụa, ký ức xa lạ ào tới: một cõi hỗn mang không mặt trời, không mặt trăng; một tảng đá đen lơ lửng giữa trời, tỏa khí vừa khai sinh vừa hủy diệt. Một họ Lâm đời đời canh giữ nó, gọi là Hỗn Độn Nguyên Thạch.
Rồi… cảnh tàn sát giết chóc. Thiên Huyền Tông cùng vô số chính phái, lấy cớ “luyện ma công” mà hợp lực giết cả tộc. Máu, lửa, tiếng kêu đứt ruột, thấu tâm can. Tất cả lao thẳng vào đầu hắn như từng mảnh kính vỡ đâm vào tim đau nhói tột cùng.
Hắc quang bùng lên dữ dội, bao lấy thân thể hắn. Xương cốt như bị đập nát rồi ghép lại, từng tấc tủy bị lật tung, kinh mạch bị bẻ gãy rồi mở ra. Hắn lịm dần, hơi thở đứt quãng, mùi máu tanh xộc lên từ trong miệng.
---
Cùng lúc ấy, trên đỉnh Thiên Huyền Sơn. Trong tĩnh thất yên ắng, Tô Thanh Sương đang nhập định bỗng mở bừng mắt. Trong đôi mắt lạnh như sương ấy, lần đầu lóe lên một tia kinh ngạc.
“Khí tức này… ma khí? Không… không hẳn. Nó… cổ hơn, thuần khiết hơn. Sao lại xuất hiện ở đây?”
Nàng đứng dậy. Xoay nhẹ vạt áo, thanh kiếm sau lưng khẽ rung, phát ra tiếng ngân trầm, như cảnh báo. Do dự một thoáng, rồi thân hình nàng hóa thành một vệt sáng trắng, xé tan màn sương, bay thẳng xuống chân núi.
Nhưng đã có kẻ đến trước nàng.
Trong căn nhà gỗ mục nát, mùi khói bụi lẫn mùi máu tanh nồng nặc. Hắc quang dần thu vào cây sáo. Lâm Phong nằm sõng soài trên nền đất, áo dính đầy mồ hôi và máu đen. Hơi thở yếu đến mức tưởng chừng đứt ngay. Sáo trúc nằm lăn bên cạnh, im lìm như một khúc gỗ cũ.
Một bóng đen hiện ra trong yên lặng.
Nữ tử áo đen. Mái tóc xõa rối, mặt che bởi lớp lụa mỏng, chỉ lộ đôi mắt. Đôi mắt ấy sáng lạnh, nhưng lại ánh lên một nét gì tinh nghịch, ma mị, như một con hồ ly bước ra từ đêm rừng. Nàng thong thả đi tới, gót chân giẫm lên tấm ván kêu cót két, ngồi xổm xuống ngắm nghía cây sáo, rồi liếc sang chàng trai đang bất tỉnh.
“Chậc… Hỗn Độn Nguyên Khí. Vật thất lạc ngàn năm lại chọn một phàm nhân yếu ớt. Thật buồn cười.”
Giọng nàng trong trẻo, nghe như chuông gió rung, lanh lảnh nhưng khiến người nghe gai sống lưng. Ngón tay trắng muốt vươn ra, sắp chạm vào hắn.
Một luồng kiếm khí phạt ngang, lạnh buốt, sắc lẹm, chém thẳng tới.
“Yêu nữ phương nào, dám bén mảng tới Thiên Huyền Sơn?”
Giọng Tô Thanh Sương vang lên, không lớn nhưng dứt khoát, như gió đông cắt da, cắt thịt.
Nữ tử áo đen cười khẽ, rụt tay lại, tránh sang bên. Động tác nhẹ tênh như đẩy khói. Nàng quay đầu, đôi mắt tà mị liếc về phía bóng trắng vừa bước vào cửa.
“Thiên Huyền Sơn? Ta chỉ thấy một cái thôn nghèo nàn. Tô đại tiên tử, quản cũng rộng nhỉ.”
Tô Thanh Sương bước vào, mảnh ván mục dưới chân kêu rắc một tiếng. Ánh mắt nàng lướt qua gian phòng tối tăm, dừng một chớp trên Lâm Phong, rồi chuyển sang nữ tử kia.
“Ngươi… Vong Tình Cốc?”
“Đúng là tinh mắt.” – nữ tử bật cười, khúc khích.
Ánh mắt nàng lại liếc xuống chàng trai bất tỉnh, rồi quay sang Tô Thanh Sương, khóe môi cong lên như cất giấu một trò đùa.
“Có vẻ chúng ta cùng tìm thấy một món đồ thú vị. Ngươi gọi là chính đạo, ta thì không cần che giấu. Vậy thì… thử xem, hạt giống này sau cùng nở hoa trắng hay kết trái đen?”
Nói xong, nàng không chờ đáp. Bóng đen khẽ rung, rồi tan thành làn khói mờ, để lại giọng nói vẳng vẳng trong căn nhà:
“Nhóc con… lần sau, mong ngươi tự đứng dậy mà gặp ta.”
Khói tan, chỉ còn mùi hắc khí vương lại, lẫn với mùi gỗ mục cháy khét.
Tô Thanh Sương nhíu mày, không đuổi theo. Nàng biết tu vi đối phương chẳng hề kém mình, muốn bắt giữ chỉ là mộng tưởng. Cuối cùng, ánh mắt nàng dừng lại nơi thân hình Lâm Phong đang nằm bất tỉnh. Một phàm nhân… mà lại có Hỗn Độn Nguyên Khí trong người. Còn khiến cả ma giáo cũng để mắt tới.


0 Bình luận